Long Táp và Vương Việt tuy rằng một người họ Long, một người họ Vương nhưng lại là hai anh em sinh đôi.
Điều này có thể thấy rõ từ hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Xét về hoàn cảnh gia đình “đặc biệt” của hai người – đặc biệt ở chỗ bọn họ có hai người cha mà không có mẹ – cho nên khó tránh khỏi đối với loại quan hệ “đồng tính luyến ái” thì khả năng thừa nhận cao hơn người bình thường nhiều.
Thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là chuyện có tình cảm “không bình thường” đối với anh em ruột được coi là bình thường.
“So, cha đã sớm nhìn ra rồi.” Vương Đại Hổ nuốt nước miếng, có chút khó tin nhìn người đàn ông còn có tâm tình hút Marlboro.
“Con lớn rồi, quản không được.” Long Nhất Minh nhẹ nhàng cười.
Vương Đại Hổ nghĩ, ông còn có tinh lực đi Hawaii hưởng tuần trăng mật cơ mà, già cái gì chứ.
“Thật không quản à, chú con biết chuyện này chưa?”
“Mày thấy lấy trí tuệ của A Tổ có thể phát giác ra sao?”
Vương Đại Hổ quyết đoán lắc đầu.
“Lại nói, hiện tại hai đứa kia còn chưa tự phát giác ra đâu, cha quản làm gì.” Long Nhất Minh vô cùng nhàn nhã nói.
Vương Đại Hổ bị hung hăng đánh bại.
Thật lâu sau mới rất xúc động tổng kết một câu: “Này đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, đời sau còn cường hơn đời trước!”
Bà nội ơi ~ cháu đây chỉ là thích đồng tính thôi, hai thằng kia còn muốn loạn luân nữa kìa!
Này quá cũng kinh khủng rồi!
Thân là bề trên của bọn nó, mình nên ngăn cản? Hay là nên duy trì? Vương Đại Hổ gãi gãi đầu, khuôn mặt rối rắm khó coi.
“Đừng nhiều chuyện!” Bên tai truyền đến thanh âm thản nhiên của Long Nhất Minh: “Thuận theo tự nhiên là được.”
“Thuận theo tự nhiên?” Vương Đại Hổ khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Con thấy cha là muốn xem náo nhiệt thì có!”
Thích xem trò đến muốn xem trò của con mình, quả nhiên là Sói đuôi xù đen ruột đen lòng!
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Chihuahua một thân quần áo ở nhà màu nâu vân gỗ lon ton chạy tới.
Thời gian tựa hồ phá lệ chờ đợi vài người “khờ dại”, người đàn ông đã qua bốn mươi mà thoạt nhìn vẫn “ngây thơ trong sáng” như vậy, trong lòng Vương Đại Hổ không khỏi châm chọc thầm nghĩ.
“Nhanh lên, không ngồi nói chuyện nữa, đi rửa tay ăn cơm!”
“Vâng!” Vương Đại Hổ điều chỉnh tốt tâm tình, cười ha ha, đi vào phòng.
Thuận theo tự nhiên có lẽ chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Chiếc bàn tròn đường kính chừng 2m đã bày đầy các loại mỹ vị, ông lão tầm tám mươi tuổi mặc một bộ Đường trang màu đỏ ngồi ở trong cùng, ba mẹ Đại Hổ, chồng chồng Vương Diệu Tổ, thiếu niên Vương Tiểu Hổ (nghe nói dạo này mới có bạn gái xinh đẹp nên mẹ Đại Hổ rất vui), còn có hai anh em sinh đôi, thêm cả Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên.
Cả nhà họ Vương xem như đầy đủ.
Năm mới, cái gì cũng không bằng đoàn viên!
Y theo lệ thường, là ba Đại Hổ đứng lên “mở lời”, sau đó giữa một mảnh ồn ào, uống chén rượu thứ nhất.
Uống rượu chính là lúc Vương Đại Hổ thể hiện tài năng.
Mời rượu như thế nào, ép người uống rượu như thế nào, làm không khí náo nhiệt như thế nào, không ai có thể giỏi hơn hắn.
Một câu thôi, có Vương Đại Hổ ở đây liền vĩnh viễn không cần lo lắng sẽ tẻ nhạt.
Cho nên một tiếng sau, trên bàn phàm là người có thể uống rượu đều mày mặt đỏ bừng, nhất là Chihuahua đáng thương, cứ kéo tay Lý Thanh Nhiên bô bô nói, cũng không biết đang nói linh tinh cái gì.
Long Táp và Vương Việt ngược lại sắc mặt bình thường.
Một người ở đó chán đến chết uống nước trái cây, một người thì ngón tay thoăn thoắt nhắn tin.
Giữa hai anh em vẫn còn không được tự nhiên.
Một bữa cơm kéo dài hơn ba tiếng mới kết thúc, Vương Đại Hổ chủ động giúp mẹ rửa bát, hai mẹ con nói chuyện hồi lâu. Mẹ Đại Hổ hỏi tình hình sinh hoạt của bọn họ ở Bắc Kinh, hắn với Lý Thanh Nhiên có cãi nhau không, công ty mới mở buôn bán như thế nào, có kiếm được không?
Tuy rằng mấy cái đó đã sớm lặp đi lặp lại qua điện thoại vô số lần nhưng Vương Đại Hổ vẫn cười ha ha trả lời từng câu.
Cũng nói cho mẹ biết hắn tính toán mua một căn nhà ở Bắc Kinh, đợi sau này chuẩn bị tốt sẽ đón bọn họ qua ở một thời gian.
Trương Phương vui vẻ gật đầu, khen Đại Hổ có tiền đồ.
Ấn theo quy củ nhà họ Vương, ăn xong cơm tất nhiên nhất định phải đánh một ván mạt chược.
Ba Đại Hổ, Long Nhất Minh, ông nội, cộng thêm Lý Thanh Nhiên bốn người một bàn. Vương Đại Hổ chen vào bên cạnh ông nội làm người tham mưu, nhưng sau khi ông thua liên tiếp ba ván, Vương Đại Hổ không thể không tủi thân nhường vị trí tham mưu của mình cho thằng em Tiểu Hổ.
Về phần Trương Phương và Chihuahua, một người nấu cơm mệt mỏi, một người uống rượu say mèm, đều đã về phòng nghỉ ngơi rồi.
Nhìn một lúc, Vương Đại Hổ bị sai đi pha trà.
Đúng lúc hắn đang chán chết chờ nước sôi, một trận thanh âm khắc khẩu mơ hồ truyền vào tai.
Theo tiếng nói Vương Đại Hổ đi qua, chỉ thấy ở một góc tối, hai anh em song sinh đang cãi nhau.
Khác với người anh càng ngày càng kỳ quái không nghe lời, Việt Nhi lớn lên ngược lại trầm ổn hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vài phần giống cha nó – Sói đuôi xù.
Vương Đại Hổ hóng hớt vểnh tai nghe.
“…. Em mặc kệ, dù sao anh cũng không được đi.”
“Chết thì chết, liên quan gì đến em!” Táp Nhi tóc vàng càng nói càng kích động, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thoạt nhìn như sắp khóc.
“Hu hu, hu hu…. Dù sao cô ta cũng quan trọng hơn anh, em khốn kiếp, anh không bao giờ để ý em nữa!” Kết quả tóc vàng thật sự khóc, hơn nữa, không chỉ khóc mà còn che mặt chạy ra ngoài.
May mà chỗ này gần cửa, không thì cả nhà đều nhìn thấy.
Vừa thấy Long Táp xỏ dép lê chạy đi, trên mặt Vương Việt dần lộ ra nôn nóng, cũng không quản cái gì vội vàng đuổi theo.
Vương Đại Hổ chớp mắt, giúp hai đứa đóng cửa, sau đó trở lại bếp tiếp tục pha trà.
Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên…. Sờ sờ trái tim, hắn không ngừng nói với mình như vậy.
Khi bài hát chúc mừng năm mới vang lên, giữa tiếng chuông đồng hồ gõ vang, cả nhà ăn miếng sủi cảo đầu tiên, một năm mới bắt đầu!
Giữa náo nhiệt, Vương Đại Hổ nắm chặt tay Lý Thanh Nhiên, ghé vào tai cậu nói: “Vợ yêu, năm tiếp theo lại cần em chỉ giáo nhiều nhiều nha!”
Lý Thanh Nhiên khẽ cong khoé miệng, trả lại cho hắn một cái “lườm” cực kỳ xinh đẹp.
Vương Đại Hổ cười ngu!
Sáng hôm sau, Vương Đại Hổ ra cửa nhìn thoáng qua.
Phát hiện giầy hai đứa đều ở đây, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hai thẳng quỷ từ nhỏ đến lớn đều đồng lòng, giờ thình lình xảy ra nội chiến khiến người lo lắng không thôi.
.
Vương Đại Hổ rất quen thuộc thành phố H.
Hắn học sơ trung, cao trung ở đây sáu năm, tất nhiên là kết bạn không ít.
Lúc này không đến bao lâu, các loại mời họp lớp họp nhóm lần lượt đưa tới cửa.
Lý Thanh Nhiên không để ý mấy cái đó, dứt khoát không đi cái nào.
Vương Đại Hổ chọn ra hai cái.
Không thể không nói, thời gian quả thực là vô tình, trên người mỗi người đều lưu lại dấu vết của năm tháng.
Những đơn thuần thơ ngây rốt cuộc không còn nữa.
Người cũng như vậy.
Nghe mấy câu “Tôi hiện giờ làm ở công ty nước ngoài nào, một tháng kiếm được bao nhiêu tiền” hay là “Chồng tôi làm giám đốc công ty nào, làm vợ ông chủ cũng thật nhàm chán bla bla linh tinh”, Vương Đại Hổ cũng thấy nhàm chán.
Trong đó hắn gặp lại Kiều Thi Vũ, tiểu hoa khôi năm đó giờ đã là người có gia đình, đầy mặt hạnh phúc, thoạt nhìn sống rất tốt. Kiều Thi Vũ còn kể một chút chuyện của Chu Tuệ và Đới Văn Bác.
“Hai người đó đều vào tù?” Vương Đại Hổ trợn mắt, có chút khó tin hỏi: “Tại sao?”
“Hình như là góp vốn lừa đảo gì đó.” Kiều Thi Vũ không muốn nói nhiều, đổi đề tài, trêu ghẹo Vương Đại Hổ: “Cậu bây giờ là Vương tổng rồi, tôi làm bạn học liền chúc cậu làm ăn phát đạt.”
Vương Đại Hổ khiêm tốn tỏ vẻ tý thành tích này không đáng kể chút nào.
“Lý Thanh Nhiên hôm nay không đến sao?”
“Em ấy có việc.”
Kiều Thi Vũ nghe vậy bỗng nhiên có chút gian tà chớp mắt cười nói: “Hai người quả nhiên vẫn ở cùng nhau!”
Vương Đại Hổ cười.
Nghĩ rằng: Vô nghĩa, tôi không ở với em ấy chẳng lẽ ở với cậu!
“Kỳ thật đôi khi, tôi thật sự hâm mộ hai người.” Kiều Thi Vũ nhẹ nhàng thở dài.
Cô vẫn nhớ rõ hồi học sơ trung, mình thích người này bởi vì ôn nhu của hắn – ôn nhu khi nhìn Lý Thanh Nhiên. Khi đó cô liền nghĩ nếu phần ôn nhu này có thể cho mình, thật là hạnh phúc biết bao!
Nhưng rốt cuộc là không được, bởi vì cô là Kiều Thi Vũ mà không phải là Lý Thanh Nhiên.
.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Thanh Nhiên đứng ở hành lang gần cửa ra vào.
“Mọi người đều ngủ rồi à?” Vương Đại Hổ nấc một cái.
“Giờ đã là 2 giờ sáng rồi.”
“Hì hì, vậy thì không làm ồn bọn họ.” Lý Thanh Nhiên đỡ con ma men vào phòng ngủ.
“Đây là trà giải rượu, uống đi!”
“Vẫn là vợ đau lòng anh.” Vương Đại Hổ mồm toàn mùi rượu, bẹp cái lên mặt Lý Thanh Nhiên, một giây sau, bị bảo bối của hắn ghét bỏ tát một cái.
Người sau khi uống rượu sẽ có đủ loại biểu hiện, có người thích vùi đầu đi ngủ, có người thích đùa giỡn điên cuồng, còn có người mượn cơ hội khóc to một trận.
Mà Vương Đại Hổ thì thích ôm người nói lung tung.
Tự nhiên, Lý Thanh Nhiên liền thành cái thùng rác nhận một đống “lảm nhảm”.
“Bla bla…..” Miệng Vương Đại Hổ không nhàn rỗi, nói một lúc lâu, rốt cuộc có chút mệt mỏi, cọ cọ vào bả vai bảo bối của hắn, than thở: “Nhiên Nhiên, hai ta không tách ra, vĩnh viễn cùng nhau.”
Lý Thanh Nhiên búng trán hắn nói: “Vô nghĩa!”