Trong một căn phòng toàn là một màu hồng. Đồ đạc bên trong được sắp xếp một cách bài bản, tinh phu có nét nữ tính. Chủ nhân nhân của căn phòng này chắc chắn sẽ rất thích màu hồng.
Nguyệt Ánh mở mắt ra, ngay lập tức trước mắt cô là trần nhà có hình vẽ những hoa văn đẹp mắt, tinh xảo. Cả người cô như không có sức lực rất mệt mỏi.
Cố gắng gượng dậy, nhìn xung quanh. Thực sự là một căn phòng vô cùng lạ hoắc. Tuy nhiên nó đẹp hơn phòng của cô gấp 5 à gấp 10 lần mới đúng
Đồ dùng trong phòng toàn là những thiết bị tiên tiến nhất. Càng nghĩ tới cái giá trị của nó thôi cũng đủ cho cô phải khiếp sợ. Một người nghèo nàn như cô cũng chẳng thể mau nổi 1 chiếc.
Nguyệt Ánh nhìn cả người không có lấy 1 viết thương. Chỉ là tay đang phải truyền nước. Trên tay cô rất nhiều viết kim để truyền. Tuy nhiên tay không có dấu hiệu của máu bị đông. Chắn chắn là hàng ngày luôn có người xoa bóp để làm tan máu đông.
Cái điều kì là da của cô rất trắng không phãi trắng bình thường mà là trắng nõn nà luôn. Cô luôn nhớ là da của cô vàng không trắng được như này. Đơn giản cô không có thời gian cho bản thân mình nhiều. Hầu hết phải đi phơi nắng làm việc.
Nhưng có một truyện quan trọng và không thể tin được là ngực lép nguyên thủy như đàn ông của cô giờ nó to hơn nhiều.
Bên cạnh giường kệ tủ, trên mặt tủ có một cái gương, cô lấy để soi. Trước mắt Nguyệt Ánh là một cô gái trẻ tuổi, vẫn trong thời kì đi học. Khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi.
Sờ lên mặt, làn da mịn màng, không hề có mụn. Không biết đây có phải làn da đen, vài chỗ lại có mụn của cô không nữa.
Tuy nhiên điều cô không thích đó là thân thể này thực sự rất yếu ớt. Chắc chắn là tiểu thư con nhà giàu đây mà.
"Ông trời đã cho cô sống lại thêm một lần nữa thì nhất định cô sẽ sống tốt. Và có lẽ sẽ không tin vào tình yêu 1 lần nữa."
Nguyệt Ánh xuay người, từ từ nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến chỗ bàn học ở gần cửa sổ. Mở ngăn kéo ra mong có thể tìm được một chút thông tin về chủ của thân thể này.
Có mấy quyển ghi tên là Lục Hàm Uyên, tuổi:17. Ở dưới cùng là một quyển nhật ký, cô lật từng trang để đọc, để hểu rõ hơn về hoàn cảnh của cô gái tên là Lục Hàm Uyên này.
_______________
Ngày 25, tháng 5, 2018
Crush của mình Minh Hạo Thiên, anh ấy đã nói chuyện với mình. Tuy nhiên mình cảm giác như anh ấy đang trêu trọc mình.
Ngày 26, tháng 5, 2018
Minh luôn bám theo Hạo Thiên. Anh ấy vẫn không quan tâm dù anh ấy biết mình thích ảnh. Mình buồn lắm.
Ngày 1, tháng 6, 2018.
Kì nghỉ hè bắt đầu mình phải rời xa anh Hạo Thiên trong 2 tháng lận. Mẹ luôn bắt mình học và làm theo ý mẹ.
Ngày 25/7
Mẹ bắt mình đính hôn với một người mà thậm chí mình còn chưa gặp bao giờ. Nhìn qua ảnh cũng được nhưng không bằng Hạo Thiên của mình. Tên của hắn ta là Hàn Thiên Du.
Ngày 28/7
Mình không thể tin được....
___________________________
Vào ngày 28/7 tờ giấy đã có một vết xé. Cô suy đoán có thể đó là do cô xé hoặc một người nào đó đã xé. Càng nghĩ cô càng tò mò.
Từ bên ngoài có tiếng bước chân, mở cánh cửa là một người mặc trang phục của người hầu. Cô bé đó từ từ cúi đầu.
"Cô chủ tỉnh rồi ạ, để tôi đi báo cáo với bà chủ."
Hàm Uyên chưa kịp nói gì thì người đã đi trước. Chỉ kịp nhìn bảng tên có gắn trên trang phục đó là Bảo Hy.
Bảo Hy nhanh chóng đi xuống tầng tìm bà chủ. Khuôn mặt không khỏi ngạc nhiên. Bác sĩ đã kết luận rằng Hàm Uyên đã là người thực vật như vậy có thể tỉnh lại sao?
Bảo Hy nhìn bà chủ đang ngồi bình thản uống trà liền vội vã gọi.
"Bà chủ...... không..."
" Bình tĩnh nói rõ ràng vào." Người phụ nữ đặt ly trà xuống.
"Cô chủ tỉnh lại rồi." Nét mặt của người phụ kia đã thay đổi vô cùng sợ hãi. Bà nhìn vào Bảo Hy hỏi lại một lần nữa " Thật không?"
"Vâng, con còn nói chuyện với cô chủ." Bảo Hy gật đầu khẳng định.
Bà đứng dậy, tay chân bủn rủn vì sợ hãi. Từng bước nặng nề bước cầu thang, đi vào phòng của cô.
Mở cửa ra, của thật Hàm Uyên đã tỉnh. Hàm Uyên nhìn người phụ nữ trước mặt như một người xa lạ. Cô lên tiếng trước"Bà là ai?"
Bà vô cùng ngạc nhiên. Trong lòng có chút vui mừng, tay chân đã không còn run nữa. Xem ra ngươi không nhớ, qủa nhiên ông trời giúp ta mà.
Bà đứng thẳng người" Ta là Thảo Nhiên mẹ của con đây. Bộ con không nhớ sao?"
Hàm Uyên lắc đầu" Mẹ." Từ mà tưởng chừng như sẽ không bao giờ có trong từ điển của cô nay lại bất ngờ như vậy cô vui lắm.
"Mẹ, ruốt cuộc con bị sao vậy?"
"Không sao đâu để mẹ mời bác sĩ đến khám cho con." Nói câu này làm bà không thể không vui mà cười thầm trong lòng.
____________________________
Nếu muốn biết nguyên nhân tại sao báo chí lại đưa tin Hàm Uyên uống thuốc tự tử thì hãy theo dõi truyện của Min nha? Là do cô hay có người hãm hại đây?
Trong một căn phòng toàn là một màu hồng. Đồ đạc bên trong được sắp xếp một cách bài bản, tinh phu có nét nữ tính. Chủ nhân nhân của căn phòng này chắc chắn sẽ rất thích màu hồng.
Nguyệt Ánh mở mắt ra, ngay lập tức trước mắt cô là trần nhà có hình vẽ những hoa văn đẹp mắt, tinh xảo. Cả người cô như không có sức lực rất mệt mỏi.
Cố gắng gượng dậy, nhìn xung quanh. Thực sự là một căn phòng vô cùng lạ hoắc. Tuy nhiên nó đẹp hơn phòng của cô gấp à gấp lần mới đúng
Đồ dùng trong phòng toàn là những thiết bị tiên tiến nhất. Càng nghĩ tới cái giá trị của nó thôi cũng đủ cho cô phải khiếp sợ. Một người nghèo nàn như cô cũng chẳng thể mau nổi chiếc.
Nguyệt Ánh nhìn cả người không có lấy viết thương. Chỉ là tay đang phải truyền nước. Trên tay cô rất nhiều viết kim để truyền. Tuy nhiên tay không có dấu hiệu của máu bị đông. Chắn chắn là hàng ngày luôn có người xoa bóp để làm tan máu đông.
Cái điều kì là da của cô rất trắng không phãi trắng bình thường mà là trắng nõn nà luôn. Cô luôn nhớ là da của cô vàng không trắng được như này. Đơn giản cô không có thời gian cho bản thân mình nhiều. Hầu hết phải đi phơi nắng làm việc.
Nhưng có một truyện quan trọng và không thể tin được là ngực lép nguyên thủy như đàn ông của cô giờ nó to hơn nhiều.
Bên cạnh giường kệ tủ, trên mặt tủ có một cái gương, cô lấy để soi. Trước mắt Nguyệt Ánh là một cô gái trẻ tuổi, vẫn trong thời kì đi học. Khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi.
Sờ lên mặt, làn da mịn màng, không hề có mụn. Không biết đây có phải làn da đen, vài chỗ lại có mụn của cô không nữa.
Tuy nhiên điều cô không thích đó là thân thể này thực sự rất yếu ớt. Chắc chắn là tiểu thư con nhà giàu đây mà.
"Ông trời đã cho cô sống lại thêm một lần nữa thì nhất định cô sẽ sống tốt. Và có lẽ sẽ không tin vào tình yêu lần nữa."
Nguyệt Ánh xuay người, từ từ nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến chỗ bàn học ở gần cửa sổ. Mở ngăn kéo ra mong có thể tìm được một chút thông tin về chủ của thân thể này.
Có mấy quyển ghi tên là Lục Hàm Uyên, tuổi:. Ở dưới cùng là một quyển nhật ký, cô lật từng trang để đọc, để hểu rõ hơn về hoàn cảnh của cô gái tên là Lục Hàm Uyên này.
_______________
Ngày , tháng ,
Crush của mình Minh Hạo Thiên, anh ấy đã nói chuyện với mình. Tuy nhiên mình cảm giác như anh ấy đang trêu trọc mình.
Ngày , tháng ,
Minh luôn bám theo Hạo Thiên. Anh ấy vẫn không quan tâm dù anh ấy biết mình thích ảnh. Mình buồn lắm.
Ngày , tháng , .
Kì nghỉ hè bắt đầu mình phải rời xa anh Hạo Thiên trong tháng lận. Mẹ luôn bắt mình học và làm theo ý mẹ.
Ngày /
Mẹ bắt mình đính hôn với một người mà thậm chí mình còn chưa gặp bao giờ. Nhìn qua ảnh cũng được nhưng không bằng Hạo Thiên của mình. Tên của hắn ta là Hàn Thiên Du.
Ngày /
Mình không thể tin được....
___________________________
Vào ngày / tờ giấy đã có một vết xé. Cô suy đoán có thể đó là do cô xé hoặc một người nào đó đã xé. Càng nghĩ cô càng tò mò.
Từ bên ngoài có tiếng bước chân, mở cánh cửa là một người mặc trang phục của người hầu. Cô bé đó từ từ cúi đầu.
"Cô chủ tỉnh rồi ạ, để tôi đi báo cáo với bà chủ."
Hàm Uyên chưa kịp nói gì thì người đã đi trước. Chỉ kịp nhìn bảng tên có gắn trên trang phục đó là Bảo Hy.
Bảo Hy nhanh chóng đi xuống tầng tìm bà chủ. Khuôn mặt không khỏi ngạc nhiên. Bác sĩ đã kết luận rằng Hàm Uyên đã là người thực vật như vậy có thể tỉnh lại sao?
Bảo Hy nhìn bà chủ đang ngồi bình thản uống trà liền vội vã gọi.
"Bà chủ...... không..."
" Bình tĩnh nói rõ ràng vào." Người phụ nữ đặt ly trà xuống.
"Cô chủ tỉnh lại rồi." Nét mặt của người phụ kia đã thay đổi vô cùng sợ hãi. Bà nhìn vào Bảo Hy hỏi lại một lần nữa " Thật không?"
"Vâng, con còn nói chuyện với cô chủ." Bảo Hy gật đầu khẳng định.
Bà đứng dậy, tay chân bủn rủn vì sợ hãi. Từng bước nặng nề bước cầu thang, đi vào phòng của cô.
Mở cửa ra, của thật Hàm Uyên đã tỉnh. Hàm Uyên nhìn người phụ nữ trước mặt như một người xa lạ. Cô lên tiếng trước"Bà là ai?"
Bà vô cùng ngạc nhiên. Trong lòng có chút vui mừng, tay chân đã không còn run nữa. Xem ra ngươi không nhớ, qủa nhiên ông trời giúp ta mà.
Bà đứng thẳng người" Ta là Thảo Nhiên mẹ của con đây. Bộ con không nhớ sao?"
Hàm Uyên lắc đầu" Mẹ." Từ mà tưởng chừng như sẽ không bao giờ có trong từ điển của cô nay lại bất ngờ như vậy cô vui lắm.
"Mẹ, ruốt cuộc con bị sao vậy?"
"Không sao đâu để mẹ mời bác sĩ đến khám cho con." Nói câu này làm bà không thể không vui mà cười thầm trong lòng.
____________________________
Nếu muốn biết nguyên nhân tại sao báo chí lại đưa tin Hàm Uyên uống thuốc tự tử thì hãy theo dõi truyện của Min nha? Là do cô hay có người hãm hại đây?