*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Diễn lọt vào bẫy của Từ Tịnh, là không lường trước được.
Vào một buổi trưa nọ đầy ánh nắng chói chang, lũ bạn cùng phòng của Cố Diễn đều bận việc, Trình Nguyên thì đi công tác mất mấy ngày.
Cố Diễn một thân một mình đến trung tâm thương mại ăn uống, sau khi cơm nước xong, cậu bước đi trên đường, bỗng cảm giác có thứ gì va chạm vào, truyền đến là một tiếng ‘ui da’.
Cố Diễn sờ sờ phía sau lưng, áo khoác cậu bị ướt một mảng.
“Anh đẹp trai, thật xin lỗi xin lỗi, để em giặt áo cho anh.” Nữ sinh hoảng hốt rối loạn, vươn tay cởi ra chiếc áo của Cố Diễn.
“…” Cố Diễn trợn to mắt nhìn nữ sinh lột áo mình.
“Anh đẹp trai, cho em số điện thoại đi, giặt sạch rồi em sẽ trả lại anh, thật sự rất xin lỗi, em không cố ý, xin lỗi xin lỗi.”
“…” Nhìn thái độ người trước mặt hiền lành nhận sai, Cố Diễn cũng lười để tâm, cậu cho người kia số điện thoại rồi ném chuyện này ra sau đầu mà quên mất.
Hai ngày sau, Cố Diễn nhận được một cú điện thoại lạ.
“Anh đẹp trai, em giặt xong áo anh rồi, em đưa đến cho anh, anh ở đâu?”
“…” Nghĩ ngợi một lúc lâu, Cố Diễn mới sực nhớ ra người này.
“Anh đẹp trai, áo của anh, em tên Từ Tịnh, anh tên gì?” Từ Tịnh cười mang túi đựng áo đưa cho Cố Diễn.
“… Cố Diễn.” Cố Diễn nói.
“Cố Diễn, chuyện lần trước có lỗi với anh quá, anh ăn gì chưa? Em mời anh dùng bữa nhé?” Từ Tịnh nói.
“… Không cần.” Cố Diễn từ chối.
“Đừng vậy mà, anh phải cho em một cơ hội bù đắp!” Từ Tịnh nhìn Cố Diễn tràn ngập mong chờ.
“… Được rồi.” Cố Diễn đành phải đáp ứng.
Bữa ăn này cũng là bước ngoặt khiến hai người thân nhau hơn.
Theo định luật trong tiểu thuyết ngôn tình, hai nhân vật chính nhất định sẽ lâu ngày sinh tình, sau đó nam nữ cọ cọ thấy phê phê, nhưng mà… Đây lại là truyện đam mỹ, cho nên, hai người thành bạn bè.
Từ lúc quen biết Từ Tịnh, Cố Diễn cảm giác mỗi ngày đều bị Từ Tịnh đưa vào tròng.
Bị Từ Tịnh dụ dỗ tham gia group manga quỷ gì, bị Từ Tịnh lôi kéo chơi cái game kiếm hiệp tình duyên tên là Tam Hữu Độc gì đó, mọi việc diễn ra cứ như một hệ thống bẫy không đếm xuể…
Vào một ngày nọ Cố Diễn học năm ba.
“Cố Diễn, van xin anh.” Từ Tịnh tội nghiệp nhìn Cố Diễn, “Nếu anh giúp em, em sẽ bao uống nước nguyên học kỳ cho anh, hoặc cơm trưa cũng được.”
“Anh là người vì những bữa cơm trưa tầm thường của học kỳ mà bán đi nhân phẩm mình sao?” Cố Diễn liếc xéo, nói.
“Vậy nếu em cho anh tuyệt bản chân tam nội hào thì sao? (Chân tam nội hào: cái này là ngôn từ giao dịch trên game Kiếm Tam online, thật sự editor không hiểu gì đâu T_T)Đúng, không sai, đó chính là chân tam nội hào sét đánh xoay vòng mà anh đã khao khát từ lâu! (mình nghĩ là chiêu thức đánh võ gì của game online ý T_T)” Từ Tịnh cắn răng một cái, nói.
“… Giao dịch thành công!”
“Ha ha ha…” Nghe vậy, Từ Tịnh nở nụ cười tà ác, “Anh yên tâm, Cố Diễn mỹ nhân, nhất định em sẽ lên đồ thật xinh đẹp cho anh.”
“… Anh hối hận rồi.” Khóe môi Cố Diễn co giật.
“Anh đã ưng thuận, không thể đổi ý.”
Ngay N hôm sau vào một buổi chiều, Cố Diễn ăn tối xong liền chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu Diễn, em đi đâu?” Trình Nguyên khó chịu nhìn Cố Diễn.
“Có việc ra ngoài, tối nay em về muộn nhé.” Cố Diễn nói.
“…Ồ.” Trình Nguyên ngẩn người, “Chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Trình Nguyên xụ mặt nhìn Cố Diễn rời đi, tay móc ra điện thoại.
Cố Diễn rời khỏi cửa nhà chưa được mấy bước, đã thấy xe của Từ Tịnh.
Theo Từ Tịnh về nơi ở, dưới ánh mắt bulinbulin của đối phương, cậu thay váy, đội tóc giả lên, để Từ Tịnh tùy ý vọc phá trên mặt mình một trận.
Sự tình, là như vầy.
Có một phú nhị đại theo đuổi Từ Tịnh gắt gao, Từ Tịnh kiên quyết từ chối, người kia vẫn cố chấp không ngừng, cuối cùng, Từ Tịnh xuất đại chiêu, nói rằng mình thích con gái, là lesbian.
Phú nhị đại không tin, Từ Tịnh bảo sẽ mang bạn gái đến dự tiệc của hội học sinh sinh viên, thành ra, Cố Diễn lọt hố.
Từ Tịnh nắm tay Cố Diễn rất thân mật, cùng cậu tiến vào sảnh dạ hội.
Phú nhị đại nhìn đôi nữ nữ trước mặt vô cùng ‘tình thương mến thương’, một mặt sinh vô khả luyến (*) rời đi.
(*) Sinh vô khả luyến là cái mặt như thế này:
Cố Diễn hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, cậu ở lại với Từ Tịnh một lúc, rồi từ chối ý tốt của Từ Tịnh muốn đưa cậu về sớm.
Cố Diễn vừa bước ra cổng trường, đã thấy bóng dáng con xe quen thuộc.
‘Đệt mợ!?’ Cố Diễn trợn to hai mắt, khổ sở di chuyển về bên kia, ‘Đừng là Trình Nguyên, đừng là Trình Nguyên, đừng là Trình Nguyên…’
Nhưng bất hạnh thay, ngay khi Cố Diễn vừa cầu nguyện vừa dịch chuyển về bên kia bằng tốc độ rùa bò, tên sát thần mặt lạnh trên xe cũng vì đợi không được mà xuống xe, sải bước đi tới, lập tức ôm người vào trong lòng.
“Tiểu Diễn, em có thể giải thích anh nghe một chút được không, chuyện gì thế này?” Trình Nguyên mỉm cười hỏi.
“… %¥#@…” Cố Diễn lẳng lặng kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Trình Nguyên trầm mặt hôn lên môi Cố Diễn.
“Ơ…” Cố Diễn kinh ngạc, “Anh làm gì thế… Miệng em toàn son môi… a… ư…”
“Tiểu Diễn.” Giọng nói Trình Nguyên bắt đầu lạc đi.
“Sao ạ?” Cố Diễn nghi hoặc nhìn Trình Nguyên, đã bị dục vọng cuồn cuộn nơi đáy mắt đối phương dọa sợ.
“Em biết không? Em thế này, khiến cho anh không thể không phạm tội.” Trình Nguyên trầm giọng.
“Tội gì?” Nghe vậy, Cố Diễn nở nụ cười, hỏi.
Ánh mắt Trình Nguyên tối sầm lại, hắn hôn đôi môi Cố Diễn lần nữa, Cố Diễn chìm ngập trong nụ hôn mạnh bạo đầy tính xâm lược của Trình Nguyên đến mức suýt không thở nổi.
“Tội cường nữ.” Trình Nguyên vừa nói, vừa hôn vào cổ Cố Diễn, hắn híp mắt lại, mút thật mạnh để lại một dấu ấn thuộc về mình trên cổ Cố Diễn.
“Anh muốn cường nữ em?” Cố Diễn nhíu mày cười lên, cúi người liếm liếm vành tai Trình Nguyên, thanh âm gợi cảm đến vô cực, “come on, baby, fuck me.”
Ngay khi Trình Nguyên đang hóa thân thành sói nhào đến trong nháy mắt, Cố Diễn bình tĩnh dội một gáo nước lạnh.
“Nhưng mà, xe anh hơi thấp, làm chuyện cường nữ không tiện lắm?”
“…” Trình Nguyên bi phẫn ẵm Cố Diễn lên nhét vào trong xe, ngồi lên ghế lái, phát động ô tô.
Tác giả có lời muốn nói:
Làm chuyện cường nữ, là chỉ dùng hoa cúc để cường nữ, tôi vĩnh viễn không bao giờ viết phản công 2333.
Tình tiết phía sau các bạn tự não bổ đi, sông gì đó các bạn đều hiểu, tuyệt đối không phải tác giả không muốn viết đâu.
Cố Diễn lọt vào bẫy của Từ Tịnh, là không lường trước được.
Vào một buổi trưa nọ đầy ánh nắng chói chang, lũ bạn cùng phòng của Cố Diễn đều bận việc, Trình Nguyên thì đi công tác mất mấy ngày.
Cố Diễn một thân một mình đến trung tâm thương mại ăn uống, sau khi cơm nước xong, cậu bước đi trên đường, bỗng cảm giác có thứ gì va chạm vào, truyền đến là một tiếng ‘ui da’.
Cố Diễn sờ sờ phía sau lưng, áo khoác cậu bị ướt một mảng.
“Anh đẹp trai, thật xin lỗi xin lỗi, để em giặt áo cho anh.” Nữ sinh hoảng hốt rối loạn, vươn tay cởi ra chiếc áo của Cố Diễn.
“…” Cố Diễn trợn to mắt nhìn nữ sinh lột áo mình.
“Anh đẹp trai, cho em số điện thoại đi, giặt sạch rồi em sẽ trả lại anh, thật sự rất xin lỗi, em không cố ý, xin lỗi xin lỗi.”
“…” Nhìn thái độ người trước mặt hiền lành nhận sai, Cố Diễn cũng lười để tâm, cậu cho người kia số điện thoại rồi ném chuyện này ra sau đầu mà quên mất.
Hai ngày sau, Cố Diễn nhận được một cú điện thoại lạ.
“Anh đẹp trai, em giặt xong áo anh rồi, em đưa đến cho anh, anh ở đâu?”
“…” Nghĩ ngợi một lúc lâu, Cố Diễn mới sực nhớ ra người này.
“Anh đẹp trai, áo của anh, em tên Từ Tịnh, anh tên gì?” Từ Tịnh cười mang túi đựng áo đưa cho Cố Diễn.
“… Cố Diễn.” Cố Diễn nói.
“Cố Diễn, chuyện lần trước có lỗi với anh quá, anh ăn gì chưa? Em mời anh dùng bữa nhé?” Từ Tịnh nói.
“… Không cần.” Cố Diễn từ chối.
“Đừng vậy mà, anh phải cho em một cơ hội bù đắp!” Từ Tịnh nhìn Cố Diễn tràn ngập mong chờ.
“… Được rồi.” Cố Diễn đành phải đáp ứng.
Bữa ăn này cũng là bước ngoặt khiến hai người thân nhau hơn.
Theo định luật trong tiểu thuyết ngôn tình, hai nhân vật chính nhất định sẽ lâu ngày sinh tình, sau đó nam nữ cọ cọ thấy phê phê, nhưng mà… Đây lại là truyện đam mỹ, cho nên, hai người thành bạn bè.
Từ lúc quen biết Từ Tịnh, Cố Diễn cảm giác mỗi ngày đều bị Từ Tịnh đưa vào tròng.
Bị Từ Tịnh dụ dỗ tham gia group manga quỷ gì, bị Từ Tịnh lôi kéo chơi cái game kiếm hiệp tình duyên tên là Tam Hữu Độc gì đó, mọi việc diễn ra cứ như một hệ thống bẫy không đếm xuể…
Vào một ngày nọ Cố Diễn học năm ba.
“Cố Diễn, van xin anh.” Từ Tịnh tội nghiệp nhìn Cố Diễn, “Nếu anh giúp em, em sẽ bao uống nước nguyên học kỳ cho anh, hoặc cơm trưa cũng được.”
“Anh là người vì những bữa cơm trưa tầm thường của học kỳ mà bán đi nhân phẩm mình sao?” Cố Diễn liếc xéo, nói.
“Vậy nếu em cho anh tuyệt bản chân tam nội hào thì sao? (Chân tam nội hào: cái này là ngôn từ giao dịch trên game Kiếm Tam online, thật sự editor không hiểu gì đâu T_T)Đúng, không sai, đó chính là chân tam nội hào sét đánh xoay vòng mà anh đã khao khát từ lâu! (mình nghĩ là chiêu thức đánh võ gì của game online ý T_T)” Từ Tịnh cắn răng một cái, nói.
“… Giao dịch thành công!”
“Ha ha ha…” Nghe vậy, Từ Tịnh nở nụ cười tà ác, “Anh yên tâm, Cố Diễn mỹ nhân, nhất định em sẽ lên đồ thật xinh đẹp cho anh.”
“… Anh hối hận rồi.” Khóe môi Cố Diễn co giật.
“Anh đã ưng thuận, không thể đổi ý.”
Ngay N hôm sau vào một buổi chiều, Cố Diễn ăn tối xong liền chuẩn bị ra ngoài.
“Tiểu Diễn, em đi đâu?” Trình Nguyên khó chịu nhìn Cố Diễn.
“Có việc ra ngoài, tối nay em về muộn nhé.” Cố Diễn nói.
“…Ồ.” Trình Nguyên ngẩn người, “Chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Trình Nguyên xụ mặt nhìn Cố Diễn rời đi, tay móc ra điện thoại.
Cố Diễn rời khỏi cửa nhà chưa được mấy bước, đã thấy xe của Từ Tịnh.
Theo Từ Tịnh về nơi ở, dưới ánh mắt bulinbulin của đối phương, cậu thay váy, đội tóc giả lên, để Từ Tịnh tùy ý vọc phá trên mặt mình một trận.
Sự tình, là như vầy.
Có một phú nhị đại theo đuổi Từ Tịnh gắt gao, Từ Tịnh kiên quyết từ chối, người kia vẫn cố chấp không ngừng, cuối cùng, Từ Tịnh xuất đại chiêu, nói rằng mình thích con gái, là lesbian.
Phú nhị đại không tin, Từ Tịnh bảo sẽ mang bạn gái đến dự tiệc của hội học sinh sinh viên, thành ra, Cố Diễn lọt hố.
Từ Tịnh nắm tay Cố Diễn rất thân mật, cùng cậu tiến vào sảnh dạ hội.
Phú nhị đại nhìn đôi nữ nữ trước mặt vô cùng ‘tình thương mến thương’, một mặt sinh vô khả luyến (*) rời đi.
(*) Sinh vô khả luyến là cái mặt như thế này:
Cố Diễn hoàn thành nhiệm vụ mỹ mãn, cậu ở lại với Từ Tịnh một lúc, rồi từ chối ý tốt của Từ Tịnh muốn đưa cậu về sớm.
Cố Diễn vừa bước ra cổng trường, đã thấy bóng dáng con xe quen thuộc.
‘Đệt mợ!?’ Cố Diễn trợn to hai mắt, khổ sở di chuyển về bên kia, ‘Đừng là Trình Nguyên, đừng là Trình Nguyên, đừng là Trình Nguyên…’
Nhưng bất hạnh thay, ngay khi Cố Diễn vừa cầu nguyện vừa dịch chuyển về bên kia bằng tốc độ rùa bò, tên sát thần mặt lạnh trên xe cũng vì đợi không được mà xuống xe, sải bước đi tới, lập tức ôm người vào trong lòng.
“Tiểu Diễn, em có thể giải thích anh nghe một chút được không, chuyện gì thế này?” Trình Nguyên mỉm cười hỏi.
“… %¥#@…” Cố Diễn lẳng lặng kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra.
Trình Nguyên trầm mặt hôn lên môi Cố Diễn.
“Ơ…” Cố Diễn kinh ngạc, “Anh làm gì thế… Miệng em toàn son môi… a… ư…”
“Tiểu Diễn.” Giọng nói Trình Nguyên bắt đầu lạc đi.
“Sao ạ?” Cố Diễn nghi hoặc nhìn Trình Nguyên, đã bị dục vọng cuồn cuộn nơi đáy mắt đối phương dọa sợ.
“Em biết không? Em thế này, khiến cho anh không thể không phạm tội.” Trình Nguyên trầm giọng.
“Tội gì?” Nghe vậy, Cố Diễn nở nụ cười, hỏi.
Ánh mắt Trình Nguyên tối sầm lại, hắn hôn đôi môi Cố Diễn lần nữa, Cố Diễn chìm ngập trong nụ hôn mạnh bạo đầy tính xâm lược của Trình Nguyên đến mức suýt không thở nổi.
“Tội cường nữ.” Trình Nguyên vừa nói, vừa hôn vào cổ Cố Diễn, hắn híp mắt lại, mút thật mạnh để lại một dấu ấn thuộc về mình trên cổ Cố Diễn.
“Anh muốn cường nữ em?” Cố Diễn nhíu mày cười lên, cúi người liếm liếm vành tai Trình Nguyên, thanh âm gợi cảm đến vô cực, “come on, baby, fuck me.”
Ngay khi Trình Nguyên đang hóa thân thành sói nhào đến trong nháy mắt, Cố Diễn bình tĩnh dội một gáo nước lạnh.
“Nhưng mà, xe anh hơi thấp, làm chuyện cường nữ không tiện lắm?”
“…” Trình Nguyên bi phẫn ẵm Cố Diễn lên nhét vào trong xe, ngồi lên ghế lái, phát động ô tô.
Tác giả có lời muốn nói:
Làm chuyện cường nữ, là chỉ dùng hoa cúc để cường nữ, tôi vĩnh viễn không bao giờ viết phản công 2333.
Tình tiết phía sau các bạn tự não bổ đi, sông gì đó các bạn đều hiểu, tuyệt đối không phải tác giả không muốn viết đâu.