Mang theo Kim Châu sải bước rời đi, Tiếu Dương chỉ nhìn sang hành động của thê tử, rồi sau đó kéo tiện tỳ trên tay vòng qua bình phong ra khỏi nội thất, đi tới phòng ngoài sau đó hắn mới trong cơn giận dữ quát mắng: "Ngươi có bản lĩnh nhỉ, dám can đảm nói nói xấu nương tử!"
"Nô tỳ, những lời nô tỳ nói -- a!" Kim Châu còn chưa nói hết đã không nhịn được kêu thảm một tiếng, bởi vì áo nàng ta bị giật ra không thể dùng sức, tam lang trực tiếp ké tóc nàng ta đi ra ngoài, có thể không đau sao?
Giờ phút này, Kim Châu mới chính thức sợ hãi, thậm chí từ trong lòng cũng lộ ra hàn ý, rốt cuộc nàng ta cũng biết lang quân vô cùng quan tâm nương tử, hoàn toàn không như suy đoán ban đầu của mình, ở một phương diện nào đó nương tử không chú ý tôn nghiêm ngã vào lấy lòng.
Hừ, dân đen mà dám trông cậy vào "tự mình thay thế", cho dù Như Nương vui lòng, cũng phải xem ta có chịu hay không! Tiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước đó Uyển Như đã nói có thể để tiện tỳ này hầu hạ mình, nhất thời cảm thấy buồn nôn -- loại mặt hàng này cũng muốn chiếm tiện nghi của ta?
Kim Châu bị kéo tóc đưa ra ngoài, ý thức được giờ phút này lang quân đang xả giận cho nương tử, mới tàn bạo với mình như thế, vậy nếu như suy yếu địa vị của nương tử ở trong lòng hắn thì sao?
Nàng ta suy nghĩ, trước khi sắp bị ném ra cửa nhẹ giọng khóc kể lể: "Lang quân có điều không biết, khi nương tử xuất giá bởi vì cự hôn đụng phải cột, nô tỳ cũng đau lòng chủ nhân mới miệng không lựa lời --"
Lời còn chưa dứt, tam lang đã bình tĩnh nhanh chóng đưa tay ngắt, "Rắc...." một tiếng kéo cằm Kim Châu, rồi sau đó mới nằm bên tai nàng ta lạnh lùng nói: "Theo như Luật Lệ Đại Tề, ‘tiện tỳ không được sỉ nhục quyền quý, bên dưới không được xúc phạm bên trên’, không hiểu sao?"
Dứt lời, Tiếu Dương ném nàng ta tới hành lang, kêi lên một tiếng gọi đồng bộc tới, quát lên: "Trói ả lại ném vào đảo tọa phòng!" (Đảo tọa phòng: là phòng ốc Nam Bắc triều tương đối trái ngược với nhà giữa trong truyền thống kiến trúc Trung Quốc, bởi vậy vừa được gọi là Nam phòng, đảo tọa phong và nội viện được ngăn nhau bằng bức tường bình thường ngăn khắc ở bên ngoài cửa Thùy Hoa, bình thường là khách nhân bình thường và người làm nam ở)
Đụng cột? Nghe lời này, trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít có chút không thoải mái. Nhưng cho dù là đụng thật, làm tỳ nữ cận thân ngươi nên chôn bí mật này ở trong lòng cả đời, giữ lợi ích cho chủ người chứ?!
Nghĩ như thế, trên mặt tam lang càng thêm vẻ hung dữ, chỉ vào Thập Nhị, Thập Tam để cho bọn họ lôi Kim Châu ra khỏi nội viện trông coi, đợi ngày mai trở lại xử lý. Nghe động tĩnh lớn như thế Ngân Châu vội vàng chạy ra từ dãy nhà sau đến xem náo nhiệt, Tiếu Đường cũng gấp gáp vọt ra khỏi phòng khoang tay đứng ở hành lang lắng nghe.
Thậm chí ngay cả Bảo Châu cũng chống đỡ bệnh bước ra khỏi phòng bên, không rõ chân tướng nằm rạp xin tội, nàng còn tưởng rằng là Kim Châu lén lút làm gì đó chọc giận nương tử.
"Ngươi đau bụng, tiêu chảy mới để cho ả tới hầu hạ?" Tiếu Dương hơi nhíu lông mày, thấy đôi môi Bảo Châu khô khốc, hô hấp dồn dập, không khỏi hỏi: "Có cảm thấy nhức đầu, choáng váng? Lúc đi ngoài có màu nâu sẫm hoặc mang theo tia máu?"
Thấy Bảo Châu gật đầu liên tục nói "Vâng", Tiếu Dương hít sâu một hơi sắc mặt càng khó coi, nghiêng đầu nói với Tiếu Đường: "Có lẽ trúng độc bã đậu, A Đường, ngươi chăm sóc một chút."
Tiếu Đường bước tới đỡ Bảo Châu, đang muốn nước đi lại nghe được bên trong nhà truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như đồ gì đó rất lớn ngã xuống. Tiếu Dương phất tay một cái cho các nàng thối lui, mình vội vàng nghiêng đầu trở về phòng ngủ.
Vòng qua ngăn cách độc bình cao lớn ngoài phòng, Tiếu Dương đã nhìn thấy Uyển Như đang khoác một cái áo bào rộng mỏng manh quỳ sát ở bên giường, cúi đầu ôm mắt cá chân, bình phong sơn thủ chắn gió đầu giường rơi trên mặt đất, nhìn tình hình này hẳn là nàng đứng không vững đụng phải bình phong.
"Chuyện gì xảy ra, có bị thương không?" Tiếu Dương bước nhanh về phía trước muốn nhìn cẩn thận, mới vừa đưa tay nâng mặt nàng, bàn ta đã dính phải nước mắt ấm áp.
"Ơ, chỉ đụng một cái thôi mà đã khóc rồi?" Hắn nhẹ giọng hỏi, vốn muốn chọc cười Uyển Như chuyển hướng vấn đề xấu hổ trước đó, khi đỡ đối phương dậy thì không ngờ phát hiện thân thể nàng lại khẽ run rẩy.
Tiếu Dương vội vàng nâng cằm Uyển Như, thấy trong mắt nàng rưng rưng vẻ mặt buồn bã, hung hăng cắn môi dưới gần như sắp cắn ra máu, không khỏi đau lòng cực kỳ, vừa nhẹ nhàng gỡ môi ra vừa không ngớt lời ngăn cản: "Mau nhả ra, giày vò mình làm cái gì?"
Uyển Như mặc cho phu quân đỡ mình về nằm trên giường, rồi sau đó mới khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sóng mắt long lanh lưu động không nghỉ, muốn kể khổ, muốn phủ nhận âm thầm chỉ trích của Kim Châu, cũng muốn hỏi hắn tin tưởng mình hay không, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ biến thành một tiếng gọi run rẩy: "A Dương......"
Tam lang nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt môi sưng đỏ của Uyển Như, nghe tiếng gọi thân mật này có chứa nức nở, nhìn nàng uất ức lộ ra ánh mắt mong đợi, trong nháy mắt trái tim hắn mềm nhũn.
Một tay kéo thân thể mảnh mai khẽ run vào trong ngực, dùng sức vuốt ve, Tiếu Dương vỗ nhè nhẹ sau lưng thê tử nói: "Đừng sợ, nếu ta bị kế ly gián vụng về này lừa, thì ở trên chiến trường không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi."
"......" Uyển Như im lặng, đột nhiên nằm ở trong ngực Tiếu Dương khóc lớn không ngừng, lát sau mới nghẹn ngào nói: "Hôm đó đúng là thiếp có đụng, nhưng đụng cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng nguyên nhân cũng không phải như nàng ta nói! A Dương, tin thiếp......"
Hai tay khẽ vuốt ve của Tiếu Dương đột nhiên dừng lại, rồi sau đó lại ôm Uyển Như, trầm giọng nói: "Ta tin nàng nói."
Thật ra thì, nội dung trong lời của Uyển Như nói, hơn phân nửa hắn đã nghe được từ mật thám ở Thôi gia rồi, giờ phút này nàng chỉ bổ sung chút ít chi tiết hơi khiếp người mà thôi.
"Hôm đó sính lễ đưa tới cửa thì mới biết bản thân sắp sửa phải lập gia đình, muội muội có nói chút về tình trạng có lẽ có của chàng, vừa cười vưa nói là nàng không thích mới để cho thiếp, thiếp muốn đi tới chỗ phụ thân chất vấn, thế nhưng ông ấy lại núp ở thư phòng không gặp người!" Uyển Như nói hồi đó bản thân nản lòng thoái chí thế nào không cần phải nhiều lời nữa, cũng chưa tới mấy ngày lại thấy kế mẫu chuẩn bị đồ cưới.
"Đồ trang sức, lụa gấm cực ít, hơn nữa gần như là đồ sính lễ, thiếp chất vấn mẫu thân, bà ta lại nói chỉ có những thứ này, theo ý nguyện của thiếp, nếu lần này không thành thanh danh sẽ hỏng, vậy lần sau sẽ là dằng thiếp đi theo muội muội (tức là làm thiếp)......" Uyển Như nói đến chỗ này vừa nức nở nghẹn ngào khóc thút thít, "Thiếp... trong lúc thiếp vừa hoảng sợ vừa tức giận làm việc ngu ngốc, thật ra thì chỉ vì quá đau đớn, bọn họ...... Thiếp cũng không muốn nói ra, không phải trong nhà nên đóng cửa bảo nhau sao......"
"Sao nàng lại ngốc như vậy, cũng chỉ chút vật ngoại thân, cần gì phải đả thương mình?" Tam lang người giàu có chưa bao giờ bởi vì tiền bạc mà buồn rầu, thật ra thì cũng không hiểu tại sao Uyển Như vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện đồ cưới, chỉ là nghe được ‘dằng thiếp đi theo của hồi môn’, cảm thấy nàng thật sự đáng thương.
Đường đường là trưởng nữ của chi thứ hai Thôi thị, bị kế mẫu luôn miệng nói giống như nữ nhi do cơ thiếp ti tiện sinh ra cho người ta làm dằng thiếp, cũng khó trách trong lúc nàng xúc động phẫn nộ có hành động tìm chết, nghĩ như thế, cuối cùng trong lòng hắn không hề vì chuyện này mà chán ghét nữa.
"Ban đầu ở Kinh Thành thì ăn dùng đồ trang sức đều từ chỗ công, mấy người bọn thiếp được đối xử cũng không khác biệt quá lớn, thỉnh thoảng kế mẫu cũng nói cho làm của hồi môn cho nữ nhi thân sinh của bà ta, đồ của mẫu thân thiếp thì được niêm phong cất vào kho, phải đợi thành thân thì mới có thể lấy dùng." Uyển Như rất chua xót nhẹ giọng nói nhỏ, "Lễ cập kê của thiếp tổ chức trên, năm trước cập kê năm sau phụ thân đã đến vùng biên cương nhậm chức."
Sau đó? Tiếu Dương tiếp tục không hiểu ra sao.
"Kiểu tóc của bé gái trước và sau lễ cập kê, hoặc nhiều hoặc ít có chút không giống nhau, vốn nhìn thiếp cũng giống trẻ con, vì vậy, đồ trang sức trước kia đều không thích hợp dùng, đến vùng biên cương mẫu thân nói trong nhà cần tiết kiệm sống qua ngày cũng không chuẩn bị cho thiếp bất kỳ vật gì." Uyển Như nói xong, nghẹn ngào lần nữa, "Nếu nữ tử như bọn thiếp mà không đeo trang sức gì ra cửa gặp khách, thì tương đương với nam tử hở ngực lộ bụng, ở nhà vẫn còn dễ có thể không ra khỏi cửa, nhưng nếu thành thân, ngày kế thành thân cần bái kiến phụ thân mẫu thân bên nhà chồng, sau đó cần tiếp xúc với người nhà chồng......"
Nói đến chỗ này, cuối cùng Tiếu Dương đã hiểu ra, thử nghĩ, đến tân nương tử hầu môn nhìn trong hộp mình không có mấy chiếc trâm bạc, vòng tay bạc, còn có chưa từng được làm cho đá quý, chuyện này thật đúng là quá khó chịu rồi.
Cho nên nói, Uyển Như đụng cột cũng không phải bởi vì cự hôn, mà là kháng cự để khó coi như thế mà ra cửa. Aizz, nghe được chuyện này Tiếu Dương Đô không nhịn được vành mắt đỏ lên, vuốt ve sống lưng thê tử nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa, bọn họ không cho ta cho nàng. Thân ái, trâm cài tóc sẽ có, quần áo xinh đẹp sẽ có, tất cả đều sẽ có."
Nghe giọng nói trầm bỗng du dương của hắn, Uyển Như đang lau lệ cũng không nhịn được khẽ cười nói: "Đã sớm có, còn chờ chàng nhớ đến ư?"
"Ôi!" Đúng vậy, từ khi hắn tỉnh lại trong cơn hôn mê cũng chưa từng thấy bộ dáng khó coi của Uyển Như.
"Ngày kế động phòng, thiếp nhức đầu là vì những chuyện này, kết quả kéo hộp ra lại thấy bên trong tràn đầy các loại dụng cụ." Trong tiếng cười của Uyển Như cũng nghe được tiếng lệ rơi, chỉ là giọng điệu này rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Trong tủ y phục cũng nhét đầy từ trong ra ngoài, nhìn thì thấy rõ là may theo thân người thiếp, được may đặc biệt...... A Dương, chàng có biết khi đó thiếp vui mừng biết bao nhiêu không? Thiếp liền suy nghĩ, dù chàng vẫn chưa tỉnh lại thiếp cũng sẽ ở lại chỗ này......"
"Hiện nay ta tỉnh, nàng càng không có lý do rời đi." Nghe Uyển Như tỏ tình Tiếu Dương không khỏi ấm áp trong lòng, cả người lâng lâng, rồi sau đó hắn lại đột nhiên vui mừng, "Này, ai đã đặt mua cho nàng? Làm chuyện rất tốt, ha ha!"
"Không biết, thiếp không có hỏi." Uyển Như hơi đỏ mặt hí cánh mũi nói nhỏ: "A Dương, đừng nói những lời này cho người khác biết – vốn thiếp không muốn nói, thật là, thật là quá khó rồi......"
"Aizz, không khóc, không khóc, hôm nay có ta yêu thương nàng." Tiếu Dương trực tiếp duỗi cánh tay dùng áo lót tay áo lau nước mắt cho Uyển Như, nói câu an ủi, lúc này Uyển Như mới cười rộ lên.
Khóc một trận đã giải quyết một vấn đề lớn, quan hệ giữa phu thê nâng cao một bước, có thể không cười sao? Cũng không tính là nàng lường gạt Tiếu Dương, đó hoàn toàn là lời nói thật, chỉ là cảm xúc, giọng điệu, ngữ điệu có chuẩn bị mà thôi.
Khoảnh khắc ấy, Tiếu Dương cởi áo khoác tắt đèn nằm xuống, ôm thê tử vào trong ngực sau khi yêu thương một phen lại nhắc tới vấn đề khác: "Tiện tỳ kia xử lý như thế nào? Không có quy củ như thế -- là của kế mẫu của nàng cho đúng không?"
"Ừm." Uyển Như gật đầu một cái, người mẹ ruột cho đã bị Trương thị thay đổi hoàn toàn, Kim Châu tất nhiên không phải là người tri kỷ, ở trong bóng tối Tiếu Dương không nhìn thấy, thù mới hận cũ cộng lại nàng, cắn răng nghiến lợi nghĩ tới: xử lý như thế nào? Thật hy vọng có thể đánh chết xong hết mọi chuyện!
Đáng tiếc lời này tuyệt không thể nói ra khỏi miệng, Uyển Như tựa vào lồng ngực tam lang trầm ngâm một lát sau thở dài một tiếng, sâu kín nói: "Thật không muốn gặp lại nàng ta, tốt xấu gì cũng hầu hạ thiếp hai ba năm, nếu không, đuổi đến thôn trang là được, hoặc là tìm nơi hẻo lánh bán?"
"Còn nơi nào có thể hẻo lánh hơn cả nơi chúng ta đang ở? Hơn nữa thôn trang của ta ở kinh thanh, nàng đang trừng phạt hay thưởng đấy?" Tiếu Dương nhíu mày cười một tiếng sau lại hỏi, "Tiện tỳ kia là nhất đẳng nha hoàn?"
Dân đen không chỉ phân ra hai loại quan tiện và tư tiện, người làm cũng có nô tỳ, bộ khúc và khách nữ, tùy thân cũng cấp bậc khác nhau, "nô tỳ" tùy ý có thể giết, "tùy thân" có chứa tính chất thuê lại không thể tùy ý xử trí.
Nghe hắn hỏi như vậy, nhất thời Uyển Như biết trong lòng tam lang đã có quyết định, chỉ là băn khoăn mặt mũi thê tử mới để cho nàng làm quyết định cuối cùng.
"Là nô tỳ sinh, mẫu thân nàng ta là người hầu của mẫu thân ruột thiếp." Uyển Như nhẹ giọng trả lời, tính toán nếu Tiếu Dương nói muốn đánh chết Kim Châu, mình cầu xin hay không cầu xin đây?
Quả nhiên, tam lang trực tiếp lạnh lùng nói: "Tiện tỳ kia khích bác ly gián còn có lòng hại người, theo như luật thì cũng có gì ngoại lệ, còn băn khoăn cái gì? Trực tiếp đánh chết."
"Dù sao, cũng là một mạng người......" Uyển Như chần chờ, lập lờ đôi nước chưa cho lời chắc chắn.
"Lòng dạ đàn bà, nàng vừa nói mẫu thân nàng ta còn có chút năng lực, nàng lại không hòa hợp với kế mẫu, lần này bỏ qua hậu quả chính là ‘Trảm Thảo Bất Trừ Căn, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh’." Tiếu Dương đưa tay xoa gương mặt Uyển Như, khuyên nhủ, "Nàng cũng đừng quá mềm lòng, theo ta thấy, phát mại cũng không yên tâm, không bằng cho câm rồi ném vào trại lính."
Uyển Như đang muốn hỏi hắn tại sao trong quân doanh có thể có nữ quyến, rồi sau đó mới phản ứng được đây là cho Kim Châu đi làm quân kỹ. Nhiệt đột hạ xuosng, trên cánh tay rồi tóc gáy nàng đều bị dựng lên -- đối với một nữ nhân mà nói, chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả việc đánh chết!
"Vậy. Cũng không khỏi quá......?" Uyển Như hỏi ngược lại, không phải chỉ bò lên giường không thành công thôi sao? Cái giá này quả thật có chút quá lớn.
Lời nói lần này của Tiếu Dương lần nữa nảy sinh nhận thức mới của nàng với phu quân mình, cũng không biết là có phải bởi vì thấy quá nhiều máu trên chiến trường hay không, mà thái độ làm người của hắn dường như bớt chút lòng trắc ẩn, trừ người nhà, người khác đều không quan trọng.
Không biết tại sao, Uyển Như cảm giác được ban đầu mình bỏ trốn sau đó trong tộc báo bệnh qua đời ngược lại rất tốt, không c phạm đến trên tay hắn đúng là vạn hạnh, bằng không sau đó tuyệt đối còn thảm hơn cả chết. Hôm nay xem ra, thật đúng là không thể ghét bỏ lúc trước hắn giày vò mình, có thể có hiện tại biểu hiện này theo như tính tình hắn mà nói đã coi như tốt rồi?
Tiếu Dương cũng không biết một đống tính toán trong lòng Uyển Như, chỉ bình tĩnh nói ra hai tội trạngc ủa Kim Châu: "Xúc phạm chủ, hạ độc."
"Hạ độc?" Nàng đột nhiên cả kinh, sao lại hạ độc? Kim Châu lại có can đảm này?
"Bảo Châu bên cạnh nàng bị tiêu chảy, ta đoán có lẽ là Kim Châu vì tìm cơ hội thân cận cả ta và nàng cho nên nàng ta hạ dầu bã đậu. Vật này, ăn hai mươi giọt là co rút, hôn mê tới chết." Tiếu Dương ôm eo Uyển Như, vừa chậm rãi vuốt ve, vừa trầm giọng nói: "Hôm nay nàng ta có thể vì một chút chuyện nhỏ hạ thuốc tiêu chảy cho đồng bạn, ngày mai có lẽ có thể hạ thạch tín ở trong chén của nàng, Như Nương, ta biết nàng thiện lương, nhưng không cần quá cnhân nhượng."
"Được, thiếp hiểu rồi. Ngày mai sẽ hạ lệnh bán nàng ra......" Uyển Như âm thầm thở dài, mình quả thật quá thiện lương, sống lại cũng không nhớ tới chuyện báo thù, lại nói, đời trước người len lén hạ thuốc phá thai cho mình, có lẽ chính là Kim Châu cũng không chừng.
Ngày kế tiếp, Uyển Như triệu tập một đám nô tỳ trẻ tuổi nói tội trạng của Kim Châu, bỏ thuốc ám hại đồng bạn, phỉ báng nữ chủ nhân, quyến rũ nam chủ nhân..., sau đó tuyên bố đánh hai mươi trượng, cho uông thuốc câm, hủy dung mạo, phát mại Lĩnh Nam.
Hành động lần này tàn nhẫn làm kinh sợ các tỳ nữ có gương mặt đẹp có suy nghĩ khác trong lòng, dĩ nhiên, có người thầm mắng Uyển Như đố kị không chấp nhận nổi người khác trong lòng, ai có thể nghĩ, vốn tam lang quân phải đi trại lính lại từ trong tiểu thư phòng dạo bước ra ngoài, thân mật vô cùng đứng ở bên cạnh thê tử, lôi kéo vòng tay của nàng nhìn bốn phía.
Rồi sau đó, hắn lạnh lùng nhìn nô tỳ bên dưới, buồn rười rượi cất cao giọng nói: "Theo như luật Đại Tề, tiện tỳ gian trá ti tiện, phu quân có lỡ, thì nô sống chết vẫn là nô tỳ, muốn một bước lên trời mẫu bằng tử quý còn phải xem ta có nguyện ý cho thoát nô tịch hay không. Tất cả đều nghe rõ cho ta, ta không muốn! Bản tướng quân chỉ yêu thê tử của mình, cho tới bây giờ cũng không vui lòng đụng vào tiện nhân nào, đừng nằm mơ ban ngày như ả, nếu không, hối hận chết các ngươi!"
Dứt lời, tam lang phất tay một cái cho người lột quần của Kim Châu trước mặt mọi người hành hình, chính hắn lôi kéo Uyển Như đi đổi Hồ phục cho dễ cưỡi ngựa, ra cửa đạp thanh thay đổi tâm tình.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, đây đều là lần đầu Uyển Như chính đáng hợp tình đi dạo chơi bên ngoài, trong lòng cảm khái vô hạn.
Không, nói đúng ra, làm cho tâm tình nàng kích động nhiều hơn là bởi vì lời nói của Tiếu Dương, cho dù là hư tình giả ý nhất thời trong chốc lát, cũng đủ làm cho người lộ vẻ xúc động.
"Aizz, mấy ngày nay phải vui đùa một chút, nhanh học thuật cưỡi ngựa cho tốt, cách mấy ngày nữa có lẽ cần dùng đến." Tiếu Dương ôm Uyển Như trong ngực cưỡi trên con ngựa to cao nói như thế.
"Hả?" Uyển Như rất nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, trong nhà có hoạt động gì ư?"
Tiếu Dương gật đầu nói: "Đại thọ bảy mươi của ông ngoại, ta phải trở lại kinh thành, không phải chỗ đó đang lưu hành đánh cầu sao, nhất định mẫu thân sẽ mang theo nàng cùng nhau xuất môn giao tiếp bên ngoài, cũng đừng làm mất mặt mũi ta."
Hả? Một mình cưỡi ngựa còn chưa rành còn đi đánh ngựa cầu ư?! Nhất thời Uyển Như đau khổ -- độ khó này, có phải quá lớn chút hay không? Ta có thể làm được sao?
Tác giả có lời muốn nói: Bộ khúc là chỉ gia binh Ngụy Tấn Nam Bắc triều, thời kỳ Tùy Đường là giai tầng chỉ xen vào giữa tầng lớp nô tỳ và người thường
"Nô tỳ, những lời nô tỳ nói -- a!" Kim Châu còn chưa nói hết đã không nhịn được kêu thảm một tiếng, bởi vì áo nàng ta bị giật ra không thể dùng sức, tam lang trực tiếp ké tóc nàng ta đi ra ngoài, có thể không đau sao?
Giờ phút này, Kim Châu mới chính thức sợ hãi, thậm chí từ trong lòng cũng lộ ra hàn ý, rốt cuộc nàng ta cũng biết lang quân vô cùng quan tâm nương tử, hoàn toàn không như suy đoán ban đầu của mình, ở một phương diện nào đó nương tử không chú ý tôn nghiêm ngã vào lấy lòng.
Hừ, dân đen mà dám trông cậy vào "tự mình thay thế", cho dù Như Nương vui lòng, cũng phải xem ta có chịu hay không! Tiếu Dương đột nhiên nhớ tới trước đó Uyển Như đã nói có thể để tiện tỳ này hầu hạ mình, nhất thời cảm thấy buồn nôn -- loại mặt hàng này cũng muốn chiếm tiện nghi của ta?
Kim Châu bị kéo tóc đưa ra ngoài, ý thức được giờ phút này lang quân đang xả giận cho nương tử, mới tàn bạo với mình như thế, vậy nếu như suy yếu địa vị của nương tử ở trong lòng hắn thì sao?
Nàng ta suy nghĩ, trước khi sắp bị ném ra cửa nhẹ giọng khóc kể lể: "Lang quân có điều không biết, khi nương tử xuất giá bởi vì cự hôn đụng phải cột, nô tỳ cũng đau lòng chủ nhân mới miệng không lựa lời --"
Lời còn chưa dứt, tam lang đã bình tĩnh nhanh chóng đưa tay ngắt, "Rắc...." một tiếng kéo cằm Kim Châu, rồi sau đó mới nằm bên tai nàng ta lạnh lùng nói: "Theo như Luật Lệ Đại Tề, ‘tiện tỳ không được sỉ nhục quyền quý, bên dưới không được xúc phạm bên trên’, không hiểu sao?"
Dứt lời, Tiếu Dương ném nàng ta tới hành lang, kêi lên một tiếng gọi đồng bộc tới, quát lên: "Trói ả lại ném vào đảo tọa phòng!" (Đảo tọa phòng: là phòng ốc Nam Bắc triều tương đối trái ngược với nhà giữa trong truyền thống kiến trúc Trung Quốc, bởi vậy vừa được gọi là Nam phòng, đảo tọa phong và nội viện được ngăn nhau bằng bức tường bình thường ngăn khắc ở bên ngoài cửa Thùy Hoa, bình thường là khách nhân bình thường và người làm nam ở)
Đụng cột? Nghe lời này, trong lòng hắn hoặc nhiều hoặc ít có chút không thoải mái. Nhưng cho dù là đụng thật, làm tỳ nữ cận thân ngươi nên chôn bí mật này ở trong lòng cả đời, giữ lợi ích cho chủ người chứ?!
Nghĩ như thế, trên mặt tam lang càng thêm vẻ hung dữ, chỉ vào Thập Nhị, Thập Tam để cho bọn họ lôi Kim Châu ra khỏi nội viện trông coi, đợi ngày mai trở lại xử lý. Nghe động tĩnh lớn như thế Ngân Châu vội vàng chạy ra từ dãy nhà sau đến xem náo nhiệt, Tiếu Đường cũng gấp gáp vọt ra khỏi phòng khoang tay đứng ở hành lang lắng nghe.
Thậm chí ngay cả Bảo Châu cũng chống đỡ bệnh bước ra khỏi phòng bên, không rõ chân tướng nằm rạp xin tội, nàng còn tưởng rằng là Kim Châu lén lút làm gì đó chọc giận nương tử.
"Ngươi đau bụng, tiêu chảy mới để cho ả tới hầu hạ?" Tiếu Dương hơi nhíu lông mày, thấy đôi môi Bảo Châu khô khốc, hô hấp dồn dập, không khỏi hỏi: "Có cảm thấy nhức đầu, choáng váng? Lúc đi ngoài có màu nâu sẫm hoặc mang theo tia máu?"
Thấy Bảo Châu gật đầu liên tục nói "Vâng", Tiếu Dương hít sâu một hơi sắc mặt càng khó coi, nghiêng đầu nói với Tiếu Đường: "Có lẽ trúng độc bã đậu, A Đường, ngươi chăm sóc một chút."
Tiếu Đường bước tới đỡ Bảo Châu, đang muốn nước đi lại nghe được bên trong nhà truyền đến một tiếng vang thật lớn, giống như đồ gì đó rất lớn ngã xuống. Tiếu Dương phất tay một cái cho các nàng thối lui, mình vội vàng nghiêng đầu trở về phòng ngủ.
Vòng qua ngăn cách độc bình cao lớn ngoài phòng, Tiếu Dương đã nhìn thấy Uyển Như đang khoác một cái áo bào rộng mỏng manh quỳ sát ở bên giường, cúi đầu ôm mắt cá chân, bình phong sơn thủ chắn gió đầu giường rơi trên mặt đất, nhìn tình hình này hẳn là nàng đứng không vững đụng phải bình phong.
"Chuyện gì xảy ra, có bị thương không?" Tiếu Dương bước nhanh về phía trước muốn nhìn cẩn thận, mới vừa đưa tay nâng mặt nàng, bàn ta đã dính phải nước mắt ấm áp.
"Ơ, chỉ đụng một cái thôi mà đã khóc rồi?" Hắn nhẹ giọng hỏi, vốn muốn chọc cười Uyển Như chuyển hướng vấn đề xấu hổ trước đó, khi đỡ đối phương dậy thì không ngờ phát hiện thân thể nàng lại khẽ run rẩy.
Tiếu Dương vội vàng nâng cằm Uyển Như, thấy trong mắt nàng rưng rưng vẻ mặt buồn bã, hung hăng cắn môi dưới gần như sắp cắn ra máu, không khỏi đau lòng cực kỳ, vừa nhẹ nhàng gỡ môi ra vừa không ngớt lời ngăn cản: "Mau nhả ra, giày vò mình làm cái gì?"
Uyển Như mặc cho phu quân đỡ mình về nằm trên giường, rồi sau đó mới khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sóng mắt long lanh lưu động không nghỉ, muốn kể khổ, muốn phủ nhận âm thầm chỉ trích của Kim Châu, cũng muốn hỏi hắn tin tưởng mình hay không, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ biến thành một tiếng gọi run rẩy: "A Dương......"
Tam lang nhẹ nhàng dùng ngón cái vuốt môi sưng đỏ của Uyển Như, nghe tiếng gọi thân mật này có chứa nức nở, nhìn nàng uất ức lộ ra ánh mắt mong đợi, trong nháy mắt trái tim hắn mềm nhũn.
Một tay kéo thân thể mảnh mai khẽ run vào trong ngực, dùng sức vuốt ve, Tiếu Dương vỗ nhè nhẹ sau lưng thê tử nói: "Đừng sợ, nếu ta bị kế ly gián vụng về này lừa, thì ở trên chiến trường không biết đã sớm chết bao nhiêu lần rồi."
"......" Uyển Như im lặng, đột nhiên nằm ở trong ngực Tiếu Dương khóc lớn không ngừng, lát sau mới nghẹn ngào nói: "Hôm đó đúng là thiếp có đụng, nhưng đụng cái gì cũng không nhớ rõ, nhưng nguyên nhân cũng không phải như nàng ta nói! A Dương, tin thiếp......"
Hai tay khẽ vuốt ve của Tiếu Dương đột nhiên dừng lại, rồi sau đó lại ôm Uyển Như, trầm giọng nói: "Ta tin nàng nói."
Thật ra thì, nội dung trong lời của Uyển Như nói, hơn phân nửa hắn đã nghe được từ mật thám ở Thôi gia rồi, giờ phút này nàng chỉ bổ sung chút ít chi tiết hơi khiếp người mà thôi.
"Hôm đó sính lễ đưa tới cửa thì mới biết bản thân sắp sửa phải lập gia đình, muội muội có nói chút về tình trạng có lẽ có của chàng, vừa cười vưa nói là nàng không thích mới để cho thiếp, thiếp muốn đi tới chỗ phụ thân chất vấn, thế nhưng ông ấy lại núp ở thư phòng không gặp người!" Uyển Như nói hồi đó bản thân nản lòng thoái chí thế nào không cần phải nhiều lời nữa, cũng chưa tới mấy ngày lại thấy kế mẫu chuẩn bị đồ cưới.
"Đồ trang sức, lụa gấm cực ít, hơn nữa gần như là đồ sính lễ, thiếp chất vấn mẫu thân, bà ta lại nói chỉ có những thứ này, theo ý nguyện của thiếp, nếu lần này không thành thanh danh sẽ hỏng, vậy lần sau sẽ là dằng thiếp đi theo muội muội (tức là làm thiếp)......" Uyển Như nói đến chỗ này vừa nức nở nghẹn ngào khóc thút thít, "Thiếp... trong lúc thiếp vừa hoảng sợ vừa tức giận làm việc ngu ngốc, thật ra thì chỉ vì quá đau đớn, bọn họ...... Thiếp cũng không muốn nói ra, không phải trong nhà nên đóng cửa bảo nhau sao......"
"Sao nàng lại ngốc như vậy, cũng chỉ chút vật ngoại thân, cần gì phải đả thương mình?" Tam lang người giàu có chưa bao giờ bởi vì tiền bạc mà buồn rầu, thật ra thì cũng không hiểu tại sao Uyển Như vẫn tâm tâm niệm niệm chuyện đồ cưới, chỉ là nghe được ‘dằng thiếp đi theo của hồi môn’, cảm thấy nàng thật sự đáng thương.
Đường đường là trưởng nữ của chi thứ hai Thôi thị, bị kế mẫu luôn miệng nói giống như nữ nhi do cơ thiếp ti tiện sinh ra cho người ta làm dằng thiếp, cũng khó trách trong lúc nàng xúc động phẫn nộ có hành động tìm chết, nghĩ như thế, cuối cùng trong lòng hắn không hề vì chuyện này mà chán ghét nữa.
"Ban đầu ở Kinh Thành thì ăn dùng đồ trang sức đều từ chỗ công, mấy người bọn thiếp được đối xử cũng không khác biệt quá lớn, thỉnh thoảng kế mẫu cũng nói cho làm của hồi môn cho nữ nhi thân sinh của bà ta, đồ của mẫu thân thiếp thì được niêm phong cất vào kho, phải đợi thành thân thì mới có thể lấy dùng." Uyển Như rất chua xót nhẹ giọng nói nhỏ, "Lễ cập kê của thiếp tổ chức trên, năm trước cập kê năm sau phụ thân đã đến vùng biên cương nhậm chức."
Sau đó? Tiếu Dương tiếp tục không hiểu ra sao.
"Kiểu tóc của bé gái trước và sau lễ cập kê, hoặc nhiều hoặc ít có chút không giống nhau, vốn nhìn thiếp cũng giống trẻ con, vì vậy, đồ trang sức trước kia đều không thích hợp dùng, đến vùng biên cương mẫu thân nói trong nhà cần tiết kiệm sống qua ngày cũng không chuẩn bị cho thiếp bất kỳ vật gì." Uyển Như nói xong, nghẹn ngào lần nữa, "Nếu nữ tử như bọn thiếp mà không đeo trang sức gì ra cửa gặp khách, thì tương đương với nam tử hở ngực lộ bụng, ở nhà vẫn còn dễ có thể không ra khỏi cửa, nhưng nếu thành thân, ngày kế thành thân cần bái kiến phụ thân mẫu thân bên nhà chồng, sau đó cần tiếp xúc với người nhà chồng......"
Nói đến chỗ này, cuối cùng Tiếu Dương đã hiểu ra, thử nghĩ, đến tân nương tử hầu môn nhìn trong hộp mình không có mấy chiếc trâm bạc, vòng tay bạc, còn có chưa từng được làm cho đá quý, chuyện này thật đúng là quá khó chịu rồi.
Cho nên nói, Uyển Như đụng cột cũng không phải bởi vì cự hôn, mà là kháng cự để khó coi như thế mà ra cửa. Aizz, nghe được chuyện này Tiếu Dương Đô không nhịn được vành mắt đỏ lên, vuốt ve sống lưng thê tử nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa, bọn họ không cho ta cho nàng. Thân ái, trâm cài tóc sẽ có, quần áo xinh đẹp sẽ có, tất cả đều sẽ có."
Nghe giọng nói trầm bỗng du dương của hắn, Uyển Như đang lau lệ cũng không nhịn được khẽ cười nói: "Đã sớm có, còn chờ chàng nhớ đến ư?"
"Ôi!" Đúng vậy, từ khi hắn tỉnh lại trong cơn hôn mê cũng chưa từng thấy bộ dáng khó coi của Uyển Như.
"Ngày kế động phòng, thiếp nhức đầu là vì những chuyện này, kết quả kéo hộp ra lại thấy bên trong tràn đầy các loại dụng cụ." Trong tiếng cười của Uyển Như cũng nghe được tiếng lệ rơi, chỉ là giọng điệu này rõ ràng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, "Trong tủ y phục cũng nhét đầy từ trong ra ngoài, nhìn thì thấy rõ là may theo thân người thiếp, được may đặc biệt...... A Dương, chàng có biết khi đó thiếp vui mừng biết bao nhiêu không? Thiếp liền suy nghĩ, dù chàng vẫn chưa tỉnh lại thiếp cũng sẽ ở lại chỗ này......"
"Hiện nay ta tỉnh, nàng càng không có lý do rời đi." Nghe Uyển Như tỏ tình Tiếu Dương không khỏi ấm áp trong lòng, cả người lâng lâng, rồi sau đó hắn lại đột nhiên vui mừng, "Này, ai đã đặt mua cho nàng? Làm chuyện rất tốt, ha ha!"
"Không biết, thiếp không có hỏi." Uyển Như hơi đỏ mặt hí cánh mũi nói nhỏ: "A Dương, đừng nói những lời này cho người khác biết – vốn thiếp không muốn nói, thật là, thật là quá khó rồi......"
"Aizz, không khóc, không khóc, hôm nay có ta yêu thương nàng." Tiếu Dương trực tiếp duỗi cánh tay dùng áo lót tay áo lau nước mắt cho Uyển Như, nói câu an ủi, lúc này Uyển Như mới cười rộ lên.
Khóc một trận đã giải quyết một vấn đề lớn, quan hệ giữa phu thê nâng cao một bước, có thể không cười sao? Cũng không tính là nàng lường gạt Tiếu Dương, đó hoàn toàn là lời nói thật, chỉ là cảm xúc, giọng điệu, ngữ điệu có chuẩn bị mà thôi.
Khoảnh khắc ấy, Tiếu Dương cởi áo khoác tắt đèn nằm xuống, ôm thê tử vào trong ngực sau khi yêu thương một phen lại nhắc tới vấn đề khác: "Tiện tỳ kia xử lý như thế nào? Không có quy củ như thế -- là của kế mẫu của nàng cho đúng không?"
"Ừm." Uyển Như gật đầu một cái, người mẹ ruột cho đã bị Trương thị thay đổi hoàn toàn, Kim Châu tất nhiên không phải là người tri kỷ, ở trong bóng tối Tiếu Dương không nhìn thấy, thù mới hận cũ cộng lại nàng, cắn răng nghiến lợi nghĩ tới: xử lý như thế nào? Thật hy vọng có thể đánh chết xong hết mọi chuyện!
Đáng tiếc lời này tuyệt không thể nói ra khỏi miệng, Uyển Như tựa vào lồng ngực tam lang trầm ngâm một lát sau thở dài một tiếng, sâu kín nói: "Thật không muốn gặp lại nàng ta, tốt xấu gì cũng hầu hạ thiếp hai ba năm, nếu không, đuổi đến thôn trang là được, hoặc là tìm nơi hẻo lánh bán?"
"Còn nơi nào có thể hẻo lánh hơn cả nơi chúng ta đang ở? Hơn nữa thôn trang của ta ở kinh thanh, nàng đang trừng phạt hay thưởng đấy?" Tiếu Dương nhíu mày cười một tiếng sau lại hỏi, "Tiện tỳ kia là nhất đẳng nha hoàn?"
Dân đen không chỉ phân ra hai loại quan tiện và tư tiện, người làm cũng có nô tỳ, bộ khúc và khách nữ, tùy thân cũng cấp bậc khác nhau, "nô tỳ" tùy ý có thể giết, "tùy thân" có chứa tính chất thuê lại không thể tùy ý xử trí.
Nghe hắn hỏi như vậy, nhất thời Uyển Như biết trong lòng tam lang đã có quyết định, chỉ là băn khoăn mặt mũi thê tử mới để cho nàng làm quyết định cuối cùng.
"Là nô tỳ sinh, mẫu thân nàng ta là người hầu của mẫu thân ruột thiếp." Uyển Như nhẹ giọng trả lời, tính toán nếu Tiếu Dương nói muốn đánh chết Kim Châu, mình cầu xin hay không cầu xin đây?
Quả nhiên, tam lang trực tiếp lạnh lùng nói: "Tiện tỳ kia khích bác ly gián còn có lòng hại người, theo như luật thì cũng có gì ngoại lệ, còn băn khoăn cái gì? Trực tiếp đánh chết."
"Dù sao, cũng là một mạng người......" Uyển Như chần chờ, lập lờ đôi nước chưa cho lời chắc chắn.
"Lòng dạ đàn bà, nàng vừa nói mẫu thân nàng ta còn có chút năng lực, nàng lại không hòa hợp với kế mẫu, lần này bỏ qua hậu quả chính là ‘Trảm Thảo Bất Trừ Căn, gió xuân thổi vạn vật hồi sinh’." Tiếu Dương đưa tay xoa gương mặt Uyển Như, khuyên nhủ, "Nàng cũng đừng quá mềm lòng, theo ta thấy, phát mại cũng không yên tâm, không bằng cho câm rồi ném vào trại lính."
Uyển Như đang muốn hỏi hắn tại sao trong quân doanh có thể có nữ quyến, rồi sau đó mới phản ứng được đây là cho Kim Châu đi làm quân kỹ. Nhiệt đột hạ xuosng, trên cánh tay rồi tóc gáy nàng đều bị dựng lên -- đối với một nữ nhân mà nói, chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả việc đánh chết!
"Vậy. Cũng không khỏi quá......?" Uyển Như hỏi ngược lại, không phải chỉ bò lên giường không thành công thôi sao? Cái giá này quả thật có chút quá lớn.
Lời nói lần này của Tiếu Dương lần nữa nảy sinh nhận thức mới của nàng với phu quân mình, cũng không biết là có phải bởi vì thấy quá nhiều máu trên chiến trường hay không, mà thái độ làm người của hắn dường như bớt chút lòng trắc ẩn, trừ người nhà, người khác đều không quan trọng.
Không biết tại sao, Uyển Như cảm giác được ban đầu mình bỏ trốn sau đó trong tộc báo bệnh qua đời ngược lại rất tốt, không c phạm đến trên tay hắn đúng là vạn hạnh, bằng không sau đó tuyệt đối còn thảm hơn cả chết. Hôm nay xem ra, thật đúng là không thể ghét bỏ lúc trước hắn giày vò mình, có thể có hiện tại biểu hiện này theo như tính tình hắn mà nói đã coi như tốt rồi?
Tiếu Dương cũng không biết một đống tính toán trong lòng Uyển Như, chỉ bình tĩnh nói ra hai tội trạngc ủa Kim Châu: "Xúc phạm chủ, hạ độc."
"Hạ độc?" Nàng đột nhiên cả kinh, sao lại hạ độc? Kim Châu lại có can đảm này?
"Bảo Châu bên cạnh nàng bị tiêu chảy, ta đoán có lẽ là Kim Châu vì tìm cơ hội thân cận cả ta và nàng cho nên nàng ta hạ dầu bã đậu. Vật này, ăn hai mươi giọt là co rút, hôn mê tới chết." Tiếu Dương ôm eo Uyển Như, vừa chậm rãi vuốt ve, vừa trầm giọng nói: "Hôm nay nàng ta có thể vì một chút chuyện nhỏ hạ thuốc tiêu chảy cho đồng bạn, ngày mai có lẽ có thể hạ thạch tín ở trong chén của nàng, Như Nương, ta biết nàng thiện lương, nhưng không cần quá cnhân nhượng."
"Được, thiếp hiểu rồi. Ngày mai sẽ hạ lệnh bán nàng ra......" Uyển Như âm thầm thở dài, mình quả thật quá thiện lương, sống lại cũng không nhớ tới chuyện báo thù, lại nói, đời trước người len lén hạ thuốc phá thai cho mình, có lẽ chính là Kim Châu cũng không chừng.
Ngày kế tiếp, Uyển Như triệu tập một đám nô tỳ trẻ tuổi nói tội trạng của Kim Châu, bỏ thuốc ám hại đồng bạn, phỉ báng nữ chủ nhân, quyến rũ nam chủ nhân..., sau đó tuyên bố đánh hai mươi trượng, cho uông thuốc câm, hủy dung mạo, phát mại Lĩnh Nam.
Hành động lần này tàn nhẫn làm kinh sợ các tỳ nữ có gương mặt đẹp có suy nghĩ khác trong lòng, dĩ nhiên, có người thầm mắng Uyển Như đố kị không chấp nhận nổi người khác trong lòng, ai có thể nghĩ, vốn tam lang quân phải đi trại lính lại từ trong tiểu thư phòng dạo bước ra ngoài, thân mật vô cùng đứng ở bên cạnh thê tử, lôi kéo vòng tay của nàng nhìn bốn phía.
Rồi sau đó, hắn lạnh lùng nhìn nô tỳ bên dưới, buồn rười rượi cất cao giọng nói: "Theo như luật Đại Tề, tiện tỳ gian trá ti tiện, phu quân có lỡ, thì nô sống chết vẫn là nô tỳ, muốn một bước lên trời mẫu bằng tử quý còn phải xem ta có nguyện ý cho thoát nô tịch hay không. Tất cả đều nghe rõ cho ta, ta không muốn! Bản tướng quân chỉ yêu thê tử của mình, cho tới bây giờ cũng không vui lòng đụng vào tiện nhân nào, đừng nằm mơ ban ngày như ả, nếu không, hối hận chết các ngươi!"
Dứt lời, tam lang phất tay một cái cho người lột quần của Kim Châu trước mặt mọi người hành hình, chính hắn lôi kéo Uyển Như đi đổi Hồ phục cho dễ cưỡi ngựa, ra cửa đạp thanh thay đổi tâm tình.
Cho dù kiếp trước hay kiếp này, đây đều là lần đầu Uyển Như chính đáng hợp tình đi dạo chơi bên ngoài, trong lòng cảm khái vô hạn.
Không, nói đúng ra, làm cho tâm tình nàng kích động nhiều hơn là bởi vì lời nói của Tiếu Dương, cho dù là hư tình giả ý nhất thời trong chốc lát, cũng đủ làm cho người lộ vẻ xúc động.
"Aizz, mấy ngày nay phải vui đùa một chút, nhanh học thuật cưỡi ngựa cho tốt, cách mấy ngày nữa có lẽ cần dùng đến." Tiếu Dương ôm Uyển Như trong ngực cưỡi trên con ngựa to cao nói như thế.
"Hả?" Uyển Như rất nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, trong nhà có hoạt động gì ư?"
Tiếu Dương gật đầu nói: "Đại thọ bảy mươi của ông ngoại, ta phải trở lại kinh thành, không phải chỗ đó đang lưu hành đánh cầu sao, nhất định mẫu thân sẽ mang theo nàng cùng nhau xuất môn giao tiếp bên ngoài, cũng đừng làm mất mặt mũi ta."
Hả? Một mình cưỡi ngựa còn chưa rành còn đi đánh ngựa cầu ư?! Nhất thời Uyển Như đau khổ -- độ khó này, có phải quá lớn chút hay không? Ta có thể làm được sao?
Tác giả có lời muốn nói: Bộ khúc là chỉ gia binh Ngụy Tấn Nam Bắc triều, thời kỳ Tùy Đường là giai tầng chỉ xen vào giữa tầng lớp nô tỳ và người thường