Đến đình nghỉ mát, Thôi thứ sử người chuyên bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh lại dùng một loại thái độ gần như khúm núm đón Quận chúa, lời nói đặc biệt cung kính, nở nụ cười rực rỡ khác thường, cả hai kiếp rồi Uyển Như cũng chưa bao giờ thấy được bộ dáng của phụ thân mình như vậy.
Ông khách khí đến nỗi ngay cả Thôi Văn Khang cũng cảm giác gò má mình giật giật, tốt xấu gì cũng là con trai trưởng của Thừa Tướng? Quận chúa này cũng là bà bà của con gái ruột ông? Cần gì phải đặt mình ở địa vị "Hạ thần" ti tiện kia chứ?
"Ta nghe nói......" Tiếu Dương nhìn đủ loại hành động của nhạc phụ mình không khỏi lặng lẽ cúi người ở bên tai Uyển Như nói nhỏ: "Đại ca ta nói, ban đầu lúc rước dâu ca ca nàng thiếu chút nữa nhổ nước miếng lên mặt huynh ấy, vẫn kiên trì muốn ta tỉnh mới có thể bái đường, sau đó thật sự không có cách nào khác huynh ấy mới dùng thủ đoạn uy hiếp."
"......" Uyển Như thật thà quay mặt sang nhìn về phía phu quân mình, nói: "Làm phiền nói trọng điểm."
“Trọng điểm ư, nghe nói tính tình mẫu thân của nàng cũng đặc biệt tốt.” Tiếu Dương thở dài một tiếng im lặng nói: "Ta sai rồi, ta không nên cảm thấy nàng vô cùng dịu dàng, đại cữu huynh cũng không nên quá trung hậu, hai huynh muội các nàng thành ra như vậy coi như không tệ rồi, đặc biệt xuất sắc, thật sự."
"Từ măng xấu có thể mọc ra trúc tốt? Cám ơn đã khen." Uyển Như cười khổ đón nhận lời khen của Tiếu Dương, trong cổ họng lại có một búng máu vô cùng muốn phun lên mặt hắn.
Mặc dù từ này hàm súc nho nhã, nhưng rõ ràng là đang nói tam lang đã từng cảm thấy Uyển Như và Văn Khang là một người hèn nhát và một người khù khờ! Hơn nữa còn là một đời của hai người sẽ không tốt lên được, đây thật là, quá ghê tởm!
Đáng tiếc, tam nương tử lại không có cách nào phủ nhận chuyện này được, đây thật là, quá -- bi thương.
Thật ra thì, nếu như Thôi thứ sử không phải người nhu nhược không có chủ kiến cũng sẽ không bị Trương thị nắm được, hoặc là nói nếu không phải tính tình ông đặc biệt tốt, Tiên Bình Nhạc Quận Vương phi cũng sẽ không giao nữ nhi cho ông.
Mọi chuyện luôn có tính hai mặt, chiếm chỗ tốt thì nhất định sẽ có chỗ xấu, những ngày sau này có được hay không vẫn phải dựa vào chính mình tự tay làm ra.
Trong khoảng thời gian phụ thân và bà bà nói chuyện trao đổi, Uyển Như ngộ ra chân lý này, rồi sau đó nàng lại không thể không đón nhận một sự thật càng bi thảm hơn.
Chuyện phát triển sau đó quả nhiên như Tiếu Dương đoán, Tạ Tuấn Dật mặt dày mày dạn dính vào, muốn đi theo đám bọn hắn cùng trở về kinh, hộ tịch gã ở Tạ gia, tuy cũng không trực tiếp ở kinh đô và địa khu vùng lân cận nhưng cách chỗ gã không xa, hơn nữa đám người Tiếu Dương cũng đang trên đường trở về kinh, muốn cự tuyệt thật sự không tìm được lý do thích hợp, hơn nữa, cái tên mặt dày này đã chuẩn bị hành lý xong hết rồi......
Vì vậy, Tiếu Dương không thể không đen mặt nhìn hành lý và tôi tớ của Tạ biểu ca tỏ ra thịnh tình mà mời gã, Tạ Tuấn Dật hớn hở đồng ý đề nghị đồng hành này.
Quyết định này khiến cho Uyển Như buồn bực muốn gãi tường, không, nói chuẩn xác, nàng đã gãi tường, khi người ngựa lên đường nàng liền chui vào trong xe ngựa dành riêng cho phu thê bọn họ, đuổi thị nữ đi một mình ôm lấy đệm dựa mềm hung dữ nện lên trên.
"Sao vậy, đánh đệm dựa xả giận?" Tiếu Dương không kêu dừng xe ngựa, trực tiếp khẽ chống một tay rồi hai chân nhảy lên, vén rèm lên không lý do cười.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng giữa thê tử và biểu ca của nàng có chuyện gì đó, hôm nay vừa nhìn, rõ ràng là chàng có ý thiếp vô ý, thậm chí, Tạ Tuấn Dật cũng không động lòng, chỉ là háo sắc trời sinh mà thôi.
"Không thể nghĩ biện pháp đá gã đi sao?" Uyển Như đau khổ nhìn về phía Tiếu Dương, phờ phạc rã rượi nói: "Thiếp không thích nhìn thấy gã, tự cho là tài tử Ngụy Tấn luôn phóng khoáng từ trong xương rồi lại cực kỳ nịnh bợ, gã có loại phong độ của nhân sĩ văn nhân chân chính ư? Giống Thương Nhĩ gió vừa thổi cái là dính lên ngay, không biết xấu hổ!" (Thương Nhĩ có tên gọi là ké đầu ngựa, là một loại thực vật trong họ cúc, nếu muốn biết là gì thì bạn hãy lên gg nhé)
"Ha ha, hình dung này không tệ. Nhưng đáng tiếc, đá đi sao không một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?" Tiếu Dương cười xong lại bĩu môi bất đắc dĩ buông tay nói: "Không phải lần trước ta cũng mặt lạnh “mời” được gã đi sao, lúc này còn chưa dính sát vào. Dù sao cũng là thân thích lại là người Tạ gia, cũng không cách nào trực tiếp kéo ra ngoài đánh quân côn đúng không?"
"Vậy làm sao bây giờ? Còn phải cung cấp thức ăn thức uống nữa ư?" Uyển Như cảm giác nếu phu quân mà gật đầu, cho dù nàng bị đánh một trận cũng sẽ ném đệm dựa đi đánh nhau với hắn.
"Một chủ tử bốn tôi tớ thì ăn được bao nhiêu? Ăn của ta sớm muộn cũng phải phun ra, lấy của ta cũng phải trả trở lại. Xem ta là kẻ ngu sao? Nịnh nọt không nên quá rõ ràng, Hừ!" Tiếu Dương nghĩ đến Tiếu Húc nói ban đầu Tạ Tuấn Dật vì tửu sắc mê hoặc hoàn toàn không quan tâm đến Uyển Như, sắc mặt không khỏi nghiêm lại.
Rồi sau đó, hắn lại lập tức ôm ái thê nhẹ giọng cười nói: "Dù sao cũng không cần nàng tiếp đãi, nên làm gì thì làm, để Đại Lang nhức đầu đi. Ví như, vào lúc này chúng ta có thể làm chút chuyện có ý nghĩa."
"......" Uyển Như vùi đầu nhìn bàn tay đang di chuyển xuống dưới ở cổ áo mình, Hồng Châu ở trước ngực đột nhiên bị một kéo lấy thì nhỏ giọng cắn răng hỏi: "Chuyện này là chuyện “có ý nghĩa”?"
"A, đối với ta mà nói, vô cùng có ý nghĩa!" Tiếu Dương ôm Uyển Như chậm rãi đặt lên đệm êm, biết mà còn hỏi: "Có câu bụng no thì nghĩ đến XX. Ừm, trước mắt ta đang ở trạng thái này."
No bụng thì nghĩ đến chuyện dâm dục! Uyển Như hoàn toàn im lặng, hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể chuyển đề tài nhanh như vậy.
Đẩy hai cái lại hoàn toàn không đỡ được tiết tấu tiến công của Tiếu Dương, xe này cách âm lại quá kém, Uyển Như cũng có thể nghe tiếng cười nói của thị nữ bên ngoài, nói cách khác, nàng không nhịn được rên rỉ vài tiếng thì người có tâm tư sẽ nghe được hết.
Nghĩ như thế, nàng không thể không đè giọng xuống cự tuyệt nói: "Ban ngày đấy, vẫn còn ở trong xe ngựa -- chàng nhịn một chút được không?"
"Trong xe ngựa không phải vừa vặn sao? Đung đung đưa đưa, ta đung đưa lắc lư thế nào cũng không gây chú ý." Tiếu Dương lấy lý như đương nhiên đáp, "Hơn nữa, trời quang sáng sủa, rất kích thích, không, rất lãng mạn."
"......" Trong nháy mắt Uyển Như hiểu, cầu kích thích đây mới là lời nói chân chính trong lòng tam lang.
Nếu lúc trước có lẽ nàng sẽ ỡm ờ đồng ý, nhưng phải chú ý đến khí độ của nữ tử xuất thân thế gia, sao có thể làm ra loại chuyện mà chỉ có kỹ nữ làm được? Ban ngày thì cũng thôi đi, đây chính là bên ngoài, xung quanh còn một đám người đấy!
"Cái này tuyệt đối không được, dù không nghe được tiếng nhưng còn có mùi, tắm rửa cũng bất tiện. Chàng không cần thể diện nhưng thiếp cần!" Uyển Như lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không đồng ý, Tiếu Dương cũng không thể dùng sức mạnh, hai người tạm thời giằng co.
Thấy gương mặt thê tử nghiêm túc, nhãn châu của Tiếu Dương chuyển một cái lập tức tính toán thực hành kế "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương" (dương đông kích tây), buông eo nhỏ của Uyển Như ra rồi lấy một cái hộp nhỏ từ trong thắt lưng, giống như hiến vật quý mà nói: "Vậy thì chơi cái khác đi, nhìn xem, ta mới có đồ chơi nhỏ."
Tiểu tức phụ trầm ngâm vừa nhìn, trên một sợi dây xích vàng treo một quả bóng vàng hơi lớn hơn quả nho một chút, nhìn rất khéo léo nhưng có tác dụng... gì? Sợi dây xích cũng không dài, cũng không thể mang lên cổ, nếu là lắc tay thì quả bóng vàng này hơi lớn.
"Đừng xem thường đồ vật này, nơi này còn bao gồm vài lớp quả bóng vàng." Tiếu Dương nhét vào lòng bàn tay Uyển Như, khoe khoang nói: "Tận cùng bên trong là một loại tiểu điểu (chim nhỏ) rất đặc biệt, gặp nhiệt cả đồ chơi nhỏ sẽ rung."
Rung thì có thể làm gì? Uyển Như vô cùng nghi hoặc nhìn phu quân mình, tiểu cầu này đúng là khẽ nhảy lên ở trong bàn tay nàng, nhưng cái này thì có gì tốt để chơi? Cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, nhìn con kiến dọn nhà cũng có thể vui vẻ cả một buổi chiều.
"Aizz, thật là thuần khiết......" Tiếu Dương thở dài một tiếng, trực tiếp kéo xích vàng lên nhét tiểu cầu vào trong đồ lót nàng, để nó rung ở giữa bầu ngực nàng.
"......" Đầu tiên là Uyển Như sững sờ, rồi sau đó sắc mặt chuyển hồng, nghe được Tiếu Dương nói "Còn có thể để ở chỗ ấm áp khác" thì gò má nàng không khỏi biến thành xanh mét, nơi khác, gia hỏa no bụng nghĩ đến chuyện dâm dục này còn nghĩ đến nơi nào nữa?!
"Thử xem nhé?" Trong miệng Tiếu Dương nói là câu nghi vấn, nhưng trên tay đã không thành thật lắm bắt đầu làm ầm ĩ.
"Không... Không được." Uyển Như như con dê đợi làm thịt vẫn co lại lui về phía sau, trên mặt là dịu dàng kháng cự, nhưng trong lòng thì đang gầm thét: thử cái đầu ngươi ấy, sao ngươi không nhét vào chỗ của người thử xem?!
"Đến đây nào, mỹ nhân, con người lúc còn sống phải dũng cảm nếm thử chuyện mới mẻ." Tiếu Dương cười xấu xa.
Uyển Như đang muốn trả lời hắn một câu: "Không cần, anh hùng, ngài cứ để chính mình dũng cảm nếm thử đi." Còn chưa kịp há mồm, đã nghe ngoài xe ngựa truyền đến tiếng kêu của thị nữ, nghe nói là Tạ Tuấn Dật muốn tỷ thí phi ngựa với Thôi Văn Khang, hai người thi không có ý nghĩa, vì vậy cho người tới mời Tiếu Dương tham dự.
"Biết rồi, nói bọn hắn biết Tam lang quân lập tức đi ngay." Uyển Như vội vàng cất giọng đáp, sau đó đẩy Tiếu Dương để hắn cút nhanh.
"Tạ Tuấn Dật, Hừ! Có vài người, đi tìm chết cũng không liên quan gì đến ta." Tiếu Dương vừa sửa sang lại xiêm áo vừa cắn răng nhỏ giọng nói: "Có vài người, có chết ta cũng sẽ không bỏ qua, sống không bằng chết mới tốt nhất."
Uyển Như bật cười, hiếu kỳ nói: "Thế nào là sống không bằng chết? Nhưng gã là người Tạ gia."
"Không phải gã thích nữ sắc ư, còn nhiều biện pháp mà không làm bẩn tay ta." Tiếu Dương nửa quỳ rù rì nói ở bên tai nàng: "Chuyện như vậy nàng đừng xía vào, cách gã càng xa càng tốt, không tới một tháng sẽ có kịch hay mở màn."
“Tùy chàng vậy, đừng quá giới hạn là được.” Uyển Như gật đầu một cái đưa mắt nhìn phu quân xuống xe, lại âm thầm lẩm bẩm -- tam lang này là người có thù tất báo. Tạ Tuấn Dật sẽ không thật sự chọc hắn chứ? Ưm hừm, thật là thảm, như vậy sẽ bị ghi hận.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong nửa tháng sau đó một là trong lòng chán ghét, hai là vì tránh tị hiềm, cơ bản là nàng sẽ không gặp mặt chính diện với Tạ Tuấn Dật, cho dù là gã kiếm chuyện hỏi, cũng chỉ dùng thị nữ truyền lời đuổi đi, mang theo gần năm mươi thị nữ, vú già, họ cũng không phải là đồ chỉ dùng để trang trí.
Có câu nói "khoảng cách sinh ra đẹp", Uyển Như không thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt Tạ biểu ca, nhưng ngược lại gã lại càng cảm nhận được biểu muội xuất sắc.
Bởi vì xe ngựa cách âm kém, cho nên lúc nàng đánh đàn cho phu quân mình Tạ Tuấn Dật cũng đã nghe đến, gã tưởng rằng cầm kỹ của mình đã rất tốt, kết quả lại bị Uyển Như đánh bại, hoặc là nói, gã cho rằng biểu muội có thể làm người tri âm của mình, hào hứng bừng bừng lấy ống tiêu ra muốn cùng hợp tấu với đối phương, bất đắc dĩ tiếng tiêu vừa lên thì nàng đã lập tức dừng lại, làm cho ai đó tiếc nuối vô cùng.
Nếu nói là ở trên phương diện cầm kỹ Uyển Như hơn một chút đã khiến cho Tạ Tuấn Dật sinh ra ý ngưỡng mộ, một chuyện khác lại khiến cho lòng gã sinh ra cảm giác sùng kính, càng lúc càng ái mộ mỹ nhân hiên ngang này.
Bởi vì Uyển Như vừa bắt đầu cưỡi ngựa cũng không dám kéo dây cương, dựa vào nghị lực, chỉ tốn thời gian nửa tháng là có thể giương cung bắn tên lúc thớt ngựa chạy chậm rồi, mặc dù không bắn trúng, nhưng ít nhất nàng học được phi ngựa rồi!
Thật ra thì, kiếp trước Uyển Như đã làm qua những chuyện tương tự, vì để Tạ Tuấn Dật yêu thương cưng chiều, vì có thể cùng chung hứng thú tâm hợp ý đầu với gã, nàng có thể một tháng đọc thuộc《Kinh Thi》, ba tháng đọc làu làu《Luận Ngữ》 và 《Đại Học》, thời gian một năm luyện được một tay viết chữ tiểu Khải cực kỳ xinh đẹp.
Cưỡi ngựa, chỉ cần có ý chí hoặc là nói có nhẫn tâm, làm sao có thể không luyện được?
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy cả, đến lão quân sĩ doanh mò mẫm lăn lộn ở trong quân hai mươi năm cũng không khỏi cảm khái: tam nương tử không giống người thường! Nhìn mềm mại lại có “nhiệt tình” không thua với hán tử oai hùng, xứng với Tam lang quân!
Tất nhiên Tiếu Dương vô cùng hài lòng với người thê tử như vậy, thê tử chỉ biết đánh đàn ca hát phong hoa tuyết nguyệt hắn nghĩ thôi cũng không muốn, ca kỹ, vũ cơ trong nhà còn nhiều, không thiếu một loại nào, cũng chỉ có Uyển Như lúc đang đại chiến có thể trấn định tiễn hắn xuất chinh, trong ngày thường nói học cái gì là lập tức có thể cắn răng học được mới thôi.
Mà vì vậy Tạ Tuấn Dật mới sinh ra mê luyến cũng không gạt được hai mắt của hắn, nếu nói là trước đó tam lang chỉ nói chơi với Uyển Như hắn muốn dạy dỗ người này, nhưng sau khi nhìn rõ gã lòng muông dạ thú, hắn càng sẽ không buông tha kế hoạch này
Về phần làm thế nào? Tiếu Dương không khỏi âm thầm tính toán.
Buổi chiều ngày mai sẽ gặp Diêu thứ sử quản lý châu huyện, ông ta cũng là một người biết quản lý, nhất định sẽ thịnh tình muốn mời đoàn người mình ăn uống tiệc rượu, Thanh Giang quận chúa, con trai trưởng Uy Vũ Hầu, cháu ruột Thôi tướng gia còn có Đại Tài Tử Tạ gia, ai không muốn nịnh bợ?
Như vậy, rồi giựt giây mẫu thân đồng ý, cho Diêu thứ sử một cơ hội leo lên Tạ gia, ha ha.
Ông khách khí đến nỗi ngay cả Thôi Văn Khang cũng cảm giác gò má mình giật giật, tốt xấu gì cũng là con trai trưởng của Thừa Tướng? Quận chúa này cũng là bà bà của con gái ruột ông? Cần gì phải đặt mình ở địa vị "Hạ thần" ti tiện kia chứ?
"Ta nghe nói......" Tiếu Dương nhìn đủ loại hành động của nhạc phụ mình không khỏi lặng lẽ cúi người ở bên tai Uyển Như nói nhỏ: "Đại ca ta nói, ban đầu lúc rước dâu ca ca nàng thiếu chút nữa nhổ nước miếng lên mặt huynh ấy, vẫn kiên trì muốn ta tỉnh mới có thể bái đường, sau đó thật sự không có cách nào khác huynh ấy mới dùng thủ đoạn uy hiếp."
"......" Uyển Như thật thà quay mặt sang nhìn về phía phu quân mình, nói: "Làm phiền nói trọng điểm."
“Trọng điểm ư, nghe nói tính tình mẫu thân của nàng cũng đặc biệt tốt.” Tiếu Dương thở dài một tiếng im lặng nói: "Ta sai rồi, ta không nên cảm thấy nàng vô cùng dịu dàng, đại cữu huynh cũng không nên quá trung hậu, hai huynh muội các nàng thành ra như vậy coi như không tệ rồi, đặc biệt xuất sắc, thật sự."
"Từ măng xấu có thể mọc ra trúc tốt? Cám ơn đã khen." Uyển Như cười khổ đón nhận lời khen của Tiếu Dương, trong cổ họng lại có một búng máu vô cùng muốn phun lên mặt hắn.
Mặc dù từ này hàm súc nho nhã, nhưng rõ ràng là đang nói tam lang đã từng cảm thấy Uyển Như và Văn Khang là một người hèn nhát và một người khù khờ! Hơn nữa còn là một đời của hai người sẽ không tốt lên được, đây thật là, quá ghê tởm!
Đáng tiếc, tam nương tử lại không có cách nào phủ nhận chuyện này được, đây thật là, quá -- bi thương.
Thật ra thì, nếu như Thôi thứ sử không phải người nhu nhược không có chủ kiến cũng sẽ không bị Trương thị nắm được, hoặc là nói nếu không phải tính tình ông đặc biệt tốt, Tiên Bình Nhạc Quận Vương phi cũng sẽ không giao nữ nhi cho ông.
Mọi chuyện luôn có tính hai mặt, chiếm chỗ tốt thì nhất định sẽ có chỗ xấu, những ngày sau này có được hay không vẫn phải dựa vào chính mình tự tay làm ra.
Trong khoảng thời gian phụ thân và bà bà nói chuyện trao đổi, Uyển Như ngộ ra chân lý này, rồi sau đó nàng lại không thể không đón nhận một sự thật càng bi thảm hơn.
Chuyện phát triển sau đó quả nhiên như Tiếu Dương đoán, Tạ Tuấn Dật mặt dày mày dạn dính vào, muốn đi theo đám bọn hắn cùng trở về kinh, hộ tịch gã ở Tạ gia, tuy cũng không trực tiếp ở kinh đô và địa khu vùng lân cận nhưng cách chỗ gã không xa, hơn nữa đám người Tiếu Dương cũng đang trên đường trở về kinh, muốn cự tuyệt thật sự không tìm được lý do thích hợp, hơn nữa, cái tên mặt dày này đã chuẩn bị hành lý xong hết rồi......
Vì vậy, Tiếu Dương không thể không đen mặt nhìn hành lý và tôi tớ của Tạ biểu ca tỏ ra thịnh tình mà mời gã, Tạ Tuấn Dật hớn hở đồng ý đề nghị đồng hành này.
Quyết định này khiến cho Uyển Như buồn bực muốn gãi tường, không, nói chuẩn xác, nàng đã gãi tường, khi người ngựa lên đường nàng liền chui vào trong xe ngựa dành riêng cho phu thê bọn họ, đuổi thị nữ đi một mình ôm lấy đệm dựa mềm hung dữ nện lên trên.
"Sao vậy, đánh đệm dựa xả giận?" Tiếu Dương không kêu dừng xe ngựa, trực tiếp khẽ chống một tay rồi hai chân nhảy lên, vén rèm lên không lý do cười.
Lúc trước hắn còn tưởng rằng giữa thê tử và biểu ca của nàng có chuyện gì đó, hôm nay vừa nhìn, rõ ràng là chàng có ý thiếp vô ý, thậm chí, Tạ Tuấn Dật cũng không động lòng, chỉ là háo sắc trời sinh mà thôi.
"Không thể nghĩ biện pháp đá gã đi sao?" Uyển Như đau khổ nhìn về phía Tiếu Dương, phờ phạc rã rượi nói: "Thiếp không thích nhìn thấy gã, tự cho là tài tử Ngụy Tấn luôn phóng khoáng từ trong xương rồi lại cực kỳ nịnh bợ, gã có loại phong độ của nhân sĩ văn nhân chân chính ư? Giống Thương Nhĩ gió vừa thổi cái là dính lên ngay, không biết xấu hổ!" (Thương Nhĩ có tên gọi là ké đầu ngựa, là một loại thực vật trong họ cúc, nếu muốn biết là gì thì bạn hãy lên gg nhé)
"Ha ha, hình dung này không tệ. Nhưng đáng tiếc, đá đi sao không một lần vất vả suốt đời nhàn nhã?" Tiếu Dương cười xong lại bĩu môi bất đắc dĩ buông tay nói: "Không phải lần trước ta cũng mặt lạnh “mời” được gã đi sao, lúc này còn chưa dính sát vào. Dù sao cũng là thân thích lại là người Tạ gia, cũng không cách nào trực tiếp kéo ra ngoài đánh quân côn đúng không?"
"Vậy làm sao bây giờ? Còn phải cung cấp thức ăn thức uống nữa ư?" Uyển Như cảm giác nếu phu quân mà gật đầu, cho dù nàng bị đánh một trận cũng sẽ ném đệm dựa đi đánh nhau với hắn.
"Một chủ tử bốn tôi tớ thì ăn được bao nhiêu? Ăn của ta sớm muộn cũng phải phun ra, lấy của ta cũng phải trả trở lại. Xem ta là kẻ ngu sao? Nịnh nọt không nên quá rõ ràng, Hừ!" Tiếu Dương nghĩ đến Tiếu Húc nói ban đầu Tạ Tuấn Dật vì tửu sắc mê hoặc hoàn toàn không quan tâm đến Uyển Như, sắc mặt không khỏi nghiêm lại.
Rồi sau đó, hắn lại lập tức ôm ái thê nhẹ giọng cười nói: "Dù sao cũng không cần nàng tiếp đãi, nên làm gì thì làm, để Đại Lang nhức đầu đi. Ví như, vào lúc này chúng ta có thể làm chút chuyện có ý nghĩa."
"......" Uyển Như vùi đầu nhìn bàn tay đang di chuyển xuống dưới ở cổ áo mình, Hồng Châu ở trước ngực đột nhiên bị một kéo lấy thì nhỏ giọng cắn răng hỏi: "Chuyện này là chuyện “có ý nghĩa”?"
"A, đối với ta mà nói, vô cùng có ý nghĩa!" Tiếu Dương ôm Uyển Như chậm rãi đặt lên đệm êm, biết mà còn hỏi: "Có câu bụng no thì nghĩ đến XX. Ừm, trước mắt ta đang ở trạng thái này."
No bụng thì nghĩ đến chuyện dâm dục! Uyển Như hoàn toàn im lặng, hoàn toàn không ngờ hắn lại có thể chuyển đề tài nhanh như vậy.
Đẩy hai cái lại hoàn toàn không đỡ được tiết tấu tiến công của Tiếu Dương, xe này cách âm lại quá kém, Uyển Như cũng có thể nghe tiếng cười nói của thị nữ bên ngoài, nói cách khác, nàng không nhịn được rên rỉ vài tiếng thì người có tâm tư sẽ nghe được hết.
Nghĩ như thế, nàng không thể không đè giọng xuống cự tuyệt nói: "Ban ngày đấy, vẫn còn ở trong xe ngựa -- chàng nhịn một chút được không?"
"Trong xe ngựa không phải vừa vặn sao? Đung đung đưa đưa, ta đung đưa lắc lư thế nào cũng không gây chú ý." Tiếu Dương lấy lý như đương nhiên đáp, "Hơn nữa, trời quang sáng sủa, rất kích thích, không, rất lãng mạn."
"......" Trong nháy mắt Uyển Như hiểu, cầu kích thích đây mới là lời nói chân chính trong lòng tam lang.
Nếu lúc trước có lẽ nàng sẽ ỡm ờ đồng ý, nhưng phải chú ý đến khí độ của nữ tử xuất thân thế gia, sao có thể làm ra loại chuyện mà chỉ có kỹ nữ làm được? Ban ngày thì cũng thôi đi, đây chính là bên ngoài, xung quanh còn một đám người đấy!
"Cái này tuyệt đối không được, dù không nghe được tiếng nhưng còn có mùi, tắm rửa cũng bất tiện. Chàng không cần thể diện nhưng thiếp cần!" Uyển Như lắc đầu như trống bỏi, kiên quyết không đồng ý, Tiếu Dương cũng không thể dùng sức mạnh, hai người tạm thời giằng co.
Thấy gương mặt thê tử nghiêm túc, nhãn châu của Tiếu Dương chuyển một cái lập tức tính toán thực hành kế "Minh Tu Sạn Đạo, Ám Độ Trần Thương" (dương đông kích tây), buông eo nhỏ của Uyển Như ra rồi lấy một cái hộp nhỏ từ trong thắt lưng, giống như hiến vật quý mà nói: "Vậy thì chơi cái khác đi, nhìn xem, ta mới có đồ chơi nhỏ."
Tiểu tức phụ trầm ngâm vừa nhìn, trên một sợi dây xích vàng treo một quả bóng vàng hơi lớn hơn quả nho một chút, nhìn rất khéo léo nhưng có tác dụng... gì? Sợi dây xích cũng không dài, cũng không thể mang lên cổ, nếu là lắc tay thì quả bóng vàng này hơi lớn.
"Đừng xem thường đồ vật này, nơi này còn bao gồm vài lớp quả bóng vàng." Tiếu Dương nhét vào lòng bàn tay Uyển Như, khoe khoang nói: "Tận cùng bên trong là một loại tiểu điểu (chim nhỏ) rất đặc biệt, gặp nhiệt cả đồ chơi nhỏ sẽ rung."
Rung thì có thể làm gì? Uyển Như vô cùng nghi hoặc nhìn phu quân mình, tiểu cầu này đúng là khẽ nhảy lên ở trong bàn tay nàng, nhưng cái này thì có gì tốt để chơi? Cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, nhìn con kiến dọn nhà cũng có thể vui vẻ cả một buổi chiều.
"Aizz, thật là thuần khiết......" Tiếu Dương thở dài một tiếng, trực tiếp kéo xích vàng lên nhét tiểu cầu vào trong đồ lót nàng, để nó rung ở giữa bầu ngực nàng.
"......" Đầu tiên là Uyển Như sững sờ, rồi sau đó sắc mặt chuyển hồng, nghe được Tiếu Dương nói "Còn có thể để ở chỗ ấm áp khác" thì gò má nàng không khỏi biến thành xanh mét, nơi khác, gia hỏa no bụng nghĩ đến chuyện dâm dục này còn nghĩ đến nơi nào nữa?!
"Thử xem nhé?" Trong miệng Tiếu Dương nói là câu nghi vấn, nhưng trên tay đã không thành thật lắm bắt đầu làm ầm ĩ.
"Không... Không được." Uyển Như như con dê đợi làm thịt vẫn co lại lui về phía sau, trên mặt là dịu dàng kháng cự, nhưng trong lòng thì đang gầm thét: thử cái đầu ngươi ấy, sao ngươi không nhét vào chỗ của người thử xem?!
"Đến đây nào, mỹ nhân, con người lúc còn sống phải dũng cảm nếm thử chuyện mới mẻ." Tiếu Dương cười xấu xa.
Uyển Như đang muốn trả lời hắn một câu: "Không cần, anh hùng, ngài cứ để chính mình dũng cảm nếm thử đi." Còn chưa kịp há mồm, đã nghe ngoài xe ngựa truyền đến tiếng kêu của thị nữ, nghe nói là Tạ Tuấn Dật muốn tỷ thí phi ngựa với Thôi Văn Khang, hai người thi không có ý nghĩa, vì vậy cho người tới mời Tiếu Dương tham dự.
"Biết rồi, nói bọn hắn biết Tam lang quân lập tức đi ngay." Uyển Như vội vàng cất giọng đáp, sau đó đẩy Tiếu Dương để hắn cút nhanh.
"Tạ Tuấn Dật, Hừ! Có vài người, đi tìm chết cũng không liên quan gì đến ta." Tiếu Dương vừa sửa sang lại xiêm áo vừa cắn răng nhỏ giọng nói: "Có vài người, có chết ta cũng sẽ không bỏ qua, sống không bằng chết mới tốt nhất."
Uyển Như bật cười, hiếu kỳ nói: "Thế nào là sống không bằng chết? Nhưng gã là người Tạ gia."
"Không phải gã thích nữ sắc ư, còn nhiều biện pháp mà không làm bẩn tay ta." Tiếu Dương nửa quỳ rù rì nói ở bên tai nàng: "Chuyện như vậy nàng đừng xía vào, cách gã càng xa càng tốt, không tới một tháng sẽ có kịch hay mở màn."
“Tùy chàng vậy, đừng quá giới hạn là được.” Uyển Như gật đầu một cái đưa mắt nhìn phu quân xuống xe, lại âm thầm lẩm bẩm -- tam lang này là người có thù tất báo. Tạ Tuấn Dật sẽ không thật sự chọc hắn chứ? Ưm hừm, thật là thảm, như vậy sẽ bị ghi hận.
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong nửa tháng sau đó một là trong lòng chán ghét, hai là vì tránh tị hiềm, cơ bản là nàng sẽ không gặp mặt chính diện với Tạ Tuấn Dật, cho dù là gã kiếm chuyện hỏi, cũng chỉ dùng thị nữ truyền lời đuổi đi, mang theo gần năm mươi thị nữ, vú già, họ cũng không phải là đồ chỉ dùng để trang trí.
Có câu nói "khoảng cách sinh ra đẹp", Uyển Như không thanh tú động lòng người đứng ở trước mặt Tạ biểu ca, nhưng ngược lại gã lại càng cảm nhận được biểu muội xuất sắc.
Bởi vì xe ngựa cách âm kém, cho nên lúc nàng đánh đàn cho phu quân mình Tạ Tuấn Dật cũng đã nghe đến, gã tưởng rằng cầm kỹ của mình đã rất tốt, kết quả lại bị Uyển Như đánh bại, hoặc là nói, gã cho rằng biểu muội có thể làm người tri âm của mình, hào hứng bừng bừng lấy ống tiêu ra muốn cùng hợp tấu với đối phương, bất đắc dĩ tiếng tiêu vừa lên thì nàng đã lập tức dừng lại, làm cho ai đó tiếc nuối vô cùng.
Nếu nói là ở trên phương diện cầm kỹ Uyển Như hơn một chút đã khiến cho Tạ Tuấn Dật sinh ra ý ngưỡng mộ, một chuyện khác lại khiến cho lòng gã sinh ra cảm giác sùng kính, càng lúc càng ái mộ mỹ nhân hiên ngang này.
Bởi vì Uyển Như vừa bắt đầu cưỡi ngựa cũng không dám kéo dây cương, dựa vào nghị lực, chỉ tốn thời gian nửa tháng là có thể giương cung bắn tên lúc thớt ngựa chạy chậm rồi, mặc dù không bắn trúng, nhưng ít nhất nàng học được phi ngựa rồi!
Thật ra thì, kiếp trước Uyển Như đã làm qua những chuyện tương tự, vì để Tạ Tuấn Dật yêu thương cưng chiều, vì có thể cùng chung hứng thú tâm hợp ý đầu với gã, nàng có thể một tháng đọc thuộc《Kinh Thi》, ba tháng đọc làu làu《Luận Ngữ》 và 《Đại Học》, thời gian một năm luyện được một tay viết chữ tiểu Khải cực kỳ xinh đẹp.
Cưỡi ngựa, chỉ cần có ý chí hoặc là nói có nhẫn tâm, làm sao có thể không luyện được?
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy cả, đến lão quân sĩ doanh mò mẫm lăn lộn ở trong quân hai mươi năm cũng không khỏi cảm khái: tam nương tử không giống người thường! Nhìn mềm mại lại có “nhiệt tình” không thua với hán tử oai hùng, xứng với Tam lang quân!
Tất nhiên Tiếu Dương vô cùng hài lòng với người thê tử như vậy, thê tử chỉ biết đánh đàn ca hát phong hoa tuyết nguyệt hắn nghĩ thôi cũng không muốn, ca kỹ, vũ cơ trong nhà còn nhiều, không thiếu một loại nào, cũng chỉ có Uyển Như lúc đang đại chiến có thể trấn định tiễn hắn xuất chinh, trong ngày thường nói học cái gì là lập tức có thể cắn răng học được mới thôi.
Mà vì vậy Tạ Tuấn Dật mới sinh ra mê luyến cũng không gạt được hai mắt của hắn, nếu nói là trước đó tam lang chỉ nói chơi với Uyển Như hắn muốn dạy dỗ người này, nhưng sau khi nhìn rõ gã lòng muông dạ thú, hắn càng sẽ không buông tha kế hoạch này
Về phần làm thế nào? Tiếu Dương không khỏi âm thầm tính toán.
Buổi chiều ngày mai sẽ gặp Diêu thứ sử quản lý châu huyện, ông ta cũng là một người biết quản lý, nhất định sẽ thịnh tình muốn mời đoàn người mình ăn uống tiệc rượu, Thanh Giang quận chúa, con trai trưởng Uy Vũ Hầu, cháu ruột Thôi tướng gia còn có Đại Tài Tử Tạ gia, ai không muốn nịnh bợ?
Như vậy, rồi giựt giây mẫu thân đồng ý, cho Diêu thứ sử một cơ hội leo lên Tạ gia, ha ha.