Đêm tối yên tĩnh, đặc biệt dễ dàng làm cho người để lộ ra mặt yếu ớt nhất, cho dù ý chí kiên định như tam lang cũng bị trí nhớ và cảm xúc của “Tiếu Lực Dương” ảnh hưởng cũng không khỏi yên lặng rơi lệ.
Thật ra thì, nằm ở bên người hắn Uyển Như ngủ cũng không sâu, bởi vì trong lòng lo lắng cho trượng phu rồi nhớ lại hành động của vị Thanh Hư đạo trưởng lúc ban ngày kia mà có chút tò mà và kiêng kỵ, theo bản năng nàng đặc biệt chú ý từng cử động của Tiếu Dương.
Nửa mê nửa tỉnh, dù Uyển Như không nhìn thấy tam lang rơi lệ, đưa tay ra xác minh lại cảm xúc lạnh buốt kia, có nguyên nhân gì có thể làm cho một người trưởng thành rơi lệ vào ban đêm?
“Sao lại khóc?” Suy nghĩ này xoáy trong lòng Uyển Như, nhưng lại không thể hỏi thành lời, nàng chỉ giả bộ ngủ say cọ xát vào bên cạnh Tiếu Dương, từng chút từng chút chen vào trong khuỷu tay hắn, đưa tay ôm hông của hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng dao động, vuốt ve.
Nhưng lại không biết, hai linh hồn nhỏ bé kia đều là chiến sĩ ưu tú tính cảnh giác hoàn toàn không giống với người thường, chỉ nghe tiếng hít thở và tiếng tim đập của Uyển Như là hiểu người bên gối đang giả bộ ngủ, ha ha.
Hắn nở nụ cười, trực tiếp đưa tay ôm chặt Uyển Như vào trong ngực, càng gần sát ngực hơn.
Cách áo lót cợt nhã, tam lang có thể cảm nhận rõ ràng được ấm áp từ da thịt đối phương truyền tới, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái, thậm chí còn cảm thấy thê tử đang dùng thân thể mềm mại cực nóng của nàng dựa sát vào người mình.
Nàng biết trượng phu mình có chút không ổn, lại chưa từng hỏi tới, chỉ yên lặng an ủi và ủng hộ, Tiếu Dương có thể không cảm động ư?
Tất cả của【Tiếu Lực Dương】đều đã kết thúc khi tấm khăn trắng được phủ lên, hắn có thể làm, chỉ có chăm chỉ sống cuộc sống của【Tiếu Dương】, cùng với sự đáng quý trọng của hiện tại, càng quan trọng hơn là quan tâm, che chở phụ thân mẫu thân, thê tử cùng với các thân hữu khác.
Dĩ nhiên, không hề bận tâm đến cuộc sống của nửa linh hồn kia cũng không phải là nói muốn hoàn toàn giấu trí nhớ kia, nghiêm chỉnh mà nói, Tiếu Dương là kẻ mang chủ nghĩa thực dụng chỉ có hiệu quả và lợi ích, theo ý hắn, phần có thể sử dụng của cuộc sống nửa linh hồn kia tuyệt cần nghiên cứu học hỏi.
Sáng sớm cùng dậy, Tiếu Dương hơi áy náy nói với Uyển Như: “Còn mười ngày nữa chính là quan lễ, sau đó Thiên gia sẽ mời ta vào cung trình bày cách nhìn về sự liên quan với Tây Nam Di, thậm chí còn có thể diễn tập binh ở hiện trường, thời gian trước tinh lực ta không đủ chưa kịp suy nghĩ những chuyện này, mấy ngày nay cần phải bổ sung, vì vậy --”
“Chàng yên tâm đi đi, trong nhà có thiếp không cần quan tâm.” Không đợi hắn nói chuyện khó xử cho hết, Uyển Như đã rất khéo léo lòng người trả lời.
Vốn mấy ngày nay nàng ở dưới sự hướng dẫn của bà bà và đại tẩu tiến hành giao tiếp với những người có ích cho công việc của Tiêu Dương, cùng với chuẩn bị cho quan lễ.
Ở thời điểm phu quân không nhìn thấy vị nương tử còn trẻ tuổi mới gả tới này đã sớm có quan hệ riêng của mình, giúp đỡ đại tẩu quản gia cũng từ từ quen việc dễ làm, cơ bản không cần hắn đặc biệt nhắc nhở nữa.
“Ưmh, vất vả cho nàng rồi.” Tam lang dừng một chút, lại đột nhiên ngưng mắt nhìn Uyển Như không lên tiếng nữa.
Những ngày qua tinh thần hắn vẫn có chút hoảng hốt, hơn phân nửa thời gian đều đang dung hợp trí nhớ, hoàn toàn không có tâm tư quan sát thê tử, hôm nay, đột nhiên vào mùa hè trời nắng chói chang thấy gương mặt của nàng vừa gặp nắng đã đỏ ửng kiều diễm, cảm giác có chút không giống với ngày thường.
Đúng rồi, mặc dù dung mạo vẫn như cũ nhưng thần thái có chút khác biệt, loại cảm giác này không có từ ngữ nào có thể diễn tả, cũng không đơn thuần là “Thành thục” hay “Thần thái phấn khởi”.
Có thể nói, trước kia hắn cảm thấy thê tử mềm mại cần mình bảo vệ và hướng dẫn, huấn luyện, hôm nay Uyển Như đang dần trở nên tự tin hơn, nàng có nhiều thêm cảm giác đáng giá để mình tin cậy thậm chí lệ thuộc vào.
Loại cảm giác này phù hợp với định nghĩa quan hệ giữa phu thê trong trí nhớ của “Tiếu Lực Dương” kia, giữa phu thê không phải quan hệ chính phụ, mà là đứng sóng vai ngang hàng, hai người sống nhờ vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển.
“Ừm, là thê tử hiền dịu tài đức của ta.” Tiếu Dương khẽ cười một tiếng, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt mềm mại của Uyển Như, yêu thương nói nhỏ: “Mấy ngày này nàng cố gắng lên, ta sẽ điều chỉnh trạng thái của mình cố gắng phát triển công danh, nhân lúc còn trẻ đúng lúc có cơ hội giành lấy chức quan hay chức tướng cũng không phải là không thể.”
Uyển Như ngước nhìn phu quân dịu dàng của mình, bàn tay nhỏ bé bưng lấy gương mặt hắn nói: “Thiếp không cầu chàng phong hầu bái tướng, chỉ cần bình an là tốt rồi.”
Hạ bàn tay xuống thì đúng lúc ngón út chạm phải bên môi Tiếu Dương, xúc cảm ấm áp có thể khiến người ta cảm thấy trong đó mang theo khẩn thiết chờ đợi.
Nàng thấy bộ dạng Tiếu Dương bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường; cùng hắn tránh thoát khỏi Nhung Khấu đuổi giết; đã từng đưa mắt nhìn hắn mặc giáp chinh chiến; còn chính mắt thấy bộ dạng hắn sắc mặt trắng bệch, đầu đau muốn nứt ra.
Trong mắt Uyển Như, thân phận đích thứ Hầu phủ đã xác định rõ ràng tương lai của bọn họ sẽ có vật chất bảo đảm, ngược lại thì những nguy hiểm này cũng đủ để cho nàng kinh hồn bạt vía.
Trải qua nửa năm thời gian thân mật chung đụng, tam nương tử từ từ thành thục đã sớm không kỳ vọng phu quân của mình trở thành đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy giống lúc mới xuất giá nữa, cũng không tin chắc lịch sử sẽ luôn phát triển tiếp theo như trong trí nhớ của mình.
Nam nhân của mình phải sống thật khỏe mới tốt, nếu biến thành cô nhi quả mẫu không có tiền đồ cùng với cố chấp khắc nghiệt như Tạ Tuấn Dật và nhị cô cô, vậy thì quá tệ rồi.
Nhìn nét mặt Uyển Như Tiếu Dương biết rõ tâm ý của thê tử, đôi môi bị tay nàng đảo qua càng thêm kích thích ấm áp, nhưng mà, an toàn tất nhiên quan trọng, nhưng nam nhi nào không có hăng hái kiến công lập nghiệp?
“Ta muốn chính là -- bình an trên cơ sở phong hầu bái tướng. Ưmh, bái tướng coi như thôi, không quá dễ dàng thực hiện, giành chút quân công lấy danh hiệu tướng quân hàng thật giá thật là có thể được.” Tiếu Dương chăm chú ngưng mắt nhìn nàng trả lời.
So với làm từng bước không lý tưởng, hắn càng muốn để thê tử chia sẻ vinh quang của mình, muốn để cho nàng mặc đại lễ phục hoa lệ của mệnh phụ.
Chắc hẳn, vậy nhất định sẽ cực đẹp.
Sau khi ăn điểm tâm xong thì Tiếu Dương lập tức đi thư phòng, cẩn thận lật xem sử liệu (tư liệu lịch sử) tiến hành so sánh tư liệu và lịch sử trong trí nhớ của “Tiếu Lực Dương”, muốn tìm ra tin tức có thể dùng được hay không.
Ở phương diện này, hiệu quả quá nhỏ. Có lẽ là bởi vì duyên cớ linh hồn chưa hoàn toàn đầy đủ, và người kia có thể xem như là một vũ phu dùng thân thể tới kiến công lập nghiệp, thậm chí hắn còn không đọc sách nhiều bằng tam lang, hoặc là nói, những bản lĩnh, kỹ thuật, tư liệu lịch sử mà “Tiếu Lực Dương” có được tất cả đều là chút tính thực dụng vào thực tiễn…. nhưng xem qua thì lại nhanh quên.
Vì vậy, cả ngày nay chuyện quan trọng tam lang cần làm nhất ngoại trừ sửa sang lại trí nhớ, chính là cho người đi quân kỹ doanh tìm Kim Châu, “Cho nàng ta chết một cách nhanh chóng.”.
Hai hồn dung hợp nói là lấy “Tiếu Dương” làm chủ, nhưng dù sao vẫn chịu chút ảnh hưởng, nơi nửa hồn bên kia sống là xã hội dân chủ, hoàn toàn không có chuyện nô tỳ, nói cách khác, ngày đó thủ đoạn sử dụng với Kim Châu dường như hơi quá mức.
Trí nhớ dung hợp, tuy Tiếu Dương không nói loại lời nói “mọi người ngang hàng” hoàn toàn không hợp thời này ra, thì cũng có chút đồng tình, nhiều hơn không ít là tinh thần trọng nghĩa, cũng không làm chuyện giày vò nữa.
Nô tỳ phản chủ dù không gây ra đại họa nhưng giết chết vẫn thỏa đáng hơn, cho làm nhục cũng là để xóa bỏ ý định trở mình của nàng ta.
Nghĩ đến Kim Châu, Tiếu Dương lại không khỏi nhớ lại phương pháp “Sát uy bổng” đã làm với thê tử trước đó, không khỏi hai mắt trừng trừng, vỗ trán một cái âm thầm cười khổ: “Mẹ nó, sao cứ toàn nghĩ đến chuyện hư hỏng thế này?!”
Đây chính là thê tử muốn “Nắm tay nhau mà chết, đầu bạc răng long” đấy, tại sao có thể dùng loại thủ đoạn bỉ ổi chỉ để đối phó với kẻ địch này với thê tử chứ?
Được rồi, được rồi, lo chỉnh sửa kế hoạch, ngoài ra còn phải tiếp tục nghiên cứu chuyện của Tây Nam Di để “Tập văn võ nghệ, nói chuyện với Đế vương”, còn phải dành chút thời gian suy nghĩ cho quan hệ giữa phu thê, vụng trộm bồi thường và đảm bảo cho Uyển Như.
Ví dụ như, bớt thời gian tâm sự chế độ hôn nhân “một vợ một chồng không có tiểu tam” trong trí nhớ?
Kết quả, không đợi Tiếu Dương kịp áp dụng kế hoạch của hắn, thì đã gặp phải cảnh ngộ sấm sét giữa trời quang.
Quan lễ thì hắn thu không ít quà tặng, trong đó rất nhiều đồ mới lạ, quý trọng nhất là đồ ngoại công Vĩnh An vương đưa, hai Hồ Cơ tóc vàng mắt xanh, vú lớn eo nhỏ!
Vừa nhìn thấy quà tặng này, nụ cười trên mặt của Uyển Như lập tức cứng lại, đây là quà tặng sao? Rất ngột ngạt đấy!
Tiếu Dương cũng bộ dạng dở khóc dở cười: chắc chắn là chủ ý của kế thê Vĩnh An vương, cõi đời này, đồ đê tiện hại người không hại mình không muốn nhìn thấy người khác tốt quả thật là tầng tầng lớp lớp......
Mặc dù tính khí của tam lang sau khi dung hợp hồn hơi thiện lương một chút, nhưng bản chất phúc hắc cũng không bị cắt giảm, tác phong ăn miếng trả miếng, gấp đôi còn gấp năm lần trước sau như một cũng không thể tiêu trừ, chuyện bị bắt nạt tới tận trước mặt thế này hắn có thể ngồi chờ chết ư?
Hắn âm thầm tính toán, chờ sau khi gặp vua chuẩn bị chút công phu thế nào cũng phải trả một món lễ lớn mới được, dĩ nhiên, trước mắt quan trọng nhất là an ủi Uyển Như!
Thật ra thì, nằm ở bên người hắn Uyển Như ngủ cũng không sâu, bởi vì trong lòng lo lắng cho trượng phu rồi nhớ lại hành động của vị Thanh Hư đạo trưởng lúc ban ngày kia mà có chút tò mà và kiêng kỵ, theo bản năng nàng đặc biệt chú ý từng cử động của Tiếu Dương.
Nửa mê nửa tỉnh, dù Uyển Như không nhìn thấy tam lang rơi lệ, đưa tay ra xác minh lại cảm xúc lạnh buốt kia, có nguyên nhân gì có thể làm cho một người trưởng thành rơi lệ vào ban đêm?
“Sao lại khóc?” Suy nghĩ này xoáy trong lòng Uyển Như, nhưng lại không thể hỏi thành lời, nàng chỉ giả bộ ngủ say cọ xát vào bên cạnh Tiếu Dương, từng chút từng chút chen vào trong khuỷu tay hắn, đưa tay ôm hông của hắn, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng dao động, vuốt ve.
Nhưng lại không biết, hai linh hồn nhỏ bé kia đều là chiến sĩ ưu tú tính cảnh giác hoàn toàn không giống với người thường, chỉ nghe tiếng hít thở và tiếng tim đập của Uyển Như là hiểu người bên gối đang giả bộ ngủ, ha ha.
Hắn nở nụ cười, trực tiếp đưa tay ôm chặt Uyển Như vào trong ngực, càng gần sát ngực hơn.
Cách áo lót cợt nhã, tam lang có thể cảm nhận rõ ràng được ấm áp từ da thịt đối phương truyền tới, chỉ cảm thấy đặc biệt thoải mái, thậm chí còn cảm thấy thê tử đang dùng thân thể mềm mại cực nóng của nàng dựa sát vào người mình.
Nàng biết trượng phu mình có chút không ổn, lại chưa từng hỏi tới, chỉ yên lặng an ủi và ủng hộ, Tiếu Dương có thể không cảm động ư?
Tất cả của【Tiếu Lực Dương】đều đã kết thúc khi tấm khăn trắng được phủ lên, hắn có thể làm, chỉ có chăm chỉ sống cuộc sống của【Tiếu Dương】, cùng với sự đáng quý trọng của hiện tại, càng quan trọng hơn là quan tâm, che chở phụ thân mẫu thân, thê tử cùng với các thân hữu khác.
Dĩ nhiên, không hề bận tâm đến cuộc sống của nửa linh hồn kia cũng không phải là nói muốn hoàn toàn giấu trí nhớ kia, nghiêm chỉnh mà nói, Tiếu Dương là kẻ mang chủ nghĩa thực dụng chỉ có hiệu quả và lợi ích, theo ý hắn, phần có thể sử dụng của cuộc sống nửa linh hồn kia tuyệt cần nghiên cứu học hỏi.
Sáng sớm cùng dậy, Tiếu Dương hơi áy náy nói với Uyển Như: “Còn mười ngày nữa chính là quan lễ, sau đó Thiên gia sẽ mời ta vào cung trình bày cách nhìn về sự liên quan với Tây Nam Di, thậm chí còn có thể diễn tập binh ở hiện trường, thời gian trước tinh lực ta không đủ chưa kịp suy nghĩ những chuyện này, mấy ngày nay cần phải bổ sung, vì vậy --”
“Chàng yên tâm đi đi, trong nhà có thiếp không cần quan tâm.” Không đợi hắn nói chuyện khó xử cho hết, Uyển Như đã rất khéo léo lòng người trả lời.
Vốn mấy ngày nay nàng ở dưới sự hướng dẫn của bà bà và đại tẩu tiến hành giao tiếp với những người có ích cho công việc của Tiêu Dương, cùng với chuẩn bị cho quan lễ.
Ở thời điểm phu quân không nhìn thấy vị nương tử còn trẻ tuổi mới gả tới này đã sớm có quan hệ riêng của mình, giúp đỡ đại tẩu quản gia cũng từ từ quen việc dễ làm, cơ bản không cần hắn đặc biệt nhắc nhở nữa.
“Ưmh, vất vả cho nàng rồi.” Tam lang dừng một chút, lại đột nhiên ngưng mắt nhìn Uyển Như không lên tiếng nữa.
Những ngày qua tinh thần hắn vẫn có chút hoảng hốt, hơn phân nửa thời gian đều đang dung hợp trí nhớ, hoàn toàn không có tâm tư quan sát thê tử, hôm nay, đột nhiên vào mùa hè trời nắng chói chang thấy gương mặt của nàng vừa gặp nắng đã đỏ ửng kiều diễm, cảm giác có chút không giống với ngày thường.
Đúng rồi, mặc dù dung mạo vẫn như cũ nhưng thần thái có chút khác biệt, loại cảm giác này không có từ ngữ nào có thể diễn tả, cũng không đơn thuần là “Thành thục” hay “Thần thái phấn khởi”.
Có thể nói, trước kia hắn cảm thấy thê tử mềm mại cần mình bảo vệ và hướng dẫn, huấn luyện, hôm nay Uyển Như đang dần trở nên tự tin hơn, nàng có nhiều thêm cảm giác đáng giá để mình tin cậy thậm chí lệ thuộc vào.
Loại cảm giác này phù hợp với định nghĩa quan hệ giữa phu thê trong trí nhớ của “Tiếu Lực Dương” kia, giữa phu thê không phải quan hệ chính phụ, mà là đứng sóng vai ngang hàng, hai người sống nhờ vào nhau, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau phát triển.
“Ừm, là thê tử hiền dịu tài đức của ta.” Tiếu Dương khẽ cười một tiếng, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt mềm mại của Uyển Như, yêu thương nói nhỏ: “Mấy ngày này nàng cố gắng lên, ta sẽ điều chỉnh trạng thái của mình cố gắng phát triển công danh, nhân lúc còn trẻ đúng lúc có cơ hội giành lấy chức quan hay chức tướng cũng không phải là không thể.”
Uyển Như ngước nhìn phu quân dịu dàng của mình, bàn tay nhỏ bé bưng lấy gương mặt hắn nói: “Thiếp không cầu chàng phong hầu bái tướng, chỉ cần bình an là tốt rồi.”
Hạ bàn tay xuống thì đúng lúc ngón út chạm phải bên môi Tiếu Dương, xúc cảm ấm áp có thể khiến người ta cảm thấy trong đó mang theo khẩn thiết chờ đợi.
Nàng thấy bộ dạng Tiếu Dương bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường; cùng hắn tránh thoát khỏi Nhung Khấu đuổi giết; đã từng đưa mắt nhìn hắn mặc giáp chinh chiến; còn chính mắt thấy bộ dạng hắn sắc mặt trắng bệch, đầu đau muốn nứt ra.
Trong mắt Uyển Như, thân phận đích thứ Hầu phủ đã xác định rõ ràng tương lai của bọn họ sẽ có vật chất bảo đảm, ngược lại thì những nguy hiểm này cũng đủ để cho nàng kinh hồn bạt vía.
Trải qua nửa năm thời gian thân mật chung đụng, tam nương tử từ từ thành thục đã sớm không kỳ vọng phu quân của mình trở thành đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy giống lúc mới xuất giá nữa, cũng không tin chắc lịch sử sẽ luôn phát triển tiếp theo như trong trí nhớ của mình.
Nam nhân của mình phải sống thật khỏe mới tốt, nếu biến thành cô nhi quả mẫu không có tiền đồ cùng với cố chấp khắc nghiệt như Tạ Tuấn Dật và nhị cô cô, vậy thì quá tệ rồi.
Nhìn nét mặt Uyển Như Tiếu Dương biết rõ tâm ý của thê tử, đôi môi bị tay nàng đảo qua càng thêm kích thích ấm áp, nhưng mà, an toàn tất nhiên quan trọng, nhưng nam nhi nào không có hăng hái kiến công lập nghiệp?
“Ta muốn chính là -- bình an trên cơ sở phong hầu bái tướng. Ưmh, bái tướng coi như thôi, không quá dễ dàng thực hiện, giành chút quân công lấy danh hiệu tướng quân hàng thật giá thật là có thể được.” Tiếu Dương chăm chú ngưng mắt nhìn nàng trả lời.
So với làm từng bước không lý tưởng, hắn càng muốn để thê tử chia sẻ vinh quang của mình, muốn để cho nàng mặc đại lễ phục hoa lệ của mệnh phụ.
Chắc hẳn, vậy nhất định sẽ cực đẹp.
Sau khi ăn điểm tâm xong thì Tiếu Dương lập tức đi thư phòng, cẩn thận lật xem sử liệu (tư liệu lịch sử) tiến hành so sánh tư liệu và lịch sử trong trí nhớ của “Tiếu Lực Dương”, muốn tìm ra tin tức có thể dùng được hay không.
Ở phương diện này, hiệu quả quá nhỏ. Có lẽ là bởi vì duyên cớ linh hồn chưa hoàn toàn đầy đủ, và người kia có thể xem như là một vũ phu dùng thân thể tới kiến công lập nghiệp, thậm chí hắn còn không đọc sách nhiều bằng tam lang, hoặc là nói, những bản lĩnh, kỹ thuật, tư liệu lịch sử mà “Tiếu Lực Dương” có được tất cả đều là chút tính thực dụng vào thực tiễn…. nhưng xem qua thì lại nhanh quên.
Vì vậy, cả ngày nay chuyện quan trọng tam lang cần làm nhất ngoại trừ sửa sang lại trí nhớ, chính là cho người đi quân kỹ doanh tìm Kim Châu, “Cho nàng ta chết một cách nhanh chóng.”.
Hai hồn dung hợp nói là lấy “Tiếu Dương” làm chủ, nhưng dù sao vẫn chịu chút ảnh hưởng, nơi nửa hồn bên kia sống là xã hội dân chủ, hoàn toàn không có chuyện nô tỳ, nói cách khác, ngày đó thủ đoạn sử dụng với Kim Châu dường như hơi quá mức.
Trí nhớ dung hợp, tuy Tiếu Dương không nói loại lời nói “mọi người ngang hàng” hoàn toàn không hợp thời này ra, thì cũng có chút đồng tình, nhiều hơn không ít là tinh thần trọng nghĩa, cũng không làm chuyện giày vò nữa.
Nô tỳ phản chủ dù không gây ra đại họa nhưng giết chết vẫn thỏa đáng hơn, cho làm nhục cũng là để xóa bỏ ý định trở mình của nàng ta.
Nghĩ đến Kim Châu, Tiếu Dương lại không khỏi nhớ lại phương pháp “Sát uy bổng” đã làm với thê tử trước đó, không khỏi hai mắt trừng trừng, vỗ trán một cái âm thầm cười khổ: “Mẹ nó, sao cứ toàn nghĩ đến chuyện hư hỏng thế này?!”
Đây chính là thê tử muốn “Nắm tay nhau mà chết, đầu bạc răng long” đấy, tại sao có thể dùng loại thủ đoạn bỉ ổi chỉ để đối phó với kẻ địch này với thê tử chứ?
Được rồi, được rồi, lo chỉnh sửa kế hoạch, ngoài ra còn phải tiếp tục nghiên cứu chuyện của Tây Nam Di để “Tập văn võ nghệ, nói chuyện với Đế vương”, còn phải dành chút thời gian suy nghĩ cho quan hệ giữa phu thê, vụng trộm bồi thường và đảm bảo cho Uyển Như.
Ví dụ như, bớt thời gian tâm sự chế độ hôn nhân “một vợ một chồng không có tiểu tam” trong trí nhớ?
Kết quả, không đợi Tiếu Dương kịp áp dụng kế hoạch của hắn, thì đã gặp phải cảnh ngộ sấm sét giữa trời quang.
Quan lễ thì hắn thu không ít quà tặng, trong đó rất nhiều đồ mới lạ, quý trọng nhất là đồ ngoại công Vĩnh An vương đưa, hai Hồ Cơ tóc vàng mắt xanh, vú lớn eo nhỏ!
Vừa nhìn thấy quà tặng này, nụ cười trên mặt của Uyển Như lập tức cứng lại, đây là quà tặng sao? Rất ngột ngạt đấy!
Tiếu Dương cũng bộ dạng dở khóc dở cười: chắc chắn là chủ ý của kế thê Vĩnh An vương, cõi đời này, đồ đê tiện hại người không hại mình không muốn nhìn thấy người khác tốt quả thật là tầng tầng lớp lớp......
Mặc dù tính khí của tam lang sau khi dung hợp hồn hơi thiện lương một chút, nhưng bản chất phúc hắc cũng không bị cắt giảm, tác phong ăn miếng trả miếng, gấp đôi còn gấp năm lần trước sau như một cũng không thể tiêu trừ, chuyện bị bắt nạt tới tận trước mặt thế này hắn có thể ngồi chờ chết ư?
Hắn âm thầm tính toán, chờ sau khi gặp vua chuẩn bị chút công phu thế nào cũng phải trả một món lễ lớn mới được, dĩ nhiên, trước mắt quan trọng nhất là an ủi Uyển Như!