Sáng sớm hôm sau, Thôi Uyển Như thay trang phục muốn đi phòng chính dùng bữa sáng với Tiếu Dương, đôi phu thê này lần đầu gặp mặt nhau giữa ban ngày, trong lòng hai người cũng tràn đầy vui mừng.
Tiếu Dương cảm giác diện mạo của thê tử mình rất xinh đẹp, so với dáng vẻ ban đầu hắn lén nhìn từ phía xa thì linh hoạt hơn, có sức sống hơn, nhìn gương mặt thì thấy còn nhỏ tuổi nhưng dáng người có lồi lõm vô cùng hợp tâm ý của hắn; Như Nương cảm thấy hắn đứng lên dung mạo không tệ khí sắc tốt hơn, mặt mũi hơi lộ ra tái nhợt nhưng cũng không phải cảm giác ma bệnh, lần này cuối cùng cũng yên tâm.
"Để ta." Thấy đồng bộc muốn đỡ Tiếu Dương đứng dậy, Uyển Như vội lên tiếng tự mình nâng hắn, thuận tiện còn bảo đồng bộc đi phòng ngoài bày cơm cho bọn họ, sau đó cúi thấp đầu dùng đôi tay khẽ run giúp phu quân mình lau mồ hôi.
Hai người đứng thẳng lên lập tức lộ rõ chênh lệch chiều cao, nhất thời Uyển Như giật mình, Tiếu tam lang cao cường tráng hơn trong tưởng tượng của nàng, mặt mày cũng thanh tú hơn Tiếu đại lang chút ít, chiều cao hơn mét tám, được xem là cao to cường tráng, cả người còn tản mát ra hơi thở phái nam nồng đậm, làm cho Uyển Như đã từng là phụ nhân cũng không nhịn được có chút cảm thấy khó xử.
"Làm phiền rồi." Tiếu Dương chống tay đứng dậy, mặc dù hắn không nhìn thấy nét mặt cự tuyệt của Uyển Như nhưng qua bàn tay khẽ run cũng nhận ra được nàng xấu hổ, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của người thê tử?
Tiểu tướng thiếu niên đơn thuần lặng lẽ dùng cằm mình cọ xát trên đầu Uyển Như, sau đó không tiếng động cười một tiếng. Hắn rõ ràng cảm nhận được khi đối phương đưa tay thon vòng qua hông mình, có một mùi thơm thoang thoảng đập vào mặt, vừa ngọt vừa ấm, dễ ngửi làm cho người khác lòng say.
Mè nheo mặc xong y phục, giữa hai người dường như càng nhiều thêm một tầng cảm giác thân mật, Như Nương ngồi đối diện với hắn, sau đó dùng đùa trắng gắp một miếng thịt vào miệng chậm rãi nhai.
Thịt vẫn còn gân, vị cũng mặn hơn bình thường nàng ăn, Uyển Như hơi có chút không quen, nhưng cũng hiểu "ăn uống" là chuyện đầu tiên nàng phải thích ứng đầu tiên khi gả tới Tiếu gia.
Ở nhà mẹ đẻ, sáng sớm đều là húp cháo ăn chút thức ăn, điểm tâm, nhưng nơi này trừ canh lỏng loẹt và bánh hấp mềm ra thì chính là mì sợi, thịt để ăn khác hoàn toàn với loại nàng ăn, bánh bột ngô cũng không khác gì bột mì nhào, to lại không biết làm như thế nào để cho vào miệng, hôm qua lúc cùng dùng cơm với Tiếu đại lang nàng và ca ca cũng không dám đưa tay ra xé nhỏ.
Tiếu Dương thấy Thôi Uyển Như len lén tò mò quan sát bánh bột ngô này, thì trực tiếp đưa tay xé một phần nhỏ bỏ vào trong đĩa bạc trước mặt nàng.
"Nếm thử một chút." Hắn cười cười giải thích, "Đây là ‘cổ lâu tử’*, khu vực cửa khẩu mới có, dùng bơ trộn thịt dê làm nhân sau đó phủ từng lớp một lên trên mặt, giữa mỗi lớp bánh đều có quét lớp ớt, các loại gia vị, sau đó nướng nửa giờ là ăn được. Bánh này có chút ít mùi thịt dê, nàng xem thử có ăn được không, không thì nhổ ra."
(*là mì ống cổ đại xuất xứ từ "Đường Ngữ Lâm" thời nhà Tống. Theo baike)
Nghe hắn mở miệng, Uyển Như có chút kinh ngạc —— Tiếu gia không có quy củ không được nói khi ăn ư? Còn nhổ ra, quá không lịch sự rồi!
Mặc dù nghi ngờ, Uyển Như vẫn theo lời bỏ bánh bột ngô vào trong miệng cắn một cái, qua loa thưởng thức nhất thời vẻ mặt nàng vặn vẹo, cái này đâu chỉ chút ít! Mùi tanh nặng, quả nhiên nửa chín, hơn nữa, thật cay! Tê cả lưỡi!
Nhất thời, nàng chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, nước mắt không kiềm chế được muốn chảy ra ngoài, vội rút khăn lụa dáng vẻ tao nhã lau môi, sau đó lặng yên không tiếng động nhổ thức ăn trong miệng ra.
Khó trách nói trước có thể nhổ ra, là sợ mình ăn không quen lại không bị thất lễ? Nàng vừa nghĩ tới vừa liếc mắt nhìn quanh trên bàn muốn tìm ly trà súc miệng, Tiếu Dương lập tức chớp lấy thời cơ đưa ly trà vào trong tay nàng.
Uyển Như có chút cảm kích cười với hắn một tiếng, giơ tay lên uống một hớp lớn, nhất thời mùi tanh tràn ngập cả khoang miệng, xông thẳng lên mũi.
Kể từ đó nàng trực tiếp nhíu mày lại đến nhíu cánh mũi, uống không quen, làm sao bây giờ? Cũng không thể nhổ ra trong chén nữa? Uyển Như cố nén cảm giác buồn nôn nuốt sữa dê trong miệng xuống, sau đó không nói gì ngẩng lên đầu nhìn về phía Tiếu Dương.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn nàng đã nổi giận, người đối diện lại bày ra vẻ mặt hả hê, nàng còn cho rằng Tiếu Dương tốt tính giúp một tay nhưng không ngờ là đang cố ý hãm hại người!
"Bắt nạt thiếp rất vui sao?" Uyển Như chịu đựng muốn bưng lên tạt hết vào mặt đối phương, ủy khuất bĩu môi liếc nhìn Tiếu Dương, đôi mắt nhỏ cực kỳ vô tội, cực kỳ đáng thương, nhất thời khơi dậy cảm giác tội ác không tốt của phu quân.
"Không có, ta chỉ muốn, muốn cho không khí thoải mái hơn......" Tiếu Dương cười cười, sau đó lập tức ân cần chia thức ăn cho nàng, "Đây là thịt cừu non nướng, không có mùi lạ. Biên cương không so được với Kinh Thành, thức ăn chắc chắn có khác biệt, tương lai nàng chậm rãi làm quen là được."
Uyển Như ôm tâm tư chuẩn bị ói lần nữa thử dò xét gắp chút ít ăn thử, vị khá tốt, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy vẻ mặt mong đợi chờ nghe khen ngợi của Tiếu Dương, nàng không khỏi mím môi cười một tiếng.
"Mặc dù sáng sớm ăn mỡ lợn ăn mặn có chút kỳ quái, nhưng coi như ngon miệng." Uyển Như cũng gắp cho hắn chút thức ăn bỏ vào trong đĩa, khuyên nhủ, "Chàng cũng dùng nhiều chút, rất bồi bổ."
"Vâng, thưa thê tử đại nhân." Tiếu Dương rất muốn nói mình đã không có gì đáng ngại nữa, chỉ là, do kiều thê phục vụ mặc, phục vụ cơm cảm giác này thật tốt đẹp, hắn quả quyết quyết định tiếp tục giả bộ nửa tàn phế.
Đáng tiếc nguyện vọng này rất tốt đẹp, nhưng lúc tiến hành lại có chút khó khăn, không đợi dùng cơm kết thúc Uyển Như đã đưa ra một thỉnh cầu: "A Dương, hôm nay thiếp muốn tiễn ca ca và biểu huynh lên đường về nhà, đã kéo dài vài ngày rôi bọn họ cũng nên đi về."
Nghĩ đến, muốn đưa ca ca ra cửa nàng phải xin phu quân, nếu phản đối mới gật đầu phái người dẫn đường, có lẽ đến cổng phía trong bọn họ cũng không bước ra được —— thị vệ phủ tướng quân cũng không phải ngồi không.
"Được, ta lập tức sắp xếp, cùng nàng đưa tiễn bọn họ một đoạn đường." Tiếu Dương gật đầu hứa hẹn, sau đó lập tức vẫy tay bảo người chuẩn bị tiệc rượu, buổi trưa tổ chức tiệc đưa tiễn đại cửu huynh cách trăm dặm ngoài thành.
Uyển Như có chút hoài nghi nhìn hắn, hôm qua còn hôn mê mới vừa rồi còn cần đỡ, ăn bữa sáng là thân thể sẽ không còn gì đáng ngại nữa?
Tiếu Dương lập tức hiểu nàng oán thầm, thờ ơ sờ cái đầu băng đầy vải trắng, cười giải thích: "Ta cũng chỉ mệt nhọc mà thôi, ăn uống no đủ nghỉ ngơi thỏa đáng cũng sẽ trở lại bình thường."
Cũng không vui vẻ lắm đâu, buổi trưa thần thái sáng láng uống liền ba ly rượu tiễn Đại cữu huynh, sau giữa trưa còn mang theo Uyển Như tản bộ loanh quanh ở Hầu phủ một vòng lớn, thưởng thức kiến trúc đặc sắc của địa khu phía Tây thuận tiện nhớ đường, đi thẳng vào đại trạch viện ngói xám tường trắng thì hai chân nàng như nhũn ra, đổ mồ hôi đầm đìa
Vào đêm, sau khi người cả nhà cùng nhau dùng bữa, Uyển Như và Tiếu Dương dắt tay trở về phòng, đẩy cửa vừa nhìn vào, nàng phát hiện lại có người thừa thời cơ này bố trí lại tân phòng lần nữa. truyện chỉ đăng duy nhất tại những trang khác chỉ là đồ chuyện đi ăn cắp.
Trên cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm, màn lụa, chăn là toàn màu sắc vui vẻ, trên bàn để đôi đèn cầy long phượng, ánh sáng màu đỏ chiếu vào trên mặt làm cho người ta cảm thấy xung quanh đều mơ hồ mang theo không khí vui vẻ......
Tiếu Dương dắt thê tử ngồi xuống trên giường, cầm lên một ly rượu hình hồ lô đưa tới trong tay nàng hơi áy náy cười nói: "Một lần nữa, bổ sung lễ hợp cẩn chân chính."
Dứt lời, hắn dùng bàn tay thô ráp của mình vòng qua bàn tay trắng nõn bé nhỏ của nàng nâng lên, chậm rãi nâng ly rượu đến bên môi, hai người nâng chén cùng uống, rượu mát lạnh tràn xuống cổ họng, Uyển Như khẽ mím môi chỉ cảm thấy rượu này ngọt hơn lúc trước đó, có lẽ bởi vì mình làm lễ hợp cẩn với người nên có chút khác biệt?
Hai người cứ như vậy mà ngồi nói lời nói thân mật, đêm dài, đời này Uyển Như còn chưa từng trải qua chuyện nói chuyện uống rượu suốt đêm như thế này, dần dần cảm giác đầu óc mình có chút choáng váng, thân thể cũng mơ hồ có chút nóng ran.
Lúc mới đầu, nàng còn tưởng rằng là hai ngày này ăn quá bổ lại thêm uống rượu, rồi sau đó lại phát hiện hô hấp của Tiếu Dương cũng thay đổi, sắc mặt thậm chí có chút ửng hồng, Uyển Như mới giật mình phát hiện dường như trong rượu kia có “hoa đào xuân”.
"Chúng ta, ngủ thôi......" Tiếu Dương đưa tay hướng về phía búi tóc trên đầu kiều thê, nhanh chóng tháo châu ngọc trên tóc nàng, mái tóc đen nhanh nhất thời xõa trên vai, cả người dường như mang theo chút quyến rũ trong lười biếng.
Ngay sau đó, Uyển Như lại bị Tiếu Dương nắm đầu vai, đang suy nghĩ hắn sẽ đỡ mình khỏi ngã xuống, lại đột nhiên bị bế lên, nàng vội kêu lên: "Á! Chàng làm cái gì?"
"Tắm rửa." Tiếu Dương trả lời như chuyện đương nhiên, đồng thời cất bước lớn ôm nàng đi về phía hồ nước nóng phía sau phòng..
Tiếu Dương cảm giác diện mạo của thê tử mình rất xinh đẹp, so với dáng vẻ ban đầu hắn lén nhìn từ phía xa thì linh hoạt hơn, có sức sống hơn, nhìn gương mặt thì thấy còn nhỏ tuổi nhưng dáng người có lồi lõm vô cùng hợp tâm ý của hắn; Như Nương cảm thấy hắn đứng lên dung mạo không tệ khí sắc tốt hơn, mặt mũi hơi lộ ra tái nhợt nhưng cũng không phải cảm giác ma bệnh, lần này cuối cùng cũng yên tâm.
"Để ta." Thấy đồng bộc muốn đỡ Tiếu Dương đứng dậy, Uyển Như vội lên tiếng tự mình nâng hắn, thuận tiện còn bảo đồng bộc đi phòng ngoài bày cơm cho bọn họ, sau đó cúi thấp đầu dùng đôi tay khẽ run giúp phu quân mình lau mồ hôi.
Hai người đứng thẳng lên lập tức lộ rõ chênh lệch chiều cao, nhất thời Uyển Như giật mình, Tiếu tam lang cao cường tráng hơn trong tưởng tượng của nàng, mặt mày cũng thanh tú hơn Tiếu đại lang chút ít, chiều cao hơn mét tám, được xem là cao to cường tráng, cả người còn tản mát ra hơi thở phái nam nồng đậm, làm cho Uyển Như đã từng là phụ nhân cũng không nhịn được có chút cảm thấy khó xử.
"Làm phiền rồi." Tiếu Dương chống tay đứng dậy, mặc dù hắn không nhìn thấy nét mặt cự tuyệt của Uyển Như nhưng qua bàn tay khẽ run cũng nhận ra được nàng xấu hổ, mặc dù xấu hổ nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nghĩa vụ của người thê tử?
Tiểu tướng thiếu niên đơn thuần lặng lẽ dùng cằm mình cọ xát trên đầu Uyển Như, sau đó không tiếng động cười một tiếng. Hắn rõ ràng cảm nhận được khi đối phương đưa tay thon vòng qua hông mình, có một mùi thơm thoang thoảng đập vào mặt, vừa ngọt vừa ấm, dễ ngửi làm cho người khác lòng say.
Mè nheo mặc xong y phục, giữa hai người dường như càng nhiều thêm một tầng cảm giác thân mật, Như Nương ngồi đối diện với hắn, sau đó dùng đùa trắng gắp một miếng thịt vào miệng chậm rãi nhai.
Thịt vẫn còn gân, vị cũng mặn hơn bình thường nàng ăn, Uyển Như hơi có chút không quen, nhưng cũng hiểu "ăn uống" là chuyện đầu tiên nàng phải thích ứng đầu tiên khi gả tới Tiếu gia.
Ở nhà mẹ đẻ, sáng sớm đều là húp cháo ăn chút thức ăn, điểm tâm, nhưng nơi này trừ canh lỏng loẹt và bánh hấp mềm ra thì chính là mì sợi, thịt để ăn khác hoàn toàn với loại nàng ăn, bánh bột ngô cũng không khác gì bột mì nhào, to lại không biết làm như thế nào để cho vào miệng, hôm qua lúc cùng dùng cơm với Tiếu đại lang nàng và ca ca cũng không dám đưa tay ra xé nhỏ.
Tiếu Dương thấy Thôi Uyển Như len lén tò mò quan sát bánh bột ngô này, thì trực tiếp đưa tay xé một phần nhỏ bỏ vào trong đĩa bạc trước mặt nàng.
"Nếm thử một chút." Hắn cười cười giải thích, "Đây là ‘cổ lâu tử’*, khu vực cửa khẩu mới có, dùng bơ trộn thịt dê làm nhân sau đó phủ từng lớp một lên trên mặt, giữa mỗi lớp bánh đều có quét lớp ớt, các loại gia vị, sau đó nướng nửa giờ là ăn được. Bánh này có chút ít mùi thịt dê, nàng xem thử có ăn được không, không thì nhổ ra."
(*là mì ống cổ đại xuất xứ từ "Đường Ngữ Lâm" thời nhà Tống. Theo baike)
Nghe hắn mở miệng, Uyển Như có chút kinh ngạc —— Tiếu gia không có quy củ không được nói khi ăn ư? Còn nhổ ra, quá không lịch sự rồi!
Mặc dù nghi ngờ, Uyển Như vẫn theo lời bỏ bánh bột ngô vào trong miệng cắn một cái, qua loa thưởng thức nhất thời vẻ mặt nàng vặn vẹo, cái này đâu chỉ chút ít! Mùi tanh nặng, quả nhiên nửa chín, hơn nữa, thật cay! Tê cả lưỡi!
Nhất thời, nàng chỉ cảm thấy lỗ mũi chua xót, nước mắt không kiềm chế được muốn chảy ra ngoài, vội rút khăn lụa dáng vẻ tao nhã lau môi, sau đó lặng yên không tiếng động nhổ thức ăn trong miệng ra.
Khó trách nói trước có thể nhổ ra, là sợ mình ăn không quen lại không bị thất lễ? Nàng vừa nghĩ tới vừa liếc mắt nhìn quanh trên bàn muốn tìm ly trà súc miệng, Tiếu Dương lập tức chớp lấy thời cơ đưa ly trà vào trong tay nàng.
Uyển Như có chút cảm kích cười với hắn một tiếng, giơ tay lên uống một hớp lớn, nhất thời mùi tanh tràn ngập cả khoang miệng, xông thẳng lên mũi.
Kể từ đó nàng trực tiếp nhíu mày lại đến nhíu cánh mũi, uống không quen, làm sao bây giờ? Cũng không thể nhổ ra trong chén nữa? Uyển Như cố nén cảm giác buồn nôn nuốt sữa dê trong miệng xuống, sau đó không nói gì ngẩng lên đầu nhìn về phía Tiếu Dương.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn nàng đã nổi giận, người đối diện lại bày ra vẻ mặt hả hê, nàng còn cho rằng Tiếu Dương tốt tính giúp một tay nhưng không ngờ là đang cố ý hãm hại người!
"Bắt nạt thiếp rất vui sao?" Uyển Như chịu đựng muốn bưng lên tạt hết vào mặt đối phương, ủy khuất bĩu môi liếc nhìn Tiếu Dương, đôi mắt nhỏ cực kỳ vô tội, cực kỳ đáng thương, nhất thời khơi dậy cảm giác tội ác không tốt của phu quân.
"Không có, ta chỉ muốn, muốn cho không khí thoải mái hơn......" Tiếu Dương cười cười, sau đó lập tức ân cần chia thức ăn cho nàng, "Đây là thịt cừu non nướng, không có mùi lạ. Biên cương không so được với Kinh Thành, thức ăn chắc chắn có khác biệt, tương lai nàng chậm rãi làm quen là được."
Uyển Như ôm tâm tư chuẩn bị ói lần nữa thử dò xét gắp chút ít ăn thử, vị khá tốt, ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy vẻ mặt mong đợi chờ nghe khen ngợi của Tiếu Dương, nàng không khỏi mím môi cười một tiếng.
"Mặc dù sáng sớm ăn mỡ lợn ăn mặn có chút kỳ quái, nhưng coi như ngon miệng." Uyển Như cũng gắp cho hắn chút thức ăn bỏ vào trong đĩa, khuyên nhủ, "Chàng cũng dùng nhiều chút, rất bồi bổ."
"Vâng, thưa thê tử đại nhân." Tiếu Dương rất muốn nói mình đã không có gì đáng ngại nữa, chỉ là, do kiều thê phục vụ mặc, phục vụ cơm cảm giác này thật tốt đẹp, hắn quả quyết quyết định tiếp tục giả bộ nửa tàn phế.
Đáng tiếc nguyện vọng này rất tốt đẹp, nhưng lúc tiến hành lại có chút khó khăn, không đợi dùng cơm kết thúc Uyển Như đã đưa ra một thỉnh cầu: "A Dương, hôm nay thiếp muốn tiễn ca ca và biểu huynh lên đường về nhà, đã kéo dài vài ngày rôi bọn họ cũng nên đi về."
Nghĩ đến, muốn đưa ca ca ra cửa nàng phải xin phu quân, nếu phản đối mới gật đầu phái người dẫn đường, có lẽ đến cổng phía trong bọn họ cũng không bước ra được —— thị vệ phủ tướng quân cũng không phải ngồi không.
"Được, ta lập tức sắp xếp, cùng nàng đưa tiễn bọn họ một đoạn đường." Tiếu Dương gật đầu hứa hẹn, sau đó lập tức vẫy tay bảo người chuẩn bị tiệc rượu, buổi trưa tổ chức tiệc đưa tiễn đại cửu huynh cách trăm dặm ngoài thành.
Uyển Như có chút hoài nghi nhìn hắn, hôm qua còn hôn mê mới vừa rồi còn cần đỡ, ăn bữa sáng là thân thể sẽ không còn gì đáng ngại nữa?
Tiếu Dương lập tức hiểu nàng oán thầm, thờ ơ sờ cái đầu băng đầy vải trắng, cười giải thích: "Ta cũng chỉ mệt nhọc mà thôi, ăn uống no đủ nghỉ ngơi thỏa đáng cũng sẽ trở lại bình thường."
Cũng không vui vẻ lắm đâu, buổi trưa thần thái sáng láng uống liền ba ly rượu tiễn Đại cữu huynh, sau giữa trưa còn mang theo Uyển Như tản bộ loanh quanh ở Hầu phủ một vòng lớn, thưởng thức kiến trúc đặc sắc của địa khu phía Tây thuận tiện nhớ đường, đi thẳng vào đại trạch viện ngói xám tường trắng thì hai chân nàng như nhũn ra, đổ mồ hôi đầm đìa
Vào đêm, sau khi người cả nhà cùng nhau dùng bữa, Uyển Như và Tiếu Dương dắt tay trở về phòng, đẩy cửa vừa nhìn vào, nàng phát hiện lại có người thừa thời cơ này bố trí lại tân phòng lần nữa. truyện chỉ đăng duy nhất tại những trang khác chỉ là đồ chuyện đi ăn cắp.
Trên cửa dán chữ hỷ đỏ thẫm, màn lụa, chăn là toàn màu sắc vui vẻ, trên bàn để đôi đèn cầy long phượng, ánh sáng màu đỏ chiếu vào trên mặt làm cho người ta cảm thấy xung quanh đều mơ hồ mang theo không khí vui vẻ......
Tiếu Dương dắt thê tử ngồi xuống trên giường, cầm lên một ly rượu hình hồ lô đưa tới trong tay nàng hơi áy náy cười nói: "Một lần nữa, bổ sung lễ hợp cẩn chân chính."
Dứt lời, hắn dùng bàn tay thô ráp của mình vòng qua bàn tay trắng nõn bé nhỏ của nàng nâng lên, chậm rãi nâng ly rượu đến bên môi, hai người nâng chén cùng uống, rượu mát lạnh tràn xuống cổ họng, Uyển Như khẽ mím môi chỉ cảm thấy rượu này ngọt hơn lúc trước đó, có lẽ bởi vì mình làm lễ hợp cẩn với người nên có chút khác biệt?
Hai người cứ như vậy mà ngồi nói lời nói thân mật, đêm dài, đời này Uyển Như còn chưa từng trải qua chuyện nói chuyện uống rượu suốt đêm như thế này, dần dần cảm giác đầu óc mình có chút choáng váng, thân thể cũng mơ hồ có chút nóng ran.
Lúc mới đầu, nàng còn tưởng rằng là hai ngày này ăn quá bổ lại thêm uống rượu, rồi sau đó lại phát hiện hô hấp của Tiếu Dương cũng thay đổi, sắc mặt thậm chí có chút ửng hồng, Uyển Như mới giật mình phát hiện dường như trong rượu kia có “hoa đào xuân”.
"Chúng ta, ngủ thôi......" Tiếu Dương đưa tay hướng về phía búi tóc trên đầu kiều thê, nhanh chóng tháo châu ngọc trên tóc nàng, mái tóc đen nhanh nhất thời xõa trên vai, cả người dường như mang theo chút quyến rũ trong lười biếng.
Ngay sau đó, Uyển Như lại bị Tiếu Dương nắm đầu vai, đang suy nghĩ hắn sẽ đỡ mình khỏi ngã xuống, lại đột nhiên bị bế lên, nàng vội kêu lên: "Á! Chàng làm cái gì?"
"Tắm rửa." Tiếu Dương trả lời như chuyện đương nhiên, đồng thời cất bước lớn ôm nàng đi về phía hồ nước nóng phía sau phòng..