Là nói thật hay giấu giếm? Tiếu Dương do dự một lát, nghĩ có thể gạt được bao lâu thì bao lâu, trước tiên đưa nàng rời khỏi đã, cuối cùng vẫn nói dối: "Thời gian đúng là có gấp gáp, chỉ là, chuyện mấy ngày ta hôn mê không gạt được, không bằng sớm đi cùng với nàng trở vê để cho tất cả mọi người yên tâm."
Lý do này nghe hợp tình hợp lý, Uyển Như cũng không tiện nói cho hắn biết người trong nhà trừ ca ca ra sẽ không có ai lo lắng nàng sẽ phải thủ tiết cả, vì vậy, chỉ đành phải chấp nhận giải thích của Tiếu Dương.
Vào ban đêm, hai phu thê đi hồ nước nóng chơi đùa một phen, đầy đủ mà thỏa mãn tự trải nghiệm cái gì gọi là quan hệ hòa hợp gắn bó.
Lúc bắt đầu Uyển Như cũng có chút khổ sở bĩu môi giả vờ kể khổ nói: "Hôm qua lưng của thiếp cọ sát ở cạnh hồ nước đau quá, hôm nay không nên như vậy có được hay không?"truyện chỉ đăng duy nhất tại.
Về phần nên làm loại nào, nàng trái lo phải nghĩ gục xuống ở cạnh hồ đưa lưng về phía Tiếu Dương, có chút nhăn nhó lắc vòng eo, làn da trắng nõn như ẩn như hiện ở trong hồ, lại quay đầu lại dùng đôi mắt nhỏ ngượng ngùng nhìn trượng phu, cái nhìn gợn sóng này làm cho đối phương lập tức nóng máu.
Đây chính là chiêu bài sắc đẹp quyến rũ của tiểu thư khuê phòng thơ ngây, chưa từng biết đến thì Tiếu Dương làm sao có thể chống cự được loại hấp dẫn này, gầm lên tiến vào từ phía sau.
Đợi đến khi mây mưa xong hai người trở về phòng nằm xuống nghỉ ngơi, Uyển Như mới ấp a ấp úng nói với Tiếu Dương: "Trong hồ nước nóng kia, làm tương đối thoải mái, chỉ là, trước khi thiếp xuất giá đã nghe người lớn nói, ừm, làm lúc quá nóng giống như Tống Tử nương nương sẽ không vui vẻ chúc phúc......"
Vừa sốt cao vừa rửa vết nước phồng có thể sinh mới kỳ quái, Uyển Như không lạ gì nói với hắn, nhưng nàng suy nghĩ mình đã là người Tiếu gia rồi, đây tuyệt đối là nuôi con trai mới lo lắng, thừa dịp chưa có người xen vào giữa bọn họ, thì nên sinh sớm! Lúc này mới không nhịn được chỉ điểm phu quân đôi câu.
"Hả?!" Tiếu Dương nhất thời im lặng, thiệt hay giả? Không ngờ như thế, chẳng phải ta làm uổng công rồi sao?! Hắn hối hận muốn vỗ ngực liên tục, chỉ có thể âm thầm quyết định ngày mai phải đàng hoàng không chơi chiêu gì nữa.
"Không sao, ta chỉ nghĩ lúc mới bắt đầu làm như vậy nàng sẽ không quá khó chịu." Tiếu Dương vì không để lộ ra bản thân ngu ngốc, vội che giấu sau đó đổi đề tài, "Chuyện lại mặt ngày mai ta phải sắp xếp một chút, quà tặng trưởng bối trong nhà sẽ do mẹ ta chuẩn bị, nàng đi trong khố phòng chọn chút gì đó cho huynh muội, đều là chiến lợi phẩm hoặc người khác đưa, đừng câu nệ, phàm là đồ nàng thích cứ lấy đi."
"Được, tất cả nghe theo chàng." Uyển Như dịu dàng đáp, vì trưởng tử không có riêng cũng không phải xa nhà hoặc vì cưng chiều ấu tử nên cũng không mong đợi gì nhiều với khố phòng của Tiếu Dương, nháy mắt nàng đã vứt chuyện khố phòng ra sau ót, chỉ âm thầm tính toán khi dạy bảo người dưới nên bày ra tư thế đương gia chủ mẫu như thế nào.
Đối với nàng mà nói, quản gia lập uy, nắm giữ túi tiền Tiếu tam lang so với quyến rũ phu quân trên giường khó khăn hơn nhiều, người thuần thục hay người không đứng đắn đều đã nếm thử, thật may là kiếp trước đã từng quản gia. Mà thân phận vợ cả cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Hôm sau trời vừa sáng, rốt cuộc hai vợ chồng làm chính sự đầu tiên sau khi trở thành vợ chồng—— tân nương tử gặp mặt tôi tớ hai nhà Thôi Tiếu, cả một tiểu viện hạ nhân, Uyển Như nóng lòng sôi sục chờ phu quân chính thức giới thiệu mình sau đó để nàng đọc diễn văn, biểu hiện ra cơ hội nắm chặt quyền lợi.
Nào có thể đoán được, nghi thức tiếp đón quyền lợi ở nội viện của Tiếu Dương rất đơn giản, thất vọng đến gần như làm nàng cắn răng hộc máu.
"Đây chính là tam nãi nãi của các ngươi, sau này tất cả mọi chuyện trong viện ta đều do nàng làm chủ." Nhìn mọi người dưới bậc thang, sau khi Tiếu Dương đứng vòng tay nói một câu nói như vậy, vừa chỉ hai người một nam một nữ đứng đầu giới thiệu cho Uyển Như, "Đây là hai vị quản sự Tiếu Trung, Tiếu Nghi, có chuyện gì cũng do bọn họ bẩm báo với nàng, chờ sau khi lại mặt sẽ giao sổ sách và chìa khóa khố phòng."
Sau khi lại mặt? Uyển Như nghe hơi thất vọng, vốn nàng tưởng rằng hôm nay sẽ lấy được những thứ tượng trưng cho quyền lợi trong nội viện kia, suy nghĩ lại, lại mặt cũng không ở trong nhà, nhưng mà cũng chỉ kéo dài ba năm ngày mà thôi, quả thật không cần phải vội vàng tiến hành giao tiếp, phải biết xem sổ sách cũng không phải công việc nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Tiếu Dương lại lên tiếng, bảo Tiếu Trung đọc quy củ trong nhà cho người mới tới, phạm phải mười điều giới luật lớn là đánh chết, phạm vào các điều giới luật khác thì đánh từ mười đến năm mươi; hay quỳ...... Các loại quy củ nhiều vô số gần trăm điều.
Đến Uyển Như cũng nghe đến hoa mắt run sợ, quay người nhìn gương mặt lạnh lùng khác biệt với dáng vẻ ngây ngô lúc trên giường của Tiếu Dương, không khỏi bị dọa sợ, thầm nghĩ mình không nên phạm phải những điều luật kia.
Sau đó nữa là, Tiếu Dương lại để cho Tiếu Nghi thẩm tra đối chiếu danh sách người làm Thôi gia, đọc tình hình sắp xếp các gian phòng, chuyển Uyển Như từ tạm trú ở nhà dưới vào trong tiểu viện, còn lại toàn bộ đều cho sắp xếp ở chung với phòng của các hạ nhân Tiếu gia.
Vị quản sự có mặt mũi được kế mẫu Uyển Như đưa tới nhất thời không thuận theo, dù hắn là tôi tớ nhưng cũng là người có địa vị, không nói sắp xếp cho một tiểu viện, sao đến chỗ ngủ cũng phải nằm cùng hạ nhân Tiếu gia? Đường đường là Hầu phủ chẳng lẽ tìm không ra được một nơi rộng rãi?!
"Người quen biết nhau ở chung không phải rất tốt sao, cần gì tách ra." Người nọ thừa dịp mọi người ồn ào lộn xộn bàn luận xôn xao lên giọng bày tỏ bất mãn.
Nghe hắn đặt câu hỏi, Tiếu Dương nhíu mày cười lạnh nói: "Thôi Phúc phải không? Giờ phút này rốt cuộc ngươi là người của Thôi gia hay Tiếu gia? Nếu là Thôi gia, vậy không thỉnh nổi Phật tất nhiên tất cả từ chỗ nào đến thì hãy quay về chỗ đó; nếu là người Tiếu gia, vậy thì phải làm theo quy củ nhà ta. Chính ngươi chọn.
Vừa dứt lời, Tiếu Trung lập tức bước lên trước một bước, cao giọng hét lên: "Chất vấn mệnh lệnh của chủ tử, đánh ba mươi gậy."
Sắc mặt Thôi Phúc nhất thời lúc xanh lúc đỏ, chọn, chọn cái gì? Là buồn bực bị trói đưa trở về hay bị đánh?
Tiếu Dương cũng không có nhẫn nại đợi hắn do dự, trong giây lát đã nghiêm mặt hất cằm, trong đám tôi tớ Tiếu gia lập tức đi ra bốn người cường trán, ở ngay chính giữa đè hắn xuống bắt đầu đánh, không tới ba mươi gậy đã muốn nửa cái mạng của hắn.
Đầu vai của Uyển Như bị bàn tay Tiếu Dương đè lên, ý bảo nàng không cần phải cầu xin, nàng chỉ có thể im lặng giương mắt mà nhìn tất cả, quả thật sắp choáng váng rồi.
Nàng còn chưa nói một câu nữa mà! Gặp người làm không phải là để tân nương tử quen thuộc nhà chồng cũng đón lấy quyền lợi công việc trong nội viện sao? Sao, sao lại thành Tiếu Dương giết gà dọa khỉ tiếp nhận tất cả thay nàng rồi?
Chủ mẫu như mình lại như Nê Bô Tát ngồi nghe rồi là xong ư? Vậy tương lai làm sao quản mọi người được?
Ưmh, nhìn dáng vẻ mọi người câm như hến, Uyển Như lại cảm thấy những người này giống như cũng không cần quản, làm việc theo như điều lệ, ai không nghe lời không cần phân rõ phải trái trực tiếp đánh chết......?
Được rồi, tân nương tử nhìn một màn kịch này mặc dù không thể hoá trang lên sân khấu nhưng cũng học nguyên tắc quản lý của tướng môn thế gia —— đơn giản, thô bạo, hiệu quả cao.
Sau khi xử lý xong toàn bộ chuyện thì đã mất nửa canh giơ, Tiếu Dương phất tay một cái để cho mọi người thối lui, lại khách khí cười giải thích với Uyển Như: "Ta không cố ý cướp đoạt sự chú ý của chủ tử mới, chỉ là tuổi nàng con nhỏ lại ngây thơ, sợ nàng không làm được những hành động hung ác lúc này mới làm giúp, chuyện quản gia không cần phải gấp gáp, chuyện lớn đều có mẫu thân làm chủ, chuyện vụn vặt ở viện của ta cũng không nhiều, hơn nữa, bên này không giống ở kinh thành các nàng, chờ sau khi nàng từ từ quen thuộc tình hình ở vùng biên cương tất nhiên ta sẽ giao lại tất cả cho nang."
Thật ra thì, hai điểm khác biệt nhất là chỗ này sẽ có đánh trận, sẽ có mật thám quân địch lẫn vào.
Hắn không thể nào để một đám người xa lạ trong thời gian mấu chốt này ẩn nấp trong viện nhà mình. Coi như Uyển Như có lòng, có năng lực trở thành trợ lực cho Tiếu Dương, vậy cũng phải sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, dẹp bỏ để bên trong yên ổn mới quan trọng nhất.
Vì trấn an tâm hồn tân nương tử bị thương, sau khi đánh người làm của nàng Tiếu Dương lập tức mang ái thê đi khố phòng của hắn lựa chọn lễ vật lại mặt, đánh một gậy thì phải lập tức theo sát cho táo ngọt không phải sao.
Chỉ là, hắn đã dự đoán sai lầm tình cảm của Uyển Như với người trong nhà rồi, khi nàng bước vào khố phòng, nhìn trên tủ kệ và trong rương gỗ đầy các kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu lập tức hối hận.
Nàng gần như muốn cao giọng gào thét: không nên đồng ý chọn quà tặng ở chỗ này, những thứ này đều là của ta của ta! Tại sao phải tặng cho đám người Thôi Uyển Lan! Thật sự muốn tặng cho bọn họ hai mét vải bông do thôn phụ kéo!
"Thế nào?" Tiếu Dương không thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, có chút buồn bực.
"Quá quý." Uyển Như dùng khăn lụa che môi, giả bộ lau nước miếng, tội nghiệp nhìn về phu quân, "Không nỡ, không tặng thì thiếp có thể giữ lại tất cả không?"
"Ha ha, tiểu quỷ mê tiên!" Tiếu Dương cười to hai tiếng vỗ lên trên trán nàng, bắt đầu tự mình đảm nhiệm việc chọn quà tặng, lại không ngừng trấn an ái thê, "Tiền tài là vật ngoài thân, cần gì phải quá để ý, hơn nữa, sẽ còn có nữa, về nhà thăm cha mẹ —— nàng đừng quá keo kiệt!"
Sau khi giải quyết chuyện này, không sai biệt lắm cũng đến buổi chiều, Tiếu Dương thấy sắc trời không tệ trông người lại hào hứng nhưng không có chỗ phát tiết, liền muốn đi hoạt động gân cốt, dĩ nhiên, muốn trong ngày nghỉ tân hôn đi giáo trường phải có lý do đàng hoàng, hắn không muốn bỏ thê tử cũng chỉ có thể tìm lý do: "Như Nương, muốn xem đánh thương không? Ta có một cây thương đầu lưỡi câu, múa rất đẹp, cũng là binh khí ta am hiểu nhất."
Vừa nghe hắn nói như vậy Uyển Như cũng có chút tò mò, chỉ nghi ngờ nói: "Nữ nhân có thể đi quân doanh?" Hẳn là không thể, trừ khi là quân kỹ.
"Không phải quân doanh, trong nhà có giáo trường nhỏ. Đi thôi, dẫn nàng đi xem một chút, thuận tiện giới thiệu cho đứa con trai tương lai của ta!" Tiếu Dương dứt lời đã dẫn Uyển Như ra bên ngoài.
Tân nương tử đi theo phía sau hắn im lặng lần nữa, người này muốn con trai đến phát điên rồi sao? Bóng con trai chưa có mà hắn đòi giới thiệu giáo trường trong nhà rồi!
Đến giáo trường thấy từng dãy giá vũ khí, dưới sự giải thích của Tiếu Dương Uyển Như thay thế con trai của nàng mở rộng tầm mắt, biết cây thương đầu lưỡi câu rốt cuộc là một cây gậy dài trước mặt trang bị một cây chủy thủ, phía dưới chủy thủ mang theo móc câu.
"Trường thương màu đen này là của ta." Tiếu Dương chỉ vào cây thương ở ngoài cùng bên phải: "Bốn mươi kí, nàng có muốn thử nâng lên không?"
"Chàng cảm thấy ta nâng được?" Uyển Như đưa hai bàn tay trắng non mềm của mình ra, lắc đầu.
"Được rồi, vậy để ta." Tiếu Dương đưa một tay ra nâng lên rồi chuyển sang tay kia, trường thương vào tay hắn nhất thời thay đổi phong cách, thúc ngựa cầm thương bày ra tư thế oai hùng cho thê tử xem, còn gào thét bảo mấy gia đinh tập luyện, có thể nói là thương có thể cong, côn quét một mảng lớn, dũng mãnh tuyệt luân, đủ để Uyển Như sùng bái.
Xem xong màn “biểu diễn” kia Uyển Như lại bắt đầu đặt câu hỏi: "Tại sao có thương không có móc câu, mà chàng lại có? Đây là vì sao?"
"Vì để khi đâm vào thân thể địch có thể thuận tiện kéo đối phương xuống ngựa." Tiếu Dương đàng hoàng trả lời.
Trong nháy mắt Uyển Như run lên, sau đó, nàng lại càng không cam lòng tiếp tục hỏi: "Tại sao phía trên sẽ có Hồng Anh (chùm màu đỏ) kia? Vì để cho đẹp? Chàng vung lên thật đẹp mắt." (* Hồng Anh: là chùm sợi màu đỏ cột quanh phía dưới đầu ngọn cây thương.)
"Nàng muốn biết, thật sự muốn biết? Ta nói ra thì nàng đừng hối hận đấy." Tiếu Dương nhìn nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ lên Hồng Anh trên thương của mình, không khỏi cười.
"Thôi, vẫn đừng nói thì hơn." Uyển Như phát hiện nụ cười kia thấy thế nào cũng cảm thấy có chút không có ý tốt, vội vàng từ chối.
Tiếu Dương tiếp tục cười, xem ra đặc biệt vô hại: "Không, nếu nàng hỏi, vậy ta nhất định phải trả lời, có hỏi có đáp mới hợp lẽ thường."
Thấy hắn trả lời như vậy, Uyển Như càng phát cảm thấy đây nhất định không phải là chuyện gì tốt, trực tiếp nâng hai tay che lỗ tai mình, kháng cự nói: "Thiếp không nghe, không nghe."
Lý do này nghe hợp tình hợp lý, Uyển Như cũng không tiện nói cho hắn biết người trong nhà trừ ca ca ra sẽ không có ai lo lắng nàng sẽ phải thủ tiết cả, vì vậy, chỉ đành phải chấp nhận giải thích của Tiếu Dương.
Vào ban đêm, hai phu thê đi hồ nước nóng chơi đùa một phen, đầy đủ mà thỏa mãn tự trải nghiệm cái gì gọi là quan hệ hòa hợp gắn bó.
Lúc bắt đầu Uyển Như cũng có chút khổ sở bĩu môi giả vờ kể khổ nói: "Hôm qua lưng của thiếp cọ sát ở cạnh hồ nước đau quá, hôm nay không nên như vậy có được hay không?"truyện chỉ đăng duy nhất tại.
Về phần nên làm loại nào, nàng trái lo phải nghĩ gục xuống ở cạnh hồ đưa lưng về phía Tiếu Dương, có chút nhăn nhó lắc vòng eo, làn da trắng nõn như ẩn như hiện ở trong hồ, lại quay đầu lại dùng đôi mắt nhỏ ngượng ngùng nhìn trượng phu, cái nhìn gợn sóng này làm cho đối phương lập tức nóng máu.
Đây chính là chiêu bài sắc đẹp quyến rũ của tiểu thư khuê phòng thơ ngây, chưa từng biết đến thì Tiếu Dương làm sao có thể chống cự được loại hấp dẫn này, gầm lên tiến vào từ phía sau.
Đợi đến khi mây mưa xong hai người trở về phòng nằm xuống nghỉ ngơi, Uyển Như mới ấp a ấp úng nói với Tiếu Dương: "Trong hồ nước nóng kia, làm tương đối thoải mái, chỉ là, trước khi thiếp xuất giá đã nghe người lớn nói, ừm, làm lúc quá nóng giống như Tống Tử nương nương sẽ không vui vẻ chúc phúc......"
Vừa sốt cao vừa rửa vết nước phồng có thể sinh mới kỳ quái, Uyển Như không lạ gì nói với hắn, nhưng nàng suy nghĩ mình đã là người Tiếu gia rồi, đây tuyệt đối là nuôi con trai mới lo lắng, thừa dịp chưa có người xen vào giữa bọn họ, thì nên sinh sớm! Lúc này mới không nhịn được chỉ điểm phu quân đôi câu.
"Hả?!" Tiếu Dương nhất thời im lặng, thiệt hay giả? Không ngờ như thế, chẳng phải ta làm uổng công rồi sao?! Hắn hối hận muốn vỗ ngực liên tục, chỉ có thể âm thầm quyết định ngày mai phải đàng hoàng không chơi chiêu gì nữa.
"Không sao, ta chỉ nghĩ lúc mới bắt đầu làm như vậy nàng sẽ không quá khó chịu." Tiếu Dương vì không để lộ ra bản thân ngu ngốc, vội che giấu sau đó đổi đề tài, "Chuyện lại mặt ngày mai ta phải sắp xếp một chút, quà tặng trưởng bối trong nhà sẽ do mẹ ta chuẩn bị, nàng đi trong khố phòng chọn chút gì đó cho huynh muội, đều là chiến lợi phẩm hoặc người khác đưa, đừng câu nệ, phàm là đồ nàng thích cứ lấy đi."
"Được, tất cả nghe theo chàng." Uyển Như dịu dàng đáp, vì trưởng tử không có riêng cũng không phải xa nhà hoặc vì cưng chiều ấu tử nên cũng không mong đợi gì nhiều với khố phòng của Tiếu Dương, nháy mắt nàng đã vứt chuyện khố phòng ra sau ót, chỉ âm thầm tính toán khi dạy bảo người dưới nên bày ra tư thế đương gia chủ mẫu như thế nào.
Đối với nàng mà nói, quản gia lập uy, nắm giữ túi tiền Tiếu tam lang so với quyến rũ phu quân trên giường khó khăn hơn nhiều, người thuần thục hay người không đứng đắn đều đã nếm thử, thật may là kiếp trước đã từng quản gia. Mà thân phận vợ cả cũng chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.
Hôm sau trời vừa sáng, rốt cuộc hai vợ chồng làm chính sự đầu tiên sau khi trở thành vợ chồng—— tân nương tử gặp mặt tôi tớ hai nhà Thôi Tiếu, cả một tiểu viện hạ nhân, Uyển Như nóng lòng sôi sục chờ phu quân chính thức giới thiệu mình sau đó để nàng đọc diễn văn, biểu hiện ra cơ hội nắm chặt quyền lợi.
Nào có thể đoán được, nghi thức tiếp đón quyền lợi ở nội viện của Tiếu Dương rất đơn giản, thất vọng đến gần như làm nàng cắn răng hộc máu.
"Đây chính là tam nãi nãi của các ngươi, sau này tất cả mọi chuyện trong viện ta đều do nàng làm chủ." Nhìn mọi người dưới bậc thang, sau khi Tiếu Dương đứng vòng tay nói một câu nói như vậy, vừa chỉ hai người một nam một nữ đứng đầu giới thiệu cho Uyển Như, "Đây là hai vị quản sự Tiếu Trung, Tiếu Nghi, có chuyện gì cũng do bọn họ bẩm báo với nàng, chờ sau khi lại mặt sẽ giao sổ sách và chìa khóa khố phòng."
Sau khi lại mặt? Uyển Như nghe hơi thất vọng, vốn nàng tưởng rằng hôm nay sẽ lấy được những thứ tượng trưng cho quyền lợi trong nội viện kia, suy nghĩ lại, lại mặt cũng không ở trong nhà, nhưng mà cũng chỉ kéo dài ba năm ngày mà thôi, quả thật không cần phải vội vàng tiến hành giao tiếp, phải biết xem sổ sách cũng không phải công việc nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Tiếu Dương lại lên tiếng, bảo Tiếu Trung đọc quy củ trong nhà cho người mới tới, phạm phải mười điều giới luật lớn là đánh chết, phạm vào các điều giới luật khác thì đánh từ mười đến năm mươi; hay quỳ...... Các loại quy củ nhiều vô số gần trăm điều.
Đến Uyển Như cũng nghe đến hoa mắt run sợ, quay người nhìn gương mặt lạnh lùng khác biệt với dáng vẻ ngây ngô lúc trên giường của Tiếu Dương, không khỏi bị dọa sợ, thầm nghĩ mình không nên phạm phải những điều luật kia.
Sau đó nữa là, Tiếu Dương lại để cho Tiếu Nghi thẩm tra đối chiếu danh sách người làm Thôi gia, đọc tình hình sắp xếp các gian phòng, chuyển Uyển Như từ tạm trú ở nhà dưới vào trong tiểu viện, còn lại toàn bộ đều cho sắp xếp ở chung với phòng của các hạ nhân Tiếu gia.
Vị quản sự có mặt mũi được kế mẫu Uyển Như đưa tới nhất thời không thuận theo, dù hắn là tôi tớ nhưng cũng là người có địa vị, không nói sắp xếp cho một tiểu viện, sao đến chỗ ngủ cũng phải nằm cùng hạ nhân Tiếu gia? Đường đường là Hầu phủ chẳng lẽ tìm không ra được một nơi rộng rãi?!
"Người quen biết nhau ở chung không phải rất tốt sao, cần gì tách ra." Người nọ thừa dịp mọi người ồn ào lộn xộn bàn luận xôn xao lên giọng bày tỏ bất mãn.
Nghe hắn đặt câu hỏi, Tiếu Dương nhíu mày cười lạnh nói: "Thôi Phúc phải không? Giờ phút này rốt cuộc ngươi là người của Thôi gia hay Tiếu gia? Nếu là Thôi gia, vậy không thỉnh nổi Phật tất nhiên tất cả từ chỗ nào đến thì hãy quay về chỗ đó; nếu là người Tiếu gia, vậy thì phải làm theo quy củ nhà ta. Chính ngươi chọn.
Vừa dứt lời, Tiếu Trung lập tức bước lên trước một bước, cao giọng hét lên: "Chất vấn mệnh lệnh của chủ tử, đánh ba mươi gậy."
Sắc mặt Thôi Phúc nhất thời lúc xanh lúc đỏ, chọn, chọn cái gì? Là buồn bực bị trói đưa trở về hay bị đánh?
Tiếu Dương cũng không có nhẫn nại đợi hắn do dự, trong giây lát đã nghiêm mặt hất cằm, trong đám tôi tớ Tiếu gia lập tức đi ra bốn người cường trán, ở ngay chính giữa đè hắn xuống bắt đầu đánh, không tới ba mươi gậy đã muốn nửa cái mạng của hắn.
Đầu vai của Uyển Như bị bàn tay Tiếu Dương đè lên, ý bảo nàng không cần phải cầu xin, nàng chỉ có thể im lặng giương mắt mà nhìn tất cả, quả thật sắp choáng váng rồi.
Nàng còn chưa nói một câu nữa mà! Gặp người làm không phải là để tân nương tử quen thuộc nhà chồng cũng đón lấy quyền lợi công việc trong nội viện sao? Sao, sao lại thành Tiếu Dương giết gà dọa khỉ tiếp nhận tất cả thay nàng rồi?
Chủ mẫu như mình lại như Nê Bô Tát ngồi nghe rồi là xong ư? Vậy tương lai làm sao quản mọi người được?
Ưmh, nhìn dáng vẻ mọi người câm như hến, Uyển Như lại cảm thấy những người này giống như cũng không cần quản, làm việc theo như điều lệ, ai không nghe lời không cần phân rõ phải trái trực tiếp đánh chết......?
Được rồi, tân nương tử nhìn một màn kịch này mặc dù không thể hoá trang lên sân khấu nhưng cũng học nguyên tắc quản lý của tướng môn thế gia —— đơn giản, thô bạo, hiệu quả cao.
Sau khi xử lý xong toàn bộ chuyện thì đã mất nửa canh giơ, Tiếu Dương phất tay một cái để cho mọi người thối lui, lại khách khí cười giải thích với Uyển Như: "Ta không cố ý cướp đoạt sự chú ý của chủ tử mới, chỉ là tuổi nàng con nhỏ lại ngây thơ, sợ nàng không làm được những hành động hung ác lúc này mới làm giúp, chuyện quản gia không cần phải gấp gáp, chuyện lớn đều có mẫu thân làm chủ, chuyện vụn vặt ở viện của ta cũng không nhiều, hơn nữa, bên này không giống ở kinh thành các nàng, chờ sau khi nàng từ từ quen thuộc tình hình ở vùng biên cương tất nhiên ta sẽ giao lại tất cả cho nang."
Thật ra thì, hai điểm khác biệt nhất là chỗ này sẽ có đánh trận, sẽ có mật thám quân địch lẫn vào.
Hắn không thể nào để một đám người xa lạ trong thời gian mấu chốt này ẩn nấp trong viện nhà mình. Coi như Uyển Như có lòng, có năng lực trở thành trợ lực cho Tiếu Dương, vậy cũng phải sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, dẹp bỏ để bên trong yên ổn mới quan trọng nhất.
Vì trấn an tâm hồn tân nương tử bị thương, sau khi đánh người làm của nàng Tiếu Dương lập tức mang ái thê đi khố phòng của hắn lựa chọn lễ vật lại mặt, đánh một gậy thì phải lập tức theo sát cho táo ngọt không phải sao.
Chỉ là, hắn đã dự đoán sai lầm tình cảm của Uyển Như với người trong nhà rồi, khi nàng bước vào khố phòng, nhìn trên tủ kệ và trong rương gỗ đầy các kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu lập tức hối hận.
Nàng gần như muốn cao giọng gào thét: không nên đồng ý chọn quà tặng ở chỗ này, những thứ này đều là của ta của ta! Tại sao phải tặng cho đám người Thôi Uyển Lan! Thật sự muốn tặng cho bọn họ hai mét vải bông do thôn phụ kéo!
"Thế nào?" Tiếu Dương không thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, có chút buồn bực.
"Quá quý." Uyển Như dùng khăn lụa che môi, giả bộ lau nước miếng, tội nghiệp nhìn về phu quân, "Không nỡ, không tặng thì thiếp có thể giữ lại tất cả không?"
"Ha ha, tiểu quỷ mê tiên!" Tiếu Dương cười to hai tiếng vỗ lên trên trán nàng, bắt đầu tự mình đảm nhiệm việc chọn quà tặng, lại không ngừng trấn an ái thê, "Tiền tài là vật ngoài thân, cần gì phải quá để ý, hơn nữa, sẽ còn có nữa, về nhà thăm cha mẹ —— nàng đừng quá keo kiệt!"
Sau khi giải quyết chuyện này, không sai biệt lắm cũng đến buổi chiều, Tiếu Dương thấy sắc trời không tệ trông người lại hào hứng nhưng không có chỗ phát tiết, liền muốn đi hoạt động gân cốt, dĩ nhiên, muốn trong ngày nghỉ tân hôn đi giáo trường phải có lý do đàng hoàng, hắn không muốn bỏ thê tử cũng chỉ có thể tìm lý do: "Như Nương, muốn xem đánh thương không? Ta có một cây thương đầu lưỡi câu, múa rất đẹp, cũng là binh khí ta am hiểu nhất."
Vừa nghe hắn nói như vậy Uyển Như cũng có chút tò mò, chỉ nghi ngờ nói: "Nữ nhân có thể đi quân doanh?" Hẳn là không thể, trừ khi là quân kỹ.
"Không phải quân doanh, trong nhà có giáo trường nhỏ. Đi thôi, dẫn nàng đi xem một chút, thuận tiện giới thiệu cho đứa con trai tương lai của ta!" Tiếu Dương dứt lời đã dẫn Uyển Như ra bên ngoài.
Tân nương tử đi theo phía sau hắn im lặng lần nữa, người này muốn con trai đến phát điên rồi sao? Bóng con trai chưa có mà hắn đòi giới thiệu giáo trường trong nhà rồi!
Đến giáo trường thấy từng dãy giá vũ khí, dưới sự giải thích của Tiếu Dương Uyển Như thay thế con trai của nàng mở rộng tầm mắt, biết cây thương đầu lưỡi câu rốt cuộc là một cây gậy dài trước mặt trang bị một cây chủy thủ, phía dưới chủy thủ mang theo móc câu.
"Trường thương màu đen này là của ta." Tiếu Dương chỉ vào cây thương ở ngoài cùng bên phải: "Bốn mươi kí, nàng có muốn thử nâng lên không?"
"Chàng cảm thấy ta nâng được?" Uyển Như đưa hai bàn tay trắng non mềm của mình ra, lắc đầu.
"Được rồi, vậy để ta." Tiếu Dương đưa một tay ra nâng lên rồi chuyển sang tay kia, trường thương vào tay hắn nhất thời thay đổi phong cách, thúc ngựa cầm thương bày ra tư thế oai hùng cho thê tử xem, còn gào thét bảo mấy gia đinh tập luyện, có thể nói là thương có thể cong, côn quét một mảng lớn, dũng mãnh tuyệt luân, đủ để Uyển Như sùng bái.
Xem xong màn “biểu diễn” kia Uyển Như lại bắt đầu đặt câu hỏi: "Tại sao có thương không có móc câu, mà chàng lại có? Đây là vì sao?"
"Vì để khi đâm vào thân thể địch có thể thuận tiện kéo đối phương xuống ngựa." Tiếu Dương đàng hoàng trả lời.
Trong nháy mắt Uyển Như run lên, sau đó, nàng lại càng không cam lòng tiếp tục hỏi: "Tại sao phía trên sẽ có Hồng Anh (chùm màu đỏ) kia? Vì để cho đẹp? Chàng vung lên thật đẹp mắt." (* Hồng Anh: là chùm sợi màu đỏ cột quanh phía dưới đầu ngọn cây thương.)
"Nàng muốn biết, thật sự muốn biết? Ta nói ra thì nàng đừng hối hận đấy." Tiếu Dương nhìn nàng đưa tay nhẹ nhàng sờ lên Hồng Anh trên thương của mình, không khỏi cười.
"Thôi, vẫn đừng nói thì hơn." Uyển Như phát hiện nụ cười kia thấy thế nào cũng cảm thấy có chút không có ý tốt, vội vàng từ chối.
Tiếu Dương tiếp tục cười, xem ra đặc biệt vô hại: "Không, nếu nàng hỏi, vậy ta nhất định phải trả lời, có hỏi có đáp mới hợp lẽ thường."
Thấy hắn trả lời như vậy, Uyển Như càng phát cảm thấy đây nhất định không phải là chuyện gì tốt, trực tiếp nâng hai tay che lỗ tai mình, kháng cự nói: "Thiếp không nghe, không nghe."