Tiếu Dương nói ngày mai sẽ nói những trải nghiệm trong chuyến đi này của hắn cho Uyển Như nghe, chờ đến ngày thứ hai lại làm động tác chọc cười xóa bỏ quá khứ, không hề nói đến nữa.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Chỉ nói là lúc thủ lĩnh bộ lạc Lô Lộc đang gặp gỡ bàn bạc thì hắn chạy ra khỏi phòng giam xông vào phòng họp cố gắng thuyết phục bọn họ buông tha cho việc phản kháng triều đình.
Về phần trốn như thế nào rồi xông vào thế nào, còn có trước đó sắp xếp cấp dưới làm gì, Tiếu Dương không nói đến một chữ; Uyển Như cũng không tin những ngoại tộc biên cương rất chính trực này lại có thể bị hắn há miệng thuyết phục đơn giản như vậy.
“Được rồi, chàng không muốn nói thiếp cũng không hỏi nhiều —— có thể bình an trở về là tốt rồi.” Uyển Như bày tỏ mình không phải là ngốc biết rõ hắn đang cố ý đổi chủ đề, thật sự không hỏi đến chuyện này nữa.
Nàng yên lặng dùng phương thức của mình săn sóc chiếu cố phu quân, ngày qua ngày vì Tiếu Dương chuẩn bị các món ăn bổ dưỡng, dụng tâm điều trị thân thể của hắn, kỳ vọng cố gắng đền bù những cái khổ hắn đã chịu trong thời gian đó.
Không đến một tháng đã vừa gầy vừa đen, trời mới biết những ngày đó tam lang trôi qua thế nào. Uyển Như thật sự vừa chua xót vừa đau lòng, muốn thăng quan phát tài cũng không phải là tùy tiện nói một chút thì có may mắn rơi từ trên trời xuống, phải lấy mạng đi liều mạng mà đổi lấy.
Tục ngữ nói “sau mùa hè không bệnh cũng hỏng ba phần”, Tiếu Dương còn khổ cực chịu đựng một thời gian như vậy, Uyển Như lập tức bắt đầu chú ý đến các loại chim muông thú rừng trong núi, hôm nay vào thu vừa vặn tiến hành bổ dưỡng.
Thịt dê bò ôn hòa bổ máu; hạt dẻ hầm gà kiện tỳ dưỡng dạ dày, bổ thận cường cốt; tuyết lê dã mật ong phòng ngừa thiếu nước, tổ yến nấu táo bổ khí; hạt mè, táo đỏ, quế viên... Có thể ăn thì cho ăn tất!
Uyển Như vội vàng nuôi mập phu quân, làm giấy viết thư, ủ rượu ngon, đồng thời, Thôi Văn Khang ca ca ruột thịt của nàng lại ở trong nhà đóng cửa vò đầu, đập tường.
Thôi Uyển Lan vừa chết, nàng ta thì đã được trong sạch, nhưng lại làm chậm trễ chuyện kia, dựa theo lễ phép người thân thiết cần để tang, theo như quan hệ thân sơ khác nhau, quan hệ gần nhất bối phận lại thấp nhất thì Thôi Văn Khang thảm nhất.
Hắn và Thôi Uyển Lan cùng phụ thân, tuy mẫu thân Trương thị của nàng ta đã bị hưu, nhưng hai tỷ đệ kia vẫn được tính là con vợ cả.
Đều là con vợ cả, vậy thì thành huynh muội ruột rồi, muội mất thì theo lý huynh trưởng nên để tang.
Theo như quy định《Lễ Ký》, phụ mẫu mất, con, côn đệ (em trai), con của côn đệ, cô cô (chị hoặc em của bố), tỷ muội đều để tang, dựa vào thứ bậc mà để tang, họ phải để tang trong một khoảng thời gian, cho dù là thứ bậc thứ ba thì cũng phải thành thật tuân thủ quy định “thời gian để tang” trong một năm.
Tức là chỉ, Thôi Văn Khang nên vì Uyển Lan mặc áo hiếu vải mịn dùng vải trắng tạm thời ngừng chức vụ túc trực bên linh cữu, hơn nữa, trong lúc để tang không được bàn chuyện cưới gả, không tham dự chuyện vui!
Tuy là sau trăm ngày khóc lóc có thể vào triều tham chính, nghiêm khắc theo như tập tục《Lễ Ký》đã có quy định trong lúc để tang không được tiếp khách, mà sau khi hạ táng Uyển Lan ba tháng có thể ăn thịt uống rượu nhưng không thể ăn uống chung với người khác, sau ba tháng nữa thì tất cả mới như bình thường được.
Hạ táng cũng phải kéo dài ít nhất một hai tháng, chờ hắn có cuộc sống bình thường trở lại thì rất có thể đã là lúc xuân về hoa nở năm sau rồi!
Đối mặt với tình hình này, Thôi Văn Khang trực tiếp phát điên —— Thôi Uyển Lan kia, chết quá không đúng lúc rồi! Hắn làm sao thành thân đây, đi nhậm chức thế nào đây? Thật khó khăn chạy quan hệ mới cướp được chức vị chẳng lẽ muốn chắp tay dâng cho người khác?๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Đích tôn Thôi Văn Thái mặc một thân y phục trắng nói chuyện với đường đệ, nhìn bộ dạng hắn chán nản không khỏi nín cười, nói: “Võ tướng có đại tang không giải trừ chức quan, xem xét cho thời gian nghỉ nữa. Huống gì, chúng ta đi nhậm chức thì cũng phải năm sau mà, chuyện hôm nay còn chưa tới chín tháng, cũng không ảnh hưởng lớn.”
Thôi Văn Thái là đường huynh không cùng chi, cần vì Uyển Lan để tang chín tháng, cũng là ba tháng không tham chính, lần này hắn cũng thi đậu Tiến sĩ mặc dù vị trí không gần phía trước, nhưng dĩ nhiên thuận lợi thông qua quan thử Lại bộ được nhận chức quan.
“Thật sao?” Thôi Văn Khang nhìn dáng vẻ thoải mái của đường huynh, vừa hơi có chút bình tĩnh lại lập tức nhíu mày nói: “Nhưng, chuyện cưới gả... Thái ca huynh cũng đã định hôn còn chưa đón thê, nói hay lắm nhưng cuối năm nay đệ phải thành thân, còn huynh thì tới mùa xuân, bởi vậy nên làm thế nào đây?”
“Kéo dài thời hạn, còn có thể làm gì nữa?” Thôi Văn Thái nhìn bộ dạng mặt ủ dột mày chau của đường đệ lập tức hiểu rõ tâm tư của hắn, không khỏi trấn an nói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Cũng đã hạ sính lễ, Dư gia đâu thể từ hôn được, đúng không?”
Nhưng Thôi Văn Khang lại cười khổ, Dư gia dòng dõi trong sạch cao quý môn sinh rất nhiều, bọn họ không buồn vì nữ nhi không gả ra ngoài được, nếu thật sự muốn từ hôn thì bản thân có thể làm gì được? Ai kêu chi thứ hai có nữ nhi con vợ cả không biết xấu hổ?
Lúc đang để tang không thể tùy ý vào cửa nhà người ta, tất nhiên hắn cũng không cách nào mặt đối mặt hỏi ý tứ của Dư thượng thư, đại bá và đối phương thư từ qua lại mấy lần kết quả vẫn không rõ ràng, chỉ nói nhà gái chưa hết tức giận, không biết rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.
Mấy ngày nay đường huynh thường xuyên tới phòng hắn, nghĩ cũng biết huynh ấy đang trấn an chính mình, nhưng Thôi Văn Khang thấy huynh ấy ân cần như vậy lại càng thêm lo lắng, giống như sợ hắn nghe được tin xấu rồi nghĩ không thoáng!
Đúng như hắn đoán, Dư thượng thư ép nữ nhi của mình xuất giá, cũng giống vị quận vương kia trong mắt không chứa nổi một hạt cát, lúc tác phong của Thôi Uyển Lan có vấn đề bị truyền ra ông cũng đã sinh lòng bất mãn.
Không bao lâu lại nghe nói nàng ta tự vẫn chứng minh trong sạch, nếu người bình thường dĩ nhiên tin, nhưng Dư thượng thư trà trộn trong quan trường vài năm nghe nói như vậy trong lòng lại bồn chồn, hỏi Đại Lý Tự biết được Thôi gia không cho người khám nghiệm tử thi vào cửa, thì trong lòng càng không thoải mái.
Đầu tiên ông cảm thấy Thôi gia nuôi dưỡng một nữ nhân tham mộ hư vinh, không tuân quy củ dường như gia phong của nhà này xảy ra vấn đề, nhưng có lẽ chỉ là nuôi lệch một người mà thôi, nhưng chuyện tiếp sau đó mới làm Dư thượng thư và Dư phụ chân chính rét lạnh.
Dư phụ là một nhà thi họa, ngày bình thường làm việc tương đối bừa bãi, hết lần này tới lần khác gặp phải đại sự như thế cũng không bình tĩnh được, sợ chính mình lo lắng không chu toàn hãm hại nữ nhi, chỉ đành hỏi phụ thân: “Đã đưa sinh lễ vậy phải làm sao bây giờ?”
“Thối hôn đi, có thể nhẫn tâm bức tử nữ nhi nhà mình, ai biết tương lai còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?” Dư thượng thư nhìn về phía nhi tử, thay hắn làm quyết định này.
Nếu Sơ Tinh qua đó lúc bọn họ không hài lòng với người vợ, có phải cũng có thể lặng lẽ giết chết rồi báo là bệnh chết không? Những gia đình lớn không phải không có chuyện như vậy, ví dụ như triều đại thay đổi gia tộc bị tịch thu diệt tộc thì những nữ nhân đã gả ra ngoài của gia tộc đó sẽ có kết cục như thế nào chỉ dựa vào nhà chồng có lòng tốt hay không.
“Chỉ là, còn cần tìm lý do thỏa đáng, không thể làm tổn hại đến danh dự của Thập tam nương.” Dư phụ âm thầm trầm ngâm, mặc áo bào dài màu xanh trúc dáng người cao gầy bộ dạng phong độ dịu dàng như văn sĩ, nhưng lúc nói đến chung thân đại sự của nữ nhi vẫn không khỏi lộ ra vẻ mặt hung ác.
Trưởng bối Dư gia hận không thể gây cho Thôi Văn Khang tội danh đặc biệt mất danh dự, để thuận lợi từ hôn, chỉ tiếc giờ phút này hắn để tang không ra khỏi cửa, không có cách nào khác ra tay.
Nghe nói việc này Dư Sơ Tinh đã có chủ ý của mình.
Nàng đã gặp Thôi Văn Khang yêu mến lời nói hành động cử chỉ ngay thẳng vô tư của hắn, nàng tin tưởng người nam tử từng cười ngây ngô nói thẳng “Ta sẽ không ngâm thơ” không phải là một người gian trá trong ngoài không đồng nhất, nàng nguyện ý đánh cuộc một trận, tin hắn sẽ không hung dữ ác độc đẩy nữ nhân trong nhà đi tìm chết. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Cho nên, Thập tam nương Dư gia chạy tới trước mặt tổ phụ quỳ xuống cầu xin trước khi Dư thượng thư đưa canh thiếp từ hôn: “Dù từ hôn do bất cứ nguyên nhân nào cũng sẽ bị hủy thanh danh, mặc dù còn có thể tái giá nhưng ai có thể biết lần sau lại gặp phải trắc trở gì nữa hay không? Hơn nữa, trung thần không thờ hai chủ, một nữ không hầu hai phu —— Dư gia có thể lật lọng ư?”
“Vốn là nhà hắn sai trước, cháu thì liên quan gì chứ?” Vẻ mặt của Dư thượng thư bất đắc dĩ, từ đầu đến cuối ông đều suy nghĩ cho tôn nữ, hết lần này tới lần khác đối phương lại không cảm kích!
“Nhưng sai cũng không phải là lý do để người thất hứa!” Dư Sơ Tinh cố chấp lý lẽ.
Dư thượng thư cúi người đỡ tôn nữ mấy lần, nàng cũng không chịu đứng dậy, chỉ cầu đồng ý cho nàng thuận lợi xuất giá, không khỏi cảm thấy đau đầu vạn phần, trong miệng như uống phải nước đắng thở dài: “Muội muội cùng cha đấy, chuyện này có thể tách ra được ư? Gia phong bất chính làm sao có thể gả?”
“Ngoại trừ gia phong còn phải nhìn nhân phẩm của một người, nhân phẩm chàng không tốt sao?” Dư Sơ Tinh được sủng ái từ nhỏ, không sợ tổ phụ tức giận chút nào, ngẩng mặt lên hai con ngươi sáng ngời có thần nói: “Vả lại, gia phong bất chính nhưng cũng phải cân nhắc, ai cũng biết kế mẫu Trương thị của chi thứ hai Thôi gia cắt xén của hồi môn của nữ nhi nguyên phối, làm rối kỉ cương chính là nhi tử của bà ta, thiếu chút nữa bỏ trốn chính là nữ nhi của bà ta, có thể nói là thượng bất chính, hạ tất loạn. Nhưng huynh muội không cùng mẹ thì làm sai chỗ nào?”
Nhìn nàng chậm rãi nói ra Dư thượng thư càng đau đầu, không khỏi không lựa lời mà nói: “Cháu câm miệng! Thôi Thừa Vọng kia cũng không phải là một người tốt gì cho cam!”
Dư Sơ Tinh bị tổ phụ gào lên chỉ đành gục đầu xuống, sau một lúc lâu lại nhẹ giọng thầm nói: “Trúc xấu thì làm sao cho ra măng tốt được.”
“Cháu——!” Trong lúc nhất thời Dư thượng thư bị chọc tức đến bật cười, nói lời có ích thì nàng không nghe lọt tai, náo nửa ngày thì dù thế nào cũng muốn gả cho người nọ? Thật sự là hối hận lúc trước cho hai người bọn họ lén gặp mặt, chỉ một lần gặp vội đã hớp hồn tôn nữ.
Không lay chuyển được tôn nữ Dư thượng thư đành phải tạm thời buông tha cho tính toán đưa canh thiếp từ hôn, dù sao Thôi Văn Khang đang để tang không bằng cứ kéo dài thời gian trước, chuẩn bị cẩn thận tìm hiểu lý do Thôi Uyển Lan chết, tiếp tục khảo sát tình hình người nhà này rồi tính tiếp.
Không bao lâu, biên thuỳ Tây Nam cách tám trăm dặm kịch liệt truyền đến chiến báo, khu Lô Lộc lại nổi gió mưa nhưng được tiểu tướng quân Tiếu Dương quản lý ở đó ngăn cơn sóng dữ, chuyển nguy cấp thành thắng lợi.
Gai Châu không chỉ không loạn, thậm chí thủ lĩnh địa phương còn lần đầu tiên đặt triều đình ở trong mắt, không dùng hình phạt riêng, phương thức báo thù càn quấy, mà là mời người viết dâng thư chân chính.
Yêu cầu Thiên gia làm chủ nghiêm trị quan viên ô lại, nếu được đối xử công bằng, bọn họ hoàn nguyện ý hợp lực cùng triều đình nộp thuế má mỏ vàng bạc.
Đây là chủ ý của Tiếu Dương, dù sao tiền lời mỏ vàng bạc trước đó cũng đã bị người của Thất hoàng tử nắm giữ trong thời gian dài, không bằng chia ra, trong bộ lạc còn có thể còn lại một chút.
Ngoại trừ Đô Đốc Mông Châu chính thức dâng thư ra, còn viết một tuyên bố bí mật giải thích kỹ càng chuyện khai thác khoáng sản, để lộ ra tham vọng của Thất hoàng tử, làm kim thượng tức giận vỗ mạnh lên bàn ngay tại chỗ.
Vị Đô Đốc này là một quan văn mới nhậm chức chưa đến một năm, hoàn toàn không hiểu quân sự, trước đó người Lô Lộc náo loạn hắn luôn vô cùng không yên sợ mình cũng khuất phục chết trước mặt họ, hôm nay thấy hành động vĩ đại của Tiếu Dương lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng an tâm.
Cho nên ngoại trừ cáo trạng ra, hắn còn tận lực khen ngợi vị tướng quân có dũng có mưu trong tấu chương. Hai tướng đối lập, cán cân trong lòng Hoàng đế không khỏi có khuynh hướng nghiêng về Tiếu tam lang ngoại tôn của Vĩnh An vương.
Đồng thời lúc đó, Tiếu Dương dùng thân phận người lãnh binh viết tấu chương giải thích kỹ càng quá trình thuyết phục người Lô Lộc, Ôn thất lang và Trịnh Cung Lượng đứng ngoài xem cũng dùng con đường của mình lần lượt truyền thư vào trong kinh thành.
Đặc biệt Ôn Tử Thần thân là ngoại tôn được yêu thương nhất của kim thượng, tuy thư của hắn là viết cho mẫu thân Tương Dương công chúa, so với Tiếu Dương thì nhanh hơn một bước đạt được thiên thời, bởi vì mẫu thân của hắn trực tiếp lau lệ đọc cho Hoàng đế phụ thân nghe xong, than thở khóc lóc nói nhi tử của mình vất vả khó khăn như thế nào, trả giá rất nhiều như thế nào, vì hắn khoe thành tích xin phần thưởng.
Ôn Tử Thần đã giữ chức phó về lý cũng nên được triều đình khen ngợi, man di xâm nhập thì chủ quan đứng đầu nên được thưởng nhiều hơn? Hoàng đế suy nghĩ, thương nghị với Thừa Tướng, muốn Tiếu Dương thăng chức làm Phòng Ngự Sử Mông Châu phụ trách quân sự một châu.
Tin tức này không bao lâu đã truyền đến trong tai Dư thượng thư đang quan sát chặt chẽ hai huynh muội Thôi Văn Khang, Phòng Ngự Sử Mông Châu chính là một chức quan Tòng tứ phẩm, Tòng tứ phẩm, Tòng ngũ phẩm nhìn như chỉ có hai cấp khác biệt, nhưng lại là ranh giới giữa quan lớn và quan viên bình thường, đủ để thấy vị tam lang Tiếu gia còn trẻ tuổi này không thể khinh thường.
Mà anh vợ Thôi Văn Khang được hắn xem trọng cũng dưới quyền quản lý của Mông Châu, có phải cũng là một nhân tài hay không? Hắn có thể cũng dũng mãnh thiện chiến tiện đà một bước lên mây như Tiếu tam lang hay không?
Đang lúc Dư thượng thư cân nhắc không chắc, con của ông vội vã vào thư phòng mang theo một tin tức khác: “Muội muội của Thôi Văn Khang, Tam nương tử Tiếu gia đã nổi danh khắp bên ngoài rồi!”
Chỉ nói là lúc thủ lĩnh bộ lạc Lô Lộc đang gặp gỡ bàn bạc thì hắn chạy ra khỏi phòng giam xông vào phòng họp cố gắng thuyết phục bọn họ buông tha cho việc phản kháng triều đình.
Về phần trốn như thế nào rồi xông vào thế nào, còn có trước đó sắp xếp cấp dưới làm gì, Tiếu Dương không nói đến một chữ; Uyển Như cũng không tin những ngoại tộc biên cương rất chính trực này lại có thể bị hắn há miệng thuyết phục đơn giản như vậy.
“Được rồi, chàng không muốn nói thiếp cũng không hỏi nhiều —— có thể bình an trở về là tốt rồi.” Uyển Như bày tỏ mình không phải là ngốc biết rõ hắn đang cố ý đổi chủ đề, thật sự không hỏi đến chuyện này nữa.
Nàng yên lặng dùng phương thức của mình săn sóc chiếu cố phu quân, ngày qua ngày vì Tiếu Dương chuẩn bị các món ăn bổ dưỡng, dụng tâm điều trị thân thể của hắn, kỳ vọng cố gắng đền bù những cái khổ hắn đã chịu trong thời gian đó.
Không đến một tháng đã vừa gầy vừa đen, trời mới biết những ngày đó tam lang trôi qua thế nào. Uyển Như thật sự vừa chua xót vừa đau lòng, muốn thăng quan phát tài cũng không phải là tùy tiện nói một chút thì có may mắn rơi từ trên trời xuống, phải lấy mạng đi liều mạng mà đổi lấy.
Tục ngữ nói “sau mùa hè không bệnh cũng hỏng ba phần”, Tiếu Dương còn khổ cực chịu đựng một thời gian như vậy, Uyển Như lập tức bắt đầu chú ý đến các loại chim muông thú rừng trong núi, hôm nay vào thu vừa vặn tiến hành bổ dưỡng.
Thịt dê bò ôn hòa bổ máu; hạt dẻ hầm gà kiện tỳ dưỡng dạ dày, bổ thận cường cốt; tuyết lê dã mật ong phòng ngừa thiếu nước, tổ yến nấu táo bổ khí; hạt mè, táo đỏ, quế viên... Có thể ăn thì cho ăn tất!
Uyển Như vội vàng nuôi mập phu quân, làm giấy viết thư, ủ rượu ngon, đồng thời, Thôi Văn Khang ca ca ruột thịt của nàng lại ở trong nhà đóng cửa vò đầu, đập tường.
Thôi Uyển Lan vừa chết, nàng ta thì đã được trong sạch, nhưng lại làm chậm trễ chuyện kia, dựa theo lễ phép người thân thiết cần để tang, theo như quan hệ thân sơ khác nhau, quan hệ gần nhất bối phận lại thấp nhất thì Thôi Văn Khang thảm nhất.
Hắn và Thôi Uyển Lan cùng phụ thân, tuy mẫu thân Trương thị của nàng ta đã bị hưu, nhưng hai tỷ đệ kia vẫn được tính là con vợ cả.
Đều là con vợ cả, vậy thì thành huynh muội ruột rồi, muội mất thì theo lý huynh trưởng nên để tang.
Theo như quy định《Lễ Ký》, phụ mẫu mất, con, côn đệ (em trai), con của côn đệ, cô cô (chị hoặc em của bố), tỷ muội đều để tang, dựa vào thứ bậc mà để tang, họ phải để tang trong một khoảng thời gian, cho dù là thứ bậc thứ ba thì cũng phải thành thật tuân thủ quy định “thời gian để tang” trong một năm.
Tức là chỉ, Thôi Văn Khang nên vì Uyển Lan mặc áo hiếu vải mịn dùng vải trắng tạm thời ngừng chức vụ túc trực bên linh cữu, hơn nữa, trong lúc để tang không được bàn chuyện cưới gả, không tham dự chuyện vui!
Tuy là sau trăm ngày khóc lóc có thể vào triều tham chính, nghiêm khắc theo như tập tục《Lễ Ký》đã có quy định trong lúc để tang không được tiếp khách, mà sau khi hạ táng Uyển Lan ba tháng có thể ăn thịt uống rượu nhưng không thể ăn uống chung với người khác, sau ba tháng nữa thì tất cả mới như bình thường được.
Hạ táng cũng phải kéo dài ít nhất một hai tháng, chờ hắn có cuộc sống bình thường trở lại thì rất có thể đã là lúc xuân về hoa nở năm sau rồi!
Đối mặt với tình hình này, Thôi Văn Khang trực tiếp phát điên —— Thôi Uyển Lan kia, chết quá không đúng lúc rồi! Hắn làm sao thành thân đây, đi nhậm chức thế nào đây? Thật khó khăn chạy quan hệ mới cướp được chức vị chẳng lẽ muốn chắp tay dâng cho người khác?๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Đích tôn Thôi Văn Thái mặc một thân y phục trắng nói chuyện với đường đệ, nhìn bộ dạng hắn chán nản không khỏi nín cười, nói: “Võ tướng có đại tang không giải trừ chức quan, xem xét cho thời gian nghỉ nữa. Huống gì, chúng ta đi nhậm chức thì cũng phải năm sau mà, chuyện hôm nay còn chưa tới chín tháng, cũng không ảnh hưởng lớn.”
Thôi Văn Thái là đường huynh không cùng chi, cần vì Uyển Lan để tang chín tháng, cũng là ba tháng không tham chính, lần này hắn cũng thi đậu Tiến sĩ mặc dù vị trí không gần phía trước, nhưng dĩ nhiên thuận lợi thông qua quan thử Lại bộ được nhận chức quan.
“Thật sao?” Thôi Văn Khang nhìn dáng vẻ thoải mái của đường huynh, vừa hơi có chút bình tĩnh lại lập tức nhíu mày nói: “Nhưng, chuyện cưới gả... Thái ca huynh cũng đã định hôn còn chưa đón thê, nói hay lắm nhưng cuối năm nay đệ phải thành thân, còn huynh thì tới mùa xuân, bởi vậy nên làm thế nào đây?”
“Kéo dài thời hạn, còn có thể làm gì nữa?” Thôi Văn Thái nhìn bộ dạng mặt ủ dột mày chau của đường đệ lập tức hiểu rõ tâm tư của hắn, không khỏi trấn an nói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Cũng đã hạ sính lễ, Dư gia đâu thể từ hôn được, đúng không?”
Nhưng Thôi Văn Khang lại cười khổ, Dư gia dòng dõi trong sạch cao quý môn sinh rất nhiều, bọn họ không buồn vì nữ nhi không gả ra ngoài được, nếu thật sự muốn từ hôn thì bản thân có thể làm gì được? Ai kêu chi thứ hai có nữ nhi con vợ cả không biết xấu hổ?
Lúc đang để tang không thể tùy ý vào cửa nhà người ta, tất nhiên hắn cũng không cách nào mặt đối mặt hỏi ý tứ của Dư thượng thư, đại bá và đối phương thư từ qua lại mấy lần kết quả vẫn không rõ ràng, chỉ nói nhà gái chưa hết tức giận, không biết rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào.
Mấy ngày nay đường huynh thường xuyên tới phòng hắn, nghĩ cũng biết huynh ấy đang trấn an chính mình, nhưng Thôi Văn Khang thấy huynh ấy ân cần như vậy lại càng thêm lo lắng, giống như sợ hắn nghe được tin xấu rồi nghĩ không thoáng!
Đúng như hắn đoán, Dư thượng thư ép nữ nhi của mình xuất giá, cũng giống vị quận vương kia trong mắt không chứa nổi một hạt cát, lúc tác phong của Thôi Uyển Lan có vấn đề bị truyền ra ông cũng đã sinh lòng bất mãn.
Không bao lâu lại nghe nói nàng ta tự vẫn chứng minh trong sạch, nếu người bình thường dĩ nhiên tin, nhưng Dư thượng thư trà trộn trong quan trường vài năm nghe nói như vậy trong lòng lại bồn chồn, hỏi Đại Lý Tự biết được Thôi gia không cho người khám nghiệm tử thi vào cửa, thì trong lòng càng không thoải mái.
Đầu tiên ông cảm thấy Thôi gia nuôi dưỡng một nữ nhân tham mộ hư vinh, không tuân quy củ dường như gia phong của nhà này xảy ra vấn đề, nhưng có lẽ chỉ là nuôi lệch một người mà thôi, nhưng chuyện tiếp sau đó mới làm Dư thượng thư và Dư phụ chân chính rét lạnh.
Dư phụ là một nhà thi họa, ngày bình thường làm việc tương đối bừa bãi, hết lần này tới lần khác gặp phải đại sự như thế cũng không bình tĩnh được, sợ chính mình lo lắng không chu toàn hãm hại nữ nhi, chỉ đành hỏi phụ thân: “Đã đưa sinh lễ vậy phải làm sao bây giờ?”
“Thối hôn đi, có thể nhẫn tâm bức tử nữ nhi nhà mình, ai biết tương lai còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?” Dư thượng thư nhìn về phía nhi tử, thay hắn làm quyết định này.
Nếu Sơ Tinh qua đó lúc bọn họ không hài lòng với người vợ, có phải cũng có thể lặng lẽ giết chết rồi báo là bệnh chết không? Những gia đình lớn không phải không có chuyện như vậy, ví dụ như triều đại thay đổi gia tộc bị tịch thu diệt tộc thì những nữ nhân đã gả ra ngoài của gia tộc đó sẽ có kết cục như thế nào chỉ dựa vào nhà chồng có lòng tốt hay không.
“Chỉ là, còn cần tìm lý do thỏa đáng, không thể làm tổn hại đến danh dự của Thập tam nương.” Dư phụ âm thầm trầm ngâm, mặc áo bào dài màu xanh trúc dáng người cao gầy bộ dạng phong độ dịu dàng như văn sĩ, nhưng lúc nói đến chung thân đại sự của nữ nhi vẫn không khỏi lộ ra vẻ mặt hung ác.
Trưởng bối Dư gia hận không thể gây cho Thôi Văn Khang tội danh đặc biệt mất danh dự, để thuận lợi từ hôn, chỉ tiếc giờ phút này hắn để tang không ra khỏi cửa, không có cách nào khác ra tay.
Nghe nói việc này Dư Sơ Tinh đã có chủ ý của mình.
Nàng đã gặp Thôi Văn Khang yêu mến lời nói hành động cử chỉ ngay thẳng vô tư của hắn, nàng tin tưởng người nam tử từng cười ngây ngô nói thẳng “Ta sẽ không ngâm thơ” không phải là một người gian trá trong ngoài không đồng nhất, nàng nguyện ý đánh cuộc một trận, tin hắn sẽ không hung dữ ác độc đẩy nữ nhân trong nhà đi tìm chết. ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Cho nên, Thập tam nương Dư gia chạy tới trước mặt tổ phụ quỳ xuống cầu xin trước khi Dư thượng thư đưa canh thiếp từ hôn: “Dù từ hôn do bất cứ nguyên nhân nào cũng sẽ bị hủy thanh danh, mặc dù còn có thể tái giá nhưng ai có thể biết lần sau lại gặp phải trắc trở gì nữa hay không? Hơn nữa, trung thần không thờ hai chủ, một nữ không hầu hai phu —— Dư gia có thể lật lọng ư?”
“Vốn là nhà hắn sai trước, cháu thì liên quan gì chứ?” Vẻ mặt của Dư thượng thư bất đắc dĩ, từ đầu đến cuối ông đều suy nghĩ cho tôn nữ, hết lần này tới lần khác đối phương lại không cảm kích!
“Nhưng sai cũng không phải là lý do để người thất hứa!” Dư Sơ Tinh cố chấp lý lẽ.
Dư thượng thư cúi người đỡ tôn nữ mấy lần, nàng cũng không chịu đứng dậy, chỉ cầu đồng ý cho nàng thuận lợi xuất giá, không khỏi cảm thấy đau đầu vạn phần, trong miệng như uống phải nước đắng thở dài: “Muội muội cùng cha đấy, chuyện này có thể tách ra được ư? Gia phong bất chính làm sao có thể gả?”
“Ngoại trừ gia phong còn phải nhìn nhân phẩm của một người, nhân phẩm chàng không tốt sao?” Dư Sơ Tinh được sủng ái từ nhỏ, không sợ tổ phụ tức giận chút nào, ngẩng mặt lên hai con ngươi sáng ngời có thần nói: “Vả lại, gia phong bất chính nhưng cũng phải cân nhắc, ai cũng biết kế mẫu Trương thị của chi thứ hai Thôi gia cắt xén của hồi môn của nữ nhi nguyên phối, làm rối kỉ cương chính là nhi tử của bà ta, thiếu chút nữa bỏ trốn chính là nữ nhi của bà ta, có thể nói là thượng bất chính, hạ tất loạn. Nhưng huynh muội không cùng mẹ thì làm sai chỗ nào?”
Nhìn nàng chậm rãi nói ra Dư thượng thư càng đau đầu, không khỏi không lựa lời mà nói: “Cháu câm miệng! Thôi Thừa Vọng kia cũng không phải là một người tốt gì cho cam!”
Dư Sơ Tinh bị tổ phụ gào lên chỉ đành gục đầu xuống, sau một lúc lâu lại nhẹ giọng thầm nói: “Trúc xấu thì làm sao cho ra măng tốt được.”
“Cháu——!” Trong lúc nhất thời Dư thượng thư bị chọc tức đến bật cười, nói lời có ích thì nàng không nghe lọt tai, náo nửa ngày thì dù thế nào cũng muốn gả cho người nọ? Thật sự là hối hận lúc trước cho hai người bọn họ lén gặp mặt, chỉ một lần gặp vội đã hớp hồn tôn nữ.
Không lay chuyển được tôn nữ Dư thượng thư đành phải tạm thời buông tha cho tính toán đưa canh thiếp từ hôn, dù sao Thôi Văn Khang đang để tang không bằng cứ kéo dài thời gian trước, chuẩn bị cẩn thận tìm hiểu lý do Thôi Uyển Lan chết, tiếp tục khảo sát tình hình người nhà này rồi tính tiếp.
Không bao lâu, biên thuỳ Tây Nam cách tám trăm dặm kịch liệt truyền đến chiến báo, khu Lô Lộc lại nổi gió mưa nhưng được tiểu tướng quân Tiếu Dương quản lý ở đó ngăn cơn sóng dữ, chuyển nguy cấp thành thắng lợi.
Gai Châu không chỉ không loạn, thậm chí thủ lĩnh địa phương còn lần đầu tiên đặt triều đình ở trong mắt, không dùng hình phạt riêng, phương thức báo thù càn quấy, mà là mời người viết dâng thư chân chính.
Yêu cầu Thiên gia làm chủ nghiêm trị quan viên ô lại, nếu được đối xử công bằng, bọn họ hoàn nguyện ý hợp lực cùng triều đình nộp thuế má mỏ vàng bạc.
Đây là chủ ý của Tiếu Dương, dù sao tiền lời mỏ vàng bạc trước đó cũng đã bị người của Thất hoàng tử nắm giữ trong thời gian dài, không bằng chia ra, trong bộ lạc còn có thể còn lại một chút.
Ngoại trừ Đô Đốc Mông Châu chính thức dâng thư ra, còn viết một tuyên bố bí mật giải thích kỹ càng chuyện khai thác khoáng sản, để lộ ra tham vọng của Thất hoàng tử, làm kim thượng tức giận vỗ mạnh lên bàn ngay tại chỗ.
Vị Đô Đốc này là một quan văn mới nhậm chức chưa đến một năm, hoàn toàn không hiểu quân sự, trước đó người Lô Lộc náo loạn hắn luôn vô cùng không yên sợ mình cũng khuất phục chết trước mặt họ, hôm nay thấy hành động vĩ đại của Tiếu Dương lập tức cảm thấy trong lòng vô cùng an tâm.
Cho nên ngoại trừ cáo trạng ra, hắn còn tận lực khen ngợi vị tướng quân có dũng có mưu trong tấu chương. Hai tướng đối lập, cán cân trong lòng Hoàng đế không khỏi có khuynh hướng nghiêng về Tiếu tam lang ngoại tôn của Vĩnh An vương.
Đồng thời lúc đó, Tiếu Dương dùng thân phận người lãnh binh viết tấu chương giải thích kỹ càng quá trình thuyết phục người Lô Lộc, Ôn thất lang và Trịnh Cung Lượng đứng ngoài xem cũng dùng con đường của mình lần lượt truyền thư vào trong kinh thành.
Đặc biệt Ôn Tử Thần thân là ngoại tôn được yêu thương nhất của kim thượng, tuy thư của hắn là viết cho mẫu thân Tương Dương công chúa, so với Tiếu Dương thì nhanh hơn một bước đạt được thiên thời, bởi vì mẫu thân của hắn trực tiếp lau lệ đọc cho Hoàng đế phụ thân nghe xong, than thở khóc lóc nói nhi tử của mình vất vả khó khăn như thế nào, trả giá rất nhiều như thế nào, vì hắn khoe thành tích xin phần thưởng.
Ôn Tử Thần đã giữ chức phó về lý cũng nên được triều đình khen ngợi, man di xâm nhập thì chủ quan đứng đầu nên được thưởng nhiều hơn? Hoàng đế suy nghĩ, thương nghị với Thừa Tướng, muốn Tiếu Dương thăng chức làm Phòng Ngự Sử Mông Châu phụ trách quân sự một châu.
Tin tức này không bao lâu đã truyền đến trong tai Dư thượng thư đang quan sát chặt chẽ hai huynh muội Thôi Văn Khang, Phòng Ngự Sử Mông Châu chính là một chức quan Tòng tứ phẩm, Tòng tứ phẩm, Tòng ngũ phẩm nhìn như chỉ có hai cấp khác biệt, nhưng lại là ranh giới giữa quan lớn và quan viên bình thường, đủ để thấy vị tam lang Tiếu gia còn trẻ tuổi này không thể khinh thường.
Mà anh vợ Thôi Văn Khang được hắn xem trọng cũng dưới quyền quản lý của Mông Châu, có phải cũng là một nhân tài hay không? Hắn có thể cũng dũng mãnh thiện chiến tiện đà một bước lên mây như Tiếu tam lang hay không?
Đang lúc Dư thượng thư cân nhắc không chắc, con của ông vội vã vào thư phòng mang theo một tin tức khác: “Muội muội của Thôi Văn Khang, Tam nương tử Tiếu gia đã nổi danh khắp bên ngoài rồi!”