Chu Chí Xuân không chút nào cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Cao Liên Mai cô mình, ngồi cùng bàn với học sinh giỏi Lý Yến không hướng theo cô bạn mà học tập còn chưa tính, liền còn chỉ vì trên tiết ngữ văn bị mất mặt bởi vì cả hai đối lập rõ ràng mà ghi hận trong lòng.
Lý Yến không biết đây là tên kia cùng tên côn đồ nào trong phim truyền hình học mấy chiêu này, hiện tại trong đầu cô đều đầy hình ảnh Hôi Thái lang bị cái chảo của Hồng Thái Lang đánh bay, nếu là đổi thành bé mập này, bị ném rơi cuống đất hẳn cũng xuất hiện cái hố to. Xuất phát từ ý thức bảo vệ trái đất, cô vẫn nên là dùng biện pháp văn minh một chút giải quyết cái tên tội phạm bạo lực này.
Buổi chiều hết tiết âm nhạc, Lý Yến cùng Cao Liên Mai xin nghỉ, lại thừa dịp thời gian giải lao hết tiết cùng Tam Nhi chào hỏi liền về trước.
Ngô Chi Lan ở trong sân phơi nắng tã, nhìn thấy nàng đeo cặp về nhà, liền hỏi: “Bây giờ mới 2h chiều, sao hôm nay liền tan học sớm như vậy rồi??”
“Dạ, bụng cháu hơi đau, đã xin phép cô giáo rồi ạ”
“Sao vậy, bị tiêu chảy sao?? Đợi chút nữa ăn hai viên thuốc vào, uống nước vào sẽ khỏe ngay.”
Thuốc này là một trong những loại thuốc nhà họ Lý dùng ngừa bệnh, đều là bác cả Lý Yến Lý Đại Khoan bảo con dâu Lưu Mỹ Nga làm việc ở bệnh viện dùng giá nội bộ mua về, mỗi lần về thăm nhà cùng nhau mang về.
Ngô Chi Lan chỉ cần đau bụng cũng không quản có đúng loại bệnh hay không đều sẽ uống thuốc này, lão nhân gia cũng không có cái khái niệm gì về thuốc men, cảm thấy trẻ con cùng người lớn cũng như nhau, dù sao uống nhiều thuốc một chút cũng không việc gì, liền không biết dùng loạn các loại thuốc sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng Lý Yến biết sợ nha, vôi vàng ngăn cản nói, “Không cần, cháu không còn đau lắm nữa đâu. Đúng rồi bà nội, sách hồi đầu năm của cháu để đâu ạ, cháu muốn lấy ra ôn tập lại.”
“Ở trong tủ nhà kho. Cháu khó chịu còn không về phòng nằm đi, còn đi xem làm cái gì??” Giọng nói Ngô Chi Lan mặc dù cứng ngắc nhưng xa gần lộ ra sự quan tâm.
Lý Yến biết rõ đây là phương thức nói chuyện đặc biệt của bà nội cô, cả đời này đều như vậy, không hiểu được dịu dàng, nhỏ giọng mềm mại là cái gì?? Coi như về sau những lúc đần độn u mê ấy, ngẫu nhiên cũng có những lúc thanh tỉnh, bắt đầu lên giọng giạy dỗ cô gái gần 20 tuổi là nàng, làm theo cũng không sai. Ở trong trí nhớ cô, lúc bà nở ra nụ cười hiền lành là cực hiếm thấy, nhất là những năm cô mười tuổi trước kia.
Biết rõ chỗ, Lý Yến cũng không ở lại cùng Ngô Chi Lan giằng co, trước chạy vào trong nhà, đợi đến lúc bà đi ra ngoài cửa liền chạy vào bên trong nhà kho, đem toàn bộ sách giáo khoa hồi đầu năm ôm vào nhà.
Vì phòng ngừa lại xuất hiện tình huống tương tự hôm nay, Lý Yến đem toàn bộ sách giáo khoa nhìn hết một lượt, số học khá dễ dàng, đặc biệt là đem kiến thức cơ bản của môn Ngữ Văn ghi nhớ rõ ràng. Chuyện môn thể dục chỉ có thể chờ Tiểu Tam Nhi trở về lại nói sau. Thừa dịp trong khoảng thời gian này vừa vặn có thể ngẫm nghĩ lại dự định sau này.
Là người sống hai kiếp cô rất rõ tầm quan trọng của tiền tài đối với một nữ nhân, làm sao để kiếm tiền, là điều trọng điểm mà hiện nay cô cần phải suy tính. Bây giờ là mùa xuân năm 86, cô 8 tuổi đang học học kỳ II lớp 1, trường tiểu học, ngày 17/04, bất quá hơn mười ba ngày nữa là đến ngày 01/05.
A, đúng rồi. . . Lý Yến đột nhiên nhớ đến điều gì, ánh mắt sáng lên.
Đúng lúc này phía tây phòng truyền đến động tĩnh, tiếng khóc tiểu Lý Giai tỉnh ngủ đói bụng đánh thức Thôi Ngọc Phượng, một bên dỗ dành một bên cho bé con bú sữa.
Lý Yên nhân lúc hai người vừa thức, cởi giầy trèo lên giường, trêu chọc tiểu Lý Giai bú no sữa một hồi, trẻ con hoạt động không nhiều lắm chỉ một lát liền lại ngủ thiếp đi.
Theo thông lệ cũ, Thôi Ngọc Phượng hỏi nội dung học tập của con gái trong ngày, Lý Yến sợ mẹ lo lắng liền không nhắc đến chuyện đau bụng. Vừa rồi bà ngủ thiếp đi, không nghe thấy cuộc trò chuyện trong sân nên cũng không có gì để hoài nghi.
Lý Yến thấy tinh thần mẹ rất tốt, cũng không có ý định lại ngủ, đem chuyện cô suy nghĩ hồi lâu vừa nãy nói ra.
“Mẹ, sắp đến ngày 01/05, con muốn lợi dụng ngày nghỉ bán một chút đồ kiếm chút tiển xài, mẹ cho con mượn chút xíu tiền vốn nha.”
Thôi Ngọc Phượng bị mấy lời này của cô hù dọa, trợn mắt nói: “Con nhóc này mới bây lớn mà đòi cái gì buôn bán nhỏ, xem ngươi còn chắc như vậy, đây là học từ ai?”
Lý Yến biết việc thuyết phục mẹ cô không dễ, dù sao cô lúc này mới 8 tuổi, sẽ có người lớn nào tin vào lời của một đứa con nít sao. Lúc này con mắt nhỏ đảo một vòng, nảy ý tưởng: “Mẹ, không phải mình con mà là cùng với cậu nhỏ, cậu dẫn con vô huyện mua chút đồ lẻ, sau đó mang lên trấn trên bán.”
“Biết ngay đây không phải chủ ý của mình con mà, thôi được rồi, dù sao ngày nghĩ khỏi phải chạy đi chơi vớ vẩn kiếm cái gì làm cũng tốt.” Thôi Ngọc Phượng từ dưới chăn đệm lấy ra một phần tiền xếp chỉnh tề, phần lớn là một khối hai khối con có mấy tờ năm nguyên. Đây là tiền lễ các nhà đưa tới mấy ngày nay mừng Thôi Ngọc Phượng sinh em bé, còn chưa kịp nộp lên cho Lý Vũ Xương cầm lo liệu trong nhà.
Thôi Ngọc Phượng rút ra tờ năm nguyên, lại suy nghĩ cái gì cuối cùng lấy thêm một tờ đưa cho Lý Yến: “Những thứ này đủ mấy đứa xài chưa, mẹ không trông mong mày kiếm cái gì tiền, đừng đem xài vớ vẩn là được.”
Lý Yến “. . .” đổ mồ hôi a, mười khối, ít như vậy đủ làm chuyện gì chứ?
Lý Yến biết rõ trong tay mẹ có sổ tiết kiệm một ngàn nguyên, tiền này là tồn hơn nửa năm nay sau khi bà lên làm chủ nhiệm xưởng quần áo, tiền lương đến hai trăm từng tháng một tích cóp xuống. Vốn là muốn mượn số tiền kia làm vốn, bắt đầu kiếm tiền. Chỉ là chuyện này chứng minh, ý tưởng kia của cô căn bản là không thể thực hiện. Liền nhìn tình huống trước mắt, Thôi Ngọc Phượng có thể đưa mười đồng cho cô đã là tương đối minh tâm, đổi lại người khác đừng nói đưa tiền, không nắm đầu chửi một trận đánh vài cái đã là không tệ.
Lý Yến yên lặng đem tiền nhét vào túi quần, tiền dù không đủ nhưng là con muỗi lại nhỏ đi nữa cũng là thịt a, tổng so với không có tiền tốt hơn nhiều.
“Mẹ, vậy con đi tìm cậu nhỏ nha.”
“Ừ, đi đi, mấy đứa trước bàn nhau xem bán cái gì tốt?? Theo mẹ thấy kẹo song hỷ một xu một khối cũng được lắm, nghe nói giá nhập hàng cũng chỉ bảy phần tiền, mấy đứa nhóc các ngươi cũng thích ăn, mua về cũng không khó bán” Thanh âm theo người đi xa cao dần.
“Mẹ, con biết rồi.” Lúc Lý Yến trả lời đã đi đến bên trong viện tử.
Bà ngoại Lý Yến sinh tám đứa bé, con trai duy nhất Thôi Văn Vũ đứng hàng út chót, chỉ lớn hơn so với Lý Yến chín tuổi, sơ trung cũng không học xong liền bỏ nhà, mỗi ngày không có việc gì đi theo một đám không sai biệt lắm tuổi tác so với nửa lớn nửa bé bên trong trấn lăn lộn.
Thôi Văn Vũ có thể đánh nhau, ở trong một đám trẻ con chính là đại ca. Lúc còn nhỏ Lý Yến tổng luôn chạy sau mông hắn, cùng hắn rất thân thiết. Năm ấy năm tuổi, mẹ cô cùng vài người dì ngồi trên đầu giường gần chỗ đặt lò sưởi nhàn rỗi không có việc gì nói chuyện phiếmnói đến trên người cô liền hỏi: “Yến Tử, sau này con lớn lên muốn tìm cái dạng đối tượng nào vậy!?”
Lý Yến ngiêng nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt liền dừng lại Thôi Văn Vũ đứng bên cạnh cô, nhào tới ôm đùi hắn, đem toàn bộ nước mắt nước mũi quét lên quần, lớn tiềng tuyên bố: “Cháu muốn gả cho cậu nhỏ.” Chọc cả phòng cười ầm.
Lời nói trẻ con đương nhiên không thể coi là thật, lại nói lúc ấy cô cùng cậu nhỏ với nhau thực sự rất thân thiết. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất Thôi Ngọc Phượng tin tưởng vào lời nói dối cô tạm thời bịa ra.
Chu Chí Xuân không chút nào cảm nhận được dụng tâm lương khổ của Cao Liên Mai cô mình, ngồi cùng bàn với học sinh giỏi Lý Yến không hướng theo cô bạn mà học tập còn chưa tính, liền còn chỉ vì trên tiết ngữ văn bị mất mặt bởi vì cả hai đối lập rõ ràng mà ghi hận trong lòng.
Lý Yến không biết đây là tên kia cùng tên côn đồ nào trong phim truyền hình học mấy chiêu này, hiện tại trong đầu cô đều đầy hình ảnh Hôi Thái lang bị cái chảo của Hồng Thái Lang đánh bay, nếu là đổi thành bé mập này, bị ném rơi cuống đất hẳn cũng xuất hiện cái hố to. Xuất phát từ ý thức bảo vệ trái đất, cô vẫn nên là dùng biện pháp văn minh một chút giải quyết cái tên tội phạm bạo lực này.
Buổi chiều hết tiết âm nhạc, Lý Yến cùng Cao Liên Mai xin nghỉ, lại thừa dịp thời gian giải lao hết tiết cùng Tam Nhi chào hỏi liền về trước.
Ngô Chi Lan ở trong sân phơi nắng tã, nhìn thấy nàng đeo cặp về nhà, liền hỏi: “Bây giờ mới h chiều, sao hôm nay liền tan học sớm như vậy rồi??”
“Dạ, bụng cháu hơi đau, đã xin phép cô giáo rồi ạ”
“Sao vậy, bị tiêu chảy sao?? Đợi chút nữa ăn hai viên thuốc vào, uống nước vào sẽ khỏe ngay.”
Thuốc này là một trong những loại thuốc nhà họ Lý dùng ngừa bệnh, đều là bác cả Lý Yến Lý Đại Khoan bảo con dâu Lưu Mỹ Nga làm việc ở bệnh viện dùng giá nội bộ mua về, mỗi lần về thăm nhà cùng nhau mang về.
Ngô Chi Lan chỉ cần đau bụng cũng không quản có đúng loại bệnh hay không đều sẽ uống thuốc này, lão nhân gia cũng không có cái khái niệm gì về thuốc men, cảm thấy trẻ con cùng người lớn cũng như nhau, dù sao uống nhiều thuốc một chút cũng không việc gì, liền không biết dùng loạn các loại thuốc sẽ rất nguy hiểm.
Nhưng Lý Yến biết sợ nha, vôi vàng ngăn cản nói, “Không cần, cháu không còn đau lắm nữa đâu. Đúng rồi bà nội, sách hồi đầu năm của cháu để đâu ạ, cháu muốn lấy ra ôn tập lại.”
“Ở trong tủ nhà kho. Cháu khó chịu còn không về phòng nằm đi, còn đi xem làm cái gì??” Giọng nói Ngô Chi Lan mặc dù cứng ngắc nhưng xa gần lộ ra sự quan tâm.
Lý Yến biết rõ đây là phương thức nói chuyện đặc biệt của bà nội cô, cả đời này đều như vậy, không hiểu được dịu dàng, nhỏ giọng mềm mại là cái gì?? Coi như về sau những lúc đần độn u mê ấy, ngẫu nhiên cũng có những lúc thanh tỉnh, bắt đầu lên giọng giạy dỗ cô gái gần tuổi là nàng, làm theo cũng không sai. Ở trong trí nhớ cô, lúc bà nở ra nụ cười hiền lành là cực hiếm thấy, nhất là những năm cô mười tuổi trước kia.
Biết rõ chỗ, Lý Yến cũng không ở lại cùng Ngô Chi Lan giằng co, trước chạy vào trong nhà, đợi đến lúc bà đi ra ngoài cửa liền chạy vào bên trong nhà kho, đem toàn bộ sách giáo khoa hồi đầu năm ôm vào nhà.
Vì phòng ngừa lại xuất hiện tình huống tương tự hôm nay, Lý Yến đem toàn bộ sách giáo khoa nhìn hết một lượt, số học khá dễ dàng, đặc biệt là đem kiến thức cơ bản của môn Ngữ Văn ghi nhớ rõ ràng. Chuyện môn thể dục chỉ có thể chờ Tiểu Tam Nhi trở về lại nói sau. Thừa dịp trong khoảng thời gian này vừa vặn có thể ngẫm nghĩ lại dự định sau này.
Là người sống hai kiếp cô rất rõ tầm quan trọng của tiền tài đối với một nữ nhân, làm sao để kiếm tiền, là điều trọng điểm mà hiện nay cô cần phải suy tính. Bây giờ là mùa xuân năm , cô tuổi đang học học kỳ II lớp , trường tiểu học, ngày /, bất quá hơn mười ba ngày nữa là đến ngày /.
A, đúng rồi. . . Lý Yến đột nhiên nhớ đến điều gì, ánh mắt sáng lên.
Đúng lúc này phía tây phòng truyền đến động tĩnh, tiếng khóc tiểu Lý Giai tỉnh ngủ đói bụng đánh thức Thôi Ngọc Phượng, một bên dỗ dành một bên cho bé con bú sữa.
Lý Yên nhân lúc hai người vừa thức, cởi giầy trèo lên giường, trêu chọc tiểu Lý Giai bú no sữa một hồi, trẻ con hoạt động không nhiều lắm chỉ một lát liền lại ngủ thiếp đi.
Theo thông lệ cũ, Thôi Ngọc Phượng hỏi nội dung học tập của con gái trong ngày, Lý Yến sợ mẹ lo lắng liền không nhắc đến chuyện đau bụng. Vừa rồi bà ngủ thiếp đi, không nghe thấy cuộc trò chuyện trong sân nên cũng không có gì để hoài nghi.
Lý Yến thấy tinh thần mẹ rất tốt, cũng không có ý định lại ngủ, đem chuyện cô suy nghĩ hồi lâu vừa nãy nói ra.
“Mẹ, sắp đến ngày /, con muốn lợi dụng ngày nghỉ bán một chút đồ kiếm chút tiển xài, mẹ cho con mượn chút xíu tiền vốn nha.”
Thôi Ngọc Phượng bị mấy lời này của cô hù dọa, trợn mắt nói: “Con nhóc này mới bây lớn mà đòi cái gì buôn bán nhỏ, xem ngươi còn chắc như vậy, đây là học từ ai?”
Lý Yến biết việc thuyết phục mẹ cô không dễ, dù sao cô lúc này mới tuổi, sẽ có người lớn nào tin vào lời của một đứa con nít sao. Lúc này con mắt nhỏ đảo một vòng, nảy ý tưởng: “Mẹ, không phải mình con mà là cùng với cậu nhỏ, cậu dẫn con vô huyện mua chút đồ lẻ, sau đó mang lên trấn trên bán.”
“Biết ngay đây không phải chủ ý của mình con mà, thôi được rồi, dù sao ngày nghĩ khỏi phải chạy đi chơi vớ vẩn kiếm cái gì làm cũng tốt.” Thôi Ngọc Phượng từ dưới chăn đệm lấy ra một phần tiền xếp chỉnh tề, phần lớn là một khối hai khối con có mấy tờ năm nguyên. Đây là tiền lễ các nhà đưa tới mấy ngày nay mừng Thôi Ngọc Phượng sinh em bé, còn chưa kịp nộp lên cho Lý Vũ Xương cầm lo liệu trong nhà.
Thôi Ngọc Phượng rút ra tờ năm nguyên, lại suy nghĩ cái gì cuối cùng lấy thêm một tờ đưa cho Lý Yến: “Những thứ này đủ mấy đứa xài chưa, mẹ không trông mong mày kiếm cái gì tiền, đừng đem xài vớ vẩn là được.”
Lý Yến “. . .” đổ mồ hôi a, mười khối, ít như vậy đủ làm chuyện gì chứ?
Lý Yến biết rõ trong tay mẹ có sổ tiết kiệm một ngàn nguyên, tiền này là tồn hơn nửa năm nay sau khi bà lên làm chủ nhiệm xưởng quần áo, tiền lương đến hai trăm từng tháng một tích cóp xuống. Vốn là muốn mượn số tiền kia làm vốn, bắt đầu kiếm tiền. Chỉ là chuyện này chứng minh, ý tưởng kia của cô căn bản là không thể thực hiện. Liền nhìn tình huống trước mắt, Thôi Ngọc Phượng có thể đưa mười đồng cho cô đã là tương đối minh tâm, đổi lại người khác đừng nói đưa tiền, không nắm đầu chửi một trận đánh vài cái đã là không tệ.
Lý Yến yên lặng đem tiền nhét vào túi quần, tiền dù không đủ nhưng là con muỗi lại nhỏ đi nữa cũng là thịt a, tổng so với không có tiền tốt hơn nhiều.
“Mẹ, vậy con đi tìm cậu nhỏ nha.”
“Ừ, đi đi, mấy đứa trước bàn nhau xem bán cái gì tốt?? Theo mẹ thấy kẹo song hỷ một xu một khối cũng được lắm, nghe nói giá nhập hàng cũng chỉ bảy phần tiền, mấy đứa nhóc các ngươi cũng thích ăn, mua về cũng không khó bán” Thanh âm theo người đi xa cao dần.
“Mẹ, con biết rồi.” Lúc Lý Yến trả lời đã đi đến bên trong viện tử.
Bà ngoại Lý Yến sinh tám đứa bé, con trai duy nhất Thôi Văn Vũ đứng hàng út chót, chỉ lớn hơn so với Lý Yến chín tuổi, sơ trung cũng không học xong liền bỏ nhà, mỗi ngày không có việc gì đi theo một đám không sai biệt lắm tuổi tác so với nửa lớn nửa bé bên trong trấn lăn lộn.
Thôi Văn Vũ có thể đánh nhau, ở trong một đám trẻ con chính là đại ca. Lúc còn nhỏ Lý Yến tổng luôn chạy sau mông hắn, cùng hắn rất thân thiết. Năm ấy năm tuổi, mẹ cô cùng vài người dì ngồi trên đầu giường gần chỗ đặt lò sưởi nhàn rỗi không có việc gì nói chuyện phiếmnói đến trên người cô liền hỏi: “Yến Tử, sau này con lớn lên muốn tìm cái dạng đối tượng nào vậy!?”
Lý Yến ngiêng nghiêng đầu suy nghĩ, ánh mắt liền dừng lại Thôi Văn Vũ đứng bên cạnh cô, nhào tới ôm đùi hắn, đem toàn bộ nước mắt nước mũi quét lên quần, lớn tiềng tuyên bố: “Cháu muốn gả cho cậu nhỏ.” Chọc cả phòng cười ầm.
Lời nói trẻ con đương nhiên không thể coi là thật, lại nói lúc ấy cô cùng cậu nhỏ với nhau thực sự rất thân thiết. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất Thôi Ngọc Phượng tin tưởng vào lời nói dối cô tạm thời bịa ra.