Trong lễ mừng năm mới, Tần Dịch Hoan gần như toàn ở nhà trông Triệu Ngạn Kiều, ngay cả Mạnh Đình gọi điện thoại tới muốn tụ tập, anh đều không đồng ý. Ngày dự sinh của Triệu Ngạn Kiều là ngày 10 tháng 3, còn chưa đầy một tháng nữa, Tần Dịch Hoan căng thẳng tinh thần, một phút cũng không dám lơ là.
Ngược lại, Triệu Ngạn Kiều không hề có cảm giác gì, thời gian này bụng của cô đã không đau nữa, chỉ có bắp chân và bàn chân càng ngày càng sưng to, hàng ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp giúp cô, đúng là có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngày mà cô gọi điện thoại trêu chọc người đã qua gần nửa tháng, cô không biết vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc, cũng không biết tại sao anh tiếp tục nạp tiền cho sim này. Cô luôn thầm thuyết phục mình, nhất định là do Chu Tiểu Mạch giữ lại đồ của cô, cho nên ngày đó Chu Thần Cốc mới có thể ngẫu nhiên nhận được cuộc điện thoại kia.
Nhưng trong lòng vẫn rung động không dứt, đó là bí mật cô vẫn chôn chặt dưới đáy lòng suốt bảy năm qua, ngay cả Chu Tiểu Mạch cũng không thể đụng chạm tới.-:.,:_lelle'' Vào khoảng khắc đồng ý với Tần Dịch Hoan muốn chung sống cùng anh, cô đã quyết định hoàn toàn chôn chặt bí mật này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau cuộc đời của bọn họ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào, song chỉ vì ngày đó cô nhất thời hưng phấn, khiến cho tâm tư vốn tĩnh lặng liền nổi lên gợn sóng lần nữa.
Không phải không bỏ được, mà là quá mức ngoài ý muốn, cho nên mới có loại tâm trạng cực đoan muốn hiểu rõ ràng. Mặc dù bây giờ tình cảm đối với anh đã không còn nồng nhiệt như xưa, nhưng dù sao vẫn là bảy năm thầm mến, cho nên cách đối xử với anh và người khác vẫn có sự khác biệt. Thế nên, cho tới ngày đó, vừa nghe được tiếng của anh, cô còn chả kịp nói gì đã vội vàng ngắt điện thoại.
Sao Tần Dịch Hoan không nhìn ra sự khác thường của cô chứ? Phản ứng bối rối xen lẫn không thể tin đó, rõ ràng đã nói cho anh biết địa vị của người kia ở trong lòng cô. Ngay trong khoảnh khắc điện thoại trượt khỏi tay cô, là anh đã biết, cô từng có người trong lòng, hơn nữa người này rất có thể cũng đang thích cô....
Không thể phản ứng quá lớn, càng không thể hù dọa cô được, biện pháp duy nhất chính là cố ý không để ý tới, sau đó đối xử với cô tốt gấp đôi, vây chặt cô trong sự dịu dàng của mình, rồi khiến cô cảm động và áy náy. Về sau, coi như người kia có sức quyến rũ hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành bụi bậm bao phủ lại quá khứ đứt đoạn của cô.
Tần Dịch Hoan híp mắt, nhặt điện thoại di động lên nhìn lướt qua dãy số điện thoại kia, trong lúc Triệu Ngạn Kiều còn đang thất thần, ngón tay linh hoạt ấn vài cái trên điện thoại di động, chuyển số đó vào danh sách đen.
“Sao hả? Bởi vì số điện thoại ấy có người sử dụng cho nên em mất hứng à?” Tần Dịch Hoan biết rõ còn cố hỏi.
“Không, không phải!” Bởi vì anh chợt lên tiếng mà Triệu Ngạn Kiều sợ hết hồn, kịp thời phản ứng, lắc đầu, lập tức phủ nhận.
Tần Dịch Hoan duỗi tay vén váy ngủ của cô lên, cẩn thận xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối, vừa ngước mắt nhìn cô, nói: “Vậy là như thế nào?”
Trái tim Triệu Ngạn Kiều run lên, nói: “Không có, không có gì,“ nhìn ánh mắt chứa ý cười của Tần Dịch Hoan lại chột dạ cường điệu thêm một câu: “Thật sự không có gì.”
“Tiểu Kiều,“ Khuôn mặt Tần Dịch Hoan lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, nói: “Không cần khẩn trương như vậy, anh chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi, với cả,“ Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong mờ mờ, nụ cười sạch sẽ mà vô hại: “Anh tin tưởng em, cho tới bây giờ tiểu Kiều của anh sẽ không gạt anh đâu.”
Bị anh nhìn như vậy, sự áy náy trong lòng Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng dâng lên như nước thủy triều. Anh đối xử tốt với cô như thế, lại còn tin tưởng cô nữa, huống chi, anh cũng vì cô mà dễ dàng chấp nhận một chuyện khó tin như thế, tại sao cô có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ? Mặc dù cô chỉ muốn biết vì sao Chu Thần Cốc lại có số điện thoại của mình mà thôi.....
Thế nhưng cũng không được, dù sao đó cũng là người mà mình từng thích, bản thân như vậy có được coi là bất trung với anh hay không? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy mình quả thật có thể coi là người không xứng đáng với chức vụ bà xã nhất trên thế giới, có người chồng tốt đến thế, tại sao cô có thể phụ sự tin tưởng của anh!
Cô lập tức ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Vâng, em sẽ không lừa anh.” Ngắn ngủn mấy giây, cô đã bị ánh mắt của Tần Dịch Hoan hạ gục, thậm chí cả tâm tư cũng nghiêng đến trên người người ta rồi!
Đôi mắt hồ ly của Tần Dịch Hoan càng phát ra vẻ vui mừng hơn, quả nhiên, đối với tiểu Kiều, chỉ có thể dùng cách 'mềm' mà thôi. Rốt cuộc anh đã tóm được nhược điểm của cô rồi!
Sau hôm ấy, Triệu Ngạn Kiều không còn nghĩ tới vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc nữa, cô bị Tần Dịch Hoan rót đầy lời đường mật, mê mang đến không biết đông nam tây bắc, sao còn nhớ rõ chuyện rối rắm ấy! Hơn nữa, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, cô đang vui mừng chuẩn bị ăn tết, đã sớm bị những viên bánh trôi tròn vo chiếm hết tinh thần, trong lòng trong mắt cũng chỉ tràn đầy đồ ăn thôi.
Triệu Ngạn Kiều rất thích ăn bánh trôi, sau khi Tần Dịch Hoan biết được đã mua một túi bánh trôi đầy đủ các loại nhân, để cho cô muốn ăn loại nào thì nấu loại đó. Nhiều bánh trôi như vậy, Triệu Ngạn Kiều đâu còn nhịn nổi nữa, hôm Tần Dịch Hoan vừa mua về, cô liền không chống cự nổi cơn thèm ăn trong lòng, nấu hết một túi.
Lúc đang vớt đầy tràn một chén to, chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến lại bị thím Trần phát hiện, lập tức xẻ hơn một nửa bát bánh trôi ra, chỉ chừa cho cô bốn viên. Bà nói bánh trôi thuộc loại đồ ăn có nhiệt lượng cao, hiện tại cô không thể ăn nhiều được.
Triệu Ngạn Kiều trơ mắt nhìn thím Trần bỏ từng viên bánh trôi tròn vo vào nổi, lại ngó bốn viên bánh đáng thương của mình, trong lòng lệ tuôn rơi, trợn mắt hung ác nhìn cái bụng bự của mình, xin thề chờ cục cưng ra đời thì mình nhất định phải ăn bù lại bữa này.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, trong thành phố có lễ hội đèn lồng, năm trước Triệu Ngạn Kiều đã đi xem, đáng tiếc lần này không thể đi rồi. Lễ hội đèn lồng có quá nhiều người, dễ dàng tổn thương đến đứa bé. Triệu Ngạn Kiều buồn khổ ru rú trong nhà, lúc cơm tối, hung hăng đoạt hai viên bánh trôi trong bát Tần Dịch Hoan, tâm tình mới tốt lên một chút.
Sau Tết Nguyên Tiêu, mẹ Tần kiên quyết đưa Triệu Ngạn Kiều vào trong bệnh viện, nói giỡn à, cách ngày dự sinh chỉ còn nửa tháng nữa, không đi bệnh viện chẳng lẽ còn ở trong nhà sao? Lần này, Triệu Ngạn Kiều có kháng nghị đều vô dụng, làm nũng cũng vô dụng vì mẹ Tần đã quyết tâm rồi.
Triệu Ngạn Kiều hết cách, chỉ có thể đến bệnh viện sớm hơn. Tần Dịch Hoan vốn là muốn theo cô, lại bị cô đuổi đi làm rồi. Chờ đến lúc sắp sanh anh trở lại cũng không muộn, không cần cả nhà vì mình cô mà chạy đôn chạy đáo, như vậy khiến lòng cô không thoải mái.
Tần Dịch Hoan ngẫm thấy rất đúng, Triệu Ngạn Kiều được thím Trần chăm sóc, dĩ nhiên sẽ tỉ mỉ hơn so với anh chăm sóc, nên không kiên trì nữa. Chỉ là mỗi ngày sau khi tan sở đều không về nhà mà chạy thẳng tới bệnh viện, buổi tối cũng qua đêm ở đây, Triệu Ngạn Kiều nói thế nào vẫn không đi, qua vài ngày cũng đành mặc anh vậy. Dù sao trong phòng bệnh cao cấp có đầy đủ các thiết bị, anh sống ở chỗ này cũng không thấy bất tiện.
Sinh hoạt trong phòng bệnh thật sự cũng chả khác gì ở nhà, nhưng có lẽ là vì ở bệnh viện nên Triệu Ngạn Kiều luôn cảm thấy hơi bị đè nén, đành phải đi xuống dưới lầu lượn một chút, giải sầu hàng ngày.
Buổi sáng sớm nay, cô ăn xong điểm tâm, sau khi tiễn Tần Dịch Hoan đi làm liền đi xuống lầu luôn, mấy ngày nay thời tiết khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, rất thích hợp đi tản bộ.
Nhưng vừa đi được mấy bước cô đã cảm thấy bụng dưới đau đau, đau khó tả, khác với cơn đau bụng lúc trước. Triệu Ngạn Kiều bắt đầu lo lắng, cảm giác có chút không ổn, chẳng lẽ là sắp sinh sao? Nhưng cách ngày dự sinh còn ba ngày nữa, sẽ sinh sớm mấy ngày thế sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ đi về mới là đúng. Cô cẩn thận ôm bụng, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phòng bệnh. Thím Trần đang sắp xếp lại quần áo mà Tần Dịch Hoan mang tới hôm qua, nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều đẩy cửa đi vào thì có chút kỳ quái. Thời gian này, cô vẫn luôn đi bộ ở bên ngoài đủ rồi mới đi về, hôm nay thế nào mà vừa đi xuống đã lên rồi?
“Thím Trần, bụng con đau quá.” Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng nằm lên trên giường, nói với thím Trần. Bây giờ Tần Dịch Hoan không có ở bên cạnh cô, cô nhất định phải tỉnh táo, mặc dù cô đã sợ đến phát run rồi.
Thím Trần giật mình, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào, thuận tiện gọi luôn điện thoại cho mẹ Tần. Vào lúc này, Triệu Ngạn Kiều đã càng lúc càng đau, nhưng vẫn có thể nhịn được, cô không nói tiếng nào, nằm im ở đó, mặc cho bác sĩ tiến hành mọi loại kiểm tra với mình.
“Đúng là sắp sinh rồi, nhưng miệng tử cung còn chưa mở, trước tiên đừng vội đưa vào phòng sinh, đi mua ít đồ cho thai phụ ăn đi.” Bác sĩ quay đầu nói với thím Trần. Thím Trần vừa nghe, lập tức gọi điện thoại lại cho mẹ Tần, bà sợ bây giờ đi về làm cũng không kịp, chỉ có thể nhờ mẹ Tần mua mang tới.
Bên này, mẹ Tần vừa nghe được Triệu Ngạn Kiều sắp sinh, quên cả mặc áo khoác liền gọi xe chạy thẳng tới bệnh viện, vừa lên đường liền nhận được điện thoại của thím Trần. Mẹ Tần lập tức chuyển hướng đi, vừa khéo bà có người bạn mở cửa hàng riêng, bây giờ nhờ ông ta nấu chút cháo trước đã.
Lúc mẹ Tần đến, thím Trần và bác sĩ đều chờ trong phòng bệnh, bà không dám chậm trễ, vội cầm hộp cháo giữ nhiệt ngồi vào bên giường Triệu Ngạn Kiều, cho cô ăn nhẹ. Triệu Ngạn Kiều ngượng ngùng, muốn cầm lấy cái thìa tự mình ăn lại bị mẹ Tần trừng mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng để mẹ Tần đút cho.
Nhưng cô thật sự không muốn ăn gì cả, tuy không còn đau bụng dữ dội nữa, nhưng vẫn khá đau, trong miệng đều là đắng ngắt. Song, vì đợi lát nữa còn có sức sinh con, cô chỉ có thể nuốt từng thìa cháo do mẹ Tần đút.
Bụng càng đau càng lợi hại, đến thìa cháo cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều không thể nuốt vô nữa, mẹ Tần thấy thế lập tức quay sang nhìn bác sĩ. Bác sĩ hiểu ý, kêu ý tá đẩy xe giường bệnh di động ở ngoài cửa phòng vào. Mẹ Tần và thím Trần đỡ Triệu Ngạn Kiều nằm lên giường bệnh di động, bây giờ Triệu Ngạn Kiều mới cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nhìn quanh phòng bệnh một lượt, ai cũng ở đây, chỉ thiếu mỗi Tần Dịch Hoan thôi, lòng cô đau xót, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Mẹ Tần cho là cô đau đẻ, vội vàng chạy đến bên cạnh bác sĩ, giục bác sĩ mau mau đưa cô vào trong phòng sinh. Bất ngờ là bác sĩ lại lắc đầu, nói với tình trạng của cô thì phải đợi thời gian rất lâu miệng tử cung mới có thể mở ra, hiện tại đưa vào trong phòng sinh cũng vô dụng.
Triệu Ngạn Kiều cắn răng nhịn đau nên không có nhìn thấy mẹ Tần cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ mình thì Tần Dịch Hoan đang đi họp. Mới vừa ấn nút nhận nghe, giọng nói cao vút của mẹ Tần liền truyền tới: “Con trai à! Vợ con sắp sinh rồi!”
Tần Dịch Hoan sững sờ, đẩy ghể ra, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, bỏ lại một đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không biết mới sáng sớm mà ông chủ bị trúng gió gì nữa. Tăng vận tốc xe lên tối đa, mặc kệ đèn đỏ, đèn xanh đều phóng vụt qua, không có gì quan trọng hơn cô cả! Anh nhất định phải tới ở bên cạnh cô trước khi cô vào phòng sinh!
Khi Tần Dịch Hoan thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh ra thì Triệu Ngạn Kiều vẫn còn nhịn đau như cũ, miệng tử cung còn chưa mở ra, thậm chí đến cả một chút dấu hiệu muốn mở ra cũng không có. Cô nắm chặt ga giường ở dưới thân, trong lòng hốt hoảng sợ muốn chết.
Bình thường mỗi ngày anh đều vây quanh cô, thế nhưng tại sao lại không ở bên cạnh cô vào thời khắc này chứ? Triệu Ngạn Kiều biết mình đang cố tình gây sự nhưng chỉ vì không nhịn được uất ức mà thôi.
Nhìn lâu như vậy, cửa phòng bệnh vẫn khép chặt, không có ai đi vào, cũng không có ai đi ra, Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn thất vọng. Vừa muốn nhắm mắt lại, liền nghe thấy 'rầm' một tiếng, cửa bị một lực mạnh đẩy ra, người nọ thở hổn hển, đầu tóc rối bời chạy thẳng tới giường bệnh, thở dốc nói: “Tiểu Kiều, anh tới đây.”
Triệu Ngạn Kiều sững sờ nhìn anh, nín lâu như vậy, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.
Trong lễ mừng năm mới, Tần Dịch Hoan gần như toàn ở nhà trông Triệu Ngạn Kiều, ngay cả Mạnh Đình gọi điện thoại tới muốn tụ tập, anh đều không đồng ý. Ngày dự sinh của Triệu Ngạn Kiều là ngày tháng , còn chưa đầy một tháng nữa, Tần Dịch Hoan căng thẳng tinh thần, một phút cũng không dám lơ là.
Ngược lại, Triệu Ngạn Kiều không hề có cảm giác gì, thời gian này bụng của cô đã không đau nữa, chỉ có bắp chân và bàn chân càng ngày càng sưng to, hàng ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp giúp cô, đúng là có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngày mà cô gọi điện thoại trêu chọc người đã qua gần nửa tháng, cô không biết vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc, cũng không biết tại sao anh tiếp tục nạp tiền cho sim này. Cô luôn thầm thuyết phục mình, nhất định là do Chu Tiểu Mạch giữ lại đồ của cô, cho nên ngày đó Chu Thần Cốc mới có thể ngẫu nhiên nhận được cuộc điện thoại kia.
Nhưng trong lòng vẫn rung động không dứt, đó là bí mật cô vẫn chôn chặt dưới đáy lòng suốt bảy năm qua, ngay cả Chu Tiểu Mạch cũng không thể đụng chạm tới.-:.,:_lelle'' Vào khoảng khắc đồng ý với Tần Dịch Hoan muốn chung sống cùng anh, cô đã quyết định hoàn toàn chôn chặt bí mật này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau cuộc đời của bọn họ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào, song chỉ vì ngày đó cô nhất thời hưng phấn, khiến cho tâm tư vốn tĩnh lặng liền nổi lên gợn sóng lần nữa.
Không phải không bỏ được, mà là quá mức ngoài ý muốn, cho nên mới có loại tâm trạng cực đoan muốn hiểu rõ ràng. Mặc dù bây giờ tình cảm đối với anh đã không còn nồng nhiệt như xưa, nhưng dù sao vẫn là bảy năm thầm mến, cho nên cách đối xử với anh và người khác vẫn có sự khác biệt. Thế nên, cho tới ngày đó, vừa nghe được tiếng của anh, cô còn chả kịp nói gì đã vội vàng ngắt điện thoại.
Sao Tần Dịch Hoan không nhìn ra sự khác thường của cô chứ? Phản ứng bối rối xen lẫn không thể tin đó, rõ ràng đã nói cho anh biết địa vị của người kia ở trong lòng cô. Ngay trong khoảnh khắc điện thoại trượt khỏi tay cô, là anh đã biết, cô từng có người trong lòng, hơn nữa người này rất có thể cũng đang thích cô....
Không thể phản ứng quá lớn, càng không thể hù dọa cô được, biện pháp duy nhất chính là cố ý không để ý tới, sau đó đối xử với cô tốt gấp đôi, vây chặt cô trong sự dịu dàng của mình, rồi khiến cô cảm động và áy náy. Về sau, coi như người kia có sức quyến rũ hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành bụi bậm bao phủ lại quá khứ đứt đoạn của cô.
Tần Dịch Hoan híp mắt, nhặt điện thoại di động lên nhìn lướt qua dãy số điện thoại kia, trong lúc Triệu Ngạn Kiều còn đang thất thần, ngón tay linh hoạt ấn vài cái trên điện thoại di động, chuyển số đó vào danh sách đen.
“Sao hả? Bởi vì số điện thoại ấy có người sử dụng cho nên em mất hứng à?” Tần Dịch Hoan biết rõ còn cố hỏi.
“Không, không phải!” Bởi vì anh chợt lên tiếng mà Triệu Ngạn Kiều sợ hết hồn, kịp thời phản ứng, lắc đầu, lập tức phủ nhận.
Tần Dịch Hoan duỗi tay vén váy ngủ của cô lên, cẩn thận xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối, vừa ngước mắt nhìn cô, nói: “Vậy là như thế nào?”
Trái tim Triệu Ngạn Kiều run lên, nói: “Không có, không có gì,“ nhìn ánh mắt chứa ý cười của Tần Dịch Hoan lại chột dạ cường điệu thêm một câu: “Thật sự không có gì.”
“Tiểu Kiều,“ Khuôn mặt Tần Dịch Hoan lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, nói: “Không cần khẩn trương như vậy, anh chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi, với cả,“ Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong mờ mờ, nụ cười sạch sẽ mà vô hại: “Anh tin tưởng em, cho tới bây giờ tiểu Kiều của anh sẽ không gạt anh đâu.”
Bị anh nhìn như vậy, sự áy náy trong lòng Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng dâng lên như nước thủy triều. Anh đối xử tốt với cô như thế, lại còn tin tưởng cô nữa, huống chi, anh cũng vì cô mà dễ dàng chấp nhận một chuyện khó tin như thế, tại sao cô có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ? Mặc dù cô chỉ muốn biết vì sao Chu Thần Cốc lại có số điện thoại của mình mà thôi.....
Thế nhưng cũng không được, dù sao đó cũng là người mà mình từng thích, bản thân như vậy có được coi là bất trung với anh hay không? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy mình quả thật có thể coi là người không xứng đáng với chức vụ bà xã nhất trên thế giới, có người chồng tốt đến thế, tại sao cô có thể phụ sự tin tưởng của anh!
Cô lập tức ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Vâng, em sẽ không lừa anh.” Ngắn ngủn mấy giây, cô đã bị ánh mắt của Tần Dịch Hoan hạ gục, thậm chí cả tâm tư cũng nghiêng đến trên người người ta rồi!
Đôi mắt hồ ly của Tần Dịch Hoan càng phát ra vẻ vui mừng hơn, quả nhiên, đối với tiểu Kiều, chỉ có thể dùng cách 'mềm' mà thôi. Rốt cuộc anh đã tóm được nhược điểm của cô rồi!
Sau hôm ấy, Triệu Ngạn Kiều không còn nghĩ tới vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc nữa, cô bị Tần Dịch Hoan rót đầy lời đường mật, mê mang đến không biết đông nam tây bắc, sao còn nhớ rõ chuyện rối rắm ấy! Hơn nữa, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, cô đang vui mừng chuẩn bị ăn tết, đã sớm bị những viên bánh trôi tròn vo chiếm hết tinh thần, trong lòng trong mắt cũng chỉ tràn đầy đồ ăn thôi.
Triệu Ngạn Kiều rất thích ăn bánh trôi, sau khi Tần Dịch Hoan biết được đã mua một túi bánh trôi đầy đủ các loại nhân, để cho cô muốn ăn loại nào thì nấu loại đó. Nhiều bánh trôi như vậy, Triệu Ngạn Kiều đâu còn nhịn nổi nữa, hôm Tần Dịch Hoan vừa mua về, cô liền không chống cự nổi cơn thèm ăn trong lòng, nấu hết một túi.
Lúc đang vớt đầy tràn một chén to, chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến lại bị thím Trần phát hiện, lập tức xẻ hơn một nửa bát bánh trôi ra, chỉ chừa cho cô bốn viên. Bà nói bánh trôi thuộc loại đồ ăn có nhiệt lượng cao, hiện tại cô không thể ăn nhiều được.
Triệu Ngạn Kiều trơ mắt nhìn thím Trần bỏ từng viên bánh trôi tròn vo vào nổi, lại ngó bốn viên bánh đáng thương của mình, trong lòng lệ tuôn rơi, trợn mắt hung ác nhìn cái bụng bự của mình, xin thề chờ cục cưng ra đời thì mình nhất định phải ăn bù lại bữa này.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, trong thành phố có lễ hội đèn lồng, năm trước Triệu Ngạn Kiều đã đi xem, đáng tiếc lần này không thể đi rồi. Lễ hội đèn lồng có quá nhiều người, dễ dàng tổn thương đến đứa bé. Triệu Ngạn Kiều buồn khổ ru rú trong nhà, lúc cơm tối, hung hăng đoạt hai viên bánh trôi trong bát Tần Dịch Hoan, tâm tình mới tốt lên một chút.
Sau Tết Nguyên Tiêu, mẹ Tần kiên quyết đưa Triệu Ngạn Kiều vào trong bệnh viện, nói giỡn à, cách ngày dự sinh chỉ còn nửa tháng nữa, không đi bệnh viện chẳng lẽ còn ở trong nhà sao? Lần này, Triệu Ngạn Kiều có kháng nghị đều vô dụng, làm nũng cũng vô dụng vì mẹ Tần đã quyết tâm rồi.
Triệu Ngạn Kiều hết cách, chỉ có thể đến bệnh viện sớm hơn. Tần Dịch Hoan vốn là muốn theo cô, lại bị cô đuổi đi làm rồi. Chờ đến lúc sắp sanh anh trở lại cũng không muộn, không cần cả nhà vì mình cô mà chạy đôn chạy đáo, như vậy khiến lòng cô không thoải mái.
Tần Dịch Hoan ngẫm thấy rất đúng, Triệu Ngạn Kiều được thím Trần chăm sóc, dĩ nhiên sẽ tỉ mỉ hơn so với anh chăm sóc, nên không kiên trì nữa. Chỉ là mỗi ngày sau khi tan sở đều không về nhà mà chạy thẳng tới bệnh viện, buổi tối cũng qua đêm ở đây, Triệu Ngạn Kiều nói thế nào vẫn không đi, qua vài ngày cũng đành mặc anh vậy. Dù sao trong phòng bệnh cao cấp có đầy đủ các thiết bị, anh sống ở chỗ này cũng không thấy bất tiện.
Sinh hoạt trong phòng bệnh thật sự cũng chả khác gì ở nhà, nhưng có lẽ là vì ở bệnh viện nên Triệu Ngạn Kiều luôn cảm thấy hơi bị đè nén, đành phải đi xuống dưới lầu lượn một chút, giải sầu hàng ngày.
Buổi sáng sớm nay, cô ăn xong điểm tâm, sau khi tiễn Tần Dịch Hoan đi làm liền đi xuống lầu luôn, mấy ngày nay thời tiết khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, rất thích hợp đi tản bộ.
Nhưng vừa đi được mấy bước cô đã cảm thấy bụng dưới đau đau, đau khó tả, khác với cơn đau bụng lúc trước. Triệu Ngạn Kiều bắt đầu lo lắng, cảm giác có chút không ổn, chẳng lẽ là sắp sinh sao? Nhưng cách ngày dự sinh còn ba ngày nữa, sẽ sinh sớm mấy ngày thế sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ đi về mới là đúng. Cô cẩn thận ôm bụng, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phòng bệnh. Thím Trần đang sắp xếp lại quần áo mà Tần Dịch Hoan mang tới hôm qua, nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều đẩy cửa đi vào thì có chút kỳ quái. Thời gian này, cô vẫn luôn đi bộ ở bên ngoài đủ rồi mới đi về, hôm nay thế nào mà vừa đi xuống đã lên rồi?
“Thím Trần, bụng con đau quá.” Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng nằm lên trên giường, nói với thím Trần. Bây giờ Tần Dịch Hoan không có ở bên cạnh cô, cô nhất định phải tỉnh táo, mặc dù cô đã sợ đến phát run rồi.
Thím Trần giật mình, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào, thuận tiện gọi luôn điện thoại cho mẹ Tần. Vào lúc này, Triệu Ngạn Kiều đã càng lúc càng đau, nhưng vẫn có thể nhịn được, cô không nói tiếng nào, nằm im ở đó, mặc cho bác sĩ tiến hành mọi loại kiểm tra với mình.
“Đúng là sắp sinh rồi, nhưng miệng tử cung còn chưa mở, trước tiên đừng vội đưa vào phòng sinh, đi mua ít đồ cho thai phụ ăn đi.” Bác sĩ quay đầu nói với thím Trần. Thím Trần vừa nghe, lập tức gọi điện thoại lại cho mẹ Tần, bà sợ bây giờ đi về làm cũng không kịp, chỉ có thể nhờ mẹ Tần mua mang tới.
Bên này, mẹ Tần vừa nghe được Triệu Ngạn Kiều sắp sinh, quên cả mặc áo khoác liền gọi xe chạy thẳng tới bệnh viện, vừa lên đường liền nhận được điện thoại của thím Trần. Mẹ Tần lập tức chuyển hướng đi, vừa khéo bà có người bạn mở cửa hàng riêng, bây giờ nhờ ông ta nấu chút cháo trước đã.
Lúc mẹ Tần đến, thím Trần và bác sĩ đều chờ trong phòng bệnh, bà không dám chậm trễ, vội cầm hộp cháo giữ nhiệt ngồi vào bên giường Triệu Ngạn Kiều, cho cô ăn nhẹ. Triệu Ngạn Kiều ngượng ngùng, muốn cầm lấy cái thìa tự mình ăn lại bị mẹ Tần trừng mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng để mẹ Tần đút cho.
Nhưng cô thật sự không muốn ăn gì cả, tuy không còn đau bụng dữ dội nữa, nhưng vẫn khá đau, trong miệng đều là đắng ngắt. Song, vì đợi lát nữa còn có sức sinh con, cô chỉ có thể nuốt từng thìa cháo do mẹ Tần đút.
Bụng càng đau càng lợi hại, đến thìa cháo cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều không thể nuốt vô nữa, mẹ Tần thấy thế lập tức quay sang nhìn bác sĩ. Bác sĩ hiểu ý, kêu ý tá đẩy xe giường bệnh di động ở ngoài cửa phòng vào. Mẹ Tần và thím Trần đỡ Triệu Ngạn Kiều nằm lên giường bệnh di động, bây giờ Triệu Ngạn Kiều mới cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nhìn quanh phòng bệnh một lượt, ai cũng ở đây, chỉ thiếu mỗi Tần Dịch Hoan thôi, lòng cô đau xót, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Mẹ Tần cho là cô đau đẻ, vội vàng chạy đến bên cạnh bác sĩ, giục bác sĩ mau mau đưa cô vào trong phòng sinh. Bất ngờ là bác sĩ lại lắc đầu, nói với tình trạng của cô thì phải đợi thời gian rất lâu miệng tử cung mới có thể mở ra, hiện tại đưa vào trong phòng sinh cũng vô dụng.
Triệu Ngạn Kiều cắn răng nhịn đau nên không có nhìn thấy mẹ Tần cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ mình thì Tần Dịch Hoan đang đi họp. Mới vừa ấn nút nhận nghe, giọng nói cao vút của mẹ Tần liền truyền tới: “Con trai à! Vợ con sắp sinh rồi!”
Tần Dịch Hoan sững sờ, đẩy ghể ra, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, bỏ lại một đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không biết mới sáng sớm mà ông chủ bị trúng gió gì nữa. Tăng vận tốc xe lên tối đa, mặc kệ đèn đỏ, đèn xanh đều phóng vụt qua, không có gì quan trọng hơn cô cả! Anh nhất định phải tới ở bên cạnh cô trước khi cô vào phòng sinh!
Khi Tần Dịch Hoan thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh ra thì Triệu Ngạn Kiều vẫn còn nhịn đau như cũ, miệng tử cung còn chưa mở ra, thậm chí đến cả một chút dấu hiệu muốn mở ra cũng không có. Cô nắm chặt ga giường ở dưới thân, trong lòng hốt hoảng sợ muốn chết.
Bình thường mỗi ngày anh đều vây quanh cô, thế nhưng tại sao lại không ở bên cạnh cô vào thời khắc này chứ? Triệu Ngạn Kiều biết mình đang cố tình gây sự nhưng chỉ vì không nhịn được uất ức mà thôi.
Nhìn lâu như vậy, cửa phòng bệnh vẫn khép chặt, không có ai đi vào, cũng không có ai đi ra, Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn thất vọng. Vừa muốn nhắm mắt lại, liền nghe thấy 'rầm' một tiếng, cửa bị một lực mạnh đẩy ra, người nọ thở hổn hển, đầu tóc rối bời chạy thẳng tới giường bệnh, thở dốc nói: “Tiểu Kiều, anh tới đây.”
Triệu Ngạn Kiều sững sờ nhìn anh, nín lâu như vậy, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong lễ mừng năm mới, Tần Dịch Hoan gần như toàn ở nhà trông Triệu Ngạn Kiều, ngay cả Mạnh Đình gọi điện thoại tới muốn tụ tập, anh đều không đồng ý. Ngày dự sinh của Triệu Ngạn Kiều là ngày 10 tháng 3, còn chưa đầy một tháng nữa, Tần Dịch Hoan căng thẳng tinh thần, một phút cũng không dám lơ là.
Ngược lại, Triệu Ngạn Kiều không hề có cảm giác gì, thời gian này bụng của cô đã không đau nữa, chỉ có bắp chân và bàn chân càng ngày càng sưng to, hàng ngày Tần Dịch Hoan đều xoa bóp giúp cô, đúng là có thể dễ chịu hơn một chút.
Ngày mà cô gọi điện thoại trêu chọc người đã qua gần nửa tháng, cô không biết vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc, cũng không biết tại sao anh tiếp tục nạp tiền cho sim này. Cô luôn thầm thuyết phục mình, nhất định là do Chu Tiểu Mạch giữ lại đồ của cô, cho nên ngày đó Chu Thần Cốc mới có thể ngẫu nhiên nhận được cuộc điện thoại kia.
Nhưng trong lòng vẫn rung động không dứt, đó là bí mật cô vẫn chôn chặt dưới đáy lòng suốt bảy năm qua, ngay cả Chu Tiểu Mạch cũng không thể đụng chạm tới.-:.,:_lelle'' Vào khoảng khắc đồng ý với Tần Dịch Hoan muốn chung sống cùng anh, cô đã quyết định hoàn toàn chôn chặt bí mật này.
Không có gì bất ngờ xảy ra, từ nay về sau cuộc đời của bọn họ sẽ không có bất kỳ liên hệ nào, song chỉ vì ngày đó cô nhất thời hưng phấn, khiến cho tâm tư vốn tĩnh lặng liền nổi lên gợn sóng lần nữa.
Không phải không bỏ được, mà là quá mức ngoài ý muốn, cho nên mới có loại tâm trạng cực đoan muốn hiểu rõ ràng. Mặc dù bây giờ tình cảm đối với anh đã không còn nồng nhiệt như xưa, nhưng dù sao vẫn là bảy năm thầm mến, cho nên cách đối xử với anh và người khác vẫn có sự khác biệt. Thế nên, cho tới ngày đó, vừa nghe được tiếng của anh, cô còn chả kịp nói gì đã vội vàng ngắt điện thoại.
Sao Tần Dịch Hoan không nhìn ra sự khác thường của cô chứ? Phản ứng bối rối xen lẫn không thể tin đó, rõ ràng đã nói cho anh biết địa vị của người kia ở trong lòng cô. Ngay trong khoảnh khắc điện thoại trượt khỏi tay cô, là anh đã biết, cô từng có người trong lòng, hơn nữa người này rất có thể cũng đang thích cô....
Không thể phản ứng quá lớn, càng không thể hù dọa cô được, biện pháp duy nhất chính là cố ý không để ý tới, sau đó đối xử với cô tốt gấp đôi, vây chặt cô trong sự dịu dàng của mình, rồi khiến cô cảm động và áy náy. Về sau, coi như người kia có sức quyến rũ hơn nữa, cũng chỉ có thể trở thành bụi bậm bao phủ lại quá khứ đứt đoạn của cô.
Tần Dịch Hoan híp mắt, nhặt điện thoại di động lên nhìn lướt qua dãy số điện thoại kia, trong lúc Triệu Ngạn Kiều còn đang thất thần, ngón tay linh hoạt ấn vài cái trên điện thoại di động, chuyển số đó vào danh sách đen.
“Sao hả? Bởi vì số điện thoại ấy có người sử dụng cho nên em mất hứng à?” Tần Dịch Hoan biết rõ còn cố hỏi.
“Không, không phải!” Bởi vì anh chợt lên tiếng mà Triệu Ngạn Kiều sợ hết hồn, kịp thời phản ứng, lắc đầu, lập tức phủ nhận.
Tần Dịch Hoan duỗi tay vén váy ngủ của cô lên, cẩn thận xoa bóp từ mắt cá chân đến đầu gối, vừa ngước mắt nhìn cô, nói: “Vậy là như thế nào?”
Trái tim Triệu Ngạn Kiều run lên, nói: “Không có, không có gì,“ nhìn ánh mắt chứa ý cười của Tần Dịch Hoan lại chột dạ cường điệu thêm một câu: “Thật sự không có gì.”
“Tiểu Kiều,“ Khuôn mặt Tần Dịch Hoan lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, nói: “Không cần khẩn trương như vậy, anh chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi, với cả,“ Khóe miệng anh nhếch lên một đường cong mờ mờ, nụ cười sạch sẽ mà vô hại: “Anh tin tưởng em, cho tới bây giờ tiểu Kiều của anh sẽ không gạt anh đâu.”
Bị anh nhìn như vậy, sự áy náy trong lòng Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng dâng lên như nước thủy triều. Anh đối xử tốt với cô như thế, lại còn tin tưởng cô nữa, huống chi, anh cũng vì cô mà dễ dàng chấp nhận một chuyện khó tin như thế, tại sao cô có thể suy nghĩ đến người đàn ông khác chứ? Mặc dù cô chỉ muốn biết vì sao Chu Thần Cốc lại có số điện thoại của mình mà thôi.....
Thế nhưng cũng không được, dù sao đó cũng là người mà mình từng thích, bản thân như vậy có được coi là bất trung với anh hay không? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy mình quả thật có thể coi là người không xứng đáng với chức vụ bà xã nhất trên thế giới, có người chồng tốt đến thế, tại sao cô có thể phụ sự tin tưởng của anh!
Cô lập tức ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Vâng, em sẽ không lừa anh.” Ngắn ngủn mấy giây, cô đã bị ánh mắt của Tần Dịch Hoan hạ gục, thậm chí cả tâm tư cũng nghiêng đến trên người người ta rồi!
Đôi mắt hồ ly của Tần Dịch Hoan càng phát ra vẻ vui mừng hơn, quả nhiên, đối với tiểu Kiều, chỉ có thể dùng cách 'mềm' mà thôi. Rốt cuộc anh đã tóm được nhược điểm của cô rồi!
Sau hôm ấy, Triệu Ngạn Kiều không còn nghĩ tới vì sao sim điện thoại của mình lại ở trong tay Chu Thần Cốc nữa, cô bị Tần Dịch Hoan rót đầy lời đường mật, mê mang đến không biết đông nam tây bắc, sao còn nhớ rõ chuyện rối rắm ấy! Hơn nữa, sắp đến Tết Nguyên Tiêu rồi, cô đang vui mừng chuẩn bị ăn tết, đã sớm bị những viên bánh trôi tròn vo chiếm hết tinh thần, trong lòng trong mắt cũng chỉ tràn đầy đồ ăn thôi.
Triệu Ngạn Kiều rất thích ăn bánh trôi, sau khi Tần Dịch Hoan biết được đã mua một túi bánh trôi đầy đủ các loại nhân, để cho cô muốn ăn loại nào thì nấu loại đó. Nhiều bánh trôi như vậy, Triệu Ngạn Kiều đâu còn nhịn nổi nữa, hôm Tần Dịch Hoan vừa mua về, cô liền không chống cự nổi cơn thèm ăn trong lòng, nấu hết một túi.
Lúc đang vớt đầy tràn một chén to, chuẩn bị ăn ngấu ăn nghiến lại bị thím Trần phát hiện, lập tức xẻ hơn một nửa bát bánh trôi ra, chỉ chừa cho cô bốn viên. Bà nói bánh trôi thuộc loại đồ ăn có nhiệt lượng cao, hiện tại cô không thể ăn nhiều được.
Triệu Ngạn Kiều trơ mắt nhìn thím Trần bỏ từng viên bánh trôi tròn vo vào nổi, lại ngó bốn viên bánh đáng thương của mình, trong lòng lệ tuôn rơi, trợn mắt hung ác nhìn cái bụng bự của mình, xin thề chờ cục cưng ra đời thì mình nhất định phải ăn bù lại bữa này.
Ngày Tết Nguyên Tiêu, trong thành phố có lễ hội đèn lồng, năm trước Triệu Ngạn Kiều đã đi xem, đáng tiếc lần này không thể đi rồi. Lễ hội đèn lồng có quá nhiều người, dễ dàng tổn thương đến đứa bé. Triệu Ngạn Kiều buồn khổ ru rú trong nhà, lúc cơm tối, hung hăng đoạt hai viên bánh trôi trong bát Tần Dịch Hoan, tâm tình mới tốt lên một chút.
Sau Tết Nguyên Tiêu, mẹ Tần kiên quyết đưa Triệu Ngạn Kiều vào trong bệnh viện, nói giỡn à, cách ngày dự sinh chỉ còn nửa tháng nữa, không đi bệnh viện chẳng lẽ còn ở trong nhà sao? Lần này, Triệu Ngạn Kiều có kháng nghị đều vô dụng, làm nũng cũng vô dụng vì mẹ Tần đã quyết tâm rồi.
Triệu Ngạn Kiều hết cách, chỉ có thể đến bệnh viện sớm hơn. Tần Dịch Hoan vốn là muốn theo cô, lại bị cô đuổi đi làm rồi. Chờ đến lúc sắp sanh anh trở lại cũng không muộn, không cần cả nhà vì mình cô mà chạy đôn chạy đáo, như vậy khiến lòng cô không thoải mái.
Tần Dịch Hoan ngẫm thấy rất đúng, Triệu Ngạn Kiều được thím Trần chăm sóc, dĩ nhiên sẽ tỉ mỉ hơn so với anh chăm sóc, nên không kiên trì nữa. Chỉ là mỗi ngày sau khi tan sở đều không về nhà mà chạy thẳng tới bệnh viện, buổi tối cũng qua đêm ở đây, Triệu Ngạn Kiều nói thế nào vẫn không đi, qua vài ngày cũng đành mặc anh vậy. Dù sao trong phòng bệnh cao cấp có đầy đủ các thiết bị, anh sống ở chỗ này cũng không thấy bất tiện.
Sinh hoạt trong phòng bệnh thật sự cũng chả khác gì ở nhà, nhưng có lẽ là vì ở bệnh viện nên Triệu Ngạn Kiều luôn cảm thấy hơi bị đè nén, đành phải đi xuống dưới lầu lượn một chút, giải sầu hàng ngày.
Buổi sáng sớm nay, cô ăn xong điểm tâm, sau khi tiễn Tần Dịch Hoan đi làm liền đi xuống lầu luôn, mấy ngày nay thời tiết khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió thổi nhè nhẹ, rất thích hợp đi tản bộ.
Nhưng vừa đi được mấy bước cô đã cảm thấy bụng dưới đau đau, đau khó tả, khác với cơn đau bụng lúc trước. Triệu Ngạn Kiều bắt đầu lo lắng, cảm giác có chút không ổn, chẳng lẽ là sắp sinh sao? Nhưng cách ngày dự sinh còn ba ngày nữa, sẽ sinh sớm mấy ngày thế sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, bây giờ đi về mới là đúng. Cô cẩn thận ôm bụng, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về phòng bệnh. Thím Trần đang sắp xếp lại quần áo mà Tần Dịch Hoan mang tới hôm qua, nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều đẩy cửa đi vào thì có chút kỳ quái. Thời gian này, cô vẫn luôn đi bộ ở bên ngoài đủ rồi mới đi về, hôm nay thế nào mà vừa đi xuống đã lên rồi?
“Thím Trần, bụng con đau quá.” Triệu Ngạn Kiều nhanh chóng nằm lên trên giường, nói với thím Trần. Bây giờ Tần Dịch Hoan không có ở bên cạnh cô, cô nhất định phải tỉnh táo, mặc dù cô đã sợ đến phát run rồi.
Thím Trần giật mình, lập tức chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào, thuận tiện gọi luôn điện thoại cho mẹ Tần. Vào lúc này, Triệu Ngạn Kiều đã càng lúc càng đau, nhưng vẫn có thể nhịn được, cô không nói tiếng nào, nằm im ở đó, mặc cho bác sĩ tiến hành mọi loại kiểm tra với mình.
“Đúng là sắp sinh rồi, nhưng miệng tử cung còn chưa mở, trước tiên đừng vội đưa vào phòng sinh, đi mua ít đồ cho thai phụ ăn đi.” Bác sĩ quay đầu nói với thím Trần. Thím Trần vừa nghe, lập tức gọi điện thoại lại cho mẹ Tần, bà sợ bây giờ đi về làm cũng không kịp, chỉ có thể nhờ mẹ Tần mua mang tới.
Bên này, mẹ Tần vừa nghe được Triệu Ngạn Kiều sắp sinh, quên cả mặc áo khoác liền gọi xe chạy thẳng tới bệnh viện, vừa lên đường liền nhận được điện thoại của thím Trần. Mẹ Tần lập tức chuyển hướng đi, vừa khéo bà có người bạn mở cửa hàng riêng, bây giờ nhờ ông ta nấu chút cháo trước đã.
Lúc mẹ Tần đến, thím Trần và bác sĩ đều chờ trong phòng bệnh, bà không dám chậm trễ, vội cầm hộp cháo giữ nhiệt ngồi vào bên giường Triệu Ngạn Kiều, cho cô ăn nhẹ. Triệu Ngạn Kiều ngượng ngùng, muốn cầm lấy cái thìa tự mình ăn lại bị mẹ Tần trừng mắt, chỉ có thể ngoan ngoãn há miệng để mẹ Tần đút cho.
Nhưng cô thật sự không muốn ăn gì cả, tuy không còn đau bụng dữ dội nữa, nhưng vẫn khá đau, trong miệng đều là đắng ngắt. Song, vì đợi lát nữa còn có sức sinh con, cô chỉ có thể nuốt từng thìa cháo do mẹ Tần đút.
Bụng càng đau càng lợi hại, đến thìa cháo cuối cùng, Triệu Ngạn Kiều không thể nuốt vô nữa, mẹ Tần thấy thế lập tức quay sang nhìn bác sĩ. Bác sĩ hiểu ý, kêu ý tá đẩy xe giường bệnh di động ở ngoài cửa phòng vào. Mẹ Tần và thím Trần đỡ Triệu Ngạn Kiều nằm lên giường bệnh di động, bây giờ Triệu Ngạn Kiều mới cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nhìn quanh phòng bệnh một lượt, ai cũng ở đây, chỉ thiếu mỗi Tần Dịch Hoan thôi, lòng cô đau xót, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt.
Mẹ Tần cho là cô đau đẻ, vội vàng chạy đến bên cạnh bác sĩ, giục bác sĩ mau mau đưa cô vào trong phòng sinh. Bất ngờ là bác sĩ lại lắc đầu, nói với tình trạng của cô thì phải đợi thời gian rất lâu miệng tử cung mới có thể mở ra, hiện tại đưa vào trong phòng sinh cũng vô dụng.
Triệu Ngạn Kiều cắn răng nhịn đau nên không có nhìn thấy mẹ Tần cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh.
Lúc nhận được cuộc gọi của mẹ mình thì Tần Dịch Hoan đang đi họp. Mới vừa ấn nút nhận nghe, giọng nói cao vút của mẹ Tần liền truyền tới: “Con trai à! Vợ con sắp sinh rồi!”
Tần Dịch Hoan sững sờ, đẩy ghể ra, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, bỏ lại một đám nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không biết mới sáng sớm mà ông chủ bị trúng gió gì nữa. Tăng vận tốc xe lên tối đa, mặc kệ đèn đỏ, đèn xanh đều phóng vụt qua, không có gì quan trọng hơn cô cả! Anh nhất định phải tới ở bên cạnh cô trước khi cô vào phòng sinh!
Khi Tần Dịch Hoan thở hổn hển đẩy cửa phòng bệnh ra thì Triệu Ngạn Kiều vẫn còn nhịn đau như cũ, miệng tử cung còn chưa mở ra, thậm chí đến cả một chút dấu hiệu muốn mở ra cũng không có. Cô nắm chặt ga giường ở dưới thân, trong lòng hốt hoảng sợ muốn chết.
Bình thường mỗi ngày anh đều vây quanh cô, thế nhưng tại sao lại không ở bên cạnh cô vào thời khắc này chứ? Triệu Ngạn Kiều biết mình đang cố tình gây sự nhưng chỉ vì không nhịn được uất ức mà thôi.
Nhìn lâu như vậy, cửa phòng bệnh vẫn khép chặt, không có ai đi vào, cũng không có ai đi ra, Triệu Ngạn Kiều hoàn toàn thất vọng. Vừa muốn nhắm mắt lại, liền nghe thấy 'rầm' một tiếng, cửa bị một lực mạnh đẩy ra, người nọ thở hổn hển, đầu tóc rối bời chạy thẳng tới giường bệnh, thở dốc nói: “Tiểu Kiều, anh tới đây.”
Triệu Ngạn Kiều sững sờ nhìn anh, nín lâu như vậy, cuối cùng nước mắt cũng tuôn rơi.