Tiểu Trạch ngã bệnh, lúc mới bắt đầu còn không nghiêm trọng, chỉ là hơi kén ăn nên Triệu Ngạn Kiều cũng lơ là, chỉ coi như bé ăn nhiều. Những ngày kế tiếp, tiểu Trạch đột nhiên bắt đầu chớ sữa, còn nôn rất lợi hại, cuối cùng Triệu Ngạn Kiều đã phát hiện ra con trai bị bệnh, liền tranh thủ đưa bé đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi nói không có việc gì, chớ sữa là hiện tượng bình thường, đứa bé nào cũng bị, nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trước nay tiểu Trạch rất cố chấp đối với sữa mẹ, nguyên tắc đầu tiên luôn là ăn đến no, lần này lại mắc bệnh kén ăn, tuyệt đối không bình thường!
Song bác sĩ cứ khẳng định với cô là đứa bé tuyệt đối không hề sinh bệnh, bảo cô cho bé bú sữa nhiều hơn, không cần quá lo lắng, mấy ngày nữa là ổn. Triệu Ngạn Kiều lo lắng sầu não bế con về nhà. Thế nhưng, lần này tiểu Trạch thật sự không chịu phối hợp chút nào, l ăn bao nhiêu nôn bấn nhiêu, rồi bắt đầu tiêu chảy, chỉ mới 2-3 ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm đã mất đi vẻ rạng rỡ.
Triệu Ngạn Kiều sốt ruột, cả đêm ngủ không yên, Tần Dịch Hoan cũng chả có chỗ nào tốt, phải dỗ dành lớn rồi phải dụ dỗ nhỏ, cuối cùng, dứt khoát không đến công ty nữa, chỉ sợ một lớn một nhỏ ở nhà sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi mẹ Tần biết cũng rất lo lắng, lại đưa tiểu Trạch đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, kết quả vẫn là bình thường, đứa bé rất khỏe mạnh. Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu gấp gáp, Triệu Ngạn Kiều lo lắng đến rơi nước mắt, mắt thấy con trai càng ngày càng gầy, trong lòng cô đau như dao cứa, lại bó tay hết cách.
Tần Dịch Hoan thậm chí định đưa con trai ra nước ngoài nhưng bị Triệu Ngạn Kiều phản đối. Hiện tại tiểu Trạch không chịu nổi sự giày vò, thượng thổ hạ tả (trên nôn dưới tiêu chảy), vẫn là ở lại chỗ quen thuộc sẽ tốt hơn.
Trong lúc cô đang gấp đến xoay vòng vòng, tiểu Trạch chợt thay đổi tính cách lười biếng lúc trước, trở nên đặc biệt sôi nổi, giường trẻ con thậm chí còn trở thành không đủ dùng. Triệu Ngạn Kiều sợ bé ngã, liền không cho bé ngủ một mình nữa, mà là đặt tiểu Trạch ở trên giường lớn của cô và Tần Dịch Hoan, để cho bé tùy ý lăn lộn.
Đã một tuần rồi, tiểu Trạch vẫn như trước, chớ sữa, tiêu chảy, chưa có chút chuyển biến tốt nào. Mặc dù có hoạt bát nhưng Triệu Ngạn Kiều thà để con trai như lúc trước còn hơn. Mấy tháng trước, đứa bé được nuôi béo núc ních đã gầy xọp đi trong nháy mắt, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà đau lòng không dứt. Có lúc nhìn thấy con trai nằm trên giường gặm gặm đồ chơi nhỏ, Triệu Ngạn Kiều cũng có thể rớt nước mắt.
Nếu như có thể chịu tội thay con trai thì tốt biết bao, nó còn nhỏ như vậy, tròn trịa yếu ớt, trắng nõn, sao có thể chịu được sự giày vò như thế.
Tiểu Trạch rất ngoan, cho dù bệnh như vậy mà chưa bao giờ khóc, Triệu Ngạn Kiều thà để cho bé khóc mấy tiếng, nhưng tiểu Trạch cố tình không theo, thậm chí nằm trên giường còn lăn lộn, uốn éo, hướng về phía mẹ lộ ra nụ cười ngọt ngào. Mỗi lần như vậy, Triệu Ngạn Kiều đều cảm thấy mình rất vô dụng, trừ bỏ ôm con trai lặng lẽ rơi nước mắt thì cô chẳng làm được gì cả.
Trong nhà vẫn bị bầu không khí sốt ruột, lo lắng bao phủ, trong lòng Tần Dịch Hoan cũng khá khó chịu, đã đi tới vài bệnh viện rồi mà vẫn chưa tra được nguyên do. Anh vừa lo lắng cho cơ thể của con trai, vừa lo lắng cho Triệu Ngạn Kiều. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Triệu Ngạn Kiều gần như không ngủ, cho dù là người sắt thì cũng không chịu nổi!
Nhưng cho dù anh khuyên nhủ, an ủi như thế nào, Triệu Ngạn Kiều vẫn không dám lơ là từng giây từng phút, anh đành phải chịu đựng hàng đêm. . Cuối cùng, không biết Triệu Ngạn Kiều đã rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, tiểu Trạch cũng dần dần khá hơn, nhưng chỉ là không chớ sữa mà thôi, vẫn còn bị tiêu chảy. qQᵩy,,, Chỉ có điều, bấy nhiêu đó đã đủ khiến Triệu Ngạn Kiều mừng rỡ. Vì vậy, hàng ngày cô đều đặt hết tâm tư lên người con trai, do.ÐØ11.♫.on...,một chút lực chú ý nhỏ nhoi đến đáng thương ở trên người Tần Dịch Hoan cũng bị thu hết lại, rất có xu thế mặc kệ tất cả.
Trên lý trí thì Tần Dịch Hoan cảm thấy mình không nên tranh giành với một nhóc quỷ đang bị bệnh, huống chi tên quỷ nhỏ này còn là con trai anh, nhưng hàng ngày, khi thấy bà xã chẳng thèm liếc mình một cái nào thì trong lòng vẫn khá khó chịu. Thầm nghĩ tại sao một thanh niên hào hoa phong nhã cực tốt như anh lại bị vợ ghét bỏ chứ!
Tần Dịch Hoan buồn bực trong lòng, một khi buồn bực thì anh phải tìm một vài chuyện để làm cho xả stress, vì vậy, sau hai tuần từ khi tiểu Trạch sinh bệnh, rốt cuộc anh cũng thu dọn đến công ty. Mặc dù bị bệnh của tiểu Trạch làm chậm trễ nhưng vẫn có chuyện nhất định phải làm.
Trợ lý thấy ông chủ mình đột nhiên đi làm liền cảm thấy có chút không kịp ứng phó, một đống nhiệm vụ nối tiếp nhau, quả thật sắp quật ngã anh ta! Trong lúc anh ta đang phân vân có nên đề nghị ông chủ tăng lương hay không thì Tần Dịch Hoan lại chủ động nhắc tới. Sau khi dự án hợp tác lần này thành công sẽ tăng thêm 5% tiền lương cho anh ta!
Trợ lý vừa nghe giống như uống phải thuốc lắc, lập tức lên mười phần tinh thần đi làm việc rồi, lưu lại một mình Tần Dịch Hoan ngồi trong phòng làm việc, mở tư liêu trong tay ra, khóe miệng chứa đầy ý cười gian trá.
Càng là nhà có tiền thì càng có nhiều chuyện xấu xa, những lời này chẳng sai chút nào. Tần Dịch Hoan nhìn mấy tấm ảnh chụp mờ mờ trong túi tư liệu kia, đầu óc vừa động lập tức có chủ ý.
Cha của Tề Minh Nguyệt là Tề Kiêu, ở trong giới luôn nổi danh là yêu vợ thương con, nhưng có ai biết được, một người đàn ông nhận được lời khen ngợi như nước thủy triều lại có con riêng ở bên ngoài, hơn nữa, đứa con riêng còn hơn cả tuổi của Tề Minh Nguyệt!
Nghe nói năm đó ở trong trường đại học, Tề Kiêu có một người bạn gái 'không phải cô ấy sẽ không cưới', nhưng không biết vì sao, .
vừa tốt nghiệp liền cưới mẹ của Tề Minh Nguyệt. Cô gái kia liền trở thành đề tài trò chuyện của những kẻ buôn chuyện.
Tình yêu ư? Đó là cái gì, có thể đổi được cổ phần sao? Có thể đổi được tiền bạc sao? Trong xã hội này không có thứ tình cảm như vậy, chỉ có tận dụng triệt để mọi lợi ích, cho nên không một ai cảm thấy Tề Kiêu đã làm gì sai, ngay cả cô gái kia cũng bất đắc dĩ, không hề dây dưa.
Thế nhưng, sau khi cô gái kia rời bỏ Tề Kiêu liền phát hiện mình đã mang thai, khi đó cô ấy đã tốt nghiệp đại học, vốn không muốn đứa bé này, nhưng lại thay đổi chủ ý sau một giây ngay trên bàn mổ, như vậy Tề Kiêu mới có một người con riêng tên là Lâm Thụy.
Thân phận của Lâm Thụy vẫn luôn được bảo mật, cho đến khi Tề Minh Nguyệt lên cấp hai, Tề Kiêu mới phát hiện ra sự tồn tại của anh ta. Cuối cùng con gái vẫn phải lập gia đình, nhưng con trai thì khác, bất kể ra sao đều là người trong nhà, huống chi đứa con trai này còn ưu tú như thế, ưu tú đến nỗi ông ta không tìm được một điểm bất mãn.
Cho nên ông ta mới không ép buộc Tề Minh Nguyệt học tập quản lý công ty, thậm chí còn ngầm khích lệ Tề Minh Nguyệt làm những việc mình thích. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy là biểu hiện yêu thương con gái, nhưng trên thương trường ăn tươi nuốt sống này, thủ đoạn bồi dưỡng người thừa kế như thế là tuyệt đối không được. Tề Kiêu nhất định là biết rõ, cho nên ngay từ đầu ông ta đã không có ý định để Tề Minh Nguyệt thừa kế công ty nhà họ Tề
Thương yêu cưng chiều là cách che giấu ở bên ngoài, bên trong chẳng qua là muốn bồi dưỡng ra một người ngu ngốc mà thôi. Kẻ ngu ngốc ấy phải có một chút thông minh, một vài thủ đoạn, có thể hy sinh tất cả vì nhà họ Tề trong những lúc nguy nan. Còn phải luôn ngoan ngoãn vâng lời cha, quan trọng nhất là, không thể trở thành chướng ngại vật ngăn con trai ông ta thừa kế gia sản nhà họ Tề!
Tần Dịch Hoan sờ sờ cằm, xem ra anh phải đi gặp người tên là Lâm Thụy này rồi, không biết Tề Minh Nguyệt có thể gả cho ai đây, anh thật sự rất tò mò!
Trước khi gặp mặt Lâm Thụy, Tần Dịch Hoan vẫn nghĩ tại sao Tề Kiêu lại coi trọng đứa con trai đó như vậy, nhưng sau khi ngồi xuống nói chuyện, cuối cùng Tần Dịch Hoan cũng không nhịn được âm thầm tán thưởng trong lòng, người này thật đúng là nên coi như một đại nhân vật.
Có năng lực có tầm nhìn xa, nói năng sắc bén một hồi thấy máu, hoàn toàn chẳng cần nói nhảm, hai người vừa thấy mặt đã bắt đầu thẳng thắn. Mục đích của Lâm Thụy rất đơn giản, anh ta muốn nhà họ Tề, muốn toàn bộ nhà họ Tề! Cho dù Tề Kiêu đối xử tốt với anh ta, nhưng cũng chỉ vì năng lực mà không phải vì phần thân tình kia. Anh ta không hề nghi ngờ chút nào, nếu như anh ta chỉ là một người bình thường, ngay cả gặp mặt một lần thì Tề Kiêu cũng không thèm gặp anh ta.
Đối với cái gọi là tình thương của cha xuất hiện lưng chừng này, Lâm Thụy không cần. Anh ta là được một mình mẹ nuôi dưỡng lớn lên, dĩ nhiên sẽ phải chịu không ít sự cười nhạo, kỳ thị. .dù là mẹ đã tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng tốt, nhưng chưa cưới đã sinh con, bị anh ta liên lụy nên không thể tìm được công việc nào tốt. qQᵩy,,Vì thế, từ nhỏ đến lớn anh ta luôn luôn phải vật lộn trong sự nghèo khó, do.ÐØ11.♫.o cho đến khi Tề Kiêu biết đến sự tồn tại của anh ta thì anh ta và mẹ mình mới sống khá hơn một chút.
Thế nhưng đó là bố thí, là dùng năng lực của anh ta đổi lại sự bố thí. Cái anh ta muốn chính là bản thân chân chính nắm được quyền lực và tiền tài trong lòng bàn tay, chỉ có như vậy mới có thể không lo lắng có một ngày mình sẽ trở về gian phòng thuê tồi tàn lúc trước.
Mục đích của Tần Dịch Hoan cũng rất đơn giản, anh muốn Tề Minh Nguyệt phải bị gả đi! Cành nhanh càng tốt, gả cho ai cũng không nằm trong phạm vi anh quan tâm, dĩ nhiên, anh không tốt bụng đến mức tìm kiếm một đức lang quân như ý cho cô ta.
Hai người rất ăn ý, xúm lại nghiên cứu hơn nửa ngày, rốt cuộc đều nở nụ cười tươi, bắt tay, nói hẹn gặp lại. Hồ ly gặp hồ ly, không phải so sánh ai giảo hoạt hơn, mà là muốn dùng sự gian xảo của hai người đồng thời đối phó với đối thủ chung, cho nên kẻ bị nhắm trúng kia, trừ bi kịch vẫn là bi kịch thôi.
Tần Dịch Hoan thảo luận xong với Lâm Thụy liền lái xe về thẳng nhà, gần đây công ty không có việc gì, anh vẫn nên ở cạnh cô vợ nhỏ nhiều một chút đi. ''Núi không tới dựa ta, ta liền đi dựa núi thôi'', không phải là chủ động một chút à, đấng mày râu sợ cái gì chứ! Da mặt dày có thể chiếm được rất nhiều phúc lợi ngoài ý muốn!
Tần Dịch Hoan cười tà, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, muốn cho Triệu Ngạn Kiều một bất ngờ, không nghĩ tới lại bị Triệu Ngạn Kiều làm bất ngờ. Anh vừa mới vào cửa, chỉ thấy Triệu Ngạn Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn mình, nhìn đến tim anh mềm nhũn rồi, suýt chút nữa kêu lên một tiếng 'bảo bối', rồi đụng ngã người ta ngay tại chỗ.
Chỉ là, không đợi anh đụng ngã Triệu Ngạn Kiều thì Triệu Ngạn Kiều đã tự dâng mình lên. Cô đột ngột nhảy chồm lên người anh, ôm cổ anh, nhiệt tình tựa như một đốm lửa. .Vì vậy Tần Dịch Hoan không bình tĩnh nổi, tình huống như thế hoàn toàn không thể bình tĩnh được, cô vợ nhỏ nhớ nhung, ôm ấp yêu thương gì gì đó thật là quá mê người đi!
Tần Dịch Hoan vươn bàn tay to liền ôm trọn Triệu Ngạn Kiều vào trong ngực, bàn tay rục rịch vừa muốn lần xuống địa phương then chốt, liền nghe thấy giọng nói kích động của Triệu Ngạn Kiều: "Tiểu Trạch mọc răng rồi! Tần Dịch Hoan, tiểu Trạch mọc hai cái răng đó!"
Cô còn đang sợ không biết vì sao con trai mình vô duyên vô cớ vừa chớ sữa vừa tiêu chảy, thì ra là mọc răng rồi! Sáng nay, lúc tiểu Trạch bú sữa, dùng răng nhỏ cắn cắn đầu nhũ thì cô mới phát hiện ra, nhóc con mọc răng nên mới thấy khó chịu vậy. Hại cô lo lắng lâu như vậy, nhưng cô thật sự là rất vui mừng, hận không thể chia sẻ niềm vui ấy với toàn thế giới!
Ham muốn của Tần Dịch Hoan giống như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, dập tắt hoàn toàn. Anh ghét nhất là mọc răng gì gì đó, anh đầy cả một miệng răng chỉnh tề sáng bóng đây mà chả thấy cô kích động như thế, chỉ mọc hai cái răng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu!
Hừ hừ, Tần Dịch Hoan cảm thấy bị phân biệt đối xử’’;nâng mông Triệu Ngạn Kiều đẩy cô lên cao, dùng hai hàm răng trắng, cắn một cái trên cổ Triệu Ngạn Kiều.
Tiểu Trạch ngã bệnh, lúc mới bắt đầu còn không nghiêm trọng, chỉ là hơi kén ăn nên Triệu Ngạn Kiều cũng lơ là, chỉ coi như bé ăn nhiều. Những ngày kế tiếp, tiểu Trạch đột nhiên bắt đầu chớ sữa, còn nôn rất lợi hại, cuối cùng Triệu Ngạn Kiều đã phát hiện ra con trai bị bệnh, liền tranh thủ đưa bé đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi nói không có việc gì, chớ sữa là hiện tượng bình thường, đứa bé nào cũng bị, nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trước nay tiểu Trạch rất cố chấp đối với sữa mẹ, nguyên tắc đầu tiên luôn là ăn đến no, lần này lại mắc bệnh kén ăn, tuyệt đối không bình thường!
Song bác sĩ cứ khẳng định với cô là đứa bé tuyệt đối không hề sinh bệnh, bảo cô cho bé bú sữa nhiều hơn, không cần quá lo lắng, mấy ngày nữa là ổn. Triệu Ngạn Kiều lo lắng sầu não bế con về nhà. Thế nhưng, lần này tiểu Trạch thật sự không chịu phối hợp chút nào, l ăn bao nhiêu nôn bấn nhiêu, rồi bắt đầu tiêu chảy, chỉ mới - ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm đã mất đi vẻ rạng rỡ.
Triệu Ngạn Kiều sốt ruột, cả đêm ngủ không yên, Tần Dịch Hoan cũng chả có chỗ nào tốt, phải dỗ dành lớn rồi phải dụ dỗ nhỏ, cuối cùng, dứt khoát không đến công ty nữa, chỉ sợ một lớn một nhỏ ở nhà sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi mẹ Tần biết cũng rất lo lắng, lại đưa tiểu Trạch đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, kết quả vẫn là bình thường, đứa bé rất khỏe mạnh. Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu gấp gáp, Triệu Ngạn Kiều lo lắng đến rơi nước mắt, mắt thấy con trai càng ngày càng gầy, trong lòng cô đau như dao cứa, lại bó tay hết cách.
Tần Dịch Hoan thậm chí định đưa con trai ra nước ngoài nhưng bị Triệu Ngạn Kiều phản đối. Hiện tại tiểu Trạch không chịu nổi sự giày vò, thượng thổ hạ tả (trên nôn dưới tiêu chảy), vẫn là ở lại chỗ quen thuộc sẽ tốt hơn.
Trong lúc cô đang gấp đến xoay vòng vòng, tiểu Trạch chợt thay đổi tính cách lười biếng lúc trước, trở nên đặc biệt sôi nổi, giường trẻ con thậm chí còn trở thành không đủ dùng. Triệu Ngạn Kiều sợ bé ngã, liền không cho bé ngủ một mình nữa, mà là đặt tiểu Trạch ở trên giường lớn của cô và Tần Dịch Hoan, để cho bé tùy ý lăn lộn.
Đã một tuần rồi, tiểu Trạch vẫn như trước, chớ sữa, tiêu chảy, chưa có chút chuyển biến tốt nào. Mặc dù có hoạt bát nhưng Triệu Ngạn Kiều thà để con trai như lúc trước còn hơn. Mấy tháng trước, đứa bé được nuôi béo núc ních đã gầy xọp đi trong nháy mắt, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà đau lòng không dứt. Có lúc nhìn thấy con trai nằm trên giường gặm gặm đồ chơi nhỏ, Triệu Ngạn Kiều cũng có thể rớt nước mắt.
Nếu như có thể chịu tội thay con trai thì tốt biết bao, nó còn nhỏ như vậy, tròn trịa yếu ớt, trắng nõn, sao có thể chịu được sự giày vò như thế.
Tiểu Trạch rất ngoan, cho dù bệnh như vậy mà chưa bao giờ khóc, Triệu Ngạn Kiều thà để cho bé khóc mấy tiếng, nhưng tiểu Trạch cố tình không theo, thậm chí nằm trên giường còn lăn lộn, uốn éo, hướng về phía mẹ lộ ra nụ cười ngọt ngào. Mỗi lần như vậy, Triệu Ngạn Kiều đều cảm thấy mình rất vô dụng, trừ bỏ ôm con trai lặng lẽ rơi nước mắt thì cô chẳng làm được gì cả.
Trong nhà vẫn bị bầu không khí sốt ruột, lo lắng bao phủ, trong lòng Tần Dịch Hoan cũng khá khó chịu, đã đi tới vài bệnh viện rồi mà vẫn chưa tra được nguyên do. Anh vừa lo lắng cho cơ thể của con trai, vừa lo lắng cho Triệu Ngạn Kiều. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Triệu Ngạn Kiều gần như không ngủ, cho dù là người sắt thì cũng không chịu nổi!
Nhưng cho dù anh khuyên nhủ, an ủi như thế nào, Triệu Ngạn Kiều vẫn không dám lơ là từng giây từng phút, anh đành phải chịu đựng hàng đêm. . Cuối cùng, không biết Triệu Ngạn Kiều đã rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, tiểu Trạch cũng dần dần khá hơn, nhưng chỉ là không chớ sữa mà thôi, vẫn còn bị tiêu chảy. qQᵩy,,, Chỉ có điều, bấy nhiêu đó đã đủ khiến Triệu Ngạn Kiều mừng rỡ. Vì vậy, hàng ngày cô đều đặt hết tâm tư lên người con trai, do.ÐØ.♫.on...,một chút lực chú ý nhỏ nhoi đến đáng thương ở trên người Tần Dịch Hoan cũng bị thu hết lại, rất có xu thế mặc kệ tất cả.
Trên lý trí thì Tần Dịch Hoan cảm thấy mình không nên tranh giành với một nhóc quỷ đang bị bệnh, huống chi tên quỷ nhỏ này còn là con trai anh, nhưng hàng ngày, khi thấy bà xã chẳng thèm liếc mình một cái nào thì trong lòng vẫn khá khó chịu. Thầm nghĩ tại sao một thanh niên hào hoa phong nhã cực tốt như anh lại bị vợ ghét bỏ chứ!
Tần Dịch Hoan buồn bực trong lòng, một khi buồn bực thì anh phải tìm một vài chuyện để làm cho xả stress, vì vậy, sau hai tuần từ khi tiểu Trạch sinh bệnh, rốt cuộc anh cũng thu dọn đến công ty. Mặc dù bị bệnh của tiểu Trạch làm chậm trễ nhưng vẫn có chuyện nhất định phải làm.
Trợ lý thấy ông chủ mình đột nhiên đi làm liền cảm thấy có chút không kịp ứng phó, một đống nhiệm vụ nối tiếp nhau, quả thật sắp quật ngã anh ta! Trong lúc anh ta đang phân vân có nên đề nghị ông chủ tăng lương hay không thì Tần Dịch Hoan lại chủ động nhắc tới. Sau khi dự án hợp tác lần này thành công sẽ tăng thêm % tiền lương cho anh ta!
Trợ lý vừa nghe giống như uống phải thuốc lắc, lập tức lên mười phần tinh thần đi làm việc rồi, lưu lại một mình Tần Dịch Hoan ngồi trong phòng làm việc, mở tư liêu trong tay ra, khóe miệng chứa đầy ý cười gian trá.
Càng là nhà có tiền thì càng có nhiều chuyện xấu xa, những lời này chẳng sai chút nào. Tần Dịch Hoan nhìn mấy tấm ảnh chụp mờ mờ trong túi tư liệu kia, đầu óc vừa động lập tức có chủ ý.
Cha của Tề Minh Nguyệt là Tề Kiêu, ở trong giới luôn nổi danh là yêu vợ thương con, nhưng có ai biết được, một người đàn ông nhận được lời khen ngợi như nước thủy triều lại có con riêng ở bên ngoài, hơn nữa, đứa con riêng còn hơn cả tuổi của Tề Minh Nguyệt!
Nghe nói năm đó ở trong trường đại học, Tề Kiêu có một người bạn gái 'không phải cô ấy sẽ không cưới', nhưng không biết vì sao, .
vừa tốt nghiệp liền cưới mẹ của Tề Minh Nguyệt. Cô gái kia liền trở thành đề tài trò chuyện của những kẻ buôn chuyện.
Tình yêu ư? Đó là cái gì, có thể đổi được cổ phần sao? Có thể đổi được tiền bạc sao? Trong xã hội này không có thứ tình cảm như vậy, chỉ có tận dụng triệt để mọi lợi ích, cho nên không một ai cảm thấy Tề Kiêu đã làm gì sai, ngay cả cô gái kia cũng bất đắc dĩ, không hề dây dưa.
Thế nhưng, sau khi cô gái kia rời bỏ Tề Kiêu liền phát hiện mình đã mang thai, khi đó cô ấy đã tốt nghiệp đại học, vốn không muốn đứa bé này, nhưng lại thay đổi chủ ý sau một giây ngay trên bàn mổ, như vậy Tề Kiêu mới có một người con riêng tên là Lâm Thụy.
Thân phận của Lâm Thụy vẫn luôn được bảo mật, cho đến khi Tề Minh Nguyệt lên cấp hai, Tề Kiêu mới phát hiện ra sự tồn tại của anh ta. Cuối cùng con gái vẫn phải lập gia đình, nhưng con trai thì khác, bất kể ra sao đều là người trong nhà, huống chi đứa con trai này còn ưu tú như thế, ưu tú đến nỗi ông ta không tìm được một điểm bất mãn.
Cho nên ông ta mới không ép buộc Tề Minh Nguyệt học tập quản lý công ty, thậm chí còn ngầm khích lệ Tề Minh Nguyệt làm những việc mình thích. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy là biểu hiện yêu thương con gái, nhưng trên thương trường ăn tươi nuốt sống này, thủ đoạn bồi dưỡng người thừa kế như thế là tuyệt đối không được. Tề Kiêu nhất định là biết rõ, cho nên ngay từ đầu ông ta đã không có ý định để Tề Minh Nguyệt thừa kế công ty nhà họ Tề
Thương yêu cưng chiều là cách che giấu ở bên ngoài, bên trong chẳng qua là muốn bồi dưỡng ra một người ngu ngốc mà thôi. Kẻ ngu ngốc ấy phải có một chút thông minh, một vài thủ đoạn, có thể hy sinh tất cả vì nhà họ Tề trong những lúc nguy nan. Còn phải luôn ngoan ngoãn vâng lời cha, quan trọng nhất là, không thể trở thành chướng ngại vật ngăn con trai ông ta thừa kế gia sản nhà họ Tề!
Tần Dịch Hoan sờ sờ cằm, xem ra anh phải đi gặp người tên là Lâm Thụy này rồi, không biết Tề Minh Nguyệt có thể gả cho ai đây, anh thật sự rất tò mò!
Trước khi gặp mặt Lâm Thụy, Tần Dịch Hoan vẫn nghĩ tại sao Tề Kiêu lại coi trọng đứa con trai đó như vậy, nhưng sau khi ngồi xuống nói chuyện, cuối cùng Tần Dịch Hoan cũng không nhịn được âm thầm tán thưởng trong lòng, người này thật đúng là nên coi như một đại nhân vật.
Có năng lực có tầm nhìn xa, nói năng sắc bén một hồi thấy máu, hoàn toàn chẳng cần nói nhảm, hai người vừa thấy mặt đã bắt đầu thẳng thắn. Mục đích của Lâm Thụy rất đơn giản, anh ta muốn nhà họ Tề, muốn toàn bộ nhà họ Tề! Cho dù Tề Kiêu đối xử tốt với anh ta, nhưng cũng chỉ vì năng lực mà không phải vì phần thân tình kia. Anh ta không hề nghi ngờ chút nào, nếu như anh ta chỉ là một người bình thường, ngay cả gặp mặt một lần thì Tề Kiêu cũng không thèm gặp anh ta.
Đối với cái gọi là tình thương của cha xuất hiện lưng chừng này, Lâm Thụy không cần. Anh ta là được một mình mẹ nuôi dưỡng lớn lên, dĩ nhiên sẽ phải chịu không ít sự cười nhạo, kỳ thị. .dù là mẹ đã tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng tốt, nhưng chưa cưới đã sinh con, bị anh ta liên lụy nên không thể tìm được công việc nào tốt. qQᵩy,,Vì thế, từ nhỏ đến lớn anh ta luôn luôn phải vật lộn trong sự nghèo khó, do.ÐØ.♫.o cho đến khi Tề Kiêu biết đến sự tồn tại của anh ta thì anh ta và mẹ mình mới sống khá hơn một chút.
Thế nhưng đó là bố thí, là dùng năng lực của anh ta đổi lại sự bố thí. Cái anh ta muốn chính là bản thân chân chính nắm được quyền lực và tiền tài trong lòng bàn tay, chỉ có như vậy mới có thể không lo lắng có một ngày mình sẽ trở về gian phòng thuê tồi tàn lúc trước.
Mục đích của Tần Dịch Hoan cũng rất đơn giản, anh muốn Tề Minh Nguyệt phải bị gả đi! Cành nhanh càng tốt, gả cho ai cũng không nằm trong phạm vi anh quan tâm, dĩ nhiên, anh không tốt bụng đến mức tìm kiếm một đức lang quân như ý cho cô ta.
Hai người rất ăn ý, xúm lại nghiên cứu hơn nửa ngày, rốt cuộc đều nở nụ cười tươi, bắt tay, nói hẹn gặp lại. Hồ ly gặp hồ ly, không phải so sánh ai giảo hoạt hơn, mà là muốn dùng sự gian xảo của hai người đồng thời đối phó với đối thủ chung, cho nên kẻ bị nhắm trúng kia, trừ bi kịch vẫn là bi kịch thôi.
Tần Dịch Hoan thảo luận xong với Lâm Thụy liền lái xe về thẳng nhà, gần đây công ty không có việc gì, anh vẫn nên ở cạnh cô vợ nhỏ nhiều một chút đi. ''Núi không tới dựa ta, ta liền đi dựa núi thôi'', không phải là chủ động một chút à, đấng mày râu sợ cái gì chứ! Da mặt dày có thể chiếm được rất nhiều phúc lợi ngoài ý muốn!
Tần Dịch Hoan cười tà, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, muốn cho Triệu Ngạn Kiều một bất ngờ, không nghĩ tới lại bị Triệu Ngạn Kiều làm bất ngờ. Anh vừa mới vào cửa, chỉ thấy Triệu Ngạn Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn mình, nhìn đến tim anh mềm nhũn rồi, suýt chút nữa kêu lên một tiếng 'bảo bối', rồi đụng ngã người ta ngay tại chỗ.
Chỉ là, không đợi anh đụng ngã Triệu Ngạn Kiều thì Triệu Ngạn Kiều đã tự dâng mình lên. Cô đột ngột nhảy chồm lên người anh, ôm cổ anh, nhiệt tình tựa như một đốm lửa. .Vì vậy Tần Dịch Hoan không bình tĩnh nổi, tình huống như thế hoàn toàn không thể bình tĩnh được, cô vợ nhỏ nhớ nhung, ôm ấp yêu thương gì gì đó thật là quá mê người đi!
Tần Dịch Hoan vươn bàn tay to liền ôm trọn Triệu Ngạn Kiều vào trong ngực, bàn tay rục rịch vừa muốn lần xuống địa phương then chốt, liền nghe thấy giọng nói kích động của Triệu Ngạn Kiều: "Tiểu Trạch mọc răng rồi! Tần Dịch Hoan, tiểu Trạch mọc hai cái răng đó!"
Cô còn đang sợ không biết vì sao con trai mình vô duyên vô cớ vừa chớ sữa vừa tiêu chảy, thì ra là mọc răng rồi! Sáng nay, lúc tiểu Trạch bú sữa, dùng răng nhỏ cắn cắn đầu nhũ thì cô mới phát hiện ra, nhóc con mọc răng nên mới thấy khó chịu vậy. Hại cô lo lắng lâu như vậy, nhưng cô thật sự là rất vui mừng, hận không thể chia sẻ niềm vui ấy với toàn thế giới!
Ham muốn của Tần Dịch Hoan giống như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, dập tắt hoàn toàn. Anh ghét nhất là mọc răng gì gì đó, anh đầy cả một miệng răng chỉnh tề sáng bóng đây mà chả thấy cô kích động như thế, chỉ mọc hai cái răng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu!
Hừ hừ, Tần Dịch Hoan cảm thấy bị phân biệt đối xử’’;nâng mông Triệu Ngạn Kiều đẩy cô lên cao, dùng hai hàm răng trắng, cắn một cái trên cổ Triệu Ngạn Kiều.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tiểu Trạch ngã bệnh, lúc mới bắt đầu còn không nghiêm trọng, chỉ là hơi kén ăn nên Triệu Ngạn Kiều cũng lơ là, chỉ coi như bé ăn nhiều. Những ngày kế tiếp, tiểu Trạch đột nhiên bắt đầu chớ sữa, còn nôn rất lợi hại, cuối cùng Triệu Ngạn Kiều đã phát hiện ra con trai bị bệnh, liền tranh thủ đưa bé đến bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra một hồi rồi nói không có việc gì, chớ sữa là hiện tượng bình thường, đứa bé nào cũng bị, nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trước nay tiểu Trạch rất cố chấp đối với sữa mẹ, nguyên tắc đầu tiên luôn là ăn đến no, lần này lại mắc bệnh kén ăn, tuyệt đối không bình thường!
Song bác sĩ cứ khẳng định với cô là đứa bé tuyệt đối không hề sinh bệnh, bảo cô cho bé bú sữa nhiều hơn, không cần quá lo lắng, mấy ngày nữa là ổn. Triệu Ngạn Kiều lo lắng sầu não bế con về nhà. Thế nhưng, lần này tiểu Trạch thật sự không chịu phối hợp chút nào, l ăn bao nhiêu nôn bấn nhiêu, rồi bắt đầu tiêu chảy, chỉ mới 2-3 ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mũm mĩm đã mất đi vẻ rạng rỡ.
Triệu Ngạn Kiều sốt ruột, cả đêm ngủ không yên, Tần Dịch Hoan cũng chả có chỗ nào tốt, phải dỗ dành lớn rồi phải dụ dỗ nhỏ, cuối cùng, dứt khoát không đến công ty nữa, chỉ sợ một lớn một nhỏ ở nhà sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi mẹ Tần biết cũng rất lo lắng, lại đưa tiểu Trạch đến bệnh viện kiểm tra một lần nữa, kết quả vẫn là bình thường, đứa bé rất khỏe mạnh. Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu gấp gáp, Triệu Ngạn Kiều lo lắng đến rơi nước mắt, mắt thấy con trai càng ngày càng gầy, trong lòng cô đau như dao cứa, lại bó tay hết cách.
Tần Dịch Hoan thậm chí định đưa con trai ra nước ngoài nhưng bị Triệu Ngạn Kiều phản đối. Hiện tại tiểu Trạch không chịu nổi sự giày vò, thượng thổ hạ tả (trên nôn dưới tiêu chảy), vẫn là ở lại chỗ quen thuộc sẽ tốt hơn.
Trong lúc cô đang gấp đến xoay vòng vòng, tiểu Trạch chợt thay đổi tính cách lười biếng lúc trước, trở nên đặc biệt sôi nổi, giường trẻ con thậm chí còn trở thành không đủ dùng. Triệu Ngạn Kiều sợ bé ngã, liền không cho bé ngủ một mình nữa, mà là đặt tiểu Trạch ở trên giường lớn của cô và Tần Dịch Hoan, để cho bé tùy ý lăn lộn.
Đã một tuần rồi, tiểu Trạch vẫn như trước, chớ sữa, tiêu chảy, chưa có chút chuyển biến tốt nào. Mặc dù có hoạt bát nhưng Triệu Ngạn Kiều thà để con trai như lúc trước còn hơn. Mấy tháng trước, đứa bé được nuôi béo núc ních đã gầy xọp đi trong nháy mắt, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà đau lòng không dứt. Có lúc nhìn thấy con trai nằm trên giường gặm gặm đồ chơi nhỏ, Triệu Ngạn Kiều cũng có thể rớt nước mắt.
Nếu như có thể chịu tội thay con trai thì tốt biết bao, nó còn nhỏ như vậy, tròn trịa yếu ớt, trắng nõn, sao có thể chịu được sự giày vò như thế.
Tiểu Trạch rất ngoan, cho dù bệnh như vậy mà chưa bao giờ khóc, Triệu Ngạn Kiều thà để cho bé khóc mấy tiếng, nhưng tiểu Trạch cố tình không theo, thậm chí nằm trên giường còn lăn lộn, uốn éo, hướng về phía mẹ lộ ra nụ cười ngọt ngào. Mỗi lần như vậy, Triệu Ngạn Kiều đều cảm thấy mình rất vô dụng, trừ bỏ ôm con trai lặng lẽ rơi nước mắt thì cô chẳng làm được gì cả.
Trong nhà vẫn bị bầu không khí sốt ruột, lo lắng bao phủ, trong lòng Tần Dịch Hoan cũng khá khó chịu, đã đi tới vài bệnh viện rồi mà vẫn chưa tra được nguyên do. Anh vừa lo lắng cho cơ thể của con trai, vừa lo lắng cho Triệu Ngạn Kiều. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Triệu Ngạn Kiều gần như không ngủ, cho dù là người sắt thì cũng không chịu nổi!
Nhưng cho dù anh khuyên nhủ, an ủi như thế nào, Triệu Ngạn Kiều vẫn không dám lơ là từng giây từng phút, anh đành phải chịu đựng hàng đêm. . Cuối cùng, không biết Triệu Ngạn Kiều đã rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, tiểu Trạch cũng dần dần khá hơn, nhưng chỉ là không chớ sữa mà thôi, vẫn còn bị tiêu chảy. qQᵩy,,, Chỉ có điều, bấy nhiêu đó đã đủ khiến Triệu Ngạn Kiều mừng rỡ. Vì vậy, hàng ngày cô đều đặt hết tâm tư lên người con trai, do.ÐØ11.♫.on...,một chút lực chú ý nhỏ nhoi đến đáng thương ở trên người Tần Dịch Hoan cũng bị thu hết lại, rất có xu thế mặc kệ tất cả.
Trên lý trí thì Tần Dịch Hoan cảm thấy mình không nên tranh giành với một nhóc quỷ đang bị bệnh, huống chi tên quỷ nhỏ này còn là con trai anh, nhưng hàng ngày, khi thấy bà xã chẳng thèm liếc mình một cái nào thì trong lòng vẫn khá khó chịu. Thầm nghĩ tại sao một thanh niên hào hoa phong nhã cực tốt như anh lại bị vợ ghét bỏ chứ!
Tần Dịch Hoan buồn bực trong lòng, một khi buồn bực thì anh phải tìm một vài chuyện để làm cho xả stress, vì vậy, sau hai tuần từ khi tiểu Trạch sinh bệnh, rốt cuộc anh cũng thu dọn đến công ty. Mặc dù bị bệnh của tiểu Trạch làm chậm trễ nhưng vẫn có chuyện nhất định phải làm.
Trợ lý thấy ông chủ mình đột nhiên đi làm liền cảm thấy có chút không kịp ứng phó, một đống nhiệm vụ nối tiếp nhau, quả thật sắp quật ngã anh ta! Trong lúc anh ta đang phân vân có nên đề nghị ông chủ tăng lương hay không thì Tần Dịch Hoan lại chủ động nhắc tới. Sau khi dự án hợp tác lần này thành công sẽ tăng thêm 5% tiền lương cho anh ta!
Trợ lý vừa nghe giống như uống phải thuốc lắc, lập tức lên mười phần tinh thần đi làm việc rồi, lưu lại một mình Tần Dịch Hoan ngồi trong phòng làm việc, mở tư liêu trong tay ra, khóe miệng chứa đầy ý cười gian trá.
Càng là nhà có tiền thì càng có nhiều chuyện xấu xa, những lời này chẳng sai chút nào. Tần Dịch Hoan nhìn mấy tấm ảnh chụp mờ mờ trong túi tư liệu kia, đầu óc vừa động lập tức có chủ ý.
Cha của Tề Minh Nguyệt là Tề Kiêu, ở trong giới luôn nổi danh là yêu vợ thương con, nhưng có ai biết được, một người đàn ông nhận được lời khen ngợi như nước thủy triều lại có con riêng ở bên ngoài, hơn nữa, đứa con riêng còn hơn cả tuổi của Tề Minh Nguyệt!
Nghe nói năm đó ở trong trường đại học, Tề Kiêu có một người bạn gái 'không phải cô ấy sẽ không cưới', nhưng không biết vì sao, .
vừa tốt nghiệp liền cưới mẹ của Tề Minh Nguyệt. Cô gái kia liền trở thành đề tài trò chuyện của những kẻ buôn chuyện.
Tình yêu ư? Đó là cái gì, có thể đổi được cổ phần sao? Có thể đổi được tiền bạc sao? Trong xã hội này không có thứ tình cảm như vậy, chỉ có tận dụng triệt để mọi lợi ích, cho nên không một ai cảm thấy Tề Kiêu đã làm gì sai, ngay cả cô gái kia cũng bất đắc dĩ, không hề dây dưa.
Thế nhưng, sau khi cô gái kia rời bỏ Tề Kiêu liền phát hiện mình đã mang thai, khi đó cô ấy đã tốt nghiệp đại học, vốn không muốn đứa bé này, nhưng lại thay đổi chủ ý sau một giây ngay trên bàn mổ, như vậy Tề Kiêu mới có một người con riêng tên là Lâm Thụy.
Thân phận của Lâm Thụy vẫn luôn được bảo mật, cho đến khi Tề Minh Nguyệt lên cấp hai, Tề Kiêu mới phát hiện ra sự tồn tại của anh ta. Cuối cùng con gái vẫn phải lập gia đình, nhưng con trai thì khác, bất kể ra sao đều là người trong nhà, huống chi đứa con trai này còn ưu tú như thế, ưu tú đến nỗi ông ta không tìm được một điểm bất mãn.
Cho nên ông ta mới không ép buộc Tề Minh Nguyệt học tập quản lý công ty, thậm chí còn ngầm khích lệ Tề Minh Nguyệt làm những việc mình thích. Người bên ngoài nhìn vào thì thấy là biểu hiện yêu thương con gái, nhưng trên thương trường ăn tươi nuốt sống này, thủ đoạn bồi dưỡng người thừa kế như thế là tuyệt đối không được. Tề Kiêu nhất định là biết rõ, cho nên ngay từ đầu ông ta đã không có ý định để Tề Minh Nguyệt thừa kế công ty nhà họ Tề
Thương yêu cưng chiều là cách che giấu ở bên ngoài, bên trong chẳng qua là muốn bồi dưỡng ra một người ngu ngốc mà thôi. Kẻ ngu ngốc ấy phải có một chút thông minh, một vài thủ đoạn, có thể hy sinh tất cả vì nhà họ Tề trong những lúc nguy nan. Còn phải luôn ngoan ngoãn vâng lời cha, quan trọng nhất là, không thể trở thành chướng ngại vật ngăn con trai ông ta thừa kế gia sản nhà họ Tề!
Tần Dịch Hoan sờ sờ cằm, xem ra anh phải đi gặp người tên là Lâm Thụy này rồi, không biết Tề Minh Nguyệt có thể gả cho ai đây, anh thật sự rất tò mò!
Trước khi gặp mặt Lâm Thụy, Tần Dịch Hoan vẫn nghĩ tại sao Tề Kiêu lại coi trọng đứa con trai đó như vậy, nhưng sau khi ngồi xuống nói chuyện, cuối cùng Tần Dịch Hoan cũng không nhịn được âm thầm tán thưởng trong lòng, người này thật đúng là nên coi như một đại nhân vật.
Có năng lực có tầm nhìn xa, nói năng sắc bén một hồi thấy máu, hoàn toàn chẳng cần nói nhảm, hai người vừa thấy mặt đã bắt đầu thẳng thắn. Mục đích của Lâm Thụy rất đơn giản, anh ta muốn nhà họ Tề, muốn toàn bộ nhà họ Tề! Cho dù Tề Kiêu đối xử tốt với anh ta, nhưng cũng chỉ vì năng lực mà không phải vì phần thân tình kia. Anh ta không hề nghi ngờ chút nào, nếu như anh ta chỉ là một người bình thường, ngay cả gặp mặt một lần thì Tề Kiêu cũng không thèm gặp anh ta.
Đối với cái gọi là tình thương của cha xuất hiện lưng chừng này, Lâm Thụy không cần. Anh ta là được một mình mẹ nuôi dưỡng lớn lên, dĩ nhiên sẽ phải chịu không ít sự cười nhạo, kỳ thị. .dù là mẹ đã tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng tốt, nhưng chưa cưới đã sinh con, bị anh ta liên lụy nên không thể tìm được công việc nào tốt. qQᵩy,,Vì thế, từ nhỏ đến lớn anh ta luôn luôn phải vật lộn trong sự nghèo khó, do.ÐØ11.♫.o cho đến khi Tề Kiêu biết đến sự tồn tại của anh ta thì anh ta và mẹ mình mới sống khá hơn một chút.
Thế nhưng đó là bố thí, là dùng năng lực của anh ta đổi lại sự bố thí. Cái anh ta muốn chính là bản thân chân chính nắm được quyền lực và tiền tài trong lòng bàn tay, chỉ có như vậy mới có thể không lo lắng có một ngày mình sẽ trở về gian phòng thuê tồi tàn lúc trước.
Mục đích của Tần Dịch Hoan cũng rất đơn giản, anh muốn Tề Minh Nguyệt phải bị gả đi! Cành nhanh càng tốt, gả cho ai cũng không nằm trong phạm vi anh quan tâm, dĩ nhiên, anh không tốt bụng đến mức tìm kiếm một đức lang quân như ý cho cô ta.
Hai người rất ăn ý, xúm lại nghiên cứu hơn nửa ngày, rốt cuộc đều nở nụ cười tươi, bắt tay, nói hẹn gặp lại. Hồ ly gặp hồ ly, không phải so sánh ai giảo hoạt hơn, mà là muốn dùng sự gian xảo của hai người đồng thời đối phó với đối thủ chung, cho nên kẻ bị nhắm trúng kia, trừ bi kịch vẫn là bi kịch thôi.
Tần Dịch Hoan thảo luận xong với Lâm Thụy liền lái xe về thẳng nhà, gần đây công ty không có việc gì, anh vẫn nên ở cạnh cô vợ nhỏ nhiều một chút đi. ''Núi không tới dựa ta, ta liền đi dựa núi thôi'', không phải là chủ động một chút à, đấng mày râu sợ cái gì chứ! Da mặt dày có thể chiếm được rất nhiều phúc lợi ngoài ý muốn!
Tần Dịch Hoan cười tà, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, muốn cho Triệu Ngạn Kiều một bất ngờ, không nghĩ tới lại bị Triệu Ngạn Kiều làm bất ngờ. Anh vừa mới vào cửa, chỉ thấy Triệu Ngạn Kiều mở to đôi mắt ngập nước nhìn mình, nhìn đến tim anh mềm nhũn rồi, suýt chút nữa kêu lên một tiếng 'bảo bối', rồi đụng ngã người ta ngay tại chỗ.
Chỉ là, không đợi anh đụng ngã Triệu Ngạn Kiều thì Triệu Ngạn Kiều đã tự dâng mình lên. Cô đột ngột nhảy chồm lên người anh, ôm cổ anh, nhiệt tình tựa như một đốm lửa. .Vì vậy Tần Dịch Hoan không bình tĩnh nổi, tình huống như thế hoàn toàn không thể bình tĩnh được, cô vợ nhỏ nhớ nhung, ôm ấp yêu thương gì gì đó thật là quá mê người đi!
Tần Dịch Hoan vươn bàn tay to liền ôm trọn Triệu Ngạn Kiều vào trong ngực, bàn tay rục rịch vừa muốn lần xuống địa phương then chốt, liền nghe thấy giọng nói kích động của Triệu Ngạn Kiều: "Tiểu Trạch mọc răng rồi! Tần Dịch Hoan, tiểu Trạch mọc hai cái răng đó!"
Cô còn đang sợ không biết vì sao con trai mình vô duyên vô cớ vừa chớ sữa vừa tiêu chảy, thì ra là mọc răng rồi! Sáng nay, lúc tiểu Trạch bú sữa, dùng răng nhỏ cắn cắn đầu nhũ thì cô mới phát hiện ra, nhóc con mọc răng nên mới thấy khó chịu vậy. Hại cô lo lắng lâu như vậy, nhưng cô thật sự là rất vui mừng, hận không thể chia sẻ niềm vui ấy với toàn thế giới!
Ham muốn của Tần Dịch Hoan giống như bị một chậu nước lạnh tưới xuống, dập tắt hoàn toàn. Anh ghét nhất là mọc răng gì gì đó, anh đầy cả một miệng răng chỉnh tề sáng bóng đây mà chả thấy cô kích động như thế, chỉ mọc hai cái răng mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu!
Hừ hừ, Tần Dịch Hoan cảm thấy bị phân biệt đối xử’’;nâng mông Triệu Ngạn Kiều đẩy cô lên cao, dùng hai hàm răng trắng, cắn một cái trên cổ Triệu Ngạn Kiều.