Vết thương của tiểu Trạch đang từ từ tốt lên, ngay cả những vết tím đen trên mặt cũng khá lên không ít, khiến Triệu Ngạn Kiều thở phào nhẹ nhõm. Điều làm cô vui mừng nhất chính là, tiểu Trạch không phải là đứa bé hiếu động, mặc dù thân thể bị cố định bằng đủ mọi loại băng bó, rất khó chịu nhưng bé chưa từng lộn xộn, khiến người lớn bớt đi rất nhiều lo lắng.
Lúc trước Triệu Ngạn Kiều còn lo lắng vết thương trên mặt tiểu Trạch sẽ lưu lại sẹo, nhớ tới khuôn mặt con trai đã từng béo trắng, mềm mại cô liền cảm thấy trong lòng chua xót. Nhưng bác sĩ lại nói năng lực tự lành bệnh của trẻ con rất mạnh nên không cần lo lắng. Bây giờ nhìn tình trạng này đúng là không khác nhiều lắm.
Nếu như là chỉ cần tĩnh dưỡng, không cần dùng thuốc nữa thì Triệu Ngạn Kiều liền thương lượng với Tần Dịch Hoan đưa tiểu Trạch về nhà, dù sao vẫn còn có bác sĩ gia đình mà. Mặc dù tiểu Trạch ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, nhưng trong bệnh viện vẫn không thể thoải mái như ở nhà, với cả cứ bật điều hòa suốt sẽ ảnh hưởng đến thân thể của tiểu Trạch.
Tần Dịch Hoan suy nghĩ một chút liền đồng ý, anh không rành về chuyện chăm sóc trẻ nhỏ, tiểu Kiều muốn làm thế nào đều được hết. Vì vậy, sau khi tiểu Trạch phẫu thuật xong gần nửa tháng liền được cha mẹ đưa về nhà, trở lại trên giường trẻ con của mình.
Cùng lúc đó, quan hệ giữa Tề Minh Nguyệt và La Minh trở nên càng ngày càng tốt, hai người đều tỏ ra vô cùng nồng nhiệt, hiển nhiên đã lọt vào trong tình yêu điên cuồng. Cho dù Tề Minh Nguyệt có nói yêu thích Tần Dịch Hoan đến đâu thì rõ ràng cô ta vẫn rất hưởng thụ một người khác mang đến cho cô ta loại cảm giác ấy. Lâm Thụy rèn sắt khi còn nóng, rất nhanh liền chọn xong ngày lễ đinh hôn của Tề Minh Nguyệt và La Minh.
Tề Minh Nguyệt vốn cảm thấy quá gấp rút, nhưng trong lòng lại vẫn rất ngọt ngào, đính hôn sớm một chút thì kế hoạch của cô ta cũng có thể thực hiện sớm một chút. Nhưng hình như La Minh cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng của cô ta, thậm chí ở trong buổi hẹn hò lần đầu tiên đã liên tục thất thần khiến Tề Minh Nguyệt suýt chút nữa đã xách ví bỏ đi!
Nhưng vừa nghĩ đến người này sắp trở thành chồng chưa cưới của mình, cô ta liền miễn cưỡng tự nhủ mình phải nhẫn nhịn. Song chịu đựng đến bữa ăn tối thì cuối cùng liền không nhịn được nữa, nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của người trước mặt này, cô ta liền ăn mất cả ngon rồi! Là đang ghét bỏ cô ta sao? Vậy thì giải trừ hôn ước đi! Tề Minh Nguyệt này còn chưa đến mức mất giá như thế!
Lúc này Tề Minh Nguyệt hoàn toàn quên mất mình đã mất giá rất nhiều năm rồi. Cô ta ném mạnh dao dĩa xuống khay, phát ra tiếng đồ sứ chói tai, ở trong nhà hàng tây yên tĩnh thanh nhã liền cực kỳ nổi bật.
“La Minh! Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Bị Tề Minh Nguyệt phát hiện ra dị trạng (trạng thái khác thường), La Minh có chút hoảng hốt, đôi tay nắm chặt dao nĩa, mặt chợt đỏ bừng, hồi lâu vẫn không nặn ra nổi một chữ. Sắc mặt Tề Minh Nguyệt nhất thời càng khó coi, hất cằm, đứng lên muốn rời đi. Ở trong lòng cô ta, La Minh cũng chỉ là một cái ván cầu mà thôi, cô ta chưa đến nỗi không thể sống thiếu La Minh!
La Minh vừa thấy Tề Minh Nguyệt muốn bỏ đi, vội vàng vòng qua cái bàn, ngăn ở phía trước, không để cho cô ta rời đi.
“Anh tránh ra!” Tề Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, không phải là không thích ở cùng cô ta à, tại sao lúc cô ta muốn rời đi thì lại ngăn cản? Cô ta không lạ gì! Không lạ gì!
“Minh Nguyệt...Minh Nguyệt, em đừng đi....” La Minh đầy khẩn trương liền bắt đầu nói năng lộn xộn, hoàn toàn không giống như là người ở địa vị cao đã lâu, mà hệt như một cậu trai mới biết yêu, khiến Tề Minh Nguyệt một hồi hoảng hốt.
“La Minh, nếu như anh không đồng ý....” Ngón tay của Tề Minh Nguyệt run run, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra, kết quả còn chưa nói hết, trước mắt liền hoa lên. Người vừa mới ngăn ở trước mặt, vậy mà đã quỳ xuống kêu "bịch" một tiếng.
“Anh....Anh đang làm gì thế?” Tề Minh Nguyệt không kiềm được lui về phía sau một bước, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi.
“Chúng ta không cần đính hôn.” La Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tề Minh Nguyệt, ngay lúc cô ta vừa đổi sắc mặt liền nói tiếp: “Trực tiếp kết hôn có được không? Minh Nguyệt, gả cho anh nhé?”
Vui mừng quá lớn khiến cho Tề Minh Nguyệt đứng ngơ ngác tại chỗ hoàn toàn quên cả phản ứng, cho đến khi xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, cô ta mới đột nhiên phục hồi tinh thần. La Minh quỳ một gối xuống, trên tay cầm chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, vẻ mặt thành khẩn mà mong đợi, trong đôi mắt đen mang theo chút tâm tư nhỏ không dễ phát giác.
Trái tim Tề Minh Nguyệt đập thình thịch, trong lòng bất kỳ cô gái nào cũng từng tưởng tượng qua cảnh tượng được bạn trai mình cầu hôn, muốn vừa lãng mạn vừa rung động. Mà bây giờ ở trong tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi của đám người xung quanh, Tề Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, nếu không đồng ý với La Minh thì đúng là chà đạp người ta.
Vì vậy, vị thiên kim kiêu ngạo của nhà họ Tề đã đồng ý lời cầu hôn của La Minh trong khung cảnh lãng mạn của nhà hàng Tây, hai người mới quen biết nửa tháng đã quyết định cưới chui vào một tháng sau.
Những tờ báo tranh nhau đưa tin, khuôn mặt hạnh phúc của Tề Minh Nguyệt được phóng to trên báo chí, sắc mặt thiếu nữ trẻ tuổi hồng nhuận, cực kỳ xinh đẹp, giống như không chịu chút đả kích nào khi cha mẹ qua đời.
Triệu Ngạn Kiều nắm thật chặt tờ báo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bức ảnh chụp Tề Minh Nguyệt, quả thật hận không thể nhìn ra một lỗ thủng trên tờ báo. Tần Dịch Hoan biết cô đang suy nghĩ cái gì, dùng sức rút tờ báo từ trong tay cô ra, nói: “Em còn chưa tin anh à, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh rồi.”
Triệu Ngạn Kiều hạ mắt, mím môi không đáp. Tiểu Trạch bị ném xuống cầu thang đã tạo thành đả kích quá lớn với cô, một khi có vấn đề liên quan đến an nguy của tiểu Trạch, bất kể ra sao cô cũng không thỏa hiệp, cho dù là Tần Dịch Hoan cũng như vậy.
Tần Dịch Hoan thấy thế liền thở dài một cái, nói: “Tiểu Kiều, em lo lắng quá mức rồi, anh sẽ không sai sót nữa.”
Một lần sai sót suýt chút nữa đã hại chết con trai mình, làm sao anh có thể ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ? Chỉ là bây giờ tiểu Kiều thật giống như một chú chim sợ cành cong, xem ra muốn cô hoàn toàn yên lòng thì phải khiến cho Tề Minh Nguyệt bị trừng phạt thích đáng thôi.
“Chờ một tháng nữa, anh bảo đảm sẽ không để cho cô ta thoải mái.” Tần Dịch Hoan nắm bàn tay của Triệu Ngạn Kiều, khẩn cầu.
Triệu Ngạn Kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày mùa thu đã không còn gay gắt như mùa hạ, bầu trời trong xanh bao la, vài đám mây lững lờ trôi. Cô nhớ tới thời điểm này năm ngoái, anh cũng dùng ánh mắt ấy, nửa quỳ ở trước mặt cô muốn cùng cô nuôi dạy cục cưng khôn lớn. Chớp chớp mắt, Triệu Ngạn Kiều nghe được giọng nói hơi run rẩy của mình: “Tần Dịch Hoan, đứng để em thất vọng nữa.”
Mà trong lúc Tần Dịch Hoan bận rộn trong ngoài xử lý chuyện của Tề Minh Nguyệt thì Chu Tiểu Mạch cũng không hề nhàn rỗi. Trong lòng cô, Tề Minh Nguyệt chính là đại diện cho nhà họ Tề, nếu Tề Minh Nguyệt ức hiếp tiểu Trạch thì tương đương với cả nhà họ Tề ức hiếp tiểu Trạch. Vì vậy, sau khi Lâm Thụy tiếp quản nhà họ Tề, việc kinh doanh của nhà họ Tề đã gặp nhiều trắc trở, cổ phiếu hạ giá nhanh chóng, trong lúc nhất thời làm cho anh ta luống cuống tay chân.
May nhờ có Tần Dịch Hoan hỗ trợ, tình cảnh của Lâm Thụy mới khá lên. Anh ta không biết nhà họ Tề đã đắc tội gì với nhà họ Chu, trong một lần cùng Tần Dịch Hoan thương lượng bước kế tiếp của kế hoạch mới vô tình nhắc tới chuyện này. Kết quả không ngờ lại biết được chân tướng từ trong miệng Tần Dịch Hoan.
Tần Dịch Hoan cảm thấy rất bất đắc dĩ với cách làm của Chu Tiểu Mạch, cô gái này đúng là được người nhà bảo vệ quá tốt, chẳng lẽ cô nàng không biết nhà họ Tề đã sớm đổi chủ rồi sao? Còn nữa, trong thành phố này ai ai cũng biết Tề Minh Nguyệt bị anh trai Lâm Thụy của mình chán ghét, tin tức của nhà họ Chu có lạc hậu đến đâu thì cũng chẳng đến mức không nghe được tin tức ấy chứ.
Vậy còn làm khó nhà họ Tề gì chứ? Chu Tiểu Mạch làm như thế hoàn toàn không phải là đang giúp Triệu Ngạn Kiều, mà là thêm phiền toái đó! Bây giờ Lâm Thụy vừa mới tiếp quản nhà họ Tề, tất cả đều phải làm lại từ đầu, còn phải vội vàng cùng anh giăng lưới Tề Minh Nguyệt, nào có tinh lực đi đối phó với nhà họ Chu cố tình gây rối? Tần Dịch Hoan dở khóc dở cười, thật sự không hiểu vì sao lúc trước tiểu Kiều có thể chung sống êm đẹp với một người không phân biệt được nặng nhẹ như thế.
Những chuyện này nhất định phải nói cho tiểu Kiều, nếu không anh chẳng thể lay động nổi cô gái cố chấp giống như tảng đá kia. Mặc dù Triệu Ngạn Kiều không biết Tần Dịch Hoan và Lâm Thụy đang bận bịu làm gì, nhưng cũng biết chuyện này có liên quan đến cuộc sống tương lai của tiểu Trạch. Cho nên mặc dù cô không muốn gọi điện cho tiểu Mạch, nhưng vẫn phải bấm số của cô ấy.
Nhận được điện thoại của Triệu Ngạn Kiều, Chu Tiểu Mạch rất hưng phấn, ở trong điện thoại ra sức tranh công. Triệu Ngạn Kiều rất bất đắc dĩ, tiểu Mạch vẫn luôn là như vậy, tự cho chuyện nào tốt với cô liền nhất định phải làm, nhưng chưa bao giờ suy tính quá nhiều.
Triệu Ngạn Kiều miễn cưỡng đè nén phiền muộn cuồn cuộn dưới đáy lòng, mới có thể giữ vững bình tĩnh bảo Chu Tiểu Mạch thu tay lại, đừng chèn ép nhà họ Tề nữa Thế nhưng, Chu Tiểu Mạch luôn luôn nghe theo lời cô, lần này lại phản đối, cứ nói là cô bị Tần Dịch Hoan mê hoặc, mới có thể muốn buông tha cho Tề Minh Nguyệt. Triệu Ngạn Kiều ra sức giải thích, nhưng Chu Tiểu Mạch chính là không nghe lọt.
Triệu Ngạn Kiều nổi giận, cô đã không còn tâm tư tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa. Đầu tiên là hãm hại cô một lần, lần này lại tự cho là đúng ngăn trở nhà họ Tề. Tình cảm đời trước của bọn họ đã bị sự tùy hứng của cô ấy mài mòn dần rồi. Cuối cùng cô dứt khoát bỏ lại một câu: Nếu như không thu tay liền tuyệt giao! Rồi ngắt điện thoại.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ với tiểu Mạch sẽ biến thành như bây giờ, đã trở thành một cục đá cứng, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc. Không phải cô quá tuyệt tình, mà là tiểu Mạch luôn gây thêm phiền toái cho cô, cho dù cô tốt tính đến đâu cũng không thể chịu nổi một lần cố tình gây sự nữa.
Triệu Ngạn Kiều chợt có chút hối hận vì đã nói mọi chuyện cho Chu Tiểu Mạch, nếu như cô im lặng không nói gì thì ít nhất bọn họ vẫn là bạn bè tốt. Ký ức của hai bên cũng là tốt đẹp nhất mà không giống như bây giờ, giữa hai người đã rạn nứt rất lớn, giống như khoảng cách giữa kiếp trước kiếp này, làm thế nào cũng không vượt qua được.
Ngày Tề Minh Nguyệt kết hôn, hôn lễ hết sức long trọng, gần như tất cả những người có tiếng tăm trong thành phố đều tham dự, cho cô ta thể diện rất lớn. Tề Minh Nguyệt mặc chiếc váy cưới do nước ngoài thiết kế, khoác tay vào cánh tay La Minh, ở trong giáo đường đồng ý từng mục cam đoan.
Triệu Ngạn Kiều không đi, một la vì phải chăm sóc tiểu Trạch, hai là vì cô không muốn nhìn thấy loại phụ nữ đó mặc váy cưới. Cô ta không có tư cách mặc váy cưới, cũng không có tư cách làm một người mẹ, cho nên cô tình nguyện không thấy.
Tần Dịch Hoan thì phải đi, nhưng chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, ngay cả Tề Minh Nguyệt chủ động mời rượu anh cũng không đáp ứng, làm cho Tề Minh Nguyệt hết sức khó xử.
Nhưng đó chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ trong hôn lễ, không có mấy ai chú ý tới, ngay cả bình thường Tề Minh Nguyệt thích tính toán chi li cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô ta, cô ta đã bị sự vui sường làm choáng váng, nào có tâm tình đi so đo những thứ khác.
Tề Minh Nguyệt và La Minh mới quen biết chưa đến hai tháng đã kết hôn, dĩ nhiên sự hiểu biết của cả hai về nhau sẽ không có nhiều. Vì vậy, đêm tân hôn, Tề Minh Nguyệt nằm ở trong tân phòng lại sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm, giống như mình không phải đã kết hôn mà vẫn ở bên ngoài chơi đùa như trước kia.
Đêm tân hôn dĩ nhiên là phải làm gì đó rồi, mà Tề Minh Nguyệt cũng là tay lão luyện, rất nhanh hai người liền nằm ở trên giường bắt đầu mây vần gió vũ. Tề Minh Nguyệt xuất ra hết vốn liếng để lấy lòng La Minh, chỉ là, ngay sau đó, sắc mặt La Minh liền trở nên khó coi.
Anh ta túm chặt Tề Minh Nguyệt còn đang đắm chìm trong sự kích tình, hung tợn ép hỏi: “Cô không còn là xử nữ sao?”
Vết thương của tiểu Trạch đang từ từ tốt lên, ngay cả những vết tím đen trên mặt cũng khá lên không ít, khiến Triệu Ngạn Kiều thở phào nhẹ nhõm. Điều làm cô vui mừng nhất chính là, tiểu Trạch không phải là đứa bé hiếu động, mặc dù thân thể bị cố định bằng đủ mọi loại băng bó, rất khó chịu nhưng bé chưa từng lộn xộn, khiến người lớn bớt đi rất nhiều lo lắng.
Lúc trước Triệu Ngạn Kiều còn lo lắng vết thương trên mặt tiểu Trạch sẽ lưu lại sẹo, nhớ tới khuôn mặt con trai đã từng béo trắng, mềm mại cô liền cảm thấy trong lòng chua xót. Nhưng bác sĩ lại nói năng lực tự lành bệnh của trẻ con rất mạnh nên không cần lo lắng. Bây giờ nhìn tình trạng này đúng là không khác nhiều lắm.
Nếu như là chỉ cần tĩnh dưỡng, không cần dùng thuốc nữa thì Triệu Ngạn Kiều liền thương lượng với Tần Dịch Hoan đưa tiểu Trạch về nhà, dù sao vẫn còn có bác sĩ gia đình mà. Mặc dù tiểu Trạch ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, nhưng trong bệnh viện vẫn không thể thoải mái như ở nhà, với cả cứ bật điều hòa suốt sẽ ảnh hưởng đến thân thể của tiểu Trạch.
Tần Dịch Hoan suy nghĩ một chút liền đồng ý, anh không rành về chuyện chăm sóc trẻ nhỏ, tiểu Kiều muốn làm thế nào đều được hết. Vì vậy, sau khi tiểu Trạch phẫu thuật xong gần nửa tháng liền được cha mẹ đưa về nhà, trở lại trên giường trẻ con của mình.
Cùng lúc đó, quan hệ giữa Tề Minh Nguyệt và La Minh trở nên càng ngày càng tốt, hai người đều tỏ ra vô cùng nồng nhiệt, hiển nhiên đã lọt vào trong tình yêu điên cuồng. Cho dù Tề Minh Nguyệt có nói yêu thích Tần Dịch Hoan đến đâu thì rõ ràng cô ta vẫn rất hưởng thụ một người khác mang đến cho cô ta loại cảm giác ấy. Lâm Thụy rèn sắt khi còn nóng, rất nhanh liền chọn xong ngày lễ đinh hôn của Tề Minh Nguyệt và La Minh.
Tề Minh Nguyệt vốn cảm thấy quá gấp rút, nhưng trong lòng lại vẫn rất ngọt ngào, đính hôn sớm một chút thì kế hoạch của cô ta cũng có thể thực hiện sớm một chút. Nhưng hình như La Minh cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng của cô ta, thậm chí ở trong buổi hẹn hò lần đầu tiên đã liên tục thất thần khiến Tề Minh Nguyệt suýt chút nữa đã xách ví bỏ đi!
Nhưng vừa nghĩ đến người này sắp trở thành chồng chưa cưới của mình, cô ta liền miễn cưỡng tự nhủ mình phải nhẫn nhịn. Song chịu đựng đến bữa ăn tối thì cuối cùng liền không nhịn được nữa, nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của người trước mặt này, cô ta liền ăn mất cả ngon rồi! Là đang ghét bỏ cô ta sao? Vậy thì giải trừ hôn ước đi! Tề Minh Nguyệt này còn chưa đến mức mất giá như thế!
Lúc này Tề Minh Nguyệt hoàn toàn quên mất mình đã mất giá rất nhiều năm rồi. Cô ta ném mạnh dao dĩa xuống khay, phát ra tiếng đồ sứ chói tai, ở trong nhà hàng tây yên tĩnh thanh nhã liền cực kỳ nổi bật.
“La Minh! Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?”
Bị Tề Minh Nguyệt phát hiện ra dị trạng (trạng thái khác thường), La Minh có chút hoảng hốt, đôi tay nắm chặt dao nĩa, mặt chợt đỏ bừng, hồi lâu vẫn không nặn ra nổi một chữ. Sắc mặt Tề Minh Nguyệt nhất thời càng khó coi, hất cằm, đứng lên muốn rời đi. Ở trong lòng cô ta, La Minh cũng chỉ là một cái ván cầu mà thôi, cô ta chưa đến nỗi không thể sống thiếu La Minh!
La Minh vừa thấy Tề Minh Nguyệt muốn bỏ đi, vội vàng vòng qua cái bàn, ngăn ở phía trước, không để cho cô ta rời đi.
“Anh tránh ra!” Tề Minh Nguyệt nhìn người trước mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, không phải là không thích ở cùng cô ta à, tại sao lúc cô ta muốn rời đi thì lại ngăn cản? Cô ta không lạ gì! Không lạ gì!
“Minh Nguyệt...Minh Nguyệt, em đừng đi....” La Minh đầy khẩn trương liền bắt đầu nói năng lộn xộn, hoàn toàn không giống như là người ở địa vị cao đã lâu, mà hệt như một cậu trai mới biết yêu, khiến Tề Minh Nguyệt một hồi hoảng hốt.
“La Minh, nếu như anh không đồng ý....” Ngón tay của Tề Minh Nguyệt run run, rốt cuộc hạ quyết tâm nói ra, kết quả còn chưa nói hết, trước mắt liền hoa lên. Người vừa mới ngăn ở trước mặt, vậy mà đã quỳ xuống kêu "bịch" một tiếng.
“Anh....Anh đang làm gì thế?” Tề Minh Nguyệt không kiềm được lui về phía sau một bước, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi.
“Chúng ta không cần đính hôn.” La Minh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tề Minh Nguyệt, ngay lúc cô ta vừa đổi sắc mặt liền nói tiếp: “Trực tiếp kết hôn có được không? Minh Nguyệt, gả cho anh nhé?”
Vui mừng quá lớn khiến cho Tề Minh Nguyệt đứng ngơ ngác tại chỗ hoàn toàn quên cả phản ứng, cho đến khi xung quanh vang lên tiếng vỗ tay, cô ta mới đột nhiên phục hồi tinh thần. La Minh quỳ một gối xuống, trên tay cầm chiếc nhẫn kim cương lóe sáng, vẻ mặt thành khẩn mà mong đợi, trong đôi mắt đen mang theo chút tâm tư nhỏ không dễ phát giác.
Trái tim Tề Minh Nguyệt đập thình thịch, trong lòng bất kỳ cô gái nào cũng từng tưởng tượng qua cảnh tượng được bạn trai mình cầu hôn, muốn vừa lãng mạn vừa rung động. Mà bây giờ ở trong tiếng vỗ tay và trầm trồ khen ngợi của đám người xung quanh, Tề Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy, nếu không đồng ý với La Minh thì đúng là chà đạp người ta.
Vì vậy, vị thiên kim kiêu ngạo của nhà họ Tề đã đồng ý lời cầu hôn của La Minh trong khung cảnh lãng mạn của nhà hàng Tây, hai người mới quen biết nửa tháng đã quyết định cưới chui vào một tháng sau.
Những tờ báo tranh nhau đưa tin, khuôn mặt hạnh phúc của Tề Minh Nguyệt được phóng to trên báo chí, sắc mặt thiếu nữ trẻ tuổi hồng nhuận, cực kỳ xinh đẹp, giống như không chịu chút đả kích nào khi cha mẹ qua đời.
Triệu Ngạn Kiều nắm thật chặt tờ báo, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bức ảnh chụp Tề Minh Nguyệt, quả thật hận không thể nhìn ra một lỗ thủng trên tờ báo. Tần Dịch Hoan biết cô đang suy nghĩ cái gì, dùng sức rút tờ báo từ trong tay cô ra, nói: “Em còn chưa tin anh à, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh rồi.”
Triệu Ngạn Kiều hạ mắt, mím môi không đáp. Tiểu Trạch bị ném xuống cầu thang đã tạo thành đả kích quá lớn với cô, một khi có vấn đề liên quan đến an nguy của tiểu Trạch, bất kể ra sao cô cũng không thỏa hiệp, cho dù là Tần Dịch Hoan cũng như vậy.
Tần Dịch Hoan thấy thế liền thở dài một cái, nói: “Tiểu Kiều, em lo lắng quá mức rồi, anh sẽ không sai sót nữa.”
Một lần sai sót suýt chút nữa đã hại chết con trai mình, làm sao anh có thể ngã hai lần ở cùng một chỗ chứ? Chỉ là bây giờ tiểu Kiều thật giống như một chú chim sợ cành cong, xem ra muốn cô hoàn toàn yên lòng thì phải khiến cho Tề Minh Nguyệt bị trừng phạt thích đáng thôi.
“Chờ một tháng nữa, anh bảo đảm sẽ không để cho cô ta thoải mái.” Tần Dịch Hoan nắm bàn tay của Triệu Ngạn Kiều, khẩn cầu.
Triệu Ngạn Kiều nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ngày mùa thu đã không còn gay gắt như mùa hạ, bầu trời trong xanh bao la, vài đám mây lững lờ trôi. Cô nhớ tới thời điểm này năm ngoái, anh cũng dùng ánh mắt ấy, nửa quỳ ở trước mặt cô muốn cùng cô nuôi dạy cục cưng khôn lớn. Chớp chớp mắt, Triệu Ngạn Kiều nghe được giọng nói hơi run rẩy của mình: “Tần Dịch Hoan, đứng để em thất vọng nữa.”
Mà trong lúc Tần Dịch Hoan bận rộn trong ngoài xử lý chuyện của Tề Minh Nguyệt thì Chu Tiểu Mạch cũng không hề nhàn rỗi. Trong lòng cô, Tề Minh Nguyệt chính là đại diện cho nhà họ Tề, nếu Tề Minh Nguyệt ức hiếp tiểu Trạch thì tương đương với cả nhà họ Tề ức hiếp tiểu Trạch. Vì vậy, sau khi Lâm Thụy tiếp quản nhà họ Tề, việc kinh doanh của nhà họ Tề đã gặp nhiều trắc trở, cổ phiếu hạ giá nhanh chóng, trong lúc nhất thời làm cho anh ta luống cuống tay chân.
May nhờ có Tần Dịch Hoan hỗ trợ, tình cảnh của Lâm Thụy mới khá lên. Anh ta không biết nhà họ Tề đã đắc tội gì với nhà họ Chu, trong một lần cùng Tần Dịch Hoan thương lượng bước kế tiếp của kế hoạch mới vô tình nhắc tới chuyện này. Kết quả không ngờ lại biết được chân tướng từ trong miệng Tần Dịch Hoan.
Tần Dịch Hoan cảm thấy rất bất đắc dĩ với cách làm của Chu Tiểu Mạch, cô gái này đúng là được người nhà bảo vệ quá tốt, chẳng lẽ cô nàng không biết nhà họ Tề đã sớm đổi chủ rồi sao? Còn nữa, trong thành phố này ai ai cũng biết Tề Minh Nguyệt bị anh trai Lâm Thụy của mình chán ghét, tin tức của nhà họ Chu có lạc hậu đến đâu thì cũng chẳng đến mức không nghe được tin tức ấy chứ.
Vậy còn làm khó nhà họ Tề gì chứ? Chu Tiểu Mạch làm như thế hoàn toàn không phải là đang giúp Triệu Ngạn Kiều, mà là thêm phiền toái đó! Bây giờ Lâm Thụy vừa mới tiếp quản nhà họ Tề, tất cả đều phải làm lại từ đầu, còn phải vội vàng cùng anh giăng lưới Tề Minh Nguyệt, nào có tinh lực đi đối phó với nhà họ Chu cố tình gây rối? Tần Dịch Hoan dở khóc dở cười, thật sự không hiểu vì sao lúc trước tiểu Kiều có thể chung sống êm đẹp với một người không phân biệt được nặng nhẹ như thế.
Những chuyện này nhất định phải nói cho tiểu Kiều, nếu không anh chẳng thể lay động nổi cô gái cố chấp giống như tảng đá kia. Mặc dù Triệu Ngạn Kiều không biết Tần Dịch Hoan và Lâm Thụy đang bận bịu làm gì, nhưng cũng biết chuyện này có liên quan đến cuộc sống tương lai của tiểu Trạch. Cho nên mặc dù cô không muốn gọi điện cho tiểu Mạch, nhưng vẫn phải bấm số của cô ấy.
Nhận được điện thoại của Triệu Ngạn Kiều, Chu Tiểu Mạch rất hưng phấn, ở trong điện thoại ra sức tranh công. Triệu Ngạn Kiều rất bất đắc dĩ, tiểu Mạch vẫn luôn là như vậy, tự cho chuyện nào tốt với cô liền nhất định phải làm, nhưng chưa bao giờ suy tính quá nhiều.
Triệu Ngạn Kiều miễn cưỡng đè nén phiền muộn cuồn cuộn dưới đáy lòng, mới có thể giữ vững bình tĩnh bảo Chu Tiểu Mạch thu tay lại, đừng chèn ép nhà họ Tề nữa Thế nhưng, Chu Tiểu Mạch luôn luôn nghe theo lời cô, lần này lại phản đối, cứ nói là cô bị Tần Dịch Hoan mê hoặc, mới có thể muốn buông tha cho Tề Minh Nguyệt. Triệu Ngạn Kiều ra sức giải thích, nhưng Chu Tiểu Mạch chính là không nghe lọt.
Triệu Ngạn Kiều nổi giận, cô đã không còn tâm tư tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa. Đầu tiên là hãm hại cô một lần, lần này lại tự cho là đúng ngăn trở nhà họ Tề. Tình cảm đời trước của bọn họ đã bị sự tùy hứng của cô ấy mài mòn dần rồi. Cuối cùng cô dứt khoát bỏ lại một câu: Nếu như không thu tay liền tuyệt giao! Rồi ngắt điện thoại.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ với tiểu Mạch sẽ biến thành như bây giờ, đã trở thành một cục đá cứng, ăn thì không ngon, bỏ thì tiếc. Không phải cô quá tuyệt tình, mà là tiểu Mạch luôn gây thêm phiền toái cho cô, cho dù cô tốt tính đến đâu cũng không thể chịu nổi một lần cố tình gây sự nữa.
Triệu Ngạn Kiều chợt có chút hối hận vì đã nói mọi chuyện cho Chu Tiểu Mạch, nếu như cô im lặng không nói gì thì ít nhất bọn họ vẫn là bạn bè tốt. Ký ức của hai bên cũng là tốt đẹp nhất mà không giống như bây giờ, giữa hai người đã rạn nứt rất lớn, giống như khoảng cách giữa kiếp trước kiếp này, làm thế nào cũng không vượt qua được.
Ngày Tề Minh Nguyệt kết hôn, hôn lễ hết sức long trọng, gần như tất cả những người có tiếng tăm trong thành phố đều tham dự, cho cô ta thể diện rất lớn. Tề Minh Nguyệt mặc chiếc váy cưới do nước ngoài thiết kế, khoác tay vào cánh tay La Minh, ở trong giáo đường đồng ý từng mục cam đoan.
Triệu Ngạn Kiều không đi, một la vì phải chăm sóc tiểu Trạch, hai là vì cô không muốn nhìn thấy loại phụ nữ đó mặc váy cưới. Cô ta không có tư cách mặc váy cưới, cũng không có tư cách làm một người mẹ, cho nên cô tình nguyện không thấy.
Tần Dịch Hoan thì phải đi, nhưng chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, ngay cả Tề Minh Nguyệt chủ động mời rượu anh cũng không đáp ứng, làm cho Tề Minh Nguyệt hết sức khó xử.
Nhưng đó chỉ là một chút nhạc đệm nho nhỏ trong hôn lễ, không có mấy ai chú ý tới, ngay cả bình thường Tề Minh Nguyệt thích tính toán chi li cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời cô ta, cô ta đã bị sự vui sường làm choáng váng, nào có tâm tình đi so đo những thứ khác.
Tề Minh Nguyệt và La Minh mới quen biết chưa đến hai tháng đã kết hôn, dĩ nhiên sự hiểu biết của cả hai về nhau sẽ không có nhiều. Vì vậy, đêm tân hôn, Tề Minh Nguyệt nằm ở trong tân phòng lại sinh ra một loại cảm giác lạ lẫm, giống như mình không phải đã kết hôn mà vẫn ở bên ngoài chơi đùa như trước kia.
Đêm tân hôn dĩ nhiên là phải làm gì đó rồi, mà Tề Minh Nguyệt cũng là tay lão luyện, rất nhanh hai người liền nằm ở trên giường bắt đầu mây vần gió vũ. Tề Minh Nguyệt xuất ra hết vốn liếng để lấy lòng La Minh, chỉ là, ngay sau đó, sắc mặt La Minh liền trở nên khó coi.
Anh ta túm chặt Tề Minh Nguyệt còn đang đắm chìm trong sự kích tình, hung tợn ép hỏi: “Cô không còn là xử nữ sao?”