Lúc hai người trở về Lan Hoà tiểu trúc, đã hơn mười hai giờ đêm.
Chu Cẩn Du tự mình lấy nước ấm cho Vương Tĩnh Kỳ, cẩn thận băng bó tay bị thương của cô thành hạt giống, anh đi vào trong phòng tắm chuẩn bị nước nóng để tắm. Đêm nay cô đã hoảng sợ nhiều rồi, hơn nữa còn khóc một trận thật lâu, nên quả thật Vương Tĩnh Kỳ đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng không tranh cãi với anh, ngoan ngoãn cởi quần áo ngâm mình ở trong nước nóng.
Sau khi thần kinh cô thả lỏng đôi chút rốt cuộc cũng ý thức được, hôm nay cô đã đối mặt với nguy hiểm, ở trong phòng tắm đầy hơi nước, ánh mắt cô lại đỏ lên.
Lúc Chu Cẩn Du tiến vào nhìn thấy đúng là bộ dạng Vương Tĩnh Kỳ ngồi trong bồn tắm đang chực khóc lã chã, giờ so với lúc cô khóc rống lên còn làm người ta lo lắng hơn.
“Bảo bối, em làm sao vậy, sợ à? Không sợ, anh ở chỗ này, anh cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không để em gặp những chuyện như vậy nữa được không.” Bồn tắm không đủ lớn, anh cũng không muốn giày vò cô nữa, cho nên chỉ ngồi xổm ở cạnh bồn tắm, bàn tay to lớn sờ soạn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ, trấn an nói.
Lúc con người đang yếu ớt, luôn muốn để người khác giúp đỡ, lúc này Vương Tĩnh Kỳ cũng như vậy, nhìn thấy Chu Cẩn Du, cô trực tiếp vươn hai tay ôm cổ Chu Cẩn Du.
“Em phản ứng có chút chậm chạp, hiện tại mới có chút sợ.” Như đáp lại lời của cô, làn da trần trụi ở trên vai nổi lên một tầng da gà.
Chu Cẩn Du đưa tay qua ma sát bả vai của cô, miệng an ủi. “Ừ, đây cũng không phải là tác phong dũng cảm ngu ngốc của em, tốt rồi, đừng sợ, anh giúp em.”
Vương Tĩnh Kỳ như không có nghe được ý oán trách của anh trong lời nói, miệng vẫn than thở nói: “Anh không biết, cái người đàn ông cao hơn ấy, thoáng cái đã đẩy em ngã.” Cô vừa nhớ lại, vừa khoa chân múa tay, để Chu Cẩn Du nhìn người đàn ông kia đẩy cô thế nào.
“Nếu vận khí của em kém, đụng phải hai kẻ tệ hơn. Đem kéo em tới xó xỉnh nào đó……..” Câu kế tiếp cô chưa kịp nói, nhưng ý tứ kia hai người đều hiểu được, “Thì hiện tại anh cũng không nhìn thấy em.” Nói xong cô nhõng nhẽo tựa đầu vào vai Chu Cẩn Du. Một bộ dáng như chim nhỏ nép vào người.
“Đừng có đoán mò, người ta cũng có gu thưởng thức tốt. Không phải chó mèo gì đều kéo vào xó xỉnh đâu.” Chu Cẩn Du ngoài miệng thì trêu ghẹo cô, nhưng rét lạnh trong mắt thì càng tăng, đối với hai tên cướp kia đều thống hận đến cực điểm, thật sự là to gan lớn mật, cướp đoạt ai không cướp, lại nhất định cướp đoạt của bảo bổi nhà anh, việc này sẽ không xong đâu.
Đột nhiên Vương Tĩnh Kỳ từ vai anh ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt người trước mặt. “Anh rất thiếu đạo đức, anh so với bọn hắn còn hư hỏng hơn, hôm nay em phải trừng phạt anh thật tốt, không em sẽ mang họ anh.” Vốn cô còn bi thương đã tràn ngập sức sống.
“Ha ha, em còn có tinh lực như vậy, anh đây sẽ liều mình bồi quân tử.” Chu Cẩn Du nói xong thì hai tay để ở dưới nách Vương Tĩnh Kỳ dùng lực, nhấc cả người cô từ trong bồn tắm ra.
Đối với bộ dáng ủ rũ lúc nãy của Tĩnh Kỳ, thì anh càng nguyện ý nhìn bộ dáng giương nanh mua vuốt của cô hơn.
“Ôi, anh làm sao vậy, có phải là cầm thú hay không. Hôm nay em bị như vậy, anh còn muốn chuyện đó.” Vương Tĩnh Kỳ thật sự muốn có hung khí gì đó trong tay, để gõ gõ cho người đàn này một cái vào đầu. Anh trừ ở ngoài ra lúc nào cũng nghĩ đến gái, còn có thể nghĩ cái gì nữa đây.
Cả người Vương Tĩnh Kỳ bị ôm lấy, cũng không có ra khỏi phòng tắm, chính là một người từ bồn tắm lớn, dịch chuyển đến dưới vòi hoa sen.
Một tay Chu Cẩn Du đỡ Vương Tĩnh Kỳ, tay kia thì thuần thục đem quần áo còn sót lại không nhiều lắm cởi ra sạch sẽ, sau đó mở vòi hoa sen ra, để nước ấm chảy lên người cả hai.
“Anh đây là làm theo lời của em mà, em lại như thế nào nói anh là cầm thú vậy. Nhưng do em nói sẽ trừng phạt anh thật tốt, hiện tại chính là anh tạo cơ hội cho em mà.” Chu Cẩn Du ngoài miệng nói xong. Động tác trên tay một chút cũng không chậm trễ.
Nơi nơi đều châm ngòi thổi gió, hơn nữa còn có nước trợ giúp. Nên Chu Cẩn Du không cho Vương Tĩnh Kỳ có cơ hội phản kháng, trực tiếp tạo phản trên người cô, thắt lưng cô hơi khom xuống, hai tay bám ở trên bồn rửa mặt, anh từ phía sau thẳng tắp tiến vào như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ “A” một tiếng to.
“Bảo bối, thả lỏng, thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy, đúng, chính là như vậy.” Chu Cẩn Du thở hổn hển, chờ Vương Tĩnh Kỳ thích ứng, mới bắt đầu động tác ở phía sau.
Chu Cẩn Du là một người đàn ông bình thường, tuy rằng không thích gặp dịp thì chơi, nhưng nhìn tới những cảnh xấu, anh đều có phản ứng, nếu không sẽ không trễ như vậy còn muốn đem Vương Tĩnh Kỳ đón về. Chuyện bị cướp lúc trước làm tâm tình của anh rất kém, đối với cô gái này trong lòng anh vừa tức giận yêu thương vừa xấu hổ ray rứt, có một loại nhu cầu cấp bách muốn đem cảm xúc như vậy phát tiết ra.
Ngay tại lúc này, anh nghĩ cái gì so ra cũng kém với chuyện vui vẻ một trận đến thống khoái.
“A, nhẹ chút, nhẹ chút.” Vương Tĩnh Kỳ duy trì một hồi lâu, người phía sau càng ngày càng mãnh liệt, hai chân run rẩy làm cô chịu không nổi, chút nữa thì đứng không vững.
“Bảo bối, chịu đựng, nhanh thôi, sắp rồi.” Hai tay Chu Cẩn Du nâng mông cô nơi anh động tâm nhất, không ngừng chuyển động.
Không biết qua bao lâu, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thắt lưng của mình như bị đứt, chân muốn cứng lại, cổ họng hét muốn khan, mà cảm giác lạ lùng trong cơ thể càng ngày càng dâng cao.
Lúc cô “A……..” một tiếng thật dài, sau đó, phía dưới không ngừng co rút.
Chu Cẩn Du cắn chặt răng, đem cô gái dưới thân sau khi lên đỉnh, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, liều mạng tiếp tục đâm vào.
Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ đều như nổ tung, bởi vì người phía sau, làm cô sượng mặt lúc lên cao trào, miêng rên rỉ hơi thở đều có chút thay đổi như trẻ nhỏ.
Cùng với tiếng gầm lớn của Chu Cẩn Du, anh ôm chặt cô gái trong tay, để hai người tiếp xúc càng gần nhau, của anh bắn đi vào trong cơ thể cô.
Một hồi lâu sau hơi thở anh mới chậm lại, nới lỏng tay ra đôi chút.
Vương Tĩnh Kỳ đã sớm không còn sức lực, thân mình như muốn trượt xuống.
“Hắc hắc, bảo bối, làm sao vậy, chân mềm nhũn à.” Chu Cẩn Du khôi phục có vẻ nhanh, một phen ôm lại người đang trượt xuống vào trong lòng, nhìn cô vì động tác của mình, làm cho thứ kiên cố thẳng đứng của mình từ nơi chặt chẽ của cô trượt ra ngoài, hơn nữa còn mang theo rất nhiều tinh hoa, làm ánh mắt của anh tối lại, tiểu Chu dưới thân vốn đang yên tĩnh lại có xu thế muốn ngẩng đầu, nhưng nhìn cô gái nhỏ bị liên luỵ, anh cảm thấy hôm nay cứ như vậy thôi.
Lúc này Vương Tĩnh Kỳ một câu cũng không muốn nói, chính là dựa vào người Chu Cẩn Du, cô đã quá mệt mỏi rồi.
“Đứng vững, anh tắm rửa cho em, nếu không em sẽ không thoải mái.” Chu Cẩn Du nói xong, đỡ lấy người cô, sau đó anh ngồi xổm xuống. Lấy một ngón tay thon dài hướng về phía giữahai chân của cô.
Vương Tĩnh Kỳ theo bản năng khép hai chân lại, “Ngoan, đừng nhúc nhích. Hôm nay em mệt mỏi rồi. Anh cam đoan hôm nay không làm nữa có được không.” Chu Cẩn Du dỗ, nhưng trên tay không có chần chờ. Cứ đi vào người cô như vậy, móc ở bên trong.
Bình thường lúc hai người yêu đương đều mang bảo hộ, nhưng hôm nay không có chuẩn bị, nên anh đều bắn vào bên trong, Chu Cẩn Du không muốn buổi tối làm cô ngủ không thoải mái, nên mới động thủ đào ra thế này.
Vương Tĩnh Kỳ không chịu nổi kích thích dưới thân, lại bắt đầu rên rỉ.
Chu Cẩn Du đào mấy cái cũng không chịu nổi, rút ngón tay ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ. Nhìn thấy bộ dáng mê hoặc của cô, mắng: “Em thế này đúng là hồ ly tinh mà.” Sau đó không khống chế được hôn xuống.
Chờ Chu Cẩn Du một lần nữa băng bó lại vết thương cho cô, đến lúc hai người nằm ở trên giường, trời đã rạng sáng.
Trước kia lúc Chu Cẩn Du yêu, cho tới bây giờ kỹ thuật và lực lượng đều phối hợp với nhau, rất ít như ngày hôm nay, một tư thế từ đầu tới cuối, tựa như một con gấu lớn, chỉ biết hung hăng làm, không có kỹ thuật gì mà nói.
Bất quá không thể không thừa nhận. Loại phương pháp này là loại nhanh nhất tốt nhất để trực tiếp phát tiết, sau khi hai người trải qua trận kích tình sảng khoái vui vẻ, cái gì cũng không nghĩ được. Nằm ở trên giường ôm nhau ngủ.
Sáng sớm mùa đông, mặt trời vẫn từ hướng đông vẫn chậm rãi nhô lên, chính là tia nắng mặt trời thoạt nhìn uể oải, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giường lớn trong phòng ngủ.
“Reng reng reng……….”
Yên tĩnh buổi sáng đột ngột bị chuông điện thoại phá tan.
Vương Tĩnh Kỳ nằm ở trên giường nhíu mày, vươn tay ra sờ soạn nửa ngày ở bên người, cũng không động thấy điện thoại, lúc này cô mới khôi phục chút ý thức. Nơi này là nhà của Chu Cẩn Du, cái tiếng chuông điện thoại này cũng không phải là điện thoại của cô. Mà là điện thoại bàn của Chu Cẩn Du, cái điện thoại bàn này cũng không ở trong phòng ngủ. Mà là ở phòng khách.
Vương Tĩnh Kỳ giơ chân đá đá người đàn ông bên cạnh, “Điện thoại.” Chân cô đau không có nhấc nổi. Cô giống như bà cụ, chân từ từ rụt về, sau đó thử trở mình, thì thấy cả người đều đau nhức.
Lúc chuông điện thoại reo Chu Cẩn Du đã muốn dậy, chính là bình thường vẫn nhắm mắt lại, không muốn dậy.
“Ừ.”
Nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng khách bám riết không buông tha, anh biết ngày mới phải bắt đầu, xoay người ngồi dậy một cái, “Em ngủ thêm một chút nữa đi.” Nói xong thì cầm lấy áo ngủ trên đầu giường mặc vào người, kéo chăn bông cho Vương Tĩnh Kỳ, rồi mới đứng dậy vào phòng khách nhận điện thoại.
Cũng đoán trước được, là Lý Việt luôn xứng với chức thư ký nhắc nhở lãnh đạo rời giường, hơn nữa trên điện thoại còn báo cáo một chút, hành trình buổi sáng hôm nay của thị trưởng Chu.
Sau khi Chu Cẩn Du cúp điện thoại, anh trở lại phòng ngủ, ngồi ở trên giường vỗ vỗ cái mông nhỏ kia.
“Không dậy nổi giường à, lát anh phải đi làm, em có muốn anh mang em theo hay không.”
Vương Tĩnh Kỳ vừa mơ màng lần nữa, lại bị anh đánh thức nên tâm tình rất không tốt, hơn nữa cô vừa động, cơ bắp trên người đều đau nhức, cô nhịn không được rên rỉ một chút, thầm oán nói: “Toàn thân em đều đau, vừa động đã đau rồi.”
“Ha ha, động động nhiều sẽ không đau nữa.” Chu Cẩn Du cảm giác rất thành tựu, nhưng vẫn đau lòng cô gái của mình, “Nếu không, hôm nay em cũng đừng đi, anh xin nghỉ cho em.”
“Không được, hôm nay phải về trường dạy học, dạy cấp ba, vốn đi huấn luyện đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của học sinh, như thế nào lại có thể xin nghỉ phép chứ.” Vương Tĩnh Kỳ đem mặt chôn ở trong chăn, hừ hừ thì thầm nói.
Cọ một hồi lâu, cô mới không tình nguyện rời giường.
“Không nghĩ tới em lại rất có trách nhiệm.” Chu Cẩn Du ngồi ở bên cạnh cũng không sốt ruột mặc quần áo, mà nhìn Vương Tĩnh Kỳ rời giường, cô một hồi nhe răng nhếch miệng, nhìn trong chốc lát thấy cô giống như một bà cụ, chậm rãi từ từ, làm anh có cảm giác thật tốt, tay của anh thỉnh thoảng lại sờ soạn cấu véo một chút, không ngừng quấy rầy cô.
Vương Tĩnh Kỳ không thể làm gì được cái tay đang vuốt ve quấy rối kia của anh, liền cứ trần truồng như vậy đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ quần áo mặc vào. Cô đã mang một bộ quần áo bỏ vào đây.
“Đương nhiên, làm giáo viên phải có lương tâm chứ.” Mỗi một khoá học sinh ở trung học có ba năm thời gian, đối với giáo viên mà nói, bọn chúng chính là một phần trong cuộc đời giáo dục học sinh, mà ba năm đi qua, còn có ba năm khác, nhưng đối với học sinh mà nói, khả năng ba năm này sẽ ảnh hưởng cả đời của bọn chúng.
Vương Tĩnh Kỳ từ sau khi tham gia huấn luyện, thời gian ở trường học cũng rất ít, trường học vì phối hợp với huấn luyện của cô, nên toàn bộ thời gian đến muộn của cô được cắt giảm, như vậy làm cô cảm thấy rất có lỗi với học sinh,cho nên bình thường ngay cả khi cô đau đầu nhức óc, cũng đều kiên trì đi dạy học, không muốn làm chậm trễ giảng dạy nữa.
Chu Cẩn Du thực thưởng thức điểm này của cô, “Được, biết em là giáo viên có lương tâm, vậy cũng có thể có làm nàng dâu có lương tâm chứ, dạ dày ông xã em tối qua không có gì cả, hiện tại chân cũng mềm nhũn rồi, có thể làm bữa sáng được hay không vậy.”
Vương Tĩnh Kỳ phi một ngụm cho anh, liếc trắng mắt, ai bắt cho anh hầu hạ đêm qua chứ, rõ ràng là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được không, nhưng cô vẫn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vào phòng bếp.
“Đói chết anh đi, mỗi ngày đều không đứng đắn, nhanh mặc quần áo đi rửa mặt chút, em cũng không có thời gian cùng anh đôi co, em có lớp tiết thứ hai đấy.”
Mặt trời mùa đông đều nhô lên, chứng minh thời gian nhất định là không còn sớm nữa, lúc cô nhìn ra bên ngoài cửa, đã bảy giờ hai mươi rồi, chắc là muộn rồi, cô cũng không nóng nảy, hoàn hảo là buổi sáng hôm nay cô không có tiết đầu, nếu không đến lại làm cho lão yêu bà nói một hồi rồi.
Cô nhìn phòng bếp, vẫn cảm thấy nấu ít cháo thôi, tối qua Chu Cẩn Du nói sau khi uống rượu xong dạ dày không thoải mái, đêm qua lại bận rộn không có chú ý tới, sáng hôm nay phải dưỡng một chút.
Lại một lần nữa khi vừa đến thời điểm vào lớp Vương Tĩnh Kỳ mới tiến vào văn phòng, nhìn thấy lão yêu bà đang nhìn mình khinh thường, trong lòng cô than thở một chút, biết mình hôm nay đã bị bắt tại trận, đoán chứng một chút phê bình giáo dục sẽ không trốn được.
Mấy ngày này, lúc mới đầu khi cô đến muộn đều gọi điện thoại trước cho lão yêu bà, xin phép, nhưng mỗi lần đều bị nói một chút, về sau cô cũng suy nghĩ cẩn thận, xin phép cũng bị nói một chút,, nếu không xin phép, chỉ cần không bị bắt gặp, còn có thể được miễn nói một chút, cô tính toán để không cần xin phép như thế nào, cho nên về sau cô dứt khoát không lên tiếng, dù sao chỉ cần cô đến trước giờ lên lớp là được rồi.
Không nghĩ tới năng lực chiến đấu của lão yêu bà cũng đề cao lên, mới vài lần đã phát hiện ra tâm tư nhỏ của Vương Tĩnh Kỳ, cho nên mỗi ngày sau khi đi làm, đều đến văn phòng của cô kiểm tra một phen, cuối cùng cũng có thể ngăn chặn được Vương Tĩnh Kỳ.
“Ôi, vốn có thể tới sớm, ai biết trên đường đến lại bị kẹt xe, làm tôi lo lắng.” Vương Tĩnh Kỳ giả bộ vội quýnh lên, gật đầu với lão yêu bà, rồi đem túi xách trên tay để lên mặt bàn, cầm lấy sách giáo khoa và giáo trình giảng dạy ở trên bàn rời đi.
“Tôi vội lên lớp học, lúc trở về sẽ tới chỗ của ngài.” Sau đó chạy nhanh như chớp, để lại lão yêu bà đang tức giận.
Đối với việc lên lớp, phải nói đó là lúc Vương Tĩnh Kỳ tự tin nhất, nhìn những khuôn mặt nhỏ nhắn ham học phía dưới, cô vô cùng vui vẻ dâng hiến năng lượng của mình.
Bốn mươi phút một tiết học, chỉ chớp mắt đã trôi qua, Vương Tĩnh Kỳ kéo hai chân có chút đau nhức trở về văn phòng, nhưng trong lòng lại nghĩ đến những câu nói của Chu Cẩn Du vào buổi sáng cũng không phải tất cả đều là gạt người, cả người cô vốn đau nhức, nay sáng sớm lại hoạt động, thật đúng là tốt hơn không ít, chỉ trừ hai cái chân ra.
Bước vào văn phòng, ngồi ở trên ghế bưng cốc nước trên bàn uống một ngụm.
“Cảm ơn.” Vương Tĩnh Kỳ hướng về phía Vương Dĩnh đối diện nâng cốc nước lên.
Một cốc nước ấm. Vừa vặn thích hợp cho cô uống khi lên lớp trở về, trong văn phòng này có thể làm chuyện tri kỷ như vậy cũng chỉ có chị em tốt của mình.
Vương Dĩnh nhìn tay cô đang cầm cái cốc, nháy đôi mắt tò mò bu lại. Nhỏ giọng hỏi: “Tối hôm qua có phải vị kia nhà cậu tới đón đi không?” Vẻ mặt cô ấy bát quái, biểu tình mau nói cho ta biết.
Vương Tĩnh Kỳ an tĩnh uống nước. Lúc bị ánh mắt nóng bỏng của Vương Dĩnh làm cho không chịu nổi, mới không nặng không nhẹ “Ừ” một tiếng, xem như trả lời.
Cô đã cho nhóm các cô biết sự tồn tại của Chu Cẩn Du, nên chuyện bình thường kia cũng không cần thiết gạt các cô ấy.
Vương Dĩnh thấy chính mình đã đoán đúng, liền cười “Hắc hắc hắc……..” đầy mờ ám, giống như đã phát hiện được bí mật gì.
Vương Tĩnh Kỳ trừng mắt nhìn cô ấy, trong lòng cô phiền muộn vì mỗi ngày phải ứng phó với việc lão yêu bà làm khó dễ.
Một tuần ba ngày ở trường học lên lớp, lão yêu bà này có thể chắn cô cả ba ngày. Nhiều lần chỉ muốn bắt mình, chính là muốn giáo dục một chút, nếu cô nghe thấy nói cái gì không tốt, hoặc mắng mình, cô đều có thể phấn khởi phản kích, cô chính là con gấu thì cũng không thể để lão yêu bà bới móc mỗi ngày như vậy, nhưng lão yêu bà cũng rất có kinh nghiệm đấu tranh văn phòng, lúc giáo dục cô, chưa bao giờ nói nghe không tốt, đương nhiên câu thô tục sẽ không có khả năng nói. Bà ấy mượn hành vi quy chuẩn của giáo viên để nói chuyện. Điều này làm cho cô ngay cả phản bác trong lời nói cũng không được, quả thật chính là cô không đúng.
Đều nói một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Vương Tĩnh Kỳ đặt cốc nước xuống. Kéo gần khoảng cách với Vương Dĩnh, nhỏ giọng nói: “Cậu giúp mình nghĩ đi, lát nữa đi gặp lão yêu bà kia, mình nên nói như thế nào.”
Vương Dĩnh các cô cũng biết hiện tại Vương Tĩnh Kỳ gặp hoàn cảnh này, “Cái này cũng không khó nói, chỉ cần cậu đưa vị Chu nhà cậu ra, cậu còn sợ bà ấy không ngậm miệng sao?”
“Nói chút ý kiến có tính xây dựng có được không, nếu có thể lấy ra, mình còn phải chịu đắc tội nhiều ngày như vậy à.” Vương Tĩnh Kỳ trợn trừng mắt. Cảm thấy chính mình thật sự cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, rõ ràng chuyện này hỏi Vương Dĩnh là không ổn nhất.
“Vậy cậu giống như Ngô Mật Nhi ở ban ba đi. Bình thường sẽ mua gì đó cho lão yêu bà.” Vương Dĩnh lại đưa ra chủ ý tồi.
“Cắt, bản thân mình còn đang nghèo đói đây. Lại còn phải mua đồ cho bà ấy, không có cửa đâu.” Chủ ý này càng kém, hiện tại là lúc cô thiếu tiền nhất, lại nói, để cô đem tiền bạc mình vất vả kiếm được đưa cho cái lão yêu bà kia, cô không nỡ.
“Cắt.” Vương Dĩnh bĩu môi, bộ dáng đã sớm biết cậu keo kiệt.
“Ôi, mau nghĩ đi, tiết thứ tư nhất định lão yêu bà sẽ đến, không có thời gian đâu.” Buổi sáng hôm nay cô có hai tiết liền, buổi chiều bốn tiết. Cấp ba có điểm không tốt, chương trình học ngoài giờ rất nhiều, cô một tuần dạy một lớp đã chín tiết, lượng công việc rất lớn.
“Yêu cầu của cậu cao quá, mình cũng không có cái ý kiến nào hay.” Vương Dinh buông tay, rõ ràng là mặc kệ rồi.
Vương Tĩnh Kỳ thấy cô ấy như vậy, đẩy cốc nước cô ấy lấy cho mình, thầm oán nói: “Cũng biết cậu ngực to não nhỏ.”
“Cám ơn đã khen ngợi.” Vương Dĩnh không cho rằng cô sỉ nhục lại mình, những chuyện như vậy cô ấy cho là, ngực to, sẽ đạt được dáng người hoàn mỹ.
Vương Tĩnh Kỳ tặng cho cô ấy một ánh mắt xem thường, sau đó ngồi trở lại chỗ của mình, cầm lấy cốc lên uống nước.
Không đợi cô nghĩ ra được ý kiến hay, chuông vào lớp đã vang lên.
“Ôi quy định, hết tiết nghỉ mười phút, thời gian ngắn như vậy chưa đủ lâu, đúng là cưỡng bức người già mà.” Vương Tĩnh Kỳ có chút tức giận đặt cốc nước xuống, cầm lấy sách giáo khoa tiếp tục đi dạy học.
Kỳ thật hiện tại thời gian hết giờ lên lớp an bài cũng thực sự hợp lý, so với chính cô đến trường còn tốt hơn nhiều, cô nói như vậy, hoàn toàn là giận chó đánh mèo.
Quả nhiên lúc Vương Tĩnh Kỳ vừa bước vào văn phòng, lão yêu bà đã ngồi ở chỗ của cô, rất rõ ràng là chờ cô.
Nhưng lần này có chút không giống lắm, bởi vì cô còn thấy cả Ngô Mật Nhi, đang đứng ở bên cạnh lão yêu bà, trước bàn làm việc của mình, cầm túi xách của cô lên chiêm ngưỡng.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn một màn này có chút không vui, đồ đạc của mình chưa có chủ nhân cho phép lại có người lấy đến xem, đoán chừng cũng không có ai cao hứng nổi.
“Chủ nhiệm Trình ngài ở đây à, tôi còn nghĩ kết thúc giờ lên lớp sẽ đến văn phòng của ngài giải thích nói rõ nguyên nhân.” Vương Tĩnh Kỳ vẫn quyết định tiên lễ hậu binh, dù sao buổi sáng cô đi muộn còn chưa xin phép, nói như thế nào thì cô cũng đều đuối lý.
(Tiên lễ hậu binh: Trước hết làm nghi lễ để chiêu hàng, sau đó phục sẵn binh mà để phản công)
“Tôi vừa lúc đến văn phòng của các cô tìm tư liệu, thấy sắp tan học, nên trực tiếp ở đây chờ cô luôn.” Thật ra vẻ mặt lão yêu và so với bình thường có phần ôn nhu hơn chút.
“Cô giáo Vương, đây là lần thứ mấy cô bị muộn, cô phải biết rằng trường học chúng ta có nội quy trường học rất nghiêm khắc, cái này không chỉ có tác dụng trói buộc riêng với học sinh, mà cũng áp dụng giống như vậy với giáo viên. Hơn nữa cho dù không có những quy định cứng nhắc này, thì làm giáo viên, thì có phải cô cũng nên làm một tấm gương cho học sinh noi theo không, nếu mọi người đều học theo dạng này, mỗi ngày đều đến trường muốn. Vậy trường học chúng ta sẽ quản lý như thế nào, chương trình dạy học còn có thể bố trí ra sao đây……….” Lão yêu bà cũng không buông tha Vương Tĩnh Kỳ. Vẫn là lời lẽ tầm thường, bắt đầu giáo dục một vòng mới.
Vương Tĩnh Kỳ đứng ở trong văn phòng mỉm cưởi nghe lời bà ấy nói, trong lòng lại đem lão yêu bà mắng một lần từ đầu tới chân, bà nói đi, hôm nay lão yêu bà thay đổi chiến lược, không giáo dục ở trong văn phòng chủ nhiệm nữa, mà giáo dục cô ở ngay văn phòng của các cô, đây là lão yêu bà nghĩ muốn tiến thêm một bước để làm cô mất mặt mà.
Nhiều người ở đây như vậy. Tuy không có mấy người nhìn chuyện cười của cô, nhưng cô biết, khẳng định hiện tại mọi người đều dựng lỗ tai lên để nghe. Lão yêu bà ở trước mặt mọi người thuyết giáo cô, còn không phải là để cô mất hết mặt mũi sao.
Rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ tìm được khe hở khi lão yêu bà thở, nói xen vào: “Chủ nhiệm Trình, hôm nay là tôi không đúng, nhưng quả thật cũng là tình huống đặc biệt. Tôi vốn đã ra khỏi cửa từ sớm, kết quả là ngồi xe buýt lại bị tắc đường ở chợ, lúc mới đầu còn tưởng sẽ lập tức có thể thông, ai biết người lái xe kia đến một điểm đạo đức xã hội cũng không có. Người nào cũng không nhường, nên cứ đứng trên đường lớn ở phía trước như vậy, tôi vốn muốn gọi điện thoại cho ngài xin phép. Ai biết lại khéo như vậy, điện thoại của tôi ngày hôm qua bị hỏng, cuối cùng sợ chậm trễ giờ lên lớp, nên tôi không thể không tự mình xuống xe đi bộ tới trường học.”
Nói dối đích thực là bảy phần thật ba phần giả, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa đạt tới cái trình độ kia, cho nên lời nói dối này hẳn là ba phần thực bảy phần giả rồi.
Buổi sáng hôm nay đúng là cô ngồi xe đi trên đường qua chợ lớn, nhưng không phải ngồi xe buýt, mà là ngồi Audi của Chu Cẩn Du, cô cũng rời giường sớm nấu cháo làm điểm tâm. Không ra cửa sớm, tóm lại là ở trên đường chỗ chợ lớn kia quả thật là bị kẹt xe. Nhưng cô thấy phía trước kẹt xe, lái xe phía trước không chịu nhường đường. Rốt cuộc cô thấy đường kẹt xe cũng chưa lớn, hơn nữa cô cũng không biết nơi đó rốt cuộc là bị tắt bao lâu.
“Cô giáo Vương thật sự thích nói đùa, đều có thể dùng túi xách đắt tiền như vậy, lại có thể đi làm bằng xe buýt, làm tôi thật buồn cười.”
Lão yêu bà còn chưa nói gì, Ngô Mật Nhi từ đầu tới cuối đang xem túi xách của Vương Tĩnh Kỳ lại mở miệng, đương nhiên cô ta mở miệng thì cũng không có cái lời hay ho gì.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn túi xách của mình, lại nhìn Ngô Mật Nhi, sau đó coi như không có nghe thấy gì, không để ý tới cô ta.
Bởi vì Vương Tĩnh Kỳ cũng không biết túi xách này rốt cuộc mắc tiền hay không, cái túi này là Chu Cẩn Du đưa cho cô, nói là người khác đưa, anh là một người đàn ông cũng không dùng được, nên đồ bỏ đi này lại có lợi cho cô. Lúc trước cô cũng không có nghĩ gì khác, nhìn túi xách cũng thấy tốt, chất liệu hẳn là bằng da, cái nhãn hiệu kia cô cũng không biết, nên mang theo. Hiện tại Ngô Mật Nhi vừa nói, cái túi này chắc là hàng hiệu rồi.
Ngô Mật Nhi cũng không muốn bỏ qua cái đề tài này, lớn tiếng nói: “Cô giáo Vương, cái túi này của cô là thương hiệu của Prada, là thương hiệu quốc tế nha, lấy loại tiền lương giáo viên của chúng ta, thì mấy tháng không ăn không uống mới có thể mua được cái túi như vậy, cô giáo Vương cũng thật là có tiền nha.” Ra vẻ hâm mộ, nhưng lời nói lại không có ý tốt.
“Cô giáo Ngô thật là nói đùa, tôi chỉ biết LV, Chanel và Armani thôi, cô nói cái này là thương hiệu tôi còn chưa có nghe nói qua.” Vương Tĩnh Kỳ nói nhưng là nói thật, chính cô cũng chỉ biết mấy cái thương hiệu quốc tế vừa mới nói qua kia, cho nên cho dù để ở trước mặt cô, cô cũng không có nhận ra.
Cô lấy lại cái túi của mình từ trong tay Ngô Mật Nhi, cũng nghiêm túc nhìn vài lần, trong lòng không cho là đúng, cô chưa bao giờ là người ham hàng hiệu, cô vẫn cho rằng những vật phẩm trang sức xa xỉ này chủ yếu là bán hàng chuẩn, về phần chất lượng cũng không nhất định tốt hơn nhiều so với hàng bản địa.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc hai người trở về Lan Hoà tiểu trúc, đã hơn mười hai giờ đêm.
Chu Cẩn Du tự mình lấy nước ấm cho Vương Tĩnh Kỳ, cẩn thận băng bó tay bị thương của cô thành hạt giống, anh đi vào trong phòng tắm chuẩn bị nước nóng để tắm. Đêm nay cô đã hoảng sợ nhiều rồi, hơn nữa còn khóc một trận thật lâu, nên quả thật Vương Tĩnh Kỳ đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng không tranh cãi với anh, ngoan ngoãn cởi quần áo ngâm mình ở trong nước nóng.
Sau khi thần kinh cô thả lỏng đôi chút rốt cuộc cũng ý thức được, hôm nay cô đã đối mặt với nguy hiểm, ở trong phòng tắm đầy hơi nước, ánh mắt cô lại đỏ lên.
Lúc Chu Cẩn Du tiến vào nhìn thấy đúng là bộ dạng Vương Tĩnh Kỳ ngồi trong bồn tắm đang chực khóc lã chã, giờ so với lúc cô khóc rống lên còn làm người ta lo lắng hơn.
“Bảo bối, em làm sao vậy, sợ à? Không sợ, anh ở chỗ này, anh cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không để em gặp những chuyện như vậy nữa được không.” Bồn tắm không đủ lớn, anh cũng không muốn giày vò cô nữa, cho nên chỉ ngồi xổm ở cạnh bồn tắm, bàn tay to lớn sờ soạn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ, trấn an nói.
Lúc con người đang yếu ớt, luôn muốn để người khác giúp đỡ, lúc này Vương Tĩnh Kỳ cũng như vậy, nhìn thấy Chu Cẩn Du, cô trực tiếp vươn hai tay ôm cổ Chu Cẩn Du.
“Em phản ứng có chút chậm chạp, hiện tại mới có chút sợ.” Như đáp lại lời của cô, làn da trần trụi ở trên vai nổi lên một tầng da gà.
Chu Cẩn Du đưa tay qua ma sát bả vai của cô, miệng an ủi. “Ừ, đây cũng không phải là tác phong dũng cảm ngu ngốc của em, tốt rồi, đừng sợ, anh giúp em.”
Vương Tĩnh Kỳ như không có nghe được ý oán trách của anh trong lời nói, miệng vẫn than thở nói: “Anh không biết, cái người đàn ông cao hơn ấy, thoáng cái đã đẩy em ngã.” Cô vừa nhớ lại, vừa khoa chân múa tay, để Chu Cẩn Du nhìn người đàn ông kia đẩy cô thế nào.
“Nếu vận khí của em kém, đụng phải hai kẻ tệ hơn. Đem kéo em tới xó xỉnh nào đó……..” Câu kế tiếp cô chưa kịp nói, nhưng ý tứ kia hai người đều hiểu được, “Thì hiện tại anh cũng không nhìn thấy em.” Nói xong cô nhõng nhẽo tựa đầu vào vai Chu Cẩn Du. Một bộ dáng như chim nhỏ nép vào người.
“Đừng có đoán mò, người ta cũng có gu thưởng thức tốt. Không phải chó mèo gì đều kéo vào xó xỉnh đâu.” Chu Cẩn Du ngoài miệng thì trêu ghẹo cô, nhưng rét lạnh trong mắt thì càng tăng, đối với hai tên cướp kia đều thống hận đến cực điểm, thật sự là to gan lớn mật, cướp đoạt ai không cướp, lại nhất định cướp đoạt của bảo bổi nhà anh, việc này sẽ không xong đâu.
Đột nhiên Vương Tĩnh Kỳ từ vai anh ngẩng đầu lên, giận dữ trừng mắt người trước mặt. “Anh rất thiếu đạo đức, anh so với bọn hắn còn hư hỏng hơn, hôm nay em phải trừng phạt anh thật tốt, không em sẽ mang họ anh.” Vốn cô còn bi thương đã tràn ngập sức sống.
“Ha ha, em còn có tinh lực như vậy, anh đây sẽ liều mình bồi quân tử.” Chu Cẩn Du nói xong thì hai tay để ở dưới nách Vương Tĩnh Kỳ dùng lực, nhấc cả người cô từ trong bồn tắm ra.
Đối với bộ dáng ủ rũ lúc nãy của Tĩnh Kỳ, thì anh càng nguyện ý nhìn bộ dáng giương nanh mua vuốt của cô hơn.
“Ôi, anh làm sao vậy, có phải là cầm thú hay không. Hôm nay em bị như vậy, anh còn muốn chuyện đó.” Vương Tĩnh Kỳ thật sự muốn có hung khí gì đó trong tay, để gõ gõ cho người đàn này một cái vào đầu. Anh trừ ở ngoài ra lúc nào cũng nghĩ đến gái, còn có thể nghĩ cái gì nữa đây.
Cả người Vương Tĩnh Kỳ bị ôm lấy, cũng không có ra khỏi phòng tắm, chính là một người từ bồn tắm lớn, dịch chuyển đến dưới vòi hoa sen.
Một tay Chu Cẩn Du đỡ Vương Tĩnh Kỳ, tay kia thì thuần thục đem quần áo còn sót lại không nhiều lắm cởi ra sạch sẽ, sau đó mở vòi hoa sen ra, để nước ấm chảy lên người cả hai.
“Anh đây là làm theo lời của em mà, em lại như thế nào nói anh là cầm thú vậy. Nhưng do em nói sẽ trừng phạt anh thật tốt, hiện tại chính là anh tạo cơ hội cho em mà.” Chu Cẩn Du ngoài miệng nói xong. Động tác trên tay một chút cũng không chậm trễ.
Nơi nơi đều châm ngòi thổi gió, hơn nữa còn có nước trợ giúp. Nên Chu Cẩn Du không cho Vương Tĩnh Kỳ có cơ hội phản kháng, trực tiếp tạo phản trên người cô, thắt lưng cô hơi khom xuống, hai tay bám ở trên bồn rửa mặt, anh từ phía sau thẳng tắp tiến vào như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ “A” một tiếng to.
“Bảo bối, thả lỏng, thả lỏng, đừng khẩn trương như vậy, đúng, chính là như vậy.” Chu Cẩn Du thở hổn hển, chờ Vương Tĩnh Kỳ thích ứng, mới bắt đầu động tác ở phía sau.
Chu Cẩn Du là một người đàn ông bình thường, tuy rằng không thích gặp dịp thì chơi, nhưng nhìn tới những cảnh xấu, anh đều có phản ứng, nếu không sẽ không trễ như vậy còn muốn đem Vương Tĩnh Kỳ đón về. Chuyện bị cướp lúc trước làm tâm tình của anh rất kém, đối với cô gái này trong lòng anh vừa tức giận yêu thương vừa xấu hổ ray rứt, có một loại nhu cầu cấp bách muốn đem cảm xúc như vậy phát tiết ra.
Ngay tại lúc này, anh nghĩ cái gì so ra cũng kém với chuyện vui vẻ một trận đến thống khoái.
“A, nhẹ chút, nhẹ chút.” Vương Tĩnh Kỳ duy trì một hồi lâu, người phía sau càng ngày càng mãnh liệt, hai chân run rẩy làm cô chịu không nổi, chút nữa thì đứng không vững.
“Bảo bối, chịu đựng, nhanh thôi, sắp rồi.” Hai tay Chu Cẩn Du nâng mông cô nơi anh động tâm nhất, không ngừng chuyển động.
Không biết qua bao lâu, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thắt lưng của mình như bị đứt, chân muốn cứng lại, cổ họng hét muốn khan, mà cảm giác lạ lùng trong cơ thể càng ngày càng dâng cao.
Lúc cô “A……..” một tiếng thật dài, sau đó, phía dưới không ngừng co rút.
Chu Cẩn Du cắn chặt răng, đem cô gái dưới thân sau khi lên đỉnh, ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, liều mạng tiếp tục đâm vào.
Đầu óc Vương Tĩnh Kỳ đều như nổ tung, bởi vì người phía sau, làm cô sượng mặt lúc lên cao trào, miêng rên rỉ hơi thở đều có chút thay đổi như trẻ nhỏ.
Cùng với tiếng gầm lớn của Chu Cẩn Du, anh ôm chặt cô gái trong tay, để hai người tiếp xúc càng gần nhau, của anh bắn đi vào trong cơ thể cô.
Một hồi lâu sau hơi thở anh mới chậm lại, nới lỏng tay ra đôi chút.
Vương Tĩnh Kỳ đã sớm không còn sức lực, thân mình như muốn trượt xuống.
“Hắc hắc, bảo bối, làm sao vậy, chân mềm nhũn à.” Chu Cẩn Du khôi phục có vẻ nhanh, một phen ôm lại người đang trượt xuống vào trong lòng, nhìn cô vì động tác của mình, làm cho thứ kiên cố thẳng đứng của mình từ nơi chặt chẽ của cô trượt ra ngoài, hơn nữa còn mang theo rất nhiều tinh hoa, làm ánh mắt của anh tối lại, tiểu Chu dưới thân vốn đang yên tĩnh lại có xu thế muốn ngẩng đầu, nhưng nhìn cô gái nhỏ bị liên luỵ, anh cảm thấy hôm nay cứ như vậy thôi.
Lúc này Vương Tĩnh Kỳ một câu cũng không muốn nói, chính là dựa vào người Chu Cẩn Du, cô đã quá mệt mỏi rồi.
“Đứng vững, anh tắm rửa cho em, nếu không em sẽ không thoải mái.” Chu Cẩn Du nói xong, đỡ lấy người cô, sau đó anh ngồi xổm xuống. Lấy một ngón tay thon dài hướng về phía giữahai chân của cô.
Vương Tĩnh Kỳ theo bản năng khép hai chân lại, “Ngoan, đừng nhúc nhích. Hôm nay em mệt mỏi rồi. Anh cam đoan hôm nay không làm nữa có được không.” Chu Cẩn Du dỗ, nhưng trên tay không có chần chờ. Cứ đi vào người cô như vậy, móc ở bên trong.
Bình thường lúc hai người yêu đương đều mang bảo hộ, nhưng hôm nay không có chuẩn bị, nên anh đều bắn vào bên trong, Chu Cẩn Du không muốn buổi tối làm cô ngủ không thoải mái, nên mới động thủ đào ra thế này.
Vương Tĩnh Kỳ không chịu nổi kích thích dưới thân, lại bắt đầu rên rỉ.
Chu Cẩn Du đào mấy cái cũng không chịu nổi, rút ngón tay ra nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ. Nhìn thấy bộ dáng mê hoặc của cô, mắng: “Em thế này đúng là hồ ly tinh mà.” Sau đó không khống chế được hôn xuống.
Chờ Chu Cẩn Du một lần nữa băng bó lại vết thương cho cô, đến lúc hai người nằm ở trên giường, trời đã rạng sáng.
Trước kia lúc Chu Cẩn Du yêu, cho tới bây giờ kỹ thuật và lực lượng đều phối hợp với nhau, rất ít như ngày hôm nay, một tư thế từ đầu tới cuối, tựa như một con gấu lớn, chỉ biết hung hăng làm, không có kỹ thuật gì mà nói.
Bất quá không thể không thừa nhận. Loại phương pháp này là loại nhanh nhất tốt nhất để trực tiếp phát tiết, sau khi hai người trải qua trận kích tình sảng khoái vui vẻ, cái gì cũng không nghĩ được. Nằm ở trên giường ôm nhau ngủ.
Sáng sớm mùa đông, mặt trời vẫn từ hướng đông vẫn chậm rãi nhô lên, chính là tia nắng mặt trời thoạt nhìn uể oải, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào giường lớn trong phòng ngủ.
“Reng reng reng……….”
Yên tĩnh buổi sáng đột ngột bị chuông điện thoại phá tan.
Vương Tĩnh Kỳ nằm ở trên giường nhíu mày, vươn tay ra sờ soạn nửa ngày ở bên người, cũng không động thấy điện thoại, lúc này cô mới khôi phục chút ý thức. Nơi này là nhà của Chu Cẩn Du, cái tiếng chuông điện thoại này cũng không phải là điện thoại của cô. Mà là điện thoại bàn của Chu Cẩn Du, cái điện thoại bàn này cũng không ở trong phòng ngủ. Mà là ở phòng khách.
Vương Tĩnh Kỳ giơ chân đá đá người đàn ông bên cạnh, “Điện thoại.” Chân cô đau không có nhấc nổi. Cô giống như bà cụ, chân từ từ rụt về, sau đó thử trở mình, thì thấy cả người đều đau nhức.
Lúc chuông điện thoại reo Chu Cẩn Du đã muốn dậy, chính là bình thường vẫn nhắm mắt lại, không muốn dậy.
“Ừ.”
Nghe tiếng chuông điện thoại trong phòng khách bám riết không buông tha, anh biết ngày mới phải bắt đầu, xoay người ngồi dậy một cái, “Em ngủ thêm một chút nữa đi.” Nói xong thì cầm lấy áo ngủ trên đầu giường mặc vào người, kéo chăn bông cho Vương Tĩnh Kỳ, rồi mới đứng dậy vào phòng khách nhận điện thoại.
Cũng đoán trước được, là Lý Việt luôn xứng với chức thư ký nhắc nhở lãnh đạo rời giường, hơn nữa trên điện thoại còn báo cáo một chút, hành trình buổi sáng hôm nay của thị trưởng Chu.
Sau khi Chu Cẩn Du cúp điện thoại, anh trở lại phòng ngủ, ngồi ở trên giường vỗ vỗ cái mông nhỏ kia.
“Không dậy nổi giường à, lát anh phải đi làm, em có muốn anh mang em theo hay không.”
Vương Tĩnh Kỳ vừa mơ màng lần nữa, lại bị anh đánh thức nên tâm tình rất không tốt, hơn nữa cô vừa động, cơ bắp trên người đều đau nhức, cô nhịn không được rên rỉ một chút, thầm oán nói: “Toàn thân em đều đau, vừa động đã đau rồi.”
“Ha ha, động động nhiều sẽ không đau nữa.” Chu Cẩn Du cảm giác rất thành tựu, nhưng vẫn đau lòng cô gái của mình, “Nếu không, hôm nay em cũng đừng đi, anh xin nghỉ cho em.”
“Không được, hôm nay phải về trường dạy học, dạy cấp ba, vốn đi huấn luyện đã làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của học sinh, như thế nào lại có thể xin nghỉ phép chứ.” Vương Tĩnh Kỳ đem mặt chôn ở trong chăn, hừ hừ thì thầm nói.
Cọ một hồi lâu, cô mới không tình nguyện rời giường.
“Không nghĩ tới em lại rất có trách nhiệm.” Chu Cẩn Du ngồi ở bên cạnh cũng không sốt ruột mặc quần áo, mà nhìn Vương Tĩnh Kỳ rời giường, cô một hồi nhe răng nhếch miệng, nhìn trong chốc lát thấy cô giống như một bà cụ, chậm rãi từ từ, làm anh có cảm giác thật tốt, tay của anh thỉnh thoảng lại sờ soạn cấu véo một chút, không ngừng quấy rầy cô.
Vương Tĩnh Kỳ không thể làm gì được cái tay đang vuốt ve quấy rối kia của anh, liền cứ trần truồng như vậy đứng dậy, đi đến bên cạnh tủ quần áo mặc vào. Cô đã mang một bộ quần áo bỏ vào đây.
“Đương nhiên, làm giáo viên phải có lương tâm chứ.” Mỗi một khoá học sinh ở trung học có ba năm thời gian, đối với giáo viên mà nói, bọn chúng chính là một phần trong cuộc đời giáo dục học sinh, mà ba năm đi qua, còn có ba năm khác, nhưng đối với học sinh mà nói, khả năng ba năm này sẽ ảnh hưởng cả đời của bọn chúng.
Vương Tĩnh Kỳ từ sau khi tham gia huấn luyện, thời gian ở trường học cũng rất ít, trường học vì phối hợp với huấn luyện của cô, nên toàn bộ thời gian đến muộn của cô được cắt giảm, như vậy làm cô cảm thấy rất có lỗi với học sinh,cho nên bình thường ngay cả khi cô đau đầu nhức óc, cũng đều kiên trì đi dạy học, không muốn làm chậm trễ giảng dạy nữa.
Chu Cẩn Du thực thưởng thức điểm này của cô, “Được, biết em là giáo viên có lương tâm, vậy cũng có thể có làm nàng dâu có lương tâm chứ, dạ dày ông xã em tối qua không có gì cả, hiện tại chân cũng mềm nhũn rồi, có thể làm bữa sáng được hay không vậy.”
Vương Tĩnh Kỳ phi một ngụm cho anh, liếc trắng mắt, ai bắt cho anh hầu hạ đêm qua chứ, rõ ràng là anh lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn được không, nhưng cô vẫn nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vào phòng bếp.
“Đói chết anh đi, mỗi ngày đều không đứng đắn, nhanh mặc quần áo đi rửa mặt chút, em cũng không có thời gian cùng anh đôi co, em có lớp tiết thứ hai đấy.”
Mặt trời mùa đông đều nhô lên, chứng minh thời gian nhất định là không còn sớm nữa, lúc cô nhìn ra bên ngoài cửa, đã bảy giờ hai mươi rồi, chắc là muộn rồi, cô cũng không nóng nảy, hoàn hảo là buổi sáng hôm nay cô không có tiết đầu, nếu không đến lại làm cho lão yêu bà nói một hồi rồi.
Cô nhìn phòng bếp, vẫn cảm thấy nấu ít cháo thôi, tối qua Chu Cẩn Du nói sau khi uống rượu xong dạ dày không thoải mái, đêm qua lại bận rộn không có chú ý tới, sáng hôm nay phải dưỡng một chút.