Vương Lôi Bình và cháu dâu chi thứ hai của nhà họ Chu Quách Nhã Tĩnh làm cùng cơ quan, bởi vì trong nhà có một cô con gái mới lớn, cho nên rất chú ý mấy người thanh niên tài năng tuấn tú. Con gái nhà mình được nuôi dạy tốt, cho nên phải lựa chọn kỹ càng, Vương Lôi Bình và ông xã bà ta đã thương lượng, khắp thủ đô này không có mấy người thanh niên gia thế coi được, một lần ở cơ quan vô tình Vương Lôi Bình nghe được Quách Nhã Tĩnh khoe khoang chú út nhà chị ta nào là đẹp trai nào là tài giỏi, cũng nghĩ kỹ rồi, hai vợ chồng bọn họ đều cho rằng, chỉ có con cái nhà họ Chu mới có thể xứng với con gái nhà bọn họ.
Có mục tiêu rồi, đương nhiên là muốn thực hiện ngay, dù sao bọn họ đã chọn lựa nhiều năm như vậy rồi, tuổi tác con gái bọn họ cũng không còn nhỏ, cho nên Vương Lôi Bình liền đánh chủ ý lên Quách Nhã Tĩnh.
Bà ta chướng mắt Quách Nhã Tĩnh, nhưng rất hiểu rõ chị ta, đừng nhìn chị ta bình thường giương nanh múa vuốt ở cơ quan, thật ra chị ta chính là một người phụ nữ không có đầu óc. Bà ta mới vừa nói vài lời, cho một ít lợi ích, Quách Nhã Tĩnh đã vỗ ngực đáp ứng chuyện này, nói Diễm Diễm nhà bà ta chỉ cần ngồi ở nhà chờ là được, chị ta sẽ phụ trách sắp xếp thời gian gặp mặt.
Tuy nhiên Quách Nhã Tĩnh cũng rất ranh mãnh, chỉ nói là giới thiệu, chứ không đảm bảo là sẽ thành công, nhưng chỉ cần cho Diễm Diễm nhà bọn họ một cơ hội, vậy thì người kia cũng đừng hòng chạy trốn nữa. Đối với chuyện này thì gia đình bọn họ vô cùng tin tưởng, con gái nhà bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, đó là một cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ cần giữa hai người có cơ hội tiếp xúc với nhau, thì Chu Cẩn Du kia khẳng định không thoát khỏi bàn tay con gái nhà mình.
Nhà họ Vương biết mấy năm nay Chu Cẩn Du đã dọn ra ngoài ở, nhân dịp nghỉ Tết mới về nhà, cho nên một nhà ba người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ tin tức của Quách Nhã Tĩnh.
Rốt cuộc hôm qua Vương Lôi Bình cũng đã nhận được điện thoại của Quách Nhã Tĩnh, nói là mồng ba Chu Bảo Cầm sẽ dẫn một nhà ba người bọn họ đến chúc Tết ông cụ Chu.
Mặc dù bà ta không hiểu tại sao Quách Nhã Tĩnh lại biến thành Chu Bảo Cầm, nhưng trong lòng bà ta vẫn rất cao hứng. Chu Bảo Cầm là chị của Chu Cẩn Du, chị ta mà đích thân giới thiệu Diễm Diễm, vậy có nghĩa là con gái nhà mình càng được nhà họ Chu coi trọng. Hơn nữa còn nói là đi chúc Tết ông cụ Chu, cái này còn cao cấp hơn. Cho nên bà ta cảm thấy chuyện này cũng đã thành công được một nửa rồi.
Vì vậy nên sáng sớm hôm nay bà ta thức dậy, liền sửa soạn quần áo cho con gái mình, chỉ mong con gái có thể lấy lòng được người lớn nhà họ Chu, cũng đồng thời mê hoặc được Chu Cẩn Du.
Không vui chính là trên đường đến nhà họ Chu cùng với Chu Bảo Cầm, bà ta đã tốn rất nhiều công sức nịnh hót chị ta, kết quả đến nhà họ Chu mới phát hiện, nhân vật chính Chu Cẩn Du không có mặt ở đây, chỉ có điều gia đình bà ta cũng đã bàn bạc với nhau rồi, cho dù Chu Cẩn Du không có ở đây, vậy thì chỉ cần để cho Vương Diễm Diễm biểu hiện tốt một chút, tranh thủ gây ấn tượng tốt với người lớn nhà họ Chu, cũng coi như thành công một nửa rồi.
Không ngờ, một nhà ba người bọn họ ngồi đây nịnh nọt suốt buổi trưa, mấy người nhà họ Chu vẫn tỏ ra thờ ơ, làm cho bà ta cảm thấy cực kỳ thất bại, có chút khó hiểu, không biết nhà họ Chu có ý gì.
Nếu mà nói là chướng mắt gia đình bọn họ, vậy căn bản sẽ không để cho bọn họ đến chúc Tết. Mà nếu nói bọn họ có ý tứ muốn kết thân, lại trùng hợp như vậy nhân vật chính không có mặt, hơn nữa thái độ của cha mẹ bên nhà họ Chu cũng quá mức lạnh nhạt.
Thấy vẻ mặt con gái mình không được tự nhiên, bà ta lặng lẽ cầm tay con gái mình thầm an ủi, không nếm qua đau khổ thì không thành công được, gia đình mình mà so với nhà họ Chu, thì cũng có hơi thua kém một chút.
May mà Chu Bảo Cầm còn vớt vác được một ít, để gia đình bọn họ không đến mức quá xấu hổ, vậy mà được nửa đường thì nhân vật chính Chu Cẩn Du lại cư nhiên dẫn theo một cô gái về nhà, chị dâu cả nhà họ Chu còn thân mật kêu em gái. Bà ta khẩn trương nhìn về phía Chu Bảo Cầm, thấy sắc mặt Chu Bảo Cầm cũng không được tốt, càng lúc càng khó coi. Còn cái gì tệ hơn chuyện đến nhà người ta xem mắt, mà lại khi không xuất hiện thêm một người gọi là con dâu.
Chu Bảo Cầm nhìn em trai mình dẫn về một cô gái, đã mơ hồ cảm thấy cô gái kia hẳn là con nhỏ không ra gì đó rồi, sau đó lại nghe thấy chị dâu cả gọi là Tĩnh Kỳ mới xác thực, đúng là con hồ ly tinh đó, gương mặt Chu Bảo Cầm trầm xuống.
Chị ta sợ em trai mình bị con hồ ly tinh này mê hoặc, cho nên mới cuống quít nhờ em dâu tìm một cô gái, mau chóng dẫn đến nhà họ Chu xem mắt, mặc dù chị ta cũng không coi trọng gia cảnh nhà Vương Diễm Diễm, nhưng có còn hơn không, cũng tốt hơn con nhỏ làm giáo viên kia.
Không ngờ tới đây mới biết, mới có một ngày thôi mà Chu Cẩn Du đã dẫn con hồ ly tinh đó về đây, còn công khai dẫn nó vào nhà họ Chu.
Mà chị dâu cả của mình lại còn nhiệt tình như vậy, rõ ràng là đang chống đối lại mình, kể từ lúc này Chu Bảo Cầm cũng bắt đầu ghi mối hận với chị dâu cả trong lòng.
"Cẩn Du, đây là cô gái mà em nói có phải không, ôi, dáng vẻ thật đúng là xinh đẹp." Chu Bảo Cầm châm chọc nói một câu.
Bản thân Vương Tĩnh kỳ không phải là một cô gái diện mạo diêm dúa lòe loẹt, cho nên từ ngữ để hình dung cô chính xác nhất chính là thanh tú.
Vương Tĩnh Kỳ vốn là đang ngồi bên cạnh ông cụ Chu, cười tươi như hoa, nghe thấy mấy lời rõ ràng châm chọc này của chị ta, nụ cười cũng phai nhạt đi, nhưng không có mỉa mai trả lời lại, cô lấy thân phận là bạn gái của Chu Cẩn Du được dẫn về nhà họ Chu, nếu lúc này có người châm chọc, mà người nhà họ Chu vẫn mặc kệ, thì cô có thể rời đi được rồi.
Quả nhiên, Chu Cẩn Du từ khi vào đây đến giờ vẫn không nói lời nào, vừa nghe đến mấy lời lẽ gần như thẳng thừng chế nhạo của chị hai, gương mặt tối sầm.
"Chị hai, em trịnh trọng giới thiệu với chị, đây là Vương Tĩnh Kỳ, chị kêu Tĩnh Kỳ là được rồi, cô ấy là bạn gái em, cũng là con dâu tương lai của gia đình này, em dâu của chị. Hơn nữa em thấy dáng dấp của cô ấy cũng rất được." Chu Cẩn Du trừng mắt nhìn Chu Bảo Cầm nói gằn từng tiếng.
Chu Bảo Cầm không ngờ em trai mình sẽ công khai đính chính thân phận của Vương Tĩnh Kỳ, phải biết rằng, lúc nãy chị ta đã để ý thấy, em trai dẫn người về, toàn là chị dâu cả nói chuyện, em trai còn không thèm nói thân phận của cô gái này là gì.
Chu Bảo Cầm nhìn em trai, cả người co rúm lại, nhưng nghĩ đến ba người ngồi bên cạnh, chị ta lại ngồi thẳng lưng. Dứt khoát bỏ qua con hồ ly tinh đó, trực tiếp giới thiệu ba người này với Chu Cẩn Du, đặc biệt là Vương Diễm Diễm.
"Cẩn Du, để chị hai giới thiệu với em, vị này chính là Vương Đại Phong, trưởng khoa Vương, vị này chính là vợ ông ấy, làm chung đơn vị với chị dâu Nhã Tĩnh của em, còn cô gái xinh đẹp này chính là con gái của họ, tên là Vương Diễm Diễm, năm nay mới 27 tuổi, còn đang học thạc sĩ, năm nay tốt nghiệp." Chị ta giới thiệu xong xuôi, giả bộ yêu thích lôi kéo tay Vương Diễm Diễm: "Em xem, cô gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, lại còn rất tài giỏi, rất là hiếm có đó, có đúng vậy không ông nội?" Cuối cùng chị ta cầu xin sự ủng hộ của ông nội.
Chị ta không tin, cô gái Diễm Diễm mà mình giới thiệu này, mặc kệ là dáng dấp hay trình độ văn hóa đều bỏ xa con hồ ly tinh kia mấy cái ngã tư, mà thằng em trai mình nhìn thấy cô gái tốt như vậy còn không rung động.
Đương nhiên là chị ta đã quên, em trai mình độc thân 33 năm, từng nhìn thấy qua vô số phụ nữ, mà người đẹp cũng vô số kể, đừng nói là thạc sĩ, tiến sĩ cũng đã gặp qua, vậy mà cuối cùng người anh dẫn về nhà lại chính là con hồ ly tinh trong miệng của chị ta, đó là vì sao?
"Ha ha, Kỳ Kỳ à, mới sớm tinh mơ đã phải lên máy bay rồi, mệt mỏi lắm phải không?" Đương nhiên là ông cụ Chu cũng không thèm quan tâm ý tốt của cháu gái mình, không có trả lời, mà trực tiếp coi như không có.
"Ông nội, cháu không mệt lắm, cũng không có ngồi máy bay bao lâu hết." Bởi vì một câu này của ông cụ Chu mà gương mặt Vương Tĩnh Kỳ lại đỏ lên, vốn là cô định nói không mệt chút nào, nhưng cảm thấy thắt lưng vẫn còn đau, may là không biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Chỉ có điều câu sau cô nói hoàn toàn là sự thật, lúc trên máy bay cô cảm thấy ngồi không bao lâu hết, vừa nhắm mắt lại là đã đến nơi rồi.
"Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, ông nội hỏi thăm thằng nhóc kia về chuyện của cháu, vậy mà nó không thèm nói cho ông biết, hừ hừ, nhìn xem, bây giờ không cần nó nói nữa, bản thân ông tự hỏi cháu." Ông cụ Chu giống như đứa trẻ, trợn mắt liếc cháu nội mình một cái, bày tỏ sự bất mãn.
Bọn họ tự nhiên trò chuyện với nhau, cũng làm cho bốn người kia cứng đờ. Vốn là có thể giả ngu, bây giờ không giả bộ được nữa rồi, ba người nhà họ Vương lúc này trên gương mặt nổi lên sự tức giận.
Trong mắt Vương Diễm Diễm càng như muốn bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Kỳ.
"Ông nội, cháu và Tĩnh Kỳ lúc trên máy bay còn chưa có ăn cái gì, mọi người cứ nói chuyện phiếm trước đi, cháu và cô ấy đi ăn cơm trưa." Chu Cẩn Du đã sớm nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, loại người như vậy anh đã gặp nhiều rồi, bốn chữ ái mộ hư vinh chỉ thiếu điều còn chưa có khắc lên mặt cô ta thôi, không biết mắt nhìn người của chị hai là kiểu gì nữa, cư nhiên lại cho rằng phụ nữ như vậy là tốt, theo anh, Vương Diễm Diễm mà so với Vương Tĩnh Kỳ nhà mình còn không bằng một đầu ngón tay út.
"Ai ôi, buổi trưa mà không ăn cơm sao, không được, con gái phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, mau, kêu thím Trương làm cơm cho các cháu ăn." Ông cụ Chu lại đau lòng vì cháu dâu tương lai của mình.
Chu Cẩn Du đứng lên, trực tiếp kéo Vương Tĩnh Kỳ đang ngồi bên cạnh ông cụ Chu đứng dậy, ôm cô đi vào phòng ăn: "Không cần, chúng cháu tùy tiện tìm chút gì để ăn là được." Lúc đi anh còn không thèm liếc mắt nhìn cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh Vương Diễm Diễm kia lấy một cái.
Vương Diễm Diễm nhìn hai người kia xoay người rời đi, gắt gao nắm chặt hai nắm tay, âm thầm thề trong lòng, người đàn ông này Vương Diễm Diễm cô ta nhất định phải đoạt được.
Ông cụ Chu vui vẻ nhìn cháu nội và cháu dâu tương lai của mình ôm nhau rời đi, quay đầu lại nhìn thấy phản ứng cùa người nhà họ Vương, trong mắt Vương Đại Phong là thất vọng, Vương Lôi Bình thì hâm mộ, còn cô gái Vương Diễm Diễm kia lại chất chứa đầy thù hận và dã tâm trong mắt.
Ông cụ Chu lắc đầu, cô gái như vậy làm sao có thể so sánh với cháu dâu của mình được.
"Haizz, mọi người thông cảm, tính tình thằng cháu nội tôi giống tôi, bản thân mình có thể chịu khổ, nhưng nàng dâu thì tuyệt đối phải bảo vệ thật tốt, ha ha." Biểu tình ông cụ Chu tự hào.
"Ông nội..." Chu Bảo Cầm thấy em trai không nể mặt mình, nói cũng không thèm nói với chị ta, mà trực tiếp bày tỏ thái độ, dẫn con hồ ly tinh đi, cảm giác của chị ta đối với Vương Tĩnh Kỳ càng lúc càng xấu hơn, muốn ông cụ Chu ra mặt phân xử.
Mà ông cụ Chu cũng không thèm cho cô cháu gái không biết điều này có cơ hội mở miệng, trực tiếp cười tít mắt bắt đầu tiễn khách: "Thật không khéo, hôm nay là lần đầu tiên cháu nội tôi dẫn bạn gái về nhà, ba vị đừng trách, Quân Kỳ à cháu tiễn khách đi."
Cứ như vậy, ba người nhà họ Vương bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu.
Lúc trên máy bay Chu Cẩn Du không có ăn gì, mà Vương Tĩnh Kỳ cũng tận dụng toàn bộ thời gian ăn uống để ngủ bù, cho nên hai người đến nhà họ Chu bụng đã kêu vang.
Chu Cẩn Du dắt Vương Tĩnh Kỳ vào phòng bếp nhà họ Chu, mặc dù không phải giờ cơm, nhưng vì là ngày Tết nên thức ăn được chuẩn bị sẵn rất nhiều.
Vương Tĩnh Kỳ lấy cơm còn dư rang với trứng, nấu một nồi canh cà chua trứng gà, lấy lạp xưởng và món kho trong tủ lạnh ra, cắt nhỏ rồi làm thành một món ăn.
Trong lúc Vương Tĩnh Kỳ đang nấu cơm, thím Trương muốn vào giúp nhưng bị Chu Cẩn Du đuổi ra ngoài, sau khi hai người cơm nước xong, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, lại nhìn thấy ba mẹ Chu từ nãy giờ vẫn chưa xuất hiện.
Chu Cẩn Du thấy trong nhà không có người ngoài (anh căn bản không xem chị hai là người trong nhà), kéo Vương Tĩnh Kỳ qua chính thức giới thiệu với người nhà.
Chu Hoằng Nghị và Giang Văn Ngọc cẩn thận quan sát cô gái có khả năng là con dâu tương lai của mình, sau đó nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm gật đầu.
Cô gái này tính tình bên trong thì không biết thế nào, nhưng nhìn bề ngoài cũng không tệ, dáng người điềm đạm, thanh tú, từ nãy giờ ngồi trong phòng khách lâu như vậy nhưng cảm xúc không có quá nhiều biến hóa, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, duy trì mỉm cười, quan trọng là cô toát ra một loại khí chất thanh nhã, ôn nhu, bình tĩnh. Ở tuổi này của cô, với thân phận này mà lại sở hữu khí chất như vậy, thật sự rất đáng quý.
"Lần đầu đến nhà, bác cũng không có gì cho con, con nhận cái này đi, coi như bác cho con lễ vật gặp mặt." Giang Văn Ngọc tuy vẫn cảm thấy cô gái này không xứng với con trai mình, nhưng ấn tượng đầu của bà đối với cô cũng không tệ, hơn nữa có thể sau này bà sẽ trở thành mẹ chồng của cô, cho nên lúc này vẫn cư xử đúng mực, tuy nhiên giọng điệu không có thân thiết như ông cụ Chu và Lý Kim Hồng.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ Chu đưa cô cái bao lì xì màu đỏ, không biết phải làm cái gì bây giờ. Cô khẩn trương suy nghĩ một lát, đời trước mình đến nhà họ Trương, hình như mẹ của Trương Dương không có đưa cho cô bao lì xì giống như vầy.
"Mẹ anh cho thì em cứ cầm đi." Chu Cẩn Du ngồi bên cạnh nhắc nhở.
"Đúng vậy, đừng khách khí, cho thì cháu cứ nhận. Tới tới tới! Lúc nãy có người ngoài ở đây, ông nội không có đưa cho cháu, thật ra ông đã sớm chuẩn bị tốt rồi." Ông cụ Chu cũng lấy từ trong túi ra một bao lì xì.
"Ha ha, chờ đến khi các cháu kết hôn, ông nội sẽ cho các cháu bao lì xì lớn hơn."
Ông cụ Chu nói mấy lời này, làm gương mặt Vương Tĩnh Kỳ lại đỏ lên, xấu hổ nhận bao lì xì cùa ông cụ Chu và mẹ Chu, nhỏ giọng nói cám ơn.
"E hèm, nghe Cẩn Du nói con làm nghề giáo viên." Chu Hoằng Nghị rốt cuộc cũng tìm được một đề tài để bắt đầu nói chuyện.
"Dạ, bác trai Chu, cháu là giáo viên." Vương Tĩnh Kỳ lễ phép trả lời.
"Tốt nghiệp trường nào, dạy môn gì vậy?" Thật ra mấy vấn đề này trong kết quả điều tra đều có ghi rõ, nhưng lần đầu tiên gặp người lớn, mấy vấn đề này vẫn phải hỏi.
"Trường đại học sư phạm, con học ngành sư phạm toán học."
"Đi làm bao lâu rồi?"
"Hơn hai năm rồi."
"Tốt, con còn trẻ, sau này cố gắng làm việc chăm chỉ, bồi dưỡng nên nhiều nhân tài cho quốc gia!" Nhiệm vụ đặt câu hỏi của Chu Hoằng Nghị hoàn thành.
"Cha mẹ con vẫn còn khỏe chứ?" Lần này đến lượt Giang Văn Ngọc.
"Cũng không tệ." Về vấn đề này Vương Tĩnh Kỳ trả lời tương đối bảo thủ.
"Hai người họ còn đi làm không? Hay đã về hưu rồi?"
"Đều về hưu hết rồi."
"Về hưu thì tốt. Người lớn tuổi rồi, phải về hưu, nhường chỗ lại cho lớp trẻ đi lên, để bản thân mình có được vài năm nghỉ ngơi an nhàn." Nhiệm vụ đặt câu hỏi của mẹ Chu cũng hoàn thành xong.
"Trong nhà con còn có những ai nữa?"
...
Người nhà họ Chu trên cơ bản đều là lần lượt hỏi mấy vấn đề liên quan đến gia đình, Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười trả lời.
Thường thường đều là như vậy. Vương Tĩnh Kỳ không quá tin tưởng vào chuyện mình sẽ được gả vào nhà họ Chu, dù sao cánh cửa nhà họ Chu đối với cô mà nói cũng rất xa vời.
"Cô giáo Vương, tôi có một chuyện đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng chưa nghĩ ra, muốn hỏi cô một chút. Cô chỉ là một giáo viên bình thường, làm sao có thể quen biết thị trưởng như Chu Cẩn Du chứ?" Rốt cuộc cũng đến lượt Chu Bảo Cầm, chị ta thấy tất cả mọi người trong nhà đều bị con hồ ly tinh này lừa bịp rồi, chỉ có mình chị ta là còn bình thường thôi. Chị ta hung hăng trừng mắt liếc Vương Tĩnh Kỳ một cái, thầm thề trong lòng, nhất định phải vạch trần âm mưu của con hồ ly tinh đó.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Bảo Cầm, người chị chồng tương lai này, kể từ khi cô đặt chân vào nhà họ Chu, chị ta đã không cho cô sắc mặt tốt: "Chuyện này nói ra cũng khá phức tạp, vẫn là để cho Cẩn Du nói với chị đi, sẽ tốt hơn."
Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp ném vấn đề này qua cho Chu Cẩn Du, cô cũng là một người có cảm xúc riêng, cho dù cô chỉ là một người bình thường, một người dân nhỏ bé, nhưng cũng là nhà họ Chu mời cô đến đây chơi, chứ không phải là cô khăng khăng đòi đến, dựa vào cái gì mà mời cô đến đây rồi xem thường, làm khó làm dễ cô.
Chu Cẩn Du thẳng thắn trả lời: "Chị hai, vấn đề này chị không cần phải biết, cũng không còn sớm nữa, có phải chị nên về nhà rồi phải không." Anh chỉ còn kém không nói thẳng, chỗ này là nhà họ Chu, chị ta là con gái đã gả ra ngoài rồi, không liên quan gì nữa, chuyện của nhà họ Chu không cần chị ta nhúng tay.
"Mẹ, mẹ nhìn em trai kìa, không phải là con chỉ tò mò thôi sao, thân phận hai người bọn họ chênh lệch lớn như vậy, làm sao có thể quen biết được, vậy mà em trai lại nổi giận với con, chuyện này là tại vì ai, không phải chỉ vì con muốn tốt cho nó thôi sao. Kẻ trong cuộc u mê, bây giờ nó không còn nhìn thấy cái gì đúng sai nữa rồi, con là chị nó muốn nhắc nhở một chút thì có cái gì sai?" Chu Bảo Cầm ủy khuất hỏng rồi, lôi kéo tay mẹ mình bắt đầu tố cáo, oán trách tại sao mình không được biết ơn.
Giang Văn Ngọc vỗ vỗ lên tay con gái mình, lại nhìn Vương Tĩnh Kỳ đang cúi đầu nhìn mặt đất, mặc dù chưa nói gì, nhưng thái độ này cũng biểu lộ rõ lập trường của bà.
Cô gái này và con trai mình còn chưa có nên chuyện gì, nhưng người ngồi bên cạnh mình là con gái ruột, bên nào quan trọng hơn, đương nhiên là bà rõ ràng.
Chu Bảo Cầm thấy thái độ của mẹ mình, cảm thấy đã chiếm được chỗ dựa, quay đầu nhếch miệng cười khinh thường với Vương Tĩnh Kỳ.
Thái độ này của hai mẹ con nhà họ Chu chọc giận đến Chu Cẩn Du, anh cũng không thèm để ý đến mẹ và chị mình nữa, trực tiếp quay qua nói với ông cụ Chu đang ngồi xem náo nhiệt.
"Ông nội, cháu và Kỳ Kỳ ở bên ngoài rất tốt, là ông muốn cháu dẫn cô ấy về cho ông gặp mặt, kết quả cô ấy đến cửa nhà họ Chu chúng ta, lại nhận được đãi ngộ như vậy.
Nếu đã như vậy, thì Kỳ Kỳ sẽ không dám tới đây nữa, sau này bọn cháu cũng không cần vượt đường xá xa xôi lạnh lẽo chạy về đây làm gì." Chu Cẩn Du nói xong kéo tay Vương Tĩnh Kỳ, anh dẫn cô dâu về là để được chúc phúc, chứ không phải để người ta khinh bỉ. Đã vậy thì, sau này hai người bọn họ sẽ không về đây nữa, dù sao nhà họ Chu không thiếu thốn cái gì, con cháu cũng nhiều, thiếu một mình anh cũng không vấn đề gì.
"Haizzz, đứa nhỏ này cháu làm sao vậy." Ông cụ Chu không ngờ cháu mình vừa nói đi là đi, trước đây nếu cháu nội mình mà bị ai trong nhà chọc cho mất hứng, nó cũng không nói gì mà chỉ tỏ ra lạnh lùng thôi, tuyệt đối không giống như bây giờ, không cho người nhà chút mặt mũi nào, dứt khoát rời đi.
Mấy người khác trong gia đình nhà họ Chu cũng nghĩ như vậy, thấy Chu Cẩn Du một lời không hợp liền dứt khoát bỏ đi, cũng há hốc mồm.
Vẫn là ba Chu đầu óc nhanh nhạy, nhanh chóng phản ứng kịp, kêu con trai út của mình lại: "Con đứng lại đó cho ba, thái độ kiểu gì vậy, con bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình là đứa con nít ba tuổi sao?
Con tỏ thái độ như vậy, không sợ bị người ta chê cười sao? Mà người làm con không vui là người ngoài ư? Đó là mẹ và chị gái ruột của con, mới nói một câu không hợp ý là con đã xoay người rời đi, có người con trai em trai nào sẽ làm như vậy sao?" Chu Hoằng Nghị nói, nhìn Vương Tĩnh Kỳ bị kéo đi, ấn tượng đối với cô cũng kém đi vài phần. Cho dù ai nhìn thấy con trai mình nuôi từ nhỏ tới lớn bây giờ mâu thuẫn với người nhà chỉ vì một người ngoài, cho dù là người nhà mình sai, cũng cảm thấy không vui nổi.
Chu Cẩn Du từ từ xoay gười, bình tĩnh nhìn ba mình, chờ ông nói xong, mới sâu xa nói: "Ba, hôm nay vì người đối xử không tốt với Tĩnh Kỳ là mẹ và chị ruột của con, cho nên con mới kéo cô ấy bỏ đi.
Có người nói xấu vợ tương lai của con, con thân là một người đàn ông, không thể nhẫn nhịn chuyện này được. Hơn nữa người nói xấu vợ tương lai của con lại là người thân của con, con có thể đánh hay mắng người đó sao? Con không thể làm như vậy. Cơn tức này mà không được tiêu tan, con có thể làm cái gì bây giờ?
Còn nữa, bởi vì con không phải đứa con nít ba tuổi, bây giờ con đã ba mươi tuổi rồi, con phải là một người đàn ông biết gánh vác trách nhiệm không phải sao?
Nếu có người ở trước mặt con khi dễ vợ tương lai của con, mà con vẫn để yên không có hành động gì, vậy cũng không xứng làm người nhà họ Chu nữa.
Nhưng mà, ba, không phải ba cũng vì bảo vệ vợ và con gái mình nên mới tức giận đó sao?" Chu Cẩn Du nói mấy lời này một chút cũng không lưu tình.
Chu Cẩn Du cũng là người nhà họ Chu, mà đặc điểm người nhà họ Chu chính là rất bao che lẫn nhau.
Trong lòng Chu Cẩn Du, Vương Tĩnh Kỳ chính là bạn gái của anh, anh cũng biết người nhà mình có khả năng sẽ chướng mắt thân phận bạn gái anh, cho nên anh chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt người nhà mình, anh cho rằng, nếu chuyện gì người nhà mình thấy không thích, thì không cần phải động đến, cứ để yên như vậy là tốt rồi.
Kỳ nghỉ Tết nên anh muốn trở về nhà sum họp với gia đình, bình thường anh và cô sống với nhau rất vui vẻ, anh cưng chiều cô hơn bất cứ thứ gì, nhưng hai bên không có can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.
Bây giờ gia đình anh muốn anh dẫn cô về nhà, kết quả, anh cực khổ đón cô về, gia đình anh lại tỏ thái độ này nọ, lúc nãy lại còn mời gia đình nhà họ Vương kia đến nhà, anh cũng không phải là kẻ ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa mới tới đây đã bị chị hai tỏ thái độ khinh thường châm chọc, vậy mà người trong nhà cũng không thèm ngăn cản, nếu không ba người kia cũng sẽ không ngồi đây mãi tới lúc hai người bọn anh về đến nhà, anh dẫn cô đi cũng là vì muốn tốt cho mọi người, nếu cứ tiếp tục ở đây khẳng định mọi người sẽ rất khó chịu.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vương Lôi Bình và cháu dâu chi thứ hai của nhà họ Chu Quách Nhã Tĩnh làm cùng cơ quan, bởi vì trong nhà có một cô con gái mới lớn, cho nên rất chú ý mấy người thanh niên tài năng tuấn tú. Con gái nhà mình được nuôi dạy tốt, cho nên phải lựa chọn kỹ càng, Vương Lôi Bình và ông xã bà ta đã thương lượng, khắp thủ đô này không có mấy người thanh niên gia thế coi được, một lần ở cơ quan vô tình Vương Lôi Bình nghe được Quách Nhã Tĩnh khoe khoang chú út nhà chị ta nào là đẹp trai nào là tài giỏi, cũng nghĩ kỹ rồi, hai vợ chồng bọn họ đều cho rằng, chỉ có con cái nhà họ Chu mới có thể xứng với con gái nhà bọn họ.
Có mục tiêu rồi, đương nhiên là muốn thực hiện ngay, dù sao bọn họ đã chọn lựa nhiều năm như vậy rồi, tuổi tác con gái bọn họ cũng không còn nhỏ, cho nên Vương Lôi Bình liền đánh chủ ý lên Quách Nhã Tĩnh.
Bà ta chướng mắt Quách Nhã Tĩnh, nhưng rất hiểu rõ chị ta, đừng nhìn chị ta bình thường giương nanh múa vuốt ở cơ quan, thật ra chị ta chính là một người phụ nữ không có đầu óc. Bà ta mới vừa nói vài lời, cho một ít lợi ích, Quách Nhã Tĩnh đã vỗ ngực đáp ứng chuyện này, nói Diễm Diễm nhà bà ta chỉ cần ngồi ở nhà chờ là được, chị ta sẽ phụ trách sắp xếp thời gian gặp mặt.
Tuy nhiên Quách Nhã Tĩnh cũng rất ranh mãnh, chỉ nói là giới thiệu, chứ không đảm bảo là sẽ thành công, nhưng chỉ cần cho Diễm Diễm nhà bọn họ một cơ hội, vậy thì người kia cũng đừng hòng chạy trốn nữa. Đối với chuyện này thì gia đình bọn họ vô cùng tin tưởng, con gái nhà bọn họ từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, đó là một cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh, chỉ cần giữa hai người có cơ hội tiếp xúc với nhau, thì Chu Cẩn Du kia khẳng định không thoát khỏi bàn tay con gái nhà mình.
Nhà họ Vương biết mấy năm nay Chu Cẩn Du đã dọn ra ngoài ở, nhân dịp nghỉ Tết mới về nhà, cho nên một nhà ba người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ tin tức của Quách Nhã Tĩnh.
Rốt cuộc hôm qua Vương Lôi Bình cũng đã nhận được điện thoại của Quách Nhã Tĩnh, nói là mồng ba Chu Bảo Cầm sẽ dẫn một nhà ba người bọn họ đến chúc Tết ông cụ Chu.
Mặc dù bà ta không hiểu tại sao Quách Nhã Tĩnh lại biến thành Chu Bảo Cầm, nhưng trong lòng bà ta vẫn rất cao hứng. Chu Bảo Cầm là chị của Chu Cẩn Du, chị ta mà đích thân giới thiệu Diễm Diễm, vậy có nghĩa là con gái nhà mình càng được nhà họ Chu coi trọng. Hơn nữa còn nói là đi chúc Tết ông cụ Chu, cái này còn cao cấp hơn. Cho nên bà ta cảm thấy chuyện này cũng đã thành công được một nửa rồi.
Vì vậy nên sáng sớm hôm nay bà ta thức dậy, liền sửa soạn quần áo cho con gái mình, chỉ mong con gái có thể lấy lòng được người lớn nhà họ Chu, cũng đồng thời mê hoặc được Chu Cẩn Du.
Không vui chính là trên đường đến nhà họ Chu cùng với Chu Bảo Cầm, bà ta đã tốn rất nhiều công sức nịnh hót chị ta, kết quả đến nhà họ Chu mới phát hiện, nhân vật chính Chu Cẩn Du không có mặt ở đây, chỉ có điều gia đình bà ta cũng đã bàn bạc với nhau rồi, cho dù Chu Cẩn Du không có ở đây, vậy thì chỉ cần để cho Vương Diễm Diễm biểu hiện tốt một chút, tranh thủ gây ấn tượng tốt với người lớn nhà họ Chu, cũng coi như thành công một nửa rồi.
Không ngờ, một nhà ba người bọn họ ngồi đây nịnh nọt suốt buổi trưa, mấy người nhà họ Chu vẫn tỏ ra thờ ơ, làm cho bà ta cảm thấy cực kỳ thất bại, có chút khó hiểu, không biết nhà họ Chu có ý gì.
Nếu mà nói là chướng mắt gia đình bọn họ, vậy căn bản sẽ không để cho bọn họ đến chúc Tết. Mà nếu nói bọn họ có ý tứ muốn kết thân, lại trùng hợp như vậy nhân vật chính không có mặt, hơn nữa thái độ của cha mẹ bên nhà họ Chu cũng quá mức lạnh nhạt.
Thấy vẻ mặt con gái mình không được tự nhiên, bà ta lặng lẽ cầm tay con gái mình thầm an ủi, không nếm qua đau khổ thì không thành công được, gia đình mình mà so với nhà họ Chu, thì cũng có hơi thua kém một chút.
May mà Chu Bảo Cầm còn vớt vác được một ít, để gia đình bọn họ không đến mức quá xấu hổ, vậy mà được nửa đường thì nhân vật chính Chu Cẩn Du lại cư nhiên dẫn theo một cô gái về nhà, chị dâu cả nhà họ Chu còn thân mật kêu em gái. Bà ta khẩn trương nhìn về phía Chu Bảo Cầm, thấy sắc mặt Chu Bảo Cầm cũng không được tốt, càng lúc càng khó coi. Còn cái gì tệ hơn chuyện đến nhà người ta xem mắt, mà lại khi không xuất hiện thêm một người gọi là con dâu.
Chu Bảo Cầm nhìn em trai mình dẫn về một cô gái, đã mơ hồ cảm thấy cô gái kia hẳn là con nhỏ không ra gì đó rồi, sau đó lại nghe thấy chị dâu cả gọi là Tĩnh Kỳ mới xác thực, đúng là con hồ ly tinh đó, gương mặt Chu Bảo Cầm trầm xuống.
Chị ta sợ em trai mình bị con hồ ly tinh này mê hoặc, cho nên mới cuống quít nhờ em dâu tìm một cô gái, mau chóng dẫn đến nhà họ Chu xem mắt, mặc dù chị ta cũng không coi trọng gia cảnh nhà Vương Diễm Diễm, nhưng có còn hơn không, cũng tốt hơn con nhỏ làm giáo viên kia.
Không ngờ tới đây mới biết, mới có một ngày thôi mà Chu Cẩn Du đã dẫn con hồ ly tinh đó về đây, còn công khai dẫn nó vào nhà họ Chu.
Mà chị dâu cả của mình lại còn nhiệt tình như vậy, rõ ràng là đang chống đối lại mình, kể từ lúc này Chu Bảo Cầm cũng bắt đầu ghi mối hận với chị dâu cả trong lòng.
"Cẩn Du, đây là cô gái mà em nói có phải không, ôi, dáng vẻ thật đúng là xinh đẹp." Chu Bảo Cầm châm chọc nói một câu.
Bản thân Vương Tĩnh kỳ không phải là một cô gái diện mạo diêm dúa lòe loẹt, cho nên từ ngữ để hình dung cô chính xác nhất chính là thanh tú.
Vương Tĩnh Kỳ vốn là đang ngồi bên cạnh ông cụ Chu, cười tươi như hoa, nghe thấy mấy lời rõ ràng châm chọc này của chị ta, nụ cười cũng phai nhạt đi, nhưng không có mỉa mai trả lời lại, cô lấy thân phận là bạn gái của Chu Cẩn Du được dẫn về nhà họ Chu, nếu lúc này có người châm chọc, mà người nhà họ Chu vẫn mặc kệ, thì cô có thể rời đi được rồi.
Quả nhiên, Chu Cẩn Du từ khi vào đây đến giờ vẫn không nói lời nào, vừa nghe đến mấy lời lẽ gần như thẳng thừng chế nhạo của chị hai, gương mặt tối sầm.
"Chị hai, em trịnh trọng giới thiệu với chị, đây là Vương Tĩnh Kỳ, chị kêu Tĩnh Kỳ là được rồi, cô ấy là bạn gái em, cũng là con dâu tương lai của gia đình này, em dâu của chị. Hơn nữa em thấy dáng dấp của cô ấy cũng rất được." Chu Cẩn Du trừng mắt nhìn Chu Bảo Cầm nói gằn từng tiếng.
Chu Bảo Cầm không ngờ em trai mình sẽ công khai đính chính thân phận của Vương Tĩnh Kỳ, phải biết rằng, lúc nãy chị ta đã để ý thấy, em trai dẫn người về, toàn là chị dâu cả nói chuyện, em trai còn không thèm nói thân phận của cô gái này là gì.
Chu Bảo Cầm nhìn em trai, cả người co rúm lại, nhưng nghĩ đến ba người ngồi bên cạnh, chị ta lại ngồi thẳng lưng. Dứt khoát bỏ qua con hồ ly tinh đó, trực tiếp giới thiệu ba người này với Chu Cẩn Du, đặc biệt là Vương Diễm Diễm.
"Cẩn Du, để chị hai giới thiệu với em, vị này chính là Vương Đại Phong, trưởng khoa Vương, vị này chính là vợ ông ấy, làm chung đơn vị với chị dâu Nhã Tĩnh của em, còn cô gái xinh đẹp này chính là con gái của họ, tên là Vương Diễm Diễm, năm nay mới 27 tuổi, còn đang học thạc sĩ, năm nay tốt nghiệp." Chị ta giới thiệu xong xuôi, giả bộ yêu thích lôi kéo tay Vương Diễm Diễm: "Em xem, cô gái vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, lại còn rất tài giỏi, rất là hiếm có đó, có đúng vậy không ông nội?" Cuối cùng chị ta cầu xin sự ủng hộ của ông nội.
Chị ta không tin, cô gái Diễm Diễm mà mình giới thiệu này, mặc kệ là dáng dấp hay trình độ văn hóa đều bỏ xa con hồ ly tinh kia mấy cái ngã tư, mà thằng em trai mình nhìn thấy cô gái tốt như vậy còn không rung động.
Đương nhiên là chị ta đã quên, em trai mình độc thân 33 năm, từng nhìn thấy qua vô số phụ nữ, mà người đẹp cũng vô số kể, đừng nói là thạc sĩ, tiến sĩ cũng đã gặp qua, vậy mà cuối cùng người anh dẫn về nhà lại chính là con hồ ly tinh trong miệng của chị ta, đó là vì sao?
"Ha ha, Kỳ Kỳ à, mới sớm tinh mơ đã phải lên máy bay rồi, mệt mỏi lắm phải không?" Đương nhiên là ông cụ Chu cũng không thèm quan tâm ý tốt của cháu gái mình, không có trả lời, mà trực tiếp coi như không có.
"Ông nội, cháu không mệt lắm, cũng không có ngồi máy bay bao lâu hết." Bởi vì một câu này của ông cụ Chu mà gương mặt Vương Tĩnh Kỳ lại đỏ lên, vốn là cô định nói không mệt chút nào, nhưng cảm thấy thắt lưng vẫn còn đau, may là không biểu hiện ra ngoài quá nhiều. Chỉ có điều câu sau cô nói hoàn toàn là sự thật, lúc trên máy bay cô cảm thấy ngồi không bao lâu hết, vừa nhắm mắt lại là đã đến nơi rồi.
"Ha ha, vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, ông nội hỏi thăm thằng nhóc kia về chuyện của cháu, vậy mà nó không thèm nói cho ông biết, hừ hừ, nhìn xem, bây giờ không cần nó nói nữa, bản thân ông tự hỏi cháu." Ông cụ Chu giống như đứa trẻ, trợn mắt liếc cháu nội mình một cái, bày tỏ sự bất mãn.
Bọn họ tự nhiên trò chuyện với nhau, cũng làm cho bốn người kia cứng đờ. Vốn là có thể giả ngu, bây giờ không giả bộ được nữa rồi, ba người nhà họ Vương lúc này trên gương mặt nổi lên sự tức giận.
Trong mắt Vương Diễm Diễm càng như muốn bắn ra tia lửa nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Kỳ.
"Ông nội, cháu và Tĩnh Kỳ lúc trên máy bay còn chưa có ăn cái gì, mọi người cứ nói chuyện phiếm trước đi, cháu và cô ấy đi ăn cơm trưa." Chu Cẩn Du đã sớm nhìn thấy ánh mắt của cô gái kia, loại người như vậy anh đã gặp nhiều rồi, bốn chữ ái mộ hư vinh chỉ thiếu điều còn chưa có khắc lên mặt cô ta thôi, không biết mắt nhìn người của chị hai là kiểu gì nữa, cư nhiên lại cho rằng phụ nữ như vậy là tốt, theo anh, Vương Diễm Diễm mà so với Vương Tĩnh Kỳ nhà mình còn không bằng một đầu ngón tay út.
"Ai ôi, buổi trưa mà không ăn cơm sao, không được, con gái phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng, mau, kêu thím Trương làm cơm cho các cháu ăn." Ông cụ Chu lại đau lòng vì cháu dâu tương lai của mình.
Chu Cẩn Du đứng lên, trực tiếp kéo Vương Tĩnh Kỳ đang ngồi bên cạnh ông cụ Chu đứng dậy, ôm cô đi vào phòng ăn: "Không cần, chúng cháu tùy tiện tìm chút gì để ăn là được." Lúc đi anh còn không thèm liếc mắt nhìn cô gái vừa xinh đẹp vừa thông minh Vương Diễm Diễm kia lấy một cái.
Vương Diễm Diễm nhìn hai người kia xoay người rời đi, gắt gao nắm chặt hai nắm tay, âm thầm thề trong lòng, người đàn ông này Vương Diễm Diễm cô ta nhất định phải đoạt được.
Ông cụ Chu vui vẻ nhìn cháu nội và cháu dâu tương lai của mình ôm nhau rời đi, quay đầu lại nhìn thấy phản ứng cùa người nhà họ Vương, trong mắt Vương Đại Phong là thất vọng, Vương Lôi Bình thì hâm mộ, còn cô gái Vương Diễm Diễm kia lại chất chứa đầy thù hận và dã tâm trong mắt.
Ông cụ Chu lắc đầu, cô gái như vậy làm sao có thể so sánh với cháu dâu của mình được.
"Haizz, mọi người thông cảm, tính tình thằng cháu nội tôi giống tôi, bản thân mình có thể chịu khổ, nhưng nàng dâu thì tuyệt đối phải bảo vệ thật tốt, ha ha." Biểu tình ông cụ Chu tự hào.
"Ông nội..." Chu Bảo Cầm thấy em trai không nể mặt mình, nói cũng không thèm nói với chị ta, mà trực tiếp bày tỏ thái độ, dẫn con hồ ly tinh đi, cảm giác của chị ta đối với Vương Tĩnh Kỳ càng lúc càng xấu hơn, muốn ông cụ Chu ra mặt phân xử.
Mà ông cụ Chu cũng không thèm cho cô cháu gái không biết điều này có cơ hội mở miệng, trực tiếp cười tít mắt bắt đầu tiễn khách: "Thật không khéo, hôm nay là lần đầu tiên cháu nội tôi dẫn bạn gái về nhà, ba vị đừng trách, Quân Kỳ à cháu tiễn khách đi."
Cứ như vậy, ba người nhà họ Vương bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu.