Lúc trên máy bay Chu Cẩn Du không có ăn gì, mà Vương Tĩnh Kỳ cũng tận dụng toàn bộ thời gian ăn uống để ngủ bù, cho nên hai người đến nhà họ Chu bụng đã kêu vang.
Chu Cẩn Du dắt Vương Tĩnh Kỳ vào phòng bếp nhà họ Chu, mặc dù không phải giờ cơm, nhưng vì là ngày Tết nên thức ăn được chuẩn bị sẵn rất nhiều.
Vương Tĩnh Kỳ lấy cơm còn dư rang với trứng, nấu một nồi canh cà chua trứng gà, lấy lạp xưởng và món kho trong tủ lạnh ra, cắt nhỏ rồi làm thành một món ăn.
Trong lúc Vương Tĩnh Kỳ đang nấu cơm, thím Trương muốn vào giúp nhưng bị Chu Cẩn Du đuổi ra ngoài, sau khi hai người cơm nước xong, dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, lại nhìn thấy ba mẹ Chu từ nãy giờ vẫn chưa xuất hiện.
Chu Cẩn Du thấy trong nhà không có người ngoài (anh căn bản không xem chị hai là người trong nhà), kéo Vương Tĩnh Kỳ qua chính thức giới thiệu với người nhà.
Chu Hoằng Nghị và Giang Văn Ngọc cẩn thận quan sát cô gái có khả năng là con dâu tương lai của mình, sau đó nhìn nhau, trong lòng đều âm thầm gật đầu.
Cô gái này tính tình bên trong thì không biết thế nào, nhưng nhìn bề ngoài cũng không tệ, dáng người điềm đạm, thanh tú, từ nãy giờ ngồi trong phòng khách lâu như vậy nhưng cảm xúc không có quá nhiều biến hóa, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, duy trì mỉm cười, quan trọng là cô toát ra một loại khí chất thanh nhã, ôn nhu, bình tĩnh. Ở tuổi này của cô, với thân phận này mà lại sở hữu khí chất như vậy, thật sự rất đáng quý.
"Lần đầu đến nhà, bác cũng không có gì cho con, con nhận cái này đi, coi như bác cho con lễ vật gặp mặt." Giang Văn Ngọc tuy vẫn cảm thấy cô gái này không xứng với con trai mình, nhưng ấn tượng đầu của bà đối với cô cũng không tệ, hơn nữa có thể sau này bà sẽ trở thành mẹ chồng của cô, cho nên lúc này vẫn cư xử đúng mực, tuy nhiên giọng điệu không có thân thiết như ông cụ Chu và Lý Kim Hồng.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ Chu đưa cô cái bao lì xì màu đỏ, không biết phải làm cái gì bây giờ. Cô khẩn trương suy nghĩ một lát, đời trước mình đến nhà họ Trương, hình như mẹ của Trương Dương không có đưa cho cô bao lì xì giống như vầy.
"Mẹ anh cho thì em cứ cầm đi." Chu Cẩn Du ngồi bên cạnh nhắc nhở.
"Đúng vậy, đừng khách khí, cho thì cháu cứ nhận. Tới tới tới! Lúc nãy có người ngoài ở đây, ông nội không có đưa cho cháu, thật ra ông đã sớm chuẩn bị tốt rồi." Ông cụ Chu cũng lấy từ trong túi ra một bao lì xì.
"Ha ha, chờ đến khi các cháu kết hôn, ông nội sẽ cho các cháu bao lì xì lớn hơn."
Ông cụ Chu nói mấy lời này, làm gương mặt Vương Tĩnh Kỳ lại đỏ lên, xấu hổ nhận bao lì xì cùa ông cụ Chu và mẹ Chu, nhỏ giọng nói cám ơn.
"E hèm, nghe Cẩn Du nói con làm nghề giáo viên." Chu Hoằng Nghị rốt cuộc cũng tìm được một đề tài để bắt đầu nói chuyện.
"Dạ, bác trai Chu, cháu là giáo viên." Vương Tĩnh Kỳ lễ phép trả lời.
"Tốt nghiệp trường nào, dạy môn gì vậy?" Thật ra mấy vấn đề này trong kết quả điều tra đều có ghi rõ, nhưng lần đầu tiên gặp người lớn, mấy vấn đề này vẫn phải hỏi.
"Trường đại học sư phạm, con học ngành sư phạm toán học."
"Đi làm bao lâu rồi?"
"Hơn hai năm rồi."
"Tốt, con còn trẻ, sau này cố gắng làm việc chăm chỉ, bồi dưỡng nên nhiều nhân tài cho quốc gia!" Nhiệm vụ đặt câu hỏi của Chu Hoằng Nghị hoàn thành.
"Cha mẹ con vẫn còn khỏe chứ?" Lần này đến lượt Giang Văn Ngọc.
"Cũng không tệ." Về vấn đề này Vương Tĩnh Kỳ trả lời tương đối bảo thủ.
"Hai người họ còn đi làm không? Hay đã về hưu rồi?"
"Đều về hưu hết rồi."
"Về hưu thì tốt. Người lớn tuổi rồi, phải về hưu, nhường chỗ lại cho lớp trẻ đi lên, để bản thân mình có được vài năm nghỉ ngơi an nhàn." Nhiệm vụ đặt câu hỏi của mẹ Chu cũng hoàn thành xong.
"Trong nhà con còn có những ai nữa?"
...
Người nhà họ Chu trên cơ bản đều là lần lượt hỏi mấy vấn đề liên quan đến gia đình, Vương Tĩnh Kỳ mỉm cười trả lời.
Thường thường đều là như vậy. Vương Tĩnh Kỳ không quá tin tưởng vào chuyện mình sẽ được gả vào nhà họ Chu, dù sao cánh cửa nhà họ Chu đối với cô mà nói cũng rất xa vời.
"Cô giáo Vương, tôi có một chuyện đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng chưa nghĩ ra, muốn hỏi cô một chút. Cô chỉ là một giáo viên bình thường, làm sao có thể quen biết thị trưởng như Chu Cẩn Du chứ?" Rốt cuộc cũng đến lượt Chu Bảo Cầm, chị ta thấy tất cả mọi người trong nhà đều bị con hồ ly tinh này lừa bịp rồi, chỉ có mình chị ta là còn bình thường thôi. Chị ta hung hăng trừng mắt liếc Vương Tĩnh Kỳ một cái, thầm thề trong lòng, nhất định phải vạch trần âm mưu của con hồ ly tinh đó.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn Chu Bảo Cầm, người chị chồng tương lai này, kể từ khi cô đặt chân vào nhà họ Chu, chị ta đã không cho cô sắc mặt tốt: "Chuyện này nói ra cũng khá phức tạp, vẫn là để cho Cẩn Du nói với chị đi, sẽ tốt hơn."
Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp ném vấn đề này qua cho Chu Cẩn Du, cô cũng là một người có cảm xúc riêng, cho dù cô chỉ là một người bình thường, một người dân nhỏ bé, nhưng cũng là nhà họ Chu mời cô đến đây chơi, chứ không phải là cô khăng khăng đòi đến, dựa vào cái gì mà mời cô đến đây rồi xem thường, làm khó làm dễ cô.
Chu Cẩn Du thẳng thắn trả lời: "Chị hai, vấn đề này chị không cần phải biết, cũng không còn sớm nữa, có phải chị nên về nhà rồi phải không." Anh chỉ còn kém không nói thẳng, chỗ này là nhà họ Chu, chị ta là con gái đã gả ra ngoài rồi, không liên quan gì nữa, chuyện của nhà họ Chu không cần chị ta nhúng tay.
"Mẹ, mẹ nhìn em trai kìa, không phải là con chỉ tò mò thôi sao, thân phận hai người bọn họ chênh lệch lớn như vậy, làm sao có thể quen biết được, vậy mà em trai lại nổi giận với con, chuyện này là tại vì ai, không phải chỉ vì con muốn tốt cho nó thôi sao. Kẻ trong cuộc u mê, bây giờ nó không còn nhìn thấy cái gì đúng sai nữa rồi, con là chị nó muốn nhắc nhở một chút thì có cái gì sai?" Chu Bảo Cầm ủy khuất hỏng rồi, lôi kéo tay mẹ mình bắt đầu tố cáo, oán trách tại sao mình không được biết ơn.
Giang Văn Ngọc vỗ vỗ lên tay con gái mình, lại nhìn Vương Tĩnh Kỳ đang cúi đầu nhìn mặt đất, mặc dù chưa nói gì, nhưng thái độ này cũng biểu lộ rõ lập trường của bà.
Cô gái này và con trai mình còn chưa có nên chuyện gì, nhưng người ngồi bên cạnh mình là con gái ruột, bên nào quan trọng hơn, đương nhiên là bà rõ ràng.
Chu Bảo Cầm thấy thái độ của mẹ mình, cảm thấy đã chiếm được chỗ dựa, quay đầu nhếch miệng cười khinh thường với Vương Tĩnh Kỳ.
Thái độ này của hai mẹ con nhà họ Chu chọc giận đến Chu Cẩn Du, anh cũng không thèm để ý đến mẹ và chị mình nữa, trực tiếp quay qua nói với ông cụ Chu đang ngồi xem náo nhiệt.
"Ông nội, cháu và Kỳ Kỳ ở bên ngoài rất tốt, là ông muốn cháu dẫn cô ấy về cho ông gặp mặt, kết quả cô ấy đến cửa nhà họ Chu chúng ta, lại nhận được đãi ngộ như vậy.
Nếu đã như vậy, thì Kỳ Kỳ sẽ không dám tới đây nữa, sau này bọn cháu cũng không cần vượt đường xá xa xôi lạnh lẽo chạy về đây làm gì." Chu Cẩn Du nói xong kéo tay Vương Tĩnh Kỳ, anh dẫn cô dâu về là để được chúc phúc, chứ không phải để người ta khinh bỉ. Đã vậy thì, sau này hai người bọn họ sẽ không về đây nữa, dù sao nhà họ Chu không thiếu thốn cái gì, con cháu cũng nhiều, thiếu một mình anh cũng không vấn đề gì.
"Haizzz, đứa nhỏ này cháu làm sao vậy." Ông cụ Chu không ngờ cháu mình vừa nói đi là đi, trước đây nếu cháu nội mình mà bị ai trong nhà chọc cho mất hứng, nó cũng không nói gì mà chỉ tỏ ra lạnh lùng thôi, tuyệt đối không giống như bây giờ, không cho người nhà chút mặt mũi nào, dứt khoát rời đi.
Mấy người khác trong gia đình nhà họ Chu cũng nghĩ như vậy, thấy Chu Cẩn Du một lời không hợp liền dứt khoát bỏ đi, cũng há hốc mồm.
Vẫn là ba Chu đầu óc nhanh nhạy, nhanh chóng phản ứng kịp, kêu con trai út của mình lại: "Con đứng lại đó cho ba, thái độ kiểu gì vậy, con bao nhiêu tuổi rồi, còn tưởng mình là đứa con nít ba tuổi sao?
Con tỏ thái độ như vậy, không sợ bị người ta chê cười sao? Mà người làm con không vui là người ngoài ư? Đó là mẹ và chị gái ruột của con, mới nói một câu không hợp ý là con đã xoay người rời đi, có người con trai em trai nào sẽ làm như vậy sao?" Chu Hoằng Nghị nói, nhìn Vương Tĩnh Kỳ bị kéo đi, ấn tượng đối với cô cũng kém đi vài phần. Cho dù ai nhìn thấy con trai mình nuôi từ nhỏ tới lớn bây giờ mâu thuẫn với người nhà chỉ vì một người ngoài, cho dù là người nhà mình sai, cũng cảm thấy không vui nổi.
Chu Cẩn Du từ từ xoay gười, bình tĩnh nhìn ba mình, chờ ông nói xong, mới sâu xa nói: "Ba, hôm nay vì người đối xử không tốt với Tĩnh Kỳ là mẹ và chị ruột của con, cho nên con mới kéo cô ấy bỏ đi.
Có người nói xấu vợ tương lai của con, con thân là một người đàn ông, không thể nhẫn nhịn chuyện này được. Hơn nữa người nói xấu vợ tương lai của con lại là người thân của con, con có thể đánh hay mắng người đó sao? Con không thể làm như vậy. Cơn tức này mà không được tiêu tan, con có thể làm cái gì bây giờ?
Còn nữa, bởi vì con không phải đứa con nít ba tuổi, bây giờ con đã ba mươi tuổi rồi, con phải là một người đàn ông biết gánh vác trách nhiệm không phải sao?
Nếu có người ở trước mặt con khi dễ vợ tương lai của con, mà con vẫn để yên không có hành động gì, vậy cũng không xứng làm người nhà họ Chu nữa.
Nhưng mà, ba, không phải ba cũng vì bảo vệ vợ và con gái mình nên mới tức giận đó sao?" Chu Cẩn Du nói mấy lời này một chút cũng không lưu tình.
Chu Cẩn Du cũng là người nhà họ Chu, mà đặc điểm người nhà họ Chu chính là rất bao che lẫn nhau.
Trong lòng Chu Cẩn Du, Vương Tĩnh Kỳ chính là bạn gái của anh, anh cũng biết người nhà mình có khả năng sẽ chướng mắt thân phận bạn gái anh, cho nên anh chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt người nhà mình, anh cho rằng, nếu chuyện gì người nhà mình thấy không thích, thì không cần phải động đến, cứ để yên như vậy là tốt rồi.
Kỳ nghỉ Tết nên anh muốn trở về nhà sum họp với gia đình, bình thường anh và cô sống với nhau rất vui vẻ, anh cưng chiều cô hơn bất cứ thứ gì, nhưng hai bên không có can thiệp vào cuộc sống riêng của nhau.
Bây giờ gia đình anh muốn anh dẫn cô về nhà, kết quả, anh cực khổ đón cô về, gia đình anh lại tỏ thái độ này nọ, lúc nãy lại còn mời gia đình nhà họ Vương kia đến nhà, anh cũng không phải là kẻ ngốc, không biết chuyện gì đang xảy ra, vừa mới tới đây đã bị chị hai tỏ thái độ khinh thường châm chọc, vậy mà người trong nhà cũng không thèm ngăn cản, nếu không ba người kia cũng sẽ không ngồi đây mãi tới lúc hai người bọn anh về đến nhà, anh dẫn cô đi cũng là vì muốn tốt cho mọi người, nếu cứ tiếp tục ở đây khẳng định mọi người sẽ rất khó chịu.
Chu Cẩn Du kéo tay Vương Tĩnh Kỳ ra ngoài, Lý Kim Hồng nhanh nhẹn kéo Vương Tĩnh Kỳ lại.
"Năm hết tết đến rồi, có chuyện gì một nhà chúng ta ngồi xuống từ từ nói. Tĩnh Kỳ em mau khuyên Cẩn Du đi, tính tình nó cứng đầu, bây giờ chắc chỉ có mình em nói nó mới chịu nghe thôi."
Chu Hoằng Nghị nghe con trai mình nói như vậy, tức giận đỏ mặt lên, Giang Văn Ngọc ngồi bên cạnh thấy bộ dạng ông xã mình như vậy cũng sợ, khẩn trương vuốt vuốt lưng ông, dù sao Chu Hoằng Nghị cũng không còn trẻ nữa.
"Em trai, em làm cái gì vậy, em vì một người ngoài mà hành xử như vậy, không thấy ba đang tức giận sao?" Chu Bảo Cầm không ngờ một câu nói của mình sẽ làm ra chuyện lớn như vậy, chị ta không hề cho rằng đây là lỗi của mình, đây đều là lỗi của con hồ ly tinh kia, đúng vậy, là lỗi của cô ta.
"Câm miệng, em còn muốn hỏi chị đó chị hai, hôm nay là mồng ba chị không ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, chạy về nhà mẹ đẻ làm gì? Mà chị còn dẫn theo người ngoài về là có ý gì đây? Hôm qua em đã nói là em có bạn gái rồi, hôm nay chị lại còn làm ra chuyện như vậy, có phải chị thấy nhà họ Chu quá tốt đẹp rồi, đầu năm đầu tháng muốn quậy phá cái gia đình này lên cho hả dạ đúng không?" Chu Cẩn Du tức giận với Chu Bảo Cầm, anh đã sớm không vừa mắt người chị hai này của anh, không làm được chuyện gì hay hết, chỉ biết ngày ngày gây ra mấy chuyện ngu ngốc không có giới hạn.
"Chị, chị làm vậy không phải là vì muốn tốt cho em sao?" Chu Bảo Cầm cũng bị cơn giận hiếm có của Chu Cẩn Du trấn áp.
Vương Tĩnh Kỳ thấy Chu Cẩn Du "không biết chừng mực" tiếp tục giáo huấn người nhà, khẩn trương âm thầm kéo kéo anh, ý muốn nhắc nhở anh nên biết kiềm chế.
Giả bộ tức giận một chút là được rồi, không cần thiết phải mâu thuẫn gay gắt với nhau, bây giờ ở chỗ này chỉ có mình cô là người ngoài, còn lại toàn là người nhà họ Chu.
"Cẩn Du, có chuyện gì từ từ nói." Tĩnh Kỳ kéo tay Chu Cẩn Du, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt đáng thương nhìn anh.
Chu Cẩn Du thấy cô như vậy, nắm chặt tay cô, suy xét đến năng lực chịu đựng của cô gái này, nghĩ hôm nay tới đây thôi.
"Ừm, vẫn là cháu dâu nhỏ của ông biết thức thời, thằng nhóc cứng đầu này tính tình vô cùng bướng bỉnh ngang ngược. Lại đây, Kỳ Kỳ, qua đây ngồi với ông nội, ông nội bảo vệ cháu." Ông cụ Chu biết bây giờ mình mà không nói thì không được, nếu thằng nhóc kia thực sự bỏ đi, mấy năm sau cũng không thèm trở lại, lúc đó chỉ có mình ông buồn tủi mà thôi.
Lý Kim Hồng nhanh trí, dẫn Vương Tĩnh Kỳ qua chỗ ông cụ Chu, Vương Tĩnh Kỳ bị ông kéo xuống ngồi bên cạnh. Chu Cẩn Du đang tức giận cũng không thể bỏ đi một mình được, chỉ có thể buồn bực đi qua ngồi cạnh ông cụ Chu, hai người một trái một phải ngồi cạnh ông.
"E hèm..." Ông cụ Chu ho khan, lấy được sự chú ý của mọi người, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Năm hết tết đến, các con ăn thịt quá nhiều, trong người nóng nên dễ tức giận, sau này yêu cầu thím Trương làm nhiều món rau, ăn nhiều một chút cho thanh đạm."
Người ngồi ở đây ngoài cháu ngoại Chu Vịnh nhỏ tuổi nhất nhà, thì còn có thêm hai người nhỏ tuổi nữa là Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ, dưới tình huống như vậy, ông cụ Chu đứng về phía bên nào cũng không tốt. Không thể trước mặt cháu dâu tương lai mà không để lại mặt mũi cho con dâu và con trai mình, cho nên ông kết thúc chủ đề này.
Đương nhiên cũng cần phải đứng ra bảo vệ: "Hôm nay Kỳ Kỳ có thể đến đây thăm ông nội thật là quá tốt, sau này cháu và Cẩn Du ở bên nhau, phải biết nâng đỡ, thông cảm lẫn nhau. Nếu Cẩn Du chọc cháu tức giận, cháu cứ về đây nói với ông nội, ông nội giúp cháu xử lý nó."
Vương Tĩnh Kỳ vẫn duy trì mỉm cười, không có vì những lời này của ông cụ Chu mà trở nên kích động.
"Ông nội, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu. Lúc trước khi cháu đồng ý yêu nhau với Cẩn Du, chúng cháu đã đặt ra ba điều quy ước, nếu sau này chúng cháu đã ra mắt ba mẹ hai bên rồi, mà ba mẹ không xem trọng, không đồng ý cho phép bọn cháu qua lại, thì chúng cháu sẽ chia tay. Dù sao mất đi người mình yêu sẽ chỉ đau khổ nhất thời, nhưng mất đi người thân sẽ đau khổ cả một đời." Vương Tĩnh Kỳ chậm rãi nói, lúc nói chuyện vẫn luôn nhìn Chu Cẩn Du.
Chu Cẩn Du thâm thúy ngước mắt nhìn cô, cô gái nhỏ này thật thiếu dạy dỗ, anh nói vậy lúc nào chứ, lúc đó anh chỉ nói là quan hệ giữa hai người bọn họ, chỉ khi nào anh yêu cầu chấm dứt thì mới được chấm dứt, cô gái này không có quyền đòi chia tay anh.
Đến mấy chuyện hai bên gia đình gì đó, lúc ấy mới vừa quen nhau thôi, còn chưa nghĩ quá nhiều, làm sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy. Lần này dẫn cô về nhà, cũng là ý tưởng nhất thời bộc phát.
Nhưng mà mọi người không hề biết chuyện này, nghe cô vừa nói như vậy đều âm thầm gật đầu, coi như bọn họ còn có chút lý trí.
Chỉ có Chu Vịnh yếu ớt nói: "Thím út, câu này hình như thím nói ngược rồi, hẳn là mất đi người thân chỉ đau khổ nhất thời, nhưng mất người yêu mới đau khổ một đời."
Đúng thật là phải nói như vầy mới đúng, nửa đời trước sống cùng người thân, nhưng nửa đời sau sẽ sống bên cạnh nửa kia của mình, cho nên mất đi người thân chỉ đau khổ nhất thời, mà mất người mình yêu mới có thể đau khổ suốt quãng đời còn lại.
"Vậy sao, chắc là cháu nói sai rồi." Vương Tĩnh Kỳ không chút để ý trả lời một câu, nhưng ý tứ trong lời nói của cô lại làm cho mọi người phải suy ngẫm.
Có phần trước làm nền, cho nên phần sau cuộc nói chuyện cũng không có gì nổi bật, phần lớn đều là ông cụ Chu và chị dâu cả Lý Kim Hồng nói chuyện phiếm với Vương Tĩnh Kỳ, về mấy chuyện liên quan đến gia đình và công việc, cũng coi như trò chuyện vui vẻ với nhau.
Mà chị hai Chu to mồm chưa tới giờ ăn tối đã bị ông cụ Chu đuổi về nhà, kêu chị ta về làm cho tốt bổn phận của người con dâu.
Sau đó Giang Văn Ngọc mượn cớ sức khỏe chồng không được tốt, hai người lên phòng nghỉ ngơi, mãi đến lúc ăn cơm tối mới xuống ăn mấy miếng, sau đó lại quay về phòng.
Ông cụ Chu cười hề hề an ủi Vương Tĩnh Kỳ: "Hai đứa nó bình thường không thích vận động nhiều, sức khỏe không có được tốt bằng lão già này đâu!"
Vương Tĩnh Kỳ cũng cười cười, cô không ngốc, người ta nghĩ cái gì cũng đều viết hết lên mặt rồi, cô mà còn không biết nữa thì thật đúng là quá ngu si, nhưng bọn họ không có thẳng thắn nói là không muốn chào đón cô, cô cũng không thể tức giận rời đi được, nể mặt Chu Cẩn Du, cô yên tĩnh chờ đợi, vừa đúng lúc cô còn chưa từng được đến thủ đô lần nào, mượn cơ hội này đi dạo một vòng quanh đây.
Sau khi ăn trái cây sau bữa tối, xem ti vi một lát, hàn huyên vài câu, Vương Tĩnh Kỳ bị Chu Cẩn Du lấy lý do ban ngày đi máy bay mệt mỏi, dẫn cô về phòng ngủ.
Vương Tĩnh Kỳ vào đến phòng cũng không thèm nhìn xem trong phòng được bài trí như thế nào, nhào lên cái giường lớn.
Mãi đến khi được nằm trên giường, cô mới cảm thấy thật là mệt mỏi, đêm qua bị Chu Cẩn Du hành hạ cực kỳ tàn ác, buổi sáng lại vội vàng khởi hành, đến nhà họ Chu lại phải tốn sức suy nghĩ đấu trí với bọn họ. Cả người cô đều không có cơ hội được nghỉ ngơi, bây giờ được nằm xuống, mới thấy toàn thân mệt mỏi rã rời.
Chu Cẩn Du nhìn người phụ nữ nằm trên giường không muốn đứng dậy, cong khóe miệng: "Mau dậy tắm rửa rồi ngủ tiếp."
"Để em nằm một lát đi." Vương Tĩnh Kỳ không muốn động đậy, cô cảm thấy bây giờ mà nhắm mắt lại, không đầy hai phút nữa cũng có thể ngủ say.
"Ngồi dậy, đừng nằm nữa, nhanh đi tắm, rửa mặt xong rồi đi ngủ mới dễ chịu." Chu Cẩn Du thấy bộ dạng cô như vậy, chỉ có thể tự mình động thủ kéo cô dậy.
Vương Tĩnh Kỳ không muốn, nhưng cũng biết nếu lúc này mà cô không đi, lát nữa sẽ càng không dậy nổi, liền để anh ôm cô vào phòng tắm.
Tắm xong lại xảy ra vấn đề. Lúc hai người đến đây, Chu Cẩn Du không có mang theo quần áo cho cô, nói cách khác, Vương Tĩnh Kỳ chỉ có một bộ quần áo đang mặc trên người, cô tắm xong không có đồ lót và đồ ngủ để mặc.
Vương Tĩnh Kỳ kéo cửa phòng tắm ra một cái khe hở nhỏ, mở to mắt nhìn Chu Cẩn Du ở bên ngoài, nhận cái áo sơ mi anh đưa xong, bịch một tiếng đóng sầm cửa lại.
Cô ở trong phòng tắm mặc quần áo xong, nhìn cái gương trang điểm ngắm qua ngắm lại. Lúc trước cô có đọc trong tiểu thuyết miêu tả cảnh nữ chính mặc quần áo của nam chính vào trông cực kỳ gợi cảm, bây giờ xem ra chắc cũng giống như vậy, nhưng lại nhìn như trẻ em mặc đồ người lớn mà không thèm mặc đồ lót bên trong, căn bản không có gì quá gợi cảm hết.
Không còn lựa chọn nào khác, Vương Tĩnh Kỳ chỉ có thể như vậy mà ra khỏi phòng tắm.
Ừm, bây giờ có thể cảm nhận được rồi, bên trong trống rỗng, giữa hai chân hơi lành lạnh.
Chu Cẩn Du nhìn bộ dạng của cô cũng không nói nhiều lời, nhanh chóng cầm quần áo của mình vào phòng tắm.
Vương Tĩnh Kỳ xốc chăn lên, chui vào, thở dài một hơi, chưa từng cảm thấy có cái giường nào lại dễ chịu đến như vậy, cô an tâm nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau, Vương Tĩnh Kỳ còn đang ngủ say, đã bị con sói lớn Chu Cẩn Du quấy rầy.
Cô mở mắt, nhìn thấy Chu Cẩn Du đang nằm sấp trên người cô, hai bàn tay bận rộn làm việc.
"Anh làm gì vậy, sáng sớm tinh mơ không để cho người khác ngủ, mau cút ngay!" Giọng nói vừa mới tỉnh dậy của cô hơi khàn khàn, nghe qua có chút gợi cảm.
Chu Cẩn Du thấy cô đã thức dậy, anh cũng tìm được đến đúng vị trí, trực tiếp đẩy mạnh về phía trước, đưa người anh em của mình vào trong người cô.
"Ưm..." Hai người đồng thời thở ra một hơi dài.
"Đêm qua đã cho em ngủ cả đêm rồi, sáng nay em nhất định phải bồi thường cho anh." Chu Cẩn Du nói xong lại bắt đầu chuyển động, đêm qua hai người đều rất mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi, hôm nay lại có tinh thần, đương nhiên phải bắt cô bồi thường cho anh rồi.
Vương Tĩnh Kỳ đã sớm được trải nghiệm một Chu Cẩn Du động tình lúc sáng sớm, nếu cô mà không phối hợp, thì chỉ có mình cô bị trễ giờ thôi, cho nên cô bắt buộc phải nghe lời anh.
Tiểu Chu Chu đã vào trong rồi, cả người cô như mềm nhũn ra, chỉ biết hưởng thụ.
Sau đó là hình ảnh trong phòng ngủ này, nơi những tia nắng ban mai khẽ chiếu vào, hai người trên giường nhấp nhô lên xuống, đôi khi lại còn vang lên tiếng ngâm rên kiều mị của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông.
Mãi đến nửa giờ sau, cuộc vận động trong phòng ngủ mới từ từ kết thúc.
Vương Tĩnh Kỳ nằm ngửa trên giường, há to miệng thở hổn hển, hít thở bổ sung không khí, đẩy người đang nằm trên người mình qua một bên, thân hình anh cao lớn như vậy, nằm đè lên người cô, thân thể bé nhỏ này của cô làm sao chịu đựng nổi.
Động tác này cũng làm động đến chỗ thắt lưng của cô, Vương Tĩnh Kỳ nhe răng, cảm giác đau nhứt kia càng lúc càng nghiêm trọng rồi.
Chu Cẩn Du bị đẩy qua, cũng nằm ngửa bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ. Anh vươn tay ôm cô sát bên người mình.
"Lại đây, nói cho anh biết, mấy lời hôm qua em nói là có ý gì?" Chu Cẩn Du miễn cưỡng hỏi.
Dù sao cũng không cần phải rời giường gấp, hỏi luôn mấy chuyện ngày hôm qua cho rõ ràng, nếu không chuyện này cứ đè trong lòng anh, anh rất buồn bực.