Sáng mồng bảy, Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên bàn cơm thấy chị hai Chu không tỏ ra đáng ghét, thầm nghĩ, chị ta cũng coi như là còn có chút lòng tốt, hôm nay cô đi rồi lên không làm khó làm dễ nữa.
Bởi vì chuyến bay khởi hành lúc mười giờ, cho nên ăn điểm tâm xong, hai người không có nán lại thêm ở nhà họ Chu nữa, kéo rương hành lý từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị ra sân bay.
"Kỳ Kỳ à, sau này có thời gian nhớ về đây, ông nội chờ cháu!" Ông cụ Chu nhìn thấy cháu nội và cháu dâu sắp phải đi, lưu luyến không nỡ, nhưng con cháu lớn rồi, luôn muốn ra ngoài ở riêng.
"Dạ, ông nội, có thời gian cháu sẽ quay lại, ông nhớ kể chuyện bà nội cho cháu nghe nha!" Vương Tĩnh Kỳ rất biết cách dỗ dành người già, mới qua có mấy ngày, vậy mà ông cụ Chu đã hoàn toàn bị cháu dâu thu phục rồi, lại còn công bố với Chu Cẩn Du, ông rất thừa nhận đứa cháu dâu này, nếu Chu Cẩn Du dám khi dễ cô, ông sẽ không nhận đứa cháu nội này nữa.
Mấy lời này tuy Vương Tình Kỳ không tin, nhưng nghe vào cũng rất ấm lòng, rốt cuộc cũng không phí công hai cái lỗ tai mình, vẫn có chút thu hoạch rồi.
"Không cần cố ý tìm thời gian, không phải giáo viên được nghỉ đông và nghỉ hè sao, vừa lúc Cẩn Du bận rộn làm việc không có thời gian để về nhà, chờ đến khi cháu nghỉ đông hay nghỉ hè thì cứ đến đây thăm ông nội!" Ông cụ Chu trực tiếp hẹn sẵn thời gian về nhà của lần tiếp theo.
Vương Tĩnh Kỳ không ngờ ông sẽ hẹn ngày trước như vậy, định phản bác, nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của ông cụ, lời vừa tới miệng lại thay đổi.
"Dạ được, ông nội, chỉ cần đến lúc đó có thể, cháu khẳng định sẽ về đây thăm ông!"
Chu Cẩn Du nghe cô nói như vậy, nhìn cô một cái, cô gái này thật đúng là làm giáo viên có khác, nói dối cũng không thèm viết nháp, anh dám lấy tất cả tài sản của mình ra để đánh cược, cô gái này mà trở về nhà thì anh sẽ thua sạch hết, cho dù cần cũng sẽ không lấy lại! Lấy cuộc sống hiện tại của cô, lịch nghỉ đông và nghỉ hè của cô đều đã dâng hiến hết cho mấy lớp học thêm rồi.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được ánh mắt của Chu Cẩn Du, mỉm cười quay qua nhìn anh, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Anh muốn về đây cùng em sao?" Tuy nói chuyện rất dịu dàng, nhưng sát khí trong ánh mắt thì không hề che dấu. Hơn nữa cô cũng thầm ra quyết định trong lòng rồi, sau này nếu mình đến đây với ông cụ Chu, phải đòi tiền công của Chu Cẩn Du mới được, mà phải tính theo giờ nữa kìa, cô trò chuyện giúp cho ông nội của anh vui, anh là cháu nội đích tôn thì trả tiền cũng là điều nên làm.
Chu Cẩn Du nhìn ánh mắt của cô gái nhỏ, nhất thời rung động nên quên mất mình đang ở đâu, trước mặt mọi người đưa tay nhéo một cái trên gương mặt tròn tròn của cô.
Sau đó anh liền nhận được ánh mắt giết người của người bị hại, cộng với những ánh mắt không thể tin được của người nhà họ Chu.
Chu Cẩn Du có chút xấu hổ sờ sờ cái mũi, mình nhéo mặt bạn gái mình, chuyện này rất quái dị sao, sao bọn họ lại nhìn mình như vậy.
"E hèm, cũng tới giờ rồi, em muốn nói cái gì với ông nội thì mai mốt rồi gọi điện thoại nói!"
Chu Cẩn Du mặc kệ mọi người nghĩ cái gì, dứt khoác kéo cái rương hành lý nằm bên cạnh, tay còn lại kéo cô gái của mình đi, cất bước ra ngoài cửa.
Cứ như vậy, Vương Tĩnh Kỳ chỉ kịp đưa tay vẫy vẫy với mọi người, liền bị Chu Cẩn Du kéo lên xe rời khỏi biệt thự nhà họ Chu.
Đến khi hai người mệt mỏi về đến thành phố D, đã là hơn ba giờ chiều.
Mấy ngày nay không có ai ở nhà, Vương Tĩnh Kỳ vừa về đến đã lo thay quần áo rồi dọn dẹp nhà cửa. Còn Chu Cẩn Du thì giống như một vị đại gia, tắm rửa thoải mái xong, liền ngồi trên ghế salon, bật cái ti vi mà trước đây anh chưa từng xem lên, ngồi xem.
"Vợ à, rót cho chồng một ly nước nào!" Anh có chút vô lại kêu lên.
Vương Tĩnh Kỳ đang cầm cây lau nhà lau sàn trong phòng ngủ, thói quen này là có từ đời trước rồi, cô không thể nào chịu được cảnh nhà cửa dơ dáy bẩn thỉu. Vốn là Chu Cẩn Du mướn người giúp việc theo giờ, nhưng từ khi cô đến đã không mướn nữa, cho nên cô chủ động gánh vác trách nhiệm dọn dẹp vệ sinh.
Mấy ngày không có người, trong phòng cũng không dơ lắm, chủ yếu là bụi từ trên trần nhà. Ngày nào cũng có bụi rơi xuống, đã mấy ngày rồi, trên sàn giống như được tích góp thành một lớp bụi mỏng.
Cô đang lau nhà, lại nghe Chu Cẩn Du tỏ vẻ ông chủ lớn sai bảo cô, cô cũng không thèm để ý, tiếp tục công việc đang làm.
Chu Cẩn Du ngồi trên salon kêu vài lần, nhưng không có ai trả lời. Anh có chút sốt ruột đứng lên mang dép đi vào phòng ngủ, anh muốn xem cô gái này đang làm cái gì mà anh kêu cô cũng không thèm lên tiếng.
"Này, anh kêu em đấy, sao em không lên tiếng!" Chu Cẩn Du đứng trước cửa phòng ngủ, liền nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ mặc quần áo ở nhà, đang khom người tỉ mỉ lau bụi trên sàn. Thích ở sạch nhưng lại tiếc tiền mướn người làm thì phải tự mình làm mọi thứ thôi.
Vương Tĩnh Kỳ không thèm quay đầu lại nói: "Anh kêu hồi nào, em không có nghe."
Em nghe anh kêu là vợ, em không phải vợ anh, vậy chắc người anh kêu không phải là em rồi, chắc là anh kêu người khác, em không có nghe.
Chu Cẩn Du thấy cô như vậy, biết ngay là cô đang giả bộ. Kể từ mấy ngày trước hai người bày tỏ với nhau ở nhà họ Chu, anh đã hoàn toàn nhận ra trong lòng mình không còn một chút lưỡng lự gì về cô nữa rồi, anh đã nhìn trúng cô, vậy thì cô phải an tâm chung sống bên cạnh anh. Nhưng cô gái này vẫn luôn không tỏ thái độ gì, thậm chí mơ hồ còn có chút kháng cự, chứng cớ là mấy ngày nay cô để cho anh sống như người ăn chay vậy, làm anh không cách nào nhịn được. Nếu mà anh còn chưa thổ lộ thì không tính, nhưng anh đã nói rõ lập trường của mình rồi, anh không cho phép cô không phối hợp với anh.
Vương Tĩnh Kỳ liếc mắt thấy Chu Cẩn Du đang định bước vào trong phòng ngủ, khẩn trương ngăn lại.
"A, anh đừng tiến vào, em mới vừa lau sạch, còn ướt, anh bước vào sẽ để lại dấu chân đó!" Cái người này có biết quý trọng thành quả lao động của người khác hay không vậy.
Chu Cẩn Du nghe vậy nhưng không trả lời, dứt khoát bước ra sau lưng cô, đến chỗ cô chưa lau qua, cởi dép, bước một bước dài, phóng lên giường.
"Vậy là được rồi chứ gì." Chu Cẩn Du để chân trần nằm nghiêng trên giường, chống một tay nhìn cô gái đang làm việc dưới đất.
Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt nhìn anh, đá đá đôi dép anh cởi ra qua một bên, sau đó không thèm nhìn tới anh, tiếp tục làm việc.
Chu Cẩn Du không thích người khác làm lơ anh như vậy, đặc biệt là người làm lơ anh lại chính là cô gái của anh, cho nên anh không nói tiếng nào đột nhiên vươn hai tay ra, ôm eo Vương Tĩnh Kỳ đang đứng bên cạnh giường, khẽ dùng sức kéo một cái, liền kéo cô lên giường, đè cô phía dưới người.
"A..." Vương Tĩnh Kỳ đang cầm cái giẻ lau trong tay, liền như vậy mà cả người và cái giẻ đều bị ném lên giường: "Đồ đáng ghét! Em đang làm việc, anh không thấy sao! Mau buông em ra!"
Chu Cẩn Du cũng thấy cái giẻ lau dưới người mình thật là cấn, hơi nâng người lên, túm cái giẻ cô đang cầm ném đi, sau đó lại lần nữa đè lên.
"Em nói đi, anh quan trọng, hay là lau nhà quan trọng!" Chu Cẩn Du thấy cô còn vùng vẫy muốn tiếp tục lau nhà, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong xém chút nữa mà phụt cười. Người đàn ông này có thể buồn cười đến như vậy sao, tự so sánh mình với cái giẻ lau, anh cũng không ngại hạ giá nhỉ.
"Cái này cũng phải coi theo trường hợp, nếu bây giờ em lau nhà, quả thật so với anh hữu dụng hơn nhiều." Vương Tĩnh Kỳ cố ý chọc giận anh.
Mấy ngày nay cô cũng phát hiện, lúc Chu Cẩn Du ở nhà cực kỳ tùy ý, nổi giận chơi xấu cái gì cũng có, nhưng khi anh về nhà họ Chu hay ở bên ngoài, anh lại lập tức biến thành người đàn ông chững chạc, trên mặt không bao giờ biểu lộ ra cảm xúc, làm việc ổn trọng, không nóng không vội, chỉ đi bộ thôi cũng có cảm giác trầm ổn hơn khi ở nhà.
"Ừm, phải không, vậy em nói xem, anh hữu dụng lúc nào?" Chu Cẩn Du không tức giận, ngược lại hưng phấn.
Vương Tĩnh Kỳ đã cảm giác được cây gậy cứng rắn ở phía dưới đang chống lên người mình, đỏ mặt, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn cố tình vờn quanh hạt đậu đỏ trên ngực anh.
Chu Cẩn Du đã phải cấm dục mấy ngày nay rồi, bây giờ bị cô khiêu khích như vậy, lập tức hóa thành con sói, bắt lấy cái môi đỏ au kia.
Đầu lưỡi hai người quấn quít trong khoang miệng truy đuổi chơi đùa lẫn nhau, bàn tay Chu Cẩn Du mất khống chế lần mò vào trong quần áo cô, sờ soạng da thịt nhẵn mịn, phát hiện cô gái phía dưới ưỡn người lên, Chu Cẩn Du cười ha ha, bàn tay dời xuống phía dưới, đưa ngón tay tìm kiếm nhụy hoa của Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được bàn tay to dưới thân, trong miệng ngâm lên tiếng rên khe khẽ, nhưng hai chân vẫn khép chặt, bày ra tư thế kháng cự.
"Anh từ từ, chờ đã, em còn chưa tắm!" Vương Tĩnh Kỳ cũng nổi lên ham muốn, nhưng lúc cô vừa về tới đã lo quét tước dọn dẹp, còn chưa tắm, bây giờ người cô rất dơ.
Không dễ gì mới được ăn thịt một lần, làm sao Chu Cẩn Du có thể buông tha cho cô được, cho dù anh có nhiều chuyện muốn nói, anh cũng kiên quyết phải ăn xong rồi mới nói sau.
Anh nhanh tay cởi sạch quần áo của cô gái nằm phía dưới, sau đó cúi đầu vào bộ ngực non mềm của cô, dùng sức hít hít, vẫn rất thơm tho: "Không sao hết, anh không ghét bỏ em!"
Không đợi Vương Tĩnh Kỳ hít một hơi để phản bác, Chu Cẩn Du đã động thân tiến vào trong.
Được cái miệng nhỏ phía dưới của cô gắt gao bao lấy, anh cảm thấy như mình được sống lại rồi. Sau đó anh không thèm quan tâm đến cái gì nữa mà tập trung hết sức lực hung hăng va chạm bên dưới.
Giờ phút này anh không muốn cái gì nữa, chỉ muốn cảm nhận sự ấm áp thoải mái này.
Trong phòng ngủ chỉ có thể nghe được tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông. Một trận mây mưa trôi qua, Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ đồng thời lên cao triều.
Chu Cẩn Du vẫn nằm bất động bên trong không chịu ra ngoài, đè ép Vương Tĩnh Kỳ phía dưới, không cho cô nhúc nhích.
"Em còn chưa nói cho anh biết, lúc nãy anh kêu em, sao em không trả lời anh!" Chu Cẩn Du ăn uống no say xong, lại bắt đầu nhớ tới chuyện tính sổ.
"Cái gì, hồi nào đâu!" Vương Tĩnh Kỳ bị anh ép nên hơi khó thở, đầu óc cũng vì cuộc hoan ái vừa rồi mà chưa ổn định lại được.
"Làm sao, muốn quỵt nợ phải không?" Chu Cẩn Du thấy cô không thừa nhận, hơi nâng người lên, phía dưới lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, hàm ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
"À, em nhớ rồi, nhớ rồi!" Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận được sự nguy hiểm một cách sâu sắc, kịp thời thừa nhận sai lầm, đúng là anh có nói, cô phải biết lỗi của mình.
"Lúc nãy anh ở phòng khách kêu em chứ gì!" Vương Tĩnh Kỳ nhanh chóng nghĩ tới, hẳn là anh gọi "vợ" mà mình không thèm để ý đến anh, cho nên anh bị tổn thương.
"Ừm, anh kêu em rót cho anh ly nước, em không để ý đến anh." Chu Cẩn Du hợp tình hợp lý nói, vẻ mặt "em có lỗi với anh".
"Anh có kêu vậy sao, em có nghe đâu." Vương Tĩnh Kỳ bĩu môi, không có danh phận gì hết, tự nhiên chỉ cần anh gọi một tiếng vợ là em sẽ nghe sao, thật là.
"Thật sự không nghe sao, em lặp lại lần nữa xem!" Chu Cẩn Du nheo ánh mắt nguy hiểm, phía dưới cũng bắt đầu vận động ra vào.
Vương Tĩnh Kỳ hít sâu một hơi, bên trong cô đang cực kỳ mẫn cảm, vậy mà anh lại còn tiếp tục dày vò.
"Em nghe anh kêu là vợ, nhưng em cũng có phải là vợ anh đâu, dính dáng gì tới em!" Vương Tĩnh Kỳ không chịu nổi sự tra khảo của anh, vẫn là thú nhận trước khi bị trừng phạt.
Kết quả Chu Cẩn Du nghe cô nói như vậy thì mất hứng, anh gia tăng sức lực, từng phát từng phát ra vào, miệng không ngừng ép hỏi cô: "Vậy anh hỏi em một chút, lễ mừng năm mới anh dẫn ai về nhà?"
Toàn bộ lực chú ý của Vương Tĩnh Kỳ đều tập trung xuống phía dưới, đầu óc cô hơi mơ hồ, không cần suy nghĩ mà trả lời: "Em, anh dẫn theo em về, a..." Bên dưới cô bị trừng phạt mạnh mẽ.
"Ai chiến đấu hăng hái trên giường với anh?"
Vương Tĩnh Kỳ ngậm miệng không đáp, câu hỏi đáng xấu hổ như vậy, làm sao cô trả lời được.
"A... Em, là em!"
Tốc độ va chạm tăng nhanh ép cô phải mở miệng.
"Anh đã thổ lộ mọi chuyện với em rồi mà em không thèm để ý chút gì sao?"
Chu Cẩn Du không cho Vương Tĩnh Kỳ cơ hội trả lời, nói tiếp: "Đã như vậy rồi, mà em còn không biết ai là vợ anh, em đúng là con heo ngốc! Mau, nói cho anh biết, ai là vợ anh?"
"Em, là em, chính là em!" Vương Tĩnh Kỳ bất chấp tất cả mà thừa nhận.
"Ngoan." Chu Cẩn Du cực kỳ hài lòng: "Vậy thì gọi ông xã xem nào!"
Bây giờ Vương Tĩnh Kỳ không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa rồi, nghe anh nói như vậy, liền kêu lên một tiếng ông xã.
Chu Cẩn Du cũng phối hợp, anh một tiếng bà xã, cô một tiếng ông xã, càng kêu càng lớn.
Mãi đến khi hai người lại một lần nữa lên đỉnh.
"Vợ à, chúng ta kết hôn đi."
Chu Cẩn Du nằm sấp trên người cô nghỉ mệt, đột nhiên thốt lên một câu.
"Ừm, được." Vương Tĩnh Kỳ theo quán tính, không chút nghĩ ngợi nào đồng ý ngay.
Chu Cẩn Du vui sướng ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nằm bên dưới. Thật không ngờ cô cũng giống như mình, khẩn trương muốn xây dựng tổ ấm gia đình nhỏ của cả hai.
Vương Tĩnh Kỳ bị ánh mắt của Chu Cẩn Du làm cho hoảng sợ, lúc này mới suy nghĩ xem mình vừa đáp ứng cái gì: "Cái đó, không phải, lúc nãy em nghe không rõ!"
Sự vui sướng trong ánh mắt Chu Cẩn Du lập tức biến thành uy hiếp: "Là sao, kết hôn với anh em thiệt thòi lắm có phải không? Em đã đồng ý với anh rồi, không cho phép đổi ý!"
Một người đàn ông sau khi cầu hôn xong, bạn gái lại đổi ý không muốn gả, tâm trạng anh ta đương nhiên là rất khó chịu. Vả lại anh cũng là một người đàn ông bá đạo, chuyện anh yêu cầu, người khác chỉ có thể được làm theo.
"Không phải, không phải là em muốn đối ý, chỉ là, chỉ là em cảm thấy chúng ta như vậy hơi nhanh, dù sao cũng mới biết nhau có nửa năm." Hai người biết nhau được nửa năm, phát triển thành quan hệ yêu đương cũng được bốn tháng, sao mới đó mà đã đòi kết hôn rồi. Mà người như Chu Cẩn Du, không phải chỉ yêu chứ không kết hôn sao, mình cũng đã chuẩn bị tinh thần tám năm đối phó với anh rồi, cái người này sao lại nói kết hôn là kết hôn chứ.
Chu Cẩn Du nghe cô nói không phải cô không muốn kết hôn với anh, tức giận trong lòng lập tức tiêu tan thành mây khói, anh cũng phát hiện, bây giờ cảm xúc của mình đều nằm trong tay cô gái này rồi, chỉ cần cô nói một câu, anh có thể giận tái mặt, nhưng cũng chỉ cần một câu của cô, cũng có thể làm cho mọi sự tức giận của anh tiêu tan. Thật là không tốt, cực kỳ không tốt, anh không thích cảm giác không khống chế được cảm xúc của mình, nhưng mặc dù biết rõ là như vậy, anh cũng không điều khiển được bản thân.
Anh cẩn thận nhớ lại biểu hiện gần đây của mình, chắc là tại vì chuyện này.
"Nửa năm không ngắn, cũng có vài người mới vừa gặp nhau vài ngày đã kết hôn rồi, chúng ta như vậy cũng coi là chậm rồi đó. Hơn nữa, nửa năm này chúng ta đã tìm hiểu rất sâu sắc lẫn nhau." Chu Cẩn Du nói xong nheo mắt nhìn cơ thể trần trụi của Vương Tĩnh Kỳ, lại cố tình động đậy phía dưới, làm cho cô hiểu được hai người đã tìm hiểu về nhau sâu đến mức nào rồi:"Anh cực kỳ hài lòng về em, em có hài lòng về anh không?"
Chu Cẩn Du híp mắt nhìn người phụ nữ bên dưới.
Vương Tĩnh Kỳ cảm nhận anh lại biến hóa trong cơ thể mình, khẩn trương lấy lòng nói: "Hài lòng, em vô cùng hài lòng về anh!"
Nghe được đáp án mình muốn nghe, Chu Cẩn Du để lộ ra nụ cười tươi tắn: "Nếu cả hai chúng ta đều hài lòng về đối phương, vậy thì sớm hay muộn gì cũng phải kết hôn thôi! Vả lại bây giờ chúng ta sống chung hay kết hôn thì cũng đều giống nhau!"
Anh không phải là đột nhiên đề xuất chuyện này, lúc dẫn theo cô về nhà họ Chu, anh đã nghĩ đến vấn đề này, mãi đến khi hai người về nhà, thấy cô vội vàng đi quét dọn, anh đột nhiên cảm thấy anh và cô kết hôn với nhau cũng rất tốt, vậy thì kết hôn đi.
"Làm sao mà giống nhau được!" Vương Tĩnh Kỳ có chút nóng nảy, cô thấy anh thực sự nghiêm túc: "Anh đừng có quên em mới ly hôn có bốn tháng, nếu bây giờ kết hôn với anh, người khác sẽ đồn đại như thế nào đây!"
Nghĩ cũng không cần nghĩ, các đồng nghiệp nhất định sẽ cho rằng trước đây cô đã sớm cùng người khác lén lút qua lại, nếu không làm sao mới ly hôn có mấy tháng mà đã tìm được một người đàn ông khác nuôi mình rồi.
"Đồn đại như thế nào? Người khác chỉ có thể hâm mộ em, tìm được một người đàn ông tốt hơn!" Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ rất khác biệt.
"Thôi đi, người khác không nói, chứ đồng nghiệp sẽ không chừa đường sống cho em mất. Nếu anh là người không có địa vị, hoặc là điều kiện không bằng Trương Dương thì dễ rồi, nhưng điều kiện của anh lại tốt như vậy, bọn họ khẳng định sẽ nói là em bắt cá hai tay, tìm được người đàn ông tốt hơn rồi, mới đòi ly hôn với Trương Dương! Anh đừng có mà không tin, chắc chắn bọn họ đều nghĩ như vậy!" Có khi còn hơn nữa kìa.
Chu Cẩn Du nhíu mày trầm tư một lát, đúng là anh chưa từng suy xét đến vấn đề này.
"Em quan tâm người khác nói cái gì để làm gì, chỉ cần làm chuyện mình muốn làm là được rồi!"
"Anh đúng là được ăn no nên không hiểu cảm nhận của kẻ đói, anh đường đường là thị trưởng, không có ai dám phê phán chỉ trích cái gì trước mặt anh, còn em chỉ là một cô giáo nhỏ nhoi thôi, em còn phải đi làm, nếu để cho người ta lan truyền mấy tin đồn không hay, làm sao em có thể sống được nữa!" Vương Tĩnh Kỳ trừng to mắt nhìn Chu Cẩn Du.
Thật ra cô nghĩ, nếu như cô thực sự có thể được gả cho thị trưởng, thì đúng là con sóng trước chưa dừng con sóng sau lại đến mà! Tin đồn Ngô Mật Nhi quyến rũ bộ trưởng bộ giáo dục phá hoại gia đình người ta ở trường học, mới qua không bao lâu, bây giờ lại đến cô được nổi danh.
"Anh chuyển chỗ làm cho em, nếu còn không được, vậy thì em đừng đi làm nữa, trong nhà cũng không thiếu tiền." Chu Cẩn Du lưu loát đưa ra phương án giải quyết.
Ai ngờ Vương Tĩnh Kỳ nghe xong trực tiếp xù lông: "Em mới là không liên quan đến chuyện này, tại sao em phải bị chuyển chỗ làm chứ, tại sao em lại phải từ chức! Anh là người muốn kết hôn mà, sao anh không từ chức thị trưởng đi, vấn đề cũng có thể được giải quyết vậy!"
Chu Cẩn Du nghe xong, biểu tình trên mặt trở nên lạnh lẽo, không nói lời nào, chỉ nhìn cô.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng này của anh, dũng khí vừa mới xù lông lúc nãy cũng không còn nữa, cô biết mấy lời cô vừa nói, có hơi chút cố tình muốn gây sự. Chuyện này nghĩ kỹ lại mà nói, lấy công việc của hai người hiện tại, nếu cần phải hy sinh một người, nên hy sinh người nào liền biết ngay.
Nhưng mà, nhưng mà, cô không cam lòng! Tại sao anh lại được ưu đãi, còn cô phải trở thành người phụ nữ không có cảm giác tồn tại đứng sau lưng anh chứ! Cô cũng muốn có cuộc sống riêng, cũng muốn có giao thiệp với mọi người có được không! Không thể bởi vì chồng cô là thị trưởng, cho nên cô không được sống như người bình thường.
Nghĩ như vậy, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy những điều mình nói cũng không có sai, là Chu Cẩn Du ích kỷ mới đúng.
"Em nói không có sai! Anh đừng có nhìn chằm chằm em nữa! Anh muốn có sự nghiệp, em học hành nhiều năm như vậy, em cũng muốn có cuộc sống riêng của mình! Anh không thể vì mục đích cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em!
Vả lại, em cảm thấy vấn đề này căn bản không cần phải suy xét, chúng ta vẫn còn rất trẻ, đợi vài năm nữa kết hôn thì mấy chuyện này không có gì là khó nữa hết!" Vài năm sau, nếu hai người vẫn còn ở bên cạnh nhau, vậy thì tình cảm của cả hai cũng coi như là ổn định, thuận nước đẩy thuyền rồi kết hôn không tốt sao. Cô sống độc thân mấy năm rồi mới đi thêm bước nữa, gặp được người như Chu Cẩn Du như vậy, cùng lắm mọi người chỉ nói là cô gặp may thôi. Chỉ là tìm một người đàn ông tốt hơn mà thôi, tuyệt đối sẽ không truyền ra tin đồn thất thiệt gì hết.
"Vài năm nữa? Lúc đó con anh cũng biết cưỡi ngựa xem hoa rồi!" Chu Cẩn Du không thèm nghe nữa, bàn tay vuốt ve bụng dưới của cô, tưởng tượng bên trong có một đứa bé, nó sẽ giống anh hoặc là giống cô, tâm trạng anh tốt hẳn lên.
Ừ, mình hơn ba mươi tuổi rồi, cần phải có một đứa con.
"Không được!" Vương Tĩnh Kỳ quả quyết như đinh đóng cột, cô biết ý tứ của Chu Cẩn Du, nhưng chuyện này là không thể được...
Chu Cẩn Du nguy hiểm híp mắt: "Sao lại không được, em không tin năng lực của anh sao?"
Lúc đầu hai người ở cùng nhau cũng có dùng biện pháp bảo hộ, nhưng ba lần thì được hai, về sau dứt khoát không dùng nữa.
Chu Cẩn Du xác thực là không thích có cảm giác bị ngăn cách, cảm thấy như vậy không tận hứng được. Mà Vương Tĩnh Kỳ biết rõ khuyết điểm của cô, đời trước không có con, hẳn là đời này cũng không có con.
Vương Tĩnh Kỳ nghĩ đến vấn đề của mình, cảm thấy mình không có khả năng kéo dài mối quan hệ với Chu Cẩn Du được. Cho dù nhà họ Chu không quan tâm đến bối cảnh gia đình cô, nhưng cũng không có khả năng cho phép Chu Cẩn Du cưới về một người phụ nữ không sinh được con.
Vốn là ánh mắt Chu Cẩn Du đang lạnh lẽo, nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ bên dưới càng lúc càng đau khổ, sửng sốt một hồi, vô thức dịu dàng nói: "Sao vậy, nói với anh, có chuyện gì, anh giúp em giải quyết."
Vương Tĩnh Kỳ ủy khuất trong lòng, nước mắt có chút không kiềm chế nổi, sợ anh thấy mặt yếu ớt của mình, khẩn trương nhắm chặt hai mắt: "À, không có gì, chỉ là lúc em đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện một bên ống dẫn trứng bị tắc, bác sĩ nói em rất khó có thể thụ thai, có khả năng cả đời không sinh được con."
Cô nói xong, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, lấy dũng khí mở mắt ra, thành thật nói với người nằm phía trên: "Em biết gia đình anh không có khả năng cho phép anh cưới một người phụ nữ vô sinh, cho nên bây giờ hai chúng ta cứ như vậy đi, chờ thêm vài năm..."
"Vài năm nữa thì sao chứ, qua vài năm nữa em có thể sinh con sao?" Chu Cẩn Du lạnh lùng hỏi.
Vương Tĩnh Kỳ bị thái độ của anh xúc phạm, làm cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, hốc mắt lập tức đỏ lên, ngay sau đó nước mắt không không chế được mà chảy ra.