Lần đầu tiên trong đời Chu Cẩn Du được thưởng thức mùi vị bị người ta giam giữ, anh nằm một mình trên cái giường trong phòng giam, nghĩ về chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Buổi sáng vừa đến chỗ làm, anh liền bị mấy người đàn ông mặc tây trang ngăn lại, bọn họ lấy thẻ thanh tra ra, nói là muốn anh phối hợp điều tra.
Lúc đó điều đầu tiên anh nghĩ tới là gì? Đúng rồi, là mất mặt.
Anh không cảm thấy mình bị người ta đưa đi như vậy, sẽ có hậu quả như thế nào, ngược lại anh cảm thấy, cả đời anh tự xưng là thông minh, vậy mà đến cái thành phố D nhỏ bé này, lại bị cái lão già họ Triệu kia tính kế.
Chưa kịp giao phó bất cứ chuyện gì, liền bị mấy đồng chí thanh tra kia dẫn tới đây.
Chu Cẩn Du lại nhìn xung quanh căn phòng giam, chỗ này chỉ cỡ mười mét vuông, đặt một cái giường dành cho một người ngủ, một cái ghế, một cái bàn, hết.
Mặc dù đơn giản nhưng cũng coi như sạch sẽ.
Nghĩ lại mấy câu hỏi mà sáng giờ bọn họ hỏi, anh cảm thấy đại đa số nhân viên làm việc rất chính trực, thiện lương, chỉ có một người đàn ông trẻ tuổi trong số đó, tên là Phùng Hạo, hẳn là đã bị quyền lực và tiền bạc cám dỗ rồi.
Vừa vào đã nói ngay một câu "Xin anh hãy thành thật khai báo, giữa anh và cô Duyệt Tâm ở câu lạc bộ tư nhân Lan Uyến có quan hệ gì không thể cho người khác biết hay không."
Cứt chó, bây giờ trừ vợ anh ra, anh không thèm nhìn mấy người phụ nữ khác dù là nửa con mắt, làm sao mà có quan hệ không thể cho người khác biết với ai được. Lúc đó Chu Cẩn Du nghe câu hỏi của anh ta xong thì cười, sau đó thay đổi thần thái, rất nghiêm túc nói với Phùng Hạo: "Anh bạn, bây giờ chuyện các anh cần làm là thu thập chứng cứ để phục vụ cho việc điều tra bức thư tố cáo, chứ không phải cứ như vậy mà định tội cho tôi, cho nên xin chú ý lời nói của anh, trong lúc này bất kỳ một lời nói, một hành động nào của anh, cũng không phải là hành vi cá nhân."
Chu Cẩn Du nói chuyện không cứng không mềm như vậy, làm gương mặt Phùng Hạo lúc trắng lúc xanh, đại khái anh ta cũng ý thức được mình có hơi gấp gấp bức bách Chu Cẩn Du. Anh ta quay qua nhìn đồng nghiệp ngồi bên cạnh, chỉ đành phải điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
Người lớn tuổi nhất trong tổ thanh tra đứng dậy đưa một điếu thuốc cho Chu Cẩn Du. Sau đó cho hai người châm thuốc, lúc này ông ta mới chậm rãi nói: "Phó thị trưởng Chu, anh hiểu lầm rồi, ban Kỷ luật Thanh tra chúng tôi nhận được thư tố cáo ẩn danh, nói là tác phong sinh hoạt của anh có vấn đề, có quan hệ không minh bạch với một cô gái làm ở hộp đêm, lại còn từng vì chuyện đó mà bị đưa lên báo. Cho nên tỉnh lý đặc biệt thành lập một tổ điều tra, yêu cầu chúng tôi điều tra cho rõ việc này. Chúng tôi chỉ làm việc theo nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không để người tốt bị oan uổng, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người nào làm chuyện xấu."
"Có những lời này tổ trưởng Khổng, tôi rất yên tâm, tôi cũng tin rằng người tốt sẽ không bị oan uổng." Chu Cẩn Du khẽ gật đầu.
Sau đó, mấy nhân viên bắt đầu tra hỏi anh, về những thông tin liên quan đến Duyệt Tâm và câu lạc bộ tư nhân Lan Uyến.
Mấy người khác thì bình thường, chỉ có mình Phùng Hạo mỗi lần đặt câu hỏi, sẽ hỏi lắc léo muốn lừa Chu Cẩn Du rơi vào bẫy. Chỉ có điều những người ngồi ở đây không có ai ngu ngốc, cho nên chút chiêu số đó của anh ta căn bản không đủ để dùng.
Mà Chu Cẩn Du cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, trong tình huống đó, anh kiên quyết không thèm trả lời câu hỏi của Phùng Hạo, mỗi lần Phùng Hạo đặt câu hỏi, Chu Cẩn Du lại làm như không có nghe thấy, ngậm miệng không đáp.
Phùng Hạo cho là Chu Cẩn Du cố ý không nể mặt anh ta.
Đúng thật là Chu Cẩn Du cố ý, một người không biết cách xử sự như vậy, thật không nên vào làm việc ở chỗ này.
Sau một ngày điều tra, Chu Cẩn Du phải trở lại trong phòng giam này, một mình vượt qua đêm dài đằng đẵng.
Sau khi ngẫm lại hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Chu Cẩn Du lại nghĩ, cả ngày nay mình không về nhà, không biết cô vợ nhỏ của mình có biết tự chăm sóc cho bản thân không nữa, đừng bạc đãi con anh là được rồi.
Không biết Lý Việt có biết ứng phó tình huống hay không, tốt nhất là đừng nói cho Tĩnh Kỳ biết anh bị người ta đưa đi điều tra, nếu để vợ anh biết, không chừng cô lại ở nhà một mình lo lắng không yên.
Chỉ ó điều bình thường mặc dù vợ anh có chút lười biếng, hơi ngây thơ, anh biết, cô vẫn còn có chút khôn vặt, Lý Việt có thể giấu giếm được chuyện này với vợ anh sao? Nếu không cẩn thận để cô ấy biết thì phải làm sao?
Chu Cẩn Du nằm không yên, càng nghĩ đến chuyện đó anh càng cảm thấy băn khoăn, anh bắt đầu đứng ngồi không yên trong phòng giam rồi.
Trong phòng giám sát, Phùng Hạo nhìn trong máy theo dõi thấy bộ dạng phiền não của Chu Cẩn Du, hô to: "Nhìn kìa, nhìn kia, Chu Cẩn Du bắt đầu xao động rồi, ban ngày nhìn tự tin lắm, khí thế vững vàng lắm, chắc chắn đều là giả bộ, bây giờ không kiên trì nổi nữa rồi."
Anh ta đầu nhìn tổ trưởng: "Tổ trưởng, tôi muốn đích thân thẩm vấn ban đêm đối với Chu Cẩn Du, thừa dịp tinh thần anh ta yếu ớt hốt hoảng, nhất định có thể hỏi ra chân tướng."
Nghĩ đến cam kết người kia đã hứa với mình, Phùng Hạo cảm thấy thật kích động.
Mấy người ngồi bên cạnh nhìn nhau, sau đó tổ trưởng Khổng nói: "Tiểu Phùng à, ngày nay cậu cũng đủ mệt rồi, vụ của Chu Cẩn Du cậu đừng quan tâm nữa, mau về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Tất cả mọi người đều không phải người ngu, vụ án này nhìn qua thì thấy có vẻ mờ ám, nhưng bọn họ nhúng tay vào điều tra, đều không tìm được bất kỳ manh mối gì, chỉ bằng một bức thư tố cáo, cộng với tin tức của tờ báo lá cải đưa tin, đã muốn định tội người ta, có thấy Phùng Hạo rất ngu không?
Hơn nữa thân phận củ Chu Cẩn Du là ai, bọn họ vừa vào tổ thanh tra đã c biết, nếu như thật sự có chuyện gì, bọn họ còn có thể công bằng chấp pháp, nhưng bây giờ chuyện gì cũng không có, muốn bọn họ dứt khoát đổ tội cho Chu Cẩn Du, bọn họ cũng không dám làm, dù sao bọn họ cũng không muốn mất đi công việc.
Mà không biết tên Phùng Hạo rốt cuộc là bị cái gì kích thích, tinh thần hôm nay lại không tỉnh táo như vậy, to gan nhiều lần muốn hãm hại Chu Cẩn Du, nếu cứ để cho anh ta ở lại chỗ này, đoán chừng cuối cùng mấy người bọn họ cũng sẽ bị liên lụy vì anh ta, cho nên bọn họ hàm ý nhìn nhau, đồng lòng muốn Phùng Hạo ra khỏi đây.
Phùng Hạo kinh ngạc một hồi, đương nhiên anh ta biết câu nói của tổ trưởng ẩn chứa hàm ý trong đó, bình thường lúc tổ thanh tra cần phải điều tra một vụ án, nhân viên điều tra không phải muốn về nhà là về được, bây giờ tổ trưởng kêu anh ta về nghỉ ngơi, ngụ ý đó không cần nói cũng biết.
"Tổ, tổ trưởng......"
"Tôi nói rõ, trạng thái tinh thần bây giờ của cậu thật sự không thích hợp để tiến hành công tác điều tra, hay là bây giờ cậu cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, rồi mới có thể hoàn thành tốt công việc không phải sao."
Cứ như vậy, gián điệp mà Triệu Khánh Dương đưa vào bị người ta đuổi về.
Sau khi Phùng Hạo đi về, tổ trưởng Khổng nhìn màn hình giám sát hỏi: "Các cậu thấy thế nào?"
Không cần nói rõ, mọi người đều biết ý tứ của tổ trưởng Khổng.
"Thông tin điều tra được của ngày hôm nay, cộng với khẩu cung của phó thị trưởng Chu, thư tố cáo này chắc chắn là vu khống."
"Ừ, cái đó là báo lá cải đưa tin, hình như có người đứng đằng sau thao túng."
"Nngười phụ nữ Duyệt Tâm này, chúng ta đã tìm kiếm mấy ngày nay, đến bây giờ còn chưa tìm được, chúng ta không có nhân chứng, không có cách nào đoán được cô ta có thật sự mang thai hay không, cũng không đoán được đứa bé có phải con của Phó thị trưởng Chu hay không nữa."
......
"Tôi hiểu ý của mọi người rồi, đêm nay tôi sẽ hoàn thành bản báo cáo, hơn nữa tôi cũng sẽ viết tình huống của Phùng Hạo vào đó, để cấp trên quyết định chuyện này phải xử lý như thế nào, mọi người có ý kiến gì không?" Tổ trưởng Khổng hỏi.
Không có ai lên tiếng, tổ trưởng Khổng gật đầu một cái, dẫn đầu đứng dậy: "Mọi người cũng bận rộn cả ngày rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Ban đêm tổ trưởng Khổng một mình ngồi làm việc hăng say dưới đèn bàn, cây bút trong tay viết sột soạt, trong lòng nhớ lại cuộc gọi hôm nay của lão thủ trưởng, yêu cầu ông làm một chuyện, chính là phải xét xử công bằng theo luật pháp.
Rạng sáng ngày hôm sau Chu Cẩn Du rửa mặt sạch sẽ xong, ngồi yên tĩnh trên ghế chờ đợi nhân viên thanh tra tiếp tục đặt câu hỏi, kết quả anh ăn xong điểm tâm, ngồi trong phòng giam chờ đợi thật lâu, cũng không thấy một người nào tới đây.
Mãi cho đến buổi trưa, mới thấy tổ trưởng Khổng đi tới: "Phó thị trưởng Chu nóng lòng chờ lắm phải không? Báo cáo đưa lên tỉnh lý, chờ phê duyệt rồi chuyển về, làm cậu phải chờ hơi lâu."
Chu Cẩn Du cười: "Tôi không nóng nảy, đợi một chút cũng không sao, mọi người đều phải bận rộn làm việc mà, vốn là ở nhà tôi có một mình cô vợ mang thai cần phải được chăm sóc, một ngày nay tôi không có về nhà, không biết ở nhà ra sao rồi."
"Ha ha, thật không ngờ, phó thị trưởng Chu phong lưu phóng khoáng như vậy, nhưng lại là một người chồng tốt biết quan tâm đến vợ xon. Chuyện này nếu để phụ nữ ở thành phố D biết, không biết bọn họ sẽ đau lòng tiếc nuối tới cỡ nào nữa!" Tổ trưởng Khổng cười ha ha nói giỡn.
"Để anh Khổng chê cười rồi, bây giờ ở thành phố D tôi cũng bị mất hết mặt mũi, không có người náo thích tôi, bọn họ nhìn thấy tôi mà không ném trứng thối là tôi đã cảm kích lắm rồi." Chu Cẩn Du cũng trêu ghẹo nói.
"Cậu Chu cứ nói đùa, lần này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, nhất định sẽ trả lại công bằng cho cậu." Vẻ mặt tổ trưởng Khổng nghiêm túc.
"Vậy thì thật là cám ơn nhiều."
Chu Cẩn Du bắt tay với tổ trưởng Khổng, bày tỏ sự vui mừng và cảm kích trong lòng.
Sau đó, anh ký tên lên một vài giấy tờ, đều là tư liệu đã điều tra được, anh nhìn kỹ qua một lần, xác định không có bất cứ vấn đề gì, lúc này mới ghi tên Chu Cẩn Du vào.
Sau khi hoàn thành tất cả các thủ tục, nhân viên thanh tra mới trả lại anh hai cái điện thoại di động.
Chu Cẩn Du mới vừa mở máy, bên trên lần lượt hiện lên một loạt tin nhắn.
Đầu tiên Chu Cẩn Du gọi điện thoại cho Lý Việt, kêu anh ta lái xe tới đón người, sau đó lại gọi điện thoại cho ông cụ Chu ở thủ đô, cuối cùng mới gọi về nhà cho vợ anh.
Kết quả trong nhà không có ai nghe máy, Chu Cẩn Du gọi vào điện thoại di động của cô, nghe thông báo tắt máy, anh nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng, suy nghĩ một lát, anh lại gọi cho mấy cô bạn của Vương Tĩnh Kỳ, cũng không có tin tức gì của vợ anh, anh thật sự hoảng sợ rồi.
Tổ trưởng Khổng vẫn luôn đứng bên cạnh Chu Cẩn Du, biết anh đang gấp gáp cái gì, suy nghĩ một chút nói: "Cậu Chu, cậu bình tĩnh một chút đi, nếu buổi cô ấy có đi ra ngoài, chắc chắn trong camera giám sát của chung cư có ghi lại, xem băng giám sát, không sợ không tìm được cô ấy đâu."
Chu Cẩn Du đang hoảng loạn, lúc này được người khác nhắc nhở, anh lập tức bình tĩnh lại, cười nói: "Hôm nay không biết phải cảm ơn anh Khổng bao nhiêu lần, lần sau có quay lại thành phố D, mặc kệ như thế nào, anh Khổng cũng phải nể mặt tôi, cho phép tôi chiêu đãi anh Khổng thật tốt."
"Đừng khách khí, tôi không quen được tiếp đón như vậy đâu, bây giờ đừng nói đến chuyện này, trước tiên phải tìm được cô Chu đi đã." Tổ trưởng Khổng cũng cười ha ha.
Chu Cẩn Du gật đầu, lại gọi cho Lý Việt, kêu anh ta cho người theo dõi, cố gắng trong thời gian ngắn nhất tìm được vị trí của Tĩnh Kỳ.
Hiệu suất làm việc của Lý Việt rất cao, không đến mười phút đồng hồ, Chu Cẩn Du nhận được điện thoại của Lý Việt, biết được nguyên nhân vì sao Vương Tĩnh Kỳ không có ở nhà.
Thì ra là lúc khoảng tám giờ sáng, trước cửa chung cư Lan Hòa Tiểu có mấy người cầm theo thẻ thanh tra tiến vào, nói là muốn tìm vợ của Phó thị trưởng Chu để hỗ trợ điều tra.
Bảo vệ của Lan Hòa Tiểu Trúc kiểm tra chứng minh thư của bọn họ xong thì cho bọn họ đi vào, sau đó không yên lòng, nên đích thân dẫn theo bọn họ lên nhà của Chu Cẩn Du, đưa Vương Tĩnh Kỳ đi.
Chu Cẩn Du nghe Lý Việt báo cáo xong, anh cười, nụ cười cực kỳ mê hoặc lòng người, tổ trưởng Khổng đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người anh.
"Cậu Chu, có cần tôi giúp một tay không?" Dù sao cũng đều là nhân viên cán bộ nhà nước, có thể xây dựng nhiều mối quan hệ cũng tốt.
"Không cần, chuyện ở thành phố D, tôi có thể xử lý." Chu Cẩn Du cười nhẹ.
Vốn là Triệu Khánh Dương muốn chỉnh anh, nhưng anh cũng không có cảm giác gì, dù sao lập trường bất đồng, ở vào phía đối lập, âm thầm hãm hại nhau cũng không thể chỉ trích nặng. Nhưng nếu ông ta dám động đến vợ của anh, chuyện này Chu Cẩn Du anh sẽ không dễ gì mà bỏ qua cho ông ta.
Nếu Triệu Khánh Dương làm một, cũng đừng trách anh làm mười.
Một hồi sau, Lý Việt và tài xế lái xe tới đây, Chu Cẩn Du lễ phép chào tạm biệt tổ trưởng Khổng, rồi ngồi vào trong xe, chạy về thành phố D.
Ngồi trên xe, Chu Cẩn Du lạnh lùng hỏi: "Tình huống như thế nào, có chuyện gì?"
Lý Việt ngồi trước mặt anh nghiêm túc báo cáo: "Tôi đã điều tra rõ ràng, nghe nói là tối ngày hôm qua ban Kỷ luật Thanh tra nhận được một phong thư tố cáo ẩn danh, nói là cô Chu lợi dụng chức quyền của anh, kiếm được một số tiền lớn bỏ vào túi riêng. Sáng sớm hôm nay, Thị trưởng Triệu tự mình đốc thúc ban thanh tra thành lập tổc huyên án để điều tra, nói là muốn bằng tốc độ nhanh nhất điều tra ra chân tướng sự tình, để lấy lại sự trong sạch cho anh và cô Chu."
Kẻ ngu cũng biết đó chỉ là lý do, chính là nghĩ thừa dịp Chu Cẩn Du không có ở đây, ra tay đón đầu, cô Chu chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi, kiến thức và sự can đảm còn thiếu, khẳng định sẽ bị mấy nhân viên thanh tra kia bức bách ép hỏi đến nỗi phải thừa nhận mọi chuyện. Cho dù bây giờ Chu Cẩn Du trở lại, cũng vô ích, lúc đó tội danh của hai vợ chồng anh đã định.
Chu Cẩn Du nhắm mắt suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi đi: "Nghe nói, vợ tôi bị người của anh mang đi?"
Không biết bên kia đầu dây điện thoại nói cái gì.
Chu Cẩn Du lạnh nhạt nói: "Tôi mặc kệ những chuyện đó, nếu vợ tôi bị rớt mất một sợi tóc nào, tôi sẽ khiến anh hoàn toàn biến mất trước mặt tôi."
Cũng không biết bên kia tiếp tục nói cái gì.
"Chuyện đó anh không cần phải quan tâm, ông ta không ngồi ở đó được lâu đâu...... Bây giờ anh đi nhanh đi, không cần lo cái gì hết, đảm bảo an toàn cho vợ tôi là được rồi. Ừ, ừ, tốt."
Chu Cẩn Du cúp cuộc gọi này, lại gọi một cuộc khác: "Lập tức tiến hành giam giữ điều tra đối với Triệu Khánh Dương, nếu cần tài liệu, tôi sẽ cho người đưa qua ngay lập tức. Ừ, Được. Cậu cứ làm đi."
Anh cúp điện thoại, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, ra lệnh: "Sau khi trở về, tìm người phụ nữ tên Duyệt đó cho tôi, nếu cô ta đã khơi mào những chuyện này, vậy thì không thể để cho cô ta rút lui giữa chừng được."
"Vâng." Lý Việt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, hơn một giờ mới tiến vào nội thành thành phố D, không cần Chu Cẩn Du phân phó, chiếc xe trực tiếp chạy vào Phủ Thị Chính.
Trong lúc Chu Cẩn Du đang trên đường viện binh cho cô vợ của mình, trong một phòng làm việc của Phủ Thị Chính, một người đàn ông ngồi đối diện Vương Tĩnh Kỳ vỗ bàn.
"Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đã nắm giữ chứng cớ xác thực. Cô có nhận tội hay không thì kết quả cũng giống nhau thôi. Chỉ có điều cô là phụ nữ, bị người khác xui khiến, mới có thể làm ra những chuyện như vậy, bây giờ cô chỉ cần nói ra ai là người đã xui khiến cô, cô có thể tranh thủ nhận được sự khoan hồng của pháp luật, chắc cô cũng không hy vọng tuổi mình còn trẻ như vậy, mà nửa đời sau phải trôi qua trong ngục giam đâu nhỉ." Một nhân viên cán bộ, hai mắt trừng trừng, hai tay chống cái bàn, nhìn Vương Tĩnh Kỳ đang ngồi yên lặng ớ đối diện, hết phun nước miếng lại vỗ bàn.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi tựa vào trên ghế, không chớp mắt nhìn lên người đàn ông giống như khỉ làm xiếc trước mặt mình, trong lòng thấy may mắn, mấy người này coi như còn có chút lương tâm, chuẩn bị cho cô cái ghế có chỗ dựa lưng, tránh để cô ngồi lâu cảm thấy mệt mỏi.
Mấy người này mới hơn tám giờ sáng đã đưa cô tới đây, bắt đầu từ lúc đó liền luân phiên tra hỏi cô, uy hiếp, dẫn dụ, hướng dẫn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhất định muốn cô nói ra cho bằng được người đã xui khiến cô mua căn nhà đó là ai, lúc đầu cô còn giải thích một chút, sau đó nhìn cách hành xử của bọn họ, cố ý dẫn dắt để cô thừa nhận người đã xui khiến cô làm vậy chính là ông chồng Chu Cẩn Du của cô, về căn bản cô liền hiểu ngay, đây chính là thiết kế một cái bẫy nhằm vào Chu Cẩn Du.
Mấy người này muốn hãm hại Chu Cẩn Du, xem cô như là điểm đột phá.
"Nói chuyện với cô đó, cô câm rồi sao, tôi đã nói với cô rồi, người như cô tôi cũng đã thấy nhiều, lúc đầu đều là vịt chết còn cứng mỏ, kết quả cuối cùng thì sao, mấy người có quyền có thế kia sẽ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu những người như cô, sau đó bọn sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra hết, tiếp tục ung dung mà sống qua ngày, mà loại người như cô chính là những người chết thế cho bọn họ, cô cứ một mực khăng khăng bao che cho những người đó, vậy thì cô chờ tới ngày vô tù ở đi." Nhân viên cán bộ thấy bộ dạng cô vẫn không chút nào bị lung lay như vậy, trong lòng anh ta nóng nảy muốn chết.
Cấp trên đã thông báo, phải nhanh chóng khiến vợ của Phó thị trưởng lên tiếng thừa nhận tội danh, từ sáng sớm bọn họ bắt được người tới bây giờ, liền không ngừng tra hỏi, kết quả người phụ nữ này lại giống như bị câm vậy, một câu cũng không nói, lúc anh ta nói, cô cứ ngồi yên mà mở to mắt nhìn anh ta, giống như đang ngồi xem khỉ làm xiếc, thật con mẹ nó tức muốn chết.
Cũng không phải là cô hoàn toàn thờ ơ, giống như bây giờ, chỉ cần anh ta hơi đến gần cô một chút, cô sẽ không tự chủ lui người về phía sau, giống như anh ta là người bị bệnh truyền nhiễm vậy.
Nhìn một chút bộ dạng của vợ Phó thị trưởng Chu, nhìn sơ sơ thì, gương mặt chỉ có đôi mắt to là tàm tạm, vậy mà mí mắt còn bị sưng, người phụ nữ bình thường như vậy, anh ta nhìn cũng không vừa mắt, không biết Phó thị trưởng Chu nghĩ cái gì nữa, tìm một người vợ tầm thường như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy nước miếng của anh ta xém chút nữa là văng trúng mình, cô nhanh chóng lui về phía sau, dán chặt lưng lên thành ghế. Trong lòng cô có chút ảo não, không biết đến chừng nào mới có người tới cứu mình nữa.
Cứ như vậy bị người ta la hét trong một thời gian dài, thật sự rất bất lợi cho em bé của cô, nó bắt đầu kháng nghị rồi, bây giờ trong bụng cô đang đau âm ỉ đây.
"Đổi cho anh đó lão Hoàng, tôi đi uống miếng nước." Người đàn ông đối diện Vương Tĩnh Kỳ mệt mỏi nói.
Nếu là lúc trước, anh ta cũng mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào tay anh ta, không nghe lời thì trước hết là đánh một trận, xem có cứng đầu nổi nữa hay không.
Anh ta hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy xoay người chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài uống nước.
Kết quả anh ta vừa mới mở cửa ra, vừa vặn có người từ bên ngoài cũng đẩy cửa đi vào, anh ta đụng phải người đó.
Nhìn người này tới, trong lòng người đàn ông đó cảm thấy lo sợ, thầm nghĩ, hừ, sếp tới.
"Sếp, sao sếp lại tới đây."
Thư ký ban Kỷ luật Thanh tra Lang Đông Lâm không thèm trả lời câu hỏi của anh ta, trực tiếp đẩy anh ta qua một bên rồi bước vào phòng làm việc, thấy Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng ngồi một mình trên ghế thẩm tra, thái độ có chút biến hóa.
"Ai cho cậu bắt người tới đây, tôi không nhớ là tôi có phê chuẩn qua chuyện này." Lang Đông Lâm thấy cô không có chuyện gì, tạm thời yên tâm, quyết định xử lý hai cấp dưới đã làm liên lụy đến mình trước.
Người đàn ông đó cùng với người họ Hoàng nhìn nhau, sau đó nhoẻn miệng cười nói: "Sếp, đây là hồi sáng, thị trưởng Triệu đích thân ra lệnh, anh cũng biết mà, Phó thị trưởng Chu đã bị ban Kỷ luật Thanh tra của tỉnh đưa đi, thị trưởng Triệu nói, thành phố của chúng ta cũng phải xem xét điều tra chuyện này, hơn nữa quả thật cũng nhận được một phong thư nặc danh, tố cáo Phó thị trưởng Chu lợi dụng quyền thế trong tay, thông qua vợ anh ta lừa gạt ngân sách nhà nước, bây giờ đã có chứng cớ đàng hoàng, chỉ chờ định án nữa thôi."
Lang Đông Lâm cười, nhưng nụ cười này lại không hề vui vẻ, tên Triệu Khánh Dương này duỗi tay dài thật, không thông qua thư ký ban Kỷ luật Thanh tra như anh ta, dám trực tiếp ra lệnh cho ban thanh tra bắt người.
Còn nói cái gì thư tố cáo, có ai nhìn thấy thư tố cáo không, dù sao thư ký ban Kỷ luật Thanh tra như anh ta còn chưa có nhìn thấy.
"Tiểu Tào, cậu phải biết, chúng ta cũng đều là cán bộ nhà nước thôi, làm bất cứ chuyện gì cũng không nên phụ lòng Đảng đã bồi dưỡng cho chúng ta, không phụ lòng nhân dân tin tưởng chúng ta. Hơn nữa dù sao tính chất công việc của chúng ta cũng tương đối đặc biệt, cho nên lần nào mở cuộc họp, tôi cũng nhấn mạnh với mọi người, chúng ta phải không được để cảm xúc xen vào công việc, nhất định phải theo đuổi sự thật đến cùng.
Cậu nói có thư nặc danh tố cáo vợ của Phó thị trưởng Chu, vậy bức thư đó đâu, cậu có nhìn thấy không, dù sao người phụ trách nhận thư là thư ký ban Kỷ luật Thanh tra tôi đây còn chưa nhìn thấy.
Tôi còn không biết, thì ra cái ban này có tôi hay không cũng đều được, ai cũng có thể ra lệnh cho ban Thanh tra đi bắt người về điều tra."
Kẻ ngu cũng có thể nhận ra sự bất mãn trong lời nói của anh ta, đây hoàn toàn là bao biện làm thay, anh ta làm sếp mà không biết gì, cấp dưới nghe theo lời của người khác đi bắt người, có sếp nào sẽ đồng ý chuyện này chứ.
"Sếp, anh đừng nói như vậy, anh hãy nghe tôi giải thích......" Người đàn ông họ Tào có chút nóng nảy, đắc tội người lãnh đạo trực tiếp của mình, đó chính là tìm đường chết.
"Hai người các cậu không cần nói gì hết, kể từ giờ phút này, hai người các cậu bị cắt chức điều tra, xin hãy giao lại thẻ thanh tra của hai người.
Chuyện các cậu nói tôi sẽ tìm thị trưởng Triệu Khánh Dương để đối chứng, chuyện này mà còn chưa được làm rõ, các cậu không được rời khỏi thành phố D, bảo đảm phải có mặt bất cứ lúc nào được triệu tập, hỗ trợ điều tra." Lang Đông Lâm thu hồi nụ cười, lạnh lùng tuyên bố kết quả của hai người.
Trong nháy mắt, gương mặt của hai người Tào Hoàng trở nên trắng bệch, mặt dù đã nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng khi sự thật xảy ra, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy như trời sập xuống đất.
Lang Đông Lâm không thèm để ý tới hai người này nữa, kêu cấp dưới đưa hai người họ đi, còn anh ta đi về phía Vương Tĩnh Kỳ.
"Xin chào, cô Vương đúng không? Lúc nãy thị trưởng Chu gọi điện thoại cho tôi, nên tôi mới biết không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thật vô cùng xin lỗi, đều là thất trách của tôi, mới để cho cô bị đối xử như vậy, tôi thay mặt bọn họ chân thành xin lỗi cô." Lang Đông Lâm chân thành nói xong cúi đầu với Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế, giật giật cái còng sau lưng, cũng không thèm để ý anh ta nói cái gì, biết mình đã không sao, bây giờ có thể đi được rồi.
"Xin hỏi một chút, có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện một chuyến được không, tôi mang thai, bây giờ tôi cảm thấy bụng đau quá." Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn tương đối tỉnh táo.
Lúc nãy Lang Đông Lâm vừa vào cửa, cô đột nhiên cảm thấy bụng mình quặng đau, còn cảm thấy phía dưới giống như có cái gì chảy xuống, cô liền không dám động đậy nữa, trong lòng có dự cảm xấu.
Miễn cưỡng nghe hai người nói chuyện xong, cô biết mình có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, cô vội vã nhờ người đã cúi đầu xin lỗi cô đưa cô đi bệnh viện, hy vọng người này là người tốt.
Lang Đông Lâm nghe vậy thì sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi ."
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, xử lý như vậy là tốt nhất.