Hiệu suất làm việc của Lý Việt rất cao, không đến mười phút đồng hồ, Chu Cẩn Du nhận được điện thoại của Lý Việt, biết được nguyên nhân vì sao Vương Tĩnh Kỳ không có ở nhà.
Thì ra là lúc khoảng tám giờ sáng, trước cửa chung cư Lan Hòa Tiểu có mấy người cầm theo thẻ thanh tra tiến vào, nói là muốn tìm vợ của Phó thị trưởng Chu để hỗ trợ điều tra.
Bảo vệ của Lan Hòa Tiểu Trúc kiểm tra chứng minh thư của bọn họ xong thì cho bọn họ đi vào, sau đó không yên lòng, nên đích thân dẫn theo bọn họ lên nhà của Chu Cẩn Du, đưa Vương Tĩnh Kỳ đi.
Chu Cẩn Du nghe Lý Việt báo cáo xong, anh cười, nụ cười cực kỳ mê hoặc lòng người, tổ trưởng Khổng đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người anh.
"Cậu Chu, có cần tôi giúp một tay không?" Dù sao cũng đều là nhân viên cán bộ nhà nước, có thể xây dựng nhiều mối quan hệ cũng tốt.
"Không cần, chuyện ở thành phố D, tôi có thể xử lý." Chu Cẩn Du cười nhẹ.
Vốn là Triệu Khánh Dương muốn chỉnh anh, nhưng anh cũng không có cảm giác gì, dù sao lập trường bất đồng, ở vào phía đối lập, âm thầm hãm hại nhau cũng không thể chỉ trích nặng. Nhưng nếu ông ta dám động đến vợ của anh, chuyện này Chu Cẩn Du anh sẽ không dễ gì mà bỏ qua cho ông ta.
Nếu Triệu Khánh Dương làm một, cũng đừng trách anh làm mười.
Một hồi sau, Lý Việt và tài xế lái xe tới đây, Chu Cẩn Du lễ phép chào tạm biệt tổ trưởng Khổng, rồi ngồi vào trong xe, chạy về thành phố D.
Ngồi trên xe, Chu Cẩn Du lạnh lùng hỏi: "Tình huống như thế nào, có chuyện gì?"
Lý Việt ngồi trước mặt anh nghiêm túc báo cáo: "Tôi đã điều tra rõ ràng, nghe nói là tối ngày hôm qua ban Kỷ luật Thanh tra nhận được một phong thư tố cáo ẩn danh, nói là cô Chu lợi dụng chức quyền của anh, kiếm được một số tiền lớn bỏ vào túi riêng. Sáng sớm hôm nay, Thị trưởng Triệu tự mình đốc thúc ban thanh tra thành lập tổc huyên án để điều tra, nói là muốn bằng tốc độ nhanh nhất điều tra ra chân tướng sự tình, để lấy lại sự trong sạch cho anh và cô Chu."
Kẻ ngu cũng biết đó chỉ là lý do, chính là nghĩ thừa dịp Chu Cẩn Du không có ở đây, ra tay đón đầu, cô Chu chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi, kiến thức và sự can đảm còn thiếu, khẳng định sẽ bị mấy nhân viên thanh tra kia bức bách ép hỏi đến nỗi phải thừa nhận mọi chuyện. Cho dù bây giờ Chu Cẩn Du trở lại, cũng vô ích, lúc đó tội danh của hai vợ chồng anh đã định.
Chu Cẩn Du nhắm mắt suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi đi: "Nghe nói, vợ tôi bị người của anh mang đi?"
Không biết bên kia đầu dây điện thoại nói cái gì.
Chu Cẩn Du lạnh nhạt nói: "Tôi mặc kệ những chuyện đó, nếu vợ tôi bị rớt mất một sợi tóc nào, tôi sẽ khiến anh hoàn toàn biến mất trước mặt tôi."
Cũng không biết bên kia tiếp tục nói cái gì.
"Chuyện đó anh không cần phải quan tâm, ông ta không ngồi ở đó được lâu đâu...... Bây giờ anh đi nhanh đi, không cần lo cái gì hết, đảm bảo an toàn cho vợ tôi là được rồi. Ừ, ừ, tốt."
Chu Cẩn Du cúp cuộc gọi này, lại gọi một cuộc khác: "Lập tức tiến hành giam giữ điều tra đối với Triệu Khánh Dương, nếu cần tài liệu, tôi sẽ cho người đưa qua ngay lập tức. Ừ, Được. Cậu cứ làm đi."
Anh cúp điện thoại, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, ra lệnh: "Sau khi trở về, tìm người phụ nữ tên Duyệt đó cho tôi, nếu cô ta đã khơi mào những chuyện này, vậy thì không thể để cho cô ta rút lui giữa chừng được."
"Vâng." Lý Việt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, hơn một giờ mới tiến vào nội thành thành phố D, không cần Chu Cẩn Du phân phó, chiếc xe trực tiếp chạy vào Phủ Thị Chính.
Trong lúc Chu Cẩn Du đang trên đường viện binh cho cô vợ của mình, trong một phòng làm việc của Phủ Thị Chính, một người đàn ông ngồi đối diện Vương Tĩnh Kỳ vỗ bàn.
"Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đã nắm giữ chứng cớ xác thực. Cô có nhận tội hay không thì kết quả cũng giống nhau thôi. Chỉ có điều cô là phụ nữ, bị người khác xui khiến, mới có thể làm ra những chuyện như vậy, bây giờ cô chỉ cần nói ra ai là người đã xui khiến cô, cô có thể tranh thủ nhận được sự khoan hồng của pháp luật, chắc cô cũng không hy vọng tuổi mình còn trẻ như vậy, mà nửa đời sau phải trôi qua trong ngục giam đâu nhỉ." Một nhân viên cán bộ, hai mắt trừng trừng, hai tay chống cái bàn, nhìn Vương Tĩnh Kỳ đang ngồi yên lặng ớ đối diện, hết phun nước miếng lại vỗ bàn.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi tựa vào trên ghế, không chớp mắt nhìn lên người đàn ông giống như khỉ làm xiếc trước mặt mình, trong lòng thấy may mắn, mấy người này coi như còn có chút lương tâm, chuẩn bị cho cô cái ghế có chỗ dựa lưng, tránh để cô ngồi lâu cảm thấy mệt mỏi.
Mấy người này mới hơn tám giờ sáng đã đưa cô tới đây, bắt đầu từ lúc đó liền luân phiên tra hỏi cô, uy hiếp, dẫn dụ, hướng dẫn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhất định muốn cô nói ra cho bằng được người đã xui khiến cô mua căn nhà đó là ai, lúc đầu cô còn giải thích một chút, sau đó nhìn cách hành xử của bọn họ, cố ý dẫn dắt để cô thừa nhận người đã xui khiến cô làm vậy chính là ông chồng Chu Cẩn Du của cô, về căn bản cô liền hiểu ngay, đây chính là thiết kế một cái bẫy nhằm vào Chu Cẩn Du.
Mấy người này muốn hãm hại Chu Cẩn Du, xem cô như là điểm đột phá.
"Nói chuyện với cô đó, cô câm rồi sao, tôi đã nói với cô rồi, người như cô tôi cũng đã thấy nhiều, lúc đầu đều là vịt chết còn cứng mỏ, kết quả cuối cùng thì sao, mấy người có quyền có thế kia sẽ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu những người như cô, sau đó bọn sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra hết, tiếp tục ung dung mà sống qua ngày, mà loại người như cô chính là những người chết thế cho bọn họ, cô cứ một mực khăng khăng bao che cho những người đó, vậy thì cô chờ tới ngày vô tù ở đi." Nhân viên cán bộ thấy bộ dạng cô vẫn không chút nào bị lung lay như vậy, trong lòng anh ta nóng nảy muốn chết.
Cấp trên đã thông báo, phải nhanh chóng khiến vợ của Phó thị trưởng lên tiếng thừa nhận tội danh, từ sáng sớm bọn họ bắt được người tới bây giờ, liền không ngừng tra hỏi, kết quả người phụ nữ này lại giống như bị câm vậy, một câu cũng không nói, lúc anh ta nói, cô cứ ngồi yên mà mở to mắt nhìn anh ta, giống như đang ngồi xem khỉ làm xiếc, thật con mẹ nó tức muốn chết.
Cũng không phải là cô hoàn toàn thờ ơ, giống như bây giờ, chỉ cần anh ta hơi đến gần cô một chút, cô sẽ không tự chủ lui người về phía sau, giống như anh ta là người bị bệnh truyền nhiễm vậy.
Nhìn một chút bộ dạng của vợ Phó thị trưởng Chu, nhìn sơ sơ thì, gương mặt chỉ có đôi mắt to là tàm tạm, vậy mà mí mắt còn bị sưng, người phụ nữ bình thường như vậy, anh ta nhìn cũng không vừa mắt, không biết Phó thị trưởng Chu nghĩ cái gì nữa, tìm một người vợ tầm thường như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy nước miếng của anh ta xém chút nữa là văng trúng mình, cô nhanh chóng lui về phía sau, dán chặt lưng lên thành ghế. Trong lòng cô có chút ảo não, không biết đến chừng nào mới có người tới cứu mình nữa.
Cứ như vậy bị người ta la hét trong một thời gian dài, thật sự rất bất lợi cho em bé của cô, nó bắt đầu kháng nghị rồi, bây giờ trong bụng cô đang đau âm ỉ đây.
"Đổi cho anh đó lão Hoàng, tôi đi uống miếng nước." Người đàn ông đối diện Vương Tĩnh Kỳ mệt mỏi nói.
Nếu là lúc trước, anh ta cũng mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào tay anh ta, không nghe lời thì trước hết là đánh một trận, xem có cứng đầu nổi nữa hay không.
Anh ta hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy xoay người chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài uống nước.
Kết quả anh ta vừa mới mở cửa ra, vừa vặn có người từ bên ngoài cũng đẩy cửa đi vào, anh ta đụng phải người đó.
Nhìn người này tới, trong lòng người đàn ông đó cảm thấy lo sợ, thầm nghĩ, hừ, sếp tới.
"Sếp, sao sếp lại tới đây."
Thư ký ban Kỷ luật Thanh tra Lang Đông Lâm không thèm trả lời câu hỏi của anh ta, trực tiếp đẩy anh ta qua một bên rồi bước vào phòng làm việc, thấy Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng ngồi một mình trên ghế thẩm tra, thái độ có chút biến hóa.
"Ai cho cậu bắt người tới đây, tôi không nhớ là tôi có phê chuẩn qua chuyện này." Lang Đông Lâm thấy cô không có chuyện gì, tạm thời yên tâm, quyết định xử lý hai cấp dưới đã làm liên lụy đến mình trước.
Người đàn ông đó cùng với người họ Hoàng nhìn nhau, sau đó nhoẻn miệng cười nói: "Sếp, đây là hồi sáng, thị trưởng Triệu đích thân ra lệnh, anh cũng biết mà, Phó thị trưởng Chu đã bị ban Kỷ luật Thanh tra của tỉnh đưa đi, thị trưởng Triệu nói, thành phố của chúng ta cũng phải xem xét điều tra chuyện này, hơn nữa quả thật cũng nhận được một phong thư nặc danh, tố cáo Phó thị trưởng Chu lợi dụng quyền thế trong tay, thông qua vợ anh ta lừa gạt ngân sách nhà nước, bây giờ đã có chứng cớ đàng hoàng, chỉ chờ định án nữa thôi."
Lang Đông Lâm cười, nhưng nụ cười này lại không hề vui vẻ, tên Triệu Khánh Dương này duỗi tay dài thật, không thông qua thư ký ban Kỷ luật Thanh tra như anh ta, dám trực tiếp ra lệnh cho ban thanh tra bắt người.
Còn nói cái gì thư tố cáo, có ai nhìn thấy thư tố cáo không, dù sao thư ký ban Kỷ luật Thanh tra như anh ta còn chưa có nhìn thấy.
"Tiểu Tào, cậu phải biết, chúng ta cũng đều là cán bộ nhà nước thôi, làm bất cứ chuyện gì cũng không nên phụ lòng Đảng đã bồi dưỡng cho chúng ta, không phụ lòng nhân dân tin tưởng chúng ta. Hơn nữa dù sao tính chất công việc của chúng ta cũng tương đối đặc biệt, cho nên lần nào mở cuộc họp, tôi cũng nhấn mạnh với mọi người, chúng ta phải không được để cảm xúc xen vào công việc, nhất định phải theo đuổi sự thật đến cùng.
Cậu nói có thư nặc danh tố cáo vợ của Phó thị trưởng Chu, vậy bức thư đó đâu, cậu có nhìn thấy không, dù sao người phụ trách nhận thư là thư ký ban Kỷ luật Thanh tra tôi đây còn chưa nhìn thấy.
Tôi còn không biết, thì ra cái ban này có tôi hay không cũng đều được, ai cũng có thể ra lệnh cho ban Thanh tra đi bắt người về điều tra."
Kẻ ngu cũng có thể nhận ra sự bất mãn trong lời nói của anh ta, đây hoàn toàn là bao biện làm thay, anh ta làm sếp mà không biết gì, cấp dưới nghe theo lời của người khác đi bắt người, có sếp nào sẽ đồng ý chuyện này chứ.
"Sếp, anh đừng nói như vậy, anh hãy nghe tôi giải thích......" Người đàn ông họ Tào có chút nóng nảy, đắc tội người lãnh đạo trực tiếp của mình, đó chính là tìm đường chết.
"Hai người các cậu không cần nói gì hết, kể từ giờ phút này, hai người các cậu bị cắt chức điều tra, xin hãy giao lại thẻ thanh tra của hai người.
Chuyện các cậu nói tôi sẽ tìm thị trưởng Triệu Khánh Dương để đối chứng, chuyện này mà còn chưa được làm rõ, các cậu không được rời khỏi thành phố D, bảo đảm phải có mặt bất cứ lúc nào được triệu tập, hỗ trợ điều tra." Lang Đông Lâm thu hồi nụ cười, lạnh lùng tuyên bố kết quả của hai người.
Trong nháy mắt, gương mặt của hai người Tào Hoàng trở nên trắng bệch, mặt dù đã nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng khi sự thật xảy ra, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy như trời sập xuống đất.
Lang Đông Lâm không thèm để ý tới hai người này nữa, kêu cấp dưới đưa hai người họ đi, còn anh ta đi về phía Vương Tĩnh Kỳ.
"Xin chào, cô Vương đúng không? Lúc nãy thị trưởng Chu gọi điện thoại cho tôi, nên tôi mới biết không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thật vô cùng xin lỗi, đều là thất trách của tôi, mới để cho cô bị đối xử như vậy, tôi thay mặt bọn họ chân thành xin lỗi cô." Lang Đông Lâm chân thành nói xong cúi đầu với Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế, giật giật cái còng sau lưng, cũng không thèm để ý anh ta nói cái gì, biết mình đã không sao, bây giờ có thể đi được rồi.
"Xin hỏi một chút, có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện một chuyến được không, tôi mang thai, bây giờ tôi cảm thấy bụng đau quá." Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn tương đối tỉnh táo.
Lúc nãy Lang Đông Lâm vừa vào cửa, cô đột nhiên cảm thấy bụng mình quặng đau, còn cảm thấy phía dưới giống như có cái gì chảy xuống, cô liền không dám động đậy nữa, trong lòng có dự cảm xấu.
Miễn cưỡng nghe hai người nói chuyện xong, cô biết mình có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, cô vội vã nhờ người đã cúi đầu xin lỗi cô đưa cô đi bệnh viện, hy vọng người này là người tốt.
Lang Đông Lâm nghe vậy thì sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi 120."
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, xử lý như vậy là tốt nhất.
Khi Chu Cẩn Du vừa bước được một chân vào tòa nhà Phủ Thị Chính, anh liền nhận được điện thoại của Lang Đông Lâm. Anh chạy trối chết ra ngoài, nhanh chóng nhảy vào chiếc xe Audi, chạy đi bệnh viện thành phố.
Ngồi trên xe mà trong lòng Chu Cẩn Du như đang đánh trống, lần đầu tiên trong đời anh có kích động muốn giết người như thế này. Triệu Khánh Dương, nếu vợ con tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ khiến ông muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, Chu Cẩn Du âm thầm thề.
Xe chạy rất nhanh, mới vừa dừng lại, còn chưa kịp dừng hẳn, Chu Cẩn Du đã mở cửa xe xông ra ngoài. Mấy người đi tới khu nội trú khoa phụ sản, liền nhìn thấy Lang Đông Lâm ngồi ngoài hành lang đợi.
Lúc này Lang Đông Lâm cũng nhìn thấy Chu Cẩn Du và thư ký Lý chạy tới, nhanh chóng đứng lên đón tiếp hai người.
"Phó thị trưởng Chu......"
"Vợ tôi như thế nào?" Bây giờ Chu Cẩn Du không muốn nghe bất kỳ lời khách khí nào hết, anh chỉ muốn biết vợ và con anh có sao hay không thôi.
Lang Đông Lâm thuật lại lời bác sĩ nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy ngày nay tâm tình không được ổn định, nghỉ ngơi không tốt lắm, chắc là buổi sáng quá khẩn trương, cho nên bị động thai. Bác sĩ có kê toa thuốc, mới vừa cho uống xong, bác sĩ nói tình huống như vậy nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm cho an toàn." Anh ta đơn giản nói lại lời dặn dò của bác sĩ.
Chu Cẩn Du nghe vậy gật đầu một cái, nói với Lang Đông Lâm: "Hôm nay làm phiền cậu rồi, hôm nay tôi không thể rời khỏi đây, không cám ơn cậu được, tôi kêu thư ký Lý đưa cậu về trước."
Bây giờ Chu Cẩn Du không có tâm tình đi xã giao với người khác, anh một lòng muốn vào thăm vợ và con anh.
"Không cần, không cần, anh còn có nhiều việc, tôi không quấy rầy anh đâu, chuyện ngày hôm nay thật là thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ mau chóng lấy lại công bằng cho anh." Lang Đông Lâm khách khí nói.
Thư ký Lý không thể nào để cho anh ta đi một mình được, nên cũng đi theo tiễn anh ta đi.
Chu Cẩn Du không có ý định để ý đến những chuyện vô bổ này, anh hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tay trái để ngoài chăn, đang cắm kim truyền nước biển.
Chu Cẩn Du cẩn thận đi về phía cái giường, tới trước mặt cô, anh phát hiện mí mắt cô bị sưng phù.
Biết ngay là cô đã khóc, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, nhất định là hôm nay nhân viên bên ban Kỷ luật Thanh tra dọa cô rồi, nghĩ tới cô vợ nhỏ của anh, chưa quen cuộc sống ở đây, lại còn bị một đám cán bộ già đời hù dọa, lòng anh đau như cắt.
Anh thề, sau này anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, chỉ cần phát hiện kẻ địch, nếu kẻ đó nằm trong phạm vi khống chế của anh, anh nhất định ngay lập tức diệt trừ tận gốc. Có anh ở đây, anh sẽ không để vợ con mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Anh cứ như vậy ngồi ở bên giường, nhìn vợ anh, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, tình cảm lan tràn trong lòng anh, làm anh cũng thấy hoảng sợ, không biết bắt đầu từ lúc nào, Kỳ Kỳ đã cắm rễ trong lòng anh, cô vừa bị tổn thương một chút, tim của anh liền đau âm ỉ theo cô.
Vương Tĩnh Kỳ mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy giống như có người đang ở bên cạnh mình, cô cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Cẩn Du lặng lẽ ngồi trước giường, vừa cầm tay cô vừa nhìn cô.
"Em cảm thấy thế nào rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không." Chu Ánh mắt Cẩn Du vẫn luôn dán chặt trên người, cho nên cô vừa mới mở mắt, anh đã liền quan tâm hỏi cô.
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, chắc là do truyền nước biển nên thấy đỡ hơn rồi, cô không còn cảm thấy đau bụng nữa: "Không có chỗ nào không thoải mái hết. Anh về hồi nào vậy? Không sao chứ?"
"Ừ, không sao. Còn em, nghe nói em bị đau bụng phải không? Bác sĩ nói thế nào, con không có sao chứ?" Chu Cẩn Du lo lắng nhìn về phía vị trí bụng cô.
Vương Tĩnh Kỳ nghe anh nói tới con, vẻ mặt liền trở nên dịu dàng, đưa bàn tay còn lại vuốt ve bụng mình: "Em bé không sao hết, chắc là hôm qua em không có nghỉ ngơi tốt, cho nên em bé mới kháng nghị. Bác sĩ cũng nói là không sao, chỉ dặn dò em về nhà thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi cho tốt, không được suy nghĩ nhiều." Lúc nói nói câu này, cô nhìn Chu Cẩn Du sâu sắc, ý nói sau này chỉ cần nhìn thấy anh, thì trong lòng cô lúc nào cũng sẽ thấy an tâm.
Chu Cẩn Du sớm biết con mình không có việc gì, nhưng bây giờ do chính miệng mẹ của con anh xác nhận lại một lần nữa, cảm giác đau âm ỉ cùng lo lắng trong lòng anh cũng tan biến.
Anh cười hắc hắc giống như ông bố ngốc nghếch, cầm tay Vương Tĩnh Kỳ, cùng nhau vuốt ve cô: "Con à con đừng lo lắng nha, ba của con rất là lợi hại, ai dám khi dễ chúng ta thì người đó phải trả giá rất đắt, cho nên con cứ yên tâm ở trong bụng mẹ con đợi đi. Ba bảo đảm với con, sau này sẽ không bao giờ để cho con và mẹ con lo lắng nữa."
Vương Tĩnh Kỳ dịu dàng nhìn Chu Cẩn Du trò chuyện với con, nhìn bề ngoài, Chu Cẩn Du không có chút nào giống một người lãng mạng, nhưng chính là nhân vật oai phong một cõi này, lại có thể tỏ ra như vậy trước mặt cô...... Nói như thế nào đây, cuộc sống chính là như vậy, ừ, lúc này, anh chỉ là một ông bố ngốc nghếch bình thường, một ông bố ngốc nghếch cùng nhau đón chờ đứa bé ra đời với cô.
Nhìn biểu hiện tốt của anh, Vương Tĩnh Kỳ quyết định nói cho anh biết một tin tốt.
"Em có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho anh biết, anh muốn nghe cái nào trước?" Vương Tĩnh Kỳ nghịch ngợm hỏi.
Sắc mặt Chu Cẩn Du hơi nghiêm trọng, nhìn vợ anh một lát, thấy gương mặt cô không giống như có chuyện lớn gì xảy ra, ít nhất cũng không có liên quan đến con của anh, vậy thì không có gì quan trọng hết, anh cũng thả lỏng tinh thần.
"Nghịch ngợm!" Sắc mặt Chu Cẩn Du hòa hoãn lại, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Vương Tĩnh Kỳ: "Em hăng hái như vậy, anh cũng nên phối hợp với em một chút, vậy em nói tin xấu trước đi, anh muốn chịu khổ trước rồi sung sướng sau."
Vương Tĩnh Kỳ cũng không để ý, hớn hở nói tin tức xấu cho anh nghe: "Bác sĩ nói rồi, lần này chỉ hơi động thai, không có chuyện gì lớn, chỉ cần dưỡng thai là được, nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?" Chu Cẩn Du cau mày.
Vương Tĩnh Kỳ không trêu chọc hắn: "Nhưng mà, bác sĩ nói, tốt nhất là em không nên vận động quá mạnh, ví dụ như ngồi máy bay cũng không nên."
Chu Cẩn Du có chút theo không kịp suy nghĩ của cô, có ngồi máy bay hay không thì liên quan gì đến tin tức xấu.
"Nói cách khác, chúng ta không thể trở về thủ đô, mà không thể trở về thủ đô, thì hôn lễ của chúng ta sẽ không được cử hành, ngu ngốc." Đối với trình độ thông minh của Chu Cẩn Du mà còn không thể phối hợp với cô, cô không hài lòng, không biết con cô được thừa hưởng trí tuệ từ cô có đủ dùng hay không.
Đương nhiên chuyện này đối với với Vương Tĩnh Kỳ mà nói, cũng là một tin tức tốt, bây giờ chuyện của Chu Cẩn Du đã giải quyết xong rồi, nhưng những gì đêm đó mẹ chồng mắng cô trong điện thoại bây giờ vẫn còn sờ sờ bên tai. Chuyện đã xảy ra, Vương Tĩnh Kỳ không thể nào xem như chưa từng xảy ra được, cho nên bây giờ cô cực kỳ không muốn gặp mẹ chồng, cực kỳ không muốn mẹ chồng. Không biết sau này nếu hai người gặp nhau, cô không biết dùng thái độ gì để đối mặt với mẹ chồng nữa.
Lúc này Chu Cẩn Du mới hiểu ý của cô. Thiệt là, bây giờ là lúc nào rồi, cô cũng đang nằm trong bệnh viện, vậy mà còn suy tính mấy chuyện không đâu này. Đương nhiên anh không biết chuyện tối ngày hôm qua, cho nên cũng không biết tâm của tư vợ anh.
"Không về thì không về, lần này chỉ là đi du lịch để kết hôn thôi, chờ khi nào em sinh con rồi, chúng ta sẽ đưa nó theo đi nghỉ phép, một nhà ba người chúng ta cùng đi, sau đó sẽ chụp một bộ ảnh cưới có cả con mình nữa, như vậy mới có ý nghĩa, đến khi nào chúng ta già rồi, có thể lấy ảnh ra mà khoác lác với mấy đứa cháu." Chu Cẩn Du càng nói càng cảm thấy ý kiến này cũng thật không tồi.
"Ừ cũng được đó, hay là chúng ta chờ đến khi nào sức khỏe em ổn định rồi, trước hết chụp một bộ ảnh cưới bà bầu đi, nghe nói bây giờ rất thịnh hành." Vương Tĩnh Kỳ cũng tưởng tượng theo anh.
Chu Cẩn Du suy nghĩ một chút: "Cũng được." Thử tưởng tượng, mấy bức ảnh lưu lại hình ảnh cô mang thai, đó chính kỷ niệm vô cùng quý giá, chủ ý này thật không tồi, có thể thử.
Vì vậy hai người anh một câu em một câu, trò chuyện sôi nổi.
Cuối cùng Chu Cẩn Du vẫn còn có chút lý trí, nửa giờ sau, rốt cuộc anh cũng nhận ra chủ đề của hai người càng đi càng xa rồi, nhanh chóng kéo cô về.
"Những chuyện này chờ khi nào chúng ta về nhà rồi bàn tiếp, chỉ cần làm được, chúng ta đều có thể thử qua. Bây giờ em mau nói cho anh biết xem tin tốt của em là gì?"
Vương Tĩnh Kỳ nhớ ra nãy giờ cô chỉ mới nói tin xấu, tin tốt còn chưa kịp nói, sau đó cô liền tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: " Đồng chí Chu Cẩn Du, em trịnh trọng thông báo với anh... Nguyện vọng của anh thành hiện thực rồi."
Đầu óc Chu Cẩn Du mơ hồ, nguyện vọng của anh? Anh có nguyện vọng gì đâu? Chính anh cũng không biết à?
Sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ có chút không vui: "Không phải anh đã quên nguyện vọng lúc trước anh nói rồi sao, bây giờ không nhớ mình nói cái gì, xem ra anh chỉ tùy tiện nói như vậy chứ không coi là thật."
Chu Cẩn Du vội vàng trấn an cô, ai mà biết lúc trước anh đã nói cái gì, lỡ nói rồi mà không làm được thì biết phải làm sao đây.
"Em nghĩ cái gì vậy, anh chỉ là đang suy nghĩ xem nguyện vọng nào của anh được thành hiện thực thôi mà."
"Uầy, xem ra nguyện vọng của anh cũng không ít nha!" Vương Tĩnh Kỳ làm sao lại không nhận ra anh đang nói bừa, cô nhìn anh, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng cô thì không hề cười.
"Đương nhiên rồi, nguyện vọng thứ nhất của anh chính là được sống cùng với cô nương Vương Tĩnh Kỳ đến răng long đầu bạc." Chu Cẩn Du thâm tình nói.
Vương Tĩnh Kỳ phì cười: "Anh cũng rất có tài nói bừa nha, mới đó mà đã nghĩ ra cách dỗ dành phụ nữ rồi!"
"Có trời đất chứng giám, anh chỉ nói những lời xuất phát từ đáy lòng." Có thể lúc đầu Chu Cẩn Du chỉ là muốn dỗ vợ anh vui vẻ, thế nhưng sau khi anh nói nguyện vọng này ra khỏi miệng, anh cảm thấy trong lòng mình đúng thật là cũng suy nghĩ như vậy.
"Được rồi được rồi, thật buồn nôn, không phải cái này, đổi cái khác đi." Vương Tĩnh Kỳ vui vẻ nói.
"Đó chính là, về sau người em thích nhất là anh, chỉ có thể là anh, ngay cả con cũng phải xếp hạng sau anh." Chu Cẩn Du nói xong cũng cảm thấy có chút phẫn nộ, kể từ sau khi vợ anh mang thai, anh có thể cảm thấy, vợ anh luôn đặt sự chú ý lên đứa bé nhiều hơn anh. May là đứa bé còn chưa ra đời, nếu sau này đứa bé được sinh ra, anh còn có chỗ đứng trong nhà sao.
Vương Tĩnh Kỳ không biết tại sao nữa, có mấy câu nói như vậy thôi, mà lại làm cô cảm động muốn chết, nước mắt rưng rưng.
"Đây chính là nguyện vọng của anh, bản thân anh cũng sẽ làm như vậy, em vĩnh viễn luôn đứng vị trí thứ nhất trong lòng anh, ai cũng không bằng." Chu Cẩn Du trịnh trọng bảo đảm với cô.
Lời nói này nếu để cho bà Giang Văn Ngọc nghe được, nhất định sẽ cảm thán, sinh con đúng là sai lầm, có vợ quên mẹ, câu này rất đúng đối với con trai của bà.
"Ừm, em sẽ cố hết sức." Vương Tĩnh Kỳ hít mũi một cái.
Lúc hai người kết hôn, Chu Cẩn Du không có cầu hôn cô, không có nói mấy lời buồn nôn đường mật, không ngờ, bây giờ cô mang thai, Chu Cẩn Du lại giống như đi tình nguyện không công, nói ra hết những lời này, thật là làm cho cô cảm động quá trời.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hiệu suất làm việc của Lý Việt rất cao, không đến mười phút đồng hồ, Chu Cẩn Du nhận được điện thoại của Lý Việt, biết được nguyên nhân vì sao Vương Tĩnh Kỳ không có ở nhà.
Thì ra là lúc khoảng tám giờ sáng, trước cửa chung cư Lan Hòa Tiểu có mấy người cầm theo thẻ thanh tra tiến vào, nói là muốn tìm vợ của Phó thị trưởng Chu để hỗ trợ điều tra.
Bảo vệ của Lan Hòa Tiểu Trúc kiểm tra chứng minh thư của bọn họ xong thì cho bọn họ đi vào, sau đó không yên lòng, nên đích thân dẫn theo bọn họ lên nhà của Chu Cẩn Du, đưa Vương Tĩnh Kỳ đi.
Chu Cẩn Du nghe Lý Việt báo cáo xong, anh cười, nụ cười cực kỳ mê hoặc lòng người, tổ trưởng Khổng đứng bên cạnh cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo toát ra từ trên người anh.
"Cậu Chu, có cần tôi giúp một tay không?" Dù sao cũng đều là nhân viên cán bộ nhà nước, có thể xây dựng nhiều mối quan hệ cũng tốt.
"Không cần, chuyện ở thành phố D, tôi có thể xử lý." Chu Cẩn Du cười nhẹ.
Vốn là Triệu Khánh Dương muốn chỉnh anh, nhưng anh cũng không có cảm giác gì, dù sao lập trường bất đồng, ở vào phía đối lập, âm thầm hãm hại nhau cũng không thể chỉ trích nặng. Nhưng nếu ông ta dám động đến vợ của anh, chuyện này Chu Cẩn Du anh sẽ không dễ gì mà bỏ qua cho ông ta.
Nếu Triệu Khánh Dương làm một, cũng đừng trách anh làm mười.
Một hồi sau, Lý Việt và tài xế lái xe tới đây, Chu Cẩn Du lễ phép chào tạm biệt tổ trưởng Khổng, rồi ngồi vào trong xe, chạy về thành phố D.
Ngồi trên xe, Chu Cẩn Du lạnh lùng hỏi: "Tình huống như thế nào, có chuyện gì?"
Lý Việt ngồi trước mặt anh nghiêm túc báo cáo: "Tôi đã điều tra rõ ràng, nghe nói là tối ngày hôm qua ban Kỷ luật Thanh tra nhận được một phong thư tố cáo ẩn danh, nói là cô Chu lợi dụng chức quyền của anh, kiếm được một số tiền lớn bỏ vào túi riêng. Sáng sớm hôm nay, Thị trưởng Triệu tự mình đốc thúc ban thanh tra thành lập tổc huyên án để điều tra, nói là muốn bằng tốc độ nhanh nhất điều tra ra chân tướng sự tình, để lấy lại sự trong sạch cho anh và cô Chu."
Kẻ ngu cũng biết đó chỉ là lý do, chính là nghĩ thừa dịp Chu Cẩn Du không có ở đây, ra tay đón đầu, cô Chu chỉ là một người phụ nữ trẻ tuổi, kiến thức và sự can đảm còn thiếu, khẳng định sẽ bị mấy nhân viên thanh tra kia bức bách ép hỏi đến nỗi phải thừa nhận mọi chuyện. Cho dù bây giờ Chu Cẩn Du trở lại, cũng vô ích, lúc đó tội danh của hai vợ chồng anh đã định.
Chu Cẩn Du nhắm mắt suy nghĩ một chút, dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi đi: "Nghe nói, vợ tôi bị người của anh mang đi?"
Không biết bên kia đầu dây điện thoại nói cái gì.
Chu Cẩn Du lạnh nhạt nói: "Tôi mặc kệ những chuyện đó, nếu vợ tôi bị rớt mất một sợi tóc nào, tôi sẽ khiến anh hoàn toàn biến mất trước mặt tôi."
Cũng không biết bên kia tiếp tục nói cái gì.
"Chuyện đó anh không cần phải quan tâm, ông ta không ngồi ở đó được lâu đâu...... Bây giờ anh đi nhanh đi, không cần lo cái gì hết, đảm bảo an toàn cho vợ tôi là được rồi. Ừ, ừ, tốt."
Chu Cẩn Du cúp cuộc gọi này, lại gọi một cuộc khác: "Lập tức tiến hành giam giữ điều tra đối với Triệu Khánh Dương, nếu cần tài liệu, tôi sẽ cho người đưa qua ngay lập tức. Ừ, Được. Cậu cứ làm đi."
Anh cúp điện thoại, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, ra lệnh: "Sau khi trở về, tìm người phụ nữ tên Duyệt đó cho tôi, nếu cô ta đã khơi mào những chuyện này, vậy thì không thể để cho cô ta rút lui giữa chừng được."
"Vâng." Lý Việt gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Xe chạy như bay trên đường cao tốc, hơn một giờ mới tiến vào nội thành thành phố D, không cần Chu Cẩn Du phân phó, chiếc xe trực tiếp chạy vào Phủ Thị Chính.
Trong lúc Chu Cẩn Du đang trên đường viện binh cho cô vợ của mình, trong một phòng làm việc của Phủ Thị Chính, một người đàn ông ngồi đối diện Vương Tĩnh Kỳ vỗ bàn.
"Tôi nói cho cô biết, chúng tôi đã nắm giữ chứng cớ xác thực. Cô có nhận tội hay không thì kết quả cũng giống nhau thôi. Chỉ có điều cô là phụ nữ, bị người khác xui khiến, mới có thể làm ra những chuyện như vậy, bây giờ cô chỉ cần nói ra ai là người đã xui khiến cô, cô có thể tranh thủ nhận được sự khoan hồng của pháp luật, chắc cô cũng không hy vọng tuổi mình còn trẻ như vậy, mà nửa đời sau phải trôi qua trong ngục giam đâu nhỉ." Một nhân viên cán bộ, hai mắt trừng trừng, hai tay chống cái bàn, nhìn Vương Tĩnh Kỳ đang ngồi yên lặng ớ đối diện, hết phun nước miếng lại vỗ bàn.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi tựa vào trên ghế, không chớp mắt nhìn lên người đàn ông giống như khỉ làm xiếc trước mặt mình, trong lòng thấy may mắn, mấy người này coi như còn có chút lương tâm, chuẩn bị cho cô cái ghế có chỗ dựa lưng, tránh để cô ngồi lâu cảm thấy mệt mỏi.
Mấy người này mới hơn tám giờ sáng đã đưa cô tới đây, bắt đầu từ lúc đó liền luân phiên tra hỏi cô, uy hiếp, dẫn dụ, hướng dẫn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhất định muốn cô nói ra cho bằng được người đã xui khiến cô mua căn nhà đó là ai, lúc đầu cô còn giải thích một chút, sau đó nhìn cách hành xử của bọn họ, cố ý dẫn dắt để cô thừa nhận người đã xui khiến cô làm vậy chính là ông chồng Chu Cẩn Du của cô, về căn bản cô liền hiểu ngay, đây chính là thiết kế một cái bẫy nhằm vào Chu Cẩn Du.
Mấy người này muốn hãm hại Chu Cẩn Du, xem cô như là điểm đột phá.
"Nói chuyện với cô đó, cô câm rồi sao, tôi đã nói với cô rồi, người như cô tôi cũng đã thấy nhiều, lúc đầu đều là vịt chết còn cứng mỏ, kết quả cuối cùng thì sao, mấy người có quyền có thế kia sẽ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu những người như cô, sau đó bọn sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra hết, tiếp tục ung dung mà sống qua ngày, mà loại người như cô chính là những người chết thế cho bọn họ, cô cứ một mực khăng khăng bao che cho những người đó, vậy thì cô chờ tới ngày vô tù ở đi." Nhân viên cán bộ thấy bộ dạng cô vẫn không chút nào bị lung lay như vậy, trong lòng anh ta nóng nảy muốn chết.
Cấp trên đã thông báo, phải nhanh chóng khiến vợ của Phó thị trưởng lên tiếng thừa nhận tội danh, từ sáng sớm bọn họ bắt được người tới bây giờ, liền không ngừng tra hỏi, kết quả người phụ nữ này lại giống như bị câm vậy, một câu cũng không nói, lúc anh ta nói, cô cứ ngồi yên mà mở to mắt nhìn anh ta, giống như đang ngồi xem khỉ làm xiếc, thật con mẹ nó tức muốn chết.
Cũng không phải là cô hoàn toàn thờ ơ, giống như bây giờ, chỉ cần anh ta hơi đến gần cô một chút, cô sẽ không tự chủ lui người về phía sau, giống như anh ta là người bị bệnh truyền nhiễm vậy.
Nhìn một chút bộ dạng của vợ Phó thị trưởng Chu, nhìn sơ sơ thì, gương mặt chỉ có đôi mắt to là tàm tạm, vậy mà mí mắt còn bị sưng, người phụ nữ bình thường như vậy, anh ta nhìn cũng không vừa mắt, không biết Phó thị trưởng Chu nghĩ cái gì nữa, tìm một người vợ tầm thường như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy nước miếng của anh ta xém chút nữa là văng trúng mình, cô nhanh chóng lui về phía sau, dán chặt lưng lên thành ghế. Trong lòng cô có chút ảo não, không biết đến chừng nào mới có người tới cứu mình nữa.
Cứ như vậy bị người ta la hét trong một thời gian dài, thật sự rất bất lợi cho em bé của cô, nó bắt đầu kháng nghị rồi, bây giờ trong bụng cô đang đau âm ỉ đây.
"Đổi cho anh đó lão Hoàng, tôi đi uống miếng nước." Người đàn ông đối diện Vương Tĩnh Kỳ mệt mỏi nói.
Nếu là lúc trước, anh ta cũng mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần rơi vào tay anh ta, không nghe lời thì trước hết là đánh một trận, xem có cứng đầu nổi nữa hay không.
Anh ta hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy xoay người chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài uống nước.
Kết quả anh ta vừa mới mở cửa ra, vừa vặn có người từ bên ngoài cũng đẩy cửa đi vào, anh ta đụng phải người đó.
Nhìn người này tới, trong lòng người đàn ông đó cảm thấy lo sợ, thầm nghĩ, hừ, sếp tới.
"Sếp, sao sếp lại tới đây."
Thư ký ban Kỷ luật Thanh tra Lang Đông Lâm không thèm trả lời câu hỏi của anh ta, trực tiếp đẩy anh ta qua một bên rồi bước vào phòng làm việc, thấy Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng ngồi một mình trên ghế thẩm tra, thái độ có chút biến hóa.
"Ai cho cậu bắt người tới đây, tôi không nhớ là tôi có phê chuẩn qua chuyện này." Lang Đông Lâm thấy cô không có chuyện gì, tạm thời yên tâm, quyết định xử lý hai cấp dưới đã làm liên lụy đến mình trước.
Người đàn ông đó cùng với người họ Hoàng nhìn nhau, sau đó nhoẻn miệng cười nói: "Sếp, đây là hồi sáng, thị trưởng Triệu đích thân ra lệnh, anh cũng biết mà, Phó thị trưởng Chu đã bị ban Kỷ luật Thanh tra của tỉnh đưa đi, thị trưởng Triệu nói, thành phố của chúng ta cũng phải xem xét điều tra chuyện này, hơn nữa quả thật cũng nhận được một phong thư nặc danh, tố cáo Phó thị trưởng Chu lợi dụng quyền thế trong tay, thông qua vợ anh ta lừa gạt ngân sách nhà nước, bây giờ đã có chứng cớ đàng hoàng, chỉ chờ định án nữa thôi."
Lang Đông Lâm cười, nhưng nụ cười này lại không hề vui vẻ, tên Triệu Khánh Dương này duỗi tay dài thật, không thông qua thư ký ban Kỷ luật Thanh tra như anh ta, dám trực tiếp ra lệnh cho ban thanh tra bắt người.
Còn nói cái gì thư tố cáo, có ai nhìn thấy thư tố cáo không, dù sao thư ký ban Kỷ luật Thanh tra như anh ta còn chưa có nhìn thấy.
"Tiểu Tào, cậu phải biết, chúng ta cũng đều là cán bộ nhà nước thôi, làm bất cứ chuyện gì cũng không nên phụ lòng Đảng đã bồi dưỡng cho chúng ta, không phụ lòng nhân dân tin tưởng chúng ta. Hơn nữa dù sao tính chất công việc của chúng ta cũng tương đối đặc biệt, cho nên lần nào mở cuộc họp, tôi cũng nhấn mạnh với mọi người, chúng ta phải không được để cảm xúc xen vào công việc, nhất định phải theo đuổi sự thật đến cùng.
Cậu nói có thư nặc danh tố cáo vợ của Phó thị trưởng Chu, vậy bức thư đó đâu, cậu có nhìn thấy không, dù sao người phụ trách nhận thư là thư ký ban Kỷ luật Thanh tra tôi đây còn chưa nhìn thấy.
Tôi còn không biết, thì ra cái ban này có tôi hay không cũng đều được, ai cũng có thể ra lệnh cho ban Thanh tra đi bắt người về điều tra."
Kẻ ngu cũng có thể nhận ra sự bất mãn trong lời nói của anh ta, đây hoàn toàn là bao biện làm thay, anh ta làm sếp mà không biết gì, cấp dưới nghe theo lời của người khác đi bắt người, có sếp nào sẽ đồng ý chuyện này chứ.
"Sếp, anh đừng nói như vậy, anh hãy nghe tôi giải thích......" Người đàn ông họ Tào có chút nóng nảy, đắc tội người lãnh đạo trực tiếp của mình, đó chính là tìm đường chết.
"Hai người các cậu không cần nói gì hết, kể từ giờ phút này, hai người các cậu bị cắt chức điều tra, xin hãy giao lại thẻ thanh tra của hai người.
Chuyện các cậu nói tôi sẽ tìm thị trưởng Triệu Khánh Dương để đối chứng, chuyện này mà còn chưa được làm rõ, các cậu không được rời khỏi thành phố D, bảo đảm phải có mặt bất cứ lúc nào được triệu tập, hỗ trợ điều tra." Lang Đông Lâm thu hồi nụ cười, lạnh lùng tuyên bố kết quả của hai người.
Trong nháy mắt, gương mặt của hai người Tào Hoàng trở nên trắng bệch, mặt dù đã nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy, nhưng khi sự thật xảy ra, trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy như trời sập xuống đất.
Lang Đông Lâm không thèm để ý tới hai người này nữa, kêu cấp dưới đưa hai người họ đi, còn anh ta đi về phía Vương Tĩnh Kỳ.
"Xin chào, cô Vương đúng không? Lúc nãy thị trưởng Chu gọi điện thoại cho tôi, nên tôi mới biết không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thật vô cùng xin lỗi, đều là thất trách của tôi, mới để cho cô bị đối xử như vậy, tôi thay mặt bọn họ chân thành xin lỗi cô." Lang Đông Lâm chân thành nói xong cúi đầu với Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ ngồi trên ghế, giật giật cái còng sau lưng, cũng không thèm để ý anh ta nói cái gì, biết mình đã không sao, bây giờ có thể đi được rồi.
"Xin hỏi một chút, có thể phiền anh đưa tôi đến bệnh viện một chuyến được không, tôi mang thai, bây giờ tôi cảm thấy bụng đau quá." Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn tương đối tỉnh táo.
Lúc nãy Lang Đông Lâm vừa vào cửa, cô đột nhiên cảm thấy bụng mình quặng đau, còn cảm thấy phía dưới giống như có cái gì chảy xuống, cô liền không dám động đậy nữa, trong lòng có dự cảm xấu.
Miễn cưỡng nghe hai người nói chuyện xong, cô biết mình có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi, cô vội vã nhờ người đã cúi đầu xin lỗi cô đưa cô đi bệnh viện, hy vọng người này là người tốt.
Lang Đông Lâm nghe vậy thì sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch: "Cô chờ một chút, tôi sẽ gọi 120."
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, xử lý như vậy là tốt nhất.