Khi Chu Cẩn Du vừa bước được một chân vào tòa nhà Phủ Thị Chính, anh liền nhận được điện thoại của Lang Đông Lâm. Anh chạy trối chết ra ngoài, nhanh chóng nhảy vào chiếc xe Audi, chạy đi bệnh viện thành phố.
Ngồi trên xe mà trong lòng Chu Cẩn Du như đang đánh trống, lần đầu tiên trong đời anh có kích động muốn giết người như thế này. Triệu Khánh Dương, nếu vợ con tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ khiến ông muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, Chu Cẩn Du âm thầm thề.
Xe chạy rất nhanh, mới vừa dừng lại, còn chưa kịp dừng hẳn, Chu Cẩn Du đã mở cửa xe xông ra ngoài. Mấy người đi tới khu nội trú khoa phụ sản, liền nhìn thấy Lang Đông Lâm ngồi ngoài hành lang đợi.
Lúc này Lang Đông Lâm cũng nhìn thấy Chu Cẩn Du và thư ký Lý chạy tới, nhanh chóng đứng lên đón tiếp hai người.
"Phó thị trưởng Chu......"
"Vợ tôi như thế nào?" Bây giờ Chu Cẩn Du không muốn nghe bất kỳ lời khách khí nào hết, anh chỉ muốn biết vợ và con anh có sao hay không thôi.
Lang Đông Lâm thuật lại lời bác sĩ nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy ngày nay tâm tình không được ổn định, nghỉ ngơi không tốt lắm, chắc là buổi sáng quá khẩn trương, cho nên bị động thai. Bác sĩ có kê toa thuốc, mới vừa cho uống xong, bác sĩ nói tình huống như vậy nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm cho an toàn." Anh ta đơn giản nói lại lời dặn dò của bác sĩ.
Chu Cẩn Du nghe vậy gật đầu một cái, nói với Lang Đông Lâm: "Hôm nay làm phiền cậu rồi, hôm nay tôi không thể rời khỏi đây, không cám ơn cậu được, tôi kêu thư ký Lý đưa cậu về trước."
Bây giờ Chu Cẩn Du không có tâm tình đi xã giao với người khác, anh một lòng muốn vào thăm vợ và con anh.
"Không cần, không cần, anh còn có nhiều việc, tôi không quấy rầy anh đâu, chuyện ngày hôm nay thật là thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ mau chóng lấy lại công bằng cho anh." Lang Đông Lâm khách khí nói.
Thư ký Lý không thể nào để cho anh ta đi một mình được, nên cũng đi theo tiễn anh ta đi.
Chu Cẩn Du không có ý định để ý đến những chuyện vô bổ này, anh hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tay trái để ngoài chăn, đang cắm kim truyền nước biển.
Chu Cẩn Du cẩn thận đi về phía cái giường, tới trước mặt cô, anh phát hiện mí mắt cô bị sưng phù.
Biết ngay là cô đã khóc, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, nhất định là hôm nay nhân viên bên ban Kỷ luật Thanh tra dọa cô rồi, nghĩ tới cô vợ nhỏ của anh, chưa quen cuộc sống ở đây, lại còn bị một đám cán bộ già đời hù dọa, lòng anh đau như cắt.
Anh thề, sau này anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, chỉ cần phát hiện kẻ địch, nếu kẻ đó nằm trong phạm vi khống chế của anh, anh nhất định ngay lập tức diệt trừ tận gốc. Có anh ở đây, anh sẽ không để vợ con mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Anh cứ như vậy ngồi ở bên giường, nhìn vợ anh, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, tình cảm lan tràn trong lòng anh, làm anh cũng thấy hoảng sợ, không biết bắt đầu từ lúc nào, Kỳ Kỳ đã cắm rễ trong lòng anh, cô vừa bị tổn thương một chút, tim của anh liền đau âm ỉ theo cô.
Vương Tĩnh Kỳ mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy giống như có người đang ở bên cạnh mình, cô cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Cẩn Du lặng lẽ ngồi trước giường, vừa cầm tay cô vừa nhìn cô.
"Em cảm thấy thế nào rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không." Chu Ánh mắt Cẩn Du vẫn luôn dán chặt trên người, cho nên cô vừa mới mở mắt, anh đã liền quan tâm hỏi cô.
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, chắc là do truyền nước biển nên thấy đỡ hơn rồi, cô không còn cảm thấy đau bụng nữa: "Không có chỗ nào không thoải mái hết. Anh về hồi nào vậy? Không sao chứ?"
"Ừ, không sao. Còn em, nghe nói em bị đau bụng phải không? Bác sĩ nói thế nào, con không có sao chứ?" Chu Cẩn Du lo lắng nhìn về phía vị trí bụng cô.
Vương Tĩnh Kỳ nghe anh nói tới con, vẻ mặt liền trở nên dịu dàng, đưa bàn tay còn lại vuốt ve bụng mình: "Em bé không sao hết, chắc là hôm qua em không có nghỉ ngơi tốt, cho nên em bé mới kháng nghị. Bác sĩ cũng nói là không sao, chỉ dặn dò em về nhà thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi cho tốt, không được suy nghĩ nhiều." Lúc nói nói câu này, cô nhìn Chu Cẩn Du sâu sắc, ý nói sau này chỉ cần nhìn thấy anh, thì trong lòng cô lúc nào cũng sẽ thấy an tâm.
Chu Cẩn Du sớm biết con mình không có việc gì, nhưng bây giờ do chính miệng mẹ của con anh xác nhận lại một lần nữa, cảm giác đau âm ỉ cùng lo lắng trong lòng anh cũng tan biến.
Anh cười hắc hắc giống như ông bố ngốc nghếch, cầm tay Vương Tĩnh Kỳ, cùng nhau vuốt ve cô: "Con à con đừng lo lắng nha, ba của con rất là lợi hại, ai dám khi dễ chúng ta thì người đó phải trả giá rất đắt, cho nên con cứ yên tâm ở trong bụng mẹ con đợi đi. Ba bảo đảm với con, sau này sẽ không bao giờ để cho con và mẹ con lo lắng nữa."
Vương Tĩnh Kỳ dịu dàng nhìn Chu Cẩn Du trò chuyện với con, nhìn bề ngoài, Chu Cẩn Du không có chút nào giống một người lãng mạng, nhưng chính là nhân vật oai phong một cõi này, lại có thể tỏ ra như vậy trước mặt cô...... Nói như thế nào đây, cuộc sống chính là như vậy, ừ, lúc này, anh chỉ là một ông bố ngốc nghếch bình thường, một ông bố ngốc nghếch cùng nhau đón chờ đứa bé ra đời với cô.
Nhìn biểu hiện tốt của anh, Vương Tĩnh Kỳ quyết định nói cho anh biết một tin tốt.
"Em có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho anh biết, anh muốn nghe cái nào trước?" Vương Tĩnh Kỳ nghịch ngợm hỏi.
Sắc mặt Chu Cẩn Du hơi nghiêm trọng, nhìn vợ anh một lát, thấy gương mặt cô không giống như có chuyện lớn gì xảy ra, ít nhất cũng không có liên quan đến con của anh, vậy thì không có gì quan trọng hết, anh cũng thả lỏng tinh thần.
"Nghịch ngợm!" Sắc mặt Chu Cẩn Du hòa hoãn lại, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Vương Tĩnh Kỳ: "Em hăng hái như vậy, anh cũng nên phối hợp với em một chút, vậy em nói tin xấu trước đi, anh muốn chịu khổ trước rồi sung sướng sau."
Vương Tĩnh Kỳ cũng không để ý, hớn hở nói tin tức xấu cho anh nghe: "Bác sĩ nói rồi, lần này chỉ hơi động thai, không có chuyện gì lớn, chỉ cần dưỡng thai là được, nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?" Chu Cẩn Du cau mày.
Vương Tĩnh Kỳ không trêu chọc hắn: "Nhưng mà, bác sĩ nói, tốt nhất là em không nên vận động quá mạnh, ví dụ như ngồi máy bay cũng không nên."
Chu Cẩn Du có chút theo không kịp suy nghĩ của cô, có ngồi máy bay hay không thì liên quan gì đến tin tức xấu.
"Nói cách khác, chúng ta không thể trở về thủ đô, mà không thể trở về thủ đô, thì hôn lễ của chúng ta sẽ không được cử hành, ngu ngốc." Đối với trình độ thông minh của Chu Cẩn Du mà còn không thể phối hợp với cô, cô không hài lòng, không biết con cô được thừa hưởng trí tuệ từ cô có đủ dùng hay không.
Đương nhiên chuyện này đối với với Vương Tĩnh Kỳ mà nói, cũng là một tin tức tốt, bây giờ chuyện của Chu Cẩn Du đã giải quyết xong rồi, nhưng những gì đêm đó mẹ chồng mắng cô trong điện thoại bây giờ vẫn còn sờ sờ bên tai. Chuyện đã xảy ra, Vương Tĩnh Kỳ không thể nào xem như chưa từng xảy ra được, cho nên bây giờ cô cực kỳ không muốn gặp mẹ chồng, cực kỳ không muốn mẹ chồng. Không biết sau này nếu hai người gặp nhau, cô không biết dùng thái độ gì để đối mặt với mẹ chồng nữa.
Lúc này Chu Cẩn Du mới hiểu ý của cô. Thiệt là, bây giờ là lúc nào rồi, cô cũng đang nằm trong bệnh viện, vậy mà còn suy tính mấy chuyện không đâu này. Đương nhiên anh không biết chuyện tối ngày hôm qua, cho nên cũng không biết tâm của tư vợ anh.
"Không về thì không về, lần này chỉ là đi du lịch để kết hôn thôi, chờ khi nào em sinh con rồi, chúng ta sẽ đưa nó theo đi nghỉ phép, một nhà ba người chúng ta cùng đi, sau đó sẽ chụp một bộ ảnh cưới có cả con mình nữa, như vậy mới có ý nghĩa, đến khi nào chúng ta già rồi, có thể lấy ảnh ra mà khoác lác với mấy đứa cháu." Chu Cẩn Du càng nói càng cảm thấy ý kiến này cũng thật không tồi.
"Ừ cũng được đó, hay là chúng ta chờ đến khi nào sức khỏe em ổn định rồi, trước hết chụp một bộ ảnh cưới bà bầu đi, nghe nói bây giờ rất thịnh hành." Vương Tĩnh Kỳ cũng tưởng tượng theo anh.
Chu Cẩn Du suy nghĩ một chút: "Cũng được." Thử tưởng tượng, mấy bức ảnh lưu lại hình ảnh cô mang thai, đó chính kỷ niệm vô cùng quý giá, chủ ý này thật không tồi, có thể thử.
Vì vậy hai người anh một câu em một câu, trò chuyện sôi nổi.
Cuối cùng Chu Cẩn Du vẫn còn có chút lý trí, nửa giờ sau, rốt cuộc anh cũng nhận ra chủ đề của hai người càng đi càng xa rồi, nhanh chóng kéo cô về.
"Những chuyện này chờ khi nào chúng ta về nhà rồi bàn tiếp, chỉ cần làm được, chúng ta đều có thể thử qua. Bây giờ em mau nói cho anh biết xem tin tốt của em là gì?"
Vương Tĩnh Kỳ nhớ ra nãy giờ cô chỉ mới nói tin xấu, tin tốt còn chưa kịp nói, sau đó cô liền tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: " Đồng chí Chu Cẩn Du, em trịnh trọng thông báo với anh... Nguyện vọng của anh thành hiện thực rồi."
Đầu óc Chu Cẩn Du mơ hồ, nguyện vọng của anh? Anh có nguyện vọng gì đâu? Chính anh cũng không biết à?
Sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ có chút không vui: "Không phải anh đã quên nguyện vọng lúc trước anh nói rồi sao, bây giờ không nhớ mình nói cái gì, xem ra anh chỉ tùy tiện nói như vậy chứ không coi là thật."
Chu Cẩn Du vội vàng trấn an cô, ai mà biết lúc trước anh đã nói cái gì, lỡ nói rồi mà không làm được thì biết phải làm sao đây.
"Em nghĩ cái gì vậy, anh chỉ là đang suy nghĩ xem nguyện vọng nào của anh được thành hiện thực thôi mà."
"Uầy, xem ra nguyện vọng của anh cũng không ít nha!" Vương Tĩnh Kỳ làm sao lại không nhận ra anh đang nói bừa, cô nhìn anh, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng cô thì không hề cười.
"Đương nhiên rồi, nguyện vọng thứ nhất của anh chính là được sống cùng với cô nương Vương Tĩnh Kỳ đến răng long đầu bạc." Chu Cẩn Du thâm tình nói.
Vương Tĩnh Kỳ phì cười: "Anh cũng rất có tài nói bừa nha, mới đó mà đã nghĩ ra cách dỗ dành phụ nữ rồi!"
"Có trời đất chứng giám, anh chỉ nói những lời xuất phát từ đáy lòng." Có thể lúc đầu Chu Cẩn Du chỉ là muốn dỗ vợ anh vui vẻ, thế nhưng sau khi anh nói nguyện vọng này ra khỏi miệng, anh cảm thấy trong lòng mình đúng thật là cũng suy nghĩ như vậy.
"Được rồi được rồi, thật buồn nôn, không phải cái này, đổi cái khác đi." Vương Tĩnh Kỳ vui vẻ nói.
"Đó chính là, về sau người em thích nhất là anh, chỉ có thể là anh, ngay cả con cũng phải xếp hạng sau anh." Chu Cẩn Du nói xong cũng cảm thấy có chút phẫn nộ, kể từ sau khi vợ anh mang thai, anh có thể cảm thấy, vợ anh luôn đặt sự chú ý lên đứa bé nhiều hơn anh. May là đứa bé còn chưa ra đời, nếu sau này đứa bé được sinh ra, anh còn có chỗ đứng trong nhà sao.
Vương Tĩnh Kỳ không biết tại sao nữa, có mấy câu nói như vậy thôi, mà lại làm cô cảm động muốn chết, nước mắt rưng rưng.
"Đây chính là nguyện vọng của anh, bản thân anh cũng sẽ làm như vậy, em vĩnh viễn luôn đứng vị trí thứ nhất trong lòng anh, ai cũng không bằng." Chu Cẩn Du trịnh trọng bảo đảm với cô.
Lời nói này nếu để cho bà Giang Văn Ngọc nghe được, nhất định sẽ cảm thán, sinh con đúng là sai lầm, có vợ quên mẹ, câu này rất đúng đối với con trai của bà.
"Ừm, em sẽ cố hết sức." Vương Tĩnh Kỳ hít mũi một cái.
Lúc hai người kết hôn, Chu Cẩn Du không có cầu hôn cô, không có nói mấy lời buồn nôn đường mật, không ngờ, bây giờ cô mang thai, Chu Cẩn Du lại giống như đi tình nguyện không công, nói ra hết những lời này, thật là làm cho cô cảm động quá trời.
"Vợ à hai nguyện vọng lớn nhất của anh cũng đều nói cả rồi, có phải em cũng nên nói tin tốt của em rồi hay không." Chu Cẩn Du ăn vạ.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn vẻ mặt ăn vạ của anh, đấng mày râu hơn ba mươi tuổi rồi còn làm vậy: "Anh quên, nhất định là anh quên rồi, lúc mới vừa biết em mang thai anh đã nói đó!"
Chu Cẩn Du tự hỏi: "Lúc em mới vừa mang thai, anh nói cái gì......" Cũng không phải là mới nói đây, anh thật sự là không nhớ. Đột nhiên hai mắt anh tỏa sáng, kêu lên: "Chẳng lẽ trong bụng em cũng là hai đứa?"
Anh nhớ lúc đó anh có hỏi bác sĩ, trong bụng vợ anh là một hay là hai, cho là nhà họ Chu có tiền sử thai sinh đôi, cho nên tỷ lệ vợ anh mang thai sinh đôi lớn hơn so với người bình thường, lúc đó anh cũng rất hy vọng vợ anh có thể một lần sinh hai đứa, tốt nhất là thai long phượng, để đều có đủ con trai con gái.
Vương Tĩnh Kỳ thấy anh đoán được, vui mừng gật đầu một cái: "Ừ, lúc nãy làm siêu âm B, bác sĩ nói trong bụng em nghe được hai nhịp tim, hẳn là sinh đôi."
Chu Cẩn Du nghe vậy cũng vui mừng: "Đó là con trai hay con gái?"
Vương Tĩnh Kỳ liếc anh một cái: "Anh tưởng bác sĩ là thần sao, mới hơn hai tháng, làm sao biết giới tính được, bác sĩ nói ít nhất cũng phải hơn bốn tháng mới có thể nhìn thấy." Thật ra lúc đó cô cũng có hỏi, chỉ có điều cô không phải trọng nam khinh nữ, mặc kệ là con trai hay con gái, chỉ cần là con của cô, cô đều thích, cô hỏi nam nữ, chủ yếu là muốn chuẩn bị đồ dùng trước cho con, biết giới tính rồi, có thể lựa chọn sẵn quần áo cho em bé, tránh mua nhiều lãng phí.
"Vợ à em thật tuyệt vời!" Mặc dù Chu Cẩn Du không biết giới tính của hai đứa con mình, nhưng điều này cũng đủ làm anh rất vui mừng, từ giờ trở đi, Vương Tĩnh Kỳ trở thành người có công trạng to nhất của cả gia đình này rồi.
Hai người đang mừng rỡ anh một câu em một câu thảo luận tương lai, đột nhiên bụng Chu Cẩn Du kêu lên rồn rột. Cái bụng Vương Tĩnh Kỳ cũng giống như hưởng ứng lời kêu gọi, kêu rột rột theo anh.
Hai người nhìn nhau một lát, sai đó phì cười.
Buổi sáng sau khi Chu Cẩn Du được thả ra, anh đã vội vàng chạy về thành phố D, vừa tới nơi đã trực tiếp đi tới bệnh viện, còn chưa có ăn cơm trưa.
Còn Vương Tĩnh Kỳ thì bị mời đi hỗ trợ điều tra, sau đó được đưa đến bệnh viện, bây giờ vẫn đang làm kiểm tra truyền nước biển, cũng không có thời gian rảnh để ăn cơm trưa.
Cho nên bây giờ mới có tình huống như vậy.
Cốc cốc cốc, thư ký Lý gõ cửa đi vào, mang bữa trưa muộn đến cho hai người, ông sếp Chu Cẩn Du nhìn anh ta bằng ánh mắt miễn cưỡng, còn Vương Tĩnh Kỳ nở nụ cười cảm kích.
Sau khi Lý Việt đóng cửa phòng bệnh lại, Vương Tĩnh Kỳ không nhịn được khích lệ anh: "Thư ký Lý đúng là một người tốt, luôn biết nghĩ cho sếp của mình, còn luôn luôn có mặt khi sếp cần, là một nhân viên rất có tiềm năng!" Mặc dù cô không làm trong ngành của anh, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được.
Chu Cẩn Du khẽ gật đầu, trong lòng có chút đắc ý, nếu không có tiềm năng, thì anh đâu có rèn luyện đề bạt anh ta lên như vậy.
"Mau ăn đi cho nóng, bây giờ em không thể để mình đói bụng được, một người ăn ba người bổ đó." Chu Cẩn Du để hộp đồ ăn lên bàn ăn, nhét đôi đũa vào trong tay Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ cũng không cự tuyệt, quả thật cô cảm thấy đói bụng rồi.
Sau đó hai người ngồi trong phòng bệnh ăn như hổ đói. Vương Tĩnh Kỳ vừa ăn vừa hỏi chuyện Chu Cẩn Du, Chu Cẩn Du kể sơ qua cho cô nghe, anh sợ nếu mình không nói, cô sẽ lại suy nghĩ lung tung, không tốt cho sức khỏe của cô.
"Ông thị trưởng Triệu có ý gì, anh đảm nhiệm hạng mục giải tỏa khu đất, cũng đâu có ảnh hưởng gì tới lợi ích của ông ta, nếu sau này anh thực hiện dự án đó thành công, ông ta cũng được hưởng lợi theo anh vậy, tại sao lại nhất định phải dùng hết mưu kế muốn lật đổ anh chứ?"
Những người không hiểu chính trị Vương Tĩnh Kỳ đều biết rõ, mặc kệ Chu Cẩn Du có đóng góp cho thành phố D nhiều đến cỡ nào, thì anh vẫn luôn đứng dưới quyền Triệu Khánh Dương, cho nên Chu Cẩn Du có mang lại được thành tích gì, thì chắc chắn Triệu Khánh Dương cũng được hưởng lợi không ít. Giống như mỗi lần ở trường cô làm đề tài nghiên cứu, toàn bộ tài liệu và kiến thức thu thập được của học sinh đều là do các thầy cô giáo cung cấp, nhưng đến lúc lên báo thì, nhất định mấy vị lãnh đạo kia sẽ được ca ngợi hết mực, còn các thầy cô giáo chân chính bỏ công sức ra làm thì chỉ được xem như người tham dự bình thường. Nguyên tắc đều giống nhau, cho nên Vương Tĩnh Kỳ thật sự không hiểu vì sao Triệu Khánh Dương lại làm như vậy.
"Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể lý giải được. Em phải biết, có vài người mà một khi họ được lên nắm quyền, họ sẽ sợ quyền lực trong tay mình bị người khác phân hóa, Triệu Khánh Dương chính là người như vậy, ông ta là một người vô cùng tham lam. Từ sau khi tới thành phố D anh mới phát hiện, nhìn bề ngoài thành phố D phát triển ổn định bình thường, chứ thật ra về bản chất, Triệu Khánh Dương chính là một kẻ độc tài, những người không thích Triệu Khánh Dương hoặc là không muốn thông đồng tham ô công quỹ với ông ta, đều sẽ bị ông ta loại trừ, bây giờ ông ta đang muốn loại trừ anh ra đây."
"Nhưng mà không hợp lý gì hết, tất cả mọi người ở thành phố D này đều biết anh là con cái gia đình có bối cảnh không tầm thường đến từ thủ đô, Triệu Khánh Dương là người đứng đầu thành phố D, làm sao lại không biết được, bộ ông ta không sợ động tới anh, người nhà anh sẽ tìm ông ta tính sổ sao?" Vương Tĩnh Kỳ khó hiểu hỏi.
"Cái này là do đặc điểm tính tình của Triệu Khánh Dương thôi, cực kỳ tự tin, tự tin đến nỗi phải gọi là tự đại luôn ấy. Ông ta đã làm cán bộ nhà nước ở thành phố D nhiều năm nay, có thể nói thành phố D chính là cái gốc cây của ông ta, trong tất cả các bộ ngành đều có người của ông ta, cho nên ông ta mới không sợ. Có câu ‘cường long bất áp địa đầu xà’ cũng không sai (một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó), hẳn là ông ta muốn làm anh mất hết danh dự, sau đó đá anh ra khỏi thành phố D, chứ cũng không muốn làm cái gì khác. Nhưng hôm qua ông ta thấy không làm gì được anh, cho nên mới chuyển mục tiêu qua em." Vương Tĩnh Kỳ đã truyền nước xong, Chu Cẩn Du đang đỡ cô nằm lên giường bệnh.
"Đúng rồi, anh quên hỏi em, hồi sáng có bị ai ăn hiếp không? Bọn họ đã hỏi em những gì?"
"Không có gì, chỉ là vừa mới vào đã hỏi ngay, em mua cái nhà kia có phải là có người tiết lộ tin tức cho em hay không. Lúc đầu em còn giải thích một chút, em mua căn nhà đó chỉ là trùng hợp mà thôi, vừa mua nhà xong, trùng hợp có dự án thu mua đất, sau đó em dùng căn nhà đó để đổi một căn nhà khác tốt hơn rồi bù thêm tiền, nhưng bọn họ không chịu tin em, chỉ một mực đặt câu hỏi, có phải có người xui khiến em mua nhà rồi chờ đến khi giải tỏa để lấy tiền lời hay không. Rõ ràng là bọn họ làm vậy để lừa cho em thừa nhận rồi đổ tội lên đầu anh không phải sao, sau đó em cũng không thèm giải thích nữa, không có ai muốn nghe lời nói thật, cho nên em im miệng cho rồi, để cho bọn họ muốn nói cái gì thì nói." Vương Tĩnh Kỳ nói xong chu chu cái môi.
Mặc dù Vương Tĩnh Kỳ kể lại rất bình thường, nhưng Chu Cẩn Du biết cô khẳng định rất sợ hãi.
"Mọi chuyện chính là trùng hợp như vậy, lúc đó hai chúng ta mới vừa quen, em ly hôn xong thì mua nhà riêng, vừa vặn căn nhà kia nằm trong phạm vi hạng mục giải tỏa do anh chủ trì, chưa đầy một năm, dự án được tiến hành, số tiền được bồi thường so với tiền lúc trước em bỏ ra để mua nhà, đúng là cũng kiếm được một khoảng không ít." Nếu mà ngẫm lại, Chu Cẩn Du cũng cảm thấy chuyện này thật trùng hợp, nhưng anh là người trong cuộc, anh biết chuyện vợ anh mua nhà không hề có một chút liên quan gì tới anh, trùng hợp như vậy chỉ có thể nói hai người bọn họ rất có duyên với nhau.
"Đúng vậy, ai biết biết anh ngay cả nhà riêng cũng không thể mua. Sớm biết......"
Vương Tĩnh Kỳ còn chưa nói xong, Chu Cẩn Du đã trừng mắt hỏi cô: "Sớm biết thì em làm thế nào?"
"Sớm biết, thì em sẽ không mua chứ sao, có được một ông chồng tốt như anh, cho em thêm mấy căn nhà nữa em cũng không chịu đổi đâu:" Vương Tĩnh Kỳ nịnh bợ.
Chu Cẩn Du biết rõ là cô nịnh hót, nhưng trong bụng vẫn cảm thấy rất vui.
Nguyên một ngày hôm nay, Chu Cẩn Du không thèm làm cái gì hết, chỉ ở bệnh viện chăm sóc vợ, sáng sớm hôm sau, dưới sự đồng ý của bác sĩ, Chu Cẩn Du đư vợ anh xuất viện về nhà.
Sau đó anh trực tiếp xin nghỉ ở nhà, lý do đưa ra, chính là chăm sóc vợ bị bệnh. Còn hạng mục thu mua đất khiến Triệu Khánh Dương đau đầu cũng bị tạm ngừng.
Triệu Khánh Dương vốn là bởi vì chuyện vợ Chu Cẩn Du bị thanh tra đưa đi nên giống như con thú bị truy đuổi, ngày nào cũng vô cùng lo lắng không yên lòng. Cảm giác của ông ta giống như chọc phải tổ ong vò vẽ vậy, biết rõ con ong t nhất định sẽ phản kích, nhưng vẫn rất khó lòng phòng bị.
Chỉ là biểu hiện của Chu Cẩn Du khiến ông ta an tâm được một chút, có lẽ thằng nhóc Chu Cẩn Du không có đủ năng lực để phản bác lại ông ta.
Triệu Khánh Dương nói với con trai ông ta: "Người phụ nữ Duyệt Tâm đó nhất định phải xử lý cho tốt, ba không muốn có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra."
"Ba, ba cứ thoải mái đi, sau này Duyệt Tâm sẽ không xuất hiện ở thành phố D nữa đâu." Con trai riêng của Triệu Khánh Dương nói.
Triệu Khánh Dương hài lòng gật đầu một cái.
Nhưng ông ta đã hài lòng quá sớm. Không tới mấy ngày sau, mấy tờ báo lớn và Đài Truyền Hình ở thành phố D trong cùng một ngày đều đưa tin tức giống nhau. Chính là cô gái tên Duyệt Tâm cùng với con trai riêng của Triệu Khánh Dương có quan hệ yêu đương, hơn nữa còn công bố người trong cuộc Duyệt Tâm đã xác nhận sự thật, đứa bé trong bụng cô ta chính là cháu nội của thị trưởng Triệu Khánh Dương, cô ta không có quan hệ gì với thị trưởng họ Chu nào hết, mà là có quan hệ với con trai của Triệu Khánh Dương.
Tin tức này tạo nên một trận lên sóng to gió lớn ở thành phố D, chuyện Triệu Khánh Dương có con riêng bị vạch trần trước công chúng, nhân vật bị xem như không tồn tại - thư ký ban Kỷ luật Thanh tra của thành phố D kích động đứng ra, phê phán Thị trưởng Triệu làm cán bộ lãnh đạo, làm đầy tớ của nhân dân, không tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc cơ bản của một người cán bộ nhà nước, làm phụ lòng mong đợi và nguyện vọng của quần chúng nhân dân. Là một cán bộ nhà nước, đối mặt với đủ loại hấp dẫn trong cuộc sống, phải biết giữ mình, không nên lạm quyền, phải thiết lập vững chắc cái nhìn chính xác về cuộc sống, giá trị, và quyền lực, là người đứng đầu phải có sự trung thực và kỷ luật của bản thân.
Có thư ký ban Kỷ luật Thanh tra dẫn đầu, phía sau có thêm rất nhiều chuyên gia học giả nhảy ra tiến hành phê phán hành động của cha con nhà họ Triệu.
Chuyên gia không hổ là chuyên gia, ngay cả mắng chửi người cũng rất có văn chương, cái gì mà cán bộ lãnh đạo nhất định phải sống liêm khiết thanh cao, chủ trương tôn thờ đồng tiền, chủ nghĩa cá nhân và chủ nghĩa hưởng thụ là kiên quyết không được. Cán bộ lãnh đạo phải thường xuyên tự nhắc nhở bản thân mình cố gắng phấn đấu, không được phô trương, không chỉ biết đến lợi ích, không màn danh lợi, phải làm việc có nề nếp, kiên trì công chính, tuân thủ nghiêm ngặt bản sắc, luôn luôn đặt lợi ích chung lên trên lợi ích riêng, có nhiều cống hiến, tránh xa dung tục.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khi Chu Cẩn Du vừa bước được một chân vào tòa nhà Phủ Thị Chính, anh liền nhận được điện thoại của Lang Đông Lâm. Anh chạy trối chết ra ngoài, nhanh chóng nhảy vào chiếc xe Audi, chạy đi bệnh viện thành phố.
Ngồi trên xe mà trong lòng Chu Cẩn Du như đang đánh trống, lần đầu tiên trong đời anh có kích động muốn giết người như thế này. Triệu Khánh Dương, nếu vợ con tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi sẽ khiến ông muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong, Chu Cẩn Du âm thầm thề.
Xe chạy rất nhanh, mới vừa dừng lại, còn chưa kịp dừng hẳn, Chu Cẩn Du đã mở cửa xe xông ra ngoài. Mấy người đi tới khu nội trú khoa phụ sản, liền nhìn thấy Lang Đông Lâm ngồi ngoài hành lang đợi.
Lúc này Lang Đông Lâm cũng nhìn thấy Chu Cẩn Du và thư ký Lý chạy tới, nhanh chóng đứng lên đón tiếp hai người.
"Phó thị trưởng Chu......"
"Vợ tôi như thế nào?" Bây giờ Chu Cẩn Du không muốn nghe bất kỳ lời khách khí nào hết, anh chỉ muốn biết vợ và con anh có sao hay không thôi.
Lang Đông Lâm thuật lại lời bác sĩ nói: "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy ngày nay tâm tình không được ổn định, nghỉ ngơi không tốt lắm, chắc là buổi sáng quá khẩn trương, cho nên bị động thai. Bác sĩ có kê toa thuốc, mới vừa cho uống xong, bác sĩ nói tình huống như vậy nên ở lại bệnh viện quan sát một đêm cho an toàn." Anh ta đơn giản nói lại lời dặn dò của bác sĩ.
Chu Cẩn Du nghe vậy gật đầu một cái, nói với Lang Đông Lâm: "Hôm nay làm phiền cậu rồi, hôm nay tôi không thể rời khỏi đây, không cám ơn cậu được, tôi kêu thư ký Lý đưa cậu về trước."
Bây giờ Chu Cẩn Du không có tâm tình đi xã giao với người khác, anh một lòng muốn vào thăm vợ và con anh.
"Không cần, không cần, anh còn có nhiều việc, tôi không quấy rầy anh đâu, chuyện ngày hôm nay thật là thật xin lỗi, tôi nhất định sẽ mau chóng lấy lại công bằng cho anh." Lang Đông Lâm khách khí nói.
Thư ký Lý không thể nào để cho anh ta đi một mình được, nên cũng đi theo tiễn anh ta đi.
Chu Cẩn Du không có ý định để ý đến những chuyện vô bổ này, anh hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh ra, đi vào.
Vương Tĩnh Kỳ lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tay trái để ngoài chăn, đang cắm kim truyền nước biển.
Chu Cẩn Du cẩn thận đi về phía cái giường, tới trước mặt cô, anh phát hiện mí mắt cô bị sưng phù.
Biết ngay là cô đã khóc, trong lòng anh cảm thấy khó chịu, nhất định là hôm nay nhân viên bên ban Kỷ luật Thanh tra dọa cô rồi, nghĩ tới cô vợ nhỏ của anh, chưa quen cuộc sống ở đây, lại còn bị một đám cán bộ già đời hù dọa, lòng anh đau như cắt.
Anh thề, sau này anh tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, chỉ cần phát hiện kẻ địch, nếu kẻ đó nằm trong phạm vi khống chế của anh, anh nhất định ngay lập tức diệt trừ tận gốc. Có anh ở đây, anh sẽ không để vợ con mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Anh cứ như vậy ngồi ở bên giường, nhìn vợ anh, nhìn thế nào cũng thấy không đủ, tình cảm lan tràn trong lòng anh, làm anh cũng thấy hoảng sợ, không biết bắt đầu từ lúc nào, Kỳ Kỳ đã cắm rễ trong lòng anh, cô vừa bị tổn thương một chút, tim của anh liền đau âm ỉ theo cô.
Vương Tĩnh Kỳ mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy giống như có người đang ở bên cạnh mình, cô cố gắng mở mắt ra liền nhìn thấy Chu Cẩn Du lặng lẽ ngồi trước giường, vừa cầm tay cô vừa nhìn cô.
"Em cảm thấy thế nào rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không." Chu Ánh mắt Cẩn Du vẫn luôn dán chặt trên người, cho nên cô vừa mới mở mắt, anh đã liền quan tâm hỏi cô.
Vương Tĩnh Kỳ suy nghĩ một chút, chắc là do truyền nước biển nên thấy đỡ hơn rồi, cô không còn cảm thấy đau bụng nữa: "Không có chỗ nào không thoải mái hết. Anh về hồi nào vậy? Không sao chứ?"
"Ừ, không sao. Còn em, nghe nói em bị đau bụng phải không? Bác sĩ nói thế nào, con không có sao chứ?" Chu Cẩn Du lo lắng nhìn về phía vị trí bụng cô.
Vương Tĩnh Kỳ nghe anh nói tới con, vẻ mặt liền trở nên dịu dàng, đưa bàn tay còn lại vuốt ve bụng mình: "Em bé không sao hết, chắc là hôm qua em không có nghỉ ngơi tốt, cho nên em bé mới kháng nghị. Bác sĩ cũng nói là không sao, chỉ dặn dò em về nhà thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi cho tốt, không được suy nghĩ nhiều." Lúc nói nói câu này, cô nhìn Chu Cẩn Du sâu sắc, ý nói sau này chỉ cần nhìn thấy anh, thì trong lòng cô lúc nào cũng sẽ thấy an tâm.
Chu Cẩn Du sớm biết con mình không có việc gì, nhưng bây giờ do chính miệng mẹ của con anh xác nhận lại một lần nữa, cảm giác đau âm ỉ cùng lo lắng trong lòng anh cũng tan biến.
Anh cười hắc hắc giống như ông bố ngốc nghếch, cầm tay Vương Tĩnh Kỳ, cùng nhau vuốt ve cô: "Con à con đừng lo lắng nha, ba của con rất là lợi hại, ai dám khi dễ chúng ta thì người đó phải trả giá rất đắt, cho nên con cứ yên tâm ở trong bụng mẹ con đợi đi. Ba bảo đảm với con, sau này sẽ không bao giờ để cho con và mẹ con lo lắng nữa."
Vương Tĩnh Kỳ dịu dàng nhìn Chu Cẩn Du trò chuyện với con, nhìn bề ngoài, Chu Cẩn Du không có chút nào giống một người lãng mạng, nhưng chính là nhân vật oai phong một cõi này, lại có thể tỏ ra như vậy trước mặt cô...... Nói như thế nào đây, cuộc sống chính là như vậy, ừ, lúc này, anh chỉ là một ông bố ngốc nghếch bình thường, một ông bố ngốc nghếch cùng nhau đón chờ đứa bé ra đời với cô.
Nhìn biểu hiện tốt của anh, Vương Tĩnh Kỳ quyết định nói cho anh biết một tin tốt.
"Em có một tin tốt và một tin xấu muốn nói cho anh biết, anh muốn nghe cái nào trước?" Vương Tĩnh Kỳ nghịch ngợm hỏi.
Sắc mặt Chu Cẩn Du hơi nghiêm trọng, nhìn vợ anh một lát, thấy gương mặt cô không giống như có chuyện lớn gì xảy ra, ít nhất cũng không có liên quan đến con của anh, vậy thì không có gì quan trọng hết, anh cũng thả lỏng tinh thần.
"Nghịch ngợm!" Sắc mặt Chu Cẩn Du hòa hoãn lại, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Vương Tĩnh Kỳ: "Em hăng hái như vậy, anh cũng nên phối hợp với em một chút, vậy em nói tin xấu trước đi, anh muốn chịu khổ trước rồi sung sướng sau."
Vương Tĩnh Kỳ cũng không để ý, hớn hở nói tin tức xấu cho anh nghe: "Bác sĩ nói rồi, lần này chỉ hơi động thai, không có chuyện gì lớn, chỉ cần dưỡng thai là được, nhưng mà......"
"Nhưng mà cái gì?" Chu Cẩn Du cau mày.
Vương Tĩnh Kỳ không trêu chọc hắn: "Nhưng mà, bác sĩ nói, tốt nhất là em không nên vận động quá mạnh, ví dụ như ngồi máy bay cũng không nên."
Chu Cẩn Du có chút theo không kịp suy nghĩ của cô, có ngồi máy bay hay không thì liên quan gì đến tin tức xấu.
"Nói cách khác, chúng ta không thể trở về thủ đô, mà không thể trở về thủ đô, thì hôn lễ của chúng ta sẽ không được cử hành, ngu ngốc." Đối với trình độ thông minh của Chu Cẩn Du mà còn không thể phối hợp với cô, cô không hài lòng, không biết con cô được thừa hưởng trí tuệ từ cô có đủ dùng hay không.
Đương nhiên chuyện này đối với với Vương Tĩnh Kỳ mà nói, cũng là một tin tức tốt, bây giờ chuyện của Chu Cẩn Du đã giải quyết xong rồi, nhưng những gì đêm đó mẹ chồng mắng cô trong điện thoại bây giờ vẫn còn sờ sờ bên tai. Chuyện đã xảy ra, Vương Tĩnh Kỳ không thể nào xem như chưa từng xảy ra được, cho nên bây giờ cô cực kỳ không muốn gặp mẹ chồng, cực kỳ không muốn mẹ chồng. Không biết sau này nếu hai người gặp nhau, cô không biết dùng thái độ gì để đối mặt với mẹ chồng nữa.
Lúc này Chu Cẩn Du mới hiểu ý của cô. Thiệt là, bây giờ là lúc nào rồi, cô cũng đang nằm trong bệnh viện, vậy mà còn suy tính mấy chuyện không đâu này. Đương nhiên anh không biết chuyện tối ngày hôm qua, cho nên cũng không biết tâm của tư vợ anh.
"Không về thì không về, lần này chỉ là đi du lịch để kết hôn thôi, chờ khi nào em sinh con rồi, chúng ta sẽ đưa nó theo đi nghỉ phép, một nhà ba người chúng ta cùng đi, sau đó sẽ chụp một bộ ảnh cưới có cả con mình nữa, như vậy mới có ý nghĩa, đến khi nào chúng ta già rồi, có thể lấy ảnh ra mà khoác lác với mấy đứa cháu." Chu Cẩn Du càng nói càng cảm thấy ý kiến này cũng thật không tồi.
"Ừ cũng được đó, hay là chúng ta chờ đến khi nào sức khỏe em ổn định rồi, trước hết chụp một bộ ảnh cưới bà bầu đi, nghe nói bây giờ rất thịnh hành." Vương Tĩnh Kỳ cũng tưởng tượng theo anh.
Chu Cẩn Du suy nghĩ một chút: "Cũng được." Thử tưởng tượng, mấy bức ảnh lưu lại hình ảnh cô mang thai, đó chính kỷ niệm vô cùng quý giá, chủ ý này thật không tồi, có thể thử.
Vì vậy hai người anh một câu em một câu, trò chuyện sôi nổi.
Cuối cùng Chu Cẩn Du vẫn còn có chút lý trí, nửa giờ sau, rốt cuộc anh cũng nhận ra chủ đề của hai người càng đi càng xa rồi, nhanh chóng kéo cô về.
"Những chuyện này chờ khi nào chúng ta về nhà rồi bàn tiếp, chỉ cần làm được, chúng ta đều có thể thử qua. Bây giờ em mau nói cho anh biết xem tin tốt của em là gì?"
Vương Tĩnh Kỳ nhớ ra nãy giờ cô chỉ mới nói tin xấu, tin tốt còn chưa kịp nói, sau đó cô liền tỏ vẻ ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: " Đồng chí Chu Cẩn Du, em trịnh trọng thông báo với anh... Nguyện vọng của anh thành hiện thực rồi."
Đầu óc Chu Cẩn Du mơ hồ, nguyện vọng của anh? Anh có nguyện vọng gì đâu? Chính anh cũng không biết à?
Sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ có chút không vui: "Không phải anh đã quên nguyện vọng lúc trước anh nói rồi sao, bây giờ không nhớ mình nói cái gì, xem ra anh chỉ tùy tiện nói như vậy chứ không coi là thật."
Chu Cẩn Du vội vàng trấn an cô, ai mà biết lúc trước anh đã nói cái gì, lỡ nói rồi mà không làm được thì biết phải làm sao đây.
"Em nghĩ cái gì vậy, anh chỉ là đang suy nghĩ xem nguyện vọng nào của anh được thành hiện thực thôi mà."
"Uầy, xem ra nguyện vọng của anh cũng không ít nha!" Vương Tĩnh Kỳ làm sao lại không nhận ra anh đang nói bừa, cô nhìn anh, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng cô thì không hề cười.
"Đương nhiên rồi, nguyện vọng thứ nhất của anh chính là được sống cùng với cô nương Vương Tĩnh Kỳ đến răng long đầu bạc." Chu Cẩn Du thâm tình nói.
Vương Tĩnh Kỳ phì cười: "Anh cũng rất có tài nói bừa nha, mới đó mà đã nghĩ ra cách dỗ dành phụ nữ rồi!"
"Có trời đất chứng giám, anh chỉ nói những lời xuất phát từ đáy lòng." Có thể lúc đầu Chu Cẩn Du chỉ là muốn dỗ vợ anh vui vẻ, thế nhưng sau khi anh nói nguyện vọng này ra khỏi miệng, anh cảm thấy trong lòng mình đúng thật là cũng suy nghĩ như vậy.
"Được rồi được rồi, thật buồn nôn, không phải cái này, đổi cái khác đi." Vương Tĩnh Kỳ vui vẻ nói.
"Đó chính là, về sau người em thích nhất là anh, chỉ có thể là anh, ngay cả con cũng phải xếp hạng sau anh." Chu Cẩn Du nói xong cũng cảm thấy có chút phẫn nộ, kể từ sau khi vợ anh mang thai, anh có thể cảm thấy, vợ anh luôn đặt sự chú ý lên đứa bé nhiều hơn anh. May là đứa bé còn chưa ra đời, nếu sau này đứa bé được sinh ra, anh còn có chỗ đứng trong nhà sao.
Vương Tĩnh Kỳ không biết tại sao nữa, có mấy câu nói như vậy thôi, mà lại làm cô cảm động muốn chết, nước mắt rưng rưng.
"Đây chính là nguyện vọng của anh, bản thân anh cũng sẽ làm như vậy, em vĩnh viễn luôn đứng vị trí thứ nhất trong lòng anh, ai cũng không bằng." Chu Cẩn Du trịnh trọng bảo đảm với cô.
Lời nói này nếu để cho bà Giang Văn Ngọc nghe được, nhất định sẽ cảm thán, sinh con đúng là sai lầm, có vợ quên mẹ, câu này rất đúng đối với con trai của bà.
"Ừm, em sẽ cố hết sức." Vương Tĩnh Kỳ hít mũi một cái.
Lúc hai người kết hôn, Chu Cẩn Du không có cầu hôn cô, không có nói mấy lời buồn nôn đường mật, không ngờ, bây giờ cô mang thai, Chu Cẩn Du lại giống như đi tình nguyện không công, nói ra hết những lời này, thật là làm cho cô cảm động quá trời.