Khó mà nói chuyện được với người không biết phân rõ phải trái, cho nên Vương Tĩnh Kỳ mặc kệ cho dù nguyên nhân gì cũng không thể gây gổ với Triệu Bình trong lúc này được.
Đối với loại người thích gây sự như Triệu Bình, Vương Tĩnh Kỳ lý trí chọn cách tạm thời né tránh.
Cô mở cửa phòng bệnh, đi đến phòng trẻ sơ sinh, cô biết chắc chắn bây giờ anh cô đang ở đó.
Quả nhiên, Vương Tĩnh Kỳ vừa mở cửa liền nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ ngồi bên cạnh một lồng kính, không chớp mắt nhìn đứa bé bên trong.
Cô nhẹ nhàng đi vào, tới sau lưng anh, cũng nhìn vào trong lồng kính.
Vẫn là đứa cháu gái của kiếp trước, cái mặt bé xíu, cái miệng nho nhỏ này, cô nhìn gần một năm, ấn tượng quá khắc sâu, bây giờ gặp lại là nhớ ngay.
"Anh, em bé có khỏe không?"
Lúc này Vương Tuấn Kỳ mới phát hiện em gái đứng sau lưng: "Sao em lại tới đây? Cẩn Du đã tới rồi mà, em cứ an ổn ở nhà đợi là được rồi." Anh nói xong nhìn cái bụng bự của em gái.
"Em ở nhà cũng không có chuyện gì làm, nên nấu cho chị dâu ít cháo gà, em khẳng định bây giờ ba mẹ cũng không có tâm trí đâu mà lo mấy chuyện này, hơn nữa em tới đây cũng có người đưa đón, không sao đâu." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, lại gần lồng kính, nhìn cô cháu gái nằm như con mèo nhỏ bên trong.
"Đứa bé sao rồi? Bác sĩ nói như thế nào?"
"Hôm qua lúc đứa bé vừa mới sinh ra, cả người nó đều xanh xanh tím tím, cũng không khóc, bác sĩ nói là thời gian sinh quá dài, em bé bị thiếu dưỡng khí, bây giờ còn không chẩn đoán được chính xác, nhưng bác sĩ nói rất có thể sẽ để lại di chứng về sau." Thật ra Vương Tuấn Kỳ cũng không hiểu bác sĩ nói di chứng về sau là cái gì, bây giờ anh chỉ quan tâm con gái anh có thể sống sót hay không.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong gật đầu, cũng giống kiếp trước, chỉ cần chăm sóc đứa bé kỹ lưỡng, sau này cũng không có vấn đề gì lớn.
"Lúc nãy em đến phòng bệnh gặp chị dâu, cảm xúc của chị ta có chút kích động, hình như sức khỏe không được tốt." Vương Tĩnh Kỳ khó hiểu nói.
Vương Tuấn Kỳ lập tức hiểu ra, nhất định là vợ anh và Tĩnh Kỳ đã xảy ra chuyện gì không vui.
"Chị dâu em không có nói gì chứ? Nếu cô ấy có nói gì, em cũng đừng để bụng. Cô ấy là người thế nào em cũng biết mà, bình thường không có chuyện gì cũng có thể biến thành chuyện lớn, huống chi là bây giờ." Vương Tuấn Kỳ cũng thật là hết cách với vợ anh, kể từ tối hôm qua Triệu Bình ra khỏi phòng sinh, biết chuyện phải cần tốn rất nhiều tiền để chữa trị cho con gái, chị ta liền trở nên nóng nảy, nhìn ai cũng không vừa mắt, giống như cả thế giới này đều có lỗi với chị ta.
"Không có chuyện gì, chỉ là ý tứ trong lời nói của chị dâu, hôm qua anh nói chuyện chúng ta thương lượng cho chị dâu nghe, chị ta không đồng ý sao?" Vương Tĩnh Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Haiz, đừng nói nữa." Vương Tuấn Kỳ vuốt mặt một cái, cũng không lừa gạt em gái, nói tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà hồi tối hôm qua cho cô nghe.
Vốn là Vương Tuấn Kỳ và Triệu Bình vì chuyện thầu công trình nên tranh cãi mấy câu, mặc dù sau đó mẹ Vương đã khuyên giải rồi, nhưng Triệu Bình vẫn không cam lòng.
Vương Tuấn Kỳ thấy vợ tức giận như vậy, lại nhìn bụng bự của chị ta cũng đau lòng, cho nên nói chuyện mà lúc chiều Tĩnh Kỳ đã nói với anh cho chị ta nghe, Triệu Bình cũng nghiêm túc nghe, nghi ngờ tính khả thi của mô hình kinh doanh này. Sau đó Vương Tuấn Kỳ phân tích cho chị ta, chủ yếu là nói nếu làm theo Tĩnh Kỳ nhất định sẽ có cơ hội, lúc này Triệu Bình mới nửa tin nửa ngờ đồng ý.
Kết quả ăn cơm xong chưa đầy một tiếng đồng hồ, Triệu Bình đột nhiên có phản ứng ngoài dự đoán.
Triệu Bình ngồi trên ghế sofa, mắng người nhà họ Vương từ trên xuống dưới hết một lần, uy lực của ba Vương quá lớn, chị ta không dám gọi thẳng tên, chỉ là nói bóng nói gió mấy câu, còn những người khác chị ta hoàn toàn không sợ.
Cô mắng mẹ chồng là người đàn bà giả tạo, bề ngoài lương thiện chứ bên trong vô cùng ích kỷ, rồi mắng Vương Tuấn Kỳ lại càng thê thảm hơn, kêu anh là cái đồ ngu muội, không có bản lãnh, đồ ngu xuẩn bị người ta lừa gạt......
Sau khi Triệu Bình gọi điện thoại về nhà mẹ thì có phản ứng này, trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì, người nhà họ Vương làm sao mà không đoán ra được.
Triệu Bình ỷ vào đứa bé trong bụng mình, khoảng thời gian này ở nhà họ Vương có thể nói là tung hoành ngang ngược, nhưng ba Vương cũng còn chút lý trí, hôm qua lại vừa vặn ông bị nhốt ở đồn cảnh sát được thả về, vì ăn mừng chuyện này nên uống hơi nhiều, thế là hai người đụng độ.
Kết quả cuối cùng có thể tưởng tượng được, Triệu Bình ầm ĩ một hồi, liền kêu đau bụng, lúc đầu người nhà họ Vương còn tưởng rằng chị ta làm bộ làm tịch, lôi đứa bé ra để ba Vương chịu thua, nhưng sau đó mẹ Vương thấy Triệu Bình bị ra máu, mới biết chị ta nói thật.
Người nhà họ Vương liền hoảng hốt, đưa Triệu Bình đến bệnh viện.
Lúc đó khoảng chín giờ tối Triệu Bình được đưa vào phòng sinh, mà đến hơn một giờ đêm còn chưa sinh xong, một lát sau đứa bé rốt cuộc cũng chào đời, kết quả đã là như vậy.
Ba Vương biết con dâu sinh ra một đứa cháu gái vô dụng thì sắc mặt cũng không tốt, không thèm nhìn đứa bé lấy một lần, phất tay áo kéo mẹ Vương về nhà.
Cuối cùng chỉ có mình Vương Tuấn Kỳ lo trong lo ngoài, vừa phục vụ Triệu Bình, vừa phải đi thăm đứa bé, bận rộn cả đêm, còn chưa kịp nghỉ ngơi, y tá đã thông báo đóng thêm viện phí.
Triệu Bình biết mình sinh con gái thì tâm tình đã không được tốt, lại còn phải tốn nhiều tiền để chữa trị cho đứa bé, chị ta liền bắt đầu mắng, trút hết cơn tức trong lòng ra ngoài.
Bởi vì trong phòng bệnh còn có những người khác, Vương Tuấn Kỳ phải không ngừng xin lỗi người ta, sau đó trấn an Triệu Bình, rồi nghĩ cách kiếm tiền, mọi chuyện khiến anh thật đau đầu nhức óc.
Anh làm gì có tiền, chuyện đầu tiên anh nghĩ tới chính là mượn tiền của ba mẹ, cho nên gọi điện thoại về nhà họ Vương.
Kết quả, ba Vương vừa nghe thấy đứa cháu gái không muốn có của mình cần một số tiền lớn để chữa bệnh, ông lập tức nổi trận lôi đình, quát ầm trong điện thoại, kêu con trai từ bỏ đứa bé, sau này sinh đứa cháu trai khác cho ông.
Bởi vì ba Vương quát rất to, Triệu Bình cũng nghe được, kết quả chị ta ở bên cạnh mắng, ba Vương trong điện thoại cũng mắng lại, cuối cùng ba Vương không thèm cho mượn một xu.
Vương Tuấn Kỳ nản lòng, cảm thấy cuộc đời mình như lâm vào bước đường cùng.
Triệu Bình vừa nhìn thấy Vương Tuấn Kỳ lại nghĩ đến đứa con gái đáng thương của mình, rồi nghĩ đến ba Vương vô tình, cuối cùng biến tất cả phẫn uất trong lòng thành mắng chửi Vương Tuấn Kỳ.
Vương Tuấn Kỳ sợ còn ở lại sẽ khiến chị ta kích động, thấy chị ta không có vấn đề gì, cũng tránh mặt đi ra ngoài nhìn con gái.
Đương nhiên tiền đóng viện phí vẫn chưa kiếm được, cuối cùng anh phải gọi điện thoại cho em gái mình.
Vương Tuấn Kỳ kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Vương Tĩnh Kỳ nghe là như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ hỏi: "Anh, vậy anh tính sao với đứa bé đây?"
Ý của cô là anh có biện pháp giải quyết chuyện đứa bé như thế nào. Nếu như nghe lời ba Vương, không muốn tốn nhiều tiền cho đứa bé này, thì chấm dứt trị liệu, đoán chừng không tới mấy ngày sau, đứa bé sẽ không sống nổi rồi mất đi, Vương Tuấn Kỳ không phải tốn tiền, sau này vẫn còn có thể sinh con trai, còn nếu Vương Tuấn Kỳ muốn giữ lại đứa bé, thì chuẩn bị táng gia bại sản đi, dù sao cũng không phải ngày một ngày hai là chữa khỏi được, cho nên Vương Tĩnh Kỳ muốn biết dự định của anh.
Vương Tuấn Kỳ hiểu ý em gái mình, anh cũng biết từ bỏ đứa bé này là lựa chọn tốt nhất, nhưng nhìn đứa con vừa mới chào đời nằm trong lồng kính, anh không có đủ dũng khí để nhẫn tâm làm như vậy, đây là con anh, anh cưới vợ gần mười năm nay mới có được một đứa con, mặc dù sức khỏe không tốt, nhưng anh cũng không muốn từ bỏ nó.
"Tĩnh Kỳ, đây là con gái của anh, chỉ cần anh còn sống, anh không thể trơ mắt nhìn con gái anh chết được." Vương Tuấn Kỳ khổ sở nói.
Làm ra quyết định này đối với anh mà nói, thật sự là quá khó khăn. Nếu làm theo những gì bác sĩ đã nói với anh, anh sẽ phải gánh một món nợ rất lớn.
"Được. Em biết rồi, đây là đứa bé đầu tiên của nhà họ Vương chúng ta, nếu anh đã quyết định, em sẽ ủng hộ anh." Vương Tĩnh Kỳ vỗ vỗ vai anh, nói thật, nghe anh cô nói những lời cảm động như vậy, trong lòng cô rất vui mừng. Cô không hy vọng anh mình vì tiền, vì con trai, ngay cả một chút cơ hội sống sót cũng không cho đứa con gái này. Nếu anh làm vậy cô sẽ cực kỳ xem thường anh.
Sau đó Vương Tĩnh Kỳ ở trước mặt Vương Tuấn Kỳ, gọi điện thoại cho Chu Cẩn Du. Mục đích là để hỏi Chu Cẩn Du thử xem anh có người quen nào làm bác sĩ nhi khoa hay không, mời họ đến đây kiểm tra tình trạng của đứa bé.
Sau khi Chu Cẩn Du đồng ý, Vương Tĩnh Kỳ mới cúp điện thoại, cô nói với Vương Tuấn Kỳ: "Anh, anh cứ yên tâm đi, nếu ba mặc kệ đứa bé, vậy cứ để em chăm sóc cho nó. Cẩn Du nói sẽ tìm chuyên gia nhi khoa đến khám bệnh cho đứa bé, để chúng ta còn biết tình trạng của nó thế nào, về sau cũng biết cách chăm sóc, còn về vấn đề tiền bạc, anh đừng có lo lắng, em vẫn còn tiền."
Vương Tuấn Kỳ nghe em gái nói như vậy, trong lòng rất kích động, giống như thấy được tia hy vọng hiện ra trước mắt, nhưng lại nghĩ đến tiền của em gái đều là của Chu Cẩn Du, cũng có chút chần chờ: "Tĩnh Kỳ, em mượn nhiều tiền như vậy cho anh, em rể không nói gì sao? Nếu vì chuyện của anh mà khiến hai vợ chồng em cãi nhau, vậy thì, vậy thì......"
Vốn là anh muốn nói không cần, nhưng nghĩ tới tiền này là để cứu mạng con gái mình, anh cũng không cách nào nói nổi nữa, anh cũng là người ích kỷ mà.
"Anh, sao lại nói vậy, chẳng lẽ em không có quyền hạn gì trong gia đình hay sao. Hơn nữa, em cho anh mượn tiền cũng không phải là để anh tiêu xài phung phí, mà là tiền chữa bệnh, em giúp đỡ gia đình mình, ai có thể nói em được cái gì chứ. Mà Cẩn Du cũng không phải là người nhỏ mọn, hồi sáng còn kêu em lấy thêm tiền cho anh đấy."
Kể từ khi cô mang thai, Chu Cẩn Du cực kỳ cẩn thận, buổi sáng nghe Vương Tuấn Kỳ gọi điện thoại tới, trong lòng anh không yên, trước khi đi, còn dặn đi dặn lại, kêu cô chăm sóc bản thân mình cho tốt, để ý tới các con của anh. Còn đối với anh vợ, Chu Cẩn Du cũng cho chỉ thị cao nhất, chỉ cần trong phạm vi của anh, chuyện gì có thể giúp anh sẽ cố gắng giúp đỡ hết mình.
Cho nên bây giờ, chuyện tiền bạc đối với Vương Tĩnh Kỳ không phải là vấn đề.
Trấn an được Vương Tuấn Kỳ xong, Vương Tĩnh Kỳ liền bị Lý Việt đưa về nhà. Dù sao bụng cô cũng lớn, đi bộ nhiều sẽ rất mệt.
Hơn nữa cô còn phải về nhà nấu thêm cháo mang vào bệnh viện, mặc kệ nói thế nào, vì nể mặt Vương Tuấn Kỳ, buổi tối cô cũng phải tới bệnh viện một chuyến.
Vương Tĩnh Kỳ có lòng tốt, chị dâu sinh con, cô làm em chồng, ít nhất cũng phải đến thăm một hai lần, không nể mặt chị dâu cũng phải nể mặt anh mình.
Kết quả lòng tốt của cô còn chưa được thực hiện, đã phải cho qua, bởi vì xế chiều ngày hôm đó Vương Tĩnh Kỳ cũng bị đưa vào bệnh viện, không tới một giờ sau, sinh ra cho Chu Cẩn Du một đôi trai gái.
Chu Cẩn Du ngồi ở trước giường, một tay cầm tay Vương Tĩnh Kỳ, tay còn lại lau mồ hôi cho cô.
"Con đâu? Các con sao rồi?" Có Triệu Bình ở trước mặt làm ví dụ, Vương Tĩnh Kỳ vô cùng sợ các con của mình sức khỏe không được tốt.
"Con rất tốt, rất khỏe mạnh, bị ôm đi tắm rồi. Bác sĩ nói, sinh đôi giống như em mà bây giờ mới sinh, cũng coi như là trễ, con của chúng ta không sao hết, em đừng lo." Chu Cẩn Du trấn an, anh không có kể cho cô biết, lúc em bé vừa được đưa ra ngoài, anh lo lắng muốn chết, chặn đường bác sĩ lại để hỏi thăm, bác sĩ liên tục bảo đảm con anh chắc chắn không có vấn đề gì, anh mới chịu bỏ qua cho người ta.
"Gọi điện thoại cho bảo mẫu chưa? Chừng nào bảo mẫu mới tới?" Vương Tĩnh Kỳ ra khỏi phòng sinh vẫn còn tỉnh táo, hai đứa con đều rất nghe lời, không làm cô tốn nhiều sức lực, mặc dù cô cũng buồn ngủ, rất muốn ngủ, nhưng có một số việc nếu không tự mình xử lý tốt, cô không yên lòng mà ngủ.
"Đừng quan tâm, lúc em còn chưa sinh xong, bảo mẫu đã tới rồi, bây giờ đang trông chừng bọn trẻ tắm. Em mau ngủ một chút đi, anh ở đây coi chừng... Em không cần phải lo lắng đâu." Chu Cẩn Du đau lòng nhìn cô, kêu cô không cần phải quan tâm cái gì hết, nhanh nghỉ ngơi.
"Ừ." Vương Tĩnh Kỳ hài lòng nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một giấc, cô phải nghỉ ngơi cho khỏe, sức khỏe tốt lên rồi, con của cô mới không bị thiệt thòi, mới được ăn no. Nhưng cô mới vừa nhắm mắt không tới một phút sau, lại mở mắt ra hỏi: "Anh có gặp anh cả chưa, có nói cho anh ấy biết là em sinh không? Con gái anh ấy thế nào rồi?"
Vương Tĩnh Kỳ và Triệu Bình sinh ở cùng bệnh viện, đều là ở khoa phụ sản, nhưng Triệu Bình thì ở phòng bình thường, còn cô ở phòng đặc biệt, chỉ có một mình cô trong phòng, chờ sau khi hai đứa con cô tắm xong, cũng sẽ ở đây với cô.
Chu Cẩn Du cau mày nhìn cô, trách cô không biết yêu quý sức khỏe của mình, lúc này rồi mà còn không chịu lo cho bản thân mình, cứ luôn nghĩ đến người khác. Nhưng anh cũng hiểu tính tình của cô, nếu còn không chịu nói rõ cho cô nghe, có ép cô nghỉ ngơi, cô cũng không nghỉ được, khẳng định trong đầu lại suy nghĩ lung tung cái gì.
"Lúc nãy em vào phòng sinh, anh có gặp anh cả, nói cho anh ấy rồi, nhìn bộ dạng của anh ấy, hẳn là em bé cũng không có vấn đề gì." Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ tới vợ con mình, chuyện của những người khác anh đâu có rảnh mà quan tâm.
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong, liền mơ màng không nhớ gì, bây giờ cô đã buồn ngủ muốn chết, cho nên mới nói với Chu Cẩn Du được mấy câu, cô liền ngủ thiếp đi.
Vương Tĩnh Kỳ bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức, mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã tối đen.
"Dậy rồi sao, có đói bụng không." Cô vừa mới cử động, Chu Cẩn Du liền phát hiện, vội vàng hỏi thăm.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn trong phòng bệnh, có thêm hai người phụ nữ trung niên, chắc là bảo mẫu đây. Hai người mỗi người ôm một đứa bé đang gào khóc, đi qua đi lại dỗ cho bọn trẻ nín.
"Em vẫn ổn, con sao rồi, sao lại khóc vậy?" Vương Tĩnh Kỳ khẩn trương. Là một người mẹ, cô không chịu nổi khi nghe con mình khóc.
"Không có việc gì, lúc nãy chị Lưu và chị Châu cho hai đứa uống sữa bột. Có thể là uống không no, hừ, có như vậy mà cũng giận dỗi, khóc ầm lên." Chu Cẩn Du oán giận, nhưng biểu tình trên mặt lại thật kiêu ngạo.
"Vậy làm sao bây giờ, anh mau cho con uống thêm sữa đi." Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe con mình đói, trong lòng càng khó chịu, nhưng cô vừa mới sinh xong, còn chưa có sữa, có muốn tự mình cho con bú cũng không được.
"Em đừng gấp gáp, nằm xuống, nằm xuống. Lúc nãy bác sĩ có nói, con chúng ta sinh non, cho nên dạ dày chưa phát triển hoàn thiện, phải cho bú từng chút một, bú nhiều lần để chống bệnh vàng da. Nếu em vẫn còn không yên lòng, thì mau khỏe lại, ăn nhiều vào, chờ em có sữa rồi cho con bú." Chu Cẩn Du nhìn bộ ngực nở to của vợ mình, nơi đó về sau là chỗ dự trữ lương thực cho con trai con gái anh.
Vương Tĩnh Kỳ bị ánh mắt nóng bỏng của Chu Cẩn Du chiếu thẳng vào nên có chút hoảng sợ, vội nhìn qua phía hai bảo mẫu, thấy các cô đang tập trung dỗ em bé, không có chú ý tới bọn họ bên này, lúc này mới trừng mắt liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: "Nhìn đi đâu vậy, còn biết xấu hổ hay không."
Chu Cẩn Du lập tức thu hồi ánh mắt, bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói với vợ: "Em lại nghĩ cái gì vậy, anh đang nói chuyện đứng đắn với em, chuyện quan trọng có liên quan đến con trai con gái anh mà."
Sau đó anh lấy hộp giữ nhiệt để trên tủ ở đầu giường, mở ra, đổ ra một chén cháo gà: "Đây, đói bụng không, ăn chút cháo đi, còn nóng nè."
Vương Tĩnh Kỳ vừa nghe mùi đã biết ngay đó là cháo gà hồi trưa cô về nhà nấu, không ngờ cô lại tự nấu cho mình luôn.
"Chờ nguội chút rồi ăn, bây giờ em ăn nóng không nổi." Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường, trên người đang đắp một cái chăn dày, cả người đổ đầy mồ hôi, bây giờ cô còn hận không được uống ly nước đá nữa là.
"Cháo phải ăn lúc còn nóng, sữa mới ra nhiều." Một bảo mẫu nghe hai vợ chồng nói chuyện, chen miệng vào nhắc nhở.
Vốn là Chu Cẩn Du định để cái chén xuống liền bưng lên: "Chúng ta vẫn là nên nghe lời người có kinh nghiệm đi, chị Lưu làm bảo mẫu đã năm năm nay, chăm sóc qua nhiều người rồi."
Anh cầm cái chén kiên định đưa tới miệng cô, ý bảo cô ăn lúc còn nóng.
Mặc dù nóng đến khó chịu, nhưng Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy hai đứa con vẫn còn khóc thút thít của mình, cô liền bưng chén cháo gà ăn ngay.
Rốt cuộc cũng ăn xong, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa kịp nằm xuống, thì có một phụ nữ trung niên mặc đồng phục y tá vào phòng bệnh.
Thì ra là đến thông sữa cho cô.
Chị Lưu đưa đứa bé trong tay mình cho Chu Cẩn Du, ý bảo anh và chị Châu ôm hai đứa bé ra ngoài.
Lúc đầu hai vợ chồng còn không hiểu tại sao phải làm vậy, nhưng không lâu sau cũng hiểu rồi.
Cô y tá nhận lấy thau nước nóng do bảo mẫu bưng tới, dùng khăn lông nhúng vào nước, rồi trực tiếp thoa lên đầu ngực Vương Tĩnh Kỳ.
Vương Tĩnh Kỳ bị phỏng, không nhịn được mà hít hà, trước kia cô cũng đã từng nghe qua thông sữa là cái gì, cũng biết dùng khăn lông chườm nóng là để kích thích các huyệt thần kinh trong người, cho nên mặc dù rất nóng, cô cũng phải cố nhịn.
Nhưng theo bàn tay cô y tá ở xoa bóp trước ngực cô cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được mà lớn tiếng gào thét.
Biết là một chuyện, mà trải nghiệm lại là một chuyện khác. Thật là đau chết đi được, vị y tá kia không chút nương tay mà dùng khăn lông niết mạnh, Vương Tĩnh Kỳ chịu không nổi khóc la om sòm.
Thử nghĩ, bộ ngực của người phụ nữ chính là một nơi vô cùng yếu ớt, bình thường, nếu không cẩn thận đụng phải, cũng sẽ đau rất lâu, huống chi đây chính là cố tình công kích.
Chu Cẩn Du đứng bên ngoài nghe trong phòng bệnh vọng ra tiếng hét thảm thiết của vợ mình, xém chút nữa anh không ôm nổi đứa con gái trong tay, anh không chút suy nghĩ liền muốn ôm theo con chạy vào phòng xem vợ mình thế nào, kết quả bị chị Châu kéo lại.
Sau đó chị ta giải thích cho anh thông sữa là gì, chính là thông qua kích thích các huyệt vị xung quanh đầu ti, giúp thông tuyến sữa, tránh hiện tượng tắc tia sữa.
Mặc dù đã hiểu, nhưng cứ đứng ngoài cửa nghe vợ mình kêu thảm thiết bên trong, Chu Cẩn Du không thể nào thờ ơ được. Anh cũng biết làm vậy là tốt cho vợ con mình, nhưng cứ nghe cô kêu la như vậy, anh cảm thấy trái tim mình cũng không ngừng run rẩy theo tiếng la của cô, cuối cùng anh thật sự không nghe nổi nữa, liền ôm con đi ra xa, không nghe thấy thì không biết gì.
Vương Tĩnh Kỳ la hét một trận cũng không uổng phí, may là nhờ có công sức của cô y tá, đến buổi tối, Vương Tĩnh Kỳ ăn cháo gà thêm một lần nữa, liền cảm thấy ngực mình trướng sữa rồi.
Dưới sự giúp đỡ của ông bố Chu Cẩn Du, hai đứa bé rốt cuộc cũng được bú sữa mẹ, không cần phải chịu đói nữa.
Một đêm này, cặp vợ chồng lần đầu tiên được làm ba mẹ nhìn hai bảo bối nhỏ nằm cạnh nhau trên giường, vui mừng nói rất nhiều, bàn bạc xem đặt tên nào cho con, còn thảo luận về tương lai của hai đứa nhóc.
Mặc dù còn hơi sớm để tính tới chuyện tương lai, nhưng hãy hiểu cho tâm tình khẩn trương của bậc làm cha mẹ như bọn họ.
Cuối cùng, hai người mới nhớ tới, con đã sinh, nhưng còn chưa thông báo cho người lớn trong gia đình.
Chu Cẩn Du lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi đến nhà họ Chu.
Thông báo tin vui với người nhà họ Chu, Chu Cẩn Du và Vương Tĩnh Kỳ ở bên này cũng có thể nghe được tiếng cười vang vọng của ông cụ Chu trong điện thoại.
Sau đó mọi người quan tâm hỏi thăm, lúc Chu Cẩn Du nghe mẹ Chu nói muốn bay vào thành phố D chăm sóc cho vợ anh lúc còn trong tháng, anh quay sang nhìn vợ mình đang nằm trên giường, vui vẻ cười nhìn các con, anh liền tìm một cái cớ, ngăn cản mẹ mình.
Nếu hai người đã không hợp nhau, vậy thì tách ra cho an toàn. Vợ anh đã cực khổ sinh một lần hai đứa con cho anh, anh không thể để tâm tình cô không được vui, cho nên cứ để mẹ ở nhà chăm sóc tốt cho ba anh là được, vợ anh ở đây còn có anh và hai bảo mẫu, có thể lo liệu được.
Hơn nữa, mẹ anh đã sinh ra anh, nuôi nấng anh nhiều năm như vậy, bình thường anh cũng không có hiếu thuận gì, bây giờ vợ sinh con lại để cho mẹ mình lớn tuổi như vậy đến phục vụ vợ cũng không được, cho nên mặc kệ nói thế nào, cứ giữ nguyên mọi thứ như bây giờ thì tốt hơn.
Một cuộc điện thoại ước chừng nói hơn nửa tiếng đồng hồ, Chu Cẩn Du khoe khoang với từng người xong, lúc này mới hài lòng cúp điện thoại.
"Có gọi điện thoại cho ba mẹ không?" Ba mẹ trong lời của Chu Cẩn Du chính là chỉ ba vợ và mẹ vợ.
Một hồi lâu sau Vương Tĩnh Kỳ không nói lời nào, cuối cùng đang lúc Chu Cẩn Du định trực tiếp gọi luôn, cô mới nói: "Không cần, cũng ở gần đây thôi, nếu bọn họ có ý định đến đây, đã sớm đến rồi, vậy mà bây giờ còn chưa đến, ý tứ rất rõ ràng rồi không phải sao, vẫn là đừng làm người ta ghét thì tốt hơn."
Mặc dù Vương Tĩnh Kỳ sinh con rất đột ngột, nhưng cũng là sinh ở cùng bệnh viện với chị dâu, anh cả biết, chắc chắn nhà họ Vương cũng đã biết, mà từ lúc cô sinh con đến bây giờ cũng gần nửa ngày rồi, còn chưa thấy bóng dáng nào của người nhà họ Vương đến đây, ý tứ đã rất rõ ràng, cần gì phải gọi điện thoại tự rước lấy nhục nữa.
Chu Cẩn Du thấy vợ mình có chút để ý, sợ cô buồn, vội vàng trấn an cô, nói chuyện về hai đứa con, quả nhiên lực chú ý của Vương Tĩnh Kỳ lại chuyển sang các con.
Một ngày cứ như vậy mà trôi qua, hai người không ngờ, ngày hôm sau lại phải đối mặt với một cơn sóng gió nho nhỏ.