“Làm gì, không cho phép anh đi, bây giờ là ban ngày ban mặt, rất an toàn, anh đi tiễn làm gì.” Triệu Bình buông tay chồng ra.
“Tĩnh Kỳ đi đường xa mang thức ăn đến cho chúng ta, anh phải đi tiễn nó mới đúng chứ.” Vương Tuấn Kỳ bất đắc dĩ nói.
“Đó là do nó, lúc ăn không gọi chúng ta tới nhà ăn cho nóng, bây giờ thì cần gì tỏ ra ân cần như thế.” Triệu Bình không cho là phải.
“Em như vậy không phải là đang cố tình gây sự sao, em gái của anh để dành đồ ăn đến cho chúng ta, còn đích thân mang đến đây. Với lại chúng ta đã kết hôn, còn dọn ra sống riêng, nhà ba mẹ anh làm nhiều nên được hưởng. Tại sao có cái gì ngon cũng phải gọi chúng ta về ăn, còn lúc em làm được, lại không phải cũng chẳng kêu bố mẹ anh đến sao?”
“Vương Tuấn Kỳ, bây giờ anh muốn cãi nhau với tôi đúng không, hừ, nếu muốn tôi mời người khác ăn cơm thì cũng phải có điều kiện mới được chứ. Anh cũng không nhìn xem, tiền anh kiếm được chỉ vừa đủ ăn, đến bây giờ ngay cả đứa nhỏ cũng nuôi không nổi, bây giờ còn muốn mang cho người nhà sao?” Triệu Bình ăn nói cay độc, nói cái gì cũng khó nghe, một chút cũng không để ý lời nói của mình có làm tổn thương người khác hay không.
Vương Tuấn Kỳ bị vợ mắng cho rụt cổ, bởi vì những lời này đều là sự thật, nên anh cũng không thể cãi được.
Triệu Bình thấy Vương Tuấn Kỳ im lặng, bắt đầu ca một bài ca ai oán:
“Không phải tôi nói chứ anh xem có ai mà con trai mình gặp khó khăn mà cha mẹ không giúp một tay chứ, ba của anh ấy, già rồi mà cũng không sống đàng hoàng được, ngày nào cũng ôm bình rượu không rời, không phải đánh thì là mắng. Em gái anh thì học không giỏi, vừa tốt nghiệp liền muốn kết hôn, uổng công gia đình anh nuôi nấng nó bao nhiêu năm trời ăn học, cuối cùng chưa kịp mang về nhà được một phân tiền nào đã trở thành con dâu nhà người khác, mỗi ngày bán mạng làm việc cho người ta mà còn cười ngây ngô được.”
Nói rồi, cô ta xuống phòng bếp, lấy ra hai đôi đũa, đưa cho chồng một đôi, ý bảo anh cùng ăn, bên ngoài thời tiết vẫn còn ấm áp nên thịt kho tàu cũng không bị lạnh.
“Vừa rồi không phải anh muốn đi nói với em gái chuyện của Trương Dương đấy chứ?”
“Ừ, Tĩnh Kỳ nhất định là không biết chuyện này, anh không thể nhìn người khác lừa gạt em gái mình được.” Vương Tuấn Kỳ tức giận, gắp một miếng thịt cho vào miệng.
“Anh đúng là ngốc mà, cái đầu này sao không thể thông minh lên được nhỉ? Sao anh không nghĩ tới, nói chuyện đó với em gái thì sẽ có hậu quả gì?”
“Còn có thể có hậu quả gì được, Trương Dương đã kết hôn rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài, tốt nhất là ly hôn.” Từ sau khi Vương Tuấn Kỳ nhìn thấy em rể mình hẹn hò cùng người phụ nữ khác, trong đầu đã cân nhắc kỳ lưỡng, nhất định phải tìm cơ hội nói cho em gái biết mới được, người đàn ông như vậy không thể kết hôn được.
“Đúng vậy, anh nói xong hai người bọn họ khẳng định sẽ chia tay. Vậy, em gái anh còn chưa làm lễ kết hôn mà đã phải ly hôn, ném cả thể diện đi, ly hôn xong nó còn có thể đi đâu, còn không phải quay về nhà mẹ đẻ. Nếu về sau cũng không ai đến hỏi, vậy có phải ba mẹ anh vẫn phải nuôi nó. Anh phải biết rằng, tiền của ba mẹ anh đều để dành cho con của chúng ta.” Ý nghĩ này của Triệu Bình nghe cũng có lí.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ, nếu không nói, anh thấy lương tâm rất áy náy?” Vương Tuấn Kỳ thấy như vậy thì thật có lỗi với em gái.
“Anh không nghe câu, thà phá hủy mười tòa tháp còn hơn làm mất một cọc hôn nhân sao? Đây là chuyện của người ta, anh trai như anh chen vào làm cái gì?”
Triệu Bình thấy chồng mình không nói gì, lại tiếp tục khuyên can: “Với lại, còn có anh ở bên cạnh trông chừng, nếu sau này cuộc sống của em gái anh không hạnh phúc, tới lúc đó anh lại đứng ra làm chủ cho nó không phải là được rồi sao?”
Vương Tuấn Kỳ nghe xong mấy câu này, nhẹ gật đầu.
Triệu Bình cho rằng chồng mình đã thông suốt, thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không nói gì nữa, cho đến bây giờ, cô khẳng định, nếu cháu trai của nhà họ Vương được sinh ra thì cho dù em gái chồng ly hôn, Vương gia cũng không còn chỗ cho nó dung thân.