“Còn nữa, nước sơn tường màu xanh không chất độc hại một thùng giá hơn năm trăm tệ, nhà chúng ta có vét toàn bộ tiền cũng không được mấy ngàn. Bác nói như thế quá đắt nhưng Trương Dương lại bảo cái này tốt cho sức khỏe hơn, về sau có con cũng không sợ ảnh hưởng đến con cái.” Triệu Giang Anh nói xong liền nhìn Vương Tĩnh Kỳ. Bà nói những lời này hi vọng có thể đả động đến Vương Tĩnh Kỳ, khiến cô chủ động đưa thêm tiền trợ cấp trong tay ra trang hoàng lại phòng ở.
Nhưng Vương Tĩnh Kỳ chỉ ngồi đó nghe, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, cũng không nói sẽ đưa thêm tiền khiến trong lòng Triệu Giang Anh có chút sốt ruột. Thật không ngờ hôm nay con ranh này lại thận trọng như vậy, thật không giống với bộ dạng khúm núm thường ngày. Không phải do cha cô ta tới nhà mình náo loạn một lần, cô ta đã cho rằng mình đã có chỗ đứng ở Trương gia chứ?
Xem ra bộ dạng mặc cho người ta khi dễ trước kia chỉ là đóng kịch, bề ngoài cô ta làm ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng nhưng thật ra tâm cơ lại sâu xa khó lường.
Bà ta thầm đưa tay ra sau nhéo mạnh lão chồng của mình một phát.
Trương Đông Thăng bị đau nhưng vẫn phải cố kìm nén, nói to: “Cái bà này, việc đó bà quan tâm làm gì, cũng không phải là bà kết hôn, mọi chuyện cứ để chúng nó tự lo không được à? Cần gì phải lựa chọn tốt xấu chi cho rắc rối, nếu bọn chúng có tiền thì cứ đem phòng ở trang hoàng thật đẹp, cho dù người khác có hâm mộ, tôi với bà cũng có được thêm tiếng thơm nào đâu. Còn nếu không có tiền, tương lai ở nhà cỏ nhà lá khiến cho người ta chê cười, đó cũng là chuyện của bọn chúng, dù sao mặt mũi của lão Trương này cũng không đáng đồng tiền. Hừ!”
Ông nói mấy lời này cũng có chút ẩn ý. Đầu tiên nói trang hoàng phòng ở là chuyện riêng của Trương Dương và Vương Tĩnh Kỳ, bọn họ quan tâm cũng chỉ là vì lo lắng cho chúng, nói cách khác tiền trang hoàng phải do hai vợ chồng son tự bỏ ra. Hơn nữa, cho dù sau này trang hoàng không tốt cũng là do bọn chúng, hai ông bà cũng không sợ mất mặt.
Vương Tĩnh Kỳ liếc nhìn Trương Đông Thăng một cái, với trình độ của ông ta không thể nói ra được những lời này. Có lẽ là vì muốn đối phó với mình nên mẹ Trương Dương đã dặn dò trước.
Chẳng qua nhà bọn họ đã quá coi thường người khác rồi. Lúc nãy còn than thở chuyện sửa sang nhà cửa rất mệt, đến nỗi Trương Đông Thăng không dậy nổi, hiện tại lại bày ra cái bộ dạng muốn ức hiếp người khác này, muốn gạt người thì cũng phải chuẩn bị cho chu toàn một chút chứ. Chắc nghĩ mình là quả hồng mềm muốn bóp như thế nào cũng được đây mà.
“Ba, sao ba lại nói như vậy, Tĩnh Kỳ không phải loại người đó. Là bọn con kết hôn, ba mẹ phải chạy ngược chạy xuôi lo cho chúng con, con cũng thấy không đành, làm sao có thể bắt ba mẹ phải bỏ tiền ra được. Tiền trang hoàng phải để bọn con trả chứ, có phải không, Tĩnh Kỳ?” Trương Dương làm bộ như một đứa con có hiếu, cuối cùng lại chuyển vấn đề sang cho Vương Tĩnh Kỳ.
Hắn vừa hỏi xong câu này, trong phòng khách một mảnh im lặng, ba người đều chờ nghe câu trả lời của Vương Tĩnh Kỳ.
Nếu như là ở kiếp trước, Vương Tĩnh Kỳ khẳng định đã sớm đồng ý, bởi vì thứ nhất, cho tới bây giờ cô cũng rất biết giữ mặt mũi cho Trương Dương, mặc kệ ai nói thế nào, Trương Dương nói cái gì thì chính là cái đó. Thứ hai, nếu cô nghe thấy Trương gia nói, những điều này là vì muốn tốt cho mình, cô chỉ hận không thể moi hết tim gan ra kính dâng cho họ.
Nhưng kiếp này thì đừng hòng.
Trên mặt Vương Tĩnh Kỳ lộ vẻ khó xử, nhìn Triệu Giang Anh cùng Trương Đông Thăng một cái, sau đó kéo Trương Dương nhỏ giọng nói: “Trương Dương, em không phải đã nói với anh rồi sao, tiền của em đều gửi ở chỗ của ba, hiện tại một phân tiền em cũng không có, cho dù có muốn đưa nhưng em biết đào đâu ra.”
“Còn nữa, nước sơn tường màu xanh không chất độc hại một thùng giá hơn năm trăm tệ, nhà chúng ta có vét toàn bộ tiền cũng không được mấy ngàn. Bác nói như thế quá đắt nhưng Trương Dương lại bảo cái này tốt cho sức khỏe hơn, về sau có con cũng không sợ ảnh hưởng đến con cái.” Triệu Giang Anh nói xong liền nhìn Vương Tĩnh Kỳ. Bà nói những lời này hi vọng có thể đả động đến Vương Tĩnh Kỳ, khiến cô chủ động đưa thêm tiền trợ cấp trong tay ra trang hoàng lại phòng ở.
Nhưng Vương Tĩnh Kỳ chỉ ngồi đó nghe, không phát biểu bất cứ ý kiến gì, cũng không nói sẽ đưa thêm tiền khiến trong lòng Triệu Giang Anh có chút sốt ruột. Thật không ngờ hôm nay con ranh này lại thận trọng như vậy, thật không giống với bộ dạng khúm núm thường ngày. Không phải do cha cô ta tới nhà mình náo loạn một lần, cô ta đã cho rằng mình đã có chỗ đứng ở Trương gia chứ?
Xem ra bộ dạng mặc cho người ta khi dễ trước kia chỉ là đóng kịch, bề ngoài cô ta làm ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng nhưng thật ra tâm cơ lại sâu xa khó lường.
Bà ta thầm đưa tay ra sau nhéo mạnh lão chồng của mình một phát.
Trương Đông Thăng bị đau nhưng vẫn phải cố kìm nén, nói to: “Cái bà này, việc đó bà quan tâm làm gì, cũng không phải là bà kết hôn, mọi chuyện cứ để chúng nó tự lo không được à? Cần gì phải lựa chọn tốt xấu chi cho rắc rối, nếu bọn chúng có tiền thì cứ đem phòng ở trang hoàng thật đẹp, cho dù người khác có hâm mộ, tôi với bà cũng có được thêm tiếng thơm nào đâu. Còn nếu không có tiền, tương lai ở nhà cỏ nhà lá khiến cho người ta chê cười, đó cũng là chuyện của bọn chúng, dù sao mặt mũi của lão Trương này cũng không đáng đồng tiền. Hừ!”
Ông nói mấy lời này cũng có chút ẩn ý. Đầu tiên nói trang hoàng phòng ở là chuyện riêng của Trương Dương và Vương Tĩnh Kỳ, bọn họ quan tâm cũng chỉ là vì lo lắng cho chúng, nói cách khác tiền trang hoàng phải do hai vợ chồng son tự bỏ ra. Hơn nữa, cho dù sau này trang hoàng không tốt cũng là do bọn chúng, hai ông bà cũng không sợ mất mặt.
Vương Tĩnh Kỳ liếc nhìn Trương Đông Thăng một cái, với trình độ của ông ta không thể nói ra được những lời này. Có lẽ là vì muốn đối phó với mình nên mẹ Trương Dương đã dặn dò trước.
Chẳng qua nhà bọn họ đã quá coi thường người khác rồi. Lúc nãy còn than thở chuyện sửa sang nhà cửa rất mệt, đến nỗi Trương Đông Thăng không dậy nổi, hiện tại lại bày ra cái bộ dạng muốn ức hiếp người khác này, muốn gạt người thì cũng phải chuẩn bị cho chu toàn một chút chứ. Chắc nghĩ mình là quả hồng mềm muốn bóp như thế nào cũng được đây mà.
“Ba, sao ba lại nói như vậy, Tĩnh Kỳ không phải loại người đó. Là bọn con kết hôn, ba mẹ phải chạy ngược chạy xuôi lo cho chúng con, con cũng thấy không đành, làm sao có thể bắt ba mẹ phải bỏ tiền ra được. Tiền trang hoàng phải để bọn con trả chứ, có phải không, Tĩnh Kỳ?” Trương Dương làm bộ như một đứa con có hiếu, cuối cùng lại chuyển vấn đề sang cho Vương Tĩnh Kỳ.
Hắn vừa hỏi xong câu này, trong phòng khách một mảnh im lặng, ba người đều chờ nghe câu trả lời của Vương Tĩnh Kỳ.
Nếu như là ở kiếp trước, Vương Tĩnh Kỳ khẳng định đã sớm đồng ý, bởi vì thứ nhất, cho tới bây giờ cô cũng rất biết giữ mặt mũi cho Trương Dương, mặc kệ ai nói thế nào, Trương Dương nói cái gì thì chính là cái đó. Thứ hai, nếu cô nghe thấy Trương gia nói, những điều này là vì muốn tốt cho mình, cô chỉ hận không thể moi hết tim gan ra kính dâng cho họ.
Nhưng kiếp này thì đừng hòng.
Trên mặt Vương Tĩnh Kỳ lộ vẻ khó xử, nhìn Triệu Giang Anh cùng Trương Đông Thăng một cái, sau đó kéo Trương Dương nhỏ giọng nói: “Trương Dương, em không phải đã nói với anh rồi sao, tiền của em đều gửi ở chỗ của ba, hiện tại một phân tiền em cũng không có, cho dù có muốn đưa nhưng em biết đào đâu ra.”