Vương Tĩnh Kỳ không cho bọn họ cơ hội nói chuyện: “Vả lại, bác gái cũng vừa mới nói, hai chúng ta đã đăng ký kết hôn, sau này tiền lương tôi kiếm được đều là tài sản chung của hai người chúng ta, vậy tôi hỏi anh, Trương Dương, anh đi làm cũng đã được hai năm, anh tích luỹ được bao nhiêu tiền, nếu bây giờ làm đám cưới, có phải anh cũng nên trích phần của mình ra chi trả hay không?”
Người nhà Trương gia không ngờ cô sẽ đề cập tới vấn đề này, tất cả đều sửng sờ, Trương Dương ấp a ấp úng, ánh mắt hốt hoảng, lòng hắn trống rỗng.
“Tôi... Tôi là đàn ông, phải đi xã giao rất nhiều. Hai năm vừa rồi đi làm tiền lương cũng không tăng được bao nhiêu, sao có thể để dành được.”
“Đúng vậy, công việc của Trương Dương khác cô, ngày nào cũng bận rộn, ngày nào cũng cần phải đi xã giao, luôn hướng đến tương lai mà dốc sức làm lụng, nhất định phải tạo lập mối quan hệ với những người có địa vị, xã hội bây giờ, chỉ có khả năng trên bàn rượu mới làm được điều đó.” Triệu Giang Anh cũng nói giúp con trai mình.
Kỳ thật khi mới bắt đầu đi làm, tiền lương hàng tháng của hắn đều do bà giữ. Nhưng từ khi hắn theo đuổi cô con gái của cục trưởng trong cơ quan, đừng nói là tiền lương hàng tháng không đem về nhà, không lấy tiền của bà đã là không tệ rồi. Thực sự bà cũng không thích điều này, nhưng lại nghĩ nếu như Trương Dương có thể theo đuổi được người ta, vậy thì bà muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có.
Một thời gian trước Trương Dương còn hào hứng nói với bà quan hệ của hai người đã có chút tiến triển, vốn lúc trước Trương Dương đã muốn ngả bài với Vương Tĩnh Kỳ, xoá bỏ chuyện hôn sự với cô rồi, bằng không nếu để cô gái đó biết hắn đã kết hôn thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Nhưng cha của Vương Tĩnh Kỳ lại tới đây làm loạn, còn nghe nói Vương Tĩnh Kỳ có hai vạn tệ trong tay, bà liền tìm cách lừa gạt độc chiếm số tiền đó của Vương Tĩnh Kỳ, đợi khi nào sửa nhà xong thì tuỳ tiện tìm đại một cái lý do cho hai đứa nó ly hôn là được.
Nhà cửa được sửa sang, sau này con trai bà đưa bạn gái về thì Trương gia cũng sẽ không bị mất mặt.
Nhưng thật sự không thể ngờ, Vương Tĩnh Kỳ hôm nay lại cứng rắn, không dễ lừa gạt như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cười lạnh: “Bác bênh vực cho anh ấy như vậy, nếu sau này kết hôn, vậy bác muốn một mình con nuôi gia đình bác sao? Nói ra thực không dễ nghe, nhưng người khác sẽ nghĩ Trương Dương là kẻ chỉ biết ăn bám vợ.”
Lời này khiến cho Trương Dương cực kì tức giận, cũng không còn lòng dạ nào dỗ dành cô nữa, lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Cô có ý gì, muốn ly hôn phải không?”
Bố mẹ Trương Dương ngồi sau cũng không nói gì, ý tứ cũng rất rõ ràng, để cho cô chọn, hoặc là cô bỏ tiền ra hoặc hai người sẽ ly hôn.
Cô cũng chẳng muốn nhịn nữa!
“Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói ra cách nhìn của tôi thôi, tôi và anh kết hôn, tiền ăn hỏi nhà anh một phần cũng không có, nhà không mua cho thì đã đành nhưng tiền trang trí tân phòng phải do nhà anh chi trả. Hơn nữa sau khi đám cưới, muốn sống một cách hoà thuận thì tiền lương của anh phải đưa cho tôi. Muốn biếu ba mẹ thì chúng ta cùng biếu, ai cũng không dư ai cũng không thiếu.” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình.
Cô biết Trương gia căn bản không có khả năng đáp ứng, cho nên mới đề ra yêu cầu này. Cô vẫn muốn họ là người nói ra yêu cầu ly hôn trước.
“Cô nằm mơ đi, cô còn chưa về đây làm dâu đã nghĩ tới cái quyền đó, lại còn dám măm me tiền lương của con trai tôi. Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Trương gia không cần một đứa con dâu như cô. Cô còn không mau cút ra khỏi đây cho tôi. Trương Dương, cuối tuần con ly hôn với con hồ ly tinh này ngay cho ba. Tôi sẽ chống mắt lên xem sau này cô có thể tìm được người nào tốt hơn Trương Dương không.” Trương Đông Thăng nổi bão.
Vương Tĩnh Kỳ không cho bọn họ cơ hội nói chuyện: “Vả lại, bác gái cũng vừa mới nói, hai chúng ta đã đăng ký kết hôn, sau này tiền lương tôi kiếm được đều là tài sản chung của hai người chúng ta, vậy tôi hỏi anh, Trương Dương, anh đi làm cũng đã được hai năm, anh tích luỹ được bao nhiêu tiền, nếu bây giờ làm đám cưới, có phải anh cũng nên trích phần của mình ra chi trả hay không?”
Người nhà Trương gia không ngờ cô sẽ đề cập tới vấn đề này, tất cả đều sửng sờ, Trương Dương ấp a ấp úng, ánh mắt hốt hoảng, lòng hắn trống rỗng.
“Tôi... Tôi là đàn ông, phải đi xã giao rất nhiều. Hai năm vừa rồi đi làm tiền lương cũng không tăng được bao nhiêu, sao có thể để dành được.”
“Đúng vậy, công việc của Trương Dương khác cô, ngày nào cũng bận rộn, ngày nào cũng cần phải đi xã giao, luôn hướng đến tương lai mà dốc sức làm lụng, nhất định phải tạo lập mối quan hệ với những người có địa vị, xã hội bây giờ, chỉ có khả năng trên bàn rượu mới làm được điều đó.” Triệu Giang Anh cũng nói giúp con trai mình.
Kỳ thật khi mới bắt đầu đi làm, tiền lương hàng tháng của hắn đều do bà giữ. Nhưng từ khi hắn theo đuổi cô con gái của cục trưởng trong cơ quan, đừng nói là tiền lương hàng tháng không đem về nhà, không lấy tiền của bà đã là không tệ rồi. Thực sự bà cũng không thích điều này, nhưng lại nghĩ nếu như Trương Dương có thể theo đuổi được người ta, vậy thì bà muốn bao nhiêu tiền mà chẳng có.
Một thời gian trước Trương Dương còn hào hứng nói với bà quan hệ của hai người đã có chút tiến triển, vốn lúc trước Trương Dương đã muốn ngả bài với Vương Tĩnh Kỳ, xoá bỏ chuyện hôn sự với cô rồi, bằng không nếu để cô gái đó biết hắn đã kết hôn thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Nhưng cha của Vương Tĩnh Kỳ lại tới đây làm loạn, còn nghe nói Vương Tĩnh Kỳ có hai vạn tệ trong tay, bà liền tìm cách lừa gạt độc chiếm số tiền đó của Vương Tĩnh Kỳ, đợi khi nào sửa nhà xong thì tuỳ tiện tìm đại một cái lý do cho hai đứa nó ly hôn là được.
Nhà cửa được sửa sang, sau này con trai bà đưa bạn gái về thì Trương gia cũng sẽ không bị mất mặt.
Nhưng thật sự không thể ngờ, Vương Tĩnh Kỳ hôm nay lại cứng rắn, không dễ lừa gạt như vậy.
Vương Tĩnh Kỳ trong lòng cười lạnh: “Bác bênh vực cho anh ấy như vậy, nếu sau này kết hôn, vậy bác muốn một mình con nuôi gia đình bác sao? Nói ra thực không dễ nghe, nhưng người khác sẽ nghĩ Trương Dương là kẻ chỉ biết ăn bám vợ.”
Lời này khiến cho Trương Dương cực kì tức giận, cũng không còn lòng dạ nào dỗ dành cô nữa, lập tức đứng dậy trừng mắt nhìn cô, trực tiếp hỏi: “Cô có ý gì, muốn ly hôn phải không?”
Bố mẹ Trương Dương ngồi sau cũng không nói gì, ý tứ cũng rất rõ ràng, để cho cô chọn, hoặc là cô bỏ tiền ra hoặc hai người sẽ ly hôn.
Cô cũng chẳng muốn nhịn nữa!
“Tôi chẳng có ý gì cả, tôi chỉ nói ra cách nhìn của tôi thôi, tôi và anh kết hôn, tiền ăn hỏi nhà anh một phần cũng không có, nhà không mua cho thì đã đành nhưng tiền trang trí tân phòng phải do nhà anh chi trả. Hơn nữa sau khi đám cưới, muốn sống một cách hoà thuận thì tiền lương của anh phải đưa cho tôi. Muốn biếu ba mẹ thì chúng ta cùng biếu, ai cũng không dư ai cũng không thiếu.” Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình.
Cô biết Trương gia căn bản không có khả năng đáp ứng, cho nên mới đề ra yêu cầu này. Cô vẫn muốn họ là người nói ra yêu cầu ly hôn trước.
“Cô nằm mơ đi, cô còn chưa về đây làm dâu đã nghĩ tới cái quyền đó, lại còn dám măm me tiền lương của con trai tôi. Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu! Trương gia không cần một đứa con dâu như cô. Cô còn không mau cút ra khỏi đây cho tôi. Trương Dương, cuối tuần con ly hôn với con hồ ly tinh này ngay cho ba. Tôi sẽ chống mắt lên xem sau này cô có thể tìm được người nào tốt hơn Trương Dương không.” Trương Đông Thăng nổi bão.