Mở cửa xe, đặt Vương Tĩnh Kỳ ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cô xong mới quay trở lại mở cửa sau ra, giúp Từ Mộc Nghiên đem hai con ma men kia vào trong xe.
Chu Cẩn Du khởi động xe, bắt đầu lái xe, sau đó quay lại hỏi người phía sau: “Nhà mọi người ở đâu, nói địa chỉ tôi đưa về.”
Từ Mộc Nghiên từ khi nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen liền ngây người, Tĩnh Kỳ khi nào thì quen biết người có tiền như vậy?
Ngồi vào trong xe, cô còn chưa nhìn hết một vòng, đột nhiên nghe người phía trước hỏi địa chỉ, không cần suy nghĩ, cô liền đem địa chỉ nhà mình nói ra.
Với tình trạng hiện giờ, phòng ngủ ở trường hẳn là không về được, nếu không ngày mai toàn trường đều sẽ biết, lời ra tiếng vào không biết sẽ bị nói thành như thế nào, vẫn là đến nhà mình ngủ thì tốt hơn.
Chu Cẩn Du cũng không nói gì thêm, đánh tay lái, tập trung lái xe.
Ngồi phía sau, Từ Mộc Nghiên lại nghĩ tới vấn đề thân phận của Chu Cẩn Du, mang theo mối nghi ngờ, cẩn thận hỏi: “Chu tiên sinh, anh với Tĩnh Kỳ quen biết nhau khi nào, sao tới giờ chúng tôi cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc tới anh?”
“Cô gọi tôi là Cẩn Du được rồi, tôi với Kỳ Kỳ quen nhau cũng được gần một tháng, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.” Chu Cẩn Du một bên lái xe, một bên nói chuyện.
Từ Mộc Nghiên vừa nghe tên anh là Cẩn Du, bèn cười ra tiếng.
Chu Cẩn Du nghe thấy tiếng cười thì có chút buồn bực, anh nói gì không đúng sao, có gì buồn cười lắm à.
“Ngại quá, nhưng mà tên của anh với Tĩnh Kỳ đúng là khá hợp nhau.” Từ Mộc Nghiên vừa nghĩ đến, lại không nhịn được nở nụ cười, mà vì tên như vậy, cũng đem cảnh giác trong lòng cô tan biến.
“Hợp nhau như thế nào?” Chu Cẩn Du đúng là nghĩ không ra.
“Tôi nói anh đừng giận nha, chính là hài âm* tên của hai người rất hợp.”
Chu Cẩn Du nghĩ, hài âm tên của Kỳ Kỳ… Hài âm tên của Tĩnh Kỳ chính là thời gian hành kinh, hài âm tên Cẩn Du của mình chính là cấm dục, thật đúng là hợp nhau.
*Hài âm: Phát âm gần giống hoặc giống.
Có điều từ nhỏ đến lớn, đúng là không biết tên của mình còn có thể bị biến tấu thành như vậy.
“Anh không tức giận chứ, tôi chỉ nói đùa một chút thôi.” Từ Mộc Nghiên thấy người phía trước không nói chuyện, sợ đắc tội người người ta, vậy cũng không tốt, người ta có lòng tốt đưa mình về, mình còn chê cười tên của người ta, cái này có chút quá đáng.
“Không có gì, đến nơi rồi, dừng ở chỗ nào, cô chỉ cho tôi.”
Từ Mộc Nghiên thấy đã đến khu chung cư nhà mình, cũng không đùa nữa, chỉ cho anh chạy tới trước cổng nhà mình.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, trong khu nhà trừ đèn đường, trên cơ bản đã không còn ai nữa, chỉ còn vài ba nhà trên lầu còn sáng đèn, những người khác đã sớm đi ngủ.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ nói Tĩnh Kỳ đến cảm ơn anh sau.” Từ Mộc Nghiên mở cửa sau, đem hai con ma men xuống xe, nhưng hai người này không phải ngã bên này thì là đổ bên kia, khiến cho cô không tài nào giữ được. Cho nên Vương Tĩnh Kỳ chỉ có thể để người ta giúp.
Chu Cẩn Du đóng cửa sau lại, khách khí nói: “Cô đừng khách sáo, bạn của Kỳ Kỳ cũng là bạn của tôi. Tôi không tiễn cô lên nữa, tôi còn phải đưa Kỳ Kỳ về nhà.”
Từ Mộc Nghiên thấy Chu Cẩn Du có vẻ như không có ý định đưa Tĩnh Kỳ xuống xe, có chút gấp gáp nói: “Ấy, Chu tiên sinh, không cần anh phải phiền toái như vậy đâu, đêm nay để cô ấy ngủ ở nhà tôi là được rồi.” Ý của cô là, anh mau mau trả người đi.
Chu Cẩn Du cười nói: “Không phiền, một mình cô chăm sóc hai người kia đã rất vất vả rồi, Kỳ Kỳ vẫn là không nên phiền cô, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Anh nói xong, liền khởi động xe, chuyển tay lái, lái xe đi.
Từ Mộc Nghiên sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng trong tay cô còn vướng bận hai người, cô vừa đi lên phía trước, Tưởng Hi Văn đã muốn ngã nhào xuống đất, làm cô sợ tới mức hấp ha hấp tấp chạy lại đỡ người.
Trơ mắt nhìn chiếc Land Rover chạy ra khỏi khu chung cư.
Trong lòng cô tự an ủi, người họ Chu này đưa các cô về tận nhà, chắc không phải là người xấu đâu.
Mở cửa xe, đặt Vương Tĩnh Kỳ ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn cho cô xong mới quay trở lại mở cửa sau ra, giúp Từ Mộc Nghiên đem hai con ma men kia vào trong xe.
Chu Cẩn Du khởi động xe, bắt đầu lái xe, sau đó quay lại hỏi người phía sau: “Nhà mọi người ở đâu, nói địa chỉ tôi đưa về.”
Từ Mộc Nghiên từ khi nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu đen liền ngây người, Tĩnh Kỳ khi nào thì quen biết người có tiền như vậy?
Ngồi vào trong xe, cô còn chưa nhìn hết một vòng, đột nhiên nghe người phía trước hỏi địa chỉ, không cần suy nghĩ, cô liền đem địa chỉ nhà mình nói ra.
Với tình trạng hiện giờ, phòng ngủ ở trường hẳn là không về được, nếu không ngày mai toàn trường đều sẽ biết, lời ra tiếng vào không biết sẽ bị nói thành như thế nào, vẫn là đến nhà mình ngủ thì tốt hơn.
Chu Cẩn Du cũng không nói gì thêm, đánh tay lái, tập trung lái xe.
Ngồi phía sau, Từ Mộc Nghiên lại nghĩ tới vấn đề thân phận của Chu Cẩn Du, mang theo mối nghi ngờ, cẩn thận hỏi: “Chu tiên sinh, anh với Tĩnh Kỳ quen biết nhau khi nào, sao tới giờ chúng tôi cũng chưa từng nghe cô ấy nhắc tới anh?”
“Cô gọi tôi là Cẩn Du được rồi, tôi với Kỳ Kỳ quen nhau cũng được gần một tháng, chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau.” Chu Cẩn Du một bên lái xe, một bên nói chuyện.
Từ Mộc Nghiên vừa nghe tên anh là Cẩn Du, bèn cười ra tiếng.
Chu Cẩn Du nghe thấy tiếng cười thì có chút buồn bực, anh nói gì không đúng sao, có gì buồn cười lắm à.
“Ngại quá, nhưng mà tên của anh với Tĩnh Kỳ đúng là khá hợp nhau.” Từ Mộc Nghiên vừa nghĩ đến, lại không nhịn được nở nụ cười, mà vì tên như vậy, cũng đem cảnh giác trong lòng cô tan biến.
“Hợp nhau như thế nào?” Chu Cẩn Du đúng là nghĩ không ra.
“Tôi nói anh đừng giận nha, chính là hài âm tên của hai người rất hợp.”
Chu Cẩn Du nghĩ, hài âm tên của Kỳ Kỳ… Hài âm tên của Tĩnh Kỳ chính là thời gian hành kinh, hài âm tên Cẩn Du của mình chính là cấm dục, thật đúng là hợp nhau.
Hài âm: Phát âm gần giống hoặc giống.
Có điều từ nhỏ đến lớn, đúng là không biết tên của mình còn có thể bị biến tấu thành như vậy.
“Anh không tức giận chứ, tôi chỉ nói đùa một chút thôi.” Từ Mộc Nghiên thấy người phía trước không nói chuyện, sợ đắc tội người người ta, vậy cũng không tốt, người ta có lòng tốt đưa mình về, mình còn chê cười tên của người ta, cái này có chút quá đáng.
“Không có gì, đến nơi rồi, dừng ở chỗ nào, cô chỉ cho tôi.”
Từ Mộc Nghiên thấy đã đến khu chung cư nhà mình, cũng không đùa nữa, chỉ cho anh chạy tới trước cổng nhà mình.
Bây giờ đã hơn mười một giờ, trong khu nhà trừ đèn đường, trên cơ bản đã không còn ai nữa, chỉ còn vài ba nhà trên lầu còn sáng đèn, những người khác đã sớm đi ngủ.
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, ngày mai tôi sẽ nói Tĩnh Kỳ đến cảm ơn anh sau.” Từ Mộc Nghiên mở cửa sau, đem hai con ma men xuống xe, nhưng hai người này không phải ngã bên này thì là đổ bên kia, khiến cho cô không tài nào giữ được. Cho nên Vương Tĩnh Kỳ chỉ có thể để người ta giúp.
Chu Cẩn Du đóng cửa sau lại, khách khí nói: “Cô đừng khách sáo, bạn của Kỳ Kỳ cũng là bạn của tôi. Tôi không tiễn cô lên nữa, tôi còn phải đưa Kỳ Kỳ về nhà.”
Từ Mộc Nghiên thấy Chu Cẩn Du có vẻ như không có ý định đưa Tĩnh Kỳ xuống xe, có chút gấp gáp nói: “Ấy, Chu tiên sinh, không cần anh phải phiền toái như vậy đâu, đêm nay để cô ấy ngủ ở nhà tôi là được rồi.” Ý của cô là, anh mau mau trả người đi.
Chu Cẩn Du cười nói: “Không phiền, một mình cô chăm sóc hai người kia đã rất vất vả rồi, Kỳ Kỳ vẫn là không nên phiền cô, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.”
Anh nói xong, liền khởi động xe, chuyển tay lái, lái xe đi.
Từ Mộc Nghiên sốt ruột muốn đuổi theo, nhưng trong tay cô còn vướng bận hai người, cô vừa đi lên phía trước, Tưởng Hi Văn đã muốn ngã nhào xuống đất, làm cô sợ tới mức hấp ha hấp tấp chạy lại đỡ người.
Trơ mắt nhìn chiếc Land Rover chạy ra khỏi khu chung cư.
Trong lòng cô tự an ủi, người họ Chu này đưa các cô về tận nhà, chắc không phải là người xấu đâu.