Beta: Devil
Vương Tĩnh Kỳ ngồi ở trong nhà ngẩn người cho tới trưa, vẫn chưa phản ứng được buổi sáng tại sao lại như vậy.
Buổi sáng, sau khi kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, Vương Tĩnh Kỳ nói một câu: “anh còn chưa có đánh răng, thật ghê tởm.” (^^ chị này ghê thật) đem Chu Cẩn Du đánh bại hoàn toàn, sau đó Vương Tĩnh Kỳ mới đứng dậy.
Sau khi chỉnh trang lại xong, cô muốn chạy trốn, bởi vì cô thật sự rất xấu hổ, nhưng lại bị Chu Cẩn Du tóm lại, bắt ăn sáng với hắn,sau đó mới bị hắn lái xe đưa về nhà. Cô không dám để Chu Cẩn Du chạy xe đến trước nhà mình, trong tiểu khu cô ở phần lớn là người lớn tuổi, cho nên người đi tập thể dục buổi sáng rất nhiều, chiếc xe Land Rover này của Chu Cẩn Du quá nổi bật, cô không dám để hắn đưa tới tận nơi, nếu để người khác thấy, không biết sẽ bị nói thành như thế nào nữa, cô cũng sẽ bị ba cô đánh chết.
Sau khi về nhà, cô suy nghĩ tới trưa cũng chưa nghĩ ra được chuyện gì đã xảy ra. Cô không phải là người thông minh, nếu thông minh thì đời trước đã không ở lại Trương gia để chịu nhiều ủy khuất như vậy.
Cô sẽ chờ tới thứ hai đi làm, hỏi mấy người kia một chút, mấy người kia như thế nào lại không mang cô về.
Nghĩ mãi mà nghĩ không ra, cô không nghĩ tiếp nữa, coi như chuyện này là một giấc mộng đi, tỉnh mộng sẽ trở về với đời thực. Cô đã chừng này tuổi, cũng hiểu được đời thực với trong mơ hoàn toàn khác nhau, cũng biết cô bé lọ lem chỉ là truyện cổ tích.
Cô lấy túi của mình ra, kiếm điện thoại di động, đêm qua không xạc pin, có lẽ bây giờ điện thoại cũng tắt nguồn rồi. Điện thoại cô mua cũng đã hai năm, tuy rằng không dùng thường xuyên nhưng pin cũng đã bị chai, bây ngày mỗi ngày phải xạc pin một lần. Kết quả, khi cô mở túi ra, đã phát hiện một vấn đề. Vương Tĩnh Kỳ nhíu mày nhìn thứ mình cầm trong tay, đây là biên lai gửi tiền một trăm vạn, trên đó còn viết tên Chu Cẩn Du, cô cố gắng nhớ lại, vẫn là không nhớ ra chuyện gì đã phát sinh đêm qua.
Biên lai gửi tiền một trăn vạn này sao lại ở trong túi cô, không phải là cô thấy tiền không kiềm chế được nổi máu tham đi mượn gió bẻ măng? Không đúng, mình tuyệt đối không phải là người như vậy, cô rất thích tiền, từ khi trọng sinh tới nay cô cũng muốn đời này mình có nhiều tiền hơn, nhưng tuyệt đối không có khả năng thấy tiền đỏ mắt làm ăn trộm được.
Hay là không cẩn thận rơi vào? Cái này cũng không có khả năng, nhà Chu Cẩn DU lớn như vậy, giấy rơi ở đâu không rơi, lại rơi vào túi cô, cái này đúng là không giải thích nổi.
Cuối cùng chỉ còn một khả năng là Chu Cẩn Du cho cô. Nghĩ lại cũng không có khả năng đó, hai người mới gặp qua vài lần, cũng không tính là thân quen lắm, làm sao hắn có thể cho cô nhiều tiền như vậy.
Thật sự là không nghĩ ra được, cô cảm thấy tờ giấy này cầm thật là phỏng tay, nhưng đem trả lại cho Chu Cẩn Du lại không biết phải nói như thế nào, thật là đau đầu mà.
Lúc chiều, Vương mẹ thấy con gái mình không tới Trương gia, liền lải nhải bên tai cô. Vương Tĩnh Kỳ không nói với người trong nhà chuyện li hôn nên chỉ có thể cố gắng chịu cơn đau đầu còn sót lại để nghe mẹ lải nhải.
Bên này, Vương Tĩnh Kỳ đang ở nhà mình chịu tội, Chu Cẩn Du lại phải đi làm.
Chủ nhật có một hội nghị, hắn là cán bộ lãnh đạo, không thể vắng được.
“Tiểu Lý, cậu giúp tôi điều tra thêm về người tên Trương Dương.”
Khi thư ký Lý tới đón Chu Cẩn Du đi họp, Chu Cẩn Du liền giao việc này. Không cần phải nói cụ thể thư ký Lý cũng biết, tên này hắn cũng biết, đây là chồng hiện tại của Vương Tĩnh Kỳ.
Xem ra thị trưởng Chu đã bắt đầu hành động.
Vương Tĩnh Kỳ rốt cuộc chờ tới thứ hai, liền thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi nhà.
Nhìn Vương Dĩnh hẹn từ sáng sớm, giữa trưa khi trở về phòng ngủ, cô liền kéo Vương Dĩnh hỏi: “Sao lại thế này, đêm đó mọi người đi đâu?”
Buổi sáng khi ở văn phòng, cô không thể hỏi, sợ các giáo viên khác nghe ra chuyện gì, đây cũng không phải chuyện hay ho gì.
“Ở nhà Mộc Nghiên, tớ còn muốn hỏi cậu, ngày đó sao cậu lại về nhà.” Vương Dĩnh Kỳ cũng uống rất nhiều rượu , sáng ra tỉnh lại lại thấy thiếu một người, Mộc Nghiên nói bạn cô ấy đưa cô ấy về rồi.
“Bạn của cậu hôm đó đưa cậu về nhà chứ.” Từ Mộc Nghiên quan tâm hỏi.
Tối hôm đó, sau khi người đàn ông đó lái xe đi rồi, cô cũng rất lo lắng, thật vất vả mới đem được hai con ma men này lên nhà, sau đó còn trấn an ba mẹ, liền muốn gọi điện hỏi thăm Tĩnh Kỳ, nhưng lại nghĩ, lỡ như Tĩnh Kỳ về nhà, mình gọi điện tới, làm phiền tới giấc ngủ của ba Tĩnh Kỳ sẽ không tốt, cho nên hôm đó cô thật lo lắng, ngủ không được.
“Về nhà, về nhà.” Vương Tĩnh Kỳ lo lắng trả lời nên giọng điệu không kiên định.
“Cậu thẳng thắn trả lời một chút. Cậu không nhìn lại mình xem, cậu có thể nói dối sao?” Tưởng Hi Văn ở bên cạnh xoa chân mày, ngày đó uống nhiều, hai hôm nay cô đều không thoải mái. Có điều chuyện này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của cô, không cần nhìn, chỉ cần nghe thôi cô cũng biết Tĩnh Kỳ đang nói dối.
“Cái gì? Tĩnh Kỳ, hôm đó cậu không về nhà, vậy cậu, vậy cậu ….” Từ Mộc Nghiên vừa nghe tối hôm đó Vương Tĩnh Kỳ không về nhà, trong lòng liền áy náy đứng lên, trong mắt cũng xuất hiện nước mắt, chuyện này là lỗi của cô, rõ ràng cô không biết người đàn ông kia, còn để người ta mang Tĩnh Kỳ đi.
Vương Tĩnh Kỳ vừa nhìn thấy Từ Mộc Nghiên lau nước mắt liền biết cô ấy hiểu sai, nhanh chóng giải thích: “Cậu đừng khóc, chuyện không phải như cậu tưởng tượng đâu, tối hôm đó tớ đúng là không về nhà tớ mà là ở nhà bạn tớ, cũng không có xảy ra chuyện gì, thật đó.” Cô còn sợ mấy người họ không tin, xoay một vòng, làm như mình không có chuyện gì cả.
“Tớ là sợ các cậu lo lắng nên mới nói dối, thật đó.”
“Thật? Vậy thì tốt quá, nếu có chuyện gì xảy ra với cậu, tớ sẽ cảm thấy có lỗi chết mất.” Từ Mộc Nghiên lôi kéo Vương Tĩnh Kỳ nói.
Tưởng Hi Văn nhìn hai người bạn tốt của mình, thở dài một hơi, hai người kia làm thế nào mà lên đại học được vậy, chỉ số thông minh không thể cao một chút sao.
Ngay cả có chuyện gì xảy ra, xoay một vòng là có thể nhìn ra sao chứ, cũng không phải là bị đánh.
“Được rồi, cũng đừng nói gì nữa, chuyện đêm đó chính là bày học cho chúng ta, sau này khi vui vẻ, chúng ta ra ngoài ăn cơm cũng không thể uống rượu, nếu muốn uống rượu, sẽ uống ở nhà, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
Vương Tĩnh Kỳ cũng bị chuyện hôm đó dọa sợ, làm gì còn lá gan mà ra ngoài uống rượu chứ.
Có điều, hình như còn thiếu một người chưa nói, ba người giờ mới phát hiện, bạn học Vương Dĩnh chỉ có lúc đầu nói một câu, sau này không thấy nói nữa, chuyện này thật không giống với cô ấy nha.
Ba người cùng nhìn về phía Vương Dĩnh đang ngồi, Vương Dĩnh liền gật đầu với các cô, ra hiệu mình đồng ý.
“Tại sao cậu không nói chuyện?” Từ Mộc Nghiên hỏi, trong phòng ngủ này, Vương Dĩnh là người nói nhiều nhất, hôm nay tại sao lại không nói.
“Cổ họng tớ đau.” Cô tội nghiệp nói.
“Cái này, là do hôm đó cậu giành mic hát liên tục, không cho người khác cơ hội hát chứ gì.” Tưởng Hi Văn một chút cũng không nể mặt cô.
“A, các cậu đều bắt nạt tớ.”
Mọi người cùng nhau cười đùa, chuyện này như vậy liền cho qua, nhưng tất cả mọi người đều không nhớ hỏi Vương Tĩnh Kỳ một chuyện, bạn của cô là ai, ngay cả người thông minh nhất là Tưởng Hi Văn cũng xem nhẹ vấn đề này.