Beta: Devil
Nói xong chuyện của mình, Vương Tĩnh Kỳ lại hỏi Vương ba làm sao lại bị thương.
Vương mẹ lau nước mắt nói: “Ba con hôm nay không biết ở bên ngoài nghe ai nói chuyện của con, về nhà liền nổi nóng.” Bà nói xong lại nhìn lại con gái. Vương Tĩnh Kỳ hiểu ra, chỉ biết vỗ nhẹ lên tay mẹ.
“Lúc ăn cơm trưa vẫn không thấy thoải mái nên uống nhiều hơn hai chén, ai biết uống xong, tức giận trong người cũng không áp chế xuống được, liền cứ như vậy tới Trương gia. Mẹ thấy vậy sợ có chuyện không may nên cũng đi theo. Khi mẹ tới đó, thấy ba con đã cùng người ta ầm ĩ lên, người Trương gia nói rất khó nghe, còn nói ba con không biết dạy dỗ con cái, con cũng biết ba con là người sĩ diện cỡ nào, bị nói như vậy làm sao chịu được, mới đem phòng khách người ta làm loạn lên, sau đó không biết như thế nào, ba con bị ba Trương Dương đẩy ngã, sau đó liền gãy xương.” Vương mẹ nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, nước mắt vốn đã ngừng nay lại chảy xuống.
Vương Tĩnh Kỳ bình tĩnh phân tích một chút, cả hai người đều có lỗi sai, nhưng rõ ràng hành vi của Trương ba đã đủ khép vào tội cố ý gây thương tích.
“Sau đó người Trương gia có đưa ba tới bệnh viện không?”
“Nào có, bọn họ nói chuyện không liên quan đến bọn họ, mẹ cũng không nói lại bọn họ, chỉ có thể đưa ba con đến bệnh viện trước.” Vương mẹ nghĩ đến tình cảnh đáng sợ lúc ấy, khóc càng thương tâm hơn.
Vậy có nghĩa là Trương gia không muốn chịu trách nhiệm.
“Mẹ đã gọi điện thoại cho anh con chưa?” Cô cảm thấy chuyện này vẫn là để anh cô nói sẽ thuyết phục hơn, nhưng cô tới đây đã một lúc rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng anh cô đâu cả, chẳng lẽ là chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật.
“Gọi rồi, gọi anh con xong mẹ mới gọi cho con. Có thể là kẹt xe nên anh con vẫn chưa tới.” Vương mẹ cũng không biết tại sao con mình còn chưa tới.
Bây giờ là hai, ba giờ chiều, làm sao còn kẹt xe được. Xem ra đừng hi vọng anh trai tới.
Cô liền cầm lấy di động, gọi cho cảnh sát để báo án.
Vương mẹ nghe thấy cô gọi điện cho cảnh sát, sợ hãi nói: “Sao con lại gọi điện báo cảnh sát, như vậy là nguy á, ba con làm loạn phòng khách nhà người ta, nếu cảnh sát tới, bắt ba con thì phải làm sao?”
“Mẹ đừng lo, ba con nhiều lắm chỉ phải chịu chút trách nhiệm dân sự thôi, bồi thường chút tiền là được. Ba Trương Dương là tội cố ý gây thương tích, không chỉ phải chịu trách nhiệm bồi thường dân sự mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự. Ba đã bị như vậy rồi, không thể để yên cho Trương gia bọn họ được.” Vương Tĩnh Kỳ cũng không biết nhiều lắm, nhưng cô có thể khẳng định, nói về lỗi, ba cô khẳng định không có lớn bằng ba Trương Dương.
“Thật không? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương mẹ nói.
“Ai là người nhà bệnh nhân Vương Kiến Phương, nhanh chóng đóng viện phí, nếu không sẽ không thực hiện phẫu thuật được.” Một hộ sĩ đứng ở hành lang hô lên.
Vương Tĩnh Kỳ đứng dậy nói: “Vâng, tôi lập tức tới đóng.”
Vương mẹ kéo con gái lại hỏi: “Con có tiền không? Ba con còn chưa ra ngoài, mẹ không biết ông ấy đem tiền giấu ở đâu.” Phía trước hộ sĩ cũng đã nhắc vài lần nhưng bà không biết tiền trong nhà để ở đâu, dù có sốt ruột cũng không biết lấy đâu ra để đóng.
“Mẹ yên tâm đi, con có tiền mà, giờ mẹ ngồi ở đây đi, con đi lấy tiền.” Vương Tĩnh Kỳ nói.
Không giống như sau này, ngay cả khi có bảo hiểm y tế, lúc nằm viện cũng phải đóng tiền trước, sau đó cầm hóa đơn của bệnh viện tới công ty bảo hiểm lấy lại. Sau này, chỉ cần đưa chứng minh thư ra, sẽ trả tiền trực tiếp luôn.
Làm Vương Tĩnh Kỳ phải tới ngân hàng lấy năm ngàn đồng, đóng viện phí hết ba ngàn, sau đó tới tìm mẹ. Áng chừng giải phẩu cũng đã xong đi.
Khi cô đến khoa chấn thương chỉnh hình, thấy anh trai cùng với mẹ đang ngồi trên băng ghế chờ.
“Anh đến rồi.” Vương Tĩnh Kỳ tuy biết đại ca khó xử nhưng với chuyện anh cô không thể tới đúng lúc, không thực hiện tốt nghĩa vụ của của một người con, cô vẫn thấy không vui.
“Tĩnh Kỳ, đóng viện phí rồi sao?” Vương Tuấn Kỳ cảm thấy mình thật mất mặt.
Sau khi nhận được điện thoại của mẹ, hắn liền gọi cho vợ ngay, kêu vợ chuẩn bị ít tiền, mặc kệ thế nào, người nằm viện là ba mình, thân là con trai, chút tiền này nhất định phải đưa, lại nói tài sản sau này của Vương ba cũng sẽ giao lại cho hắn nên sớm muộn gì số tiền này cũng thu hồi về. Nhưng vợ hắn liền nói không có. Hắn đương nhiên không tin, nhưng tiền nằm trong tay vợ, hắn cũng không có biện pháp. Vợ hắn nói không có tiền, hắn chỉ có thể mượn đồng nghiệp của mình, nhưng bây giờ rất khó mượn được tiền, hơn nữa hắn vẫn là người làm tạm thời, chưa phải nhân viên chính thức, sau khi hỏi mượn tất cả mọi người, cũng không có ai có tiền cho hắn mượn. Cũng không còn cách nào khác, hắn đành tay không tới bệnh viện. Tới đây, liền nghe mẹ hắn nói em gái đi đóng tiền viện phí cho ba, hắn cảm thấy thật mất mặt.
“Vâng, đóng rồi, em đóng trước ba ngàn, nếu không đủ lại đóng thêm. Ba ra chưa?”
“Chưa ra, Tĩnh Kỳ, anh vừa nghe mẹ nói em muốn li hôn với Trương Dương phải không?” Vương Tuấn Kỳ nhìn em gái hỏi, tuy rằng thời gian trước vợ hắn khuyên hắn nên quên chuyện này đi, nhưng trong lòng hắn vẫn để ý chuyện này.
“Đúng vậy, em muốn li hôn với hắn.” Vương Tĩnh Kỳ không biết anh trai có ý gì, có điều mặc kê có ý gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của cô.
“Anh ủng hộ em.” Vương Tuấn Kỳ nghe xong quyết định của em gái, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vương Tĩnh Kỳ nghe vậy mới lộ ra tươi cười nói: “Em cám ơn.”
Trong quá trình ba người chờ đợi, có hai nhân viên cảnh sát tới điều tra tình huống, Vương mẹ vừa khóc vừa kể lại sự việc một lần nữa, sau đó các đồng chí cảnh sát động viên, an ủi một lượt mới rời đi.
Không lâu sau, Vương ba liền được đẩy ra từ phòng giải phẫu.
Nhìn Vương ba nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trong lòng Vương Tĩnh Kỳ cũng không thể nào không sợ hãi.
Vương mẹ thấy chồng mình bất tỉnh nhân sự, liền khóc lên, sau khi được bác sĩ cam đoan khi hết thuốc tê có thể tỉnh mới ngưng khóc.
Ba người lại đợi tới thời gian ăn cơm chiều, Vương ba mới tỉnh lại. Nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ, Vương ba liền trợn mắt, tuy vẫn còn suy yếu nhưng vẫn bày ra bộ dáng muốn đánh người.
Vương Tĩnh Kỳ bây giờ cũng không sợ ba mình, bây giờ ba mình như vậy, chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể đẩy ngã ngay, đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ, đó là ba cô, cho dù người khác vô tình, cô cũng không coi như họ hoàn toàn vô ý.
Vương mẹ thấy chồng mình mang bộ dạng tức giận, sợ ông lại nổi nóng, liền chạy lại giường bệnh, đem những lời mà con gái kể, kể lại một lần nữa cho ông.
Vương ba sau khi nghe xong, tuy rằng biết lời nói của mấy người kia không phải thật, con gái mình li hôn là do lỗi của Trương gia, nhưng ánh mắt nhìn Vương Tĩnh Kỳ vẫn không thoải mái chút nào.
Cũng chỉ nói với cô mấy chữ: “Đi ra ngoài.”
Vương Tĩnh Kỳ cũng biết điều, liền đi ra ngoài, dù sao những gì mình có thể làm đều đã làm xong, giờ ở đây cũng không có làm thêm được gì.
Cô biết, bởi vì bây giờ ba đang nằm viện, nên trừng phạt của cô mới tạm hoãn lại, chờ ba cô xuất viện, cô liền phải thu dọn đồ đạc ra ngoài.
Ba cô không quan tâm ai đúng, ai sai, ông chỉ biết là con gái li hôn là làm cho ông mất mặt, kết quả khẳng định là phải cút ra ngoài.