Hai anh em Vương Tĩnh Kì ngồi trong xe công vụ lảo đảo đến cục cảnh sát, Triệu Giang và Trương Dương đã đến.
Vương Tĩnh Kì vừa đi vừa đánh giá hai người.
Tinh thần hai người đó hôm nay không tốt lắm, Triệu Giang tuy đã cố gắng bày ra khuôn mặt vui vẻ nhưng nhìn qua là biết không được tự nhiên rồi.
Còn Trương Dương thì cũng uể oải không kém. Hôm nay tuy hắn xuất hiện với quần áo Tây, nhưng trên mặt cũng đã xuất hiện những nếp nhăn. Có lẽ mấy ngày vừa rồi ở trại giam làm tinh thần hắn sa sút.
Đang nhìn mặt hắn, Vương Tĩnh Kì liền nhíu mày, thật có chút vô cùng thê thảm.
Lúc cô dánh nhau với họ đã cố gắng chú ý tới bản thân nhưng có một vài phần vẫn không tránh khỏi bị thương, hiện tại đã nửa tháng trên những chỗ bị thương đã xuất hiện sẹo.
Cô quay đầu nhìn xem anh mình, cảm thấy anh ấy được Chu Cẩn Du trông nom thật là tốt.
Triệu Giang nhìn anh em nhà Trương gia tuy không muốn nhưng vì mình là người lớn hơn nữa cũng là phụ nữ, nên bà vẫn lôi con trai đi cùng, sau đó có chút lấy lòng nói: "Tĩnh Kì đến đây."
Trương Dương đưa bàn tay bị thương của mình ra nhìn Vương Tĩnh Kì đi vào.
Vương Tĩnh Kì làm sao có thể không biết Trương gia như thế nào, nên cô không để ý hai người họ mà đi thẳng tới chỗ cảnh sát để giải quyết công việc.
Vương Tuấn Kì không tiếp xúc với Trương gia nhiều, cũng không biết việc cô con gái nhà Trương gia đã đến cơ quan của em mình làm loạn, nhưng là nghĩ đến cuộc náo loạn tối hôm đó trong bệnh viện, thì anh liền nhìn những người trong Trương gia không mấy thiện cảm. Thấy em gái không để ý thì cũng bắt chước đi qua, ngó lơ.
Bị bơ, hai mẹ con Trương gia hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng là do tình hình hiện tại: ba Trương và hai cô con gái đang ở trong đó, nếu biểu hiện không tốt, còn có khả năng chịu phạt chung, vậy nên họ mới đi theo hai anh em Vương gia vào văn phòng.
Về việc này Chu cục trưởng nắm rất rõ, vậy nên mọi người vừa ngồi vào chỗ anh liền vào thẳng vấn đề.
"Cả hai bên đều đã đến, vậy chúng ta sẽ bắt đầu luôn." Anh nghiêm túc nói.
"Chuyện đã trải qua tôi cũng không nói nữa, cơ quan kiểm tra cũng đã điều tra, nắm được một vài điểm trọng yếu. Lần này gặp mặ chủ yếu là muốn lấy ý kiến của gia đình người bị hại. Bởi vì lần này cả hai bên đều có lỗi, hơn nữa người bị hại bị thương không nhiều" Triệu cảnh sát đi đi lại lại nói.
Cả hai bên cũng đều im lặng.
Chu cục trưởng đã nói những gì cần nói, bây giờ là tới lúc hai bên gia đình đàm phán.
Triệu Giang xem cũng không có chuyện gì để nói với nhà họ Vương, nhưng nghĩ tới Vương Tĩnh Kì tính cách mềm yếu, liền cố tình chảy nước mắt.
"Tĩnh Kì, chuyện lần trước ở bệnh viện, dì xin lỗi con. Tiểu Mẫn tuổi trẻ không hiểu chuyện, mấy ngày vừa rồi ở trong đó con bé cũng đã ân hận rất nhiều, con cứ coi như nể mặt dì tha cho nó được không." Bà nói xong còn lấy giấy lau nước mắt.
Vương Tĩnh Kì thấy vậy, lập tức quay mặt đi, nhìn anh mình, suy nghĩ tới dáng vẻ của Trương Dương hiện tại, tâm tình không hiểu sao tốt lên.
"Nếu chúng ta đã muốn như vậy: đem chuyện này giải quyết nhanh gọn thì tốt. Nhưng tôi vẫn muốn nói: Tôi hy vọng Trương Mẫn sẽ được quản lí nghiêm ngặt hơn. Nếu còn nhỏ tuổi mà đã như vậy thì sau này ra ngoài sẽ như thế nào." Vương Tĩnh Kì nói.
Triệu Giang liền cứng đờ người, không nghe thấy ý châm chọc trong lời nói của cô, nói tiếp: "Con và Trương Dương cũng đã không còn trẻ, tuy rằng giữa chúng ta xuất hiện khá nhiều mâu thuẫn, nhưng chúng ta bây giờ vẫn là người một nhà mà. Nếu là người một nhà, tốt nhất chúng ta nên đóng cửa bảo nhau, để người ngoài nghe thấy sẽ không tốt đâu.
Với lại nếu hôm đó ba con không phải vừa tới đã đánh mắng thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này." Trong lời nói của bà có ý là chuyện này chính là trách nhiệm của nhà cô.
"Được rồi, dù tính tính không tốt nhưng đó cũng là ba tôi, tôi chỉ là một nữ nhân gặp chuyện như vậy chắc chắn là không thể bỏ qua rồi.
Nhưng không là người nhà thì cũng không nhất thiết phải trở thành kẻ thù.
Hy vọng tất cả chúng ta sẽ xử lí tốt chuyện này." Vương Tĩnh Kì chậm rãi nói.
Chuyện này hai anh em cô cũng đã bàn bạc qua, đều đồng ý giải hòa, nguyên nhân lần này ai cũng biết, nếu không phải ba Vương tới gây sự thì sẽ xảy ra chuyện này sao. Vậy nên nhà họ Vương cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm. Hiện tại tình hình của ba Vương cũng coi như là ổn, chỉ cần ở bệnh viện điều trị chân nữa là ổn. Như vậy với nhà họ Vương cũng đã là tốt rồi.
"Tôi đồng ý ly hôn, cũng đồng ý cho cô ba vạn đồng. Còn tiền thuốc men của ba cô, chúng tôi sẽ trả toàn bộ. Chỉ cần các người không kiện ba tôi là được." Từ nãy tới giờ không có mở miệng nhưng đột nhiên Trương Dương cúi đầu âm trầm nói.
Triệu Giang ở bên cạnh còn đang muốn nói thêm điều kiện, không ngờ con trai đã nói thẳng ra rồi, như vậy khác nào cò kè mặc cả. Bà hiện tại đang giận con trai một chút.
Hắn làm như vậy là để anh em Vương Tĩnh Kì trở tay không kịp, không lẽ họ là người bán thuốc. Hay bởi vì Trương Đông Thăng đang trong trại tạm giam?
"Cứ làm như thế đi. Tiền thuốc men nhà các anh phải trả, nhưng chi bao nhiêu, báo lại cho tôi biết là được." Vương Tĩnh Kì đồng ý ngay, mọi việc có thể giải quyết nhanh như vậy cũng thật tốt.
Trương Dương ngẩng đầu nhìn cô, rốt cục nói tiếng người: "Nhiều năm như vậy, tôi rất xin lỗi, cái này xem như tôi bồi thường cho cô."
Vương Tĩnh Kì vẫn kinh ngạc, nhưng vẫn có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận rồi.
"Khụ khụ, cô giáo Vương, tôi nghĩ nên nhắc cô một chút: Với tình trạng của ba cô, nói là bệnh nặng cũng không phải nhưng nó cũng không hẳn là bệnh nhẹ. Vậy nên thuốc men cũng không phải dùng một hai ngày là khỏi. Ngoài tiền viện phí còn rất nhiều loại tiền khác, nếu không muốn sau này xảy ra tranh chấp thì nên thương lượng bây giờ đi." Chu cục trưởng ở bên cạnh nghe được liền nhắc nhở vài câu.