Ba Vương thấy cô không cãi lại, không còn cớ gì để tiếp tục mắng nên vẻ mặt ngưng lại nói: “Nếu đã muốn ly hôn thì hiện tại nói gì cũng đều đã muộn, cô lớn như vậy, chuyện của cô chính mình cũng có thể tự quyết định, chúng ta cũng không thể cả đời đi dọn dẹp cho cô.”
Thái độ của ba Vương đúng là ngoài dự đoán của Vương Tĩnh Kỳ, vốn dĩ cô nghĩ rằng ba Vương vẫn sẽ mắng cô, sau đó bảo cô thu thập đồ đạc rồi ra khỏi nhà.
“Chúng ta không phải dựa vào cô một đứa nhỏ, cô còn có chị dâu. Cô hiện tại coi như đã li hôn, ở trong lòng chị dâu cô chắc cũng có suy nghĩ. Như vậy, cô đưa năm vạn kia cho mẹ cô để bà giúp cô cầm, nói với chị dâu cô đó là cô đưa phí sinh hoạt gia đình cũng có thể chặn miệng của nó. Chờ cô về sau kết hôn, còn bao nhiêu tiền thừa ta đều làm đồ cưới cho cô.” Ba Vương thản nhiên nói.
Lời nói của ba Vương vừa nói ra trong phòng yêu tĩnh trở lại.
Tuy phản ứng chậm một chút nhưng Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải là người ngốc, lời ba Vương nói làm sao cô có thể nghe không hiểu, nhưng đối với tính cách của ba Vương cô đúng là giật mình đôi chút.
Đây không phải là tham lam, muốn đoạt tiền li hôn của con gái sao?
“Ông, ông nói cái gì, con gái ở nhà như thế nào còn muốn tiền phí sinh hoạt?” Mẹ Vương không nhịn được ngồi bên cạnh nói nhỏ.
Vừa nghe mẹ Vương nói, ba Vương liền trừng mắt lên nhìn, quát: “Như thế nào, tôi đây là Lão Tử, đã nuôi dưỡng nó lúc nhỏ giờ còn phải nuôi dưỡng đến già. Nó dù sao cũng là gái đã từng kết hôn, về nhà mẹ đẻ cũng xem như là khách. Đến lúc đó, tôi như vậy cũng là đối tốt với nó rồi. Như thế nào, chúng ta là Vương gia, còn bởi vì một đứa con gái đã từng ly hôn mà làm gia đình không được yên sao.”
Mẹ Vương vốn không thể nói gì, phía sau lại bị cha Vương nghẹn khuất cũng không nói lên lời gì, chỉ lau nước mắt, đau lòng vì con gái nói: “Đó là con gái của chúng ta, là con gái của chúng ta mà.”
Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh không nói gì, lúc này cô thật đau lòng khi nhìn mẹ mình khóc, không có biện pháp gì, đó là mẹ của cô.
“Mẹ đừng khóc. Con nếu đã muốn li hôn, vốn ở nhà mẹ đẻ đã không đúng đạo lý. Con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, dù sao trong tay con cũng có số tiền này, về sau con sẽ suy nghĩ biện pháp.” Vương Tĩnh Kỳ thản nhiên nói.
“Ba, con đều muốn mọi việc tốt đẹp. Con ở nhà không được, con sẽ suy nghĩ việc thuê hoặc mua một căn nhà, tóm lại là cha mẹ đã già lại nuôi con nhiều năm như vậy, con như thế nào cũng không thể cứ gây phiền toái cho hai người.”
Vương Tĩnh Kỳ cầm túi đồ ăn mang theo ra khỏi bệnh viện đã là quá trưa, nhìn đồng hồ, cô thật sự là không còn thời gian, cô đưa tay vẫy taxi, bắt xe quay về trường học. Hôm nay cô xin nghỉ tới trưa, vì thời khóa biểu buổi sáng cô đều chuyển sang buổi chiều.
Ngồi ở trên xe taxi, nghĩ đến mẹ lúc ở bệnh viện không ngừng lau nước mắt, ba tức giận mắng, cô nở nụ cười, thành thật cười châm biếm.
Bất kể quá trình có phức tạp như thế nào, cô hiện tại đã được tự do, mặc kệ là Trương gia, cô vẫn là họ Vương.
Lúc ở bệnh viện, ba Vương đuổi cô đi và tuyên bố rằng cô gả đi ra ngoài đã như bát nước đổ đi, vĩnh viễn không thể quay lại Vương gia, Vương gia coi như không có đứa con gái mất mặt này.
Vương Tĩnh Kỳ nghĩ kỹ, đời này, cô sẽ không cùng Trương gia có quan hệ, đồng thời cũng không muốn ba mẹ mình làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, đời này cô sẽ sống tốt cuộc sống của mình.
Đương nhiên, đối với người già cần hiếu kính cô một chút cũng hiếu kính, lúc nãy ở bệnh viện cô đã cùng ba Vương thương lượng, về sau mỗi tháng cô sẽ cấp cho ba Vương hai trăm đồng làm phí phụng dưỡng.
Biết taxi dừng lại, trong đầu Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn nghĩ đến kế hoạch cuộc sống tương lai.
Trước hết cô lấy tiền mua một căn hộ, khi nào được giá sẽ bán, sau khi có tiền, cô sẽ mở một lớp dạy thêm, có thời gian sẽ đi du lịch khắp nơi trong cả nước. Cô cảm thấy cuộc sống hạnh phúc sắp bắt đầu.
Bất quá trước mắt chuyện trong trường học vẫn phải đối mặt.
Bởi vì hai ngày trước Trương Mẫn đến trường cô gây náo loạn, chắc toàn bộ giáo viên trong trường đều truyền tai nhau truyện Bát quái của cô, xem chừng cũng không dễ nghe.
Ngay cả anh bảo vệ giữ cửa gặp cô trên đường đến cũng thân thiết hỏi một câu: “Vương lão sư, chuyện tình trong nhà đều xử lý tốt cả rồi chứ.” Lực lượng Bát quái thật là hùng mạnh.
Sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ không tốt lắm, trừ bỏ trong lòng điên cuồng gào thét “Quan tâm cái rắm”, chỉ có thể ngậm miệng, mỉm cười chống đỡ.
Mỉm cười với mọi người trên đường, vừa đến văn phòng thì chuông báo vào lớp liền kêu.
Nói vài câu đơn giản làm yên lòng các đồng nghiệp quan tâm mình, cô cầm sách vở liền đi như bay tới lớp học.
Đương nhiên mục đích chính của việc cô chạy trốn vẫn là sợ trễ giờ dạy học. Sau khi tan học, Vương Tĩnh Kỳ quay về văn phòng, không riêng gì giáo viên trong phòng cô, còn có vài giáo viên ở phòng khác cũng quanh quẩn trong văn phòng của cô. Ví dụ như Giáo viên chủ nhiệm cấp ba cùng giáo viên bộ môn đều đến phòng cô thảo luận vấn đề giáo dục học sinh.
Trong đó có Ngô Mật Nhi lại không thèm che dấu ánh mắt trào phúng nhìn Vương Tĩnh Kỳ, giống như đợi xem trò cười của cô.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn cả phòng đầy người, giật giật khóe miệng, trong lòng thầm than thở, đời này từ khi trùng sinh đến nay chưa được bao lâu liền từ một giáo viên không có tiếng tăm gì nhanh chóng nổi tiếng, thật sự là khó khăn.
Bất quá cô biết một cửa này mình phải trải qua, bởi vì cô còn muốn ở tại đây làm việc, còn muốn lĩnh lương. Ở đây chính là đãi ngộ của nhân viên công chức nhà nước, là công việc ổn định, với hoàn cảnh hiện tại của mình, nhiệm vụ hàng đầu của cô bây giờ là làm việc thật tốt, còn phải chăm chỉ kiếm tiền.
Điều chỉnh tốt tâm tình, cô thoải mái bước vào phòng làm việc, chào hỏi mọi người, đem giáo trình để lên bàn, chưa kịp uống ngụm trà đã bị một đống câu hỏi vây quanh.
Vương Tĩnh Kỳ cố gắng mỉm cười, điều gì có thể nói được thì sẽ nói, điều gì không thể cô chỉ cười cho qua. Nói chung, tất cả mọi người trong trường đều biết cô đã li hôn.
Đến buổi tối trở về ký túc xá, cô vốn không có kiêng dè gì, đem mọi chuyện của mình mấy ngày qua kể cho mọi người trong phòng nghe cuối cùng còn nhấn mạnh mình hiện tại thật sự là người cô đơn, về sau cần các chị em quan tâm, thương xót kẻ hèn mọn này.
Đối với chuyện ly hôn của cô, Từ Mộc Nghiên an ủi nói: “Tĩnh Kỳ đừng thương tâm, cậu còn có mọi người trong phòng, chúng mình chính là người nhà của cậu, về sau có chuyện gì đều nói với chúng mình.”
Điều này làm cho Vương Tĩnh Kỳ bối rối và cảm động.
Đối với việc cô li hôn, Vương Dĩnh phát biểu ý kiến: “Chúng ta đều là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, cây này không được chúng ta sẽ tìm một rừng cây khác để chặt, cậu yên tâm, chuyện chung thân đại sự của cậu chị đây chịu trách nhiệm, khẳng định sẽ tìm cho cậu một người đàn ông so với Trương Dương còn tốt gấp trăm, gấp ngàn lần.”
Đối với lời nói của Vương Dĩnh, Vương Tĩnh Kỳ cực kỳ nghi ngờ. Chính bản thân cô ấy còn không tìm được người đàn ông nào cho mình, thế nào còn có thể lo lắng cho cô.
Đối với việc li hôn của cô Tưởng Hi Văn cũng phát biểu một cách bất mãn: “Như thế nào, cậu chẳng lẽ đưa gia đình năm vạn đồng sao? Cậu ngốc à, cậu có biết hiện tại ra ngoài sống xem như là hai bàn tay trắng không? Không có tiền đồ, nếu không có ít tiền bên mình, cậu nói xem về sau phải làm thế nào?”
Đối với giá trị của bản thân, Vương Tĩnh Kỳ mặc niệm một phút, nhưng cô không xấu hổ khi nói với mọi người trong phòng, cô cũng biết hai tay cầm tiền cũng có người muốn lấy.
Ba Vương thấy cô không cãi lại, không còn cớ gì để tiếp tục mắng nên vẻ mặt ngưng lại nói: “Nếu đã muốn ly hôn thì hiện tại nói gì cũng đều đã muộn, cô lớn như vậy, chuyện của cô chính mình cũng có thể tự quyết định, chúng ta cũng không thể cả đời đi dọn dẹp cho cô.”
Thái độ của ba Vương đúng là ngoài dự đoán của Vương Tĩnh Kỳ, vốn dĩ cô nghĩ rằng ba Vương vẫn sẽ mắng cô, sau đó bảo cô thu thập đồ đạc rồi ra khỏi nhà.
“Chúng ta không phải dựa vào cô một đứa nhỏ, cô còn có chị dâu. Cô hiện tại coi như đã li hôn, ở trong lòng chị dâu cô chắc cũng có suy nghĩ. Như vậy, cô đưa năm vạn kia cho mẹ cô để bà giúp cô cầm, nói với chị dâu cô đó là cô đưa phí sinh hoạt gia đình cũng có thể chặn miệng của nó. Chờ cô về sau kết hôn, còn bao nhiêu tiền thừa ta đều làm đồ cưới cho cô.” Ba Vương thản nhiên nói.
Lời nói của ba Vương vừa nói ra trong phòng yêu tĩnh trở lại.
Tuy phản ứng chậm một chút nhưng Vương Tĩnh Kỳ cũng không phải là người ngốc, lời ba Vương nói làm sao cô có thể nghe không hiểu, nhưng đối với tính cách của ba Vương cô đúng là giật mình đôi chút.
Đây không phải là tham lam, muốn đoạt tiền li hôn của con gái sao?
“Ông, ông nói cái gì, con gái ở nhà như thế nào còn muốn tiền phí sinh hoạt?” Mẹ Vương không nhịn được ngồi bên cạnh nói nhỏ.
Vừa nghe mẹ Vương nói, ba Vương liền trừng mắt lên nhìn, quát: “Như thế nào, tôi đây là Lão Tử, đã nuôi dưỡng nó lúc nhỏ giờ còn phải nuôi dưỡng đến già. Nó dù sao cũng là gái đã từng kết hôn, về nhà mẹ đẻ cũng xem như là khách. Đến lúc đó, tôi như vậy cũng là đối tốt với nó rồi. Như thế nào, chúng ta là Vương gia, còn bởi vì một đứa con gái đã từng ly hôn mà làm gia đình không được yên sao.”
Mẹ Vương vốn không thể nói gì, phía sau lại bị cha Vương nghẹn khuất cũng không nói lên lời gì, chỉ lau nước mắt, đau lòng vì con gái nói: “Đó là con gái của chúng ta, là con gái của chúng ta mà.”
Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh không nói gì, lúc này cô thật đau lòng khi nhìn mẹ mình khóc, không có biện pháp gì, đó là mẹ của cô.
“Mẹ đừng khóc. Con nếu đã muốn li hôn, vốn ở nhà mẹ đẻ đã không đúng đạo lý. Con gái gả đi rồi như bát nước hắt đi, dù sao trong tay con cũng có số tiền này, về sau con sẽ suy nghĩ biện pháp.” Vương Tĩnh Kỳ thản nhiên nói.
“Ba, con đều muốn mọi việc tốt đẹp. Con ở nhà không được, con sẽ suy nghĩ việc thuê hoặc mua một căn nhà, tóm lại là cha mẹ đã già lại nuôi con nhiều năm như vậy, con như thế nào cũng không thể cứ gây phiền toái cho hai người.”
Vương Tĩnh Kỳ cầm túi đồ ăn mang theo ra khỏi bệnh viện đã là quá trưa, nhìn đồng hồ, cô thật sự là không còn thời gian, cô đưa tay vẫy taxi, bắt xe quay về trường học. Hôm nay cô xin nghỉ tới trưa, vì thời khóa biểu buổi sáng cô đều chuyển sang buổi chiều.
Ngồi ở trên xe taxi, nghĩ đến mẹ lúc ở bệnh viện không ngừng lau nước mắt, ba tức giận mắng, cô nở nụ cười, thành thật cười châm biếm.
Bất kể quá trình có phức tạp như thế nào, cô hiện tại đã được tự do, mặc kệ là Trương gia, cô vẫn là họ Vương.
Lúc ở bệnh viện, ba Vương đuổi cô đi và tuyên bố rằng cô gả đi ra ngoài đã như bát nước đổ đi, vĩnh viễn không thể quay lại Vương gia, Vương gia coi như không có đứa con gái mất mặt này.
Vương Tĩnh Kỳ nghĩ kỹ, đời này, cô sẽ không cùng Trương gia có quan hệ, đồng thời cũng không muốn ba mẹ mình làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, đời này cô sẽ sống tốt cuộc sống của mình.
Đương nhiên, đối với người già cần hiếu kính cô một chút cũng hiếu kính, lúc nãy ở bệnh viện cô đã cùng ba Vương thương lượng, về sau mỗi tháng cô sẽ cấp cho ba Vương hai trăm đồng làm phí phụng dưỡng.
Biết taxi dừng lại, trong đầu Vương Tĩnh Kỳ vẫn còn nghĩ đến kế hoạch cuộc sống tương lai.
Trước hết cô lấy tiền mua một căn hộ, khi nào được giá sẽ bán, sau khi có tiền, cô sẽ mở một lớp dạy thêm, có thời gian sẽ đi du lịch khắp nơi trong cả nước. Cô cảm thấy cuộc sống hạnh phúc sắp bắt đầu.
Bất quá trước mắt chuyện trong trường học vẫn phải đối mặt.
Bởi vì hai ngày trước Trương Mẫn đến trường cô gây náo loạn, chắc toàn bộ giáo viên trong trường đều truyền tai nhau truyện Bát quái của cô, xem chừng cũng không dễ nghe.
Ngay cả anh bảo vệ giữ cửa gặp cô trên đường đến cũng thân thiết hỏi một câu: “Vương lão sư, chuyện tình trong nhà đều xử lý tốt cả rồi chứ.” Lực lượng Bát quái thật là hùng mạnh.
Sắc mặt Vương Tĩnh Kỳ không tốt lắm, trừ bỏ trong lòng điên cuồng gào thét “Quan tâm cái rắm”, chỉ có thể ngậm miệng, mỉm cười chống đỡ.
Mỉm cười với mọi người trên đường, vừa đến văn phòng thì chuông báo vào lớp liền kêu.
Nói vài câu đơn giản làm yên lòng các đồng nghiệp quan tâm mình, cô cầm sách vở liền đi như bay tới lớp học.
Đương nhiên mục đích chính của việc cô chạy trốn vẫn là sợ trễ giờ dạy học. Sau khi tan học, Vương Tĩnh Kỳ quay về văn phòng, không riêng gì giáo viên trong phòng cô, còn có vài giáo viên ở phòng khác cũng quanh quẩn trong văn phòng của cô. Ví dụ như Giáo viên chủ nhiệm cấp ba cùng giáo viên bộ môn đều đến phòng cô thảo luận vấn đề giáo dục học sinh.
Trong đó có Ngô Mật Nhi lại không thèm che dấu ánh mắt trào phúng nhìn Vương Tĩnh Kỳ, giống như đợi xem trò cười của cô.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn cả phòng đầy người, giật giật khóe miệng, trong lòng thầm than thở, đời này từ khi trùng sinh đến nay chưa được bao lâu liền từ một giáo viên không có tiếng tăm gì nhanh chóng nổi tiếng, thật sự là khó khăn.
Bất quá cô biết một cửa này mình phải trải qua, bởi vì cô còn muốn ở tại đây làm việc, còn muốn lĩnh lương. Ở đây chính là đãi ngộ của nhân viên công chức nhà nước, là công việc ổn định, với hoàn cảnh hiện tại của mình, nhiệm vụ hàng đầu của cô bây giờ là làm việc thật tốt, còn phải chăm chỉ kiếm tiền.
Điều chỉnh tốt tâm tình, cô thoải mái bước vào phòng làm việc, chào hỏi mọi người, đem giáo trình để lên bàn, chưa kịp uống ngụm trà đã bị một đống câu hỏi vây quanh.
Vương Tĩnh Kỳ cố gắng mỉm cười, điều gì có thể nói được thì sẽ nói, điều gì không thể cô chỉ cười cho qua. Nói chung, tất cả mọi người trong trường đều biết cô đã li hôn.
Đến buổi tối trở về ký túc xá, cô vốn không có kiêng dè gì, đem mọi chuyện của mình mấy ngày qua kể cho mọi người trong phòng nghe cuối cùng còn nhấn mạnh mình hiện tại thật sự là người cô đơn, về sau cần các chị em quan tâm, thương xót kẻ hèn mọn này.
Đối với chuyện ly hôn của cô, Từ Mộc Nghiên an ủi nói: “Tĩnh Kỳ đừng thương tâm, cậu còn có mọi người trong phòng, chúng mình chính là người nhà của cậu, về sau có chuyện gì đều nói với chúng mình.”
Điều này làm cho Vương Tĩnh Kỳ bối rối và cảm động.
Đối với việc cô li hôn, Vương Dĩnh phát biểu ý kiến: “Chúng ta đều là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, cây này không được chúng ta sẽ tìm một rừng cây khác để chặt, cậu yên tâm, chuyện chung thân đại sự của cậu chị đây chịu trách nhiệm, khẳng định sẽ tìm cho cậu một người đàn ông so với Trương Dương còn tốt gấp trăm, gấp ngàn lần.”
Đối với lời nói của Vương Dĩnh, Vương Tĩnh Kỳ cực kỳ nghi ngờ. Chính bản thân cô ấy còn không tìm được người đàn ông nào cho mình, thế nào còn có thể lo lắng cho cô.
Đối với việc li hôn của cô Tưởng Hi Văn cũng phát biểu một cách bất mãn: “Như thế nào, cậu chẳng lẽ đưa gia đình năm vạn đồng sao? Cậu ngốc à, cậu có biết hiện tại ra ngoài sống xem như là hai bàn tay trắng không? Không có tiền đồ, nếu không có ít tiền bên mình, cậu nói xem về sau phải làm thế nào?”
Đối với giá trị của bản thân, Vương Tĩnh Kỳ mặc niệm một phút, nhưng cô không xấu hổ khi nói với mọi người trong phòng, cô cũng biết hai tay cầm tiền cũng có người muốn lấy.