"Tạm biệt, hẹn gặp lại” - Nhìn hai chiếc thuyền lớn nhỏ dần dần đi xa, Niệm Từ hưng phấn thiếu chút nữa lấy khăn tay ra vẫy vẫy chào mọi người. Trong khoảng thời gian vừa rồi, nàng thật là mệt mỏi, vừa phải cẩn thận giúp đỡ Quách Tĩnh học Cửu Âm Chân Kinh, lại phải thúc đẩy cho chuyện tốt của hắn cùng Hoàng Dung, tránh được ba cuộc tỷ thí cùng với sự việc chìm thuyền kia, còn lúc nào cũng phải cẩn thận để không bị lộ tẩy nữa. Niệm Từ cảm thấy tế bào não của mình đã tổn thương quá nhiều, cần phải cấp bách tĩnh tâm nghĩ ngơi lấy lại sức khỏe. Thật may là con ruồi phiền toái cũng đã đi hết rồi, nhanh nhất cũng phải đến mười lăm tháng tám mới phải gặp mặt lại, thấp thỏm bất an rốt cục cũng đã có thể buông xuống .
Thật ra Niệm Từ không biết được, mấy người kia sau khi lên thuyền đi thì mọi chuyện lại tiếp tục phát triển theo mạch truyện của Kim lão gia. Âu Dương Phong vì Cửu Âm Chân Kinh cùng Hoa Sơn Luận Kiếm sắp tới nên đến đảo Đào Hoa cầu hôn nhưng không được như ý nguyện. Biết Quách Tĩnh đã được Lão Ngoan Đồng dạy cho Cửu Âm Chân Kinh, nên dĩ nhiên sẽ không buông tha cơ hội này. Lên thuyền đi được một lúc thì âm thầm gọi thuộc hạ quen thuộc thủy tính lẻn vào, trong lúc Hoàng Dung và Quách Tĩnh không để ý đề phòng thì đục thủng đáy thuyền, nước biển rất nhanh chóng tràn vào trong thuyền. Hoàng Dung tuy là công phu ở dưới nước rất cao, nhưng một tay khó có thể cứu được hết mọi người. Nàng không có cách nào bảo vệ cùng lúc cả ba người kia, nên bất đắc dĩ phải lên thuyền đạo tặc của Âu Dương Phong. Kế tiếp Lão Ngoan Đồng đánh cuộc thua phải nhảy xuống biển ngao du với cá mập, Quách Tĩnh sửa lại kinh thư, Âu Dương Phong đốt thuyền diệt khẩu, Hồng Thất Công trúng độc, sau đó mọi người vô tình gặp lại ở đảo Minh Hà, thi kế phế hai chân của Âu Dương Khắc, sau đó hợp lực trở về lại Trung Nguyên. Chuyện xưa đâu vào đó tiến hành, còn Niệm Từ thì cho là đã sửa lại số phận của mọi người, nên đem chuyện của mọi người quăng ra sau không quan tâm nữa, tập trung tinh lực bắt đầu học công phu của đảo Đào Hoa.
Ngày thứ hai sau khi bị Hoàng Dược Sư dụ dỗ, Niệm Từ đem mọi thứ mình biết được thi triển ra cho hắn xem. Thật ra cũng chỉ là Không Minh Quyền cùng với công phu nội gia của Toàn Chân giáo do Chu Bá Thông dạy mà thôi. Sau khi trải qua khảo nghiệm của sư phụ, nàng biết được võ công của mình đã đạt được cảnh giới mà người bình thường phải học trong năm đến sáu năm, nếu tính khoảng thời gian ngắn ngủi nàng ở nơi này thì có thể nói là nàng đã tiến bộ rõ rệt. Việc này không thể không kể tới công lao của Lão Ngoan Đồng, do được hắn nhiều lần viện thủ truyền nội lực cho nàng, cộng thêm nàng siêng năng tập luyện nên mới có được thành quả như hôm nay.
“Vi sư mấy ngày trước nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, phát hiện ra trong đó có bộ Dịch Cân Đoán Cốt. Nó không chỉ là biện pháp tốt nhất để trị liệu nội thương, mà nội công của chính tông Đạo gia nếu cùng lúc sử dụng với công phu này thì có thể mang lại hiệu quả rất cao. Ngươi trùng hợp luyện công phu nội gia của Toàn Chân giáo, nên vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi khẩu quyết của bộ Dịch Cân Đoán Cốt, chỉ cần ngươi đem hai bộ nội công kết hợp thật tốt với nhau, nội công của ngươi sẽ thăng tiến không thể lường được. Vậy nên trước hết không cần phải vội vã luyện tập võ công của bổn môn!”
“Có thật không? Thật tốt quá! Tạ ơn sư phụ, con cũng muốn cảm ơn đại ca”- Niệm Từ nghe tới đó rất là cao hứng. Nội công của mình cất công luyện tập, nếu mà bắt buộc phải bỏ đi thì mình sẽ cảm thấy rất tiếc nha.
“Trước hết chớ vội cao hứng. Công phu nội gia của ta có thể không cần luyện, nhưng võ công của bổn môn cũng không được có nửa điểm lơ là. Không Minh Quyền có thể giữ lại, nhưng tuyệt học cả đời của sư phụ cũng không thể học ít hơn”
“Vậy người muốn đệ tử học cái gì đây?”
“Trước tiên học Bích Ba chưởng pháp, sau đó học Toàn Phong Tảo Diệp chân pháp cùng với Lạc Anh Thần Kiếm là được, tránh tham thì thâm. Bích Ba chưởng pháp là công phu nhập môn của đảo Đào Hoa, mặc dù đơn giản dễ hiểu nhưng cũng đã hàm chứa đạo lý căn bản của võ học đảo Đào Hoa. Toàn Phong Tảo Diệp Chân Pháp cùng với Lạc Anh Thần Kiếm nếu kết hợp sử dụng với Hỗ Bác Quyền Thuật thì cho dù công phu của ngươi trước mắt không mạnh, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì trong nửa khắc một khắc cũng sẽ không thể đụng tới ngươi. Còn có khinh công của bổn môn nhất định phải tập, nếu những công phu trên không làm gì được đối phương thì ba mươi sáu kế chạy trốn vẫn là thượng sách. Khinh công tuyệt đỉnh đối với một cô gái mà nói chính là công phu bảo vệ mình tốt nhất. Những thứ khác như Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Đạn Chỉ Thần Công thì phải chờ cho nội công của ngươi mạnh lên lúc đó vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi!”
“Được, đệ tử xin nghe lời của sư phụ!”
“Còn nữa, công việc cấp bách trước mắt chính là dạy chữ cho ngươi. Ngươi rất thông minh, vi sư không định dùng phương pháp bình thường để dạy chữ cho ngươi. Cùng lúc với học tập võ công, hai thầy trò chúng ta sẽ cùng nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh. Cùng nghiên cứu có thể giúp ngươi biết chữ, lại có thể giúp được ngươi học võ, cũng không có làm trễ nãi tiến độ tu luyện của vi sư, một công ba việc ngươi thấy có được không?”
“Chỉ cần sư phụ không ngại đệ tử ngu dốt, Niệm Từ lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không chối từ!”
“Ừ! Phải chuẩn bị tử tưởng để chịu khổ. Tập võ công chân chính không giống như ngươi chơi trò chơi đơn giản cùng với Lão Ngoan Đồng mấy ngày nay đâu. Bất quá trước đây ngươi đã từng vào nam ra bắc, vi sư tin tưởng ngươi có thể khổ tận cam lai!”
Sau khi trò chuyện cùng sư phụ, Niệm Từ hừng hực khí thế vùi đầu vào quá trình học tập võ nghệ. May nhờ kiếp trước nàng từng được huấn luyện quân sự, còn phải chịu cảnh tăng ca làm thêm liên tục, nếu không thì chưa chắc nàng có thể trải qua khoảng thời gian học nghệ khó khăn này. Mỗi sáng giờ mẹo rời giường, mặt trời còn chưa lên thì Niệm Từ đã bắt tay vào học tập. Luyện tập hai canh giờ xong thì dùng bữa sáng, nghỉ ngơi một chút thì lại tiếp tục học tập võ thuật, cho đến buổi trưa nghỉ dùng cơm thì nàng mới có thời gian nghỉ một chút. Sau đó tiếp tục cùng Hoàng Dược Sư nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh để học chữ và nghiên cứu lý luận võ học. Xen kẽ trong đó, hắn còn dạy thêm cho nàng về thư pháp. Tới gần hoàng hôn thì Niệm Từ lại đứng ở bờ biển luyện tập khinh công vui vẻ tiễn đưa mặt trời xuống núi. Sau khi dùng bữa cơm chiều, hai thầy trò lại trở về thư phòng, tổng kết lại một ngày học tập, Hoàng Dược Sư sẽ trả lời những thắc mắc của nàng. Nếu còn thời gian thì nàng sẽ tiếp tục luyện tập thư pháp cho đến lúc đi ngủ. Giờ hợi, sau khi hai thầy trò chúc ngủ ngon, Niệm Từ trở về phòng thay đổi quần áo một chút, điều chỉnh hơi thở cùng với tâm tình, ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện nội công chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Từ khi Hoàng Dược Sư chính thức truyền thụ võ công cho nàng, hắn liền phụ trách bầu bạn bên người nàng. Lúc đầu là dạy nàng quyền cước cùng với khẩu quyết, giải quyết những vấn đề thắc mắc của nàng, lại tùy lúc chú ý tới tình trạng của đồ đệ, để phòng ngừa nàng tẩu hỏa nhập ma hoặc bị thương. Sau giờ ngọ lại ngồi ở thư phòng, cầm Cửu Âm Chân Kinh dạy cho nàng chữ viết cùng với truyền thụ cho nàng về lý luận võ công. Càng ở bên nhau lâu thì Hoàng Lão Tà lại càng đắc ý mình đã thu nhận được một cao đồ. Tư chất tập võ của nàng không phải là tốt nhất nhưng nàng lại có sức chịu đựng cao. Thức khuya dậy sớm để luyện công, chưa bao giờ có lời oán trách, trong quá trình tập võ có bị bầm tím sưng đỏ ở trên người cũng không có nhăn mày một cái. Lý luận về võ học chỉ cần giảng dạy qua một chút liền thấu hiểu, trên căn bản là dạy qua cho nàng một chữ lạ thì nàng sẽ không quên, đối với võ học thì cũng thấu triệt được căn cơ, có thể từ một suy ra ba vận dụng trong công phu của mình. Nàng không ngại học hỏi, có bất cứ gì không hiểu liền trao đổi cùng hắn, có lúc nàng còn có thể trợ giúp cho hắn những vấn đề khó khăn. Ở một trình độ nào đó thì Hoàng Dung nữ nhi của hắn cũng không theo kịp tiêu chuẩn của Niệm Từ. Nhưng nếu hắn biết nàng đã có kinh nghiệm làm việc, học tập phong phú nhiều năm, giao tiếp cùng nhiều dạng người khác nhau thì hắn sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.
Cuộc sống hai thầy trò trao đổi học tập từng ngày từng ngày trôi qua, công lực của Niệm Từ cũng từ từ tăng lên, Hoàng Dược Sư cũng thuận lợi tiến hành nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh. Chính vì vậy mà công lực của hắn so với lúc tỷ thí cùng Lão Ngoan Đồng tháng trước đã tăng thêm rất nhiều. Giữa hai người bọn họ càng lúc càng ăn ý. Thường thường, khi Niệm Từ ở bên bờ biển tập kiếm thì Hoàng Dược Sư ngồi ở một bên thổi tiêu làm bạn. Hoặc là ở trong thư phòng nàng vung bút rồng bay phượng múa thì hắn ngồi đó yên lặng đọc kinh sách.
Mới đầu, cường độ học tập cao cùng áp lực tư tưởng cũng khiến cho Niệm Từ không thích ứng kịp, chẳng qua là cắn chặt hàm răng gắng gượng trôi qua. Khi vừa tới Đại Tống này, nàng may mắn đụng phải Hoàng Dược Sư rồi đi tới đảo Đào Hoa, không cần phải phiền não về cơm ngày ba bữa, nên Niệm Từ cảm thấy rất cảm kích. Chưa kể, hắn lại còn dạy cho nàng tuyệt học cả đời của hắn, chuyện như thế này ở thời hiện đại của nàng cũng không có nhiều. Hơn nữa, bản lãnh này của Hoàng Dược Sư mấy trăm năm sau đã sớm bị thất truyền, hôm nay mình có cơ hội tập luyện thì trong giấc mộng cũng sẽ cười đến tỉnh.
Theo công lực dần dần tăng lên, Niệm Từ cũng từ từ thích ứng với tiến độ học tập, không những thế, nàng càng cảm thấy yêu thích cuộc sống đơn giản thuần phác này. Bận rộn tập võ, khẩn trương lao động trí óc, căn bản là nàng không có thời gian quan tâm tới cuộc sống trước đây. Buổi tối lại tập luyện nội công làm cho nàng không bị mộng mị gì thoải mái đi vào giấc ngủ. Tất cả khiến cho Niệm Từ càng lúc càng giống cô gái mười bảy mười tám tuổi chân chính, phát ra thần thái rực rỡ.
Sau khi nghiên cứu xong Cửu Âm Chân Kinh, buổi chiều ở thư phòng, Hoàng Dược Sư bắt đầu dạy cho nàng những thứ khác. Hắn đem cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, văn võ thao lược đắc ý của mình truyền dạy cho nàng. Khi còn nhỏ học ngoại khóa, Niệm Từ từng học viết chữ bằng bút lông, nên mặc dù chữ viết không quá tinh tế nhưng so với người mới học đã là rất tốt, Hoàng Dược Sư cảm thấy rất hài lòng dặn dò nàng luyện tập nhiều hơn. Còn đối với vẽ tranh, Niệm Từ không có ý thích gì đặc biệt. Sau khi nghe thấy sư phụ muốn dạy nàng vẽ tranh, thì nàng cầm bút theo trí nhớ vẽ ra hình mấy cô gái đẹp trong phim hoạt hình, đưa lên cho hắn xem.
“Ai lại dạy ngươi lại vẽ cái kiểu khoa trương quái dị như vậy?”- hắn nhìn qua thật lâu rồi hỏi.
“Không có ai dạy con cả. Đây đều là những hình khi còn bé con nhàm chán quá nên lấy nhánh cây vẽ trên mặt đất thôi. Người không cảm thấy ánh mắt thật to, lông mi lại vểnh vểnh lên vô cùng đẹp mắt ư?”
“Đẹp mắt thì đẹp, bất quá chưa bao giờ thấy có người vẽ tranh như vậy. Như vậy không phải là ngươi đã tự tạo nên một trường phái riêng, một phong cách đặc sắc riêng sao. Được rồi, vi sư cũng nuông chiều ngươi đến hư rồi, ngươi cứ tiếp tục giữ vững độc thành nhất phái của mình đi”
Nàng ngàn vạn không nghĩ tới mình chỉ tiện tay vẽ vài nét bút, thế nhưng lại có thể được một đại tông sư như hắn tán thưởng, từ đó miễn cho nàng phải học vẽ tranh theo quy củ truyền thống, cũng tự lập thành một trường phái riêng. Như vậy có thể thấy được thái độ của Hoàng Dược Sư khi đối diện với những thứ lạ lùng mới mẻ, hắn không hề bảo thủ liều chết chèn ép mà lại giúp đỡ cho phát triển lên thêm.
Kỹ năng nhập môn của việc học tập thi từ ca phú chính là học đối câu đối. Sau khi giải thích cặn kẽ quy tắc làm câu đối xong, thầy trò hai người bắt đầu từ đơn giản cho đến câu đối phức tạp. Ngày đối với đêm, mưa đối với gió, đất rộng đối với trời cao, lai hồng đối với khứ nhạn, túc điểu đối với minh trùng*. Ngươi một câu ta một câu khiến cho Niệm Từ nhớ tới Hoàng Dung đã từng kể về điển cố Hoàng Dược Sư mắng bốn đồ đệ của Nhất Đăng đại sư.
“Sư phụ, hồi nhỏ con hành tẩu giang hồ, từng nghe qua một bộ văn thơ câu đối thành cặp, không biết sư phụ có thể đối lại được không?”
“Chuyện này có gì khó khăn, ngươi cứ nói ra đi!”
“Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương nhất bàn đầu diện. ngã phao chuyên dẫn ngọc tiên thuyết nhất cá: si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng. Sư phụ, xin mời ngài đối” -Nói xong, Niệm Từ cười gian.
“Mấy năm trước ta đã từng đối qua dạng câu đối này, cũng dùng cùng một liên kết câu đối, ta không nghĩ là có người cũng nghĩ đến như vậy. Được rồi, vậy ta thay đổi một chút, có cái này tuy không tinh tế lắm nhưng cũng không quá đáng” Trầm tư một lát sau Hoàng Dược Sư nói
“Dương liễu tùng bách, tứ chủng một các cụ phong lưu. Hoàn hữu nhất cá giang hà hồ hải, tứ tích thủy các phó trách nhâm.*Niệm Từ, ngươi xem có được không?” Hoàng Dược Sư cũng cười cười trả lời.
“Ta cũng không hiểu lắm, bất quá nghe qua rất là tinh tế. Vậy ta ra vế này: họa thượng hà hoa hòa thượng họa”* Nàng đang muốn tìm cách làm khó Hoàng Dược Sư cho tới cùng.
“Thư lâm hán mặc, hàn lâm thư!”* Hoàng Dược Sư không cần suy nghĩ nhiều liền đáp vế dưới. “Còn có câu đối nào nữa không? Ta đã nhiều năm rồi không có cùng người ta ra câu đối” Hoàng Dược Sư tràn trề hăng hái cũng quên mất bày ra dáng vẻ của sư phụ.
“Không có, mấy câu này chỉ là lúc ấy con cảm thấy thú vị nên mới nhớ lâu như vậy. Người ta nói thơ ở nhân gian, người nếu muốn đối câu cho sảng khoái thì nên đi ra ngoài, dân gian có rất nhiều nho sĩ uyên bác”
“Được rồi. Vi sư đã ngủ đông ở trên đảo này mười lăm năm, cũng đã đến lúc ra ngoài đi dạo rồi. Chờ cho công phu của ngươi học tốt lên chút ít, thầy trò chúng ta cùng đi xông pha giang hồ, ngươi thấy có được không?”
“Hay lắm,hay lắm! Vậy trước hết con phải tìm được một cái tên thật vang dội đã. A~~~~~ Đông phương bất bại? Độc Cô cầu bại?”
“Rất đủ vang dội đó! Không hổ là người của đảo Đào Hoa, ngay cả tên hiệu cũng lập dị như vậy, vì danh hiệu này ta tính toán phải giữ ngươi ở trên đảo này ít nhất là mười năm nữa, để tránh cho ngươi sau khi báo danh ra giang hồ liền bị người khác giết chết”
“Sư phụ ~~~~~~”- Cử chỉ lúc họ nói cười tràn đầy hài hòa ấm áp mà họ không hề nhận ra.
Edit: Vân Nhi
"Tạm biệt, hẹn gặp lại” - Nhìn hai chiếc thuyền lớn nhỏ dần dần đi xa, Niệm Từ hưng phấn thiếu chút nữa lấy khăn tay ra vẫy vẫy chào mọi người. Trong khoảng thời gian vừa rồi, nàng thật là mệt mỏi, vừa phải cẩn thận giúp đỡ Quách Tĩnh học Cửu Âm Chân Kinh, lại phải thúc đẩy cho chuyện tốt của hắn cùng Hoàng Dung, tránh được ba cuộc tỷ thí cùng với sự việc chìm thuyền kia, còn lúc nào cũng phải cẩn thận để không bị lộ tẩy nữa. Niệm Từ cảm thấy tế bào não của mình đã tổn thương quá nhiều, cần phải cấp bách tĩnh tâm nghĩ ngơi lấy lại sức khỏe. Thật may là con ruồi phiền toái cũng đã đi hết rồi, nhanh nhất cũng phải đến mười lăm tháng tám mới phải gặp mặt lại, thấp thỏm bất an rốt cục cũng đã có thể buông xuống .
Thật ra Niệm Từ không biết được, mấy người kia sau khi lên thuyền đi thì mọi chuyện lại tiếp tục phát triển theo mạch truyện của Kim lão gia. Âu Dương Phong vì Cửu Âm Chân Kinh cùng Hoa Sơn Luận Kiếm sắp tới nên đến đảo Đào Hoa cầu hôn nhưng không được như ý nguyện. Biết Quách Tĩnh đã được Lão Ngoan Đồng dạy cho Cửu Âm Chân Kinh, nên dĩ nhiên sẽ không buông tha cơ hội này. Lên thuyền đi được một lúc thì âm thầm gọi thuộc hạ quen thuộc thủy tính lẻn vào, trong lúc Hoàng Dung và Quách Tĩnh không để ý đề phòng thì đục thủng đáy thuyền, nước biển rất nhanh chóng tràn vào trong thuyền. Hoàng Dung tuy là công phu ở dưới nước rất cao, nhưng một tay khó có thể cứu được hết mọi người. Nàng không có cách nào bảo vệ cùng lúc cả ba người kia, nên bất đắc dĩ phải lên thuyền đạo tặc của Âu Dương Phong. Kế tiếp Lão Ngoan Đồng đánh cuộc thua phải nhảy xuống biển ngao du với cá mập, Quách Tĩnh sửa lại kinh thư, Âu Dương Phong đốt thuyền diệt khẩu, Hồng Thất Công trúng độc, sau đó mọi người vô tình gặp lại ở đảo Minh Hà, thi kế phế hai chân của Âu Dương Khắc, sau đó hợp lực trở về lại Trung Nguyên. Chuyện xưa đâu vào đó tiến hành, còn Niệm Từ thì cho là đã sửa lại số phận của mọi người, nên đem chuyện của mọi người quăng ra sau không quan tâm nữa, tập trung tinh lực bắt đầu học công phu của đảo Đào Hoa.
Ngày thứ hai sau khi bị Hoàng Dược Sư dụ dỗ, Niệm Từ đem mọi thứ mình biết được thi triển ra cho hắn xem. Thật ra cũng chỉ là Không Minh Quyền cùng với công phu nội gia của Toàn Chân giáo do Chu Bá Thông dạy mà thôi. Sau khi trải qua khảo nghiệm của sư phụ, nàng biết được võ công của mình đã đạt được cảnh giới mà người bình thường phải học trong năm đến sáu năm, nếu tính khoảng thời gian ngắn ngủi nàng ở nơi này thì có thể nói là nàng đã tiến bộ rõ rệt. Việc này không thể không kể tới công lao của Lão Ngoan Đồng, do được hắn nhiều lần viện thủ truyền nội lực cho nàng, cộng thêm nàng siêng năng tập luyện nên mới có được thành quả như hôm nay.
“Vi sư mấy ngày trước nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, phát hiện ra trong đó có bộ Dịch Cân Đoán Cốt. Nó không chỉ là biện pháp tốt nhất để trị liệu nội thương, mà nội công của chính tông Đạo gia nếu cùng lúc sử dụng với công phu này thì có thể mang lại hiệu quả rất cao. Ngươi trùng hợp luyện công phu nội gia của Toàn Chân giáo, nên vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi khẩu quyết của bộ Dịch Cân Đoán Cốt, chỉ cần ngươi đem hai bộ nội công kết hợp thật tốt với nhau, nội công của ngươi sẽ thăng tiến không thể lường được. Vậy nên trước hết không cần phải vội vã luyện tập võ công của bổn môn!”
“Có thật không? Thật tốt quá! Tạ ơn sư phụ, con cũng muốn cảm ơn đại ca”- Niệm Từ nghe tới đó rất là cao hứng. Nội công của mình cất công luyện tập, nếu mà bắt buộc phải bỏ đi thì mình sẽ cảm thấy rất tiếc nha.
“Trước hết chớ vội cao hứng. Công phu nội gia của ta có thể không cần luyện, nhưng võ công của bổn môn cũng không được có nửa điểm lơ là. Không Minh Quyền có thể giữ lại, nhưng tuyệt học cả đời của sư phụ cũng không thể học ít hơn”
“Vậy người muốn đệ tử học cái gì đây?”
“Trước tiên học Bích Ba chưởng pháp, sau đó học Toàn Phong Tảo Diệp chân pháp cùng với Lạc Anh Thần Kiếm là được, tránh tham thì thâm. Bích Ba chưởng pháp là công phu nhập môn của đảo Đào Hoa, mặc dù đơn giản dễ hiểu nhưng cũng đã hàm chứa đạo lý căn bản của võ học đảo Đào Hoa. Toàn Phong Tảo Diệp Chân Pháp cùng với Lạc Anh Thần Kiếm nếu kết hợp sử dụng với Hỗ Bác Quyền Thuật thì cho dù công phu của ngươi trước mắt không mạnh, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì trong nửa khắc một khắc cũng sẽ không thể đụng tới ngươi. Còn có khinh công của bổn môn nhất định phải tập, nếu những công phu trên không làm gì được đối phương thì ba mươi sáu kế chạy trốn vẫn là thượng sách. Khinh công tuyệt đỉnh đối với một cô gái mà nói chính là công phu bảo vệ mình tốt nhất. Những thứ khác như Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Đạn Chỉ Thần Công thì phải chờ cho nội công của ngươi mạnh lên lúc đó vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi!”
“Được, đệ tử xin nghe lời của sư phụ!”
“Còn nữa, công việc cấp bách trước mắt chính là dạy chữ cho ngươi. Ngươi rất thông minh, vi sư không định dùng phương pháp bình thường để dạy chữ cho ngươi. Cùng lúc với học tập võ công, hai thầy trò chúng ta sẽ cùng nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh. Cùng nghiên cứu có thể giúp ngươi biết chữ, lại có thể giúp được ngươi học võ, cũng không có làm trễ nãi tiến độ tu luyện của vi sư, một công ba việc ngươi thấy có được không?”
“Chỉ cần sư phụ không ngại đệ tử ngu dốt, Niệm Từ lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không chối từ!”
“Ừ! Phải chuẩn bị tử tưởng để chịu khổ. Tập võ công chân chính không giống như ngươi chơi trò chơi đơn giản cùng với Lão Ngoan Đồng mấy ngày nay đâu. Bất quá trước đây ngươi đã từng vào nam ra bắc, vi sư tin tưởng ngươi có thể khổ tận cam lai!”
Sau khi trò chuyện cùng sư phụ, Niệm Từ hừng hực khí thế vùi đầu vào quá trình học tập võ nghệ. May nhờ kiếp trước nàng từng được huấn luyện quân sự, còn phải chịu cảnh tăng ca làm thêm liên tục, nếu không thì chưa chắc nàng có thể trải qua khoảng thời gian học nghệ khó khăn này. Mỗi sáng giờ mẹo rời giường, mặt trời còn chưa lên thì Niệm Từ đã bắt tay vào học tập. Luyện tập hai canh giờ xong thì dùng bữa sáng, nghỉ ngơi một chút thì lại tiếp tục học tập võ thuật, cho đến buổi trưa nghỉ dùng cơm thì nàng mới có thời gian nghỉ một chút. Sau đó tiếp tục cùng Hoàng Dược Sư nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh để học chữ và nghiên cứu lý luận võ học. Xen kẽ trong đó, hắn còn dạy thêm cho nàng về thư pháp. Tới gần hoàng hôn thì Niệm Từ lại đứng ở bờ biển luyện tập khinh công vui vẻ tiễn đưa mặt trời xuống núi. Sau khi dùng bữa cơm chiều, hai thầy trò lại trở về thư phòng, tổng kết lại một ngày học tập, Hoàng Dược Sư sẽ trả lời những thắc mắc của nàng. Nếu còn thời gian thì nàng sẽ tiếp tục luyện tập thư pháp cho đến lúc đi ngủ. Giờ hợi, sau khi hai thầy trò chúc ngủ ngon, Niệm Từ trở về phòng thay đổi quần áo một chút, điều chỉnh hơi thở cùng với tâm tình, ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện nội công chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Từ khi Hoàng Dược Sư chính thức truyền thụ võ công cho nàng, hắn liền phụ trách bầu bạn bên người nàng. Lúc đầu là dạy nàng quyền cước cùng với khẩu quyết, giải quyết những vấn đề thắc mắc của nàng, lại tùy lúc chú ý tới tình trạng của đồ đệ, để phòng ngừa nàng tẩu hỏa nhập ma hoặc bị thương. Sau giờ ngọ lại ngồi ở thư phòng, cầm Cửu Âm Chân Kinh dạy cho nàng chữ viết cùng với truyền thụ cho nàng về lý luận võ công. Càng ở bên nhau lâu thì Hoàng Lão Tà lại càng đắc ý mình đã thu nhận được một cao đồ. Tư chất tập võ của nàng không phải là tốt nhất nhưng nàng lại có sức chịu đựng cao. Thức khuya dậy sớm để luyện công, chưa bao giờ có lời oán trách, trong quá trình tập võ có bị bầm tím sưng đỏ ở trên người cũng không có nhăn mày một cái. Lý luận về võ học chỉ cần giảng dạy qua một chút liền thấu hiểu, trên căn bản là dạy qua cho nàng một chữ lạ thì nàng sẽ không quên, đối với võ học thì cũng thấu triệt được căn cơ, có thể từ một suy ra ba vận dụng trong công phu của mình. Nàng không ngại học hỏi, có bất cứ gì không hiểu liền trao đổi cùng hắn, có lúc nàng còn có thể trợ giúp cho hắn những vấn đề khó khăn. Ở một trình độ nào đó thì Hoàng Dung nữ nhi của hắn cũng không theo kịp tiêu chuẩn của Niệm Từ. Nhưng nếu hắn biết nàng đã có kinh nghiệm làm việc, học tập phong phú nhiều năm, giao tiếp cùng nhiều dạng người khác nhau thì hắn sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.
Cuộc sống hai thầy trò trao đổi học tập từng ngày từng ngày trôi qua, công lực của Niệm Từ cũng từ từ tăng lên, Hoàng Dược Sư cũng thuận lợi tiến hành nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh. Chính vì vậy mà công lực của hắn so với lúc tỷ thí cùng Lão Ngoan Đồng tháng trước đã tăng thêm rất nhiều. Giữa hai người bọn họ càng lúc càng ăn ý. Thường thường, khi Niệm Từ ở bên bờ biển tập kiếm thì Hoàng Dược Sư ngồi ở một bên thổi tiêu làm bạn. Hoặc là ở trong thư phòng nàng vung bút rồng bay phượng múa thì hắn ngồi đó yên lặng đọc kinh sách.
Mới đầu, cường độ học tập cao cùng áp lực tư tưởng cũng khiến cho Niệm Từ không thích ứng kịp, chẳng qua là cắn chặt hàm răng gắng gượng trôi qua. Khi vừa tới Đại Tống này, nàng may mắn đụng phải Hoàng Dược Sư rồi đi tới đảo Đào Hoa, không cần phải phiền não về cơm ngày ba bữa, nên Niệm Từ cảm thấy rất cảm kích. Chưa kể, hắn lại còn dạy cho nàng tuyệt học cả đời của hắn, chuyện như thế này ở thời hiện đại của nàng cũng không có nhiều. Hơn nữa, bản lãnh này của Hoàng Dược Sư mấy trăm năm sau đã sớm bị thất truyền, hôm nay mình có cơ hội tập luyện thì trong giấc mộng cũng sẽ cười đến tỉnh.
Theo công lực dần dần tăng lên, Niệm Từ cũng từ từ thích ứng với tiến độ học tập, không những thế, nàng càng cảm thấy yêu thích cuộc sống đơn giản thuần phác này. Bận rộn tập võ, khẩn trương lao động trí óc, căn bản là nàng không có thời gian quan tâm tới cuộc sống trước đây. Buổi tối lại tập luyện nội công làm cho nàng không bị mộng mị gì thoải mái đi vào giấc ngủ. Tất cả khiến cho Niệm Từ càng lúc càng giống cô gái mười bảy mười tám tuổi chân chính, phát ra thần thái rực rỡ.
Sau khi nghiên cứu xong Cửu Âm Chân Kinh, buổi chiều ở thư phòng, Hoàng Dược Sư bắt đầu dạy cho nàng những thứ khác. Hắn đem cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, văn võ thao lược đắc ý của mình truyền dạy cho nàng. Khi còn nhỏ học ngoại khóa, Niệm Từ từng học viết chữ bằng bút lông, nên mặc dù chữ viết không quá tinh tế nhưng so với người mới học đã là rất tốt, Hoàng Dược Sư cảm thấy rất hài lòng dặn dò nàng luyện tập nhiều hơn. Còn đối với vẽ tranh, Niệm Từ không có ý thích gì đặc biệt. Sau khi nghe thấy sư phụ muốn dạy nàng vẽ tranh, thì nàng cầm bút theo trí nhớ vẽ ra hình mấy cô gái đẹp trong phim hoạt hình, đưa lên cho hắn xem.
“Ai lại dạy ngươi lại vẽ cái kiểu khoa trương quái dị như vậy?”- hắn nhìn qua thật lâu rồi hỏi.
“Không có ai dạy con cả. Đây đều là những hình khi còn bé con nhàm chán quá nên lấy nhánh cây vẽ trên mặt đất thôi. Người không cảm thấy ánh mắt thật to, lông mi lại vểnh vểnh lên vô cùng đẹp mắt ư?”
“Đẹp mắt thì đẹp, bất quá chưa bao giờ thấy có người vẽ tranh như vậy. Như vậy không phải là ngươi đã tự tạo nên một trường phái riêng, một phong cách đặc sắc riêng sao. Được rồi, vi sư cũng nuông chiều ngươi đến hư rồi, ngươi cứ tiếp tục giữ vững độc thành nhất phái của mình đi”
Nàng ngàn vạn không nghĩ tới mình chỉ tiện tay vẽ vài nét bút, thế nhưng lại có thể được một đại tông sư như hắn tán thưởng, từ đó miễn cho nàng phải học vẽ tranh theo quy củ truyền thống, cũng tự lập thành một trường phái riêng. Như vậy có thể thấy được thái độ của Hoàng Dược Sư khi đối diện với những thứ lạ lùng mới mẻ, hắn không hề bảo thủ liều chết chèn ép mà lại giúp đỡ cho phát triển lên thêm.
Kỹ năng nhập môn của việc học tập thi từ ca phú chính là học đối câu đối. Sau khi giải thích cặn kẽ quy tắc làm câu đối xong, thầy trò hai người bắt đầu từ đơn giản cho đến câu đối phức tạp. Ngày đối với đêm, mưa đối với gió, đất rộng đối với trời cao, lai hồng đối với khứ nhạn, túc điểu đối với minh trùng. Ngươi một câu ta một câu khiến cho Niệm Từ nhớ tới Hoàng Dung đã từng kể về điển cố Hoàng Dược Sư mắng bốn đồ đệ của Nhất Đăng đại sư.
“Sư phụ, hồi nhỏ con hành tẩu giang hồ, từng nghe qua một bộ văn thơ câu đối thành cặp, không biết sư phụ có thể đối lại được không?”
“Chuyện này có gì khó khăn, ngươi cứ nói ra đi!”
“Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương nhất bàn đầu diện. ngã phao chuyên dẫn ngọc tiên thuyết nhất cá: si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng. Sư phụ, xin mời ngài đối” -Nói xong, Niệm Từ cười gian.
“Mấy năm trước ta đã từng đối qua dạng câu đối này, cũng dùng cùng một liên kết câu đối, ta không nghĩ là có người cũng nghĩ đến như vậy. Được rồi, vậy ta thay đổi một chút, có cái này tuy không tinh tế lắm nhưng cũng không quá đáng” Trầm tư một lát sau Hoàng Dược Sư nói
“Dương liễu tùng bách, tứ chủng một các cụ phong lưu. Hoàn hữu nhất cá giang hà hồ hải, tứ tích thủy các phó trách nhâm.Niệm Từ, ngươi xem có được không?” Hoàng Dược Sư cũng cười cười trả lời.
“Ta cũng không hiểu lắm, bất quá nghe qua rất là tinh tế. Vậy ta ra vế này: họa thượng hà hoa hòa thượng họa” Nàng đang muốn tìm cách làm khó Hoàng Dược Sư cho tới cùng.
“Thư lâm hán mặc, hàn lâm thư!” Hoàng Dược Sư không cần suy nghĩ nhiều liền đáp vế dưới. “Còn có câu đối nào nữa không? Ta đã nhiều năm rồi không có cùng người ta ra câu đối” Hoàng Dược Sư tràn trề hăng hái cũng quên mất bày ra dáng vẻ của sư phụ.
“Không có, mấy câu này chỉ là lúc ấy con cảm thấy thú vị nên mới nhớ lâu như vậy. Người ta nói thơ ở nhân gian, người nếu muốn đối câu cho sảng khoái thì nên đi ra ngoài, dân gian có rất nhiều nho sĩ uyên bác”
“Được rồi. Vi sư đã ngủ đông ở trên đảo này mười lăm năm, cũng đã đến lúc ra ngoài đi dạo rồi. Chờ cho công phu của ngươi học tốt lên chút ít, thầy trò chúng ta cùng đi xông pha giang hồ, ngươi thấy có được không?”
“Hay lắm,hay lắm! Vậy trước hết con phải tìm được một cái tên thật vang dội đã. A~~~~~ Đông phương bất bại? Độc Cô cầu bại?”
“Rất đủ vang dội đó! Không hổ là người của đảo Đào Hoa, ngay cả tên hiệu cũng lập dị như vậy, vì danh hiệu này ta tính toán phải giữ ngươi ở trên đảo này ít nhất là mười năm nữa, để tránh cho ngươi sau khi báo danh ra giang hồ liền bị người khác giết chết”
“Sư phụ ~~~~~~”- Cử chỉ lúc họ nói cười tràn đầy hài hòa ấm áp mà họ không hề nhận ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
"Tạm biệt, hẹn gặp lại” - Nhìn hai chiếc thuyền lớn nhỏ dần dần đi xa, Niệm Từ hưng phấn thiếu chút nữa lấy khăn tay ra vẫy vẫy chào mọi người. Trong khoảng thời gian vừa rồi, nàng thật là mệt mỏi, vừa phải cẩn thận giúp đỡ Quách Tĩnh học Cửu Âm Chân Kinh, lại phải thúc đẩy cho chuyện tốt của hắn cùng Hoàng Dung, tránh được ba cuộc tỷ thí cùng với sự việc chìm thuyền kia, còn lúc nào cũng phải cẩn thận để không bị lộ tẩy nữa. Niệm Từ cảm thấy tế bào não của mình đã tổn thương quá nhiều, cần phải cấp bách tĩnh tâm nghĩ ngơi lấy lại sức khỏe. Thật may là con ruồi phiền toái cũng đã đi hết rồi, nhanh nhất cũng phải đến mười lăm tháng tám mới phải gặp mặt lại, thấp thỏm bất an rốt cục cũng đã có thể buông xuống .
Thật ra Niệm Từ không biết được, mấy người kia sau khi lên thuyền đi thì mọi chuyện lại tiếp tục phát triển theo mạch truyện của Kim lão gia. Âu Dương Phong vì Cửu Âm Chân Kinh cùng Hoa Sơn Luận Kiếm sắp tới nên đến đảo Đào Hoa cầu hôn nhưng không được như ý nguyện. Biết Quách Tĩnh đã được Lão Ngoan Đồng dạy cho Cửu Âm Chân Kinh, nên dĩ nhiên sẽ không buông tha cơ hội này. Lên thuyền đi được một lúc thì âm thầm gọi thuộc hạ quen thuộc thủy tính lẻn vào, trong lúc Hoàng Dung và Quách Tĩnh không để ý đề phòng thì đục thủng đáy thuyền, nước biển rất nhanh chóng tràn vào trong thuyền. Hoàng Dung tuy là công phu ở dưới nước rất cao, nhưng một tay khó có thể cứu được hết mọi người. Nàng không có cách nào bảo vệ cùng lúc cả ba người kia, nên bất đắc dĩ phải lên thuyền đạo tặc của Âu Dương Phong. Kế tiếp Lão Ngoan Đồng đánh cuộc thua phải nhảy xuống biển ngao du với cá mập, Quách Tĩnh sửa lại kinh thư, Âu Dương Phong đốt thuyền diệt khẩu, Hồng Thất Công trúng độc, sau đó mọi người vô tình gặp lại ở đảo Minh Hà, thi kế phế hai chân của Âu Dương Khắc, sau đó hợp lực trở về lại Trung Nguyên. Chuyện xưa đâu vào đó tiến hành, còn Niệm Từ thì cho là đã sửa lại số phận của mọi người, nên đem chuyện của mọi người quăng ra sau không quan tâm nữa, tập trung tinh lực bắt đầu học công phu của đảo Đào Hoa.
Ngày thứ hai sau khi bị Hoàng Dược Sư dụ dỗ, Niệm Từ đem mọi thứ mình biết được thi triển ra cho hắn xem. Thật ra cũng chỉ là Không Minh Quyền cùng với công phu nội gia của Toàn Chân giáo do Chu Bá Thông dạy mà thôi. Sau khi trải qua khảo nghiệm của sư phụ, nàng biết được võ công của mình đã đạt được cảnh giới mà người bình thường phải học trong năm đến sáu năm, nếu tính khoảng thời gian ngắn ngủi nàng ở nơi này thì có thể nói là nàng đã tiến bộ rõ rệt. Việc này không thể không kể tới công lao của Lão Ngoan Đồng, do được hắn nhiều lần viện thủ truyền nội lực cho nàng, cộng thêm nàng siêng năng tập luyện nên mới có được thành quả như hôm nay.
“Vi sư mấy ngày trước nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh, phát hiện ra trong đó có bộ Dịch Cân Đoán Cốt. Nó không chỉ là biện pháp tốt nhất để trị liệu nội thương, mà nội công của chính tông Đạo gia nếu cùng lúc sử dụng với công phu này thì có thể mang lại hiệu quả rất cao. Ngươi trùng hợp luyện công phu nội gia của Toàn Chân giáo, nên vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi khẩu quyết của bộ Dịch Cân Đoán Cốt, chỉ cần ngươi đem hai bộ nội công kết hợp thật tốt với nhau, nội công của ngươi sẽ thăng tiến không thể lường được. Vậy nên trước hết không cần phải vội vã luyện tập võ công của bổn môn!”
“Có thật không? Thật tốt quá! Tạ ơn sư phụ, con cũng muốn cảm ơn đại ca”- Niệm Từ nghe tới đó rất là cao hứng. Nội công của mình cất công luyện tập, nếu mà bắt buộc phải bỏ đi thì mình sẽ cảm thấy rất tiếc nha.
“Trước hết chớ vội cao hứng. Công phu nội gia của ta có thể không cần luyện, nhưng võ công của bổn môn cũng không được có nửa điểm lơ là. Không Minh Quyền có thể giữ lại, nhưng tuyệt học cả đời của sư phụ cũng không thể học ít hơn”
“Vậy người muốn đệ tử học cái gì đây?”
“Trước tiên học Bích Ba chưởng pháp, sau đó học Toàn Phong Tảo Diệp chân pháp cùng với Lạc Anh Thần Kiếm là được, tránh tham thì thâm. Bích Ba chưởng pháp là công phu nhập môn của đảo Đào Hoa, mặc dù đơn giản dễ hiểu nhưng cũng đã hàm chứa đạo lý căn bản của võ học đảo Đào Hoa. Toàn Phong Tảo Diệp Chân Pháp cùng với Lạc Anh Thần Kiếm nếu kết hợp sử dụng với Hỗ Bác Quyền Thuật thì cho dù công phu của ngươi trước mắt không mạnh, nhưng nếu gặp phải cao thủ thì trong nửa khắc một khắc cũng sẽ không thể đụng tới ngươi. Còn có khinh công của bổn môn nhất định phải tập, nếu những công phu trên không làm gì được đối phương thì ba mươi sáu kế chạy trốn vẫn là thượng sách. Khinh công tuyệt đỉnh đối với một cô gái mà nói chính là công phu bảo vệ mình tốt nhất. Những thứ khác như Lan Hoa Phất Huyệt Thủ, Đạn Chỉ Thần Công thì phải chờ cho nội công của ngươi mạnh lên lúc đó vi sư sẽ truyền thụ cho ngươi!”
“Được, đệ tử xin nghe lời của sư phụ!”
“Còn nữa, công việc cấp bách trước mắt chính là dạy chữ cho ngươi. Ngươi rất thông minh, vi sư không định dùng phương pháp bình thường để dạy chữ cho ngươi. Cùng lúc với học tập võ công, hai thầy trò chúng ta sẽ cùng nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh. Cùng nghiên cứu có thể giúp ngươi biết chữ, lại có thể giúp được ngươi học võ, cũng không có làm trễ nãi tiến độ tu luyện của vi sư, một công ba việc ngươi thấy có được không?”
“Chỉ cần sư phụ không ngại đệ tử ngu dốt, Niệm Từ lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không chối từ!”
“Ừ! Phải chuẩn bị tử tưởng để chịu khổ. Tập võ công chân chính không giống như ngươi chơi trò chơi đơn giản cùng với Lão Ngoan Đồng mấy ngày nay đâu. Bất quá trước đây ngươi đã từng vào nam ra bắc, vi sư tin tưởng ngươi có thể khổ tận cam lai!”
Sau khi trò chuyện cùng sư phụ, Niệm Từ hừng hực khí thế vùi đầu vào quá trình học tập võ nghệ. May nhờ kiếp trước nàng từng được huấn luyện quân sự, còn phải chịu cảnh tăng ca làm thêm liên tục, nếu không thì chưa chắc nàng có thể trải qua khoảng thời gian học nghệ khó khăn này. Mỗi sáng giờ mẹo rời giường, mặt trời còn chưa lên thì Niệm Từ đã bắt tay vào học tập. Luyện tập hai canh giờ xong thì dùng bữa sáng, nghỉ ngơi một chút thì lại tiếp tục học tập võ thuật, cho đến buổi trưa nghỉ dùng cơm thì nàng mới có thời gian nghỉ một chút. Sau đó tiếp tục cùng Hoàng Dược Sư nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh để học chữ và nghiên cứu lý luận võ học. Xen kẽ trong đó, hắn còn dạy thêm cho nàng về thư pháp. Tới gần hoàng hôn thì Niệm Từ lại đứng ở bờ biển luyện tập khinh công vui vẻ tiễn đưa mặt trời xuống núi. Sau khi dùng bữa cơm chiều, hai thầy trò lại trở về thư phòng, tổng kết lại một ngày học tập, Hoàng Dược Sư sẽ trả lời những thắc mắc của nàng. Nếu còn thời gian thì nàng sẽ tiếp tục luyện tập thư pháp cho đến lúc đi ngủ. Giờ hợi, sau khi hai thầy trò chúc ngủ ngon, Niệm Từ trở về phòng thay đổi quần áo một chút, điều chỉnh hơi thở cùng với tâm tình, ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện nội công chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Từ khi Hoàng Dược Sư chính thức truyền thụ võ công cho nàng, hắn liền phụ trách bầu bạn bên người nàng. Lúc đầu là dạy nàng quyền cước cùng với khẩu quyết, giải quyết những vấn đề thắc mắc của nàng, lại tùy lúc chú ý tới tình trạng của đồ đệ, để phòng ngừa nàng tẩu hỏa nhập ma hoặc bị thương. Sau giờ ngọ lại ngồi ở thư phòng, cầm Cửu Âm Chân Kinh dạy cho nàng chữ viết cùng với truyền thụ cho nàng về lý luận võ công. Càng ở bên nhau lâu thì Hoàng Lão Tà lại càng đắc ý mình đã thu nhận được một cao đồ. Tư chất tập võ của nàng không phải là tốt nhất nhưng nàng lại có sức chịu đựng cao. Thức khuya dậy sớm để luyện công, chưa bao giờ có lời oán trách, trong quá trình tập võ có bị bầm tím sưng đỏ ở trên người cũng không có nhăn mày một cái. Lý luận về võ học chỉ cần giảng dạy qua một chút liền thấu hiểu, trên căn bản là dạy qua cho nàng một chữ lạ thì nàng sẽ không quên, đối với võ học thì cũng thấu triệt được căn cơ, có thể từ một suy ra ba vận dụng trong công phu của mình. Nàng không ngại học hỏi, có bất cứ gì không hiểu liền trao đổi cùng hắn, có lúc nàng còn có thể trợ giúp cho hắn những vấn đề khó khăn. Ở một trình độ nào đó thì Hoàng Dung nữ nhi của hắn cũng không theo kịp tiêu chuẩn của Niệm Từ. Nhưng nếu hắn biết nàng đã có kinh nghiệm làm việc, học tập phong phú nhiều năm, giao tiếp cùng nhiều dạng người khác nhau thì hắn sẽ không suy nghĩ như vậy nữa.
Cuộc sống hai thầy trò trao đổi học tập từng ngày từng ngày trôi qua, công lực của Niệm Từ cũng từ từ tăng lên, Hoàng Dược Sư cũng thuận lợi tiến hành nghiên cứu Cửu Âm Chân Kinh. Chính vì vậy mà công lực của hắn so với lúc tỷ thí cùng Lão Ngoan Đồng tháng trước đã tăng thêm rất nhiều. Giữa hai người bọn họ càng lúc càng ăn ý. Thường thường, khi Niệm Từ ở bên bờ biển tập kiếm thì Hoàng Dược Sư ngồi ở một bên thổi tiêu làm bạn. Hoặc là ở trong thư phòng nàng vung bút rồng bay phượng múa thì hắn ngồi đó yên lặng đọc kinh sách.
Mới đầu, cường độ học tập cao cùng áp lực tư tưởng cũng khiến cho Niệm Từ không thích ứng kịp, chẳng qua là cắn chặt hàm răng gắng gượng trôi qua. Khi vừa tới Đại Tống này, nàng may mắn đụng phải Hoàng Dược Sư rồi đi tới đảo Đào Hoa, không cần phải phiền não về cơm ngày ba bữa, nên Niệm Từ cảm thấy rất cảm kích. Chưa kể, hắn lại còn dạy cho nàng tuyệt học cả đời của hắn, chuyện như thế này ở thời hiện đại của nàng cũng không có nhiều. Hơn nữa, bản lãnh này của Hoàng Dược Sư mấy trăm năm sau đã sớm bị thất truyền, hôm nay mình có cơ hội tập luyện thì trong giấc mộng cũng sẽ cười đến tỉnh.
Theo công lực dần dần tăng lên, Niệm Từ cũng từ từ thích ứng với tiến độ học tập, không những thế, nàng càng cảm thấy yêu thích cuộc sống đơn giản thuần phác này. Bận rộn tập võ, khẩn trương lao động trí óc, căn bản là nàng không có thời gian quan tâm tới cuộc sống trước đây. Buổi tối lại tập luyện nội công làm cho nàng không bị mộng mị gì thoải mái đi vào giấc ngủ. Tất cả khiến cho Niệm Từ càng lúc càng giống cô gái mười bảy mười tám tuổi chân chính, phát ra thần thái rực rỡ.
Sau khi nghiên cứu xong Cửu Âm Chân Kinh, buổi chiều ở thư phòng, Hoàng Dược Sư bắt đầu dạy cho nàng những thứ khác. Hắn đem cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, văn võ thao lược đắc ý của mình truyền dạy cho nàng. Khi còn nhỏ học ngoại khóa, Niệm Từ từng học viết chữ bằng bút lông, nên mặc dù chữ viết không quá tinh tế nhưng so với người mới học đã là rất tốt, Hoàng Dược Sư cảm thấy rất hài lòng dặn dò nàng luyện tập nhiều hơn. Còn đối với vẽ tranh, Niệm Từ không có ý thích gì đặc biệt. Sau khi nghe thấy sư phụ muốn dạy nàng vẽ tranh, thì nàng cầm bút theo trí nhớ vẽ ra hình mấy cô gái đẹp trong phim hoạt hình, đưa lên cho hắn xem.
“Ai lại dạy ngươi lại vẽ cái kiểu khoa trương quái dị như vậy?”- hắn nhìn qua thật lâu rồi hỏi.
“Không có ai dạy con cả. Đây đều là những hình khi còn bé con nhàm chán quá nên lấy nhánh cây vẽ trên mặt đất thôi. Người không cảm thấy ánh mắt thật to, lông mi lại vểnh vểnh lên vô cùng đẹp mắt ư?”
“Đẹp mắt thì đẹp, bất quá chưa bao giờ thấy có người vẽ tranh như vậy. Như vậy không phải là ngươi đã tự tạo nên một trường phái riêng, một phong cách đặc sắc riêng sao. Được rồi, vi sư cũng nuông chiều ngươi đến hư rồi, ngươi cứ tiếp tục giữ vững độc thành nhất phái của mình đi”
Nàng ngàn vạn không nghĩ tới mình chỉ tiện tay vẽ vài nét bút, thế nhưng lại có thể được một đại tông sư như hắn tán thưởng, từ đó miễn cho nàng phải học vẽ tranh theo quy củ truyền thống, cũng tự lập thành một trường phái riêng. Như vậy có thể thấy được thái độ của Hoàng Dược Sư khi đối diện với những thứ lạ lùng mới mẻ, hắn không hề bảo thủ liều chết chèn ép mà lại giúp đỡ cho phát triển lên thêm.
Kỹ năng nhập môn của việc học tập thi từ ca phú chính là học đối câu đối. Sau khi giải thích cặn kẽ quy tắc làm câu đối xong, thầy trò hai người bắt đầu từ đơn giản cho đến câu đối phức tạp. Ngày đối với đêm, mưa đối với gió, đất rộng đối với trời cao, lai hồng đối với khứ nhạn, túc điểu đối với minh trùng*. Ngươi một câu ta một câu khiến cho Niệm Từ nhớ tới Hoàng Dung đã từng kể về điển cố Hoàng Dược Sư mắng bốn đồ đệ của Nhất Đăng đại sư.
“Sư phụ, hồi nhỏ con hành tẩu giang hồ, từng nghe qua một bộ văn thơ câu đối thành cặp, không biết sư phụ có thể đối lại được không?”
“Chuyện này có gì khó khăn, ngươi cứ nói ra đi!”
“Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương nhất bàn đầu diện. ngã phao chuyên dẫn ngọc tiên thuyết nhất cá: si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng. Sư phụ, xin mời ngài đối” -Nói xong, Niệm Từ cười gian.
“Mấy năm trước ta đã từng đối qua dạng câu đối này, cũng dùng cùng một liên kết câu đối, ta không nghĩ là có người cũng nghĩ đến như vậy. Được rồi, vậy ta thay đổi một chút, có cái này tuy không tinh tế lắm nhưng cũng không quá đáng” Trầm tư một lát sau Hoàng Dược Sư nói
“Dương liễu tùng bách, tứ chủng một các cụ phong lưu. Hoàn hữu nhất cá giang hà hồ hải, tứ tích thủy các phó trách nhâm.*Niệm Từ, ngươi xem có được không?” Hoàng Dược Sư cũng cười cười trả lời.
“Ta cũng không hiểu lắm, bất quá nghe qua rất là tinh tế. Vậy ta ra vế này: họa thượng hà hoa hòa thượng họa”* Nàng đang muốn tìm cách làm khó Hoàng Dược Sư cho tới cùng.
“Thư lâm hán mặc, hàn lâm thư!”* Hoàng Dược Sư không cần suy nghĩ nhiều liền đáp vế dưới. “Còn có câu đối nào nữa không? Ta đã nhiều năm rồi không có cùng người ta ra câu đối” Hoàng Dược Sư tràn trề hăng hái cũng quên mất bày ra dáng vẻ của sư phụ.
“Không có, mấy câu này chỉ là lúc ấy con cảm thấy thú vị nên mới nhớ lâu như vậy. Người ta nói thơ ở nhân gian, người nếu muốn đối câu cho sảng khoái thì nên đi ra ngoài, dân gian có rất nhiều nho sĩ uyên bác”
“Được rồi. Vi sư đã ngủ đông ở trên đảo này mười lăm năm, cũng đã đến lúc ra ngoài đi dạo rồi. Chờ cho công phu của ngươi học tốt lên chút ít, thầy trò chúng ta cùng đi xông pha giang hồ, ngươi thấy có được không?”
“Hay lắm,hay lắm! Vậy trước hết con phải tìm được một cái tên thật vang dội đã. A~~~~~ Đông phương bất bại? Độc Cô cầu bại?”
“Rất đủ vang dội đó! Không hổ là người của đảo Đào Hoa, ngay cả tên hiệu cũng lập dị như vậy, vì danh hiệu này ta tính toán phải giữ ngươi ở trên đảo này ít nhất là mười năm nữa, để tránh cho ngươi sau khi báo danh ra giang hồ liền bị người khác giết chết”
“Sư phụ ~~~~~~”- Cử chỉ lúc họ nói cười tràn đầy hài hòa ấm áp mà họ không hề nhận ra.