Cùng với sự tiến bộ trong võ công của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư cũng bắt đầu đề ra kế hoạch hợp lý để bồi dưỡng nàng thành một tài nữ. Căn bản nhất là cầm kỳ thi họa, mà trong đó thi và họa thì đã học rồi. Đối với Cầm thì Niệm Từ có chút do dự, không biết nên lựa chọn loại nhạc khí nào. Hoàng Dược Sư sử dụng tiêu ngọc không phải chỉ là vật để hắn chơi đùa khi rảnh rỗi mà đó còn là binh khí sở trường của hắn. Võ công của sư phụ cao thâm đến mức bình thường ra tay căn bản không cần sử dụng bất kỳ loại binh khí nào trợ giúp. Tại Hoa Sơn Luận Kiếm cũng chỉ dùng tiêu cùng bốn người kia khổ đấu bảy ngày bảy đêm. Ngay đến Âu Dương Phong vốn không phải là loại người phong thái nho nhã mà cũng sử dụng thiết tranh đấu với Hoàng Dược Sư, thì có thể thấy được nhạc khí tốt ở trong tay cao thủ võ lâm cũng như một binh khí tốt vậy. Tiêu ngọc cùng với thiết tranh thì không được rồi, bất kể là nàng sử dụng tốt đến đâu thì ở trong mắt người khác cũng chỉ là đang bắt chước, huống chi công phu của mình làm sao sánh với hai người bọn họ đây. Suy tính từ giới tính và khí chất của mình, nhạc khí thổi thì nàng không bàn tới nữa, chẳng lẽ noi theo Lục Chỉ Cầm Ma sử dụng cổ cầm, phóng ra nội lực ở trên dây đàn, dùng âm thanh để giết người sao? Không biết có thể luyện thành hay không, nhưng mỗi lần đi lại đều phải đeo cổ cầm ở trên lưng rất nặng nề, lại còn làm tổn hại hình tượng nữ hiệp uyển chuyển ung dung của mình nữa. Nếu không thì mình có thể giống như Phi Thiên ca hát, dùng âm thanh của Tỳ Bà phối hợp với tiếng tiêu của sư phụ? Như vậy có thể tạo nên một cảnh xinh đẹp mỹ lệ trong chốn giang hồ, nhưng tỷ lệ thất bại cũng rất cao, không khéo người ta sẽ tưởng lầm mình là nữ nhân hát rong trong các trà lâu tửu quán mất. Khổ não suy nghĩ không ra khiến Niệm Từ nhịn không được cầu cứu sư phụ.
“Ta không nghĩ tới chẳng qua là lựa chọn một loại nhạc cụ lại khiến cho ngươi phải phiền não như vậy. Được rồi, để cho vi sư giúp ngươi một chút. Bất quá ngươi hãy nói trước đi Lục Chỉ Cầm Ma cùng với Phi Thiên là cái gì?” -Nhìn đồ đệ phiền não như vậy, Hoàng Dược Sư bất giác cảm thấy thú vị.
Nàng bất đắc dĩ oán trách mình trong lúc vô ý, đã nói ra điều không nên nói, hiện tại nàng không thể không đem phim điện ảnh Lục Chỉ Cầm Ma đại khái nói ra một lần, lại mỉm cười nói về khúc Phi Thiên. Khúc ca ngày sau sẽ trở thành hợp tấu mà hai thầy trò yêu thích nhất.
“Bài hát mặc dù có điểm quái dị, nhưng đúng là không tệ. Đợi vi sư thêm bớt trau chuốt lại thì sẽ trở thành khúc ca có một không hai. Chẳng qua là không biết do người ở đâu sáng tác nên?”
“Là do một người vô danh sáng tác nên, con vô tình nghe được. Người ấy đã không còn ở trên đời này”- Chính xác mà nói thì người này chưa từng xuất hiện nha.
“Đem ca khúc này lưu truyền rộng rãi cũng là biện pháp khiến cho mọi người không quên được hắn. Nghe ca khúc này ta không khỏi nhớ đến hồi trước ở trong hang đá ở Đôn Hoàng nhìn thấy được một bức bích họa thật tráng lệ, một ngày nào đó sư phụ sẽ dẫn ngươi đi chiêm ngưỡng, cảm nhận thế giới bao la.” Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
“Những người xưa ở trong Lục Chỉ Cầm Ma thật là giống tính khí của ta, đáng tiếc đây chỉ là truyền thuyết, nếu không thì nhất định sẽ nâng cốc trò chuyện kết thành tri kỷ. Như vậy có thể thấy được những thứ võ lâm nhân sĩ chính đạo miệng nói toàn nhân nghĩa đạo đức, làm ra vẻ đạo mạo tôn nghiêm, lại có thể làm ra những hành vi hèn hạ. Tà ma ngoại đạo thì sao, nếu như không phải vì đám chính đạo kia thì làm sao lại phải ôm huyết hải thâm cừu? Chỉ một đứa nhỏ răng vàng khè cũng không chịu để cho bọn bạch đạo giết chết tỷ tỷ của mình. Hừ! Hoàng Dược Sư ta bình sinh ghét nhất là nhân nghĩa lễ phép, học sách thánh hiền. Những thứ đó đều là để lừa gạt những tên ngu dốt, người trong thiên hạ lại thay nhau nhảy vào làm bia đỡ tên mà còn không biết, thật đáng thương nhưng cũng thật buồn cười. Hoàng Dược Sư ta không tin ta ăn tươi nuốt sống lễ giáo, người ta sẽ nói ta là tà ma ngoại đạo. Hừ! Ta đây là tà ma ngoại đạo, so với các loại kia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức khốn kiếp hại chết bao nhiêu người thì chỉ sợ còn thua kém không biết bao nhiêu. Đáng tiếc tâm Lục Chỉ Cầm Ma còn chưa đủ hung ác, báo xong đại thù thì liền quy ẩn rừng núi. Nếu như là ta thì ta sẽ đem giang hồ khuấy lên cho mưa máu gió tanh, để cho đám võ lâm chính phái kia phải kinh hãi không được an bình”
“Vậy sao? Con cũng nghĩ như vậy. Con không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng được hưởng những ngày tốt đẹp. Bất quá, sư phụ, chúng ta hình như đã lạc đề rồi. Rốt cục người nghĩ ta nên chọn loại nhạc cụ nào đây!?”- Thầy trò hai người cùng nhau lên án mạnh mẽ bọn chính đạo giả đạo đức kia xong thì nàng mới nghĩ tới vấn đề chính chưa được giải quyết.
“Không cần do dự, cứ chọn cổ cầm đi! Mặc dù là bổn môn không có Thiên Ma Cầm, cũng không thể truyền thụ cho ngươi Thiên Long Bát Âm, nhưng ta có thể vì ngươi tạo nên một cây đàn, khi nội công của ngươi tu luyện tốt hơn, hãy chọn một bài hát thích hợp với ngươi, đưa nội lực vào trong dây đàn làcó thể sử dụng âm thanh để giết người. Nếu ngươi ngại cổ cầm quá nặng nề, thì ta sẽ làm nó nhỏ lại một chút, sử dụng loại gỗ nhẹ kết hợp với dây đàn làm bằng tằm tuyết của Thiên Sơn, khi ngươi sử dụng sẽ không bị nội lực làm đứt. Có điều, vi sư sẽ điều chỉnh lại yêu cầu với nội công của ngươi thật nghiêm khắc, năng lực của ngươi bây giờ muốn làm được như thế còn thiếu rất nhiều. Ngươi nên chuẩn bị tốt đi, ta sẽ tiến hành luyện tập khó khăn hơn với ngươi!”
“Được! Cứ theo như lời sư phụ nói! Không sợ leo tường khó khăn, chỉ sợ không chịu leo thôi. Nhất định đệ tử sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ!”- được Hoàng Dược Sư khích lệ, Niệm Từ hăng hái xung phong.
“Đã vậy thì ngươi cũng không cần phải gọi là Đông Phương Bất Bại hay là Độc Cô Cầu Bại nữa, đổi lại thành tên Đào Hoa Cầm Ma có được không? Ta là đại ma đầu, Dung Nhi là tiểu yêu nữ, thu ngươi làm đồ đệ thì dĩ nhiên là phải tiếp tục giữ vững đặc sắc của đảo Đào Hoa rồi”
“Nghe cũng không tệ nha. Chờ cầm nghệ của đệ tử luyện thành rồi thì cứ như vậy mà gọi đi! Nếu như trong lúc khảy đàn mà có những cánh hoa tung bay thì lại càng tốt hơn”
“Chuyện đó thì có khó khăn gì. Chỉ cần công lực của ngươi đạt tới, dùng nội lực để tung rắc vài cánh hoa xuống thì rất dễ dàng”
Đối với Niệm Từ, học cờ vây là đơn giản và thoải mái nhất. Cha nàng thích nhất là đánh cờ vây, bị cha ảnh hưởng nên nàng và anh hai từ nhỏ lúc chưa học chữ đã bắt đầu học đánh cờ, mặc dù nàng không có tham gia tranh tài nhưng tài nghệ cũng không tệ, thỉnh thoảng cùng các bác lớn tuổi đánh cờ cũng thắng được không ít. Cha nàng cũng có lần muốn bồi dưỡng cho nàng nhưng gặp phải phản đối mãnh liệt của mẹ. Mẹ nàng đã từng xem qua một bộ phim có thực về Nhiếp Vệ Bình học cờ vậy từ khi học tiểu học, do còn nhỏ mà phải dùng não quá độ, trở nên ngu đần, trừ cờ vây ra thì cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên bà sẽ không đồng ý cho con gái bảo bối của mình cũng trở thành bộ dáng như vậy. Cho nên cờ vây chỉ trở thành trò chơi khi rảnh rỗi có hiếu chơi cùng cha, và còn để điền vào lý lịch sơ lược lúc xin việc mà thôi.
Cùng Hoàng Dược Sư đánh cờ, hai người có thể nói là kỳ phùng địch thủ gặp hiền tài. Một bên là sư phụ tư chất hơn người, một bên là Niệm Từ từ nhỏ đã theo cha học đánh cờ, đã tìm hiểu rất nhiều về sách dạy đánh cờ, trong đó có cuộc so tài Trung Nhật được tổ chức vào năm 1965. Hai thầy trò đánh cờ có thua có thắng, cũng không có hoàn toàn nghiêng về phía bên nào cả. Vì gia tăng thú vị khi đánh cờ, hai người đã ước định người thua phải đáp ứng một yêu cầu do người thắng cuộc đưa ra. Đã sớm biết được tài nấu nướng của Hoàng Dược Sư, Niệm Từ coi đây là động lực để cố gắng chiến thắng, thỏa mãn thói thèm ăn ngon. Hoàng Dược Sư biết rõ suy nghĩ của nàng nhưng cũng chỉ cưng chiều thuận theo, còn lúc bản thân mình chiến thắng thì hắn cũng đem cơ hội đó đào móc sở trường của đồ đệ, những điều đó luôn luôn mang đến cho hắn những niềm vui sướng.
Bởi vì chính bản thân mình vẫn đang tiếp tục uống thuốc điều trị thân thể, nên trong lúc rảnh rỗi Niệm Từ đối với y dược có rất nhiều hứng thú. Nếu thân thể của mình đã có điểm không tốt, nàng muốn học kiến thức về y học bác đại tinh thâm của Trung Quốc. Cầu người không bằng cầu mình, học kỹ lưỡng về phụ khoa và nội khoa, làm một bác sĩ tự mình bảo vệ sức khỏe của chính mình. Dần dà, sau khi đã thuần thục, tự nàng chế phương thuốc cho mình, còn Hoàng Dược Sư đứng ở một bên chỉ đạo. Mà phương thuốc của nàng cũng chỉ chú trọng điều lý thân thể và làm đẹp dưỡng nhan, trong đó chủ yếu là Kỷ tử, táo đỏ, bột trân châu, hạt đào, bạch phục linh và thậm chí là những dược liệu trân quý cũng được cho vào như Tuyết liên Thiên Sơn, cây nghệ tây. May mắn là phòng đan dược của Hoàng Dược Sư có đầy đủ hết mọi loại cây thuốc ở trên đời, nếu không thì theo như tờ danh sách thuốc kinh người của Niệm Từ, nàng chỉ có thể đi vào ngự y viện trong hoàng cung để tìm thuốc mà thôi. Hoàng Dược Sư cũng không có đau lòng tiếc dược liệu, chẳng qua là âm thầm đắc ý đồ đệ của mình trong một thời gian ngắn là có thể tạo nên một phương thuốc hoàn mỹ như vậy, không hổ là do tự mình đã dạy dỗ. Trải qua hơn một tháng kiên trì theo đơn thuốc điều lý thân thể, Niệm Từ ngày càng xinh đẹp, thật có thể nói là tỏa sáng từ trong ra ngoài, thực sự là một nữ nhân xinh đẹp.
Toán số thao lược, bói toán tinh tượng, âm dương ngũ hành, kỳ môn độn giáp, thủy lợi nông nghiệp… các phương diện này muốn học tập không phải là trong một sớm một chiều thì có thể hoàn thành. Chẳng qua là Niệm Từ tò mò thì Hoàng Dược Sư cũng hứng thú giới thiệu sơ lược cho nàng, từ cạn đến sâu tiến hành dạy dỗ. Hắn không trông mong đồ đệ trong một thời gian ngắn có thể vượt qua được mình, chỉ cần nàng đối với tuyệt học cả đời của mình có hiểu biết toàn diện là được rồi. Trong khi đó, Niệm Từ đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú. Lấy âm dương ngũ hành làm ví dụ, năm đó khi học đại học thì có một vị giáo sư đối với Chu Dịch thì rất tinh thâm, nên nàng thường xin đi xem tọa đàm ở trung ương, thật ra là vì vị kia coi bói, hết sức linh nghiệm. Niệm Từ thường xuyên cùng bạn học cùng đi dự thính, nên đối với Chu Dịch cũng có hiểu biết sơ lược ở bên ngoài, nay lại được Hoàng Dược Sư kiến giải nâng cao kiến thức một bước, lấy được linh cảm tự nghĩ ra Phách Không Chưởng, lấy tám miếng sắt xếp thành Bát quái sắt để tu luyện.
Hai thầy trò có hỏi có đáp lẫn nhau nên công việc học tập tiến bộ rất nhanh, Niệm Từ là người hiện đại, có đặc điểm là kiến thức rất rộng, phương diện nào cũng biết nhưng lại không chuyên sâu, không tinh tường, mẹ nàng từng nói về nàng rất chính xác đó là nàng chỉ là nửa bình giấm điển hình. Đặc điểm này đối với thân phận môn nhân của đảo Đào Hoa thì lại quá dư thừa. Đối diện với sư phụ đa dạng đủ mọi loại sở trường, Niệm Từ kích động vận dụng trí nhớ về các loại kiến thức của mình, thay vì trao đổi, tiếp xúc để tăng thêm kiến thức của mình thì nàng vô tình lại mang đến manh mối cho Hoàng Dược Sư.
Sư phụ đang nói về nông nghiệp thủy lợi thì Niệm Từ lại nói về việc tạp giao lúa nước, nói về tinh tượng thì nàng lại nói về mười hai cung hoàng đạo của Tây Phương, nói về toán số thao lược thì nàng lại nói về tiên đoán của Ca Đức Ba Hách, hắn nói về kinh tế công việc thì nàng lại nói về quân huấn thời đại học. Theo thời gian về sau, Hoàng Dược Sư đối với đồ đệ càng lúc càng hiểu rõ, nhưng cũng càng lúc càng khiếp sợ. Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, xông xáo trong giang hồ không đến vài chục năm sao lại có thể có kiến thức phong phú như vậy, là do mình tự phong bế mười lăm năm nên kiến thức trở nên nông cạn, hay là mình đã tìm được một kỳ tài kinh thế!
Edit: Vân Nhi
Cùng với sự tiến bộ trong võ công của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư cũng bắt đầu đề ra kế hoạch hợp lý để bồi dưỡng nàng thành một tài nữ. Căn bản nhất là cầm kỳ thi họa, mà trong đó thi và họa thì đã học rồi. Đối với Cầm thì Niệm Từ có chút do dự, không biết nên lựa chọn loại nhạc khí nào. Hoàng Dược Sư sử dụng tiêu ngọc không phải chỉ là vật để hắn chơi đùa khi rảnh rỗi mà đó còn là binh khí sở trường của hắn. Võ công của sư phụ cao thâm đến mức bình thường ra tay căn bản không cần sử dụng bất kỳ loại binh khí nào trợ giúp. Tại Hoa Sơn Luận Kiếm cũng chỉ dùng tiêu cùng bốn người kia khổ đấu bảy ngày bảy đêm. Ngay đến Âu Dương Phong vốn không phải là loại người phong thái nho nhã mà cũng sử dụng thiết tranh đấu với Hoàng Dược Sư, thì có thể thấy được nhạc khí tốt ở trong tay cao thủ võ lâm cũng như một binh khí tốt vậy. Tiêu ngọc cùng với thiết tranh thì không được rồi, bất kể là nàng sử dụng tốt đến đâu thì ở trong mắt người khác cũng chỉ là đang bắt chước, huống chi công phu của mình làm sao sánh với hai người bọn họ đây. Suy tính từ giới tính và khí chất của mình, nhạc khí thổi thì nàng không bàn tới nữa, chẳng lẽ noi theo Lục Chỉ Cầm Ma sử dụng cổ cầm, phóng ra nội lực ở trên dây đàn, dùng âm thanh để giết người sao? Không biết có thể luyện thành hay không, nhưng mỗi lần đi lại đều phải đeo cổ cầm ở trên lưng rất nặng nề, lại còn làm tổn hại hình tượng nữ hiệp uyển chuyển ung dung của mình nữa. Nếu không thì mình có thể giống như Phi Thiên ca hát, dùng âm thanh của Tỳ Bà phối hợp với tiếng tiêu của sư phụ? Như vậy có thể tạo nên một cảnh xinh đẹp mỹ lệ trong chốn giang hồ, nhưng tỷ lệ thất bại cũng rất cao, không khéo người ta sẽ tưởng lầm mình là nữ nhân hát rong trong các trà lâu tửu quán mất. Khổ não suy nghĩ không ra khiến Niệm Từ nhịn không được cầu cứu sư phụ.
“Ta không nghĩ tới chẳng qua là lựa chọn một loại nhạc cụ lại khiến cho ngươi phải phiền não như vậy. Được rồi, để cho vi sư giúp ngươi một chút. Bất quá ngươi hãy nói trước đi Lục Chỉ Cầm Ma cùng với Phi Thiên là cái gì?” -Nhìn đồ đệ phiền não như vậy, Hoàng Dược Sư bất giác cảm thấy thú vị.
Nàng bất đắc dĩ oán trách mình trong lúc vô ý, đã nói ra điều không nên nói, hiện tại nàng không thể không đem phim điện ảnh Lục Chỉ Cầm Ma đại khái nói ra một lần, lại mỉm cười nói về khúc Phi Thiên. Khúc ca ngày sau sẽ trở thành hợp tấu mà hai thầy trò yêu thích nhất.
“Bài hát mặc dù có điểm quái dị, nhưng đúng là không tệ. Đợi vi sư thêm bớt trau chuốt lại thì sẽ trở thành khúc ca có một không hai. Chẳng qua là không biết do người ở đâu sáng tác nên?”
“Là do một người vô danh sáng tác nên, con vô tình nghe được. Người ấy đã không còn ở trên đời này”- Chính xác mà nói thì người này chưa từng xuất hiện nha.
“Đem ca khúc này lưu truyền rộng rãi cũng là biện pháp khiến cho mọi người không quên được hắn. Nghe ca khúc này ta không khỏi nhớ đến hồi trước ở trong hang đá ở Đôn Hoàng nhìn thấy được một bức bích họa thật tráng lệ, một ngày nào đó sư phụ sẽ dẫn ngươi đi chiêm ngưỡng, cảm nhận thế giới bao la.” Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
“Những người xưa ở trong Lục Chỉ Cầm Ma thật là giống tính khí của ta, đáng tiếc đây chỉ là truyền thuyết, nếu không thì nhất định sẽ nâng cốc trò chuyện kết thành tri kỷ. Như vậy có thể thấy được những thứ võ lâm nhân sĩ chính đạo miệng nói toàn nhân nghĩa đạo đức, làm ra vẻ đạo mạo tôn nghiêm, lại có thể làm ra những hành vi hèn hạ. Tà ma ngoại đạo thì sao, nếu như không phải vì đám chính đạo kia thì làm sao lại phải ôm huyết hải thâm cừu? Chỉ một đứa nhỏ răng vàng khè cũng không chịu để cho bọn bạch đạo giết chết tỷ tỷ của mình. Hừ! Hoàng Dược Sư ta bình sinh ghét nhất là nhân nghĩa lễ phép, học sách thánh hiền. Những thứ đó đều là để lừa gạt những tên ngu dốt, người trong thiên hạ lại thay nhau nhảy vào làm bia đỡ tên mà còn không biết, thật đáng thương nhưng cũng thật buồn cười. Hoàng Dược Sư ta không tin ta ăn tươi nuốt sống lễ giáo, người ta sẽ nói ta là tà ma ngoại đạo. Hừ! Ta đây là tà ma ngoại đạo, so với các loại kia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức khốn kiếp hại chết bao nhiêu người thì chỉ sợ còn thua kém không biết bao nhiêu. Đáng tiếc tâm Lục Chỉ Cầm Ma còn chưa đủ hung ác, báo xong đại thù thì liền quy ẩn rừng núi. Nếu như là ta thì ta sẽ đem giang hồ khuấy lên cho mưa máu gió tanh, để cho đám võ lâm chính phái kia phải kinh hãi không được an bình”
“Vậy sao? Con cũng nghĩ như vậy. Con không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng được hưởng những ngày tốt đẹp. Bất quá, sư phụ, chúng ta hình như đã lạc đề rồi. Rốt cục người nghĩ ta nên chọn loại nhạc cụ nào đây!?”- Thầy trò hai người cùng nhau lên án mạnh mẽ bọn chính đạo giả đạo đức kia xong thì nàng mới nghĩ tới vấn đề chính chưa được giải quyết.
“Không cần do dự, cứ chọn cổ cầm đi! Mặc dù là bổn môn không có Thiên Ma Cầm, cũng không thể truyền thụ cho ngươi Thiên Long Bát Âm, nhưng ta có thể vì ngươi tạo nên một cây đàn, khi nội công của ngươi tu luyện tốt hơn, hãy chọn một bài hát thích hợp với ngươi, đưa nội lực vào trong dây đàn làcó thể sử dụng âm thanh để giết người. Nếu ngươi ngại cổ cầm quá nặng nề, thì ta sẽ làm nó nhỏ lại một chút, sử dụng loại gỗ nhẹ kết hợp với dây đàn làm bằng tằm tuyết của Thiên Sơn, khi ngươi sử dụng sẽ không bị nội lực làm đứt. Có điều, vi sư sẽ điều chỉnh lại yêu cầu với nội công của ngươi thật nghiêm khắc, năng lực của ngươi bây giờ muốn làm được như thế còn thiếu rất nhiều. Ngươi nên chuẩn bị tốt đi, ta sẽ tiến hành luyện tập khó khăn hơn với ngươi!”
“Được! Cứ theo như lời sư phụ nói! Không sợ leo tường khó khăn, chỉ sợ không chịu leo thôi. Nhất định đệ tử sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ!”- được Hoàng Dược Sư khích lệ, Niệm Từ hăng hái xung phong.
“Đã vậy thì ngươi cũng không cần phải gọi là Đông Phương Bất Bại hay là Độc Cô Cầu Bại nữa, đổi lại thành tên Đào Hoa Cầm Ma có được không? Ta là đại ma đầu, Dung Nhi là tiểu yêu nữ, thu ngươi làm đồ đệ thì dĩ nhiên là phải tiếp tục giữ vững đặc sắc của đảo Đào Hoa rồi”
“Nghe cũng không tệ nha. Chờ cầm nghệ của đệ tử luyện thành rồi thì cứ như vậy mà gọi đi! Nếu như trong lúc khảy đàn mà có những cánh hoa tung bay thì lại càng tốt hơn”
“Chuyện đó thì có khó khăn gì. Chỉ cần công lực của ngươi đạt tới, dùng nội lực để tung rắc vài cánh hoa xuống thì rất dễ dàng”
Đối với Niệm Từ, học cờ vây là đơn giản và thoải mái nhất. Cha nàng thích nhất là đánh cờ vây, bị cha ảnh hưởng nên nàng và anh hai từ nhỏ lúc chưa học chữ đã bắt đầu học đánh cờ, mặc dù nàng không có tham gia tranh tài nhưng tài nghệ cũng không tệ, thỉnh thoảng cùng các bác lớn tuổi đánh cờ cũng thắng được không ít. Cha nàng cũng có lần muốn bồi dưỡng cho nàng nhưng gặp phải phản đối mãnh liệt của mẹ. Mẹ nàng đã từng xem qua một bộ phim có thực về Nhiếp Vệ Bình học cờ vậy từ khi học tiểu học, do còn nhỏ mà phải dùng não quá độ, trở nên ngu đần, trừ cờ vây ra thì cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên bà sẽ không đồng ý cho con gái bảo bối của mình cũng trở thành bộ dáng như vậy. Cho nên cờ vây chỉ trở thành trò chơi khi rảnh rỗi có hiếu chơi cùng cha, và còn để điền vào lý lịch sơ lược lúc xin việc mà thôi.
Cùng Hoàng Dược Sư đánh cờ, hai người có thể nói là kỳ phùng địch thủ gặp hiền tài. Một bên là sư phụ tư chất hơn người, một bên là Niệm Từ từ nhỏ đã theo cha học đánh cờ, đã tìm hiểu rất nhiều về sách dạy đánh cờ, trong đó có cuộc so tài Trung Nhật được tổ chức vào năm . Hai thầy trò đánh cờ có thua có thắng, cũng không có hoàn toàn nghiêng về phía bên nào cả. Vì gia tăng thú vị khi đánh cờ, hai người đã ước định người thua phải đáp ứng một yêu cầu do người thắng cuộc đưa ra. Đã sớm biết được tài nấu nướng của Hoàng Dược Sư, Niệm Từ coi đây là động lực để cố gắng chiến thắng, thỏa mãn thói thèm ăn ngon. Hoàng Dược Sư biết rõ suy nghĩ của nàng nhưng cũng chỉ cưng chiều thuận theo, còn lúc bản thân mình chiến thắng thì hắn cũng đem cơ hội đó đào móc sở trường của đồ đệ, những điều đó luôn luôn mang đến cho hắn những niềm vui sướng.
Bởi vì chính bản thân mình vẫn đang tiếp tục uống thuốc điều trị thân thể, nên trong lúc rảnh rỗi Niệm Từ đối với y dược có rất nhiều hứng thú. Nếu thân thể của mình đã có điểm không tốt, nàng muốn học kiến thức về y học bác đại tinh thâm của Trung Quốc. Cầu người không bằng cầu mình, học kỹ lưỡng về phụ khoa và nội khoa, làm một bác sĩ tự mình bảo vệ sức khỏe của chính mình. Dần dà, sau khi đã thuần thục, tự nàng chế phương thuốc cho mình, còn Hoàng Dược Sư đứng ở một bên chỉ đạo. Mà phương thuốc của nàng cũng chỉ chú trọng điều lý thân thể và làm đẹp dưỡng nhan, trong đó chủ yếu là Kỷ tử, táo đỏ, bột trân châu, hạt đào, bạch phục linh và thậm chí là những dược liệu trân quý cũng được cho vào như Tuyết liên Thiên Sơn, cây nghệ tây. May mắn là phòng đan dược của Hoàng Dược Sư có đầy đủ hết mọi loại cây thuốc ở trên đời, nếu không thì theo như tờ danh sách thuốc kinh người của Niệm Từ, nàng chỉ có thể đi vào ngự y viện trong hoàng cung để tìm thuốc mà thôi. Hoàng Dược Sư cũng không có đau lòng tiếc dược liệu, chẳng qua là âm thầm đắc ý đồ đệ của mình trong một thời gian ngắn là có thể tạo nên một phương thuốc hoàn mỹ như vậy, không hổ là do tự mình đã dạy dỗ. Trải qua hơn một tháng kiên trì theo đơn thuốc điều lý thân thể, Niệm Từ ngày càng xinh đẹp, thật có thể nói là tỏa sáng từ trong ra ngoài, thực sự là một nữ nhân xinh đẹp.
Toán số thao lược, bói toán tinh tượng, âm dương ngũ hành, kỳ môn độn giáp, thủy lợi nông nghiệp… các phương diện này muốn học tập không phải là trong một sớm một chiều thì có thể hoàn thành. Chẳng qua là Niệm Từ tò mò thì Hoàng Dược Sư cũng hứng thú giới thiệu sơ lược cho nàng, từ cạn đến sâu tiến hành dạy dỗ. Hắn không trông mong đồ đệ trong một thời gian ngắn có thể vượt qua được mình, chỉ cần nàng đối với tuyệt học cả đời của mình có hiểu biết toàn diện là được rồi. Trong khi đó, Niệm Từ đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú. Lấy âm dương ngũ hành làm ví dụ, năm đó khi học đại học thì có một vị giáo sư đối với Chu Dịch thì rất tinh thâm, nên nàng thường xin đi xem tọa đàm ở trung ương, thật ra là vì vị kia coi bói, hết sức linh nghiệm. Niệm Từ thường xuyên cùng bạn học cùng đi dự thính, nên đối với Chu Dịch cũng có hiểu biết sơ lược ở bên ngoài, nay lại được Hoàng Dược Sư kiến giải nâng cao kiến thức một bước, lấy được linh cảm tự nghĩ ra Phách Không Chưởng, lấy tám miếng sắt xếp thành Bát quái sắt để tu luyện.
Hai thầy trò có hỏi có đáp lẫn nhau nên công việc học tập tiến bộ rất nhanh, Niệm Từ là người hiện đại, có đặc điểm là kiến thức rất rộng, phương diện nào cũng biết nhưng lại không chuyên sâu, không tinh tường, mẹ nàng từng nói về nàng rất chính xác đó là nàng chỉ là nửa bình giấm điển hình. Đặc điểm này đối với thân phận môn nhân của đảo Đào Hoa thì lại quá dư thừa. Đối diện với sư phụ đa dạng đủ mọi loại sở trường, Niệm Từ kích động vận dụng trí nhớ về các loại kiến thức của mình, thay vì trao đổi, tiếp xúc để tăng thêm kiến thức của mình thì nàng vô tình lại mang đến manh mối cho Hoàng Dược Sư.
Sư phụ đang nói về nông nghiệp thủy lợi thì Niệm Từ lại nói về việc tạp giao lúa nước, nói về tinh tượng thì nàng lại nói về mười hai cung hoàng đạo của Tây Phương, nói về toán số thao lược thì nàng lại nói về tiên đoán của Ca Đức Ba Hách, hắn nói về kinh tế công việc thì nàng lại nói về quân huấn thời đại học. Theo thời gian về sau, Hoàng Dược Sư đối với đồ đệ càng lúc càng hiểu rõ, nhưng cũng càng lúc càng khiếp sợ. Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, xông xáo trong giang hồ không đến vài chục năm sao lại có thể có kiến thức phong phú như vậy, là do mình tự phong bế mười lăm năm nên kiến thức trở nên nông cạn, hay là mình đã tìm được một kỳ tài kinh thế!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
Cùng với sự tiến bộ trong võ công của Niệm Từ, Hoàng Dược Sư cũng bắt đầu đề ra kế hoạch hợp lý để bồi dưỡng nàng thành một tài nữ. Căn bản nhất là cầm kỳ thi họa, mà trong đó thi và họa thì đã học rồi. Đối với Cầm thì Niệm Từ có chút do dự, không biết nên lựa chọn loại nhạc khí nào. Hoàng Dược Sư sử dụng tiêu ngọc không phải chỉ là vật để hắn chơi đùa khi rảnh rỗi mà đó còn là binh khí sở trường của hắn. Võ công của sư phụ cao thâm đến mức bình thường ra tay căn bản không cần sử dụng bất kỳ loại binh khí nào trợ giúp. Tại Hoa Sơn Luận Kiếm cũng chỉ dùng tiêu cùng bốn người kia khổ đấu bảy ngày bảy đêm. Ngay đến Âu Dương Phong vốn không phải là loại người phong thái nho nhã mà cũng sử dụng thiết tranh đấu với Hoàng Dược Sư, thì có thể thấy được nhạc khí tốt ở trong tay cao thủ võ lâm cũng như một binh khí tốt vậy. Tiêu ngọc cùng với thiết tranh thì không được rồi, bất kể là nàng sử dụng tốt đến đâu thì ở trong mắt người khác cũng chỉ là đang bắt chước, huống chi công phu của mình làm sao sánh với hai người bọn họ đây. Suy tính từ giới tính và khí chất của mình, nhạc khí thổi thì nàng không bàn tới nữa, chẳng lẽ noi theo Lục Chỉ Cầm Ma sử dụng cổ cầm, phóng ra nội lực ở trên dây đàn, dùng âm thanh để giết người sao? Không biết có thể luyện thành hay không, nhưng mỗi lần đi lại đều phải đeo cổ cầm ở trên lưng rất nặng nề, lại còn làm tổn hại hình tượng nữ hiệp uyển chuyển ung dung của mình nữa. Nếu không thì mình có thể giống như Phi Thiên ca hát, dùng âm thanh của Tỳ Bà phối hợp với tiếng tiêu của sư phụ? Như vậy có thể tạo nên một cảnh xinh đẹp mỹ lệ trong chốn giang hồ, nhưng tỷ lệ thất bại cũng rất cao, không khéo người ta sẽ tưởng lầm mình là nữ nhân hát rong trong các trà lâu tửu quán mất. Khổ não suy nghĩ không ra khiến Niệm Từ nhịn không được cầu cứu sư phụ.
“Ta không nghĩ tới chẳng qua là lựa chọn một loại nhạc cụ lại khiến cho ngươi phải phiền não như vậy. Được rồi, để cho vi sư giúp ngươi một chút. Bất quá ngươi hãy nói trước đi Lục Chỉ Cầm Ma cùng với Phi Thiên là cái gì?” -Nhìn đồ đệ phiền não như vậy, Hoàng Dược Sư bất giác cảm thấy thú vị.
Nàng bất đắc dĩ oán trách mình trong lúc vô ý, đã nói ra điều không nên nói, hiện tại nàng không thể không đem phim điện ảnh Lục Chỉ Cầm Ma đại khái nói ra một lần, lại mỉm cười nói về khúc Phi Thiên. Khúc ca ngày sau sẽ trở thành hợp tấu mà hai thầy trò yêu thích nhất.
“Bài hát mặc dù có điểm quái dị, nhưng đúng là không tệ. Đợi vi sư thêm bớt trau chuốt lại thì sẽ trở thành khúc ca có một không hai. Chẳng qua là không biết do người ở đâu sáng tác nên?”
“Là do một người vô danh sáng tác nên, con vô tình nghe được. Người ấy đã không còn ở trên đời này”- Chính xác mà nói thì người này chưa từng xuất hiện nha.
“Đem ca khúc này lưu truyền rộng rãi cũng là biện pháp khiến cho mọi người không quên được hắn. Nghe ca khúc này ta không khỏi nhớ đến hồi trước ở trong hang đá ở Đôn Hoàng nhìn thấy được một bức bích họa thật tráng lệ, một ngày nào đó sư phụ sẽ dẫn ngươi đi chiêm ngưỡng, cảm nhận thế giới bao la.” Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
“Những người xưa ở trong Lục Chỉ Cầm Ma thật là giống tính khí của ta, đáng tiếc đây chỉ là truyền thuyết, nếu không thì nhất định sẽ nâng cốc trò chuyện kết thành tri kỷ. Như vậy có thể thấy được những thứ võ lâm nhân sĩ chính đạo miệng nói toàn nhân nghĩa đạo đức, làm ra vẻ đạo mạo tôn nghiêm, lại có thể làm ra những hành vi hèn hạ. Tà ma ngoại đạo thì sao, nếu như không phải vì đám chính đạo kia thì làm sao lại phải ôm huyết hải thâm cừu? Chỉ một đứa nhỏ răng vàng khè cũng không chịu để cho bọn bạch đạo giết chết tỷ tỷ của mình. Hừ! Hoàng Dược Sư ta bình sinh ghét nhất là nhân nghĩa lễ phép, học sách thánh hiền. Những thứ đó đều là để lừa gạt những tên ngu dốt, người trong thiên hạ lại thay nhau nhảy vào làm bia đỡ tên mà còn không biết, thật đáng thương nhưng cũng thật buồn cười. Hoàng Dược Sư ta không tin ta ăn tươi nuốt sống lễ giáo, người ta sẽ nói ta là tà ma ngoại đạo. Hừ! Ta đây là tà ma ngoại đạo, so với các loại kia miệng đầy nhân nghĩa đạo đức khốn kiếp hại chết bao nhiêu người thì chỉ sợ còn thua kém không biết bao nhiêu. Đáng tiếc tâm Lục Chỉ Cầm Ma còn chưa đủ hung ác, báo xong đại thù thì liền quy ẩn rừng núi. Nếu như là ta thì ta sẽ đem giang hồ khuấy lên cho mưa máu gió tanh, để cho đám võ lâm chính phái kia phải kinh hãi không được an bình”
“Vậy sao? Con cũng nghĩ như vậy. Con không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng được hưởng những ngày tốt đẹp. Bất quá, sư phụ, chúng ta hình như đã lạc đề rồi. Rốt cục người nghĩ ta nên chọn loại nhạc cụ nào đây!?”- Thầy trò hai người cùng nhau lên án mạnh mẽ bọn chính đạo giả đạo đức kia xong thì nàng mới nghĩ tới vấn đề chính chưa được giải quyết.
“Không cần do dự, cứ chọn cổ cầm đi! Mặc dù là bổn môn không có Thiên Ma Cầm, cũng không thể truyền thụ cho ngươi Thiên Long Bát Âm, nhưng ta có thể vì ngươi tạo nên một cây đàn, khi nội công của ngươi tu luyện tốt hơn, hãy chọn một bài hát thích hợp với ngươi, đưa nội lực vào trong dây đàn làcó thể sử dụng âm thanh để giết người. Nếu ngươi ngại cổ cầm quá nặng nề, thì ta sẽ làm nó nhỏ lại một chút, sử dụng loại gỗ nhẹ kết hợp với dây đàn làm bằng tằm tuyết của Thiên Sơn, khi ngươi sử dụng sẽ không bị nội lực làm đứt. Có điều, vi sư sẽ điều chỉnh lại yêu cầu với nội công của ngươi thật nghiêm khắc, năng lực của ngươi bây giờ muốn làm được như thế còn thiếu rất nhiều. Ngươi nên chuẩn bị tốt đi, ta sẽ tiến hành luyện tập khó khăn hơn với ngươi!”
“Được! Cứ theo như lời sư phụ nói! Không sợ leo tường khó khăn, chỉ sợ không chịu leo thôi. Nhất định đệ tử sẽ không phụ kỳ vọng của sư phụ!”- được Hoàng Dược Sư khích lệ, Niệm Từ hăng hái xung phong.
“Đã vậy thì ngươi cũng không cần phải gọi là Đông Phương Bất Bại hay là Độc Cô Cầu Bại nữa, đổi lại thành tên Đào Hoa Cầm Ma có được không? Ta là đại ma đầu, Dung Nhi là tiểu yêu nữ, thu ngươi làm đồ đệ thì dĩ nhiên là phải tiếp tục giữ vững đặc sắc của đảo Đào Hoa rồi”
“Nghe cũng không tệ nha. Chờ cầm nghệ của đệ tử luyện thành rồi thì cứ như vậy mà gọi đi! Nếu như trong lúc khảy đàn mà có những cánh hoa tung bay thì lại càng tốt hơn”
“Chuyện đó thì có khó khăn gì. Chỉ cần công lực của ngươi đạt tới, dùng nội lực để tung rắc vài cánh hoa xuống thì rất dễ dàng”
Đối với Niệm Từ, học cờ vây là đơn giản và thoải mái nhất. Cha nàng thích nhất là đánh cờ vây, bị cha ảnh hưởng nên nàng và anh hai từ nhỏ lúc chưa học chữ đã bắt đầu học đánh cờ, mặc dù nàng không có tham gia tranh tài nhưng tài nghệ cũng không tệ, thỉnh thoảng cùng các bác lớn tuổi đánh cờ cũng thắng được không ít. Cha nàng cũng có lần muốn bồi dưỡng cho nàng nhưng gặp phải phản đối mãnh liệt của mẹ. Mẹ nàng đã từng xem qua một bộ phim có thực về Nhiếp Vệ Bình học cờ vậy từ khi học tiểu học, do còn nhỏ mà phải dùng não quá độ, trở nên ngu đần, trừ cờ vây ra thì cái gì cũng không biết nên dĩ nhiên bà sẽ không đồng ý cho con gái bảo bối của mình cũng trở thành bộ dáng như vậy. Cho nên cờ vây chỉ trở thành trò chơi khi rảnh rỗi có hiếu chơi cùng cha, và còn để điền vào lý lịch sơ lược lúc xin việc mà thôi.
Cùng Hoàng Dược Sư đánh cờ, hai người có thể nói là kỳ phùng địch thủ gặp hiền tài. Một bên là sư phụ tư chất hơn người, một bên là Niệm Từ từ nhỏ đã theo cha học đánh cờ, đã tìm hiểu rất nhiều về sách dạy đánh cờ, trong đó có cuộc so tài Trung Nhật được tổ chức vào năm 1965. Hai thầy trò đánh cờ có thua có thắng, cũng không có hoàn toàn nghiêng về phía bên nào cả. Vì gia tăng thú vị khi đánh cờ, hai người đã ước định người thua phải đáp ứng một yêu cầu do người thắng cuộc đưa ra. Đã sớm biết được tài nấu nướng của Hoàng Dược Sư, Niệm Từ coi đây là động lực để cố gắng chiến thắng, thỏa mãn thói thèm ăn ngon. Hoàng Dược Sư biết rõ suy nghĩ của nàng nhưng cũng chỉ cưng chiều thuận theo, còn lúc bản thân mình chiến thắng thì hắn cũng đem cơ hội đó đào móc sở trường của đồ đệ, những điều đó luôn luôn mang đến cho hắn những niềm vui sướng.
Bởi vì chính bản thân mình vẫn đang tiếp tục uống thuốc điều trị thân thể, nên trong lúc rảnh rỗi Niệm Từ đối với y dược có rất nhiều hứng thú. Nếu thân thể của mình đã có điểm không tốt, nàng muốn học kiến thức về y học bác đại tinh thâm của Trung Quốc. Cầu người không bằng cầu mình, học kỹ lưỡng về phụ khoa và nội khoa, làm một bác sĩ tự mình bảo vệ sức khỏe của chính mình. Dần dà, sau khi đã thuần thục, tự nàng chế phương thuốc cho mình, còn Hoàng Dược Sư đứng ở một bên chỉ đạo. Mà phương thuốc của nàng cũng chỉ chú trọng điều lý thân thể và làm đẹp dưỡng nhan, trong đó chủ yếu là Kỷ tử, táo đỏ, bột trân châu, hạt đào, bạch phục linh và thậm chí là những dược liệu trân quý cũng được cho vào như Tuyết liên Thiên Sơn, cây nghệ tây. May mắn là phòng đan dược của Hoàng Dược Sư có đầy đủ hết mọi loại cây thuốc ở trên đời, nếu không thì theo như tờ danh sách thuốc kinh người của Niệm Từ, nàng chỉ có thể đi vào ngự y viện trong hoàng cung để tìm thuốc mà thôi. Hoàng Dược Sư cũng không có đau lòng tiếc dược liệu, chẳng qua là âm thầm đắc ý đồ đệ của mình trong một thời gian ngắn là có thể tạo nên một phương thuốc hoàn mỹ như vậy, không hổ là do tự mình đã dạy dỗ. Trải qua hơn một tháng kiên trì theo đơn thuốc điều lý thân thể, Niệm Từ ngày càng xinh đẹp, thật có thể nói là tỏa sáng từ trong ra ngoài, thực sự là một nữ nhân xinh đẹp.
Toán số thao lược, bói toán tinh tượng, âm dương ngũ hành, kỳ môn độn giáp, thủy lợi nông nghiệp… các phương diện này muốn học tập không phải là trong một sớm một chiều thì có thể hoàn thành. Chẳng qua là Niệm Từ tò mò thì Hoàng Dược Sư cũng hứng thú giới thiệu sơ lược cho nàng, từ cạn đến sâu tiến hành dạy dỗ. Hắn không trông mong đồ đệ trong một thời gian ngắn có thể vượt qua được mình, chỉ cần nàng đối với tuyệt học cả đời của mình có hiểu biết toàn diện là được rồi. Trong khi đó, Niệm Từ đối với những thứ này cảm thấy rất hứng thú. Lấy âm dương ngũ hành làm ví dụ, năm đó khi học đại học thì có một vị giáo sư đối với Chu Dịch thì rất tinh thâm, nên nàng thường xin đi xem tọa đàm ở trung ương, thật ra là vì vị kia coi bói, hết sức linh nghiệm. Niệm Từ thường xuyên cùng bạn học cùng đi dự thính, nên đối với Chu Dịch cũng có hiểu biết sơ lược ở bên ngoài, nay lại được Hoàng Dược Sư kiến giải nâng cao kiến thức một bước, lấy được linh cảm tự nghĩ ra Phách Không Chưởng, lấy tám miếng sắt xếp thành Bát quái sắt để tu luyện.
Hai thầy trò có hỏi có đáp lẫn nhau nên công việc học tập tiến bộ rất nhanh, Niệm Từ là người hiện đại, có đặc điểm là kiến thức rất rộng, phương diện nào cũng biết nhưng lại không chuyên sâu, không tinh tường, mẹ nàng từng nói về nàng rất chính xác đó là nàng chỉ là nửa bình giấm điển hình. Đặc điểm này đối với thân phận môn nhân của đảo Đào Hoa thì lại quá dư thừa. Đối diện với sư phụ đa dạng đủ mọi loại sở trường, Niệm Từ kích động vận dụng trí nhớ về các loại kiến thức của mình, thay vì trao đổi, tiếp xúc để tăng thêm kiến thức của mình thì nàng vô tình lại mang đến manh mối cho Hoàng Dược Sư.
Sư phụ đang nói về nông nghiệp thủy lợi thì Niệm Từ lại nói về việc tạp giao lúa nước, nói về tinh tượng thì nàng lại nói về mười hai cung hoàng đạo của Tây Phương, nói về toán số thao lược thì nàng lại nói về tiên đoán của Ca Đức Ba Hách, hắn nói về kinh tế công việc thì nàng lại nói về quân huấn thời đại học. Theo thời gian về sau, Hoàng Dược Sư đối với đồ đệ càng lúc càng hiểu rõ, nhưng cũng càng lúc càng khiếp sợ. Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, xông xáo trong giang hồ không đến vài chục năm sao lại có thể có kiến thức phong phú như vậy, là do mình tự phong bế mười lăm năm nên kiến thức trở nên nông cạn, hay là mình đã tìm được một kỳ tài kinh thế!