Từ đó trở đi, Lý Mạc Sầu trở thành một thành viên mới trong đại gia đình. Sau khi mấy huynh đệ Dương Thị nghỉ ngơi hồi phục xong, thì mang theo mấy tiểu nhị tâm phúc đi tới những thành trấn khác phát triển sự nghiệp, chỉ có Dương Dịch vẫn cố thủ ở tổng bộ Tế Nam, cùng với Mục Niệm Từ nắm giữ toàn cục công việc. Dương Nhị rời đi, toàn bộ công việc trong nhà cũng rơi vào Niệm Từ, cuộc sống nhức đầu dài dài của nàng cũng bắt đầu. Trong lúc khói lửa thì nàng đột nhiên nghĩ tới Mạc Sầu.
“Mạc Sầu, muội đến nhà chúng ta đã hơn ba tháng rồi, có cái gì không quen thuộc không? Không cần khách khí, cứ nói ra đi”- Niệm Từ mỉm cười nói.
“Không có gì, tôi ở đây rất tốt, không có gì khó chịu nữa”- Mạc Sầu bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá, vậy thì ta nói thật, ta có chuyện khó xử cần muội giúp đỡ đây”
“Cần tôi giết ai?”- Mạc Sầu lên tiếng, khẩu khí giống như là hỏi giá món ăn vậy.
"Không phải vậy!" Niệm Từ không nhịn được làm ra động tác lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ, người không biết chuyện sẽ nghĩ đây là một tập đoàn sát thủ nha.
“Gần đây Dương Nhị phụ trách quản gia đã rời đi, ta lại bận phải chăm sóc Tiểu Mã Câu, nên muốn nhờ muội làm giúp vài chuyện ở trong nhà, thay ta gánh bớt công việc”- Niệm Từ giải thích.
“Trừ thời gian luyện công, tôi có thể giúp cô việc nhà, chỉ có điều tôi chưa bao giờ làm nên không biết cần phải làm sao”- Nàng thống khoái đáp ứng.
"Vạn sự khởi đầu nan, muội không cần lo lắng. Chúng ta cũng sẽ dạy muội làm thế nào sắp xếp cuộc sống hằng ngày, chuyện này so với học võ công thì đơn giản hơn nhiều, nhất định muội có thể làm được”- Niệm Từ nói.
“Quản gia thì có thể, chỉ cần không trở ngại việc báo thù mười năm sau của tôi là được rồi”- nàng nói.
“Nói tới việc này, ta cảm thấy kế hoạch trả thù của muội nhất định phải tính toán chu đáo lại. Có rất nhiều phương pháp báo thù, muội đâu cần phải lựa chọn phương pháp làm tổn thương người ta mà không có lợi cho mình như vậy!”- Niệm Từ lên tiếng.
“Cô nói có biện pháp gì sao?”- Niệm Từ không phải là kẻ thù của phái Cổ Mộ, nên Mạc Sầu rất tin tưởng nàng.
“Trả thù chân chính là hủy diệt vật trân quý mà hắn quan tâm nhất, để cho hắn sống không bằng chết, bị hành hạ về mặt tinh thần. Nếu theo như muội nói, mười năm sau muội dễ dàng một đao giết chết Lục Triển Nguyên thì thực sự muội được giải thoát sao? Mười năm thời gian tốt đẹp bị lãng phí trên người một tiểu nhân như hắn có phải là mất nhiều hơn được hay không?”- Niệm Từ phân tích. Qua mấy tháng tiếp xúc, nàng đã tương đối hiểu rõ, Lý Mạc Sầu đơn thuần tựa như tờ giấy trắng. Lúc này, Niệm Từ cũng hiểu được nữ ma đầu trong Thần điêu được tạo ra như thế nào rồi, thuần túy là do Lục Triển Nguyên cái tên tồi bại vô trách nhiệm kia tạo nên. Người đơn thuần cố chấp rất dễ dàng đi vào cực đoan, lại không có ai ở bên khai thông, khuyên nhủ. Thật đáng thương cho một truyền nhân của Cổ Mộ, cứ như vậy trở thành một nữ ma đầu bị người người căm ghét.
“Chẳng hạn như Lục Triển Nguyên vốn chú trọng danh dự của hắn trên giang hồ, chúng ta cứ ở các quán ăn hiệu trà tung lời đồn đãi, chửi bới bôi xấu thanh danh của hắn. Thật ra thì không cần phải bịa chuyện, chỉ cần đem chuyện muội và hắn đã trải qua cùng với việc muội bị ủy khuất ở Lục gia trang, đứng ở góc độ của ngươi nói ra…Thông qua sự truyền bá phóng đại, rốt cục nhân phẩm của Lục Triển Nguyên sẽ bị hư thối đi ngay, bị người trên giang hồ khinh bỉ không thèm kết giao, đây không phải là chuyện thống khổ nhất với hắn sao? Hoặc nếu hắn quan tâm tới tình cảm với Hà Nguyên Quân, chúng ta liền lấy mỹ nhân kế hay là nam nhân kế cái gì đó chia rẽ quan hệ của bọn họ, muội không dễ chịu thì cũng không được để cho hắn hạnh phúc”- Nói đến thủ đoạn trả thù, Niệm Từ càng nói càng hăng hái, trong đầu là tầng tầng lớp lớp nội dung phim điện ảnh, truyền hình và tiểu thuyết hiện đại.
“Những thứ này không phải là quá âm hiểm, không quang minh chính đại sao?”- Mạc Sầu chần chừ.
“Cái này gọi là lấy gậy ông đập lưng ông. Hắn có thể dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ thì tại sao chúng ta lại không thể giở thủ đoạn trả thù chứ? Đối với loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này thì không cần phải quang minh chính đại với hắn làm gì cả”- Niệm Từ khinh thường nói.
“Vậy thì cô nói tôi phải làm sao mới tốt?”- bị những lời nói của Niệm Từ thuyết phục, Mạc Sầu bắt đầu ý thức được ước hẹn mười năm đúng là tổn thương người mà chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
“Thật tình thì trong lòng ta nghĩ, muội chia tay với Lục Triển Nguyên cũng không phải là chuyện xấu. Tái ông thất mã, sao biết được đó không phải là phúc. Muội bình tâm suy nghĩ lại một chút, lấy tính tình của muội mà tới Lục gia trang làm Lục Thiếu phu nhân, phải hầu hạ cha mẹ chồng, kiên nhẫn chiếu cố đệ muội, đối nội phải quản lý công việc trong nhà, đối ngoại phải giúp đỡ tướng công phát triển giao thiệp bên ngoài… thì muội có thể làm được không? Sau này giả sử như hắn vì thêm con cháu mà nạp thiếp, muội có thể độ lượng cùng người ta dùng chung tướng công sao? Khi tình yêu đã hao mòn hết, muội có thể bỏ xuống tư thái của mình, vận dụng mị lực nữ nhân nhu tình như nước lần nữa hấp dẫn tướng công của mình sao? Những thứ này nhìn thì thấy đơn giản, chân chính vận dụng thì lại rất khó, cũng không phải là cứ xem thấy ai không thấy vừa mắt thì giết được đâu”- Niệm Từ phân tích đến từng tình huống.
“Tôi, tôi không biết! Chưa từng có người nào nói cho tôi biết những điều này”- Trong lời nói của Mạc Sầu có mang theo một tia tự ti.
“Dĩ nhiên việc hắn dễ dàng thay lòng đổi dạ là không thể tha thứ, nếu quả thực tình yêu của hai ngươi vững hơn vàng, thì khó khăn gì cũng có thể vượt qua. Dễ tìm bảo vật vô giá nhưng lại khó gặp được người hữu tình. Lần này chúng ta nói chuyện là mong muội có thể hiểu rõ, rồi sau này có thể chân chính tìm được một người yêu thương mình không phải tốt hơn sao? Ta nghĩ, cách trả thù tốt nhất chính là tìm được một người thật lòng yêu muội, trải qua hạnh phúc còn hơn cuộc sống của Lục Triển Nguyên, vì người yêu của mình nở rộ mị lực mê người, để cho Lục Triển Nguyên phải hối hận lúc đầu sao lại dễ dàng từ bỏ muội, phải đem muội đặt ở trong lòng. Đó không phải là cách trả thù tốt nhất sao?”- Niệm Từ nói.
“Nhưng mà cô cũng biết, hiện tại ai ai cũng cho tôi là nữ ma đầu, còn có người dám yêu thích tôi sao? Làm sao tôi có thể biết được người kia không phải là một Lục Triển Nguyên thứ hai? Lúc ấy có nhiều người như vậy lăng nhục tôi và phái Cổ Mộ, cứ như vậy bỏ qua sao?”- Nàng vẫn còn căm giận bất bình.
“Danh dự thì nhất định phải vãn hồi, nhưng không nhất định phải tính toán bây giờ nha. Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, dân chúng vẫn phải lầm than, người có kiến thức đều ra tay tương trợ, đây chính là thời cơ tốt nhất để muội vãn hồi danh dự đó. Chúng ta hiện tại lập tức mở chi nhánh tới Tống Quốc, đến lúc đó sẽ lấy danh nghĩa của muội và phái Cổ Mộ thực hiện việc thiện, ở trong tiệm chúng ta lại lưu truyền chân thật ngọn nguồn mọi chuyện của muội và Lục Triển Nguyên, sửa lại oan khuất cho muội. Nếu còn chưa hả giận, có thể đợi tới lúc đại ca rảnh rỗi, mang theo ngươi đi về Lục gia trang trêu cợt hai vợ chồng bọn họ là được. Không cần thiết phải làm tới nước ngươi chết ta sống nha” - Đây mới chính là phương thức trả thù mà Niệm Từ chân chính muốn giúp nàng. Bản thân nàng có thể nói là đã bị người ta bỏ rơi hai lần, cũng không có vặn vẹo, không phải loại rời khỏi người yêu liền không thể sống nổi. Hơn nữa, trong tình yêu không phải là ngươi bỏ rơi ta, ta bỏ rơi ngươi, thì cũng là cả hai cùng bỏ rơi nhau, ai có thể đảm bảo yêu một lần là thành công. Chỉ là Lý Mạc Sầu xui xẻo, đụng phải tên tiểu nhân trở mặt vô tình mà thôi.
“Được, tôi biết cô thật lòng muốn tốt cho tôi. Tôi sẽ nghe lời cô”- Người đơn thuần nói thực ra là dạng người rất dễ dàng tin tưởng người khác.
“Yên tâm đi. Trên đường tình, ta cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ta vô cùng hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc, ta sẽ không hại muội đâu” Niệm Từ cảm khái nói.
***
Tảng đá lớn nhất ở trong lòng tạm thời bị Niệm Từ tháo dỡ, Mạc Sầu bắt đầu chuyên tâm học tập bản lĩnh quản gia, cả ngày giao thiệp với những việc nhỏ nhặt như củi dầu gạo muối, dần dần cũng quen thuộc với công việc cuộc sống hàng ngày, không bao lâu đã thay thế Dương Nhị, trở thành Lý tổng quản.
Lão Ngoan Đồng vẫn không có nhàn rỗi. Sau khi trở lại, phát hiện chỗ vui chơi trên căn bản là đã làm xong, hắn giống y như Tiểu Mã Câu, vui chơi đến quên trời đất, cả ngày, trừ lúc ăn cơm và đi ngủ thì đều mang theo Tiểu Mã Câu ở trong đó. Niệm Từ sợ hắn chơi quá say sưa không để ý tới đứa cháu này, nên cũng phải đi theo hai người tới chỗ vui chơi để coi chừng.
Sau khi bốn huynh đệ bị phái đi tới các thành trấn khác, Lão Ngoan Đồng lại có thêm một nhiệm vụ chính là liên lạc viên, lui tới các nơi đưa thư. Cũng may mỗi nơi đều có những trò chơi hấp dẫn hắn, nên hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Tiểu Mã Câu lớn lên rất nhanh, đứng thẳng đi bộ cũng sớm hơn những đứa trẻ đồng lứa. Sự mập mạp của con nít, do hắn tinh lực quá dư thừa, hoạt động quá nhiều, nên đã biến mất không còn nhìn thấy nữa. Đôi mắt xếch hẹp dài, sống mũi cao vút, đôi môi hơi mỏng, càng ngày càng giống phụ thân của hắn, chỉ có ánh mắt linh hoạt đa dạng cùng với nụ cười khả ái thì có thể nhìn ra là di truyền từ Niệm Từ. Ban đêm, nhìn nhi tử ngủ say, nàng lại tưởng nhớ tới một dung mạo khác. Cũng chỉ có lúc này, Niệm Từ mới cho phép mình lộ ra một vẻ mặt yêu ớt, tưởng nhớ nhưng không thể gặp lại người yêu, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở đảo Đào Hoa khi xưa.
Mối quan hệ lui tới với phủ Tướng Quân cũng giống như Niệm Từ đã dự tính, khoảng cách đã dần dần bị kéo dãn ra. Có thể là bởi vì phu nhân tiểu thư của các quan lại quyền quý trong thành rốt cục cũng tới tìm Hắc Châu, rối rít tới phủ thăm hỏi thỉnh an, nàng bận rộn không thể tìm đến Niệm Từ, chỉ có thỉnh thoảng có tin của Thác Lực Hải thì nàng ta đều sẽ thông báo thăm hỏi tới Niệm Từ. Thác Lực Hải rốt cục cũng phải tùy giá Tây chinh, hiện tại đã ở Diệt Hoa Lạt Tử Mạc, theo khoảng cách càng ngày càng dài, thì phong thư càng ngày càng ít, Niệm Từ đã tạm thời quên người này.
Trải qua những cuộc nói chuyện hàng ngày cùng với Mạc Sầu, Niệm Từ bắt đầu để ý tới nàng ta đã tới tuổi thành hôn rồi, nên nàng thật lòng thay Mạc Sầu tính toán cho tương lai. Cách làm của phái Cổ Mộ thật khiến cho người ta không thể đồng lòng. Lâm Triều Anh dù sao cũng đã trải nghiệm qua tình yêu ngọt ngào, chịu tổn thương rồi mới tiến vào Cổ Mộ cam nguyện cả đời không rời khỏi. Lâm Hồng Nhi từng là nha hoàn thân tín của Lâm Triều Anh, đã tận mắt chứng kiến đoạn tình yêu này, cảm nhận được nổi đau khổ trong tình yêu của tiểu thư nên cũng cam tâm tình nguyện cả đời sống trong Cổ Mộ. Nhưng Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ thì quá oan uổng. Bị nhặt được liền phải thoát ly xã hội, sống trong huyệt mộ không thấy ánh mặt trời, chưa được đồng ý đã bị thuần hóa biến thành một người băng lãnh, còn vội vã học tập võ công và bị tẩy não, vọng tưởng làm cho các nàng tránh xa nam nhân, làm ni cô trong bóng tối. Đáng tiếc là vật cực tắc phản, Lý Mạc Sầu trong thời kỳ thiếu nữ trưởng thành thì bị người phản bội, vứt bỏ, tính tình trở nên vặn vẹo điên cuồng muốn trả thù mọi người; Tiểu Long Nữ thì dẫn đầu việc chơi trò thầy trò yêu nhau, ngây thơ yêu đương si ngốc chờ đợi 16 năm, thật là phái Cổ Mộ khiêm tốn không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là đột nhiên nổi tiếng nha!!!
*Vật cực tắc phản: (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Suy tính mãi, buổi tối một ngày, sau khi Dương Dịch thi công cho nhi tử xong, Niệm Từ lên tiếng kêu hắn ở lại. Hai người ngồi trên băng ghế đá trong viện, nhìn hoa nhài đua nhau nở trong bóng tối, tản mát trong không khí một mùi hương mới mẻ, thú vị.
“Dương Dịch, huynh có nghĩ muốn thành hôn, cưới cho mình một thê tử mà mình yêu thương, có một gia đình riêng của mình chưa?”- Trầm tư một lát, Niệm Từ hỏi.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Nơi này không phải là nhà tôi hay sao? Tiểu thư và đại gia cũng đâu có thành thân với người khác, tại sao lại muốn hỏi tôi?”- Hắn tò mò.
“Chuyện này không giống nhau. Huynh cũng biết đại ca ta là đạo sĩ, tu thân dưỡng tính, không thể có tình cảm trai gái. Còn tôi ư? Trong lòng tôi vẫn không quên được phụ thân của Tiểu Mã Câu, cả đời này sợ sẽ rất khó tìm thấy người mới. Tôi đã bắt đầu để ý hôn sự của huynh đệ các vị, có cô gái thích hợp nhất định sẽ giải quyết chung thân đại sự cho mọi người”- Niệm Từ nói.
“Chớ có trách tôi hỏi quá nhiều, tiểu thư có thể nói về phụ thân của Tiểu Mã Câu không? Hay là hắn đã không còn trên nhân thế này nữa?”- Hắn ướm hỏi.
“Huynh nói bậy gì đó, người ấy đương nhiên là còn sống, hơn nữa sống tốt hơn so với bất kỳ ai. Chỉ có điều, tôi yêu người ấy, còn người ấy cho tới bây giờ cũng không có yêu tôi mà thôi. Tiểu Mã Câu là lễ vật tốt nhất mà người ấy để lại, để tôi có nơi để ký thác tương tư”- Nàng liếc Dương Dịch một cái rồi nói.
“Lấy tính tình cầm được buông được của tiểu thư, tại sao lại cứ giữ tình yêu với người không hề thương yêu mình? Chẳng lẽ tiểu thư không muốn nhìn qua chung quanh một chút, xem thử có người ái mộ mình hay không ư?”- Hắn chuyên chú nhìn nàng nói.
“Không muốn! Trong lòng tôi, phụ thân của Tiểu Mã Câu tựa như là thần vậy, cao cao tại thượng, không có ai có thể thay thế được. Tôi đã có được gần một năm cuộc sống tốt đẹp với người ấy, như vậy đã đủ cho cả một đời, không cần thiết phải vì người khác hao tâm tổn sức”- Ngước nhìn bầu trời đen nhánh, Niệm Từ nghiêm túc nói. Quay đầu nhìn sang Dương Dịch, nàng lại tiếp:
“Hôm nay, chuyện tôi muốn nói cùng huynh chính là về Mạc Sầu. Mặc dù Mạc Sầu không biết nhìn người, nên danh tiếng thanh bạch của một cô gái đã bị phá hủy, nhưng chúng ta phải thừa nhận nàng đơn thuần tựa như một trang giấy, có thể vừa xem đã hiểu ngay. Bị ủy khuất cũng không biết biện bạch cho mình, chỉ biết thà làm ngọc vỡ. Tôi rất thương nàng. Hôn nhân của tôi đã vô vọng, tôi hết sức hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Tôi không cưỡng bách huynh nhất định phải tiếp nhận nàng, chẳng qua là tôi cảm thấy các người ở chung một chỗ rất thích hợp. Chúng ta cũng biết lòng người hiểm ác, bản thân mình cũng có một mặt tối, Mạc Sầu lại là một người đơn giản, nếu không phải bị Lục Triển Nguyên đùa bỡn, nàng chính là một cô nương không có tâm cơ thuần khiết nhất trên đời này. Tình yêu có rất nhiều loại, có loại lưỡng tình tương duyệt, có loại đơn phương yêu mến giống như tôi, còn có một loại tình yêu giống như là tình thân vậy. Tôi hy vọng huynh cùng nàng có thể có được loại tình than ấy, không nhất định là phải yêu tới ngươi chết ta sống, nhưng âm thầm dai dẳng, không đùa bỡn tâm cơ, không cân nhắc phản bội, sống cuộc sống thật đơn giản. Một khi trong lòng Mạc Sầu có huynh, nàng sẽ trung trinh không bao giờ thay đổi. Có thể có được một tình cảm như vậy thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu!”
“Tôi thừa nhận tiểu thư nói cũng đúng. Mạc Sầu là một vị cô nương tốt, chỉ có điều, trong lòng tôi đã có người, mặc dù chưa từng nói với nàng, nhưng tôi chân thành kiên định. Tôi mong một ngày nào đó, nàng sẽ ở lại bên cạnh tôi, đáp lại phần tình cảm của tôi!”- Hắn nói.
“Nếu như huynh không tán thành đề nghị của tôi cũng không sao. Hôm nào Dương Nhị bọn họ trở lại, tôi sẽ hỏi bọn họ. Có điều, người mà huynh thầm mến, tôi ~~~ Tôi muốn nói, nếu như cô nương kia cũng đang thầm mến người khác, huynh nên sớm buông tay đi. Nếu tâm còn không tồn tại trên người của chính cô ấy thì làm sao có thể chú ý tới thâm tình của huynh đây?”
Lời nói vừa rồi của Dương Dịch khiến cho Niệm Từ mơ hồ cảm thấy, hắn là muốn nói chính mình. Nàng không hy vọng sau này mọi người gặp nhau phải lúng túng nên uyển chuyển cự tuyệt hắn. Sự cao hứng muốn tìm kiếm hôn sự cho bọn hắn lúc nãy, giờ này cũng theo đó mà biến mất. Nguyên bản, ý của nàng là muốn cho Mạc Sầu hạnh phúc, nhưng không muốn nhiều năm sau Mạc Sầu phát hiện ra Dương Dịch từng thầm mến mình, mà lại đi oán hận mình. Loại tình kết này ở trong tiểu thuyết nàng đọc mãi mà quen mắt rồi nha.
“Yên tâm đi, đối thoại tối nay giữa tôi và tiểu thư đã khiến cho tôi hiểu ra rất nhiều điều, cái loại ý tưởng không thiết thực một thời gian dài này đã bị cô đánh nát rồi. Tôi có vẻ như cũng nhẹ nhõm đi không ít. Bây giờ đi về hảo hảo ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày tốt đẹp hơn. Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm. Chuyện của Mạc Sầu, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi cho cô câu trả lời chắc chắn. Tiểu thư yên tâm, một khi tôi đã quyết định, tôi đảm bảo tương lai có thể đem lại hạnh phúc cho thê tử mình”-Hắn cười nói.
“Được. Tôi sẽ chờ đợi tin lành của huynh. Chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở huynh, bất kể về sau cùng với ai thành thân, vì hạnh phúc gia đình, đừng bao giờ nên nói chuyện có liên quan tới việc thầm mến, nữ nhân nói thế nào thì cũng rất là nhỏ nhen đấy” - Nàng chân thành khuyên nhủ hắn.
Từ đó trở đi, Lý Mạc Sầu trở thành một thành viên mới trong đại gia đình. Sau khi mấy huynh đệ Dương Thị nghỉ ngơi hồi phục xong, thì mang theo mấy tiểu nhị tâm phúc đi tới những thành trấn khác phát triển sự nghiệp, chỉ có Dương Dịch vẫn cố thủ ở tổng bộ Tế Nam, cùng với Mục Niệm Từ nắm giữ toàn cục công việc. Dương Nhị rời đi, toàn bộ công việc trong nhà cũng rơi vào Niệm Từ, cuộc sống nhức đầu dài dài của nàng cũng bắt đầu. Trong lúc khói lửa thì nàng đột nhiên nghĩ tới Mạc Sầu.
“Mạc Sầu, muội đến nhà chúng ta đã hơn ba tháng rồi, có cái gì không quen thuộc không? Không cần khách khí, cứ nói ra đi”- Niệm Từ mỉm cười nói.
“Không có gì, tôi ở đây rất tốt, không có gì khó chịu nữa”- Mạc Sầu bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá, vậy thì ta nói thật, ta có chuyện khó xử cần muội giúp đỡ đây”
“Cần tôi giết ai?”- Mạc Sầu lên tiếng, khẩu khí giống như là hỏi giá món ăn vậy.
"Không phải vậy!" Niệm Từ không nhịn được làm ra động tác lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ, người không biết chuyện sẽ nghĩ đây là một tập đoàn sát thủ nha.
“Gần đây Dương Nhị phụ trách quản gia đã rời đi, ta lại bận phải chăm sóc Tiểu Mã Câu, nên muốn nhờ muội làm giúp vài chuyện ở trong nhà, thay ta gánh bớt công việc”- Niệm Từ giải thích.
“Trừ thời gian luyện công, tôi có thể giúp cô việc nhà, chỉ có điều tôi chưa bao giờ làm nên không biết cần phải làm sao”- Nàng thống khoái đáp ứng.
"Vạn sự khởi đầu nan, muội không cần lo lắng. Chúng ta cũng sẽ dạy muội làm thế nào sắp xếp cuộc sống hằng ngày, chuyện này so với học võ công thì đơn giản hơn nhiều, nhất định muội có thể làm được”- Niệm Từ nói.
“Quản gia thì có thể, chỉ cần không trở ngại việc báo thù mười năm sau của tôi là được rồi”- nàng nói.
“Nói tới việc này, ta cảm thấy kế hoạch trả thù của muội nhất định phải tính toán chu đáo lại. Có rất nhiều phương pháp báo thù, muội đâu cần phải lựa chọn phương pháp làm tổn thương người ta mà không có lợi cho mình như vậy!”- Niệm Từ lên tiếng.
“Cô nói có biện pháp gì sao?”- Niệm Từ không phải là kẻ thù của phái Cổ Mộ, nên Mạc Sầu rất tin tưởng nàng.
“Trả thù chân chính là hủy diệt vật trân quý mà hắn quan tâm nhất, để cho hắn sống không bằng chết, bị hành hạ về mặt tinh thần. Nếu theo như muội nói, mười năm sau muội dễ dàng một đao giết chết Lục Triển Nguyên thì thực sự muội được giải thoát sao? Mười năm thời gian tốt đẹp bị lãng phí trên người một tiểu nhân như hắn có phải là mất nhiều hơn được hay không?”- Niệm Từ phân tích. Qua mấy tháng tiếp xúc, nàng đã tương đối hiểu rõ, Lý Mạc Sầu đơn thuần tựa như tờ giấy trắng. Lúc này, Niệm Từ cũng hiểu được nữ ma đầu trong Thần điêu được tạo ra như thế nào rồi, thuần túy là do Lục Triển Nguyên cái tên tồi bại vô trách nhiệm kia tạo nên. Người đơn thuần cố chấp rất dễ dàng đi vào cực đoan, lại không có ai ở bên khai thông, khuyên nhủ. Thật đáng thương cho một truyền nhân của Cổ Mộ, cứ như vậy trở thành một nữ ma đầu bị người người căm ghét.
“Chẳng hạn như Lục Triển Nguyên vốn chú trọng danh dự của hắn trên giang hồ, chúng ta cứ ở các quán ăn hiệu trà tung lời đồn đãi, chửi bới bôi xấu thanh danh của hắn. Thật ra thì không cần phải bịa chuyện, chỉ cần đem chuyện muội và hắn đã trải qua cùng với việc muội bị ủy khuất ở Lục gia trang, đứng ở góc độ của ngươi nói ra…Thông qua sự truyền bá phóng đại, rốt cục nhân phẩm của Lục Triển Nguyên sẽ bị hư thối đi ngay, bị người trên giang hồ khinh bỉ không thèm kết giao, đây không phải là chuyện thống khổ nhất với hắn sao? Hoặc nếu hắn quan tâm tới tình cảm với Hà Nguyên Quân, chúng ta liền lấy mỹ nhân kế hay là nam nhân kế cái gì đó chia rẽ quan hệ của bọn họ, muội không dễ chịu thì cũng không được để cho hắn hạnh phúc”- Nói đến thủ đoạn trả thù, Niệm Từ càng nói càng hăng hái, trong đầu là tầng tầng lớp lớp nội dung phim điện ảnh, truyền hình và tiểu thuyết hiện đại.
“Những thứ này không phải là quá âm hiểm, không quang minh chính đại sao?”- Mạc Sầu chần chừ.
“Cái này gọi là lấy gậy ông đập lưng ông. Hắn có thể dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ thì tại sao chúng ta lại không thể giở thủ đoạn trả thù chứ? Đối với loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này thì không cần phải quang minh chính đại với hắn làm gì cả”- Niệm Từ khinh thường nói.
“Vậy thì cô nói tôi phải làm sao mới tốt?”- bị những lời nói của Niệm Từ thuyết phục, Mạc Sầu bắt đầu ý thức được ước hẹn mười năm đúng là tổn thương người mà chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
“Thật tình thì trong lòng ta nghĩ, muội chia tay với Lục Triển Nguyên cũng không phải là chuyện xấu. Tái ông thất mã, sao biết được đó không phải là phúc. Muội bình tâm suy nghĩ lại một chút, lấy tính tình của muội mà tới Lục gia trang làm Lục Thiếu phu nhân, phải hầu hạ cha mẹ chồng, kiên nhẫn chiếu cố đệ muội, đối nội phải quản lý công việc trong nhà, đối ngoại phải giúp đỡ tướng công phát triển giao thiệp bên ngoài… thì muội có thể làm được không? Sau này giả sử như hắn vì thêm con cháu mà nạp thiếp, muội có thể độ lượng cùng người ta dùng chung tướng công sao? Khi tình yêu đã hao mòn hết, muội có thể bỏ xuống tư thái của mình, vận dụng mị lực nữ nhân nhu tình như nước lần nữa hấp dẫn tướng công của mình sao? Những thứ này nhìn thì thấy đơn giản, chân chính vận dụng thì lại rất khó, cũng không phải là cứ xem thấy ai không thấy vừa mắt thì giết được đâu”- Niệm Từ phân tích đến từng tình huống.
“Tôi, tôi không biết! Chưa từng có người nào nói cho tôi biết những điều này”- Trong lời nói của Mạc Sầu có mang theo một tia tự ti.
“Dĩ nhiên việc hắn dễ dàng thay lòng đổi dạ là không thể tha thứ, nếu quả thực tình yêu của hai ngươi vững hơn vàng, thì khó khăn gì cũng có thể vượt qua. Dễ tìm bảo vật vô giá nhưng lại khó gặp được người hữu tình. Lần này chúng ta nói chuyện là mong muội có thể hiểu rõ, rồi sau này có thể chân chính tìm được một người yêu thương mình không phải tốt hơn sao? Ta nghĩ, cách trả thù tốt nhất chính là tìm được một người thật lòng yêu muội, trải qua hạnh phúc còn hơn cuộc sống của Lục Triển Nguyên, vì người yêu của mình nở rộ mị lực mê người, để cho Lục Triển Nguyên phải hối hận lúc đầu sao lại dễ dàng từ bỏ muội, phải đem muội đặt ở trong lòng. Đó không phải là cách trả thù tốt nhất sao?”- Niệm Từ nói.
“Nhưng mà cô cũng biết, hiện tại ai ai cũng cho tôi là nữ ma đầu, còn có người dám yêu thích tôi sao? Làm sao tôi có thể biết được người kia không phải là một Lục Triển Nguyên thứ hai? Lúc ấy có nhiều người như vậy lăng nhục tôi và phái Cổ Mộ, cứ như vậy bỏ qua sao?”- Nàng vẫn còn căm giận bất bình.
“Danh dự thì nhất định phải vãn hồi, nhưng không nhất định phải tính toán bây giờ nha. Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, dân chúng vẫn phải lầm than, người có kiến thức đều ra tay tương trợ, đây chính là thời cơ tốt nhất để muội vãn hồi danh dự đó. Chúng ta hiện tại lập tức mở chi nhánh tới Tống Quốc, đến lúc đó sẽ lấy danh nghĩa của muội và phái Cổ Mộ thực hiện việc thiện, ở trong tiệm chúng ta lại lưu truyền chân thật ngọn nguồn mọi chuyện của muội và Lục Triển Nguyên, sửa lại oan khuất cho muội. Nếu còn chưa hả giận, có thể đợi tới lúc đại ca rảnh rỗi, mang theo ngươi đi về Lục gia trang trêu cợt hai vợ chồng bọn họ là được. Không cần thiết phải làm tới nước ngươi chết ta sống nha” - Đây mới chính là phương thức trả thù mà Niệm Từ chân chính muốn giúp nàng. Bản thân nàng có thể nói là đã bị người ta bỏ rơi hai lần, cũng không có vặn vẹo, không phải loại rời khỏi người yêu liền không thể sống nổi. Hơn nữa, trong tình yêu không phải là ngươi bỏ rơi ta, ta bỏ rơi ngươi, thì cũng là cả hai cùng bỏ rơi nhau, ai có thể đảm bảo yêu một lần là thành công. Chỉ là Lý Mạc Sầu xui xẻo, đụng phải tên tiểu nhân trở mặt vô tình mà thôi.
“Được, tôi biết cô thật lòng muốn tốt cho tôi. Tôi sẽ nghe lời cô”- Người đơn thuần nói thực ra là dạng người rất dễ dàng tin tưởng người khác.
“Yên tâm đi. Trên đường tình, ta cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ta vô cùng hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc, ta sẽ không hại muội đâu” Niệm Từ cảm khái nói.
Tảng đá lớn nhất ở trong lòng tạm thời bị Niệm Từ tháo dỡ, Mạc Sầu bắt đầu chuyên tâm học tập bản lĩnh quản gia, cả ngày giao thiệp với những việc nhỏ nhặt như củi dầu gạo muối, dần dần cũng quen thuộc với công việc cuộc sống hàng ngày, không bao lâu đã thay thế Dương Nhị, trở thành Lý tổng quản.
Lão Ngoan Đồng vẫn không có nhàn rỗi. Sau khi trở lại, phát hiện chỗ vui chơi trên căn bản là đã làm xong, hắn giống y như Tiểu Mã Câu, vui chơi đến quên trời đất, cả ngày, trừ lúc ăn cơm và đi ngủ thì đều mang theo Tiểu Mã Câu ở trong đó. Niệm Từ sợ hắn chơi quá say sưa không để ý tới đứa cháu này, nên cũng phải đi theo hai người tới chỗ vui chơi để coi chừng.
Sau khi bốn huynh đệ bị phái đi tới các thành trấn khác, Lão Ngoan Đồng lại có thêm một nhiệm vụ chính là liên lạc viên, lui tới các nơi đưa thư. Cũng may mỗi nơi đều có những trò chơi hấp dẫn hắn, nên hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Tiểu Mã Câu lớn lên rất nhanh, đứng thẳng đi bộ cũng sớm hơn những đứa trẻ đồng lứa. Sự mập mạp của con nít, do hắn tinh lực quá dư thừa, hoạt động quá nhiều, nên đã biến mất không còn nhìn thấy nữa. Đôi mắt xếch hẹp dài, sống mũi cao vút, đôi môi hơi mỏng, càng ngày càng giống phụ thân của hắn, chỉ có ánh mắt linh hoạt đa dạng cùng với nụ cười khả ái thì có thể nhìn ra là di truyền từ Niệm Từ. Ban đêm, nhìn nhi tử ngủ say, nàng lại tưởng nhớ tới một dung mạo khác. Cũng chỉ có lúc này, Niệm Từ mới cho phép mình lộ ra một vẻ mặt yêu ớt, tưởng nhớ nhưng không thể gặp lại người yêu, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở đảo Đào Hoa khi xưa.
Mối quan hệ lui tới với phủ Tướng Quân cũng giống như Niệm Từ đã dự tính, khoảng cách đã dần dần bị kéo dãn ra. Có thể là bởi vì phu nhân tiểu thư của các quan lại quyền quý trong thành rốt cục cũng tới tìm Hắc Châu, rối rít tới phủ thăm hỏi thỉnh an, nàng bận rộn không thể tìm đến Niệm Từ, chỉ có thỉnh thoảng có tin của Thác Lực Hải thì nàng ta đều sẽ thông báo thăm hỏi tới Niệm Từ. Thác Lực Hải rốt cục cũng phải tùy giá Tây chinh, hiện tại đã ở Diệt Hoa Lạt Tử Mạc, theo khoảng cách càng ngày càng dài, thì phong thư càng ngày càng ít, Niệm Từ đã tạm thời quên người này.
Trải qua những cuộc nói chuyện hàng ngày cùng với Mạc Sầu, Niệm Từ bắt đầu để ý tới nàng ta đã tới tuổi thành hôn rồi, nên nàng thật lòng thay Mạc Sầu tính toán cho tương lai. Cách làm của phái Cổ Mộ thật khiến cho người ta không thể đồng lòng. Lâm Triều Anh dù sao cũng đã trải nghiệm qua tình yêu ngọt ngào, chịu tổn thương rồi mới tiến vào Cổ Mộ cam nguyện cả đời không rời khỏi. Lâm Hồng Nhi từng là nha hoàn thân tín của Lâm Triều Anh, đã tận mắt chứng kiến đoạn tình yêu này, cảm nhận được nổi đau khổ trong tình yêu của tiểu thư nên cũng cam tâm tình nguyện cả đời sống trong Cổ Mộ. Nhưng Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ thì quá oan uổng. Bị nhặt được liền phải thoát ly xã hội, sống trong huyệt mộ không thấy ánh mặt trời, chưa được đồng ý đã bị thuần hóa biến thành một người băng lãnh, còn vội vã học tập võ công và bị tẩy não, vọng tưởng làm cho các nàng tránh xa nam nhân, làm ni cô trong bóng tối. Đáng tiếc là vật cực tắc phản, Lý Mạc Sầu trong thời kỳ thiếu nữ trưởng thành thì bị người phản bội, vứt bỏ, tính tình trở nên vặn vẹo điên cuồng muốn trả thù mọi người; Tiểu Long Nữ thì dẫn đầu việc chơi trò thầy trò yêu nhau, ngây thơ yêu đương si ngốc chờ đợi năm, thật là phái Cổ Mộ khiêm tốn không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là đột nhiên nổi tiếng nha!!!
Vật cực tắc phản: (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Suy tính mãi, buổi tối một ngày, sau khi Dương Dịch thi công cho nhi tử xong, Niệm Từ lên tiếng kêu hắn ở lại. Hai người ngồi trên băng ghế đá trong viện, nhìn hoa nhài đua nhau nở trong bóng tối, tản mát trong không khí một mùi hương mới mẻ, thú vị.
“Dương Dịch, huynh có nghĩ muốn thành hôn, cưới cho mình một thê tử mà mình yêu thương, có một gia đình riêng của mình chưa?”- Trầm tư một lát, Niệm Từ hỏi.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Nơi này không phải là nhà tôi hay sao? Tiểu thư và đại gia cũng đâu có thành thân với người khác, tại sao lại muốn hỏi tôi?”- Hắn tò mò.
“Chuyện này không giống nhau. Huynh cũng biết đại ca ta là đạo sĩ, tu thân dưỡng tính, không thể có tình cảm trai gái. Còn tôi ư? Trong lòng tôi vẫn không quên được phụ thân của Tiểu Mã Câu, cả đời này sợ sẽ rất khó tìm thấy người mới. Tôi đã bắt đầu để ý hôn sự của huynh đệ các vị, có cô gái thích hợp nhất định sẽ giải quyết chung thân đại sự cho mọi người”- Niệm Từ nói.
“Chớ có trách tôi hỏi quá nhiều, tiểu thư có thể nói về phụ thân của Tiểu Mã Câu không? Hay là hắn đã không còn trên nhân thế này nữa?”- Hắn ướm hỏi.
“Huynh nói bậy gì đó, người ấy đương nhiên là còn sống, hơn nữa sống tốt hơn so với bất kỳ ai. Chỉ có điều, tôi yêu người ấy, còn người ấy cho tới bây giờ cũng không có yêu tôi mà thôi. Tiểu Mã Câu là lễ vật tốt nhất mà người ấy để lại, để tôi có nơi để ký thác tương tư”- Nàng liếc Dương Dịch một cái rồi nói.
“Lấy tính tình cầm được buông được của tiểu thư, tại sao lại cứ giữ tình yêu với người không hề thương yêu mình? Chẳng lẽ tiểu thư không muốn nhìn qua chung quanh một chút, xem thử có người ái mộ mình hay không ư?”- Hắn chuyên chú nhìn nàng nói.
“Không muốn! Trong lòng tôi, phụ thân của Tiểu Mã Câu tựa như là thần vậy, cao cao tại thượng, không có ai có thể thay thế được. Tôi đã có được gần một năm cuộc sống tốt đẹp với người ấy, như vậy đã đủ cho cả một đời, không cần thiết phải vì người khác hao tâm tổn sức”- Ngước nhìn bầu trời đen nhánh, Niệm Từ nghiêm túc nói. Quay đầu nhìn sang Dương Dịch, nàng lại tiếp:
“Hôm nay, chuyện tôi muốn nói cùng huynh chính là về Mạc Sầu. Mặc dù Mạc Sầu không biết nhìn người, nên danh tiếng thanh bạch của một cô gái đã bị phá hủy, nhưng chúng ta phải thừa nhận nàng đơn thuần tựa như một trang giấy, có thể vừa xem đã hiểu ngay. Bị ủy khuất cũng không biết biện bạch cho mình, chỉ biết thà làm ngọc vỡ. Tôi rất thương nàng. Hôn nhân của tôi đã vô vọng, tôi hết sức hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Tôi không cưỡng bách huynh nhất định phải tiếp nhận nàng, chẳng qua là tôi cảm thấy các người ở chung một chỗ rất thích hợp. Chúng ta cũng biết lòng người hiểm ác, bản thân mình cũng có một mặt tối, Mạc Sầu lại là một người đơn giản, nếu không phải bị Lục Triển Nguyên đùa bỡn, nàng chính là một cô nương không có tâm cơ thuần khiết nhất trên đời này. Tình yêu có rất nhiều loại, có loại lưỡng tình tương duyệt, có loại đơn phương yêu mến giống như tôi, còn có một loại tình yêu giống như là tình thân vậy. Tôi hy vọng huynh cùng nàng có thể có được loại tình than ấy, không nhất định là phải yêu tới ngươi chết ta sống, nhưng âm thầm dai dẳng, không đùa bỡn tâm cơ, không cân nhắc phản bội, sống cuộc sống thật đơn giản. Một khi trong lòng Mạc Sầu có huynh, nàng sẽ trung trinh không bao giờ thay đổi. Có thể có được một tình cảm như vậy thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu!”
“Tôi thừa nhận tiểu thư nói cũng đúng. Mạc Sầu là một vị cô nương tốt, chỉ có điều, trong lòng tôi đã có người, mặc dù chưa từng nói với nàng, nhưng tôi chân thành kiên định. Tôi mong một ngày nào đó, nàng sẽ ở lại bên cạnh tôi, đáp lại phần tình cảm của tôi!”- Hắn nói.
“Nếu như huynh không tán thành đề nghị của tôi cũng không sao. Hôm nào Dương Nhị bọn họ trở lại, tôi sẽ hỏi bọn họ. Có điều, người mà huynh thầm mến, tôi ~~~ Tôi muốn nói, nếu như cô nương kia cũng đang thầm mến người khác, huynh nên sớm buông tay đi. Nếu tâm còn không tồn tại trên người của chính cô ấy thì làm sao có thể chú ý tới thâm tình của huynh đây?”
Lời nói vừa rồi của Dương Dịch khiến cho Niệm Từ mơ hồ cảm thấy, hắn là muốn nói chính mình. Nàng không hy vọng sau này mọi người gặp nhau phải lúng túng nên uyển chuyển cự tuyệt hắn. Sự cao hứng muốn tìm kiếm hôn sự cho bọn hắn lúc nãy, giờ này cũng theo đó mà biến mất. Nguyên bản, ý của nàng là muốn cho Mạc Sầu hạnh phúc, nhưng không muốn nhiều năm sau Mạc Sầu phát hiện ra Dương Dịch từng thầm mến mình, mà lại đi oán hận mình. Loại tình kết này ở trong tiểu thuyết nàng đọc mãi mà quen mắt rồi nha.
“Yên tâm đi, đối thoại tối nay giữa tôi và tiểu thư đã khiến cho tôi hiểu ra rất nhiều điều, cái loại ý tưởng không thiết thực một thời gian dài này đã bị cô đánh nát rồi. Tôi có vẻ như cũng nhẹ nhõm đi không ít. Bây giờ đi về hảo hảo ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày tốt đẹp hơn. Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm. Chuyện của Mạc Sầu, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi cho cô câu trả lời chắc chắn. Tiểu thư yên tâm, một khi tôi đã quyết định, tôi đảm bảo tương lai có thể đem lại hạnh phúc cho thê tử mình”-Hắn cười nói.
“Được. Tôi sẽ chờ đợi tin lành của huynh. Chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở huynh, bất kể về sau cùng với ai thành thân, vì hạnh phúc gia đình, đừng bao giờ nên nói chuyện có liên quan tới việc thầm mến, nữ nhân nói thế nào thì cũng rất là nhỏ nhen đấy” - Nàng chân thành khuyên nhủ hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ đó trở đi, Lý Mạc Sầu trở thành một thành viên mới trong đại gia đình. Sau khi mấy huynh đệ Dương Thị nghỉ ngơi hồi phục xong, thì mang theo mấy tiểu nhị tâm phúc đi tới những thành trấn khác phát triển sự nghiệp, chỉ có Dương Dịch vẫn cố thủ ở tổng bộ Tế Nam, cùng với Mục Niệm Từ nắm giữ toàn cục công việc. Dương Nhị rời đi, toàn bộ công việc trong nhà cũng rơi vào Niệm Từ, cuộc sống nhức đầu dài dài của nàng cũng bắt đầu. Trong lúc khói lửa thì nàng đột nhiên nghĩ tới Mạc Sầu.
“Mạc Sầu, muội đến nhà chúng ta đã hơn ba tháng rồi, có cái gì không quen thuộc không? Không cần khách khí, cứ nói ra đi”- Niệm Từ mỉm cười nói.
“Không có gì, tôi ở đây rất tốt, không có gì khó chịu nữa”- Mạc Sầu bình thản nói.
“Vậy thì tốt quá, vậy thì ta nói thật, ta có chuyện khó xử cần muội giúp đỡ đây”
“Cần tôi giết ai?”- Mạc Sầu lên tiếng, khẩu khí giống như là hỏi giá món ăn vậy.
"Không phải vậy!" Niệm Từ không nhịn được làm ra động tác lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng nghĩ, người không biết chuyện sẽ nghĩ đây là một tập đoàn sát thủ nha.
“Gần đây Dương Nhị phụ trách quản gia đã rời đi, ta lại bận phải chăm sóc Tiểu Mã Câu, nên muốn nhờ muội làm giúp vài chuyện ở trong nhà, thay ta gánh bớt công việc”- Niệm Từ giải thích.
“Trừ thời gian luyện công, tôi có thể giúp cô việc nhà, chỉ có điều tôi chưa bao giờ làm nên không biết cần phải làm sao”- Nàng thống khoái đáp ứng.
"Vạn sự khởi đầu nan, muội không cần lo lắng. Chúng ta cũng sẽ dạy muội làm thế nào sắp xếp cuộc sống hằng ngày, chuyện này so với học võ công thì đơn giản hơn nhiều, nhất định muội có thể làm được”- Niệm Từ nói.
“Quản gia thì có thể, chỉ cần không trở ngại việc báo thù mười năm sau của tôi là được rồi”- nàng nói.
“Nói tới việc này, ta cảm thấy kế hoạch trả thù của muội nhất định phải tính toán chu đáo lại. Có rất nhiều phương pháp báo thù, muội đâu cần phải lựa chọn phương pháp làm tổn thương người ta mà không có lợi cho mình như vậy!”- Niệm Từ lên tiếng.
“Cô nói có biện pháp gì sao?”- Niệm Từ không phải là kẻ thù của phái Cổ Mộ, nên Mạc Sầu rất tin tưởng nàng.
“Trả thù chân chính là hủy diệt vật trân quý mà hắn quan tâm nhất, để cho hắn sống không bằng chết, bị hành hạ về mặt tinh thần. Nếu theo như muội nói, mười năm sau muội dễ dàng một đao giết chết Lục Triển Nguyên thì thực sự muội được giải thoát sao? Mười năm thời gian tốt đẹp bị lãng phí trên người một tiểu nhân như hắn có phải là mất nhiều hơn được hay không?”- Niệm Từ phân tích. Qua mấy tháng tiếp xúc, nàng đã tương đối hiểu rõ, Lý Mạc Sầu đơn thuần tựa như tờ giấy trắng. Lúc này, Niệm Từ cũng hiểu được nữ ma đầu trong Thần điêu được tạo ra như thế nào rồi, thuần túy là do Lục Triển Nguyên cái tên tồi bại vô trách nhiệm kia tạo nên. Người đơn thuần cố chấp rất dễ dàng đi vào cực đoan, lại không có ai ở bên khai thông, khuyên nhủ. Thật đáng thương cho một truyền nhân của Cổ Mộ, cứ như vậy trở thành một nữ ma đầu bị người người căm ghét.
“Chẳng hạn như Lục Triển Nguyên vốn chú trọng danh dự của hắn trên giang hồ, chúng ta cứ ở các quán ăn hiệu trà tung lời đồn đãi, chửi bới bôi xấu thanh danh của hắn. Thật ra thì không cần phải bịa chuyện, chỉ cần đem chuyện muội và hắn đã trải qua cùng với việc muội bị ủy khuất ở Lục gia trang, đứng ở góc độ của ngươi nói ra…Thông qua sự truyền bá phóng đại, rốt cục nhân phẩm của Lục Triển Nguyên sẽ bị hư thối đi ngay, bị người trên giang hồ khinh bỉ không thèm kết giao, đây không phải là chuyện thống khổ nhất với hắn sao? Hoặc nếu hắn quan tâm tới tình cảm với Hà Nguyên Quân, chúng ta liền lấy mỹ nhân kế hay là nam nhân kế cái gì đó chia rẽ quan hệ của bọn họ, muội không dễ chịu thì cũng không được để cho hắn hạnh phúc”- Nói đến thủ đoạn trả thù, Niệm Từ càng nói càng hăng hái, trong đầu là tầng tầng lớp lớp nội dung phim điện ảnh, truyền hình và tiểu thuyết hiện đại.
“Những thứ này không phải là quá âm hiểm, không quang minh chính đại sao?”- Mạc Sầu chần chừ.
“Cái này gọi là lấy gậy ông đập lưng ông. Hắn có thể dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ thì tại sao chúng ta lại không thể giở thủ đoạn trả thù chứ? Đối với loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này thì không cần phải quang minh chính đại với hắn làm gì cả”- Niệm Từ khinh thường nói.
“Vậy thì cô nói tôi phải làm sao mới tốt?”- bị những lời nói của Niệm Từ thuyết phục, Mạc Sầu bắt đầu ý thức được ước hẹn mười năm đúng là tổn thương người mà chẳng mang lại lợi ích gì cho mình cả.
“Thật tình thì trong lòng ta nghĩ, muội chia tay với Lục Triển Nguyên cũng không phải là chuyện xấu. Tái ông thất mã, sao biết được đó không phải là phúc. Muội bình tâm suy nghĩ lại một chút, lấy tính tình của muội mà tới Lục gia trang làm Lục Thiếu phu nhân, phải hầu hạ cha mẹ chồng, kiên nhẫn chiếu cố đệ muội, đối nội phải quản lý công việc trong nhà, đối ngoại phải giúp đỡ tướng công phát triển giao thiệp bên ngoài… thì muội có thể làm được không? Sau này giả sử như hắn vì thêm con cháu mà nạp thiếp, muội có thể độ lượng cùng người ta dùng chung tướng công sao? Khi tình yêu đã hao mòn hết, muội có thể bỏ xuống tư thái của mình, vận dụng mị lực nữ nhân nhu tình như nước lần nữa hấp dẫn tướng công của mình sao? Những thứ này nhìn thì thấy đơn giản, chân chính vận dụng thì lại rất khó, cũng không phải là cứ xem thấy ai không thấy vừa mắt thì giết được đâu”- Niệm Từ phân tích đến từng tình huống.
“Tôi, tôi không biết! Chưa từng có người nào nói cho tôi biết những điều này”- Trong lời nói của Mạc Sầu có mang theo một tia tự ti.
“Dĩ nhiên việc hắn dễ dàng thay lòng đổi dạ là không thể tha thứ, nếu quả thực tình yêu của hai ngươi vững hơn vàng, thì khó khăn gì cũng có thể vượt qua. Dễ tìm bảo vật vô giá nhưng lại khó gặp được người hữu tình. Lần này chúng ta nói chuyện là mong muội có thể hiểu rõ, rồi sau này có thể chân chính tìm được một người yêu thương mình không phải tốt hơn sao? Ta nghĩ, cách trả thù tốt nhất chính là tìm được một người thật lòng yêu muội, trải qua hạnh phúc còn hơn cuộc sống của Lục Triển Nguyên, vì người yêu của mình nở rộ mị lực mê người, để cho Lục Triển Nguyên phải hối hận lúc đầu sao lại dễ dàng từ bỏ muội, phải đem muội đặt ở trong lòng. Đó không phải là cách trả thù tốt nhất sao?”- Niệm Từ nói.
“Nhưng mà cô cũng biết, hiện tại ai ai cũng cho tôi là nữ ma đầu, còn có người dám yêu thích tôi sao? Làm sao tôi có thể biết được người kia không phải là một Lục Triển Nguyên thứ hai? Lúc ấy có nhiều người như vậy lăng nhục tôi và phái Cổ Mộ, cứ như vậy bỏ qua sao?”- Nàng vẫn còn căm giận bất bình.
“Danh dự thì nhất định phải vãn hồi, nhưng không nhất định phải tính toán bây giờ nha. Hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, dân chúng vẫn phải lầm than, người có kiến thức đều ra tay tương trợ, đây chính là thời cơ tốt nhất để muội vãn hồi danh dự đó. Chúng ta hiện tại lập tức mở chi nhánh tới Tống Quốc, đến lúc đó sẽ lấy danh nghĩa của muội và phái Cổ Mộ thực hiện việc thiện, ở trong tiệm chúng ta lại lưu truyền chân thật ngọn nguồn mọi chuyện của muội và Lục Triển Nguyên, sửa lại oan khuất cho muội. Nếu còn chưa hả giận, có thể đợi tới lúc đại ca rảnh rỗi, mang theo ngươi đi về Lục gia trang trêu cợt hai vợ chồng bọn họ là được. Không cần thiết phải làm tới nước ngươi chết ta sống nha” - Đây mới chính là phương thức trả thù mà Niệm Từ chân chính muốn giúp nàng. Bản thân nàng có thể nói là đã bị người ta bỏ rơi hai lần, cũng không có vặn vẹo, không phải loại rời khỏi người yêu liền không thể sống nổi. Hơn nữa, trong tình yêu không phải là ngươi bỏ rơi ta, ta bỏ rơi ngươi, thì cũng là cả hai cùng bỏ rơi nhau, ai có thể đảm bảo yêu một lần là thành công. Chỉ là Lý Mạc Sầu xui xẻo, đụng phải tên tiểu nhân trở mặt vô tình mà thôi.
“Được, tôi biết cô thật lòng muốn tốt cho tôi. Tôi sẽ nghe lời cô”- Người đơn thuần nói thực ra là dạng người rất dễ dàng tin tưởng người khác.
“Yên tâm đi. Trên đường tình, ta cũng không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, ta vô cùng hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc, ta sẽ không hại muội đâu” Niệm Từ cảm khái nói.
***
Tảng đá lớn nhất ở trong lòng tạm thời bị Niệm Từ tháo dỡ, Mạc Sầu bắt đầu chuyên tâm học tập bản lĩnh quản gia, cả ngày giao thiệp với những việc nhỏ nhặt như củi dầu gạo muối, dần dần cũng quen thuộc với công việc cuộc sống hàng ngày, không bao lâu đã thay thế Dương Nhị, trở thành Lý tổng quản.
Lão Ngoan Đồng vẫn không có nhàn rỗi. Sau khi trở lại, phát hiện chỗ vui chơi trên căn bản là đã làm xong, hắn giống y như Tiểu Mã Câu, vui chơi đến quên trời đất, cả ngày, trừ lúc ăn cơm và đi ngủ thì đều mang theo Tiểu Mã Câu ở trong đó. Niệm Từ sợ hắn chơi quá say sưa không để ý tới đứa cháu này, nên cũng phải đi theo hai người tới chỗ vui chơi để coi chừng.
Sau khi bốn huynh đệ bị phái đi tới các thành trấn khác, Lão Ngoan Đồng lại có thêm một nhiệm vụ chính là liên lạc viên, lui tới các nơi đưa thư. Cũng may mỗi nơi đều có những trò chơi hấp dẫn hắn, nên hắn không hề cảm thấy chán ghét.
Tiểu Mã Câu lớn lên rất nhanh, đứng thẳng đi bộ cũng sớm hơn những đứa trẻ đồng lứa. Sự mập mạp của con nít, do hắn tinh lực quá dư thừa, hoạt động quá nhiều, nên đã biến mất không còn nhìn thấy nữa. Đôi mắt xếch hẹp dài, sống mũi cao vút, đôi môi hơi mỏng, càng ngày càng giống phụ thân của hắn, chỉ có ánh mắt linh hoạt đa dạng cùng với nụ cười khả ái thì có thể nhìn ra là di truyền từ Niệm Từ. Ban đêm, nhìn nhi tử ngủ say, nàng lại tưởng nhớ tới một dung mạo khác. Cũng chỉ có lúc này, Niệm Từ mới cho phép mình lộ ra một vẻ mặt yêu ớt, tưởng nhớ nhưng không thể gặp lại người yêu, nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp ở đảo Đào Hoa khi xưa.
Mối quan hệ lui tới với phủ Tướng Quân cũng giống như Niệm Từ đã dự tính, khoảng cách đã dần dần bị kéo dãn ra. Có thể là bởi vì phu nhân tiểu thư của các quan lại quyền quý trong thành rốt cục cũng tới tìm Hắc Châu, rối rít tới phủ thăm hỏi thỉnh an, nàng bận rộn không thể tìm đến Niệm Từ, chỉ có thỉnh thoảng có tin của Thác Lực Hải thì nàng ta đều sẽ thông báo thăm hỏi tới Niệm Từ. Thác Lực Hải rốt cục cũng phải tùy giá Tây chinh, hiện tại đã ở Diệt Hoa Lạt Tử Mạc, theo khoảng cách càng ngày càng dài, thì phong thư càng ngày càng ít, Niệm Từ đã tạm thời quên người này.
Trải qua những cuộc nói chuyện hàng ngày cùng với Mạc Sầu, Niệm Từ bắt đầu để ý tới nàng ta đã tới tuổi thành hôn rồi, nên nàng thật lòng thay Mạc Sầu tính toán cho tương lai. Cách làm của phái Cổ Mộ thật khiến cho người ta không thể đồng lòng. Lâm Triều Anh dù sao cũng đã trải nghiệm qua tình yêu ngọt ngào, chịu tổn thương rồi mới tiến vào Cổ Mộ cam nguyện cả đời không rời khỏi. Lâm Hồng Nhi từng là nha hoàn thân tín của Lâm Triều Anh, đã tận mắt chứng kiến đoạn tình yêu này, cảm nhận được nổi đau khổ trong tình yêu của tiểu thư nên cũng cam tâm tình nguyện cả đời sống trong Cổ Mộ. Nhưng Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ thì quá oan uổng. Bị nhặt được liền phải thoát ly xã hội, sống trong huyệt mộ không thấy ánh mặt trời, chưa được đồng ý đã bị thuần hóa biến thành một người băng lãnh, còn vội vã học tập võ công và bị tẩy não, vọng tưởng làm cho các nàng tránh xa nam nhân, làm ni cô trong bóng tối. Đáng tiếc là vật cực tắc phản, Lý Mạc Sầu trong thời kỳ thiếu nữ trưởng thành thì bị người phản bội, vứt bỏ, tính tình trở nên vặn vẹo điên cuồng muốn trả thù mọi người; Tiểu Long Nữ thì dẫn đầu việc chơi trò thầy trò yêu nhau, ngây thơ yêu đương si ngốc chờ đợi 16 năm, thật là phái Cổ Mộ khiêm tốn không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là đột nhiên nổi tiếng nha!!!
*Vật cực tắc phản: (sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)
Suy tính mãi, buổi tối một ngày, sau khi Dương Dịch thi công cho nhi tử xong, Niệm Từ lên tiếng kêu hắn ở lại. Hai người ngồi trên băng ghế đá trong viện, nhìn hoa nhài đua nhau nở trong bóng tối, tản mát trong không khí một mùi hương mới mẻ, thú vị.
“Dương Dịch, huynh có nghĩ muốn thành hôn, cưới cho mình một thê tử mà mình yêu thương, có một gia đình riêng của mình chưa?”- Trầm tư một lát, Niệm Từ hỏi.
“Tại sao lại đột nhiên hỏi chuyện này? Nơi này không phải là nhà tôi hay sao? Tiểu thư và đại gia cũng đâu có thành thân với người khác, tại sao lại muốn hỏi tôi?”- Hắn tò mò.
“Chuyện này không giống nhau. Huynh cũng biết đại ca ta là đạo sĩ, tu thân dưỡng tính, không thể có tình cảm trai gái. Còn tôi ư? Trong lòng tôi vẫn không quên được phụ thân của Tiểu Mã Câu, cả đời này sợ sẽ rất khó tìm thấy người mới. Tôi đã bắt đầu để ý hôn sự của huynh đệ các vị, có cô gái thích hợp nhất định sẽ giải quyết chung thân đại sự cho mọi người”- Niệm Từ nói.
“Chớ có trách tôi hỏi quá nhiều, tiểu thư có thể nói về phụ thân của Tiểu Mã Câu không? Hay là hắn đã không còn trên nhân thế này nữa?”- Hắn ướm hỏi.
“Huynh nói bậy gì đó, người ấy đương nhiên là còn sống, hơn nữa sống tốt hơn so với bất kỳ ai. Chỉ có điều, tôi yêu người ấy, còn người ấy cho tới bây giờ cũng không có yêu tôi mà thôi. Tiểu Mã Câu là lễ vật tốt nhất mà người ấy để lại, để tôi có nơi để ký thác tương tư”- Nàng liếc Dương Dịch một cái rồi nói.
“Lấy tính tình cầm được buông được của tiểu thư, tại sao lại cứ giữ tình yêu với người không hề thương yêu mình? Chẳng lẽ tiểu thư không muốn nhìn qua chung quanh một chút, xem thử có người ái mộ mình hay không ư?”- Hắn chuyên chú nhìn nàng nói.
“Không muốn! Trong lòng tôi, phụ thân của Tiểu Mã Câu tựa như là thần vậy, cao cao tại thượng, không có ai có thể thay thế được. Tôi đã có được gần một năm cuộc sống tốt đẹp với người ấy, như vậy đã đủ cho cả một đời, không cần thiết phải vì người khác hao tâm tổn sức”- Ngước nhìn bầu trời đen nhánh, Niệm Từ nghiêm túc nói. Quay đầu nhìn sang Dương Dịch, nàng lại tiếp:
“Hôm nay, chuyện tôi muốn nói cùng huynh chính là về Mạc Sầu. Mặc dù Mạc Sầu không biết nhìn người, nên danh tiếng thanh bạch của một cô gái đã bị phá hủy, nhưng chúng ta phải thừa nhận nàng đơn thuần tựa như một trang giấy, có thể vừa xem đã hiểu ngay. Bị ủy khuất cũng không biết biện bạch cho mình, chỉ biết thà làm ngọc vỡ. Tôi rất thương nàng. Hôn nhân của tôi đã vô vọng, tôi hết sức hy vọng nàng có thể hạnh phúc. Tôi không cưỡng bách huynh nhất định phải tiếp nhận nàng, chẳng qua là tôi cảm thấy các người ở chung một chỗ rất thích hợp. Chúng ta cũng biết lòng người hiểm ác, bản thân mình cũng có một mặt tối, Mạc Sầu lại là một người đơn giản, nếu không phải bị Lục Triển Nguyên đùa bỡn, nàng chính là một cô nương không có tâm cơ thuần khiết nhất trên đời này. Tình yêu có rất nhiều loại, có loại lưỡng tình tương duyệt, có loại đơn phương yêu mến giống như tôi, còn có một loại tình yêu giống như là tình thân vậy. Tôi hy vọng huynh cùng nàng có thể có được loại tình than ấy, không nhất định là phải yêu tới ngươi chết ta sống, nhưng âm thầm dai dẳng, không đùa bỡn tâm cơ, không cân nhắc phản bội, sống cuộc sống thật đơn giản. Một khi trong lòng Mạc Sầu có huynh, nàng sẽ trung trinh không bao giờ thay đổi. Có thể có được một tình cảm như vậy thì thật hạnh phúc biết bao nhiêu!”
“Tôi thừa nhận tiểu thư nói cũng đúng. Mạc Sầu là một vị cô nương tốt, chỉ có điều, trong lòng tôi đã có người, mặc dù chưa từng nói với nàng, nhưng tôi chân thành kiên định. Tôi mong một ngày nào đó, nàng sẽ ở lại bên cạnh tôi, đáp lại phần tình cảm của tôi!”- Hắn nói.
“Nếu như huynh không tán thành đề nghị của tôi cũng không sao. Hôm nào Dương Nhị bọn họ trở lại, tôi sẽ hỏi bọn họ. Có điều, người mà huynh thầm mến, tôi ~~~ Tôi muốn nói, nếu như cô nương kia cũng đang thầm mến người khác, huynh nên sớm buông tay đi. Nếu tâm còn không tồn tại trên người của chính cô ấy thì làm sao có thể chú ý tới thâm tình của huynh đây?”
Lời nói vừa rồi của Dương Dịch khiến cho Niệm Từ mơ hồ cảm thấy, hắn là muốn nói chính mình. Nàng không hy vọng sau này mọi người gặp nhau phải lúng túng nên uyển chuyển cự tuyệt hắn. Sự cao hứng muốn tìm kiếm hôn sự cho bọn hắn lúc nãy, giờ này cũng theo đó mà biến mất. Nguyên bản, ý của nàng là muốn cho Mạc Sầu hạnh phúc, nhưng không muốn nhiều năm sau Mạc Sầu phát hiện ra Dương Dịch từng thầm mến mình, mà lại đi oán hận mình. Loại tình kết này ở trong tiểu thuyết nàng đọc mãi mà quen mắt rồi nha.
“Yên tâm đi, đối thoại tối nay giữa tôi và tiểu thư đã khiến cho tôi hiểu ra rất nhiều điều, cái loại ý tưởng không thiết thực một thời gian dài này đã bị cô đánh nát rồi. Tôi có vẻ như cũng nhẹ nhõm đi không ít. Bây giờ đi về hảo hảo ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ là một ngày tốt đẹp hơn. Cảm ơn tiểu thư đã quan tâm. Chuyện của Mạc Sầu, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ rồi cho cô câu trả lời chắc chắn. Tiểu thư yên tâm, một khi tôi đã quyết định, tôi đảm bảo tương lai có thể đem lại hạnh phúc cho thê tử mình”-Hắn cười nói.
“Được. Tôi sẽ chờ đợi tin lành của huynh. Chỉ có điều tôi muốn nhắc nhở huynh, bất kể về sau cùng với ai thành thân, vì hạnh phúc gia đình, đừng bao giờ nên nói chuyện có liên quan tới việc thầm mến, nữ nhân nói thế nào thì cũng rất là nhỏ nhen đấy” - Nàng chân thành khuyên nhủ hắn.