Đang muốn trả lời thì nàng nghe được thanh âm ở trong nhà truyền ra, Tiểu Mã Câu rất nhanh chạy tới: “Mẫu thân, em bé đáng yêu tỉnh rồi!”. Đi theo Quách Tĩnh tiến vào phòng ngủ, nàng liền nhìn thấy Quách Phù mắt mở to, đang suy nghĩ về Lão Ngoan Đồng đang ở trước mặt.
Có thể là thấy bên trong nhà không có bóng dáng nào quen thuộc, nên cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu ra muốn khóc. Quách đại hiệp vội vàng cúi người xuống, đưa tay ôm lấy con gái vào lòng. Tiểu Mã Câu và Lão Ngoan Đồng tò mò leo lên giường ngồi chơi. Cẩn thận quan sát cháu ngoại trên danh nghĩa của mình, Niệm Từ không nhịn được đau lòng.
Khi biết mình mang thai nàng luôn chú ý tới dinh dưỡng cho bản thân, con trai sau khi sinh hạ được chăm sóc đầy đủ, có nhiều người tỉ mỉ trông chừng, nên dáng dấp mập mạp khỏe mạnh, ôm lên một chút cũng phải hết sức… mà Phù nhi lại có thể không được hưởng thụ đặc quyền gì cả. Tính ra thì Phù Nhi đã được gần mười tháng rồi, nhưng bộ dáng chỉ giống như Tiểu Mã câu lúc ba bốn tháng mà thôi. Hơn nữa, dáng người hết sức nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không hồng hào, khiến cho đôi mắt lại càng to hơn. Ở trong ngực phụ thân chắc là không thoải mái, nên bé không ngừng dãy dụa.
“Quách đại ca, để cho ta ôm cho!”- Niệm Từ đã làm mẫu thân nên không thể nhìn được hài tử khó chịu, đưa tay nhận lấy Phù nhi. Quách Tĩnh lúng ta lúng túng cười cười. Xem ra bé cảm thấy có cảm giác thân thuộc, nên Phù nhi một chút cũng không có kháng cự nằm trong ngực của nàng, ngoan ngoãn quan sát người đang ôm lấy mình.
Niệm Từ thuần thục nói chuyện với bé, giống như với con trai nàng khi còn nhỏ vậy, trêu chọc bé mở cái miệng chưa có cái răng nào khách khách cười không ngừng. Tiểu Mã Câu cũng vây bên người của mẫu thân, nằm đó cười vui vẻ. Hoàng Dược Sư ra lệnh một tiếng, sau sinh nhật, Tiểu Mã Câu liền bị cai sữa, nên thỉnh thoảng ngực Niệm Từ vẫn bị căng sửa. Có thể là do Phù nhi đánh hơi được mùi sữa, nên tay bé cứ mò tìm trong ngực áo của Niệm Từ.
“Quách đại ca, Phù nhi đói bụng. Huynh có nên gọi Dung Nhi về cho bé ăn không?” -vừa ngăn tay của Phù nhi lại, Niệm Từ vừa nói.
“Được, làm phiền Mục cô nương trông Phù nhi một chút! Lưu má má có thể đã chuẩn bị cơm canh rồi, ta đi tìm bà ấy tới”- nói xong, Quách đại hiệp quay người đi ra ngoài. Lão Ngoan Đồng liền tiến lên, cố làm ra vẻ thần bí hỏi:
“Nói cho bọn họ biết chưa? Tình hình thế nào?”
“Còn có thể như thế nào? Trở mặt chứ sao? Không còn có thể tệ hơn nữa rồi!”- Niệm Từ làm như không có chuyện gì mà nói, tình hình kém nhất đã diễn ra, ngược lại nàng lại cảm thấy yên tâm.
“Vậy làm sao bây giờ? Không được thì chúng ta trở về lại Tế Nam. Muội muội, muội không cần sợ, có ta ở đây rồi!”- Lão Ngoan Đồng hào khí nói.
“Cảm ơn đại ca! Huynh không cần lo lắng, sư phụ đã cùng Dung nhi đi ra ngoài nói chuyện rồi. Tình cảm giữa hai cha con họ rất tốt, sẽ có chuyển biến thôi!”- trong lòng Niệm Từ cảm thấy rất cảm kích, không cần biết là nàng quyết định làm gì nàng cũng không sợ, bởi vì Lão Ngoan Đồng lúc nào cũng không hề do dự ủng hộ nàng. Vừa nói chuyện một chút thì Lưu ma ma bưng một khay đi vào, thuần thục nhận lấy hài tử, xúc cháo cho bé.
“Vị má má này, tại sao Quách Phu nhân không trở về cho bé ăn? ở đây không có vú nuôi sao?”- nàng thấy con mình chưa dứt sữa mấy ngày, lại nhìn Phù nhi như vậy nàng có chút đau lòng.
“Quách phu nhân ngày thường công việc rất nhiều, không có nhiều thời gian chú ý tới tiểu thư. Có thể là do phu nhân không nghỉ ngơi đủ nên cũng không có nhiều sữa cho tiểu thư ăn, thành ra ngày thường cũng chỉ cho tiểu thư ăn cháo, tối về mới được uống sữa. Nơi này binh mã loạn lạc, Quách Phu nhân không dám tìm vú nuôi, e sợ sẽ có người muốn gây bất lợi cho tiểu thư. Tôi là người làm cũ trong phủ tướng quân nên mới được sắp xếp tới chăm sóc cho tiểu thư”- bà vừa xúc, vừa trả lời câu hỏi của Niệm Từ. Trò chuyện một lúc thì Dung Nhi trở về phòng, thấy Tiểu Mã Câu đang nằm trong lòng mẫu thân, lại nhìn nữ nhi đang ăn cháo, nàng không nói gì quay về phía Lão Ngoan Đồng.
“Lão Ngoan Đồng, Mã đạo trưởng, Khâu đạo trưởng đều ở đây, sắp tới rồi! Ta đã an bài nơi nghỉ ngơi cho mọi người, đợi lát nữa tới dùng cơm tối đi”
“Tốt lắm, tốt lắm! Đã lâu rồi ta chưa gặp bọn họ, còn có chút nhớ họ đây. Muội muội, muội có muốn đi cùng không?” Lão Ngoan Đồng cao hứng nói.
“Không được rồi đại ca, Tiểu mã Câu mấy hôm nay bôn ba có hơi mệt, ta muốn mang hắn đi nghỉ ngơi sớm!”- Niệm Từ nói, lại quay sang hỏi Hoàng Dung.
“Sư muội, phiền muội trước mang cho ta một chút đồ ăn có được không? Hài tử đã mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ sớm một chút”
“Đi theo ta!”- nàng không nói thêm gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Niệm Từ ôm lấy con trai liền đi theo. Đi tới tiểu viện ở phía đông, Hoàng Dung đẩy cửa đi vào, nói:
“Đây chính là phòng của cha ta, các người tối nay cứ ở tại đây đi. Đợi lát nữa ta sẽ cho người mang cơm tối tới đây!”- Nói xong, không đợi Niệm Từ trả lời, nàng lập tức rời đi.
“Mẫu thân, cô ấy là ai vậy? Có phải là không thích Tiểu Mã Câu hay không?” – Đứa nhỏ đang ở trong lòng nàng rất nhạy cảm với tâm trạng của người khác.
“Không có đâu! Tiểu Mã Câu là hài tử khả ái nhất trên đời này, sẽ không có người nào ghét con đâu”- Niệm Từ ôm con ngồi xuống, hôn nhẹ lên mà con, kiên nhẫn giải thích.
“Nàng là con gái của cha con, con phải gọi là tỷ tỷ. Em bé đáng yêu lúc nãy là con gái của tỷ tỷ, Tiểu Mã câu của ta nhỏ như vậy đã được làm cậu rồi”
“Con là cậu sao? Giống như cậu cậu của con vậy sao? Vậy con gọi nàng là cái gì?”- Tiểu Mã Câu tò mò hỏi.
“Đúng rồi, giống như là cậu cậu của con vậy. Bé gọi là Quách Phù, là Phù nhi. Con lớn hơn bé nên không được bắt nạt bé nhé!”- hai mẹ con đang nói chuyện thì có người bưng cơm nước vào, dụng cụ rửa mặt và súc miệng đều được mang tới.
Hai mẹ con dọn dẹp mọi thứ rồi bắt đầu dùng cơm tối, sau đó Niệm Từ mang theo con trai đi ngủ sớm. Một hài tử mới hai tuổi đầu, lần đầu xa nhà, đi qua phân nửa đất nước, dù gì cũng cảm thấy mệt mỏi. Điều chỉnh hô hấp xong, Tiểu Mã Câu rất nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Cùng Hoàng Dược Sư đoàn tụ được mấy tháng, trên người con trai nàng đã có nhiều thay đổi rất lớn, Dịch Cân Kinh đã được ngừng lại, thay vào đó, Tiểu Mã Câu được phụ thân dạy tập luyện nội công của đảo Đào Hoa. Vốn tính để cho Lão Ngoan Đồng dạy bé nội công chính tông của đạo gia, không nghĩ tới Hoàng Dược Sư đem nội công bổn môn kết hợp với Cửu Âm Chân Kinh, sau đó áp dụng cho nhi tử luyện tập.
Niệm Từ đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình, nàng mở mắt ra thì thấy Hoàng Dược Sư đã đi vào phòng. Nàng đứng dậy ôn nhu nói: “Làm sao mà chàng trở về cũng không gọi ta một tiếng? Đã canh mấy rồi?”
“Vừa trở về phòng thôi, xem nàng đã ngủ chưa, không muốn quấy rầy nàng. Mới vừa qua giờ tuất một khắc, nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, thay áo ngủ đi!” -hắn ngồi ở trước bàn nói. Niệm Từ tới rót một chén trà đưa cho hắn, cũng ngồi xuống theo.
“Dỗ hài tử ngủ thôi, ta không có mệt. Tiệc đã kết thúc rồi sao? Có người nào tham gia vậy?” -Nàng hỏi.
“Bọn họ vẫn đang nói chuyện phiếm, ta lười để ý tới họ, nên liền đi về trước. Còn có thể là ai, sư điệt của đại ca nàng Mã Ngọc, Khâu Xứ Cơ, sáu vị sư phụ của Tĩnh Nhi, còn có hai trưởng lão của Cái Bang. Là một đám ô hợp thôi”
“Buổi chiều chàng nói gì với sư muội vậy? Nàng trở về, mặc dù vẫn không để ý tới ta, nhưng thái độ hòa hoãn hơn nhiều”- Niệm Từ hỏi.
“Nói tới đây ta liền tức giận. lúc ấy tại sao nàng lại nói như vậy? đem toàn bộ trách nhiệm ôm vào trên người mình? Chẳng lẽ Hoàng Dược Sư này là người sợ chuyện sao? Đã sớm nói cho nàng biết, nếu ta đã quyết định ở cùng chung một chỗ với nàng, sẽ không bao giờ thay đổi tâm ý, Dung Nhi có phản đối ta cũng không tiếc!”- Hắn trợn to hai mắt thấp giọng nổi giận nói.
“Ta biết chàng không muốn ủy khuất ta. Nếu chúng ta đã quyết định ở chung một chỗ, ta cũng muốn chia sẻ phiền não với chàng mà. Nếu như ta hạ thấp mình một chút, mà có thể để cho sư muội tha thứ thì có gì không được?”- Niệm Từ cười cười, không coi đó là quan trọng.
“Nàng đó, chỉ cần đàng hoàng đứng ở phía sau lưng ta, cho dù có phải là kẻ địch của toàn bộ người ở trong thiên hạ, ta cũng sẽ bảo vệ cho nàng và Ngạo Chi!”- Hắn kéo tay Niệm Từ, vuốt ve nói.
“Đó là dĩ nhiên. Chàng là Đông tà Hoàng đảo chủ độc nhất của ta kia mà!”- Nàng cười vui vẻ nói tiếp.
“Nàng không cần quan tâm tới chuyện này nữa. Ta đã nói rõ ràng với Dung Nhi, nó cũng đã bày tỏ sẽ tiếp nhận nàng. Có điều, con bé này cố chấp giống y hệt ta, nhất thời cũng sẽ khó thay đổi, có thể sẽ vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với nàng. Không bằng ngày mai chúng ta rời khỏi đây, không sợ người ta giận dỗi nàng”- Hiển nhiên là hắn không muốn nói lại câu chuyện của mình với nữ nhi.
“Không nên đâu. Mới vừa rồi Dung nhi chẳng qua chỉ là không để ý tới ta mà thôi, cũng không có giận dỗi gì. Khó được có cơ hội tới đây, chúng ta nên ở lại vài ngày đi. Tiểu Mã câu chưa từng cùng trẻ con trạc tuổi nó chơi đùa, để cho nó cùng với Phù nhi chơi đùa một chút. Mới vừa lên chức cậu nên nó cao hứng lắm”
***
Ngày thứ hai Hoàng Dược Sư cùng với Lão Ngoan Đồng liền cùng những người khác đi ra tiền tuyến, căn bản là không có ở trong phủ. Niệm Từ một mình thoải mái vui vẻ ở tiểu viện, mang theo hai đứa trẻ chơi đùa với nhau. Lúc này, tạm thời nàng thay mặt Dung Nhi mang lại cho Phù nhi một chút tình thương của người mẹ, thậm chí nàng còn xuống phòng bếp làm một số thức ăn dinh dưỡng cho hai đứa bé. Qua mấy ngày, nàng mừng rỡ phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Nhi biết đầu xuất hiện chút ít thịt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào không ít.
“Sư muội, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”- không có được ngày Dung Nhi vô sớm, Niệm Từ giao hai đứa trẻ cho, tiến lên nói với Dung Nhi.
“Ngươi muốn nói gì?”- Hoàng Dung không hề ngẩng đầu lên, trước sau như một lạnh lùng nói.
“Chúng ta tới phòng sư phụ nói được không?”- hai người một trước một sau đi vào trong phòng đóng cửa lại nói chuyện.
“Hôm đó chúng ta đều kích động, không có nói mọi chuyện cho rõ mọi chuyện. Mặc dù sư phụ nói đã nói rõ với muội, nhưng quá mấy ngày rồi chúng ta cũng nên nói chuyện một chút.” -Niệm Từ lên tiếng.
“Chúng ta còn là tỷ muội sao? Con trai ngươi mở miệng một tiếng là tỷ tỷ hai tiếng là tỷ tỷ gọi ta, không quá mấy ngày nữa ta sẽ phải gọi ngươi là mẹ nữa đúng không?”- Hoàng Dung cười lạnh nói.
“Dung Nhi, ta thấy muội đã nói sai một chuyện rồi. Bất kể ta và sư phụ có như thế nào, thì chúng ta vẫn luôn là tỷ muội. Tình cảm của ta và sư phụ là từng giọt từng giọt tích lủy mà thành, nói rõ hơn một chút chính là hai con người luôn tịch mịch đã lâu, cuối cùng cũng có thể tìm được người tri âm. Nếu như muội có thể trở về đảo Đào Hoa chăm sóc sư phụ, vậy ta sẽ như mong muốn của muội rời đi, không bao giờ quấy rầy mọi người nữa. Nhưng muội cũng không thể trở về đảo, nếu vậy, tại sao lại phản đối ta ở bên sư phụ đây? Sư phụ bế quan mười lăm năm qua thật là không dễ dàng. Ta phản đối việc muội nói sư phụ đã quên sư nương. Sư nương trong lòng sư phụ luôn ở vị trí quan trọng nhất, không người nào có thể thay thế, ngay cả muội cũng vậy. Hơn nữa, ta cũng không có ý muốn tranh đoạt”
“Ngươi nói thật là dễ nghe! Chỉ làm một đệ tử thì cũng có thể làm bạn với cha ta, tại sao ngươi lại leo lên giường của ông, ngay cả hài tử cũng sinh hạ ra rồi, lại dám giấu diếm ta một thời gian dài”- Nàng giận dữ nói.
“Dung nhi, muội cũng đã trải qua tình yêu nam nữ, lúc tình cảm dâng cao nói muội không được tiếp xúc với Quách đại ca, muội có thể nhịn sao?”- Niệm Từ cười nói - “Hơn nữa, đứa nhỏ ra đời là ngoài ý muốn, mà cũng chỉ có một lần mà thôi!”- Nàng lúng túng nói tiếp.
“Chúng ta cũng không có ý muốn gạt muội. Sau khi bị sư phụ cự tuyệt, ta đã bỏ đi, không hề có ý định gặp mặt lại thì làm sao ta có thể đi khắp nơi thông báo? Hai năm sau, sư phụ lại lần nữa tìm được ta, chúng ta đều lập tức nghĩ tới chuyện đến nói chuyện với muội. Ta không quan tâm cách nhìn của mọi người trong thiên hạ, chỉ hy vọng nhận được sự đồng ý của muội, dù sao muội cũng là con gái bảo bối của sư phụ”
“Ngươi thật sự không có lợi dụng thân phận thần bí dẫn dụ ta để dụ cha ta ra!”- Hoàng Dung liếc mắt hỏi.
“Ông trời ơi, làm sao để cho muội tin ta đây? Nếu quả thực là ta muốn dụ sư phụ ra, thì ta đã tự mình đi tới, chẳng phải là dễ dàng hơn sao? Hơn nữa đại ca tới đây không phải là luôn luôn dịch dung ư? Nếu ta mang bụng bầu đi tới thì không phải sẽ hiệu quả hơn sao?”- Niệm Từ hận không thể thề với trời, mình căn bản là không hề có bản lĩnh đi một bước nhìn rõ lòng người của Gia Cát Lượng nha.
“Tốt, ta tin tỷ!”
“Cảm ơn sư muội!”- nãy giờ nói chuyện tới miệng đắng lưỡi khô nên Niệm Từ bưng chén trà lên uống cạn một hơi.
“Thật ra thì đối với mẫu thân ta cảm thấy rất mơ hồ. Hai năm qua không thấy tỷ xuất hiện, hôn lễ của ta phụ thân cũng không tới, ta đã mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra rồi, chẳng qua là ta không muốn nghĩ tới chuyện đó mà thôi. Hôm đó tỷ nói thẳng ra đã khiến cho ta khiếp sợ, làm cho ta có cảm giác sẽ mất đi cha ta. Trước kia, ta và phụ thân nương tựa lẫn nhau, luôn luôn chỉ có hai người. Bây giờ đột nhiên phụ thân lại có thêm tỷ và Tiểu Mã Câu, ta không còn là người duy nhất của ông nữa, ta rất khó tiếp nhận”- Hoàng Dung im lặng một chút rồi thật thà nói.
“Muội và sư phụ là hai cha con. Có nhớ lúc muội và Quách đại ca về đảo không? Sư phụ cũng là e sợ sẽ mất đi muội nên đã muốn giết Quách đại ca, muội đã giải thích rõ ràng với sư phụ rồi. Hiện giờ tại sao muội cũng suy nghĩ như vậy? Tại sao không nghĩ là có thêm người quan tâm tới muội đây?”- Niệm Từ chợt nhớ ra cái gì lại lên tiếng hỏi.
“Ngày đó, muội nóng giận bỏ đi ra ngoài, sư phụ đi ra tìm muội đã nói gì vậy? Mặc dù khi muội trở về không có để ý tới ta, nhưng thái độ lại hòa hoãn nhiều. Buổi tối ta hỏi sư phụ nhưng sư phụ nhất quyết không nói”
“Những lời phụ thân nói làm cho ta sợ muốn chết!”- Hoàng Dung trả lời.
“Cha nói, trong lòng người vẫn chưa từng quên đi mẫu than. Năm đó, nếu không phải là ta ra đời thì cha đã đi theo mẫu thân rồi. Ngay cả trong mười lăm năm dưỡng dục ta, người cũng chưa từng buông tha ý niệm này. Người định, sau khi ta thành than, có một cuộc sống hạnh phúc xong liền ôm theo di hài của mẹ ta đi táng thân ở biển rộng. Nếu không có sự xuất hiện của tỷ thì có thể hiện tại, ta đã không còn phụ thân nữa. Sư tỷ, tỷ nói ta có phải là rất ích kỷ không, từ khi có Tĩnh ca ca, ta không hề để ý tới phụ thân nữa?” -Vừa nói Hoàng Dung vừa tỏ ra rất đau lòng, dù thế nào thì nàng cũng chỉ là một cô gái chưa tới hai mươi tuổi nha.
“Không có đâu, Dung Nhi, muội đừng tự trách nữa. Su phụ chẳng qua là lo lắng cho muội nên mới nói như vậy thôi. Từ giờ trở đi, ta sẽ thay muội chăm sóc cho sư phụ!”- Niệm Từ vội vàng đứng dậy, ôm thật chặt Hoàng Dung.
“Thật xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng của ta không tốt, đã giận lây sang tỷ. Thật ra ta còn phải cảm tạ tỷ đã thay ta giữ lại phụ thân trên thế giới này”- sau khi bình tĩnh lại Hoàng Dung lên tiếng nói.
“Muội đừng nói vậy. Ta tùy tiện bước vào thì cho dù là ai cũng sẽ không thể lập tức tiếp nhận được. Ta chỉ muốn cho muội hiểu, ta sẽ không cướp đi sư phụ, Tiểu Mã Câu cũng sẽ không cướp đi tình thương của cha của muội, muội ở trong lòng của sư phụ vẫn là độc nhất vô nhị.”
“À, mà Dung nhi này! Bây giờ ta cùng với sư phụ đã ở chung một chỗ, nhưng chuyện sư phụ và đệ tử ở chung một chỗ người khác sẽ cho là loạn luân, vô đạo đức, muội cảm thấy thế nào?”- Niệm Từ cẩn thận tìm từ hỏi.
“Có gì mà thế nào? Cha đã từng nói cho ta biết, những thứ luân lý nhân nghĩa đạo đức kia chỉ là những lý luận mà những kẻ thống trị cố ý tuyên dương để lừa gạt dân chúng không hiểu biết mà thôi, căn bản là không cần phải để ý. Nếu như nhất định để cho ta lựa chọn một người làm bạn với phụ than, thì ta nhất định sẽ không hề do dự chọn lựa tỷ. Dù sao chúng ta quen biết đã lâu, cùng trải qua rất nhiều sự việc, sẽ dễ dàng hiểu rõ lẫn nhau!”- Hoàng Dung đáp.
“Ta cùng sư phụ cũng không có quan tâm, mấy ngày nữa sẽ rời khỏi đây. Nhưng chúng ta cũng không thể gây thêm phiền toái cho muội!”-Niệm Từ nhẹ nhõm nói.
"Cái gì?"
“Nếu như để cho những người tự xưng là anh hùng danh môn chính phái kia biết được thì sẽ làm tăng thêm ô danh tà ma ngoại đạo của đảo Đào Hoa. Khi không tìm được ta và sư phụ, có thể bọn họ sẽ lải nhải bên tai của muội đó”
“Ta không quan tâm. Mặc dù hiện tại chúng ta chung tay ngăn địch, nhưng mà cách làm và lời nói của hai bên đều không ai thuận mắt, chỉ là ta ngại Tĩnh ca ca nên mới nhân nhượng bọn họ. Nếu quả thật bọn họ có lải nhải bên tai ta thì ta cũng làm như không nghe là được!”- Nàng không quan tâm nói.
“Sư tỷ, khi trở về đảo Đào Hoa thì chắc chắn phụ thân sẽ tổ chức hôn lễ, bái đường với tỷ. Ta không biết có thể về tham dự hay không, ở đây ta chúc mừng tỷ trước. Có điều, tỷ đừng hy vọng ta gọi tỷ là mẹ kế!”- Hoàng Dung cảnh báo nói.
“Yên tâm, muội có gọi ta cũng không đồng ý. Ta không muốn già như vậy nha!”- hai người lại cười đùa như lúc còn ở đảo Đào Hoa.
“Dung Nhi, ta không muốn thành thân với sư phụ. Chúng ta sẽ cứ như vậy làm bạn bên nhau, ở đảo Đào Hoa ung dung tự tại sống qua ngày. Ta không cần quan tâm tới ánh mắt của thế nhân, tại sao lại còn phải quan tâm tới hình thức thế tục đó chứ? Để cho ai nhìn đây?”- Niệm Từ nói tiếp.
“Sao lại thế? Cô nương nào lại không muốn mặc giá y ngồi kiệu hoa, ba quỳ bốn lạy gả cho người mình yêu chứ? Tại sao tỷ lại nghĩ như vậy? Không cần quan tâm tới ta, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi!”- Hoàng Dung nói.
“Nguyên nhân không phải do muội. Ta chỉ muốn dùng phương thức này chứng minh tình cảm của ta với sư phụ, không cần một cuộc hôn nhân làm chứng. Đây cũng là để tỏ lòng kính trọng với mẫu thân muội, nàng sẽ vĩnh viễn là Hoàng phu nhân. Ta chỉ là đại sư tỷ của đảo Đào Hoa, nhưng ta sẽ ở bên cạnh làm bạn với sư phụ cả đời, như vậy đối với ta là đã đủ rồi!”- nàng cười, giải thích.
“Sư tỷ, ta thật bội phục tỷ có thể như vậy miệt thị quy tắc thế tục, thật là hào phóng, không hổ là đệ tử của cha ta.”- Hoàng Dung thật lòng nói.
Những lời Niệm Từ nói khiến cho Quách Tĩnh đứng ở bên ngoài nghe được phải giật mình. Hắn và nhạc phụ theo sát Hoàng Dung quay về, thì nghe báo là nàng cùng với Niệm Từ ở trong phòng nói chuyện riêng, hai người thấy không yên lòng nên đi tới bên ngoài phòng đứng nghe lén. Quách Tĩnh kinh ngạc nhìn khuôn mặt của nhạc phụ đại nhân, khâm phục thâm tình của ông đối với thê tử đã mất, cũng thán phục ông lại có thể chinh phục được một hồng nhan tri kỷ đặc biệt như Niệm Từ. Hoàng Dược Sư không chút biểu tình sau khi nghe tới đó, liền vung ống tay áo trở về đại sảnh.
Đang muốn trả lời thì nàng nghe được thanh âm ở trong nhà truyền ra, Tiểu Mã Câu rất nhanh chạy tới: “Mẫu thân, em bé đáng yêu tỉnh rồi!”. Đi theo Quách Tĩnh tiến vào phòng ngủ, nàng liền nhìn thấy Quách Phù mắt mở to, đang suy nghĩ về Lão Ngoan Đồng đang ở trước mặt.
Có thể là thấy bên trong nhà không có bóng dáng nào quen thuộc, nên cái miệng nhỏ nhắn bĩu bĩu ra muốn khóc. Quách đại hiệp vội vàng cúi người xuống, đưa tay ôm lấy con gái vào lòng. Tiểu Mã Câu và Lão Ngoan Đồng tò mò leo lên giường ngồi chơi. Cẩn thận quan sát cháu ngoại trên danh nghĩa của mình, Niệm Từ không nhịn được đau lòng.
Khi biết mình mang thai nàng luôn chú ý tới dinh dưỡng cho bản thân, con trai sau khi sinh hạ được chăm sóc đầy đủ, có nhiều người tỉ mỉ trông chừng, nên dáng dấp mập mạp khỏe mạnh, ôm lên một chút cũng phải hết sức… mà Phù nhi lại có thể không được hưởng thụ đặc quyền gì cả. Tính ra thì Phù Nhi đã được gần mười tháng rồi, nhưng bộ dáng chỉ giống như Tiểu Mã câu lúc ba bốn tháng mà thôi. Hơn nữa, dáng người hết sức nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không hồng hào, khiến cho đôi mắt lại càng to hơn. Ở trong ngực phụ thân chắc là không thoải mái, nên bé không ngừng dãy dụa.
“Quách đại ca, để cho ta ôm cho!”- Niệm Từ đã làm mẫu thân nên không thể nhìn được hài tử khó chịu, đưa tay nhận lấy Phù nhi. Quách Tĩnh lúng ta lúng túng cười cười. Xem ra bé cảm thấy có cảm giác thân thuộc, nên Phù nhi một chút cũng không có kháng cự nằm trong ngực của nàng, ngoan ngoãn quan sát người đang ôm lấy mình.
Niệm Từ thuần thục nói chuyện với bé, giống như với con trai nàng khi còn nhỏ vậy, trêu chọc bé mở cái miệng chưa có cái răng nào khách khách cười không ngừng. Tiểu Mã Câu cũng vây bên người của mẫu thân, nằm đó cười vui vẻ. Hoàng Dược Sư ra lệnh một tiếng, sau sinh nhật, Tiểu Mã Câu liền bị cai sữa, nên thỉnh thoảng ngực Niệm Từ vẫn bị căng sửa. Có thể là do Phù nhi đánh hơi được mùi sữa, nên tay bé cứ mò tìm trong ngực áo của Niệm Từ.
“Quách đại ca, Phù nhi đói bụng. Huynh có nên gọi Dung Nhi về cho bé ăn không?” -vừa ngăn tay của Phù nhi lại, Niệm Từ vừa nói.
“Được, làm phiền Mục cô nương trông Phù nhi một chút! Lưu má má có thể đã chuẩn bị cơm canh rồi, ta đi tìm bà ấy tới”- nói xong, Quách đại hiệp quay người đi ra ngoài. Lão Ngoan Đồng liền tiến lên, cố làm ra vẻ thần bí hỏi:
“Nói cho bọn họ biết chưa? Tình hình thế nào?”
“Còn có thể như thế nào? Trở mặt chứ sao? Không còn có thể tệ hơn nữa rồi!”- Niệm Từ làm như không có chuyện gì mà nói, tình hình kém nhất đã diễn ra, ngược lại nàng lại cảm thấy yên tâm.
“Vậy làm sao bây giờ? Không được thì chúng ta trở về lại Tế Nam. Muội muội, muội không cần sợ, có ta ở đây rồi!”- Lão Ngoan Đồng hào khí nói.
“Cảm ơn đại ca! Huynh không cần lo lắng, sư phụ đã cùng Dung nhi đi ra ngoài nói chuyện rồi. Tình cảm giữa hai cha con họ rất tốt, sẽ có chuyển biến thôi!”- trong lòng Niệm Từ cảm thấy rất cảm kích, không cần biết là nàng quyết định làm gì nàng cũng không sợ, bởi vì Lão Ngoan Đồng lúc nào cũng không hề do dự ủng hộ nàng. Vừa nói chuyện một chút thì Lưu ma ma bưng một khay đi vào, thuần thục nhận lấy hài tử, xúc cháo cho bé.
“Vị má má này, tại sao Quách Phu nhân không trở về cho bé ăn? ở đây không có vú nuôi sao?”- nàng thấy con mình chưa dứt sữa mấy ngày, lại nhìn Phù nhi như vậy nàng có chút đau lòng.
“Quách phu nhân ngày thường công việc rất nhiều, không có nhiều thời gian chú ý tới tiểu thư. Có thể là do phu nhân không nghỉ ngơi đủ nên cũng không có nhiều sữa cho tiểu thư ăn, thành ra ngày thường cũng chỉ cho tiểu thư ăn cháo, tối về mới được uống sữa. Nơi này binh mã loạn lạc, Quách Phu nhân không dám tìm vú nuôi, e sợ sẽ có người muốn gây bất lợi cho tiểu thư. Tôi là người làm cũ trong phủ tướng quân nên mới được sắp xếp tới chăm sóc cho tiểu thư”- bà vừa xúc, vừa trả lời câu hỏi của Niệm Từ. Trò chuyện một lúc thì Dung Nhi trở về phòng, thấy Tiểu Mã Câu đang nằm trong lòng mẫu thân, lại nhìn nữ nhi đang ăn cháo, nàng không nói gì quay về phía Lão Ngoan Đồng.
“Lão Ngoan Đồng, Mã đạo trưởng, Khâu đạo trưởng đều ở đây, sắp tới rồi! Ta đã an bài nơi nghỉ ngơi cho mọi người, đợi lát nữa tới dùng cơm tối đi”
“Tốt lắm, tốt lắm! Đã lâu rồi ta chưa gặp bọn họ, còn có chút nhớ họ đây. Muội muội, muội có muốn đi cùng không?” Lão Ngoan Đồng cao hứng nói.
“Không được rồi đại ca, Tiểu mã Câu mấy hôm nay bôn ba có hơi mệt, ta muốn mang hắn đi nghỉ ngơi sớm!”- Niệm Từ nói, lại quay sang hỏi Hoàng Dung.
“Sư muội, phiền muội trước mang cho ta một chút đồ ăn có được không? Hài tử đã mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ sớm một chút”
“Đi theo ta!”- nàng không nói thêm gì, đứng dậy đi ra khỏi phòng. Niệm Từ ôm lấy con trai liền đi theo. Đi tới tiểu viện ở phía đông, Hoàng Dung đẩy cửa đi vào, nói:
“Đây chính là phòng của cha ta, các người tối nay cứ ở tại đây đi. Đợi lát nữa ta sẽ cho người mang cơm tối tới đây!”- Nói xong, không đợi Niệm Từ trả lời, nàng lập tức rời đi.
“Mẫu thân, cô ấy là ai vậy? Có phải là không thích Tiểu Mã Câu hay không?” – Đứa nhỏ đang ở trong lòng nàng rất nhạy cảm với tâm trạng của người khác.
“Không có đâu! Tiểu Mã Câu là hài tử khả ái nhất trên đời này, sẽ không có người nào ghét con đâu”- Niệm Từ ôm con ngồi xuống, hôn nhẹ lên mà con, kiên nhẫn giải thích.
“Nàng là con gái của cha con, con phải gọi là tỷ tỷ. Em bé đáng yêu lúc nãy là con gái của tỷ tỷ, Tiểu Mã câu của ta nhỏ như vậy đã được làm cậu rồi”
“Con là cậu sao? Giống như cậu cậu của con vậy sao? Vậy con gọi nàng là cái gì?”- Tiểu Mã Câu tò mò hỏi.
“Đúng rồi, giống như là cậu cậu của con vậy. Bé gọi là Quách Phù, là Phù nhi. Con lớn hơn bé nên không được bắt nạt bé nhé!”- hai mẹ con đang nói chuyện thì có người bưng cơm nước vào, dụng cụ rửa mặt và súc miệng đều được mang tới.
Hai mẹ con dọn dẹp mọi thứ rồi bắt đầu dùng cơm tối, sau đó Niệm Từ mang theo con trai đi ngủ sớm. Một hài tử mới hai tuổi đầu, lần đầu xa nhà, đi qua phân nửa đất nước, dù gì cũng cảm thấy mệt mỏi. Điều chỉnh hô hấp xong, Tiểu Mã Câu rất nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Cùng Hoàng Dược Sư đoàn tụ được mấy tháng, trên người con trai nàng đã có nhiều thay đổi rất lớn, Dịch Cân Kinh đã được ngừng lại, thay vào đó, Tiểu Mã Câu được phụ thân dạy tập luyện nội công của đảo Đào Hoa. Vốn tính để cho Lão Ngoan Đồng dạy bé nội công chính tông của đạo gia, không nghĩ tới Hoàng Dược Sư đem nội công bổn môn kết hợp với Cửu Âm Chân Kinh, sau đó áp dụng cho nhi tử luyện tập.
Niệm Từ đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên cảm thấy có người nhìn mình, nàng mở mắt ra thì thấy Hoàng Dược Sư đã đi vào phòng. Nàng đứng dậy ôn nhu nói: “Làm sao mà chàng trở về cũng không gọi ta một tiếng? Đã canh mấy rồi?”
“Vừa trở về phòng thôi, xem nàng đã ngủ chưa, không muốn quấy rầy nàng. Mới vừa qua giờ tuất một khắc, nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, thay áo ngủ đi!” -hắn ngồi ở trước bàn nói. Niệm Từ tới rót một chén trà đưa cho hắn, cũng ngồi xuống theo.
“Dỗ hài tử ngủ thôi, ta không có mệt. Tiệc đã kết thúc rồi sao? Có người nào tham gia vậy?” -Nàng hỏi.
“Bọn họ vẫn đang nói chuyện phiếm, ta lười để ý tới họ, nên liền đi về trước. Còn có thể là ai, sư điệt của đại ca nàng Mã Ngọc, Khâu Xứ Cơ, sáu vị sư phụ của Tĩnh Nhi, còn có hai trưởng lão của Cái Bang. Là một đám ô hợp thôi”
“Buổi chiều chàng nói gì với sư muội vậy? Nàng trở về, mặc dù vẫn không để ý tới ta, nhưng thái độ hòa hoãn hơn nhiều”- Niệm Từ hỏi.
“Nói tới đây ta liền tức giận. lúc ấy tại sao nàng lại nói như vậy? đem toàn bộ trách nhiệm ôm vào trên người mình? Chẳng lẽ Hoàng Dược Sư này là người sợ chuyện sao? Đã sớm nói cho nàng biết, nếu ta đã quyết định ở cùng chung một chỗ với nàng, sẽ không bao giờ thay đổi tâm ý, Dung Nhi có phản đối ta cũng không tiếc!”- Hắn trợn to hai mắt thấp giọng nổi giận nói.
“Ta biết chàng không muốn ủy khuất ta. Nếu chúng ta đã quyết định ở chung một chỗ, ta cũng muốn chia sẻ phiền não với chàng mà. Nếu như ta hạ thấp mình một chút, mà có thể để cho sư muội tha thứ thì có gì không được?”- Niệm Từ cười cười, không coi đó là quan trọng.
“Nàng đó, chỉ cần đàng hoàng đứng ở phía sau lưng ta, cho dù có phải là kẻ địch của toàn bộ người ở trong thiên hạ, ta cũng sẽ bảo vệ cho nàng và Ngạo Chi!”- Hắn kéo tay Niệm Từ, vuốt ve nói.
“Đó là dĩ nhiên. Chàng là Đông tà Hoàng đảo chủ độc nhất của ta kia mà!”- Nàng cười vui vẻ nói tiếp.
“Nàng không cần quan tâm tới chuyện này nữa. Ta đã nói rõ ràng với Dung Nhi, nó cũng đã bày tỏ sẽ tiếp nhận nàng. Có điều, con bé này cố chấp giống y hệt ta, nhất thời cũng sẽ khó thay đổi, có thể sẽ vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với nàng. Không bằng ngày mai chúng ta rời khỏi đây, không sợ người ta giận dỗi nàng”- Hiển nhiên là hắn không muốn nói lại câu chuyện của mình với nữ nhi.
“Không nên đâu. Mới vừa rồi Dung nhi chẳng qua chỉ là không để ý tới ta mà thôi, cũng không có giận dỗi gì. Khó được có cơ hội tới đây, chúng ta nên ở lại vài ngày đi. Tiểu Mã câu chưa từng cùng trẻ con trạc tuổi nó chơi đùa, để cho nó cùng với Phù nhi chơi đùa một chút. Mới vừa lên chức cậu nên nó cao hứng lắm”
Ngày thứ hai Hoàng Dược Sư cùng với Lão Ngoan Đồng liền cùng những người khác đi ra tiền tuyến, căn bản là không có ở trong phủ. Niệm Từ một mình thoải mái vui vẻ ở tiểu viện, mang theo hai đứa trẻ chơi đùa với nhau. Lúc này, tạm thời nàng thay mặt Dung Nhi mang lại cho Phù nhi một chút tình thương của người mẹ, thậm chí nàng còn xuống phòng bếp làm một số thức ăn dinh dưỡng cho hai đứa bé. Qua mấy ngày, nàng mừng rỡ phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Nhi biết đầu xuất hiện chút ít thịt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào không ít.
“Sư muội, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”- không có được ngày Dung Nhi vô sớm, Niệm Từ giao hai đứa trẻ cho, tiến lên nói với Dung Nhi.
“Ngươi muốn nói gì?”- Hoàng Dung không hề ngẩng đầu lên, trước sau như một lạnh lùng nói.
“Chúng ta tới phòng sư phụ nói được không?”- hai người một trước một sau đi vào trong phòng đóng cửa lại nói chuyện.
“Hôm đó chúng ta đều kích động, không có nói mọi chuyện cho rõ mọi chuyện. Mặc dù sư phụ nói đã nói rõ với muội, nhưng quá mấy ngày rồi chúng ta cũng nên nói chuyện một chút.” -Niệm Từ lên tiếng.
“Chúng ta còn là tỷ muội sao? Con trai ngươi mở miệng một tiếng là tỷ tỷ hai tiếng là tỷ tỷ gọi ta, không quá mấy ngày nữa ta sẽ phải gọi ngươi là mẹ nữa đúng không?”- Hoàng Dung cười lạnh nói.
“Dung Nhi, ta thấy muội đã nói sai một chuyện rồi. Bất kể ta và sư phụ có như thế nào, thì chúng ta vẫn luôn là tỷ muội. Tình cảm của ta và sư phụ là từng giọt từng giọt tích lủy mà thành, nói rõ hơn một chút chính là hai con người luôn tịch mịch đã lâu, cuối cùng cũng có thể tìm được người tri âm. Nếu như muội có thể trở về đảo Đào Hoa chăm sóc sư phụ, vậy ta sẽ như mong muốn của muội rời đi, không bao giờ quấy rầy mọi người nữa. Nhưng muội cũng không thể trở về đảo, nếu vậy, tại sao lại phản đối ta ở bên sư phụ đây? Sư phụ bế quan mười lăm năm qua thật là không dễ dàng. Ta phản đối việc muội nói sư phụ đã quên sư nương. Sư nương trong lòng sư phụ luôn ở vị trí quan trọng nhất, không người nào có thể thay thế, ngay cả muội cũng vậy. Hơn nữa, ta cũng không có ý muốn tranh đoạt”
“Ngươi nói thật là dễ nghe! Chỉ làm một đệ tử thì cũng có thể làm bạn với cha ta, tại sao ngươi lại leo lên giường của ông, ngay cả hài tử cũng sinh hạ ra rồi, lại dám giấu diếm ta một thời gian dài”- Nàng giận dữ nói.
“Dung nhi, muội cũng đã trải qua tình yêu nam nữ, lúc tình cảm dâng cao nói muội không được tiếp xúc với Quách đại ca, muội có thể nhịn sao?”- Niệm Từ cười nói - “Hơn nữa, đứa nhỏ ra đời là ngoài ý muốn, mà cũng chỉ có một lần mà thôi!”- Nàng lúng túng nói tiếp.
“Chúng ta cũng không có ý muốn gạt muội. Sau khi bị sư phụ cự tuyệt, ta đã bỏ đi, không hề có ý định gặp mặt lại thì làm sao ta có thể đi khắp nơi thông báo? Hai năm sau, sư phụ lại lần nữa tìm được ta, chúng ta đều lập tức nghĩ tới chuyện đến nói chuyện với muội. Ta không quan tâm cách nhìn của mọi người trong thiên hạ, chỉ hy vọng nhận được sự đồng ý của muội, dù sao muội cũng là con gái bảo bối của sư phụ”
“Ngươi thật sự không có lợi dụng thân phận thần bí dẫn dụ ta để dụ cha ta ra!”- Hoàng Dung liếc mắt hỏi.
“Ông trời ơi, làm sao để cho muội tin ta đây? Nếu quả thực là ta muốn dụ sư phụ ra, thì ta đã tự mình đi tới, chẳng phải là dễ dàng hơn sao? Hơn nữa đại ca tới đây không phải là luôn luôn dịch dung ư? Nếu ta mang bụng bầu đi tới thì không phải sẽ hiệu quả hơn sao?”- Niệm Từ hận không thể thề với trời, mình căn bản là không hề có bản lĩnh đi một bước nhìn rõ lòng người của Gia Cát Lượng nha.
“Tốt, ta tin tỷ!”
“Cảm ơn sư muội!”- nãy giờ nói chuyện tới miệng đắng lưỡi khô nên Niệm Từ bưng chén trà lên uống cạn một hơi.
“Thật ra thì đối với mẫu thân ta cảm thấy rất mơ hồ. Hai năm qua không thấy tỷ xuất hiện, hôn lễ của ta phụ thân cũng không tới, ta đã mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra rồi, chẳng qua là ta không muốn nghĩ tới chuyện đó mà thôi. Hôm đó tỷ nói thẳng ra đã khiến cho ta khiếp sợ, làm cho ta có cảm giác sẽ mất đi cha ta. Trước kia, ta và phụ thân nương tựa lẫn nhau, luôn luôn chỉ có hai người. Bây giờ đột nhiên phụ thân lại có thêm tỷ và Tiểu Mã Câu, ta không còn là người duy nhất của ông nữa, ta rất khó tiếp nhận”- Hoàng Dung im lặng một chút rồi thật thà nói.
“Muội và sư phụ là hai cha con. Có nhớ lúc muội và Quách đại ca về đảo không? Sư phụ cũng là e sợ sẽ mất đi muội nên đã muốn giết Quách đại ca, muội đã giải thích rõ ràng với sư phụ rồi. Hiện giờ tại sao muội cũng suy nghĩ như vậy? Tại sao không nghĩ là có thêm người quan tâm tới muội đây?”- Niệm Từ chợt nhớ ra cái gì lại lên tiếng hỏi.
“Ngày đó, muội nóng giận bỏ đi ra ngoài, sư phụ đi ra tìm muội đã nói gì vậy? Mặc dù khi muội trở về không có để ý tới ta, nhưng thái độ lại hòa hoãn nhiều. Buổi tối ta hỏi sư phụ nhưng sư phụ nhất quyết không nói”
“Những lời phụ thân nói làm cho ta sợ muốn chết!”- Hoàng Dung trả lời.
“Cha nói, trong lòng người vẫn chưa từng quên đi mẫu than. Năm đó, nếu không phải là ta ra đời thì cha đã đi theo mẫu thân rồi. Ngay cả trong mười lăm năm dưỡng dục ta, người cũng chưa từng buông tha ý niệm này. Người định, sau khi ta thành than, có một cuộc sống hạnh phúc xong liền ôm theo di hài của mẹ ta đi táng thân ở biển rộng. Nếu không có sự xuất hiện của tỷ thì có thể hiện tại, ta đã không còn phụ thân nữa. Sư tỷ, tỷ nói ta có phải là rất ích kỷ không, từ khi có Tĩnh ca ca, ta không hề để ý tới phụ thân nữa?” -Vừa nói Hoàng Dung vừa tỏ ra rất đau lòng, dù thế nào thì nàng cũng chỉ là một cô gái chưa tới hai mươi tuổi nha.
“Không có đâu, Dung Nhi, muội đừng tự trách nữa. Su phụ chẳng qua là lo lắng cho muội nên mới nói như vậy thôi. Từ giờ trở đi, ta sẽ thay muội chăm sóc cho sư phụ!”- Niệm Từ vội vàng đứng dậy, ôm thật chặt Hoàng Dung.
“Thật xin lỗi, mấy ngày nay tâm trạng của ta không tốt, đã giận lây sang tỷ. Thật ra ta còn phải cảm tạ tỷ đã thay ta giữ lại phụ thân trên thế giới này”- sau khi bình tĩnh lại Hoàng Dung lên tiếng nói.
“Muội đừng nói vậy. Ta tùy tiện bước vào thì cho dù là ai cũng sẽ không thể lập tức tiếp nhận được. Ta chỉ muốn cho muội hiểu, ta sẽ không cướp đi sư phụ, Tiểu Mã Câu cũng sẽ không cướp đi tình thương của cha của muội, muội ở trong lòng của sư phụ vẫn là độc nhất vô nhị.”
“À, mà Dung nhi này! Bây giờ ta cùng với sư phụ đã ở chung một chỗ, nhưng chuyện sư phụ và đệ tử ở chung một chỗ người khác sẽ cho là loạn luân, vô đạo đức, muội cảm thấy thế nào?”- Niệm Từ cẩn thận tìm từ hỏi.
“Có gì mà thế nào? Cha đã từng nói cho ta biết, những thứ luân lý nhân nghĩa đạo đức kia chỉ là những lý luận mà những kẻ thống trị cố ý tuyên dương để lừa gạt dân chúng không hiểu biết mà thôi, căn bản là không cần phải để ý. Nếu như nhất định để cho ta lựa chọn một người làm bạn với phụ than, thì ta nhất định sẽ không hề do dự chọn lựa tỷ. Dù sao chúng ta quen biết đã lâu, cùng trải qua rất nhiều sự việc, sẽ dễ dàng hiểu rõ lẫn nhau!”- Hoàng Dung đáp.
“Ta cùng sư phụ cũng không có quan tâm, mấy ngày nữa sẽ rời khỏi đây. Nhưng chúng ta cũng không thể gây thêm phiền toái cho muội!”-Niệm Từ nhẹ nhõm nói.
"Cái gì?"
“Nếu như để cho những người tự xưng là anh hùng danh môn chính phái kia biết được thì sẽ làm tăng thêm ô danh tà ma ngoại đạo của đảo Đào Hoa. Khi không tìm được ta và sư phụ, có thể bọn họ sẽ lải nhải bên tai của muội đó”
“Ta không quan tâm. Mặc dù hiện tại chúng ta chung tay ngăn địch, nhưng mà cách làm và lời nói của hai bên đều không ai thuận mắt, chỉ là ta ngại Tĩnh ca ca nên mới nhân nhượng bọn họ. Nếu quả thật bọn họ có lải nhải bên tai ta thì ta cũng làm như không nghe là được!”- Nàng không quan tâm nói.
“Sư tỷ, khi trở về đảo Đào Hoa thì chắc chắn phụ thân sẽ tổ chức hôn lễ, bái đường với tỷ. Ta không biết có thể về tham dự hay không, ở đây ta chúc mừng tỷ trước. Có điều, tỷ đừng hy vọng ta gọi tỷ là mẹ kế!”- Hoàng Dung cảnh báo nói.
“Yên tâm, muội có gọi ta cũng không đồng ý. Ta không muốn già như vậy nha!”- hai người lại cười đùa như lúc còn ở đảo Đào Hoa.
“Dung Nhi, ta không muốn thành thân với sư phụ. Chúng ta sẽ cứ như vậy làm bạn bên nhau, ở đảo Đào Hoa ung dung tự tại sống qua ngày. Ta không cần quan tâm tới ánh mắt của thế nhân, tại sao lại còn phải quan tâm tới hình thức thế tục đó chứ? Để cho ai nhìn đây?”- Niệm Từ nói tiếp.
“Sao lại thế? Cô nương nào lại không muốn mặc giá y ngồi kiệu hoa, ba quỳ bốn lạy gả cho người mình yêu chứ? Tại sao tỷ lại nghĩ như vậy? Không cần quan tâm tới ta, ta đã suy nghĩ thông suốt rồi!”- Hoàng Dung nói.
“Nguyên nhân không phải do muội. Ta chỉ muốn dùng phương thức này chứng minh tình cảm của ta với sư phụ, không cần một cuộc hôn nhân làm chứng. Đây cũng là để tỏ lòng kính trọng với mẫu thân muội, nàng sẽ vĩnh viễn là Hoàng phu nhân. Ta chỉ là đại sư tỷ của đảo Đào Hoa, nhưng ta sẽ ở bên cạnh làm bạn với sư phụ cả đời, như vậy đối với ta là đã đủ rồi!”- nàng cười, giải thích.
“Sư tỷ, ta thật bội phục tỷ có thể như vậy miệt thị quy tắc thế tục, thật là hào phóng, không hổ là đệ tử của cha ta.”- Hoàng Dung thật lòng nói.
Những lời Niệm Từ nói khiến cho Quách Tĩnh đứng ở bên ngoài nghe được phải giật mình. Hắn và nhạc phụ theo sát Hoàng Dung quay về, thì nghe báo là nàng cùng với Niệm Từ ở trong phòng nói chuyện riêng, hai người thấy không yên lòng nên đi tới bên ngoài phòng đứng nghe lén. Quách Tĩnh kinh ngạc nhìn khuôn mặt của nhạc phụ đại nhân, khâm phục thâm tình của ông đối với thê tử đã mất, cũng thán phục ông lại có thể chinh phục được một hồng nhan tri kỷ đặc biệt như Niệm Từ. Hoàng Dược Sư không chút biểu tình sau khi nghe tới đó, liền vung ống tay áo trở về đại sảnh.