Đêm đó, Dương Dịch trở về, cả gia đình tụ tập dưới một mái nhà cùng ăn tối. Lúc này là thời gian đảo Đào Hoa tập trung đông môn nhân nhất, tuy rằng các chi nhánh làm việc đều mang tên khác nhau, nhưng tất cả đều mang danh nghĩa là sản nghiệp của đảo Đào Hoa, khiến cho nhân sĩ giang hồ phải chăm chú nhìn. Trở về đảo, Niệm Từ liền quyết định bỏ xuống trách nhiệm nặng nề trên người mình, chuyên tâm chăm sóc cho hai đứa trẻ, đem việc quản lý cửa hàng giao hết cho mọi người.
Sau khi được Niệm Từ nhắc nhở, Hoàng Dung cũng chuyên tâm chăm sóc cho con gái không ít, rõ ràng là mập lên nhiều so với khi nàng mới gặp bé, tuy nhiên nếu như so sánh với Tiểu Mã Câu thì Niệm Từ vẫn chưa thật sự là hài lòng lắm.
Hoàng Dược Sư cũng đã chẩn bệnh thử cho bé, Quách Phù khá là mạnh khỏe, chỉ là khi sinh ra hơi kém hơn người ta một chút. Ăn uống bổ dưỡng tốt hơn thuốc bổ, nên ông ngoại cùng bà ngoại liền xuống bếp trổ tài công phu, đồng thời yêu cầu Dương Dịch điều tới một đầu bếp giỏi nhất ở cửa hang để chăm sóc ăn uống cho bé. Hơn nữa, Niệm Từ vẫn luôn biết được giá trị của sữa tươi, nên đặc biệt sai người ra đảo mua bò sữa, không để cho cháu ngoại mình thua kém người ta được.
Buổi chiều sau khi về đảo, mấy nhân vật đầu não của đảo Đào Hoa đều hội tụ tại một chỗ, kiểm tra phát hiện ra Phù nhi đã bỏ qua thời gian tốt nhất để thi triển Dịch Cân Kinh. Phương pháp này đối với bé đã không còn hiệu quả gì nữa, chỉ có thể đợi sau khi lớn lên từng bước một đặt nền móng mà thôi.
Đau lòng Quách Phù còn nhỏ đã rời khỏi cha mẹ, nên buổi tối Niệm Từ liền đem bé ôm vào giường của mình cùng nhau nghỉ ngơi, còn Tiểu Mã Câu thì đem giao cho Lão Ngoan Đồng. Cậu cháu hai người cao hứng vui vẻ, cùng nhau ngồi vận công rồi ngủ chung với nhau.
Ban ngày náo nhiệt khiến cho Phù nhi hưng phấn không thôi, nhưng đến trước khi ngủ bé lại theo thói quen tìm kiếm hình ảnh của mẹ. Niệm Từ nằm ở trên giường, vỗ vỗ ru đứa trẻ đang khóc nức nở, ôn nhu kể chuyện dụ cho bé ngủ. Hoàng Dược Sư không thèm quan tâm tới tiếng ồn ở trong phòng, vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách. Sau một lúc lâu khóc mệt mỏi, Quách Phù mới ngậm lấy ngón tay của mình trầm trầm ngủ, Niệm Từ nhẹ nhàng thương tiếc lau đi nước mắt trên mặt bé. Lặng lẽ để sách xuống, Hoàng Dược Sư đi tới trước giường, không tiếng động chăm chú nhìn cử động của thê tử.
“Tiểu nha đầu đáng thương, dáng dấp của Phù Nhi không quá giống Dung Nhi, có phải là giống như sư nương không?”- Niệm Từ không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
“Cũng không quá giống. A Hành thì mảnh mai hơn Dung Nhi, Phù nhi có thể là giống với mẫu thân của Tĩnh Nhi!”- nhìn cơ thể nho nhỏ trên giường, hắn lại như nhớ tới khi xưa mình chăm sóc cho con gái.
“Khi còn nhỏ Ngạo Chi cũng hay khóc như vậy sao?”- hắn ngồi xuống cạnh thê tử, hỏi về những chuyện mình không được tham gia.
“Chàng đừng thấy Tiểu Mã Câu ban ngày hiếu động như vậy, làm phiền tới vài người chăm sóc thật, nhưng về ban đêm, thì nó ngủ ngoan lắm, thi triển Dịch Cân Kinh xong là nó ngủ một hơi tới sáng, chưa bao giờ làm khổ ta!”- Niệm Từ mỉm cười nói.
“Phù Nhi thì ngược lại, giống như Dung Nhi như đúc, khóc rống một lúc sau mới ngủ, trong mộng cũng khóc tỉnh mấy lần. Dần dần sau khi lớn lên, tình hình mới tốt hơn một chút!”- hắn chậm rãi nói.
Niệm Từ nghe tới đó trong lòng cũng hiểu, không có sữa mẹ thì những đứa trẻ rất dễ dàng thiếu canxi, khi còn bé Dung Nhi khóc hoài cũng không có gì lạ. Phù Nhi cũng vậy, may là đây là hải đảo không lo về hải sản, lại còn có sữa bò bổ sung nên chắc sẽ không có việc gì.
“Sắc trời đã không còn sớm, tướng công cũng mau nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai chúng ta còn phải bận rất nhiều việc!”- nghe kiều thê ôn nhu mời mọc, cho dù là ai cũng sớm hóa thành một vũng xuân thủy thôi.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, ngày thứ hai tỉnh lại hai vợ chồng bắt đầu vận hành đảo Đào Hoa về bình thường. Lý thẩm cùng với hai người phụ nữ khác vẫn phụ trách chăm sóc hài tử, chỉ là số lượng nhiều thêm một đứa thôi.
Mị lực của khu vui chơi vẫn rất hấp dẫn ba hài tử lớn nhỏ, ngoại trừ ba bữa cơm, thời gian còn lại đều rúc bên trong không chịu ra ngoài. Quách Phù cũng sắp biết đi, Niệm Từ không yên lòng nên cũng ở suốt trong phòng trò chơi để giám sát. Thừa dịp vui chơi, nàng tận dụng mọi thứ dạy bé phát âm đơn giản, nói chút đồng dao nhạc thiếu nhi, chọc cho Lão Ngoan Đồng cùng Tiểu Mã Câu cũng tranh nhau ngâm xướng, trong phòng luôn tràn đầy không khí vui vẻ.
Ngoài thời gian đọc sách, Hoàng Dược Sư cũng tới đây, thường thức cảm giác vui vẻ. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn lúc đầu hù dọa Phù Nhi không dám lại gần, nhưng nhìn thấy tiểu cữu cữu cứ leo lên leo xuống trên người hắn vui vẻ tươi cười, dần dần lá gan bé cũng lớn, mấy ngày sau bé cũng tự nhiên dựa vào trong ngực của ông ngoại làm nũng, không có bất kỳ một chút xa lạ nào.
Gặp ngày thời tiết tốt, Niệm Từ thường hay đem mấy đứa nhỏ tới bờ biển tản bộ, hít thở không khí mới mẻ. Nếu vui vẻ thì nàng còn cho cả nhà ra ngoài dùng cơm trưa, cả nhà vừa ngắm hoa đào vừa ngắm biển, vui vẻ hòa thuận cùng dùng bữa trưa. Mỗi bữa ăn bọn trẻ đều được dùng nhiều hải sản, lại được uống sữa hàng ngày.
Đối với nơi ở cũ mình cư ngụ tới mười lăm năm, Lão Ngoan Đồng cũng nhớ mãi không quên. Hắn thường xuyên mang theo Tiểu Mã Câu thăm lại chốn xưa, chỉ điểm giảng giải năm đó mình kiên cường bất khuất đối kháng chèn ép như thế nào, vui vẻ thoải mái như thế nào, và làm sao mình lại kết nghĩa được một muội muội… Không đợi hắn nói xong, Hoàng Thiếu gia nhanh miệng đã có thể một chữ không sót thuật lại tất cả, chọc cho người khác cười to không dứt.
Rất nhanh Quách Phù cũng thích ứng với cuộc sống trên đảo, ăn uống đầy đủ khiến cho hài tử trổ mã nhanh chóng. Không quá hai tháng bé đã đi được, miệng cũng không rảnh rỗi, thì thầm nói chuyện liên tục. Bé rất dính bà ngoại, Niệm Từ đi tới chỗ nào thì bé đi tới chỗ đó, buổi tối lại càng thêm khoa trương, bé phải vừa gặm ngón tay cái vừa nghe bà ngoại kể chuyện xưa mới bằng lòng ngủ.
Niệm Từ cũng rất thích bé, con trai thật sự là không thể so với con gái mà. Cậu bé ba tuổi hiếu động Tiểu Mã Câu cả ngày đều cùng với Lão Ngoan Đồng chạy nhảy chơi đùa nghiêng trời lệch đất, nếu không phải là nhờ uy nghiêm của Hoàng Dược Sư thì bọn họ có lẽ ngay cả nóc nhà cũng mở ra xem thử rồi. Quách Phù lại không giống như vậy, tiểu nha đầu trắng noãn xinh đẹp luôn rúc vào bên cạnh nàng, nghe nàng đàn ca hát xướng, bì bõm phụ họa, giống như sự ấm áp của hai mẹ con vậy.
“Mỹ Mi thật là ngoan, nghe bà ngoại đánh đàn cũng không ngại khó nghe. Sau khi bà ngoại rèn luyện thật tốt sẽ tự mình dạy cho Mỹ Mi có được không? Chúng ta ở dưới tán hoa đào cùng nhau đánh đán nhất định là rất đẹp!”- Niệm Từ ôn nhu trò chuyện cùng với Quách Phù. Nàng vẫn không hề thích tên của Quách Phù, vì vậy nàng tự tiện đặt cho bé một cái biệt danh, còn dụ dỗ mọi người xưng hô như vậy, cho tới khi Hoàng Dược Sư luôn miệng kêu Quách Phù không đổi cũng bắt đầu chuyển sang sang gọi là Mi Nhi. Nghe thanh âm trò chuyện của Niệm Từ, Quách Mỹ Mi ngồi trên cái ghế nhỏ không ngừng đạp chân, giống như đang đáp lại câu hỏi của nàng.
Đêm hè trên đảo Đào Hoa, Niệm Từ mang theo ba hài tử lớn nhỏ nằm dưới trời đầy sao, vừa kể chuyện xưa vừa dụ dỗ cho bọn họ ngủ. Dần dà, theo những yêu cầu càng lúc càng xảo trá của bọn nhỏ, Niệm Từ càng lúc càng kể nhiều chuyện, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng ngoan ngoãn nằm trên ghế lắng nghe.
Lúc mới lên đảo Tiểu Mã Câu mừng rỡ cùng cữu cữu ở chung với nhau, nhưng sau đó lại phát hiện ra Quách Phù đang chiếm địa bàn của mình, bá chiếm quyền lợi buổi tối được nghe kể chuyện xưa của mình, cậu bé giận tím mặt không để ý tới lớn nhỏ nữa, khóc lóc om sòm muốn lấy lại quyền lợi của mình. Mặc dù số tuổi không lớn nhưng bối phận có phân biệt nên Hoàng Dược Sư dĩ nhiên là không đồng ý với yêu cầu của con trai, vì vậy mà cảnh này liền diễn ra. May mà đang trong mùa hè, vì vậy cả gia đình tập trung ở ngoài viện để nghe chuyện xưa, chờ bọn nhỏ ngủ xong lại từng đứa ôm trở lại vào phòng. Nghe chuyện cổ tích hiện đại khiến cho mấy hài tử mê muội, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng nhớ kỹ chuyện chiếc giày của cô bé lọ lem,cố gắng bản thân cũng muốn thử một lần (** không biết Lão Ngoan Đồng muốn thử kiểu nào nữa!!! không tưởng tượng ra nổi rồi!!! ;D** )
Bọn nhỏ lên đảo đã tước đoạt rất nhiều thời gian Hoàng Dược Sư và Niệm Từ được ở bên nhau. Mặc dù hai người đã cùng nhau sắp xếp thời gian để cùng học tập, một là học thêm võ công, hai là học thêm thơ ca, nhưng sau đó không phải là Tiểu Mã Câu ầm ĩ thì chính là Quách Phù náo loạn, còn không thì là Lão Ngoan Đồng tới đại náo thư phòng, nên hai người không lúc nào được yên tĩnh tận hưởng thế giới hai người cả.
Một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Khi Tiểu Mã Câu được ba tuổi, còn Quách Phù được một tuổi rưỡi thì trường học của đảo Đào Hoa được chính thức hoạt động, Niệm Từ cùng với phu quân đã kết hợp học tập vui chơi với nhau, đem trò chơi cùng với việc học tập khô khan kết hợp lại, ngụ ý muốn đem hai đứa nhỏ vui vẻ biến thành người văn có thể nâng bút trấn an thiên hạ, võ có thể định được càn khôn, một đời tài năng.
Edit: Vân Nhi
Đêm đó, Dương Dịch trở về, cả gia đình tụ tập dưới một mái nhà cùng ăn tối. Lúc này là thời gian đảo Đào Hoa tập trung đông môn nhân nhất, tuy rằng các chi nhánh làm việc đều mang tên khác nhau, nhưng tất cả đều mang danh nghĩa là sản nghiệp của đảo Đào Hoa, khiến cho nhân sĩ giang hồ phải chăm chú nhìn. Trở về đảo, Niệm Từ liền quyết định bỏ xuống trách nhiệm nặng nề trên người mình, chuyên tâm chăm sóc cho hai đứa trẻ, đem việc quản lý cửa hàng giao hết cho mọi người.
Sau khi được Niệm Từ nhắc nhở, Hoàng Dung cũng chuyên tâm chăm sóc cho con gái không ít, rõ ràng là mập lên nhiều so với khi nàng mới gặp bé, tuy nhiên nếu như so sánh với Tiểu Mã Câu thì Niệm Từ vẫn chưa thật sự là hài lòng lắm.
Hoàng Dược Sư cũng đã chẩn bệnh thử cho bé, Quách Phù khá là mạnh khỏe, chỉ là khi sinh ra hơi kém hơn người ta một chút. Ăn uống bổ dưỡng tốt hơn thuốc bổ, nên ông ngoại cùng bà ngoại liền xuống bếp trổ tài công phu, đồng thời yêu cầu Dương Dịch điều tới một đầu bếp giỏi nhất ở cửa hang để chăm sóc ăn uống cho bé. Hơn nữa, Niệm Từ vẫn luôn biết được giá trị của sữa tươi, nên đặc biệt sai người ra đảo mua bò sữa, không để cho cháu ngoại mình thua kém người ta được.
Buổi chiều sau khi về đảo, mấy nhân vật đầu não của đảo Đào Hoa đều hội tụ tại một chỗ, kiểm tra phát hiện ra Phù nhi đã bỏ qua thời gian tốt nhất để thi triển Dịch Cân Kinh. Phương pháp này đối với bé đã không còn hiệu quả gì nữa, chỉ có thể đợi sau khi lớn lên từng bước một đặt nền móng mà thôi.
Đau lòng Quách Phù còn nhỏ đã rời khỏi cha mẹ, nên buổi tối Niệm Từ liền đem bé ôm vào giường của mình cùng nhau nghỉ ngơi, còn Tiểu Mã Câu thì đem giao cho Lão Ngoan Đồng. Cậu cháu hai người cao hứng vui vẻ, cùng nhau ngồi vận công rồi ngủ chung với nhau.
Ban ngày náo nhiệt khiến cho Phù nhi hưng phấn không thôi, nhưng đến trước khi ngủ bé lại theo thói quen tìm kiếm hình ảnh của mẹ. Niệm Từ nằm ở trên giường, vỗ vỗ ru đứa trẻ đang khóc nức nở, ôn nhu kể chuyện dụ cho bé ngủ. Hoàng Dược Sư không thèm quan tâm tới tiếng ồn ở trong phòng, vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách. Sau một lúc lâu khóc mệt mỏi, Quách Phù mới ngậm lấy ngón tay của mình trầm trầm ngủ, Niệm Từ nhẹ nhàng thương tiếc lau đi nước mắt trên mặt bé. Lặng lẽ để sách xuống, Hoàng Dược Sư đi tới trước giường, không tiếng động chăm chú nhìn cử động của thê tử.
“Tiểu nha đầu đáng thương, dáng dấp của Phù Nhi không quá giống Dung Nhi, có phải là giống như sư nương không?”- Niệm Từ không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
“Cũng không quá giống. A Hành thì mảnh mai hơn Dung Nhi, Phù nhi có thể là giống với mẫu thân của Tĩnh Nhi!”- nhìn cơ thể nho nhỏ trên giường, hắn lại như nhớ tới khi xưa mình chăm sóc cho con gái.
“Khi còn nhỏ Ngạo Chi cũng hay khóc như vậy sao?”- hắn ngồi xuống cạnh thê tử, hỏi về những chuyện mình không được tham gia.
“Chàng đừng thấy Tiểu Mã Câu ban ngày hiếu động như vậy, làm phiền tới vài người chăm sóc thật, nhưng về ban đêm, thì nó ngủ ngoan lắm, thi triển Dịch Cân Kinh xong là nó ngủ một hơi tới sáng, chưa bao giờ làm khổ ta!”- Niệm Từ mỉm cười nói.
“Phù Nhi thì ngược lại, giống như Dung Nhi như đúc, khóc rống một lúc sau mới ngủ, trong mộng cũng khóc tỉnh mấy lần. Dần dần sau khi lớn lên, tình hình mới tốt hơn một chút!”- hắn chậm rãi nói.
Niệm Từ nghe tới đó trong lòng cũng hiểu, không có sữa mẹ thì những đứa trẻ rất dễ dàng thiếu canxi, khi còn bé Dung Nhi khóc hoài cũng không có gì lạ. Phù Nhi cũng vậy, may là đây là hải đảo không lo về hải sản, lại còn có sữa bò bổ sung nên chắc sẽ không có việc gì.
“Sắc trời đã không còn sớm, tướng công cũng mau nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai chúng ta còn phải bận rất nhiều việc!”- nghe kiều thê ôn nhu mời mọc, cho dù là ai cũng sớm hóa thành một vũng xuân thủy thôi.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, ngày thứ hai tỉnh lại hai vợ chồng bắt đầu vận hành đảo Đào Hoa về bình thường. Lý thẩm cùng với hai người phụ nữ khác vẫn phụ trách chăm sóc hài tử, chỉ là số lượng nhiều thêm một đứa thôi.
Mị lực của khu vui chơi vẫn rất hấp dẫn ba hài tử lớn nhỏ, ngoại trừ ba bữa cơm, thời gian còn lại đều rúc bên trong không chịu ra ngoài. Quách Phù cũng sắp biết đi, Niệm Từ không yên lòng nên cũng ở suốt trong phòng trò chơi để giám sát. Thừa dịp vui chơi, nàng tận dụng mọi thứ dạy bé phát âm đơn giản, nói chút đồng dao nhạc thiếu nhi, chọc cho Lão Ngoan Đồng cùng Tiểu Mã Câu cũng tranh nhau ngâm xướng, trong phòng luôn tràn đầy không khí vui vẻ.
Ngoài thời gian đọc sách, Hoàng Dược Sư cũng tới đây, thường thức cảm giác vui vẻ. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn lúc đầu hù dọa Phù Nhi không dám lại gần, nhưng nhìn thấy tiểu cữu cữu cứ leo lên leo xuống trên người hắn vui vẻ tươi cười, dần dần lá gan bé cũng lớn, mấy ngày sau bé cũng tự nhiên dựa vào trong ngực của ông ngoại làm nũng, không có bất kỳ một chút xa lạ nào.
Gặp ngày thời tiết tốt, Niệm Từ thường hay đem mấy đứa nhỏ tới bờ biển tản bộ, hít thở không khí mới mẻ. Nếu vui vẻ thì nàng còn cho cả nhà ra ngoài dùng cơm trưa, cả nhà vừa ngắm hoa đào vừa ngắm biển, vui vẻ hòa thuận cùng dùng bữa trưa. Mỗi bữa ăn bọn trẻ đều được dùng nhiều hải sản, lại được uống sữa hàng ngày.
Đối với nơi ở cũ mình cư ngụ tới mười lăm năm, Lão Ngoan Đồng cũng nhớ mãi không quên. Hắn thường xuyên mang theo Tiểu Mã Câu thăm lại chốn xưa, chỉ điểm giảng giải năm đó mình kiên cường bất khuất đối kháng chèn ép như thế nào, vui vẻ thoải mái như thế nào, và làm sao mình lại kết nghĩa được một muội muội… Không đợi hắn nói xong, Hoàng Thiếu gia nhanh miệng đã có thể một chữ không sót thuật lại tất cả, chọc cho người khác cười to không dứt.
Rất nhanh Quách Phù cũng thích ứng với cuộc sống trên đảo, ăn uống đầy đủ khiến cho hài tử trổ mã nhanh chóng. Không quá hai tháng bé đã đi được, miệng cũng không rảnh rỗi, thì thầm nói chuyện liên tục. Bé rất dính bà ngoại, Niệm Từ đi tới chỗ nào thì bé đi tới chỗ đó, buổi tối lại càng thêm khoa trương, bé phải vừa gặm ngón tay cái vừa nghe bà ngoại kể chuyện xưa mới bằng lòng ngủ.
Niệm Từ cũng rất thích bé, con trai thật sự là không thể so với con gái mà. Cậu bé ba tuổi hiếu động Tiểu Mã Câu cả ngày đều cùng với Lão Ngoan Đồng chạy nhảy chơi đùa nghiêng trời lệch đất, nếu không phải là nhờ uy nghiêm của Hoàng Dược Sư thì bọn họ có lẽ ngay cả nóc nhà cũng mở ra xem thử rồi. Quách Phù lại không giống như vậy, tiểu nha đầu trắng noãn xinh đẹp luôn rúc vào bên cạnh nàng, nghe nàng đàn ca hát xướng, bì bõm phụ họa, giống như sự ấm áp của hai mẹ con vậy.
“Mỹ Mi thật là ngoan, nghe bà ngoại đánh đàn cũng không ngại khó nghe. Sau khi bà ngoại rèn luyện thật tốt sẽ tự mình dạy cho Mỹ Mi có được không? Chúng ta ở dưới tán hoa đào cùng nhau đánh đán nhất định là rất đẹp!”- Niệm Từ ôn nhu trò chuyện cùng với Quách Phù. Nàng vẫn không hề thích tên của Quách Phù, vì vậy nàng tự tiện đặt cho bé một cái biệt danh, còn dụ dỗ mọi người xưng hô như vậy, cho tới khi Hoàng Dược Sư luôn miệng kêu Quách Phù không đổi cũng bắt đầu chuyển sang sang gọi là Mi Nhi. Nghe thanh âm trò chuyện của Niệm Từ, Quách Mỹ Mi ngồi trên cái ghế nhỏ không ngừng đạp chân, giống như đang đáp lại câu hỏi của nàng.
Đêm hè trên đảo Đào Hoa, Niệm Từ mang theo ba hài tử lớn nhỏ nằm dưới trời đầy sao, vừa kể chuyện xưa vừa dụ dỗ cho bọn họ ngủ. Dần dà, theo những yêu cầu càng lúc càng xảo trá của bọn nhỏ, Niệm Từ càng lúc càng kể nhiều chuyện, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng ngoan ngoãn nằm trên ghế lắng nghe.
Lúc mới lên đảo Tiểu Mã Câu mừng rỡ cùng cữu cữu ở chung với nhau, nhưng sau đó lại phát hiện ra Quách Phù đang chiếm địa bàn của mình, bá chiếm quyền lợi buổi tối được nghe kể chuyện xưa của mình, cậu bé giận tím mặt không để ý tới lớn nhỏ nữa, khóc lóc om sòm muốn lấy lại quyền lợi của mình. Mặc dù số tuổi không lớn nhưng bối phận có phân biệt nên Hoàng Dược Sư dĩ nhiên là không đồng ý với yêu cầu của con trai, vì vậy mà cảnh này liền diễn ra. May mà đang trong mùa hè, vì vậy cả gia đình tập trung ở ngoài viện để nghe chuyện xưa, chờ bọn nhỏ ngủ xong lại từng đứa ôm trở lại vào phòng. Nghe chuyện cổ tích hiện đại khiến cho mấy hài tử mê muội, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng nhớ kỹ chuyện chiếc giày của cô bé lọ lem,cố gắng bản thân cũng muốn thử một lần ( không biết Lão Ngoan Đồng muốn thử kiểu nào nữa!!! không tưởng tượng ra nổi rồi!!! ;D )
Bọn nhỏ lên đảo đã tước đoạt rất nhiều thời gian Hoàng Dược Sư và Niệm Từ được ở bên nhau. Mặc dù hai người đã cùng nhau sắp xếp thời gian để cùng học tập, một là học thêm võ công, hai là học thêm thơ ca, nhưng sau đó không phải là Tiểu Mã Câu ầm ĩ thì chính là Quách Phù náo loạn, còn không thì là Lão Ngoan Đồng tới đại náo thư phòng, nên hai người không lúc nào được yên tĩnh tận hưởng thế giới hai người cả.
Một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Khi Tiểu Mã Câu được ba tuổi, còn Quách Phù được một tuổi rưỡi thì trường học của đảo Đào Hoa được chính thức hoạt động, Niệm Từ cùng với phu quân đã kết hợp học tập vui chơi với nhau, đem trò chơi cùng với việc học tập khô khan kết hợp lại, ngụ ý muốn đem hai đứa nhỏ vui vẻ biến thành người văn có thể nâng bút trấn an thiên hạ, võ có thể định được càn khôn, một đời tài năng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
Đêm đó, Dương Dịch trở về, cả gia đình tụ tập dưới một mái nhà cùng ăn tối. Lúc này là thời gian đảo Đào Hoa tập trung đông môn nhân nhất, tuy rằng các chi nhánh làm việc đều mang tên khác nhau, nhưng tất cả đều mang danh nghĩa là sản nghiệp của đảo Đào Hoa, khiến cho nhân sĩ giang hồ phải chăm chú nhìn. Trở về đảo, Niệm Từ liền quyết định bỏ xuống trách nhiệm nặng nề trên người mình, chuyên tâm chăm sóc cho hai đứa trẻ, đem việc quản lý cửa hàng giao hết cho mọi người.
Sau khi được Niệm Từ nhắc nhở, Hoàng Dung cũng chuyên tâm chăm sóc cho con gái không ít, rõ ràng là mập lên nhiều so với khi nàng mới gặp bé, tuy nhiên nếu như so sánh với Tiểu Mã Câu thì Niệm Từ vẫn chưa thật sự là hài lòng lắm.
Hoàng Dược Sư cũng đã chẩn bệnh thử cho bé, Quách Phù khá là mạnh khỏe, chỉ là khi sinh ra hơi kém hơn người ta một chút. Ăn uống bổ dưỡng tốt hơn thuốc bổ, nên ông ngoại cùng bà ngoại liền xuống bếp trổ tài công phu, đồng thời yêu cầu Dương Dịch điều tới một đầu bếp giỏi nhất ở cửa hang để chăm sóc ăn uống cho bé. Hơn nữa, Niệm Từ vẫn luôn biết được giá trị của sữa tươi, nên đặc biệt sai người ra đảo mua bò sữa, không để cho cháu ngoại mình thua kém người ta được.
Buổi chiều sau khi về đảo, mấy nhân vật đầu não của đảo Đào Hoa đều hội tụ tại một chỗ, kiểm tra phát hiện ra Phù nhi đã bỏ qua thời gian tốt nhất để thi triển Dịch Cân Kinh. Phương pháp này đối với bé đã không còn hiệu quả gì nữa, chỉ có thể đợi sau khi lớn lên từng bước một đặt nền móng mà thôi.
Đau lòng Quách Phù còn nhỏ đã rời khỏi cha mẹ, nên buổi tối Niệm Từ liền đem bé ôm vào giường của mình cùng nhau nghỉ ngơi, còn Tiểu Mã Câu thì đem giao cho Lão Ngoan Đồng. Cậu cháu hai người cao hứng vui vẻ, cùng nhau ngồi vận công rồi ngủ chung với nhau.
Ban ngày náo nhiệt khiến cho Phù nhi hưng phấn không thôi, nhưng đến trước khi ngủ bé lại theo thói quen tìm kiếm hình ảnh của mẹ. Niệm Từ nằm ở trên giường, vỗ vỗ ru đứa trẻ đang khóc nức nở, ôn nhu kể chuyện dụ cho bé ngủ. Hoàng Dược Sư không thèm quan tâm tới tiếng ồn ở trong phòng, vẫn ngồi ở trước bàn đọc sách. Sau một lúc lâu khóc mệt mỏi, Quách Phù mới ngậm lấy ngón tay của mình trầm trầm ngủ, Niệm Từ nhẹ nhàng thương tiếc lau đi nước mắt trên mặt bé. Lặng lẽ để sách xuống, Hoàng Dược Sư đi tới trước giường, không tiếng động chăm chú nhìn cử động của thê tử.
“Tiểu nha đầu đáng thương, dáng dấp của Phù Nhi không quá giống Dung Nhi, có phải là giống như sư nương không?”- Niệm Từ không quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi.
“Cũng không quá giống. A Hành thì mảnh mai hơn Dung Nhi, Phù nhi có thể là giống với mẫu thân của Tĩnh Nhi!”- nhìn cơ thể nho nhỏ trên giường, hắn lại như nhớ tới khi xưa mình chăm sóc cho con gái.
“Khi còn nhỏ Ngạo Chi cũng hay khóc như vậy sao?”- hắn ngồi xuống cạnh thê tử, hỏi về những chuyện mình không được tham gia.
“Chàng đừng thấy Tiểu Mã Câu ban ngày hiếu động như vậy, làm phiền tới vài người chăm sóc thật, nhưng về ban đêm, thì nó ngủ ngoan lắm, thi triển Dịch Cân Kinh xong là nó ngủ một hơi tới sáng, chưa bao giờ làm khổ ta!”- Niệm Từ mỉm cười nói.
“Phù Nhi thì ngược lại, giống như Dung Nhi như đúc, khóc rống một lúc sau mới ngủ, trong mộng cũng khóc tỉnh mấy lần. Dần dần sau khi lớn lên, tình hình mới tốt hơn một chút!”- hắn chậm rãi nói.
Niệm Từ nghe tới đó trong lòng cũng hiểu, không có sữa mẹ thì những đứa trẻ rất dễ dàng thiếu canxi, khi còn bé Dung Nhi khóc hoài cũng không có gì lạ. Phù Nhi cũng vậy, may là đây là hải đảo không lo về hải sản, lại còn có sữa bò bổ sung nên chắc sẽ không có việc gì.
“Sắc trời đã không còn sớm, tướng công cũng mau nghỉ ngơi sớm đi! Ngày mai chúng ta còn phải bận rất nhiều việc!”- nghe kiều thê ôn nhu mời mọc, cho dù là ai cũng sớm hóa thành một vũng xuân thủy thôi.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, ngày thứ hai tỉnh lại hai vợ chồng bắt đầu vận hành đảo Đào Hoa về bình thường. Lý thẩm cùng với hai người phụ nữ khác vẫn phụ trách chăm sóc hài tử, chỉ là số lượng nhiều thêm một đứa thôi.
Mị lực của khu vui chơi vẫn rất hấp dẫn ba hài tử lớn nhỏ, ngoại trừ ba bữa cơm, thời gian còn lại đều rúc bên trong không chịu ra ngoài. Quách Phù cũng sắp biết đi, Niệm Từ không yên lòng nên cũng ở suốt trong phòng trò chơi để giám sát. Thừa dịp vui chơi, nàng tận dụng mọi thứ dạy bé phát âm đơn giản, nói chút đồng dao nhạc thiếu nhi, chọc cho Lão Ngoan Đồng cùng Tiểu Mã Câu cũng tranh nhau ngâm xướng, trong phòng luôn tràn đầy không khí vui vẻ.
Ngoài thời gian đọc sách, Hoàng Dược Sư cũng tới đây, thường thức cảm giác vui vẻ. Vẻ mặt nghiêm túc của hắn lúc đầu hù dọa Phù Nhi không dám lại gần, nhưng nhìn thấy tiểu cữu cữu cứ leo lên leo xuống trên người hắn vui vẻ tươi cười, dần dần lá gan bé cũng lớn, mấy ngày sau bé cũng tự nhiên dựa vào trong ngực của ông ngoại làm nũng, không có bất kỳ một chút xa lạ nào.
Gặp ngày thời tiết tốt, Niệm Từ thường hay đem mấy đứa nhỏ tới bờ biển tản bộ, hít thở không khí mới mẻ. Nếu vui vẻ thì nàng còn cho cả nhà ra ngoài dùng cơm trưa, cả nhà vừa ngắm hoa đào vừa ngắm biển, vui vẻ hòa thuận cùng dùng bữa trưa. Mỗi bữa ăn bọn trẻ đều được dùng nhiều hải sản, lại được uống sữa hàng ngày.
Đối với nơi ở cũ mình cư ngụ tới mười lăm năm, Lão Ngoan Đồng cũng nhớ mãi không quên. Hắn thường xuyên mang theo Tiểu Mã Câu thăm lại chốn xưa, chỉ điểm giảng giải năm đó mình kiên cường bất khuất đối kháng chèn ép như thế nào, vui vẻ thoải mái như thế nào, và làm sao mình lại kết nghĩa được một muội muội… Không đợi hắn nói xong, Hoàng Thiếu gia nhanh miệng đã có thể một chữ không sót thuật lại tất cả, chọc cho người khác cười to không dứt.
Rất nhanh Quách Phù cũng thích ứng với cuộc sống trên đảo, ăn uống đầy đủ khiến cho hài tử trổ mã nhanh chóng. Không quá hai tháng bé đã đi được, miệng cũng không rảnh rỗi, thì thầm nói chuyện liên tục. Bé rất dính bà ngoại, Niệm Từ đi tới chỗ nào thì bé đi tới chỗ đó, buổi tối lại càng thêm khoa trương, bé phải vừa gặm ngón tay cái vừa nghe bà ngoại kể chuyện xưa mới bằng lòng ngủ.
Niệm Từ cũng rất thích bé, con trai thật sự là không thể so với con gái mà. Cậu bé ba tuổi hiếu động Tiểu Mã Câu cả ngày đều cùng với Lão Ngoan Đồng chạy nhảy chơi đùa nghiêng trời lệch đất, nếu không phải là nhờ uy nghiêm của Hoàng Dược Sư thì bọn họ có lẽ ngay cả nóc nhà cũng mở ra xem thử rồi. Quách Phù lại không giống như vậy, tiểu nha đầu trắng noãn xinh đẹp luôn rúc vào bên cạnh nàng, nghe nàng đàn ca hát xướng, bì bõm phụ họa, giống như sự ấm áp của hai mẹ con vậy.
“Mỹ Mi thật là ngoan, nghe bà ngoại đánh đàn cũng không ngại khó nghe. Sau khi bà ngoại rèn luyện thật tốt sẽ tự mình dạy cho Mỹ Mi có được không? Chúng ta ở dưới tán hoa đào cùng nhau đánh đán nhất định là rất đẹp!”- Niệm Từ ôn nhu trò chuyện cùng với Quách Phù. Nàng vẫn không hề thích tên của Quách Phù, vì vậy nàng tự tiện đặt cho bé một cái biệt danh, còn dụ dỗ mọi người xưng hô như vậy, cho tới khi Hoàng Dược Sư luôn miệng kêu Quách Phù không đổi cũng bắt đầu chuyển sang sang gọi là Mi Nhi. Nghe thanh âm trò chuyện của Niệm Từ, Quách Mỹ Mi ngồi trên cái ghế nhỏ không ngừng đạp chân, giống như đang đáp lại câu hỏi của nàng.
Đêm hè trên đảo Đào Hoa, Niệm Từ mang theo ba hài tử lớn nhỏ nằm dưới trời đầy sao, vừa kể chuyện xưa vừa dụ dỗ cho bọn họ ngủ. Dần dà, theo những yêu cầu càng lúc càng xảo trá của bọn nhỏ, Niệm Từ càng lúc càng kể nhiều chuyện, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng ngoan ngoãn nằm trên ghế lắng nghe.
Lúc mới lên đảo Tiểu Mã Câu mừng rỡ cùng cữu cữu ở chung với nhau, nhưng sau đó lại phát hiện ra Quách Phù đang chiếm địa bàn của mình, bá chiếm quyền lợi buổi tối được nghe kể chuyện xưa của mình, cậu bé giận tím mặt không để ý tới lớn nhỏ nữa, khóc lóc om sòm muốn lấy lại quyền lợi của mình. Mặc dù số tuổi không lớn nhưng bối phận có phân biệt nên Hoàng Dược Sư dĩ nhiên là không đồng ý với yêu cầu của con trai, vì vậy mà cảnh này liền diễn ra. May mà đang trong mùa hè, vì vậy cả gia đình tập trung ở ngoài viện để nghe chuyện xưa, chờ bọn nhỏ ngủ xong lại từng đứa ôm trở lại vào phòng. Nghe chuyện cổ tích hiện đại khiến cho mấy hài tử mê muội, ngay cả Lão Ngoan Đồng cũng nhớ kỹ chuyện chiếc giày của cô bé lọ lem,cố gắng bản thân cũng muốn thử một lần (** không biết Lão Ngoan Đồng muốn thử kiểu nào nữa!!! không tưởng tượng ra nổi rồi!!! ;D** )
Bọn nhỏ lên đảo đã tước đoạt rất nhiều thời gian Hoàng Dược Sư và Niệm Từ được ở bên nhau. Mặc dù hai người đã cùng nhau sắp xếp thời gian để cùng học tập, một là học thêm võ công, hai là học thêm thơ ca, nhưng sau đó không phải là Tiểu Mã Câu ầm ĩ thì chính là Quách Phù náo loạn, còn không thì là Lão Ngoan Đồng tới đại náo thư phòng, nên hai người không lúc nào được yên tĩnh tận hưởng thế giới hai người cả.
Một lần vất vả cả đời nhàn nhã. Khi Tiểu Mã Câu được ba tuổi, còn Quách Phù được một tuổi rưỡi thì trường học của đảo Đào Hoa được chính thức hoạt động, Niệm Từ cùng với phu quân đã kết hợp học tập vui chơi với nhau, đem trò chơi cùng với việc học tập khô khan kết hợp lại, ngụ ý muốn đem hai đứa nhỏ vui vẻ biến thành người văn có thể nâng bút trấn an thiên hạ, võ có thể định được càn khôn, một đời tài năng.