Sau lần đó, vật tư gửi tới Tương Dương có sự biến hóa không nhỏ: sản phẩm dưỡng nhan cùng dược liệu bổ được tăng lên nhiều, thậm chí thỉnh thoảng, Dung Nhi còn nhận được một số nội y rất hấp dẫn do Niệm Từ đặc biệt gửi tới, nói là để cho nàng không cần vì người trong thiên hạ mà bỏ rơi quyền lợi của mình. Mặc dù rất thẹn thùng, nhưng Quách Phu nhân cũng vội vàng hồi âm cảm ơn ý tốt của Niệm Từ.
Mùa đông đầu tiên sau khi sinh Mạt Mạt cũng gần tới, người trên đảo cũng hào hứng bận rộn, mong chờ mùa xuân tới. Mùa đông ở trên đảo lạnh lẽo hơn mấy phần, không giống như ở Tế Nam, tháng chạp có gió Bắc thổi, bông tuyết bay nhẹ, nơi đây mưa phùn rả rích có thể kéo dài vài ngày, khiến cho hoạt động của cả đại gia đình bị ảnh hưởng nhiều.
Bọn nhỏ dành nhiều thời gian trong khu vui chơi hơn. Lúc trước chỉ có Tiểu Mã Câu và Lão Ngoan Đồng đùa giỡn nên khu này có vẻ hơi trống trải dị thường. Hiện tại, hơn mười đứa nhỏ cùng với mấy người chăm sóc đều tụ tập ở đây nên nơi này trở nên chật chội, chỉ cần xoay người là đụng phải người khác rồi.
“Sư phụ, chỗ vui chơi trở nên nhỏ rồi. Chờ khi Mạt Mạt có thể chơi đùa được thì có thể sẽ bị trẻ khác chen lấn mất thôi!”- Niệm Từ ôm con gái đang phấn khích ở trong lòng, nói.
“Lúc đầu thiết kế chỗ này chỉ là để cho Ngạo nhi chơi, ai ngờ trẻ nhỏ càng ngày càng nhiều, đương nhiên sẽ bị chật chội. Ngạo nhi đã chơi gần bốn năm, đoán chừng cũng có phần nhàm chán rồi, có thời gian, ta và nàng sẽ xem xét lại, đầu mùa xuân năm sau sẽ sửa chữa lớn hơn, làm thêm đồ chơi mới cho Mạt Mạt chơi”- Hoàng Dược Sư vui vẻ nói.
“Được lắm. Ta vẫn nghĩ thương lượng với chàng, nhưng lại có nhiều chuyện quá nên quên mất. Chúng ta đem chỗ vui chơi, ấu viện, còn cả thư phòng và phòng luyện công cũng mở rộng ra luôn đi. Bọn trẻ còn nhỏ, hiện giờ ấu viện vẫn còn đủ chỗ, một hai năm nữa lớn hơn thì lại chật chội rồi. Sư phụ, chàng thấy có được không?”-Niệm Từ hăng hái nói.
“Nàng muốn làm vậy sao? Công trình hơi lớn, người và vật liệu trên đảo chắc sẽ không đủ, cần phải gọi Dương Dịch bố trí rồi!”- hắn vừa đùa với con gái vừa nói.
“Còn cần phải làm phiền sư phụ lên kế hoạch, lập danh sách cho Dương Dịch làm việc nữa. Đây cũng là việc làm cho con cháu hắn sau này, chắc chắn hắn sẽ không hề lười biếng. Đúng rồi, chờ sang năm bắt đầu làm việc thì Tiểu Mã Câu cũng đã được năm tuổi rồi, ta muốn để cho hắn tham gia làm việc, một gạch một ngói xây dựng nhà của riêng mình!”- Nàng nói ra ý định của mình.
“Càn quấy, hài tử còn nhỏ, dính vào chỉ thêm phiền! Xây dựng phòng ốc toàn là gạch gỗ, bọn nhỏ không để ý lỡ bị đập đầu thì sao bây giờ? Nàng thật là suy nghĩ quá nhiều!”- hắn phản đối nói.
“Ta cũng biết là mọi chuyện đều có thể xảy ra. Có điều cuộc sống ở trên đảo trôi qua quá an nhàn, con trai từ khi ra đời chưa hề phải chịu khổ, điểm này so với Mỹ Mi hắn còn kém hơn. Ta lo lắng hài tử không biết nuối tiếc hạnh phúc”
“Cái này cũng dễ thôi, từ ngày mai sẽ tăng thêm thời gian luyện công của nó!”- Hắn thuận miệng nói.
“Hai chuyện không giống nhau. Bọn nhỏ cũng biết luyện công là phải chịu khổ cực, muốn đạt thành tựu thì cho dù chịu khổ như thế nào cũng sẽ cắn răng kiên trì. Mà bây giờ ngoài đảo chiến loạn khắp nơi, dân chúng chịu khổ ải rất nhiều, trong khi đó, bọn chúng lại không hề hiểu được những cảnh nước sôi lửa bỏng kia. Có mấy hài tử lúc nhỏ cũng đã từng chịu khổ sở, nhưng khi đó chúng quá nhỏ nên có thể đã quên. Chiến sự ở Tương Dương mặc dù chúng biết, nhưng dù sao nơi đây cũng cách Tương Dương quá xa, chúng không có cảm giác được tham dự vào. Cho nên chúng ta phải có kế hoạch để cho bọn nhỏ biết được chút cực khổ, không nên để cho bọn chúng sống quá an nhàn, không biết khó khăn của nhân gian.”
“Lời nàng nói cũng có mấy phần đạo lý. Đến lúc đó có thể giao thêm chút việc cho bọn nhỏ, nhưng cũng nên từ từ mà làm, dục tốc bất đạt, bọn chúng còn nhỏ cứ từ từ mà làm thôi!”
***
Cơm tất niên được bày ra trong thời tiết mưa dầm, mọi người ở trên đảo đoàn tụ ở chung một chỗ, vui vẻ trải qua một buổi tối. Mọi người vừa ăn vừa nghe Niệm Từ tổng kết công việc cả năm và đề ra triển vọng tốt đẹp mới cho năm sau. Trong bữa tiệc, vì muốn cảm ơn mọi người đã vất vả trong năm qua, Hoàng Dược Sư đã hào phóng phát bao lì xì, ngay cả Mai Siêu Phong cũng nhận được một phần. Lão Ngoan Đồng cũng không ngại hạ bối phận của mình xuống, cùng bọn nhỏ lại tranh lấy bao lì xì và kẹo bánh.
Dưới sự chỉ huy của Hoàng Dược Sư, khu vui chơi cho bọn nhỏ nhanh chóng được hoàn thành. Diện tích khu vui chơi bây giờ được tăng lên gấp mấy lần, ngoại trừ một số đồ chơi cũ, Niệm Từ còn cho thêm vào một số ít các dụng cụ luyện tập quân đội như cọc treo trên trần, lồng dây, tường leo, xà đơn, xà kép, thậm thí còn có thêm mấy khối Mai Hoa Thung, vách tường bốn bên được thiết kế điểm bám như leo núi, gia tăng thêm tính nguy hiểm cùng thú vị.
“Như thế này không chỉ là nơi chơi đùa của đám trẻ nhỉ!”- những thứ này cũng khơi dậy hứng thú của Hoàng Dược Sư.
“Ừm. Trước mắt, chỗ vui chơi bao gồm trò chơi cho nhi đồng và dụng cụ rèn luyện thân thể. Có thể bây giờ mấy dụng cụ rèn luyện này không quá thích hợp với bọn trẻ, nhưng thời gian sau, khi bọn chúng đã lớn hơn, công lực tăng cao hơn thì sẽ có tác dụng rất lớn,có thể gia tăng thêm khả năng cho bọn chúng”- Nàng giải thích.
“Xem ra cũng có chút ý hay, huấn luyện theo cách này, hiệu quả thực tốt hơn là dùng hai người đối kháng. Vi phu thật lòng không thể xem thường trí thông minh của phu nhân rồi”- hắn trêu chọc.
“Đa tạ phu quân khích lệ, tiểu nữ thẹn thùng…”- một tia ngọt ngào bao quanh hai vợ chồng.
Mạt mạt biết lật, Mạt Mạt ngồi dậy, Mạt Mạt đứng vững vàng, Mạt Mạt bước đi bước đầu tiên, Mạt Mạt rốt cục cũng mở miệng nói chuyện… Trong sự vui mừng quan sát của hai vợ chồng, Nhị tiểu thư nhà họ Hoàng lớn nhanh như thổi, mỗi ngày một biến đổi. Trong nhật ký nuôi con của Hoàng đảo chủ đã miêu tả vô số lần đầu vĩ đại của con gái cưng. Chờ hoa sen lại nở một lần nữa thì Hoàng Thiên Tầm đã cùng với mấy ca ca chơi đùa thỏa thuê trong khu vui chơi rồi.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua vô cùng nhanh, Niệm Từ còn chưa có cảm giác gì thì nàng nhận thấy mình đã tới sinh sống ở Tống Triều gần sáu năm, hơn nữa phần lớn thời gian trong đó là ở bên trông nom một đám trẻ nhỏ. Nàng càng ngày càng hối hận tại sao ban đầu lại đi học Quản lý khách sạn. Sớm biết như vậy nàng nên đi học về giáo dục trẻ em, học tập dạy dỗ trẻ em như thế nào. Kể chuyện cổ tích, làm trò chơi đã trở thành công việc hàng ngày của nàng. Chuyện cổ tích nàng kể, không những không ngừng hấp dẫn tất cả bọn nhỏ, mà ngay cả người lớn cũng thích nghe. Trong đó Tây Du Ký là nổi tiếng nhất, thỉnh thoảng còn có thể nghe bọn nhỏ luôn miệng kêu “hầu ca”, “hầu ca”. Thần thoại lịch sử phương đông, truyền thuyết dân gian, chuyện thế giới động vật, cũng được Niệm Từ hàng đêm giảng giải cho chúng nghe. Mấy năm nay đào ra để kể, hàng tích trữ càng ngày càng ít, ngay cả chuyện Cha đầu nhỏ và con đầu to cũng được nàng chuyển tới Tống triều để kể, cứ mãi như vậy thì khéo nàng còn phải chuẩn bị kể tới Người Nhện và Siêu Nhân rồi.
Bọn nhỏ đã bắt đầu học võ công nhập môn, đang tiến hành luyện tập Bích Ba Chưởng Pháp. Nhờ Dịch Cân Kinh, võ công trụ cột của Tiểu Mã Câu đều vượt xa hơn người khác. Hiện Tiểu Mã Câu, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Dược Sư, đã bắt đầu luyện tập Lạc Anh Thần Kiếm và Lan Hoa Phất huyệt Thủ. Tiểu Mỹ Mi bốn tuổi cũng bắt đầu học đứng tấn, mỗi ngày đều rời giường sớm, đi theo Cữu Công cùng Cữu Cữu ra bờ biển luyện tập võ công. Bước dạy chữ vỡ lòng đầu tiên cũng đã được bắt đầu, Niệm Từ còn đặc biệt mời thầy dạy tới dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, thi từ ca phú.
Trong kế hoạch của Niệm Từ, chờ sau khi kiến thức của bọn nhỏ đã có căn bản vững chắc rồi, thì sẽ bắt đầu học tập nhiều lĩnh vực khác nhau, mà trước nhất chính là những kiến thức am hiểu nhất của Hoàng Dược Sư. Người ở trong nhà đều là thầy, thời điểm rảnh rỗi đều có thể chen chân vào dạy bọn nhỏ, có thể nói kinh nghiệm buôn bán, truyền thụ kinh nghiệm trên giang hồ, nói về nhân tính con người, thậm chí phân tích cả nguyên nhân thất bại của bọn họ. Ngay cả với con mình, Niệm Từ hy vọng bọn chúng có thể hoàn thiện nhân cách mà lớn lên, tư tưởng độc lập, tự do theo ý tưởng của mình mà lớn lên, chớ có vì cố kỵ môn phái mà làm ra những chuyện tình trái với ước nguyện ban đầu của mình.
Edit: Vân Nhi
Sau lần đó, vật tư gửi tới Tương Dương có sự biến hóa không nhỏ: sản phẩm dưỡng nhan cùng dược liệu bổ được tăng lên nhiều, thậm chí thỉnh thoảng, Dung Nhi còn nhận được một số nội y rất hấp dẫn do Niệm Từ đặc biệt gửi tới, nói là để cho nàng không cần vì người trong thiên hạ mà bỏ rơi quyền lợi của mình. Mặc dù rất thẹn thùng, nhưng Quách Phu nhân cũng vội vàng hồi âm cảm ơn ý tốt của Niệm Từ.
Mùa đông đầu tiên sau khi sinh Mạt Mạt cũng gần tới, người trên đảo cũng hào hứng bận rộn, mong chờ mùa xuân tới. Mùa đông ở trên đảo lạnh lẽo hơn mấy phần, không giống như ở Tế Nam, tháng chạp có gió Bắc thổi, bông tuyết bay nhẹ, nơi đây mưa phùn rả rích có thể kéo dài vài ngày, khiến cho hoạt động của cả đại gia đình bị ảnh hưởng nhiều.
Bọn nhỏ dành nhiều thời gian trong khu vui chơi hơn. Lúc trước chỉ có Tiểu Mã Câu và Lão Ngoan Đồng đùa giỡn nên khu này có vẻ hơi trống trải dị thường. Hiện tại, hơn mười đứa nhỏ cùng với mấy người chăm sóc đều tụ tập ở đây nên nơi này trở nên chật chội, chỉ cần xoay người là đụng phải người khác rồi.
“Sư phụ, chỗ vui chơi trở nên nhỏ rồi. Chờ khi Mạt Mạt có thể chơi đùa được thì có thể sẽ bị trẻ khác chen lấn mất thôi!”- Niệm Từ ôm con gái đang phấn khích ở trong lòng, nói.
“Lúc đầu thiết kế chỗ này chỉ là để cho Ngạo nhi chơi, ai ngờ trẻ nhỏ càng ngày càng nhiều, đương nhiên sẽ bị chật chội. Ngạo nhi đã chơi gần bốn năm, đoán chừng cũng có phần nhàm chán rồi, có thời gian, ta và nàng sẽ xem xét lại, đầu mùa xuân năm sau sẽ sửa chữa lớn hơn, làm thêm đồ chơi mới cho Mạt Mạt chơi”- Hoàng Dược Sư vui vẻ nói.
“Được lắm. Ta vẫn nghĩ thương lượng với chàng, nhưng lại có nhiều chuyện quá nên quên mất. Chúng ta đem chỗ vui chơi, ấu viện, còn cả thư phòng và phòng luyện công cũng mở rộng ra luôn đi. Bọn trẻ còn nhỏ, hiện giờ ấu viện vẫn còn đủ chỗ, một hai năm nữa lớn hơn thì lại chật chội rồi. Sư phụ, chàng thấy có được không?”-Niệm Từ hăng hái nói.
“Nàng muốn làm vậy sao? Công trình hơi lớn, người và vật liệu trên đảo chắc sẽ không đủ, cần phải gọi Dương Dịch bố trí rồi!”- hắn vừa đùa với con gái vừa nói.
“Còn cần phải làm phiền sư phụ lên kế hoạch, lập danh sách cho Dương Dịch làm việc nữa. Đây cũng là việc làm cho con cháu hắn sau này, chắc chắn hắn sẽ không hề lười biếng. Đúng rồi, chờ sang năm bắt đầu làm việc thì Tiểu Mã Câu cũng đã được năm tuổi rồi, ta muốn để cho hắn tham gia làm việc, một gạch một ngói xây dựng nhà của riêng mình!”- Nàng nói ra ý định của mình.
“Càn quấy, hài tử còn nhỏ, dính vào chỉ thêm phiền! Xây dựng phòng ốc toàn là gạch gỗ, bọn nhỏ không để ý lỡ bị đập đầu thì sao bây giờ? Nàng thật là suy nghĩ quá nhiều!”- hắn phản đối nói.
“Ta cũng biết là mọi chuyện đều có thể xảy ra. Có điều cuộc sống ở trên đảo trôi qua quá an nhàn, con trai từ khi ra đời chưa hề phải chịu khổ, điểm này so với Mỹ Mi hắn còn kém hơn. Ta lo lắng hài tử không biết nuối tiếc hạnh phúc”
“Cái này cũng dễ thôi, từ ngày mai sẽ tăng thêm thời gian luyện công của nó!”- Hắn thuận miệng nói.
“Hai chuyện không giống nhau. Bọn nhỏ cũng biết luyện công là phải chịu khổ cực, muốn đạt thành tựu thì cho dù chịu khổ như thế nào cũng sẽ cắn răng kiên trì. Mà bây giờ ngoài đảo chiến loạn khắp nơi, dân chúng chịu khổ ải rất nhiều, trong khi đó, bọn chúng lại không hề hiểu được những cảnh nước sôi lửa bỏng kia. Có mấy hài tử lúc nhỏ cũng đã từng chịu khổ sở, nhưng khi đó chúng quá nhỏ nên có thể đã quên. Chiến sự ở Tương Dương mặc dù chúng biết, nhưng dù sao nơi đây cũng cách Tương Dương quá xa, chúng không có cảm giác được tham dự vào. Cho nên chúng ta phải có kế hoạch để cho bọn nhỏ biết được chút cực khổ, không nên để cho bọn chúng sống quá an nhàn, không biết khó khăn của nhân gian.”
“Lời nàng nói cũng có mấy phần đạo lý. Đến lúc đó có thể giao thêm chút việc cho bọn nhỏ, nhưng cũng nên từ từ mà làm, dục tốc bất đạt, bọn chúng còn nhỏ cứ từ từ mà làm thôi!”
Cơm tất niên được bày ra trong thời tiết mưa dầm, mọi người ở trên đảo đoàn tụ ở chung một chỗ, vui vẻ trải qua một buổi tối. Mọi người vừa ăn vừa nghe Niệm Từ tổng kết công việc cả năm và đề ra triển vọng tốt đẹp mới cho năm sau. Trong bữa tiệc, vì muốn cảm ơn mọi người đã vất vả trong năm qua, Hoàng Dược Sư đã hào phóng phát bao lì xì, ngay cả Mai Siêu Phong cũng nhận được một phần. Lão Ngoan Đồng cũng không ngại hạ bối phận của mình xuống, cùng bọn nhỏ lại tranh lấy bao lì xì và kẹo bánh.
Dưới sự chỉ huy của Hoàng Dược Sư, khu vui chơi cho bọn nhỏ nhanh chóng được hoàn thành. Diện tích khu vui chơi bây giờ được tăng lên gấp mấy lần, ngoại trừ một số đồ chơi cũ, Niệm Từ còn cho thêm vào một số ít các dụng cụ luyện tập quân đội như cọc treo trên trần, lồng dây, tường leo, xà đơn, xà kép, thậm thí còn có thêm mấy khối Mai Hoa Thung, vách tường bốn bên được thiết kế điểm bám như leo núi, gia tăng thêm tính nguy hiểm cùng thú vị.
“Như thế này không chỉ là nơi chơi đùa của đám trẻ nhỉ!”- những thứ này cũng khơi dậy hứng thú của Hoàng Dược Sư.
“Ừm. Trước mắt, chỗ vui chơi bao gồm trò chơi cho nhi đồng và dụng cụ rèn luyện thân thể. Có thể bây giờ mấy dụng cụ rèn luyện này không quá thích hợp với bọn trẻ, nhưng thời gian sau, khi bọn chúng đã lớn hơn, công lực tăng cao hơn thì sẽ có tác dụng rất lớn,có thể gia tăng thêm khả năng cho bọn chúng”- Nàng giải thích.
“Xem ra cũng có chút ý hay, huấn luyện theo cách này, hiệu quả thực tốt hơn là dùng hai người đối kháng. Vi phu thật lòng không thể xem thường trí thông minh của phu nhân rồi”- hắn trêu chọc.
“Đa tạ phu quân khích lệ, tiểu nữ thẹn thùng…”- một tia ngọt ngào bao quanh hai vợ chồng.
Mạt mạt biết lật, Mạt Mạt ngồi dậy, Mạt Mạt đứng vững vàng, Mạt Mạt bước đi bước đầu tiên, Mạt Mạt rốt cục cũng mở miệng nói chuyện… Trong sự vui mừng quan sát của hai vợ chồng, Nhị tiểu thư nhà họ Hoàng lớn nhanh như thổi, mỗi ngày một biến đổi. Trong nhật ký nuôi con của Hoàng đảo chủ đã miêu tả vô số lần đầu vĩ đại của con gái cưng. Chờ hoa sen lại nở một lần nữa thì Hoàng Thiên Tầm đã cùng với mấy ca ca chơi đùa thỏa thuê trong khu vui chơi rồi.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua vô cùng nhanh, Niệm Từ còn chưa có cảm giác gì thì nàng nhận thấy mình đã tới sinh sống ở Tống Triều gần sáu năm, hơn nữa phần lớn thời gian trong đó là ở bên trông nom một đám trẻ nhỏ. Nàng càng ngày càng hối hận tại sao ban đầu lại đi học Quản lý khách sạn. Sớm biết như vậy nàng nên đi học về giáo dục trẻ em, học tập dạy dỗ trẻ em như thế nào. Kể chuyện cổ tích, làm trò chơi đã trở thành công việc hàng ngày của nàng. Chuyện cổ tích nàng kể, không những không ngừng hấp dẫn tất cả bọn nhỏ, mà ngay cả người lớn cũng thích nghe. Trong đó Tây Du Ký là nổi tiếng nhất, thỉnh thoảng còn có thể nghe bọn nhỏ luôn miệng kêu “hầu ca”, “hầu ca”. Thần thoại lịch sử phương đông, truyền thuyết dân gian, chuyện thế giới động vật, cũng được Niệm Từ hàng đêm giảng giải cho chúng nghe. Mấy năm nay đào ra để kể, hàng tích trữ càng ngày càng ít, ngay cả chuyện Cha đầu nhỏ và con đầu to cũng được nàng chuyển tới Tống triều để kể, cứ mãi như vậy thì khéo nàng còn phải chuẩn bị kể tới Người Nhện và Siêu Nhân rồi.
Bọn nhỏ đã bắt đầu học võ công nhập môn, đang tiến hành luyện tập Bích Ba Chưởng Pháp. Nhờ Dịch Cân Kinh, võ công trụ cột của Tiểu Mã Câu đều vượt xa hơn người khác. Hiện Tiểu Mã Câu, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Dược Sư, đã bắt đầu luyện tập Lạc Anh Thần Kiếm và Lan Hoa Phất huyệt Thủ. Tiểu Mỹ Mi bốn tuổi cũng bắt đầu học đứng tấn, mỗi ngày đều rời giường sớm, đi theo Cữu Công cùng Cữu Cữu ra bờ biển luyện tập võ công. Bước dạy chữ vỡ lòng đầu tiên cũng đã được bắt đầu, Niệm Từ còn đặc biệt mời thầy dạy tới dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, thi từ ca phú.
Trong kế hoạch của Niệm Từ, chờ sau khi kiến thức của bọn nhỏ đã có căn bản vững chắc rồi, thì sẽ bắt đầu học tập nhiều lĩnh vực khác nhau, mà trước nhất chính là những kiến thức am hiểu nhất của Hoàng Dược Sư. Người ở trong nhà đều là thầy, thời điểm rảnh rỗi đều có thể chen chân vào dạy bọn nhỏ, có thể nói kinh nghiệm buôn bán, truyền thụ kinh nghiệm trên giang hồ, nói về nhân tính con người, thậm chí phân tích cả nguyên nhân thất bại của bọn họ. Ngay cả với con mình, Niệm Từ hy vọng bọn chúng có thể hoàn thiện nhân cách mà lớn lên, tư tưởng độc lập, tự do theo ý tưởng của mình mà lớn lên, chớ có vì cố kỵ môn phái mà làm ra những chuyện tình trái với ước nguyện ban đầu của mình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
Sau lần đó, vật tư gửi tới Tương Dương có sự biến hóa không nhỏ: sản phẩm dưỡng nhan cùng dược liệu bổ được tăng lên nhiều, thậm chí thỉnh thoảng, Dung Nhi còn nhận được một số nội y rất hấp dẫn do Niệm Từ đặc biệt gửi tới, nói là để cho nàng không cần vì người trong thiên hạ mà bỏ rơi quyền lợi của mình. Mặc dù rất thẹn thùng, nhưng Quách Phu nhân cũng vội vàng hồi âm cảm ơn ý tốt của Niệm Từ.
Mùa đông đầu tiên sau khi sinh Mạt Mạt cũng gần tới, người trên đảo cũng hào hứng bận rộn, mong chờ mùa xuân tới. Mùa đông ở trên đảo lạnh lẽo hơn mấy phần, không giống như ở Tế Nam, tháng chạp có gió Bắc thổi, bông tuyết bay nhẹ, nơi đây mưa phùn rả rích có thể kéo dài vài ngày, khiến cho hoạt động của cả đại gia đình bị ảnh hưởng nhiều.
Bọn nhỏ dành nhiều thời gian trong khu vui chơi hơn. Lúc trước chỉ có Tiểu Mã Câu và Lão Ngoan Đồng đùa giỡn nên khu này có vẻ hơi trống trải dị thường. Hiện tại, hơn mười đứa nhỏ cùng với mấy người chăm sóc đều tụ tập ở đây nên nơi này trở nên chật chội, chỉ cần xoay người là đụng phải người khác rồi.
“Sư phụ, chỗ vui chơi trở nên nhỏ rồi. Chờ khi Mạt Mạt có thể chơi đùa được thì có thể sẽ bị trẻ khác chen lấn mất thôi!”- Niệm Từ ôm con gái đang phấn khích ở trong lòng, nói.
“Lúc đầu thiết kế chỗ này chỉ là để cho Ngạo nhi chơi, ai ngờ trẻ nhỏ càng ngày càng nhiều, đương nhiên sẽ bị chật chội. Ngạo nhi đã chơi gần bốn năm, đoán chừng cũng có phần nhàm chán rồi, có thời gian, ta và nàng sẽ xem xét lại, đầu mùa xuân năm sau sẽ sửa chữa lớn hơn, làm thêm đồ chơi mới cho Mạt Mạt chơi”- Hoàng Dược Sư vui vẻ nói.
“Được lắm. Ta vẫn nghĩ thương lượng với chàng, nhưng lại có nhiều chuyện quá nên quên mất. Chúng ta đem chỗ vui chơi, ấu viện, còn cả thư phòng và phòng luyện công cũng mở rộng ra luôn đi. Bọn trẻ còn nhỏ, hiện giờ ấu viện vẫn còn đủ chỗ, một hai năm nữa lớn hơn thì lại chật chội rồi. Sư phụ, chàng thấy có được không?”-Niệm Từ hăng hái nói.
“Nàng muốn làm vậy sao? Công trình hơi lớn, người và vật liệu trên đảo chắc sẽ không đủ, cần phải gọi Dương Dịch bố trí rồi!”- hắn vừa đùa với con gái vừa nói.
“Còn cần phải làm phiền sư phụ lên kế hoạch, lập danh sách cho Dương Dịch làm việc nữa. Đây cũng là việc làm cho con cháu hắn sau này, chắc chắn hắn sẽ không hề lười biếng. Đúng rồi, chờ sang năm bắt đầu làm việc thì Tiểu Mã Câu cũng đã được năm tuổi rồi, ta muốn để cho hắn tham gia làm việc, một gạch một ngói xây dựng nhà của riêng mình!”- Nàng nói ra ý định của mình.
“Càn quấy, hài tử còn nhỏ, dính vào chỉ thêm phiền! Xây dựng phòng ốc toàn là gạch gỗ, bọn nhỏ không để ý lỡ bị đập đầu thì sao bây giờ? Nàng thật là suy nghĩ quá nhiều!”- hắn phản đối nói.
“Ta cũng biết là mọi chuyện đều có thể xảy ra. Có điều cuộc sống ở trên đảo trôi qua quá an nhàn, con trai từ khi ra đời chưa hề phải chịu khổ, điểm này so với Mỹ Mi hắn còn kém hơn. Ta lo lắng hài tử không biết nuối tiếc hạnh phúc”
“Cái này cũng dễ thôi, từ ngày mai sẽ tăng thêm thời gian luyện công của nó!”- Hắn thuận miệng nói.
“Hai chuyện không giống nhau. Bọn nhỏ cũng biết luyện công là phải chịu khổ cực, muốn đạt thành tựu thì cho dù chịu khổ như thế nào cũng sẽ cắn răng kiên trì. Mà bây giờ ngoài đảo chiến loạn khắp nơi, dân chúng chịu khổ ải rất nhiều, trong khi đó, bọn chúng lại không hề hiểu được những cảnh nước sôi lửa bỏng kia. Có mấy hài tử lúc nhỏ cũng đã từng chịu khổ sở, nhưng khi đó chúng quá nhỏ nên có thể đã quên. Chiến sự ở Tương Dương mặc dù chúng biết, nhưng dù sao nơi đây cũng cách Tương Dương quá xa, chúng không có cảm giác được tham dự vào. Cho nên chúng ta phải có kế hoạch để cho bọn nhỏ biết được chút cực khổ, không nên để cho bọn chúng sống quá an nhàn, không biết khó khăn của nhân gian.”
“Lời nàng nói cũng có mấy phần đạo lý. Đến lúc đó có thể giao thêm chút việc cho bọn nhỏ, nhưng cũng nên từ từ mà làm, dục tốc bất đạt, bọn chúng còn nhỏ cứ từ từ mà làm thôi!”
***
Cơm tất niên được bày ra trong thời tiết mưa dầm, mọi người ở trên đảo đoàn tụ ở chung một chỗ, vui vẻ trải qua một buổi tối. Mọi người vừa ăn vừa nghe Niệm Từ tổng kết công việc cả năm và đề ra triển vọng tốt đẹp mới cho năm sau. Trong bữa tiệc, vì muốn cảm ơn mọi người đã vất vả trong năm qua, Hoàng Dược Sư đã hào phóng phát bao lì xì, ngay cả Mai Siêu Phong cũng nhận được một phần. Lão Ngoan Đồng cũng không ngại hạ bối phận của mình xuống, cùng bọn nhỏ lại tranh lấy bao lì xì và kẹo bánh.
Dưới sự chỉ huy của Hoàng Dược Sư, khu vui chơi cho bọn nhỏ nhanh chóng được hoàn thành. Diện tích khu vui chơi bây giờ được tăng lên gấp mấy lần, ngoại trừ một số đồ chơi cũ, Niệm Từ còn cho thêm vào một số ít các dụng cụ luyện tập quân đội như cọc treo trên trần, lồng dây, tường leo, xà đơn, xà kép, thậm thí còn có thêm mấy khối Mai Hoa Thung, vách tường bốn bên được thiết kế điểm bám như leo núi, gia tăng thêm tính nguy hiểm cùng thú vị.
“Như thế này không chỉ là nơi chơi đùa của đám trẻ nhỉ!”- những thứ này cũng khơi dậy hứng thú của Hoàng Dược Sư.
“Ừm. Trước mắt, chỗ vui chơi bao gồm trò chơi cho nhi đồng và dụng cụ rèn luyện thân thể. Có thể bây giờ mấy dụng cụ rèn luyện này không quá thích hợp với bọn trẻ, nhưng thời gian sau, khi bọn chúng đã lớn hơn, công lực tăng cao hơn thì sẽ có tác dụng rất lớn,có thể gia tăng thêm khả năng cho bọn chúng”- Nàng giải thích.
“Xem ra cũng có chút ý hay, huấn luyện theo cách này, hiệu quả thực tốt hơn là dùng hai người đối kháng. Vi phu thật lòng không thể xem thường trí thông minh của phu nhân rồi”- hắn trêu chọc.
“Đa tạ phu quân khích lệ, tiểu nữ thẹn thùng…”- một tia ngọt ngào bao quanh hai vợ chồng.
Mạt mạt biết lật, Mạt Mạt ngồi dậy, Mạt Mạt đứng vững vàng, Mạt Mạt bước đi bước đầu tiên, Mạt Mạt rốt cục cũng mở miệng nói chuyện… Trong sự vui mừng quan sát của hai vợ chồng, Nhị tiểu thư nhà họ Hoàng lớn nhanh như thổi, mỗi ngày một biến đổi. Trong nhật ký nuôi con của Hoàng đảo chủ đã miêu tả vô số lần đầu vĩ đại của con gái cưng. Chờ hoa sen lại nở một lần nữa thì Hoàng Thiên Tầm đã cùng với mấy ca ca chơi đùa thỏa thuê trong khu vui chơi rồi.
Thời gian hạnh phúc luôn trôi qua vô cùng nhanh, Niệm Từ còn chưa có cảm giác gì thì nàng nhận thấy mình đã tới sinh sống ở Tống Triều gần sáu năm, hơn nữa phần lớn thời gian trong đó là ở bên trông nom một đám trẻ nhỏ. Nàng càng ngày càng hối hận tại sao ban đầu lại đi học Quản lý khách sạn. Sớm biết như vậy nàng nên đi học về giáo dục trẻ em, học tập dạy dỗ trẻ em như thế nào. Kể chuyện cổ tích, làm trò chơi đã trở thành công việc hàng ngày của nàng. Chuyện cổ tích nàng kể, không những không ngừng hấp dẫn tất cả bọn nhỏ, mà ngay cả người lớn cũng thích nghe. Trong đó Tây Du Ký là nổi tiếng nhất, thỉnh thoảng còn có thể nghe bọn nhỏ luôn miệng kêu “hầu ca”, “hầu ca”. Thần thoại lịch sử phương đông, truyền thuyết dân gian, chuyện thế giới động vật, cũng được Niệm Từ hàng đêm giảng giải cho chúng nghe. Mấy năm nay đào ra để kể, hàng tích trữ càng ngày càng ít, ngay cả chuyện Cha đầu nhỏ và con đầu to cũng được nàng chuyển tới Tống triều để kể, cứ mãi như vậy thì khéo nàng còn phải chuẩn bị kể tới Người Nhện và Siêu Nhân rồi.
Bọn nhỏ đã bắt đầu học võ công nhập môn, đang tiến hành luyện tập Bích Ba Chưởng Pháp. Nhờ Dịch Cân Kinh, võ công trụ cột của Tiểu Mã Câu đều vượt xa hơn người khác. Hiện Tiểu Mã Câu, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Dược Sư, đã bắt đầu luyện tập Lạc Anh Thần Kiếm và Lan Hoa Phất huyệt Thủ. Tiểu Mỹ Mi bốn tuổi cũng bắt đầu học đứng tấn, mỗi ngày đều rời giường sớm, đi theo Cữu Công cùng Cữu Cữu ra bờ biển luyện tập võ công. Bước dạy chữ vỡ lòng đầu tiên cũng đã được bắt đầu, Niệm Từ còn đặc biệt mời thầy dạy tới dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ, thi từ ca phú.
Trong kế hoạch của Niệm Từ, chờ sau khi kiến thức của bọn nhỏ đã có căn bản vững chắc rồi, thì sẽ bắt đầu học tập nhiều lĩnh vực khác nhau, mà trước nhất chính là những kiến thức am hiểu nhất của Hoàng Dược Sư. Người ở trong nhà đều là thầy, thời điểm rảnh rỗi đều có thể chen chân vào dạy bọn nhỏ, có thể nói kinh nghiệm buôn bán, truyền thụ kinh nghiệm trên giang hồ, nói về nhân tính con người, thậm chí phân tích cả nguyên nhân thất bại của bọn họ. Ngay cả với con mình, Niệm Từ hy vọng bọn chúng có thể hoàn thiện nhân cách mà lớn lên, tư tưởng độc lập, tự do theo ý tưởng của mình mà lớn lên, chớ có vì cố kỵ môn phái mà làm ra những chuyện tình trái với ước nguyện ban đầu của mình.