Theo bọn nhỏ từng ngày lớn lên, cơ sở giáo dục của đảo Đào Hoa cũng càng lúc càng lớn. Bởi Mạt Mạt còn nhỏ, cần phải chăm sóc nhiều nên Niệm Từ không có kiêm nhiệm việc dạy dỗ bọn nhỏ, việc học toàn bộ giao cho các thầy giáo bên ngoài và mọi người trên đảo Đào Hoa.
Vỡ lòng về văn hóa thì họ mời một vị lão sư chuyên nghiệp, còn phương diện võ công thì có Hoàng Dược Sư tự mình chỉ đạo. Lão Ngoan Đồng cũng không có dấu diếm võ công của mình, đem toàn bộ võ công của Toàn Chân Giáo truyền cho bọn nhỏ. Những lúc ấy, hắn thay đổi không còn là bộ dạng già mà không kính vui chơi với bọn nhỏ nữa, mà mang bộ dáng nghiêm túc và đắc ý làm mẫu cho bọn nhỏ học.
Giống như năm đó dạy Niệm Từ vậy, ngoài thời gian học tập cố định, Hoàng Dược Sư còn đem những tài năng khác của mình như cầm kỳ thư họa, chiến lược chiến đấu, bói toán tinh tượng bắt đầu dạy dỗ cho bọn nhỏ. Mai Siêu Phong cũng góp phần trợ giúp, đảm nhiệm giảng giải kinh nghiệm giang hồ cho bọn nhỏ. Nàng xông xáo giang hồ nhiều năm, nhìn thấy trải qua mưa gió rất nhiều, nên có rất nhiều kinh nghiệm truyền kỳ để truyền đạt lại. Dương Dịch buôn bán lui tới cũng gặp gỡ nhiều người, trừ bỏ kiến thức buôn bán, khả năng nhìn người của hắn cũng rất giỏi, hắn đảm nhiệm việc dạy dỗ bọn nhỏ về cách nhìn nhận mọi người. Đây chính là đề nghị của Niệm Từ, mấy năm nữa bọn nhỏ sẽ muốn rời khỏi đảo đi ra ngoài tìm hiểu trải nghiệm, nàng không hy vọng lại thấy một Quách Tĩnh khờ khạo chân chất không có tâm cơ thứ hai trên đám nhỏ của mình.
Vừa học vừa chơi, vui vẻ tập luyện, một đám hài tử nhanh chóng lớn lên. Nháy mắt đã ba năm trôi qua, ngay cả Nhị tiểu thư Hoàng gia cũng đã học tập được nội công, đã tự mình tĩnh tọa luyện tập được. Tiểu Mã Câu tám tuổi lại càng lúc càng giống cha, thời điểm không cười thì nó chính là một Tiểu Đông Tà. Quách Mỹ Mi, nhờ có sự hết lòng điều dưỡng của ông bà ngoại, khỏe mạnh lớn lên, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, đã sớm không còn nhìn thấy bộ dạng gầy yếu khi bé nữa. Bọn nhỏ của Mai Siêu Phong cũng thay đổi rất lớn, bộ dạng khỏe mạnh hoạt bát, trở thành trụ cột cho tình cảm của Mai Siêu Phong, tình mẫu tử phát huy khiến cho nàng giống như được trở lại thời kỳ thanh xuân.
Mấy năm nay trên đảo biến đổi không nhỏ, mấy anh em họ Dương làm ăn càng lúc càng lớn, là tinh anh buôn bán khắp bốn phương, thuận theo thời gian cũng đã kết hôn, trước sau đã trở thành phụ thân. Khiến cho người ta vui mừng nhất là Mạc Sầu, sau năm năm thành thân cũng đã có tin vui, Dương Dịch rốt cục cũng đã được làm cha rồi. Nghe được tin tức này, Niệm Từ mừng rỡ như điên, thậm chí so với người trong cuộc biểu hiện còn quá đáng hơn. Nỗi lo cho Mạc Sầu suốt năm năm nay của nàng rốt cục cũng có thể bỏ xuống.
"Thật tốt quá, Mạc Sầu. Ta thật sự là vui mừng cho muội!”- Niệm Từ chạy tới bên người Mạc Sầu nói.
“Nhị cô nương rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.”- mấy năm nay vui vẻ bên mọi người rốt cục Mạc Sầu lãnh tình cũng đã có một tia hài hước.
“Mặc dù vợ chồng hai người còn trẻ tuổi, có thể cuộc sống hai người vui vẻ ổn định nhưng cũng chưa đủ. Ta lo lắng nội công muội luyện từ nhỏ trong Cổ Mộ có ảnh hưởng không tốt với cơ thể muội, khiến cho muội không dễ dàng mang hài tử, hiện tại cuối cùng ta cũng có thể bỏ xuống băn khoăn này rồi!”- Không biết có phải là do nguyên nhân này không, mà trong truyện Thần Điêu không có người nào trong phái Cổ Mộ từng sinh con, Tiểu Long Nữ 16 năm sau thành thân cùng Dương Quá không biết có con hay không, nhưng lúc Tiểu Long Nữ bị Doãn Trí Bình xâm hại cũng không hề bị mang thai, không biết là do Doãn đạo trưởng hữu tâm vô lực hay là võ công của phái Cổ Mộ gây nguy hại cơ thể, Băng thanh Ngọc khiết làm chết rét con cháu không nữa.
“Không thể nào? Võ công của chúng ta rất cao, ngay cả Vương Trùng Dương năm đó cũng không phải đối thủ của Tổ sư bà bà, tại sao lại có thể gây nguy hại cho thân thể chứ?”- Mạc Sầu chất vấn nói.
“Bất kể như thế nào, ta đề nghị muội trong thời gian mang thai không nên tập luyện nội công. Tình hình của ta với muội bất đồng, ta tu luyện là nội công của Toàn Chân Giáo, có tác dụng dưỡng thai, tăng tuổi thọ, điểm này sư phụ ta cũng khẳng định. Mà công phu của muội thì cấm kỵ giới tính, Lâm tiền bối võ công cao nhất lại chết sớm, võ công này đối với thân thể có gây hại hay không thật không thể biết trước được. Vì cẩn thận một chút, muội nghe lời ta một lần đi. Chờ sau khi hài tử ra đời sử dụng Dịch Cân Kinh thì hiệu quả cũng rất tốt!”- Niệm Từ giải thích nói.
“Được, cứ làm theo lời của tỷ đi. Thừa dịp lúc này hoạt động còn thoải mái, cũng không có khó chịu gì, ta muốn trở về Chung Nam sơn để thăm sư phụ. Thứ nhất là báo tin vui này cho người, thứ hai là mấy năm sau khi đứa nhỏ ra đời, ta sẽ không thể rời khỏi đảo được. Tỷ thấy sao?”- Mạc Sầu hỏi.
“Thân thể của muội chịu được đường dài sao? Nếu như thực không có trở ngại, thì tỷ tán thành muội trở về một chuyến, vừa đúng lúc có thể thăm hỏi sư phụ của muội. Ta sẽ đi an bài cho Dương Dịch trở về cùng muội, ta sẽ yên tâm hơn.”
Rất nhanh hai vợ chồng Dương thị đã khởi hành đi Chung Nam Sơn, trước khi đi Hoàng Dược Sư đã bào chế không ít thuốc dưỡng thai, để cho Mạc Sầu mang theo bên người. Lão Ngoan Đồng viết một lá thư, nhờ gửi về cho Toàn Chân Giáo. Một tháng sau hai người họ trở về, thân thể của Mạc Sầu rất tốt, không hề vì mang thai mà thấy mệt nhọc hay khó chịu gì, chẳng qua là tâm tình không được tốt.
“Nhị cô nương, muội cảm thấy suy đoán của tỷ có thể là đúng. Tình trạng sức khỏe của sư phụ không tốt, hôm sau lại kém hơn hôm trước. Nghe lời muội nói xong, sư phụ nhớ lại tình hình của sư tổ bà bà năm xưa cũng không khác biệt lắm. Võ công là của sư tổ bà bà nghĩ ra, sư tổ bà bà mất sớm lúc đó cứ nghĩ là do đau khổ vì tình nên hao tổn tinh thần, bây giờ nghĩ lại có lẽ là võ công này có sự nguy hại với thân thể. Sư phụ cũng dặn dò muội ngừng tập võ công, tiểu sư muội còn nhỏ, võ công vừa mới bắt đầu, có tiếp tục tập luyện hay không thì sư phụ muốn suy tính lại rồi mới quyết định”- nàng nói.
“Nếu như vậy thì tốt nhất là không luyện, cô gái tốt bị hành hạ biến thành lãnh đạm âm trầm, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, thì còn có niềm vui sống gì nữa chứ? Theo ý của ta không bằng muội đem sư phụ cùng sư muội đón ra khỏi Cổ Mộ. Nếu như tiền bối không muốn tới đảo Đào Hoa, thì muội mua một căn nhà lớn để cho sư phụ muội có thể hưởng hạnh phúc tuổi già, không cần luyện võ công đó nữa. Nếu như sư muội của muội thật thích luyện võ công, thì hãy mang lên đảo, cùng những hài tử khác luyện tập võ công, có bạn cùng tuổi chơi chung thì nàng sẽ không bị buồn tủi. Muội thấy như thế nào?”- Niệm Từ nói. Nàng đối với việc Lâm Triều Anh lập nên phái Cổ Mộ rất không vừa lòng, bản thân mình thất tình xong rồi biến đổi, lại liên lụy tới cả người khác, phá hủy cuộc sống của Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ.
Hai đôi vợ chồng Hoàng Thị và Dương thị sau khi thương lượng xong đã quyết định, Mạc Sầu ngừng tập luyện võ công của phái Cổ Mộ, chờ sau khi sinh con sẽ chuyển sang học nội công của đảo Đào Hoa. Mà võ công của đảo Đào Hoa sau khi Hoàng Dược Sư tỉ mỉ nghiên cứu, phối hợp với tinh hoa của Cửu Âm Chân Kinh, đã có những sự phát triển nhảy vọt. Đạn Chỉ thần công cùng với Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ngày càng hoàn mỹ, ngay cả Bích Ba Chưởng Pháp nhập môn cũng trở nên lợi hại. Trên cơ sở dưỡng thai cho Niệm Từ lúc trước, lần này Hoàng Dược Sư thay đổi một chút cho phù hợp với tình huống của Mạc Sầu, dùng dược liệu và đồ ăn để bổ dưỡng khí huyết, bảo đảm nhu cầu dinh dưỡng cho thai nhi và dưỡng sức cho người mẹ.
Trải qua mấy tháng được cả gia đình chiếu cố tỉ mỉ, thời khắc ra đời của hài tử cũng đã tới. Cuối mùa thu, khu lá thu rụng hết, hoa tàn, còn mưa phùn liên tục rơi thì cuối cùng con trai của Thiếu giáo chủ Minh Giáo sau mấy tiếng đồng hồ hành hạ mẫu thân cuối cùng cũng ra đời. Cùng với tin vui truyền ra thì Hoàng Dược Sư lại báo cho mọi người một tin xấu. Trải qua sự kiểm tra cẩn thận của hắn, thân thể của đứa nhỏ không chỉ yếu ớt hơn nhiều so với Hoàng Thiên Tầm lúc mới ra đời, mà ngay cả so sánh với những đứa trẻ khác cũng kém hơn nhiều, hơn nữa kinh mạch bẩm sinh không thông, không có cách nào tu luyện võ công, Dịch Cân Kinh căn bản là không thể thi triển trên người của đứa trẻ.
Nghe được tin này cả nhà không khỏi sửng sốt, tự nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong đó, đứa nhỏ sống được cũng rất khó, nếu là ở trong nhà người thường thì khả năng chết non là rất lớn. Dương Dịch, vừa mới được làm phụ than, lên tiếng:
“Không thể luyện võ công cũng tốt, từ nhỏ tôi đã vì võ công mà chịu nhiều đau khổ, giờ tôi không muốn để cho con trai chịu tội nữa. Mấy năm này làm ăn kiếm được không ít tiền, cũng đã có thể để cho con trai tôi sống cuộc sống thoải mái rồi!”
“Đều tại thiếp không tốt, làm liên lụy tới con”- Mạc Sầu buồn rầu nhìn đứa trẻ đang say ngủ tự trách.
“Mạc Sầu, muội đừng nói như vậy. Trời cao nếu đã để cho đứa trẻ bình yên chào đời thì nhất định là có đạo lý của nó. Không thể luyện võ thì sao? Khắp thiên hạ này người không có võ công chiếm đa số, không phải họ vẫn sống rất tốt sao? Thân thể yếu thì như thế nào? Từ từ điều dưỡng là được mà. Ta không tin đảo Đào Hoa không thể chăm sóc được một hài tử!”- Niệm Từ giận dữ khuyên nhủ.
“Các người đừng vội buồn bã. Mới vừa rồi ta chẳng qua là nói ra tình trạng thật mà thôi. Niệm Từ nói rất đúng, các ngươi không tin đảo Đào Hoa, không tin y thuật của ta sao? Mặc dù không thể luyện thành tuyệt thế võ công, nhưng hai mươi năm sau ta đảm bảo chắc chắn nó trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, một văn trạng nguyên hạ bút thành văn!”- Hoàng Dược sư nói.
“Thật ra thì không luyện võ công cũng không sao, xem việc vợ chồng chúng ta gặp gỡ cũng có phải nhờ vào võ công đâu. Đừng lo lắng, tất cả có ta đây!”- Dương Dịch vỗ nhẹ lên tay Mạc Sầu, ôn nhu nói.
“Nhị cô nương, mạng của hai vợ chồng chúng ta cũng đều coi như là do cô cứu, đại ân này không thể nào báo đáp hết được. Những năm này mọi người ở chung một chỗ với nhau, vui vẻ hòa thuận như người thân trong nhà vậy. Hiện tại cô cũng đừng nên khách sáo, mẹ nuôi của con tôi đã định là cô rồi, mạng của hài tử cũng còn trông chờ cha nuôi của hắn cứu đây!”- Đợi Mạc Sầu ngừng khóc, Dương Dịch chuyển đề tài, buông lỏng nói.
Nếu như hài tử khỏe mạnh, thì suy nghĩ tới bối phận cùng thân phận của Hoàng Dược Sư, chắc Niệm Từ đã từ chối rồi, nhưng dưới tình cảnh này, Niệm Từ rất sung sướng nhận con nuôi.
“Được lắm, chờ hài tử đầy tháng, chúng ta nhất định sẽ tặng cho con nuôi một phần hậu lễ!”- Niệm Từ vui vẻ đáp ứng.
“Nhị cô nương, còn có một việc muốn làm phiền tỷ và đảo chủ.Ta muốn để cho hai người đặt tên cho hài tử. Thứ nhất là cảm tạ ân cứu mạng của tỷ với chúng ta, thứ hai là muốn mượn lấy phúc khí của hai người. tỷ thấy có được không?”- Bình tĩnh lại, Mạc Sầu thỉnh cầu.
“Dương Dịch, Mạc Sầu muốn lấy đi quyền đặt tên của huynh kìa!”- Niệm Từ đùa nói.
“Vợ chồng chúng ta một lòng, ý của Mạc Sầu là ý của ta. Cô cứ đặt tên đi”
“Ừ… ngươi muốn cho hài tử mang họ gì đây? Dương Dịch tên ngươi là dùng họ giả, còn họ thật thì sao?”- Niệm Từ hỏi.
“Cái này cũng không sao, lấy họ Dương là được rồi. Nghe nghĩa phụ nói, khi ta còn trong tã lót đã bị bỏ rơi, là do nghĩa phụ lấy họ Trình cho ta. Có điều, cuộc sống của Trình Dương không có được sự vui vẻ của Dương Dịch ngày nay”- hắn giải thích.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra thì lúc nãy, khi nhận hài tử làm con nuôi, tôi liền đã có một phần tư tâm, hi vọng hắn có thể mang họ Dương. Các ngươi cũng biết, nhà mẹ tôi đã không còn ai, từ nhỏ tôi được nghĩa phụ nuôi lớn. Nghĩa phụ họ Dương, là hậu nhân của Dương Tái Hưng, thủ hạ của Nhạc Phi tướng quân. Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu đã qua đời, nghĩa huynh chưa kịp có con đã mất sớm. Nếu con nuôi của tôi cũng là họ Dương thì coi như là kéo dài hương khói cho họ Dương, cũng khiến cho tôi vơi đi một phần tiếc nuối, ý của các người thế nào?”- Niệm Từ liếc mắt nhìn trượng phu, hỏi vợ chồng Dương Dịch.
“Chuyện này cũng không sao. Vợ chồng chúng tôi đều là cô nhi, không hiểu những chuyện hương khói này. Về sau ngày lễ ngày tết thì cứ để cho đứa nhỏ hướng về Dương tiền bối dập đầu ba cái là được!” Dương Dịch sảng khoái đáp ứng.
“Còn tên thì sao?”- Mạc Sầu không quan tâm vấn đề họ của hài tử, chỉ quan tâm hắn sẽ gọi bằng cái gì.
“Dương Quá thì sao? Huynh cùng với Mạc Sầu đều có quá khứ của mình, bất kể là tốt hay xấu, đều giống như là lật sách vậy, quá khứ trôi qua thì mới có bắt đầu mới được!”- Niệm Từ đề nghị. Nếu bản thân mình không sinh ra Dương Quá, thì để cho con nuôi đảm nhận là được. Có điều mối tình Dương Long sẽ không thể có rồi, Tiểu Long Nữ danh chính ngôn thuận là sư bá của hắn, lại lớn hơn hắn mười mấy tuổi, Mạc Sầu sẽ không bao giờ để sư muội biến thành con dâu của mình.
“Dương Quá? Bay qua quá khứ, bắt đầu một lần nữa? Tên rất hay! Vậy cứ gọi là Dương Quá đi!”- Dương Dịch cùng Mạc Sầu cao hứng đồng ý.
Edit: Vân Nhi
Theo bọn nhỏ từng ngày lớn lên, cơ sở giáo dục của đảo Đào Hoa cũng càng lúc càng lớn. Bởi Mạt Mạt còn nhỏ, cần phải chăm sóc nhiều nên Niệm Từ không có kiêm nhiệm việc dạy dỗ bọn nhỏ, việc học toàn bộ giao cho các thầy giáo bên ngoài và mọi người trên đảo Đào Hoa.
Vỡ lòng về văn hóa thì họ mời một vị lão sư chuyên nghiệp, còn phương diện võ công thì có Hoàng Dược Sư tự mình chỉ đạo. Lão Ngoan Đồng cũng không có dấu diếm võ công của mình, đem toàn bộ võ công của Toàn Chân Giáo truyền cho bọn nhỏ. Những lúc ấy, hắn thay đổi không còn là bộ dạng già mà không kính vui chơi với bọn nhỏ nữa, mà mang bộ dáng nghiêm túc và đắc ý làm mẫu cho bọn nhỏ học.
Giống như năm đó dạy Niệm Từ vậy, ngoài thời gian học tập cố định, Hoàng Dược Sư còn đem những tài năng khác của mình như cầm kỳ thư họa, chiến lược chiến đấu, bói toán tinh tượng bắt đầu dạy dỗ cho bọn nhỏ. Mai Siêu Phong cũng góp phần trợ giúp, đảm nhiệm giảng giải kinh nghiệm giang hồ cho bọn nhỏ. Nàng xông xáo giang hồ nhiều năm, nhìn thấy trải qua mưa gió rất nhiều, nên có rất nhiều kinh nghiệm truyền kỳ để truyền đạt lại. Dương Dịch buôn bán lui tới cũng gặp gỡ nhiều người, trừ bỏ kiến thức buôn bán, khả năng nhìn người của hắn cũng rất giỏi, hắn đảm nhiệm việc dạy dỗ bọn nhỏ về cách nhìn nhận mọi người. Đây chính là đề nghị của Niệm Từ, mấy năm nữa bọn nhỏ sẽ muốn rời khỏi đảo đi ra ngoài tìm hiểu trải nghiệm, nàng không hy vọng lại thấy một Quách Tĩnh khờ khạo chân chất không có tâm cơ thứ hai trên đám nhỏ của mình.
Vừa học vừa chơi, vui vẻ tập luyện, một đám hài tử nhanh chóng lớn lên. Nháy mắt đã ba năm trôi qua, ngay cả Nhị tiểu thư Hoàng gia cũng đã học tập được nội công, đã tự mình tĩnh tọa luyện tập được. Tiểu Mã Câu tám tuổi lại càng lúc càng giống cha, thời điểm không cười thì nó chính là một Tiểu Đông Tà. Quách Mỹ Mi, nhờ có sự hết lòng điều dưỡng của ông bà ngoại, khỏe mạnh lớn lên, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, đã sớm không còn nhìn thấy bộ dạng gầy yếu khi bé nữa. Bọn nhỏ của Mai Siêu Phong cũng thay đổi rất lớn, bộ dạng khỏe mạnh hoạt bát, trở thành trụ cột cho tình cảm của Mai Siêu Phong, tình mẫu tử phát huy khiến cho nàng giống như được trở lại thời kỳ thanh xuân.
Mấy năm nay trên đảo biến đổi không nhỏ, mấy anh em họ Dương làm ăn càng lúc càng lớn, là tinh anh buôn bán khắp bốn phương, thuận theo thời gian cũng đã kết hôn, trước sau đã trở thành phụ thân. Khiến cho người ta vui mừng nhất là Mạc Sầu, sau năm năm thành thân cũng đã có tin vui, Dương Dịch rốt cục cũng đã được làm cha rồi. Nghe được tin tức này, Niệm Từ mừng rỡ như điên, thậm chí so với người trong cuộc biểu hiện còn quá đáng hơn. Nỗi lo cho Mạc Sầu suốt năm năm nay của nàng rốt cục cũng có thể bỏ xuống.
"Thật tốt quá, Mạc Sầu. Ta thật sự là vui mừng cho muội!”- Niệm Từ chạy tới bên người Mạc Sầu nói.
“Nhị cô nương rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.”- mấy năm nay vui vẻ bên mọi người rốt cục Mạc Sầu lãnh tình cũng đã có một tia hài hước.
“Mặc dù vợ chồng hai người còn trẻ tuổi, có thể cuộc sống hai người vui vẻ ổn định nhưng cũng chưa đủ. Ta lo lắng nội công muội luyện từ nhỏ trong Cổ Mộ có ảnh hưởng không tốt với cơ thể muội, khiến cho muội không dễ dàng mang hài tử, hiện tại cuối cùng ta cũng có thể bỏ xuống băn khoăn này rồi!”- Không biết có phải là do nguyên nhân này không, mà trong truyện Thần Điêu không có người nào trong phái Cổ Mộ từng sinh con, Tiểu Long Nữ năm sau thành thân cùng Dương Quá không biết có con hay không, nhưng lúc Tiểu Long Nữ bị Doãn Trí Bình xâm hại cũng không hề bị mang thai, không biết là do Doãn đạo trưởng hữu tâm vô lực hay là võ công của phái Cổ Mộ gây nguy hại cơ thể, Băng thanh Ngọc khiết làm chết rét con cháu không nữa.
“Không thể nào? Võ công của chúng ta rất cao, ngay cả Vương Trùng Dương năm đó cũng không phải đối thủ của Tổ sư bà bà, tại sao lại có thể gây nguy hại cho thân thể chứ?”- Mạc Sầu chất vấn nói.
“Bất kể như thế nào, ta đề nghị muội trong thời gian mang thai không nên tập luyện nội công. Tình hình của ta với muội bất đồng, ta tu luyện là nội công của Toàn Chân Giáo, có tác dụng dưỡng thai, tăng tuổi thọ, điểm này sư phụ ta cũng khẳng định. Mà công phu của muội thì cấm kỵ giới tính, Lâm tiền bối võ công cao nhất lại chết sớm, võ công này đối với thân thể có gây hại hay không thật không thể biết trước được. Vì cẩn thận một chút, muội nghe lời ta một lần đi. Chờ sau khi hài tử ra đời sử dụng Dịch Cân Kinh thì hiệu quả cũng rất tốt!”- Niệm Từ giải thích nói.
“Được, cứ làm theo lời của tỷ đi. Thừa dịp lúc này hoạt động còn thoải mái, cũng không có khó chịu gì, ta muốn trở về Chung Nam sơn để thăm sư phụ. Thứ nhất là báo tin vui này cho người, thứ hai là mấy năm sau khi đứa nhỏ ra đời, ta sẽ không thể rời khỏi đảo được. Tỷ thấy sao?”- Mạc Sầu hỏi.
“Thân thể của muội chịu được đường dài sao? Nếu như thực không có trở ngại, thì tỷ tán thành muội trở về một chuyến, vừa đúng lúc có thể thăm hỏi sư phụ của muội. Ta sẽ đi an bài cho Dương Dịch trở về cùng muội, ta sẽ yên tâm hơn.”
Rất nhanh hai vợ chồng Dương thị đã khởi hành đi Chung Nam Sơn, trước khi đi Hoàng Dược Sư đã bào chế không ít thuốc dưỡng thai, để cho Mạc Sầu mang theo bên người. Lão Ngoan Đồng viết một lá thư, nhờ gửi về cho Toàn Chân Giáo. Một tháng sau hai người họ trở về, thân thể của Mạc Sầu rất tốt, không hề vì mang thai mà thấy mệt nhọc hay khó chịu gì, chẳng qua là tâm tình không được tốt.
“Nhị cô nương, muội cảm thấy suy đoán của tỷ có thể là đúng. Tình trạng sức khỏe của sư phụ không tốt, hôm sau lại kém hơn hôm trước. Nghe lời muội nói xong, sư phụ nhớ lại tình hình của sư tổ bà bà năm xưa cũng không khác biệt lắm. Võ công là của sư tổ bà bà nghĩ ra, sư tổ bà bà mất sớm lúc đó cứ nghĩ là do đau khổ vì tình nên hao tổn tinh thần, bây giờ nghĩ lại có lẽ là võ công này có sự nguy hại với thân thể. Sư phụ cũng dặn dò muội ngừng tập võ công, tiểu sư muội còn nhỏ, võ công vừa mới bắt đầu, có tiếp tục tập luyện hay không thì sư phụ muốn suy tính lại rồi mới quyết định”- nàng nói.
“Nếu như vậy thì tốt nhất là không luyện, cô gái tốt bị hành hạ biến thành lãnh đạm âm trầm, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, thì còn có niềm vui sống gì nữa chứ? Theo ý của ta không bằng muội đem sư phụ cùng sư muội đón ra khỏi Cổ Mộ. Nếu như tiền bối không muốn tới đảo Đào Hoa, thì muội mua một căn nhà lớn để cho sư phụ muội có thể hưởng hạnh phúc tuổi già, không cần luyện võ công đó nữa. Nếu như sư muội của muội thật thích luyện võ công, thì hãy mang lên đảo, cùng những hài tử khác luyện tập võ công, có bạn cùng tuổi chơi chung thì nàng sẽ không bị buồn tủi. Muội thấy như thế nào?”- Niệm Từ nói. Nàng đối với việc Lâm Triều Anh lập nên phái Cổ Mộ rất không vừa lòng, bản thân mình thất tình xong rồi biến đổi, lại liên lụy tới cả người khác, phá hủy cuộc sống của Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ.
Hai đôi vợ chồng Hoàng Thị và Dương thị sau khi thương lượng xong đã quyết định, Mạc Sầu ngừng tập luyện võ công của phái Cổ Mộ, chờ sau khi sinh con sẽ chuyển sang học nội công của đảo Đào Hoa. Mà võ công của đảo Đào Hoa sau khi Hoàng Dược Sư tỉ mỉ nghiên cứu, phối hợp với tinh hoa của Cửu Âm Chân Kinh, đã có những sự phát triển nhảy vọt. Đạn Chỉ thần công cùng với Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ngày càng hoàn mỹ, ngay cả Bích Ba Chưởng Pháp nhập môn cũng trở nên lợi hại. Trên cơ sở dưỡng thai cho Niệm Từ lúc trước, lần này Hoàng Dược Sư thay đổi một chút cho phù hợp với tình huống của Mạc Sầu, dùng dược liệu và đồ ăn để bổ dưỡng khí huyết, bảo đảm nhu cầu dinh dưỡng cho thai nhi và dưỡng sức cho người mẹ.
Trải qua mấy tháng được cả gia đình chiếu cố tỉ mỉ, thời khắc ra đời của hài tử cũng đã tới. Cuối mùa thu, khu lá thu rụng hết, hoa tàn, còn mưa phùn liên tục rơi thì cuối cùng con trai của Thiếu giáo chủ Minh Giáo sau mấy tiếng đồng hồ hành hạ mẫu thân cuối cùng cũng ra đời. Cùng với tin vui truyền ra thì Hoàng Dược Sư lại báo cho mọi người một tin xấu. Trải qua sự kiểm tra cẩn thận của hắn, thân thể của đứa nhỏ không chỉ yếu ớt hơn nhiều so với Hoàng Thiên Tầm lúc mới ra đời, mà ngay cả so sánh với những đứa trẻ khác cũng kém hơn nhiều, hơn nữa kinh mạch bẩm sinh không thông, không có cách nào tu luyện võ công, Dịch Cân Kinh căn bản là không thể thi triển trên người của đứa trẻ.
Nghe được tin này cả nhà không khỏi sửng sốt, tự nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong đó, đứa nhỏ sống được cũng rất khó, nếu là ở trong nhà người thường thì khả năng chết non là rất lớn. Dương Dịch, vừa mới được làm phụ than, lên tiếng:
“Không thể luyện võ công cũng tốt, từ nhỏ tôi đã vì võ công mà chịu nhiều đau khổ, giờ tôi không muốn để cho con trai chịu tội nữa. Mấy năm này làm ăn kiếm được không ít tiền, cũng đã có thể để cho con trai tôi sống cuộc sống thoải mái rồi!”
“Đều tại thiếp không tốt, làm liên lụy tới con”- Mạc Sầu buồn rầu nhìn đứa trẻ đang say ngủ tự trách.
“Mạc Sầu, muội đừng nói như vậy. Trời cao nếu đã để cho đứa trẻ bình yên chào đời thì nhất định là có đạo lý của nó. Không thể luyện võ thì sao? Khắp thiên hạ này người không có võ công chiếm đa số, không phải họ vẫn sống rất tốt sao? Thân thể yếu thì như thế nào? Từ từ điều dưỡng là được mà. Ta không tin đảo Đào Hoa không thể chăm sóc được một hài tử!”- Niệm Từ giận dữ khuyên nhủ.
“Các người đừng vội buồn bã. Mới vừa rồi ta chẳng qua là nói ra tình trạng thật mà thôi. Niệm Từ nói rất đúng, các ngươi không tin đảo Đào Hoa, không tin y thuật của ta sao? Mặc dù không thể luyện thành tuyệt thế võ công, nhưng hai mươi năm sau ta đảm bảo chắc chắn nó trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, một văn trạng nguyên hạ bút thành văn!”- Hoàng Dược sư nói.
“Thật ra thì không luyện võ công cũng không sao, xem việc vợ chồng chúng ta gặp gỡ cũng có phải nhờ vào võ công đâu. Đừng lo lắng, tất cả có ta đây!”- Dương Dịch vỗ nhẹ lên tay Mạc Sầu, ôn nhu nói.
“Nhị cô nương, mạng của hai vợ chồng chúng ta cũng đều coi như là do cô cứu, đại ân này không thể nào báo đáp hết được. Những năm này mọi người ở chung một chỗ với nhau, vui vẻ hòa thuận như người thân trong nhà vậy. Hiện tại cô cũng đừng nên khách sáo, mẹ nuôi của con tôi đã định là cô rồi, mạng của hài tử cũng còn trông chờ cha nuôi của hắn cứu đây!”- Đợi Mạc Sầu ngừng khóc, Dương Dịch chuyển đề tài, buông lỏng nói.
Nếu như hài tử khỏe mạnh, thì suy nghĩ tới bối phận cùng thân phận của Hoàng Dược Sư, chắc Niệm Từ đã từ chối rồi, nhưng dưới tình cảnh này, Niệm Từ rất sung sướng nhận con nuôi.
“Được lắm, chờ hài tử đầy tháng, chúng ta nhất định sẽ tặng cho con nuôi một phần hậu lễ!”- Niệm Từ vui vẻ đáp ứng.
“Nhị cô nương, còn có một việc muốn làm phiền tỷ và đảo chủ.Ta muốn để cho hai người đặt tên cho hài tử. Thứ nhất là cảm tạ ân cứu mạng của tỷ với chúng ta, thứ hai là muốn mượn lấy phúc khí của hai người. tỷ thấy có được không?”- Bình tĩnh lại, Mạc Sầu thỉnh cầu.
“Dương Dịch, Mạc Sầu muốn lấy đi quyền đặt tên của huynh kìa!”- Niệm Từ đùa nói.
“Vợ chồng chúng ta một lòng, ý của Mạc Sầu là ý của ta. Cô cứ đặt tên đi”
“Ừ… ngươi muốn cho hài tử mang họ gì đây? Dương Dịch tên ngươi là dùng họ giả, còn họ thật thì sao?”- Niệm Từ hỏi.
“Cái này cũng không sao, lấy họ Dương là được rồi. Nghe nghĩa phụ nói, khi ta còn trong tã lót đã bị bỏ rơi, là do nghĩa phụ lấy họ Trình cho ta. Có điều, cuộc sống của Trình Dương không có được sự vui vẻ của Dương Dịch ngày nay”- hắn giải thích.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra thì lúc nãy, khi nhận hài tử làm con nuôi, tôi liền đã có một phần tư tâm, hi vọng hắn có thể mang họ Dương. Các ngươi cũng biết, nhà mẹ tôi đã không còn ai, từ nhỏ tôi được nghĩa phụ nuôi lớn. Nghĩa phụ họ Dương, là hậu nhân của Dương Tái Hưng, thủ hạ của Nhạc Phi tướng quân. Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu đã qua đời, nghĩa huynh chưa kịp có con đã mất sớm. Nếu con nuôi của tôi cũng là họ Dương thì coi như là kéo dài hương khói cho họ Dương, cũng khiến cho tôi vơi đi một phần tiếc nuối, ý của các người thế nào?”- Niệm Từ liếc mắt nhìn trượng phu, hỏi vợ chồng Dương Dịch.
“Chuyện này cũng không sao. Vợ chồng chúng tôi đều là cô nhi, không hiểu những chuyện hương khói này. Về sau ngày lễ ngày tết thì cứ để cho đứa nhỏ hướng về Dương tiền bối dập đầu ba cái là được!” Dương Dịch sảng khoái đáp ứng.
“Còn tên thì sao?”- Mạc Sầu không quan tâm vấn đề họ của hài tử, chỉ quan tâm hắn sẽ gọi bằng cái gì.
“Dương Quá thì sao? Huynh cùng với Mạc Sầu đều có quá khứ của mình, bất kể là tốt hay xấu, đều giống như là lật sách vậy, quá khứ trôi qua thì mới có bắt đầu mới được!”- Niệm Từ đề nghị. Nếu bản thân mình không sinh ra Dương Quá, thì để cho con nuôi đảm nhận là được. Có điều mối tình Dương Long sẽ không thể có rồi, Tiểu Long Nữ danh chính ngôn thuận là sư bá của hắn, lại lớn hơn hắn mười mấy tuổi, Mạc Sầu sẽ không bao giờ để sư muội biến thành con dâu của mình.
“Dương Quá? Bay qua quá khứ, bắt đầu một lần nữa? Tên rất hay! Vậy cứ gọi là Dương Quá đi!”- Dương Dịch cùng Mạc Sầu cao hứng đồng ý.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Vân Nhi
Theo bọn nhỏ từng ngày lớn lên, cơ sở giáo dục của đảo Đào Hoa cũng càng lúc càng lớn. Bởi Mạt Mạt còn nhỏ, cần phải chăm sóc nhiều nên Niệm Từ không có kiêm nhiệm việc dạy dỗ bọn nhỏ, việc học toàn bộ giao cho các thầy giáo bên ngoài và mọi người trên đảo Đào Hoa.
Vỡ lòng về văn hóa thì họ mời một vị lão sư chuyên nghiệp, còn phương diện võ công thì có Hoàng Dược Sư tự mình chỉ đạo. Lão Ngoan Đồng cũng không có dấu diếm võ công của mình, đem toàn bộ võ công của Toàn Chân Giáo truyền cho bọn nhỏ. Những lúc ấy, hắn thay đổi không còn là bộ dạng già mà không kính vui chơi với bọn nhỏ nữa, mà mang bộ dáng nghiêm túc và đắc ý làm mẫu cho bọn nhỏ học.
Giống như năm đó dạy Niệm Từ vậy, ngoài thời gian học tập cố định, Hoàng Dược Sư còn đem những tài năng khác của mình như cầm kỳ thư họa, chiến lược chiến đấu, bói toán tinh tượng bắt đầu dạy dỗ cho bọn nhỏ. Mai Siêu Phong cũng góp phần trợ giúp, đảm nhiệm giảng giải kinh nghiệm giang hồ cho bọn nhỏ. Nàng xông xáo giang hồ nhiều năm, nhìn thấy trải qua mưa gió rất nhiều, nên có rất nhiều kinh nghiệm truyền kỳ để truyền đạt lại. Dương Dịch buôn bán lui tới cũng gặp gỡ nhiều người, trừ bỏ kiến thức buôn bán, khả năng nhìn người của hắn cũng rất giỏi, hắn đảm nhiệm việc dạy dỗ bọn nhỏ về cách nhìn nhận mọi người. Đây chính là đề nghị của Niệm Từ, mấy năm nữa bọn nhỏ sẽ muốn rời khỏi đảo đi ra ngoài tìm hiểu trải nghiệm, nàng không hy vọng lại thấy một Quách Tĩnh khờ khạo chân chất không có tâm cơ thứ hai trên đám nhỏ của mình.
Vừa học vừa chơi, vui vẻ tập luyện, một đám hài tử nhanh chóng lớn lên. Nháy mắt đã ba năm trôi qua, ngay cả Nhị tiểu thư Hoàng gia cũng đã học tập được nội công, đã tự mình tĩnh tọa luyện tập được. Tiểu Mã Câu tám tuổi lại càng lúc càng giống cha, thời điểm không cười thì nó chính là một Tiểu Đông Tà. Quách Mỹ Mi, nhờ có sự hết lòng điều dưỡng của ông bà ngoại, khỏe mạnh lớn lên, khuôn mặt tròn trịa hồng hào, đã sớm không còn nhìn thấy bộ dạng gầy yếu khi bé nữa. Bọn nhỏ của Mai Siêu Phong cũng thay đổi rất lớn, bộ dạng khỏe mạnh hoạt bát, trở thành trụ cột cho tình cảm của Mai Siêu Phong, tình mẫu tử phát huy khiến cho nàng giống như được trở lại thời kỳ thanh xuân.
Mấy năm nay trên đảo biến đổi không nhỏ, mấy anh em họ Dương làm ăn càng lúc càng lớn, là tinh anh buôn bán khắp bốn phương, thuận theo thời gian cũng đã kết hôn, trước sau đã trở thành phụ thân. Khiến cho người ta vui mừng nhất là Mạc Sầu, sau năm năm thành thân cũng đã có tin vui, Dương Dịch rốt cục cũng đã được làm cha rồi. Nghe được tin tức này, Niệm Từ mừng rỡ như điên, thậm chí so với người trong cuộc biểu hiện còn quá đáng hơn. Nỗi lo cho Mạc Sầu suốt năm năm nay của nàng rốt cục cũng có thể bỏ xuống.
"Thật tốt quá, Mạc Sầu. Ta thật sự là vui mừng cho muội!”- Niệm Từ chạy tới bên người Mạc Sầu nói.
“Nhị cô nương rốt cục cũng có thể yên tâm rồi.”- mấy năm nay vui vẻ bên mọi người rốt cục Mạc Sầu lãnh tình cũng đã có một tia hài hước.
“Mặc dù vợ chồng hai người còn trẻ tuổi, có thể cuộc sống hai người vui vẻ ổn định nhưng cũng chưa đủ. Ta lo lắng nội công muội luyện từ nhỏ trong Cổ Mộ có ảnh hưởng không tốt với cơ thể muội, khiến cho muội không dễ dàng mang hài tử, hiện tại cuối cùng ta cũng có thể bỏ xuống băn khoăn này rồi!”- Không biết có phải là do nguyên nhân này không, mà trong truyện Thần Điêu không có người nào trong phái Cổ Mộ từng sinh con, Tiểu Long Nữ 16 năm sau thành thân cùng Dương Quá không biết có con hay không, nhưng lúc Tiểu Long Nữ bị Doãn Trí Bình xâm hại cũng không hề bị mang thai, không biết là do Doãn đạo trưởng hữu tâm vô lực hay là võ công của phái Cổ Mộ gây nguy hại cơ thể, Băng thanh Ngọc khiết làm chết rét con cháu không nữa.
“Không thể nào? Võ công của chúng ta rất cao, ngay cả Vương Trùng Dương năm đó cũng không phải đối thủ của Tổ sư bà bà, tại sao lại có thể gây nguy hại cho thân thể chứ?”- Mạc Sầu chất vấn nói.
“Bất kể như thế nào, ta đề nghị muội trong thời gian mang thai không nên tập luyện nội công. Tình hình của ta với muội bất đồng, ta tu luyện là nội công của Toàn Chân Giáo, có tác dụng dưỡng thai, tăng tuổi thọ, điểm này sư phụ ta cũng khẳng định. Mà công phu của muội thì cấm kỵ giới tính, Lâm tiền bối võ công cao nhất lại chết sớm, võ công này đối với thân thể có gây hại hay không thật không thể biết trước được. Vì cẩn thận một chút, muội nghe lời ta một lần đi. Chờ sau khi hài tử ra đời sử dụng Dịch Cân Kinh thì hiệu quả cũng rất tốt!”- Niệm Từ giải thích nói.
“Được, cứ làm theo lời của tỷ đi. Thừa dịp lúc này hoạt động còn thoải mái, cũng không có khó chịu gì, ta muốn trở về Chung Nam sơn để thăm sư phụ. Thứ nhất là báo tin vui này cho người, thứ hai là mấy năm sau khi đứa nhỏ ra đời, ta sẽ không thể rời khỏi đảo được. Tỷ thấy sao?”- Mạc Sầu hỏi.
“Thân thể của muội chịu được đường dài sao? Nếu như thực không có trở ngại, thì tỷ tán thành muội trở về một chuyến, vừa đúng lúc có thể thăm hỏi sư phụ của muội. Ta sẽ đi an bài cho Dương Dịch trở về cùng muội, ta sẽ yên tâm hơn.”
Rất nhanh hai vợ chồng Dương thị đã khởi hành đi Chung Nam Sơn, trước khi đi Hoàng Dược Sư đã bào chế không ít thuốc dưỡng thai, để cho Mạc Sầu mang theo bên người. Lão Ngoan Đồng viết một lá thư, nhờ gửi về cho Toàn Chân Giáo. Một tháng sau hai người họ trở về, thân thể của Mạc Sầu rất tốt, không hề vì mang thai mà thấy mệt nhọc hay khó chịu gì, chẳng qua là tâm tình không được tốt.
“Nhị cô nương, muội cảm thấy suy đoán của tỷ có thể là đúng. Tình trạng sức khỏe của sư phụ không tốt, hôm sau lại kém hơn hôm trước. Nghe lời muội nói xong, sư phụ nhớ lại tình hình của sư tổ bà bà năm xưa cũng không khác biệt lắm. Võ công là của sư tổ bà bà nghĩ ra, sư tổ bà bà mất sớm lúc đó cứ nghĩ là do đau khổ vì tình nên hao tổn tinh thần, bây giờ nghĩ lại có lẽ là võ công này có sự nguy hại với thân thể. Sư phụ cũng dặn dò muội ngừng tập võ công, tiểu sư muội còn nhỏ, võ công vừa mới bắt đầu, có tiếp tục tập luyện hay không thì sư phụ muốn suy tính lại rồi mới quyết định”- nàng nói.
“Nếu như vậy thì tốt nhất là không luyện, cô gái tốt bị hành hạ biến thành lãnh đạm âm trầm, đối với cái gì cũng không cảm thấy hứng thú, thì còn có niềm vui sống gì nữa chứ? Theo ý của ta không bằng muội đem sư phụ cùng sư muội đón ra khỏi Cổ Mộ. Nếu như tiền bối không muốn tới đảo Đào Hoa, thì muội mua một căn nhà lớn để cho sư phụ muội có thể hưởng hạnh phúc tuổi già, không cần luyện võ công đó nữa. Nếu như sư muội của muội thật thích luyện võ công, thì hãy mang lên đảo, cùng những hài tử khác luyện tập võ công, có bạn cùng tuổi chơi chung thì nàng sẽ không bị buồn tủi. Muội thấy như thế nào?”- Niệm Từ nói. Nàng đối với việc Lâm Triều Anh lập nên phái Cổ Mộ rất không vừa lòng, bản thân mình thất tình xong rồi biến đổi, lại liên lụy tới cả người khác, phá hủy cuộc sống của Lý Mạc Sầu và Tiểu Long Nữ.
Hai đôi vợ chồng Hoàng Thị và Dương thị sau khi thương lượng xong đã quyết định, Mạc Sầu ngừng tập luyện võ công của phái Cổ Mộ, chờ sau khi sinh con sẽ chuyển sang học nội công của đảo Đào Hoa. Mà võ công của đảo Đào Hoa sau khi Hoàng Dược Sư tỉ mỉ nghiên cứu, phối hợp với tinh hoa của Cửu Âm Chân Kinh, đã có những sự phát triển nhảy vọt. Đạn Chỉ thần công cùng với Lan Hoa Phất Huyệt Thủ ngày càng hoàn mỹ, ngay cả Bích Ba Chưởng Pháp nhập môn cũng trở nên lợi hại. Trên cơ sở dưỡng thai cho Niệm Từ lúc trước, lần này Hoàng Dược Sư thay đổi một chút cho phù hợp với tình huống của Mạc Sầu, dùng dược liệu và đồ ăn để bổ dưỡng khí huyết, bảo đảm nhu cầu dinh dưỡng cho thai nhi và dưỡng sức cho người mẹ.
Trải qua mấy tháng được cả gia đình chiếu cố tỉ mỉ, thời khắc ra đời của hài tử cũng đã tới. Cuối mùa thu, khu lá thu rụng hết, hoa tàn, còn mưa phùn liên tục rơi thì cuối cùng con trai của Thiếu giáo chủ Minh Giáo sau mấy tiếng đồng hồ hành hạ mẫu thân cuối cùng cũng ra đời. Cùng với tin vui truyền ra thì Hoàng Dược Sư lại báo cho mọi người một tin xấu. Trải qua sự kiểm tra cẩn thận của hắn, thân thể của đứa nhỏ không chỉ yếu ớt hơn nhiều so với Hoàng Thiên Tầm lúc mới ra đời, mà ngay cả so sánh với những đứa trẻ khác cũng kém hơn nhiều, hơn nữa kinh mạch bẩm sinh không thông, không có cách nào tu luyện võ công, Dịch Cân Kinh căn bản là không thể thi triển trên người của đứa trẻ.
Nghe được tin này cả nhà không khỏi sửng sốt, tự nhiên cũng nghe ra được ý tứ trong đó, đứa nhỏ sống được cũng rất khó, nếu là ở trong nhà người thường thì khả năng chết non là rất lớn. Dương Dịch, vừa mới được làm phụ than, lên tiếng:
“Không thể luyện võ công cũng tốt, từ nhỏ tôi đã vì võ công mà chịu nhiều đau khổ, giờ tôi không muốn để cho con trai chịu tội nữa. Mấy năm này làm ăn kiếm được không ít tiền, cũng đã có thể để cho con trai tôi sống cuộc sống thoải mái rồi!”
“Đều tại thiếp không tốt, làm liên lụy tới con”- Mạc Sầu buồn rầu nhìn đứa trẻ đang say ngủ tự trách.
“Mạc Sầu, muội đừng nói như vậy. Trời cao nếu đã để cho đứa trẻ bình yên chào đời thì nhất định là có đạo lý của nó. Không thể luyện võ thì sao? Khắp thiên hạ này người không có võ công chiếm đa số, không phải họ vẫn sống rất tốt sao? Thân thể yếu thì như thế nào? Từ từ điều dưỡng là được mà. Ta không tin đảo Đào Hoa không thể chăm sóc được một hài tử!”- Niệm Từ giận dữ khuyên nhủ.
“Các người đừng vội buồn bã. Mới vừa rồi ta chẳng qua là nói ra tình trạng thật mà thôi. Niệm Từ nói rất đúng, các ngươi không tin đảo Đào Hoa, không tin y thuật của ta sao? Mặc dù không thể luyện thành tuyệt thế võ công, nhưng hai mươi năm sau ta đảm bảo chắc chắn nó trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, một văn trạng nguyên hạ bút thành văn!”- Hoàng Dược sư nói.
“Thật ra thì không luyện võ công cũng không sao, xem việc vợ chồng chúng ta gặp gỡ cũng có phải nhờ vào võ công đâu. Đừng lo lắng, tất cả có ta đây!”- Dương Dịch vỗ nhẹ lên tay Mạc Sầu, ôn nhu nói.
“Nhị cô nương, mạng của hai vợ chồng chúng ta cũng đều coi như là do cô cứu, đại ân này không thể nào báo đáp hết được. Những năm này mọi người ở chung một chỗ với nhau, vui vẻ hòa thuận như người thân trong nhà vậy. Hiện tại cô cũng đừng nên khách sáo, mẹ nuôi của con tôi đã định là cô rồi, mạng của hài tử cũng còn trông chờ cha nuôi của hắn cứu đây!”- Đợi Mạc Sầu ngừng khóc, Dương Dịch chuyển đề tài, buông lỏng nói.
Nếu như hài tử khỏe mạnh, thì suy nghĩ tới bối phận cùng thân phận của Hoàng Dược Sư, chắc Niệm Từ đã từ chối rồi, nhưng dưới tình cảnh này, Niệm Từ rất sung sướng nhận con nuôi.
“Được lắm, chờ hài tử đầy tháng, chúng ta nhất định sẽ tặng cho con nuôi một phần hậu lễ!”- Niệm Từ vui vẻ đáp ứng.
“Nhị cô nương, còn có một việc muốn làm phiền tỷ và đảo chủ.Ta muốn để cho hai người đặt tên cho hài tử. Thứ nhất là cảm tạ ân cứu mạng của tỷ với chúng ta, thứ hai là muốn mượn lấy phúc khí của hai người. tỷ thấy có được không?”- Bình tĩnh lại, Mạc Sầu thỉnh cầu.
“Dương Dịch, Mạc Sầu muốn lấy đi quyền đặt tên của huynh kìa!”- Niệm Từ đùa nói.
“Vợ chồng chúng ta một lòng, ý của Mạc Sầu là ý của ta. Cô cứ đặt tên đi”
“Ừ… ngươi muốn cho hài tử mang họ gì đây? Dương Dịch tên ngươi là dùng họ giả, còn họ thật thì sao?”- Niệm Từ hỏi.
“Cái này cũng không sao, lấy họ Dương là được rồi. Nghe nghĩa phụ nói, khi ta còn trong tã lót đã bị bỏ rơi, là do nghĩa phụ lấy họ Trình cho ta. Có điều, cuộc sống của Trình Dương không có được sự vui vẻ của Dương Dịch ngày nay”- hắn giải thích.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Thật ra thì lúc nãy, khi nhận hài tử làm con nuôi, tôi liền đã có một phần tư tâm, hi vọng hắn có thể mang họ Dương. Các ngươi cũng biết, nhà mẹ tôi đã không còn ai, từ nhỏ tôi được nghĩa phụ nuôi lớn. Nghĩa phụ họ Dương, là hậu nhân của Dương Tái Hưng, thủ hạ của Nhạc Phi tướng quân. Nghĩa phụ cùng nghĩa mẫu đã qua đời, nghĩa huynh chưa kịp có con đã mất sớm. Nếu con nuôi của tôi cũng là họ Dương thì coi như là kéo dài hương khói cho họ Dương, cũng khiến cho tôi vơi đi một phần tiếc nuối, ý của các người thế nào?”- Niệm Từ liếc mắt nhìn trượng phu, hỏi vợ chồng Dương Dịch.
“Chuyện này cũng không sao. Vợ chồng chúng tôi đều là cô nhi, không hiểu những chuyện hương khói này. Về sau ngày lễ ngày tết thì cứ để cho đứa nhỏ hướng về Dương tiền bối dập đầu ba cái là được!” Dương Dịch sảng khoái đáp ứng.
“Còn tên thì sao?”- Mạc Sầu không quan tâm vấn đề họ của hài tử, chỉ quan tâm hắn sẽ gọi bằng cái gì.
“Dương Quá thì sao? Huynh cùng với Mạc Sầu đều có quá khứ của mình, bất kể là tốt hay xấu, đều giống như là lật sách vậy, quá khứ trôi qua thì mới có bắt đầu mới được!”- Niệm Từ đề nghị. Nếu bản thân mình không sinh ra Dương Quá, thì để cho con nuôi đảm nhận là được. Có điều mối tình Dương Long sẽ không thể có rồi, Tiểu Long Nữ danh chính ngôn thuận là sư bá của hắn, lại lớn hơn hắn mười mấy tuổi, Mạc Sầu sẽ không bao giờ để sư muội biến thành con dâu của mình.
“Dương Quá? Bay qua quá khứ, bắt đầu một lần nữa? Tên rất hay! Vậy cứ gọi là Dương Quá đi!”- Dương Dịch cùng Mạc Sầu cao hứng đồng ý.