Trong phủ tướng quân.
Ánh mắt Triệu Quang nặng nề nhìn chằm chằm phong thư trước mặt, ba huynh đệ Triệu Nguyên Giáp cùng với Triệu Nghị đứng ở hai bên, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.
Sau nửa ngày, Triệu Quang thở dài nói. “Làm theo những gì trong thư viết đi.”
“Tổ phụ.” Triệu Nghị kinh ngạc. “Cho dù trước đó biểu muội nói đúng vài chuyện, nhưng lần này nếu như không phải thật, tội danh tự xuất binh này, Triệu gia cũng không thể gánh nổi.’’
“Ta tin tưởng đứa bé kia.’’ Từ lần trước Tưởng Nguyễn tới phủ tướng quân, sau khi biết rõ được mọi chuyện của Triệu Mi, tựa hồ trong vòng một đêm Triệu Quang đã già đi mười tuổi. Trước giờ tinh vẫn luôn khỏe mạnh thì nay đã có thêm phần suy sụp, dấu vết của năm tháng đã hiện rõ trên gương mặt ấy.
‘‘Yên tâm.’’ Triệu Nguyên Bình cười cười. “Chuyện này không chỉ liên quan đến chúng ta, thậm chí nó còn gọi cả đại chất tử đến, chung quy nó cũng không thể hại đại ca mình được. Triệu gia vốn là nhà tướng lĩnh, có chuyện bất ngờ phát sinh nên điều động sử dụng một bộ phận binh sĩ cũng không sao. Nếu không có chuyện gì xảy ra, có thể thoái thác vì tin nhầm lời của yêu tăng. Còn nếu có chuyện xảy ra, chính là cứu được bách tính một vùng, cho dù như thế nào cũng đều là kiếm lời mà không lỗ.”
Triệu Nguyên Bình thân là nam nhân khôn khéo nhất Triệu gia, bình thường đều suy nghĩ từ phương diện lợi và hại. Mặc dù giống như một thương nhân, nhưng từ trước đến nay chưa từng có ai nghi ngờ lời hắn. Hắn và Triệu Quang đã nói như thế, những người còn lại cũng bày tỏ không có ý kiến. Chuyện này đã được quyết định như vậy.
“Tối nay con điều binh đi đập Ba Xương, trước bình minh ngày mai, Bát hoàng tử nhất định sẽ phái người đóng giữ, không cần xung đột hay tranh cãi với bọn hắn, trong thời gian ngắn nhất giết hết toàn bộ.” Triệu Quang nói với Triệu Nguyên Giáp.
‘‘Như vậy có phải sẽ trực tiếp đối địch với Bát hoàng tử hay không?” Triệu Nguyên Giáp nhíu mày. “Trực tiếp kết oán, e rằng sẽ bất lợi đối với tương lai.” Cho tới nay, phủ tướng quân đều duy trì cục diện trung lập ở trong triều, vừa không tiếp nhận cũng không từ chối sự lấy lòng của các phe phái. Nhưng qua tối nay, ắt phải kết thù với Tuyên Ly, ngày sau gặp lại, sợ rằng sẽ là quang cảnh tàn sát khốc liệt, không biết sẽ có bao nhiêu thương vong.
“Chẳng lẽ chúng ta nhường, hắn sẽ bỏ qua cho phủ Tướng quân?’’ Triệu Quang hỏi lại. “Đi đi, hãy làm theo như trong thưviết.”
Mấy người Triệu Nguyên Giáp liếc nhau, ngay sau đó đáp lời rời khỏi thư phòng. Đợi sau khi mấy người rời đi, ánh mắt Triệu Quang lần nữa rơi vào trên bức thư. Trong thư, Tưởng Nguyên yêu cầu bọn hắn giết hết toàn bộ người của Bát hoàng tử một cách gọn gàng mà linh hoạt. Không để lại người sống, cũng không được cho bọn họ thừa cơ tìm kiếm viện binh bên ngoài. Tất nhiên hắn hiểu được vì sao Tưởng Nguyễn làm như thế, một khi để cho thuộc hạ của Tuyên Ly biết tình hình, điều động những người khác đến, Tuyên Ly ắt sẽ không để cho Triệu gia di dời dân chúng ở hạ lưu đập chứa nước đi nơi khác.
Mà lặng yên không một tiếng động giết chết người của Bát hoàng tử, nếu như ngày hôm sau đê đập thật sự sụp xuống, đại khái có thể nói những người kia bị nước cuốn đi, không có chứng cứ, Tuyên Ly chỉ có thể âm thầm chịu thiệt mà không dám lên tiếng. Triệu Quang thở dài, hắn khen ngợi tâm tư tinh tế của Tưởng Nguyễn, cũng kinh ngạc nàng quả quyết sát phạt như thế. Nhưng nàng còn nhỏ như vậy, lúc Triệu Ngọc Long cùng với Triệu Phi Chu bằng tuổi nàng, vẫn chỉ là một thiếu niên không biết mùi vị của ưu sầu lo lắng.Trên người nàng có quá nhiều điều bí ẩn, tất cả những thứ đó đều xa lạ đối với phủ tướng quân, nhưng mà hắn không có ý định ép buộc nàng. Nếu như có một ngày, Tưởng Nguyễn thật sự chấp nhận bọn họ là người thân, không cần hỏi nhiều, nàng cũng sẽ tự mình nói ra thôi. Chỉ là, không biết có ngày đó hay không.
Trong phủ tướng quân như thế, trong Tưởng phủ tự nhiên cũng là một phen quang cảnh khác.
Trên đường Tưởng Tín Chi trở về phủ thấy có bán bánh Phù Dung hấp, thuận tiện mua cho Tưởng Nguyễn vài cái. Lúc trước khi Triệu Mi vẫn còn, Tưởng Nguyễn thích ăn bánh Phù Dung hấp của hẻm Dương Liễu nhất. Vài năm đã trôi qua, con hẻm đó sớm đã thay đổi mấy lần, nhưng đôi vợ chồng bán bánh hấp kia vẫn còn, thấy hắn vẫn nhận ra được, còn cười hắn tại sao mấy năm nay không mang muội muội tới.
Tưởng Tín Chi nghĩ tới đây, lắc đầu cười, Tưởng Nguyễn nhận bánh hấp, để ở một bên, nhìn Tưởng Tín Chi, mỉm cười. “Đại ca, tối nay cẩn thận một chút.”
Tưởng Tín Chi mặc trường bào xanh đậm bên trên thêu cây tùng, nhìn vào lịch sự nho nhã, mà bên dưới bộ trường bào mềm mại kia, lại là quân trang vô cùng cứng rắn. Giờ Tý tối nay, sẽ có một cuộc tập kích. Mặc dù không phải đao to búa lớn như trên sa trường, nhưng cũng vẫn vô cùng hung hiểm. Hắn cười cười, sờ đầu Tưởng Nguyễn. “Biết rồi, đại ca ở trong lòng muội là hạng người không có năng lực gì hay sao?’’
Tưởng Nguyễn cũng nhẹ nhàng cười theo, ánh mắt nhìn Tưởng Tín Chi có chút ấm áp, nàng một tay chống cằm, hiếm khi nói năng có chút dí dỏm. “Đại ca ở trong lòng muội, vĩnh viễn là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.”
Sau khi Tưởng Tín Chi biết kế hoạch của nàng, không nói hai lời đã đồng ý ngay lập tức, thậm chí căn bản chưa từng hoài nghi ngày mai có phải thật sự sẽ có một trận mưa lớn hay không, cũng chưa từng nghi ngờ vì cái gì mà đập chứa nước lại sụp xuống. Tưởng Nguyễn vừa nói, hắn đã chấp nhận ngay. Kiếp này, có lẽ người duy nhất tin lời nàng nói một cách không nghi ngờ gì, nguyện ý vì lời nàng nói mà đi liều mạng, chỉ có Tưởng Tín Chi.
“Đại ca trộm lấy ấn tín của Quan tướng quân, cũng không cần điều động quá nhiều binh sĩ, chỉ cần một phần nhỏ là được.” Tưởng Nguyễn nói. “Chỉ là sau đó Quan tướng quân chắc chắn sẽ giận dữ, đại ca…có lẽ phải chịu một chút oan ức.”
Ở kiếp trước trong cung, thời điểm nàng gặp được hoàng đế rất ít, chỉ nghe Tuyên Ly nói hoàng đế trời sinh tính đa nghi. Tuy Triệu gia là công thần khai quốc, nhưng rốt cuộc vì thế lực quá lớn, từ sau khi hồi kinh nhiều năm về trước đã như vậy, mặc dù không giảm đi sự thân thuộc với vua, ai biết bên trong có mấy phần là thật lòng thật dạ. Nhưng Quan Lương Hàn lại không giống như vậy, thứ nhất hắn là người trú đóng lâu dài ở biên cương, không lui tới nhiều với thế lực trong kinh, thứ hai người này tính tình ngay thẳng, vì vậy hoàng đế lại vô cùng tin tưởng hắn.
Lần này sau khi thành công, chỉ có công lao của Triệu gia tất nhiên không đủ, còn cần kéo thêm Quan Lương Hàn, chỉ cần có sự chú ý của Quan Lương Hàn, lòng của hoàng đế ít nhiều cũng sẽ khoan dung hơn một ít. Huống chi, Tưởng Tín Chi ra mặt, đối với con đường làm quan ngày sau của huynh ấy cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Mọi người đều nói muốn từng bước một trèo lên trên, không thể nóng vội. Vốn Tưởng Tín Chi đã được thăng lên phó tướng, lại lập quân công, nếu như trong lúc trị thủy cứu được hơn một nghìn tính mạng của dân chúng dưới hạ lưu, tất nhiên sẽ lại thêm một phần ban thường. Cứ như vậy, một khi bước vào nơi trung tâm quyền lực cao nhất Đại Cẩm triều này, dĩ nhiên có thể đứng cao hơn so với người khác.
Tưởng Tín Chi vì nàng như vậy, nàng cũng đang lót đường cho Tưởng Tín Chi.
Mà con đường thứ nhất, chính là đạp lên xương máu của người trong phủ tể tướng để thăng chức.
Phủ Bát hoàng tử trong kinh.
Tuyên Ly ngồi ở trước bàn sách chậm rãi nâng chung trà lên uống một ngụm, Lý An nói chuyện với hắn nguyên cả một buổi chiều ở đây, mắt thấy ngày mai chính là ba ngày sau mà hòa thượng kia nói đến, mưa lại đang từ từ giảm nhỏ, dường như muốn ngừng.
Hắn chậm rãi giãn ra lông mày, sau cùng chiêu thức ấy của Ngũ hoàng tử không có tác dụng gì. Ngày mai trôi qua, đại thần ghi chép lần trị thủy này sẽ đem việc này báo với triều đình, danh vọng của hắn ở trong bách tính sẽ cao hơn, người ủng hộ trong triều cũng sẽ càng nhiều. Đến lúc đó hắn sẽ ném tên hòa thượng bị giam lỏng kia vào đại lao tra khảo một phen, nếu như có thể khai ra Ngũ hoàng tử, thì thật sự quá tốt rồi.
Chẳng qua, lời nói trước đây của Lý An lại vang lên bên tai hắn. “Điện hạ không thể xem thường đích trưởng nữ Tưởng gia, tâm tính nữ nhân này xảo trá, làm việc tàn nhẫn, nếu như buông lỏng, ngày sau tất sẽ thành họa lớn, nếu như có thể thu dùng, có lẽ sẽ là một sự giúp đỡ lớn.”
Đây là đang ám thị cái gì, hắn không thể biết được, trước mắt hiện lên một khuôn mặt mỉm cười nhàn nhạt. Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa chuyện gì cũng không làm được, cũng xứng với hai chữ “trợ lực”?
Tuyên Ly mỉm cười nói, chẳng biết tại sao, nhưng trong lòng mơ hồ có một sự bất an. Thuộc hạ tiến vào nói. “Điện hạ, đê đập bên kia đã kiểm tra rồi, không có gì không ổn. Đã phái binh sĩ trông coi, đều không có gì khác thường.”
Tuyên Ly phất tay. “Đi xuống đi.”
Hắn lệnh một nhóm binh sĩ đến gần đập chứa nước để đề phòng có người bị người tính toán, tuyệt đối không thể có một chút sai sót nào. Hồi lâu sau, hắn đè xuống sự khó chịu trong lòng, chậm rãi cười.
Chẳng qua cũng chỉ là một đám làm trò hề, cần gì phải phí nhiều tâm tư.
Mà ở trong một biệt viện yên tĩnh trong kinh, hoàn cảnh thanh tịnh, trước cửa có vài thị vệ giữ cửa, trong phòng hương trà lượn lờ, đối diện với cửa sổ, có một tăng nhân mặc hoàng bào đang ngồi tụng Kinh Phật.
Người này mắt mũi ôn hòa, gặp biến không kinh hoàng, tự có một phen khí độ của cao tăng. Lặng lặng lẽ lẽ, hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt chợt mở ra.
Trong đêm thị vệ gác cửa vẫn như trước không hề lười biếng, màn đêm đã tới, nhìn không quá rõ bên ngoài, đọng ở dưới chiếc đèn lồng lập lòe chiếu rọi dưới mái hiên, có những hạt mưa vô cùng nhỏ nghiêng nghiêng bay trong gió, gần như sắp biến mất.
Mưa dường như muốn ngừng.
Tuệ Giác lặng lẽ nhìn, chậm rãi mở ra hai tay nắm chặt Phật châu, trong lòng bàn tay đã nhễ nhại mồ hôi.
Một khi qua tối nay, nếu như mưa lớn không tới đúng hạn, thứ chờ đợi hắn sẽ là điều gì, Tuệ Giác so với bất kỳ ai khác đều rõ hơn.
Mấy ngày nay, thỉnh thoảng có người đi vào nói chuyện cùng hắn, giọng nói mặc dù ôn hòa, nhưng trong lúc vô hình ngôn ngữ lại mang theo uy hiếp và chèn ép, hắn chỉ có thể làm như không biết mà bỏ qua. Những người kia cũng không khó xử cho hắn.
Tuyên Ly người này chú trọng thanh danh, trước ngày mai, hắn đều sẽ lấy lễ đón tiếp Tuệ Giác, ngày mai trời sáng, Tuệ Giác sẽ trở thành yêu tăng nhiễu loạn nhân tâm, xử phạt như thế nào cũng đều sẽ không quá đáng.
Tuệ Giác hơi nheo mắt lại, nếu như bây giờ hắn thay đổi, khó tránh khỏi người sau lưng Tưởng Nguyễn sẽ lấy con hắn trút căm phẫn.
Hắn lần nữa nhắm mắt lại, chậm rãi, chậm rãi mà yên lặng niệm kinh.