Vào mùa Xuân, hoa Mơ nở đầy cành, trên bàn đá dưới tán cây xanh có một chén trà thơm mát và bánh phù dung hình con bươm bướm tinh xảo đẹp đẽ như một viên ngọc quý. Gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa đầy màu sắc lũ lượt rơi rụng tạo thành một cơn mưa hoa rơi xuống trên một người dưới tàng cây.
Tông miếu hoàng gia, người nọ mặc một bộ y phục màu xanh đen, hơi cúi đầu quan sát quân cờ trên bàn, một tay cầm cờ đen, một tay cầm cờ trắng, đang đánh cờ một mình. Bởi vì cúi đầu nên không nhìn rõ được dung mạo, chỉ có thể nhìn thấy dáng người mềm mại thướt tha trong bộ y phục đơn giản không họa tiết, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài thon thả, ngực cũng đã nảy nở có da có thịt. Nhìn từ xa đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui khiến người ta nao lòng.
Một thiếu nữ ăn mặc như nha hoàn đang từ xa chạy tới, nụ cười ngọt ngào đáng yêu, vừa chạy vừa gọi. “Tiểu thư, tiểu thư.”
Thiếu nữ y phục xanh đen khẽ nhích lông mày, hai nha hoàn lớn tuổi hơn một chút đứng hai bên trừng mắt nhìn thiếu nữ kia chạy tới. “Lộ Châu, tại sao ngươi vẫn cứ lỗ mãng như vậy, nhỏ giọng chút, đừng quấy rầy tiểu thư đánh cờ.”
Lộ Châu thè lưỡi. So mới tiểu cô nương ngây thơ khờ khạo ba năm trước, hiện tại nàng cũng đã trưởng thành hơn một chút, càng ngày càng thông minh lanh lợi. Nàng bước chậm lại, đi đến bên cạnh thiếu nữ y phục xanh đen. “Chỉ vì nô tỳ vui mừng quá, mọi thứ đã được thu dọn sắp xếp xong rồi, Thái hậu nương nương cũng đã nói sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành.”
Thiếu nữ y phục xanh đen vừa đặt quân cờ cuối cùng xuống, ngẩng mặt lên, lộ ra một dung nhan tuyệt đẹp mà thế gian này khó có thể thấy được. Ngay cả khi mặc y phục giản đơn ba năm ở Tông miếu, cũng có một vẻ diễm lệ không thể ngăn được. Khuôn mặt ngây thơ ngày xưa giờ đã gầy hơn, trông càng thêm chững chạc. Một đôi mắt trong trẻo ẩm ướt, vừa giống như dòng suối chảy, lại trong suốt như viên ngọc hổ phách. Môi đỏ răng trắng, tóc búi cao lỏng lẻo tạo ra một cảm giác lười biếng nhưng mê hoặc.
Liên Kiều đang hầu hạ bên cạnh cũng ngẩn ngơ theo, tiểu thư nhà mình vốn dĩ sinh ra đã xinh đẹp. Mấy năm nay càng trưởng thành lại càng xinh đẹp hơn đến không thể tưởng tượng nỗi, mà ngay cả những nha hoàn thân cận như bọn họ đôi khi cũng sẽ nhìn đến thất thần. Không biết khi trở về kinh thành sẽ gây ra náo động đến mức nào. Nghĩ như thế, trong lòng lại thấy có chút bất an, sắc đẹp quá mức cũng không phải là chuyện tốt, đặc biệt là không có khả năng tự bảo vệ mình. Nhưng trước mắt được Ý Đức Thái hậu che chở, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đã ba năm rồi.”
Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy. Suốt ba năm qua, mỗi ngày nàng đều đi theo Thái hậu ăn chay, ngồi thiền niệm kinh trong Tông miếu. Mỗi ngày làm bạn bên người Thái hậu, bởi vì tính kiên nhẫn của nàng rất cao nên sẽ không nóng nảy giống những thiếu nữ bình thường khác khi nghe đại sư niệm kinh, điều này khiến Ý Đức Thái hậu rất ưa thích. Trong ba năm qua, nàng từng chút một xâm nhập vào cuộc sống hằng ngày của Ý Đức Thái hậu, dần dần lấy lòng bà, chậm rãi để Ý Đức Thái hậu chấp nhận việc nàng không phải là Nguyên Dung Công chúa, nhưng cũng khiến Ý Đức Thái hậu có loại cảm giác như đối xử với con gái của mình.
Cho nên trời không phụ lòng người, mười ngày trước, Ý Đức Thái hậu đích thân chủ trì lễ cập kê của nàng. Lại cho người đưa tin trở về kinh thành thỉnh phong danh phận Quận chúa cho nàng. Được Hoàng đế chấp nhận, ban tên Hoằng An Quận chúa.
Ngày mai khởi hành về kinh thành, sau khi trở lại hoàng cung, tất cả mọi người sẽ biết đến vị Quận chúa mới của Đại Cẩm triều. Thân phận của nàng sẽ không còn giống với ngày xưa.Mấy năm qua được Ý Đức Thái hậu nuôi dưỡng bên người, nàng cũng chưa bao giờ cố ý dò hỏi tin tức bên ngoài. Tưởng gia cũng chưa từng gửi thư đến. Đôi khi Ý Đức Thái hậu nhận được tin tức mới về chiến trường giữa Thiên Tấn quốc với Đại Cẩm triều, cũng sẽ gọi nàng tới cùng nghe một chút. Điều đáng mừng chính là trong ba năm qua, Tưởng Tín Chi đã nhiều lần phá được thế cục của trận chiến, lập được công lao, kề vai chiến đấu cùng với Quan Lương Hàn, thậm chí anh dũng không thua gì Quan Lương Hàn. Ngoài ra mỗi lần quân địch tập kích bất ngờ đều luôn có thể đoán được và chủ động tấn công trước. Vì vậy Tưởng Tín Chi còn được vinh danh là chiến thần của Đại Cẩm triều.
Sau đó chiến sự vẫn chưa hoàn toàn bình định, nên tạm thời Tưởng Tín Chi không thể trở về kinh thành. Vì thế danh tiếng này càng ngày càng được lưu truyền rộng rãi và dần trở thành một truyền kỳ trong lòng dân chúng.
Ý Đức Thái hậu nằm trên giường, cười nhẹ. “Nguyễn nha đầu, con có một người ca ca rất tài giỏi.”
Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu, trong lòng dần nổi lên một niềm tự hào.
Ba năm qua, cuộc sống của nàng chỉ đơn giản là ngồi thiền niệm kinh trong Tông miếu, hoàn toàn không biết gì đối với những chuyện xảy ra bên ngoài. Trong mắt Ý Đức Thái Hậu, nàng cũng giống như các thiếu nữ khuê các bình thường khác. Chỉ là Tưởng Nguyễn biết rằng những hận thù đó chưa bao giờ thực sự được xóa bỏ khỏi trái tim nàng. Nàng quỳ gối trước mặt Phật tổ với vẻ mặt thành kính nhưng trong lòng vẫn thầm nguyền rủa. Nàng mỉm cười hiền lành với tiểu ni cô quét dọn, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ cách từng bước từng bước tiêu diệt toàn bộ những kẻ kia. Mỗi đêm nàng dựa vào đầu giường, những cảnh tượng ở kiếp trước lại hiện lên trước mắt, trong lòng càng phẫn nộ thì vẻ mặt càng ôn hòa.
Nàng là ác ma ngay dưới chân Phật tổ, vậy thì sao?
Hành trình trở về kinh thành sắp khởi hành, không biết những kẻ kia đã sẵn sàng xuống địa ngục chưa?
Tưởng Nguyễn cười nhạt một tiếng, nhìn bàn cờ phía dưới cây Mơ. Quân cờ trắng và đen đã được đánh xuống hết, nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng đã hình thành thế cờ bao vây. Quân cờ trắng không còn đường lui, quân cờ đen đang từng bước giết chóc.
Nàng phất nhẹ tay áo rộng thùng thình qua bàn cờ, những quân cờ đều lăn lộn không còn thấy được kết cục thắng thua.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
……
Vào năm thứ mười một Tuyên Đức, Ý Đức Thái Hậu trở về kinh thành.
Một ngày nọ kinh thành bỗng trở nên náo nhiệt, rất nhiều người trong quán trà và tửu lâu đều đang nghị luận về chuyện hôm nay Ý Đức Thái hậu đã trở về sau khi rời kinh vào ba năm trước. Nghe nói Hoàng đế dẫn theo văn võ bá quan đã cùng đi nghênh đón, sự long trọng này trước đây chưa từng có. Dân chúng bình thường đều không có cơ hội chứng kiến, nhưng trong lòng cũng tưởng tượng đôi chút, đến mức cảm thấy kích động tựa như mình đã tận mắt thấy được cảnh tượng đó.
Đúng lúc hôm đó gặp được thời tiết tốt, mùa Xuân đến sớm hơn so với những năm trước. Buổi sáng mặt trời đã rạng rỡ như biết hôm nay là ngày trọng đại, trời còn xán lạn hơn cả hôm qua.
Bên trong Tưởng phủ, Hạ Nghiên đang dịu dàng sửa sang lại quan phục cho Tưởng Quyền. Bà ta cười nói. “Hôm nay thiếp đã sai phòng bếp nhỏ làm gà quế hoa mà lão gia thích.”
Tưởng Quyền khẽ nhíu mày. “Nàng không cần làm những chuyện vụn vặt này, cứ giao cho hạ nhân là được rồi.” Ánh mắt của hắn nhìn xuống bụng Hạ Nghiên. “Nàng đang mang thai nên nuôi dưỡng thân mình mới là điều quan trọng nhất.”
Một chút vui mừng thoáng qua trên mặt Hạ Nghiên. “Nói mới nhớ, mấy ngày nay thiếp không sắp xếp thông phòng cho lão gia, Lâm Lang bên cạnh thiếp vừa khéo léo lại ngoan ngoãn…”
“Không cần,” Tưởng Quyền khoát tay áo. “Còn có Hồng Anh, nếu để người khác biết còn ra thể thống gì nữa. Ta đi trước, hôm nay bệ hạ có chỉ dụ, không thể đến trễ.” Dứt lời đã tự mình cài nút hai cúc áo trên cùng của cổ áo rồi vội vàng đi ra ngoài.
Sau khi Tưởng Quyền rời đi, nụ cười trên mặt Hạ Nghiên liền biến mất. Vốn cho rằng mang thai là chuyện tốt, kết quả lại tạo cơ hội cho hồ ly Hồng Anh kia lợi dụng. Đã lâu rồi Tưởng Quyền không vào viện của bà, chuyện gì cũng giao cho Hồng Anh làm. Bây giờ bà muốn nhét Lâm Lang vào cũng không được.
Bà như người mất hồn ngồi xuống, Lý ma ma bên cạnh thấy vậy, vội vàng đưa qua một tách mật ong táo đỏ. “Phu nhân đừng giận lão gia, cẩn thận làm tổn thương tiểu thiếu gia trong bụng.”
“Ma ma, không phải ta tùy hứng,” Trong mắt Hạ Nghiên lóe lên vẻ đau thương. “Hắn chỉ biết hôm nay là ngày Thái hậu trở lại hoàng cung, lại không biết hôm nay cũng là ngày Tố nhi trở về phủ. Tố nhi đã sống trong cái miếu nhỏ đó ba năm, ta cũng đã không gặp con gái của mình ba năm rồi. Nhưng ngươi xem, hôm nay hắn cũng chưa từng hỏi một câu, trong lòng hắn còn nhớ đến Tố nhi sao?”
Giọng nói Hạ Nghiên ai oán như thế, Lý má má vội vàng nói. “Phu nhân đừng nói những lời này, nếu bị vị nào đó nghe được, e rằng lại sẽ mách lẻo trước mặt lão gia.”
“Vị nào đó” đương nhiên là ám chỉ ngũ di nương Hồng Anh. Mấy năm nay địa vị của Hồng Anh ở Tưởng phủ càng ngày càng vững vàng, gần như đến mức có địa vị ngang bằng với Hạ Nghiên. Mặc dù Lý ma ma nói như vậy, nhưng mà giờ phút này Hạ Nghiên đang bực bội thì làm sao có thể nghe lọt tai, chỉ tức giận nói. “Hừ, chẳng qua chỉ là kỹ nữ đi ra từ thanh lâu, còn bày đặt bắt chước bộ dáng thanh cao, chẳng phải đều phải dựa vào mấy cái mánh khóe thấp kém quyến rũ nam nhân hay sao, có gì vẻ vang đâu!”
Nếu có người đi qua đúng lúc này nhất định sẽ rất ngạc nhiên. Từ trước đến nay Hạ Nghiên luôn được biết đến là tài nữ ở kinh thành, bây giờ trong miệng lại toàn phát ra những lời nói thô lỗ, quả thật rất giống một người phụ nữ đanh đá ở thôn quê.
Lý ma ma thấy Hạ Nghiên như thế, vội vàng an ủi. “Phu nhân cần gì phải so đo với kẻ như vậy, dù được sủng ái đến đâu cũng không thể sinh con, đến lúc đó không phải là tùy ý để phu nhân xử lý hay sao? Nam nhân luôn thích mới mẻ, lão gia chỉ là nhất thời bị hồ ly kia mê hoặc mà thôi. Đợi đến lúc tuổi già trở nên xấu xí, lại không có con bên cạnh sẽ không có kết cục tốt đẹp. Chờ phu nhân sinh tiểu thiếu gia cho lão gia, lão gia sẽ biết chỉ có phu nhân là thật lòng quan tâm người. Phu nhân có tiểu thiếu gia bên cạnh thì còn sợ gì nữa.”
Hạ Nghiên từ từ bình tĩnh trở lại, thở dài. “Ngươi nói đúng, ả chỉ là một con gà không đẻ trứng được, không đáng phải sợ. Hiện tại Siêu nhi đã dần có chuyển biến tốt hơn, ngày sau nó cũng có thể giúp đỡ đệ đệ một ít.”
Hiện tại Tưởng Siêu đang làm quản lý các cửa hàng trong kinh thành cho Tuyên Ly, công việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ tuyệt đối cũng không nhỏ. Mấy năm qua Tưởng Siêu vất vả làm việc, mọi việc đều hoàn thành tốt nên được Tuyên Ly đánh giá cao. Trước đây Tưởng Quyền thất vọng đối với Tưởng Siêu thì ba năm qua cũng dần dần có chút thay đổi cách nhìn về đứa con trai này.
Nếu nói điều mà Hạ Nghiên lo lắng nhất vẫn là Tưởng Tố Tố. Cho tới bây giờ Tưởng Tố Tố đều không hề trả lời thư của bà mà chỉ sai người nhắn lại rất ngắn gọn nói rằng nó vẫn khỏe. Thậm chí nó cũng không muốn gặp Hạ Nghiên. Hết thời hạn ba năm, hôm nay là ngày Tưởng Tố Tố trở về, trong lòng Hạ Nghiên rất vui mừng nhưng không ngờ lại bị Tưởng Quyền giội một gáo nước lạnh như thế, vì vậy mới có chút mất kiểm soát.
Bà nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, sau ba tháng thì thai nhi rất ổn định, đại phu đến khám nói rằng rất có thể là bào thai nam. Nếu thật sự là con trai, có nghĩa là bà đã chiếm được ưu thế khi đối đầu với Hồng Anh. Hạ Nghiên cúi đầu nhìn bụng có chút nhô lên của mình, nói. “Con trai của nương, con nhất định phải bình an.”