Lại nói đến Thái tử sau khi có được bức chữ đó, đầu tiên Khôn Ninh cung nói chuyện với hoàng hậu một lúc, sau đó mới trở về Đông Cung. Hắn mở ra bức giấy chữ của Tưởng Nguyễn, càng xem càng cảm thấy chữ viết vô cùng đẹp, nhưng lại không nghĩ ra nên treo ở chỗ nào. Nếu nói như treo lên trên tường, lại có vẻ có chút biến nhỏ thành lớn, nhưng nếu như xử lý qua loa, thật sự là rất đáng tiếc.
Đúng lúc này bên ngoài có một người đi tới, áo xanh thắt lưng ngọc, áo bào lay động theo gió, nét mặt kiêu ngạo, hai đầu lông mày lại mơ hồ hiện lên vẻ sự cô độc. Thái tử vừa nhìn thấy người này, mắt sáng lên, hô lớn lên. “Thái phó.’’
Người này chính là Liễu Mẫn, mặc dù hắn thân là Thái phó, nhưng thực tế bình thường cũng chia sẻ một ít chính sự với hoàng đế. Chỉ là trên danh nghĩa việc học của Thái tử vẫn cần hắn chỉ dạy, nhưng người học trò này quá ngang bướng cố chấp, đối với sách vở lại gần như là trở tay liền vứt, Liễu Mẫn cũng không biết phải làm sao. Hôm nay khó có dịp Thái tử nhiệt tình gọi hắn như vậy, Liễu Mẫn nhíu nhíu mày, vẫn đi qua, hỏi. “Điện hạ.”
Thái tử cảm thấy mình tìm được một bức chữ đẹp như vậy, tất nhiên muốn để cho quan trạng nguyên của Đại Cẩm này nhìn một chút, liền nói. “Bổn cung hôm nay có được một bức chữ rất đẹp, muốn mời Thái phó xem.”
Liễu Mẫn thở dài trong lòng, chỉ nghĩ rằng Thái tử lại đang trêu đùa hắn. Lần trước cũng nói có bức chữ tốt, không ngờ rằng mở ra lại là một bức xuân cung đồ, trực tiếp khiến cho vị trạng nguyên chính trực như hắn bỏ chạy ngay lập tức.
Bức chữ kia từ từ mở ra, còn chưa thấy rõ liền ngửi thấy một hương thơm thấm vào tận tâm gan, đây chính là mực hoa đào thượng hạng. Đồn rằng quân tử thích hoa đào, mực hoa đào này được rất nhiều người tự xưng là người có phẩm chất thanh cao yêu thích. Đợi tới lúc Liễu Mẫn nhìn rõ bút tích trên đó, liền giống như bị sét đánh, cả người đơ ra tại chỗ.
Nét bút kia vô cùng uyển chuyển, như rồng bay phượng múa, trong sự sắc bén lại mang theo ánh sáng nhàn nhạt. Đó là nét bút mà Liễu Mẫn vô cùng quen thuộc, dường như mỗi ngày đều lật xem. Chữ viết kia Liễu Mẫn cả đời cũng sẽ không quên, là chủ nhân của bức thư đã giúp hắn đạt được hạng nhất vào ba năm trước, là người thần bí kia.
Trên thực tế, từ sau khi hắn trở thành trạng nguyên, người nọ hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của Liễu Mẫn, giống như người này chưa từng tồn tại. Liễu Mẫn từ khi tiến vào triều đình đến nay, có được sự tín nhiệm sâu sắc của Đế vương, vô số người muốn lôi kéo hắn, cũng có vô số người muốn hãm hại hắn. Thế đạo trắng đen lẫn lộn như thế, có đôi khi hắn cũng vô cùng mờ mịt, lúc này, Liễu Mẫn từng vô số lần nhớ đến người thần bí kia. Người nọ nhìn nhận vô cùng thấu đáo, lại dường như có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, xứng đáng với hai chữ “tri kỷ”. Đời người trôi qua vội vàng, tri kỷ khó cầu, có đôi khi Liễu Mẫn sẽ cảm thấy, người thần bí cùng với tri kỷ, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng của hắn mà thôi. Mà hôm nay, chữ viết kia lại một lần nữa xuất hiện trước mắt hắn, Liễu Mẫn nhất thời ngơ ra một chỗ, không dám tin vào hai mắt mình.
Thái tử thấy Liễu Mẫn ngẩn người, phất phất tay trước mặt hắn nói. ‘‘Thái phó, Thái phó?”
Liễu mẫn phục hồi lại tinh thần, cũng không nhịn được nữa, nắm chặt lấy tay Thái tử, vội vàng hỏi. “Điện hạ, chữ này rốt cuộc có được từ chỗ nào, là do người nào viết ra?”
Liễu Mẫn là Thái phó của Thái tử, Thái tử quen biết Liễu Mẫn lâu như vậy nhưng chưa từng có lúc nào thấy hắn không khống chế được bản thân như giờ, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Lập tức đáp lại. “Thái phó sao lại kích động như thế? Chẳng lẽ lại có liên quan gì đến chữ viết này?”Liễu Mẫn trong lòng hơi động, tất nhiên hiểu rằng không thể bị Thái tử nhìn ra manh mối, liền vờ làm ra vẻ hổ thẹn, nói. “Thần thấy nét bút này rất có khí phách, thật sự hơi kinh ngạc, chữ này có thể xứng với hai chữ “phong lưu”, thần là kẻ mê chữ, vừa rồi có chút thất lễ, mong điện hạ trách phạt.”
Thái tử nghĩ nghĩ, liền cũng trở nên thoải mái. Những người đọc sách từ trước đến nay đều luôn nói những chuyện có vẻ siêu phàm, Liễu Mẫn thân là trạng nguyên, ngày thường gặp được chữ đẹp đều vô cùng kích động, hôm nay thấy bức chữ đẹp như vậy thất lễ cũng là chuyện có thể hiểu được. Thái tử lập tức tin vào những lời Liễu Mẫn nói, cười nói. “Tính tình của Liễu Thái phó cũng thật là.”
Cũng đừng trách Thái tử lại dễ dàng tin vào lời nói của Liễu Mẫn, Liễu Mẫn bình thường ở trong triều đều được nhận xét rất tốt, bản chất bên trong là một người chính trực, từ trước đến nay chưa từng làm chuyện gì xấu xa. Gặp phải một người cao ngạo lại trong sạch như vậy, Thái tử cũng không còn gì để nói, tất nhiên cũng không có gì để nghi ngờ.
Liễu Mẫn nhìn thấy Thái tử đã tin tưởng hắn, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên hắn nói dối, sau lưng cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Nhưng mà lòng hiếu kỳ đối với bức chữ vẫn chiến thắng sự sợ hãi, thử dò xét hỏi. “Điện hạ, nét chữ này đến cùng là do người nào viết ra?”
Thái tử cười lớn nói. “Thái phó cảm thấy người nào có thể viết ra được chữ này?”
Liễu Mẫn có chút suy nghĩ. “Nét bút phong lưu tiêu sái, lại thẳng thắn vô tư, bên trong bao hàm sự sắc bén, đoán rằng là. chữ viết của quân tử chân chính.” Thật ra những lời này có chút lệch đi, nét chữ này nhìn vào mượt mà, lại ẩn chứa sự sắc bén, lập luận sắc sảo, không giống như người thẳng thắn vô tư, trái lại có chút cảm giác phức tạp thần bí. Chỉ là Thái tử tất nhiên không nhìn ra được gì, Liễu Mẫn cũng sẽ không nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Thái tử lắc đầu nói. “Thái phó lần này lại nói sai rồi, chữ này lại không phải do quân tử gì viết ra, mà là do nữ tử viết ra.”
Liễu Mẫn sững sờ. “Nữ tử?” Người nọ lại không phải là nam tử? Mà lại là nữ tử?
“Đúng vậy.’’ Thái tử vỗ vai hắn một cái. “Thái phó nhất định không thể tưởng tượng được người đó là ai, chính là người được Hoàng tổ mẫu cực kỳ yêu thương, vừa mới hồi kinh năm nay. Quận chúa Hoằng An.”
Lời này vừa nói ra, giống như trời long đất lở, Thái tử không biết lời nói của mình đã mang đến chấn động lớn thế nào đối với Liễu Mẫn. Quận chúa Hoằng An. Tưởng Nguyễn, Liễu Mẫn tất nhiên biết. Ngày đó hôm Thái hậu hồi kinh, thiếu nữ một thân áo đỏ, xinh đẹp khuynh thành, dung nhan tuyệt sắc, phong thái trời ban. Liễu Mẫn cũng nhớ được khung cảnh đó, trên thực tế, đó cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tưởng Nguyễn, ba năm trước ở trên cung yến, hắn cũng từng nhìn thấy Tưởng Nguyễn đứng bên trong sảnh, sống lưng thẳng tắp không kiêu ngạo không siểm nịnh từ chối lời tứ hôn của Trần Quý phi. Khi hắn trở thành Tân trạng nguyên, đường làm quan rộng mở, đã từng nghe qua thân thế bi thảm của đích nữ Tưởng gia. Nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng, nữ tử kia, chính là người thần bí được hắn xem là tri kỷ!
Vậy mà lại là nàng, là nàng!
Liễu Mẫn không thể nói rõ trong lòng hắn đến cùng là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy có chút chua chát, lại cảm thấy khiếp sợ. Người bụng đầy kinh luân, có suy nghĩ thấu hiểu mình vậy mà lại là nữ tử, lại cách hắn gần như thế.
Thái tử trêu chọc nói. “Thái phó đây là có vẻ mặt gì? Chẳng lẽ là bị bức chữ của Quận chúa Hoằng An làm cảm phục, Bổn cung vẫn luôn nghĩ, trên đời này nữ tử như thế nào mới có thể khiến Thái phó rung động. Hiện giờ xem ra, chỉ cần chữ viết đẹp thì đều có thể lọt vào mắt của Thái phó. Thái phó hẳn là cũng có lòng cảm mến đối với Quận chúa Hoằng An, chỉ bằng bổn cung nói với mẫu hậu một câu, tứ hôn cho các ngươi được không?”
Nếu như là ngày thường, Liễu Mẫn tất nhiên sẽ tức giận đối với những lời nói đùa cợt này của Thái tử. Nhưng hôm nay sự chấn động đã vượt trên mọi cảm giác khác, hắn lại cũng không có tâm tư đi phân biệt ý trong lời nói của Thái tử nữa, chỉ một lòng đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Thấy Liễu Mẫn như thế, Thái tử chỉ xem như là người mê chữ gặp được bức chữ quý giá bất giác muốn xem nhiều hơn mấy lần mà thôi, liền nói. “Được rồi, Bổn cung cũng không nói với ngươi nữa. Nếu như Thái phó đã là thầy của bổn cung, bổn cung cũng có ý tốt nhắc nhở ngươi một câu. Khi để ý Quận chúa Hoằng An, tốt nhất nên sớm ra tay, những huynh đệ của Bổn cung, tất cả đều là nhìn chằm chằm vào Hoằng An Quận chúa đấy. Bức chữ này Thái phó đã thích như vậy, bổn cung liền thuận nước đẩy thuyền, tặng nó cho ngươi.’’ Dứt lời, ném lên người Liễu Mẫn đang ngẩn ra, cười lớn bước ra ngoài.
Tưởng Nguyễn trở về cung Từ Ninh, xem sách một hồi, cảm thấy có chút mệt mỏi, Thiên Trúc ở chỗ Dương cô cô, Tưởng Nguyễn mang theo Lộ Châu chuẩn bị đến ngự hoa viên đi dạo một vòng, mới vừa bước tới chỗ vườn hoa, liền nghe được một âm thanh có chút kích động. “Quận chúa Hoằng An xin dừng bước!”
Tưởng Nguyễn khẽ giật mình, quay đầu lại, cách đố không xa, một nam tử trẻ tuổi mặc một thân áo xanh, sạch sẽ cao ngạo, nếu nói hắn là nhân vật quan trọng gần đây trong triều đình, không bằng nói hắn nhìn vào giống như một người đọc sách bình thường vậy.
Liễu Mẫn thấy nàng quay đầu lại, trong mắt lướt qua một chút khác thường, đi về phía trước vài bước, lại tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của người đọc sách, bảo trì một khoảng cách an toàn với Tưởng Nguyễn. Hắn nhìn vào Tưởng Nguyễn, nói. “Xưa kia nghe nói thánh nhân lấy lễ trị quốc, quốc thịnh, sau này thánh nhân mất đi, quốc suy. Là do lấy lễ trị quốc làm chính đạo. Nhưng, lại có người viết. Lễ tuy tốt, nhưng lại không thể quản thúc được dân chúng, chỉ có quốc pháp, thiên hạ làm theo, mới có thể thái bình thịnh thế. Ta chỉ là kẻ ngu si, trăm mối khó giải, chỉ có thể dựa hết vào cách nhìn của Quân vương.”
Lời này chính là lúc bức thư đầu tiên của người thần bí xuất hiện, vấn đề đầu tiên, cũng chính là một câu hỏi nhìn có vẻ tùy ý đưa ra đó, cải biến vận mệnh cả đời của Liễu Mẫn.
Tưởng Nguyễn cười nhạt một tiếng, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt. Hắn quả nhiên giống như kiếp trước trở thành quan nhất phẩm, trở thanh tâm phúc trước mặt hoàng thượng, chỉ là ở kiếp này, thiếu đi những thị phi gập ghềnh bên trong, một đường bằng phẳng bước đi.
Đường đều là do người đi mà có, Liễu Mẫn làm người chính trực, lại có thực học, dưới trướng đế vương nhiều nhất là người có tài. Nàng đáp lễ lại, khách khí lại có chút xa cách nói. “Liễu Thái phó, vấn đề này, ngươi hình như hỏi sai người rồi.”
Liễu Mẫn nhìn chằm chằm nữ tử cười nhạt ở trước mặt, kể từ sau khi biết người nọ là nữ tử, trong lòng hắn lập tức trở nên vô cùng phức tạp. Chính là giờ phút này, biểu tình của Tưởng Nguyễn không có vẻ gì là khó hiểu, chỉ có sự thong dong thoải mái, tuy là không một tiếng động từ chối trả lời câu hỏi của hắn, nhưng Liễu Mẫn biết, là nàng, người đó chính là Tưởng Nguyễn không sai.
Hắn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tưởng Nguyễn, ví dụ như lúc trước nàng làm sao biết được đề bài của Điện Thí, lại tại sao muốn giúp hắn? Sau đó tại sao lại biến trước trước mắt mình, nếu không phải hôm nay trong lúc vô tình Thái tử đưa ra bức chữ kia, hắn nói không chừng sẽ mãi mãi mờ mịt mông lung, mãi mãi không có cơ hội biết được bản thân cách tri kỷ kia gần như thế.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn dường như không biết nên nói cái gì, liền nói. “Liễu Thái phó nếu như không có chuyện gì khác, bản Quận chúa liền cáo từ trước.” Dứt lời xoay người muốn rời đi, không ngờ vừa xoay người lại, liền cảm thấy cánh tay bị xiết chặt, Liễu Mẫn vậy mà không để ý đến quy củ lễ nghĩa gì đó nữa, nắm chặt cánh tay của nàng.
Lộ Chậu kinh hãi, vội vàng nhìn xung quanh, may là vào lúc này trong hoa viên không có người khác. Lộ Châu lo lắng nói. “Ngươi… người này tại sao lại vô lễ như vậy, mau buông tiểu thư nhà ta ra.”
Liễu Mẫn lại cố ý không buông tay, nhìn vào ánh mắt nghi hoặc của Tưởng Nguyễn, rốt cuộc khàn giọng hỏi. “Là. nàng sao?”
Đáp án rõ ràng là rất dễ thấy, Tưởng Nguyễn nói. “Là ta.”
Trong mắt Liễu Mẫn lại có gì đó lướt qua, hắn căng thẳng thở một hơi, kiên định hỏi. “Vì sao lại giúp ta?”
Vì sao lại giúp hắn? Chẳng lẽ nói rằng là vì chuyện của kiếp trước? Tưởng Nguyễn nhíu mày, nói. “Ta giúp không phải là ngươi, là Trạng nguyên của Đại Cẩm triều, không phải ngươi, cũng sẽ là người khác.”
Không phải hắn, cũng sẽ là người khác? Liễu Mẫn có chút thất thần, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm xúc không thể nói ra được cũng không cách nào diễn tả, thất vọng, phẫn nộ, tiếc nuối, uất ức, tất cả đan xen vào nhau, khiến cho hắn càng siết chặt thêm bàn tay đang nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, chặt đến mức Tưởng Nguyễn bất giác phải nhíu mày.
Đúng vào lúc này, lại nghe được sau lưng truyền đến một âm thanh lờ mờ, lạnh lùng, dường sư còn ẩn chứa sự tức giận nào đó.
“Buông nàng ra.”