Chuyện diễn ra trong Từ Ninh cung, Tưởng Nguyễn không biết, nhưng chuyện trên đời, đã được định sẵn từ lâu, dễ gặp phải sự trùng hợp. Cùng suy nghĩ với Tiêu Thiều, cũng có một người.
Ở phủ Tổng binh đại nhân, Cô Dịch mua chuộc gã hầu, đang định lén ra ngoài, vừa đi tới cửa viện, đã nghe một giọng nói quen thuộc truyền tới từ sau lưng. “Dịch nhi, con muốn đi đâu?”
Sắc mặt Cô Dịch khẽ biến, đơ người quay lại, quả nhiên thấy Cô phu nhân đang đứng sau lưng, bước tới trước mặt hắn, quở trách nói. “Giờ bên ngoài loạn như vậy, con còn muốn đi đâu?”
Cô Dịch đảo mắt mấy vòng, trong đầu sáng lên. “Con. Con muốn vào cung thăm biểu tỷ.”
Biểu tỷ của Cô Dịch hiện là Tài nhân trong cung, trước kia quan hệ giữa hai tỷ đệ cũng rất tốt, từ sau khi biểu tỷ vào cung, Cô Dịch đã lâu gặp lại nàng.
Chẳng qua lý do này có hơi gượng gạo, Cô phu nhân nhướng mày nói. “Ồ? Tìm biểu tỷ, chứ không phải đi tìm Hoằng An quận chúa à?”
“Mẹ ——” Cô Dịch có chút nóng nảy. “Con, con và nàng nói sao cũng là bạn, nay hoàn cảnh của nàng bất tiện, hiển nhiên con không thể làm như không biết không hay. Con chỉ muốn quan tâm nàng ấy một chút thôi.”
Cô phu nhân hận rèn sắt không thành thép. “Quan tâm nàng? Giờ đây chính lúc đứng trên đầu sóng ngọn gió, con không muốn sống nữa đúng không, dù con thật sự không muốn sống nữa, thì cũng đừng liên lụy cả nhà. Hiện tại còn chưa rõ tình huống của Tưởng Tín Chi, con cẩn thận bị người khác kéo vào, phủ chúng ta trong sạch, không thể vô duyên vô cớ rơi vào những chuyện rắc rối kia.”
“Con chỉ muốn an ủi nàng một chút, nào có phức tạp như mẹ nghĩ.” Cô Dịch vội la lên. “Mẹ, con không thể làm kẻ tiểu nhân gặp gió chiều nào thì theo chiều ấy được.”
Cô phu nhân thở dài, thấy con mình nhất quyết kiên trì, lòng không biết nên vui hay buồn. Con trai trưởng thành, tự có chủ kiến riêng, nhưng tâm tư của Cô Dịch Cô phu nhân biết rõ, còn không phải vì lòng nhớ thương Tưởng Nguyễn hay sao. Vốn tưởng rằng chỉ là sự yêu thích nhất thời của trẻ nhỏ, nhưng qua thời gian lâu vậy rồi vẫn chưa quên, đối với Cô Dịch mà nói chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thấy vẻ mặt Cô phu nhân hơi giãn ra, Cô Dịch vui mừng, lấy lòng Cô phu nhân nói. “Mẹ, con và di mẫu cùng mang cho biểu tỷ ít thứ, sẽ về nhanh thôi ạ.”
Cô phu nhân không nói gì, ngầm đồng ý, Cô Dịch vội vàng sai gã hầu chuẩn bị ngựa, xoay người bước đi.Ma ma bên cạnh nói. “Phu nhân cứ vậy mà để thiếu gia đi sao ạ?”
“Hoằng An quận chúa là người thông minh, ” Cô phu nhân nhàn nhạt nói. “Để cho nó đi, chặt đứt mọi ý niệm của nó cũng tốt.”
…
Cùng lúc này trong phủ Kinh Triệu doãn.
Nha hoàn bưng một thố tuyết lê hấp đường phèn lên, nước đường nấu sệt, rót trong thố thủy tinh long lanh trong suốt, nhìn hết sức đẹp mắt. Nha hoàn đặt thố chè sang một bên, đưa tay đỡ người nằm trên ghế. “Cô nương, người ngồi dậy uống chút nước đường đi ạ.”
“Không muốn.” Âm thanh yếu ớt, như ngậm theo giọng mũi, nức nở nói. Nha hoàn khó xử, dịu dàng khuyên nhủ. “Cô nương đừng quá lo lắng, chuyện còn chưa rõ ràng, có lẽ sẽ không tệ đến mức ấy đây ạ, hà cứ gì phải bạc đãi bản thân mình.”
Người nằm trên ghế dường như bị những lời này gợi lên nỗi buồn, vai rung rung, càng đau lòng hơn. Một lát sau, mới từ từ ngồi dậy, để lộ gương mặt tái nhợt tiều tụy, chính là Đổng Doanh Nhi.
Đổng Doanh Nhi mặc một bộ xiêm y màu mật ong, tóc chỉ búi đơn giản, còn lại tùy ý buông xõa, trông có hơi xốc xếch. Không còn dáng vẻ nhẹ nhàng vui tươi ngày trước, nay đã hiển hiện sự già dặn trước tuổi. Đôi mắt vì khóc nhiều nên hơi sưng, hai gò má bị nước mắt làm ướt, nhìn đáng thương biết bao.
Nàng liếm đôi môi khô khốc, hỏi. “Bây giờ là giờ gì?”
Bên ngoài, Đổng đại nhân và Đổng phu nhân lo lắng, Đổng đại nhân đặt tách trà trong tay xuống bàn, liên tục thở dài.
“Việc đã đến nước này, Doanh Nhi đã không còn lựa chọn nào khác.” Thần sắc Đổng phu nhân kiên định dị thường. “Không thể dính líu vào Tưởng Tín Chi kia, xảy ra chuyện này cũng vừa hay, Doanh Nhi có thể chặt đứt tư tưởng ấy.”
“Phu nhân, ” Đổng đại nhân lắc đầu. “Mặt ngoài nhìn Doanh Nhi là người dịu dàng, nhưng nội tâm cứng rắn, sợ rằng sẽ làm chuyện điên rồ.”
“Ta hiểu rõ con gái chúng ta hơn chàng.” Đổng phu nhân nói. “Đau dài không bằng đau ngắn, thà một lần dứt khoát cho xong còn hơi dây dứt cả đời. Huống hồ tình huống nhà ta bây giờ lão gia là người rõ nhất. Giờ đây chúng ta chỉ có một con đường để lựa chọn.” Bà đứng dậy, như đã hạ quyết tâm. “Ta đi vào khuyên nhủ.”
Đổng Doanh Nhi ngơ ngác ngồi trên ghế mềm, tựa như một đứa bé không biết hờn giận. Đổng phu nhân vừa đi vào nhìn thấy cảnh này, không nén nỗi đau xót. Phất tay để nha hoàn ra ngoài, bản thân đi tới ngồi xuống. Giọng ôn tồn gọi. “Doanh Nhi.”
Hồi lâu sau, Đổng Doanh Nhi mới phản ứng kịp, quay đầu nhìn Đổng phu nhân ngồi ngay trước mặt, đối diện với ánh mắt từ ái, nhất thời trăm ngàn cảm xúc ùa tới, chỉ kêu một tiếng ‘mẹ’, sau lại không nói ra lời, nằm trên đùi Đổng phu nhân đau đớn khóc nấc lên.
Chẳng ai biết được lúc nàng nghe thấy tin cấp báo từ biên ải truyền về, nghe thấy Tưởng Tín Chi chiến bại bị bắt, lòng có bao nhiêu khiếp sợ và đau đớn. Nếu không phải nàng chỉ là một nữ tử, sợ rằng đã nóng lòng chạy đến biên cương, xem rõ có thật sự đúng như vậy hay không. Vừa nghĩ tới nam nhân anh minh thần võ, anh tuấn lỗi lạc ấy đã giống như vô số tướng sĩ khác, hòa mình trở thành một nắm đất vàng, tim Đổng Doanh Nhi đau đớn không cùng.
Khả liên Vô Định hà biên cốt.
Do thị xuân khuê mộng lý nhân.
(Đáng thương cho đống xương phơi bên bờ sông Vô Định
Hãy còn là người trong mộng của những người vợ chốn phòng khuê)
Trích. Đoạn Trường Tân Thanh
Thệ tảo Hung Nô bất cố thân
Ngũ thiên điêu cẩm táng Hồ trần
Khả liên Vô Định hà biên cốt
Do thị xuân khuê mộng lí nhân
Nàng vẫn chưa bày tỏ lòng mình với hắn, hắn vẫn chưa biết tâm ý của nàng, vậy mà đã âm dương cách biệt. Cứ thế này, nàng chịu đủ đau khổ vì Tưởng Tín Chi, bị cấm túc trong phủ, toàn bộ đều uống phí! Chuyện bi ai nhất trên đời này, là chưa kịp bắt đầu, đã vội kết thúc!
Chấp niệm của Đổng Doanh Nhi chính là Tưởng Tín Chi, nay Tưởng Tín Chi rơi vào kết cục đó, sao nàng có thể không sụy sụp.
Đổng phu nhân ôm Đổng Doanh Nhi vào lòng, đau lòng vỗ lưng nàng, vẫn an ủi nàng như khi xưa. “Chuyện này không trách con, chỉ trách thiên ý trêu người. Giờ đây Tưởng phó tướng đã rơi xuống kết cục như vậy, con càng không nên làm lỡ bản thân. Cha và mẹ, và cả ca ca con đều thương con, nếu con cứ thương tâm như thế mãi, mẹ sẽ đau lòng. Nhìn con đau, tim mẹ cũng đau.”
“Mẹ…” Đổng Doanh Nhi khóc thất thanh. “Con đau khổ lắm------“
“Mẹ biết lòng con đau đớn.” Đổng phu nhân ôm Đổng Doanh Nhi chặt hơn. “Sao mẹ không đau chứ. Con chỉ biết Tưởng phó tướng chiến bại, nhưng có biết nay thế lực trong triều rắc rối phức tạp. Nhà ta vốn giữ vị trí trung lập, giờ đây Tưởng phó tướng binh bại, một số việc đã không thể tiếp tục làm ngơ, nhà ta trở thành hạt dẻ thơm ngát trong đống than hồng, ai cũng muốn lấy được tới tay. Nay cha và đại ca con tiến thoái lưỡng nan, một bước không cẩn thận sẽ mất hết tất cả. Cả nhà chúng ta bây giờ khác gì đang ở trong biển lửa?” Bà vuốt tóc Đổng Doanh Nhi. “Nếu Tưởng phó tưởng thật sự tử trận sa trường, võ tướng da ngựa bọc thây, ấy là chết trong vinh quang. Có điều chỉ sợ rằng chết không minh bạch, aizzz.”
Giọng Đổng phu nhân ẩn chứa nồng đượm mệt mỏi và lo âu, Đổng Doanh Nhi ngẩng đầu lên, mấy ngày nay nàng bị giam trong phòng, lạnh nhạt ngăn cách với Đổng đại nhân và Đổng phu nhân, cũng không chú ý chuyện trong phủ, vậy mà, ở thời điểm nàng không biết, nhà mình đã lâm vào hoàn cảnh khó khăn bậc này rồi sao.
Nàng ngước mắt nhìn Đổng phu nhân, vừa nhìn, đã thấy những thứ ngày thường không thấy rõ, không biết tự bao giờ Đổng phu nhân đã gầy đi rất nhiều, giữa đôi mày là nồng đượm buồn rầu, sắc mặt hết sức tiều tụy. Đổng Doanh Nhi hỏi. “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không liên quan gì đến con cả.” Đổng phu nhân cười, sờ đầu nàng. “Con chỉ cần sống tốt, mẹ sẽ vui hơn bất kỳ điều gì khác.”
Đổng Doanh Nhi không nghĩ vậy, những lời Đổng phu nhân nói vừa rồi đã ghim sâu vào lòng nàng. Ban đầu nàng yêu Tưởng Tín Chi, nhưng nay bất luận Tưởng Tín Chi đã chết trận hay bị bắt làm tù binh, thì kiếp này định sẵn hai người không có kết quả. Hiện giờ nàng cũng đã hủy hôn với Thường gia, ngày sau không còn đường lui nữa, dù sao đã không còn tình yêu. Vốn nghĩ đã trần ai lạc định, nay thấy Đổng phu nhân như vậy, lại thay đổi ý định.