Lúc về đến sân viện của mình, kêu toàn bộ nha hoàn ra ngoài. Triệu Cẩn ngồi xuống trước bàn, tiện tay cầm một quyển binh thư trên bàn, lại không có tâm tư để xem, trong đầu đều là nội dung trong tấm mật hàm ở thư phòng của cha.
Biên ải cấp báo, sắp phải xuất chinh, chiến thần ngày trước nay sa sút vạn người phỉ nhổ, đều nói là kẻ phản quốc. Triệu Cẩn nghĩ đến vị nho tướng anh vũ ngày ấy gặp được ở cung yến. Nhận ân cứu mạng của người, còn chưa kịp báo đáp, ân nhân đã thân hãm khổ nạn, có câu nói tích thủy chi ân nhất định phải dũng tuyền tương báo. Huống hồ con nhà võ tướng càng trọng tình nghĩa hơn, không thể sợ hãi khiếp đảm. Cộng thêm nếu ở lại nhà, không chừng mẹ mình sẽ ngày ngày bận bịu xem xét hôn sự cho mình mất.
Triệu Cẩn sờ binh thư trước mặt, lòng thầm quyết định. Nàng không biết quyết định này sẽ mang đến cho đời nàng thay đổi như thế nào. Nhưng lúc này đây dũng khí ấy lại vô cùng đáng quý, trên đời có được tất có mất, muốn đạt được thứ gì, hiển nhiên sẽ phải mất đi thứ gì đó. Bánh xe vận mạng ầm ầm chuyển động, Triệu Cẩn trải một tấm vải to ra, bỏ binh thư trên bàn vào.
…
Phủ Cẩm Anh vương, sổ sách trong tay Lâm quản gia gần như bị vo thành một cục, đi tới đi lui trong phòng.
“Đừng nhìn nữa.” Cẩm Tứ tiện tay rót ly trà cho mình. “Giờ tâm trạng chủ tử không tốt, thúc cứ ngó tới ngó lui mãi, cẩn thận bị vạ lây.”
“Tiểu nha đầu ngươi biết cái gì?” Lâm quản gia lắc đầu nói. “Vương gia còn trẻ khí thịnh, lần này bị nữ tử từ chối, đây là quá xấu hổ dẫn tới thương cảm, giờ phút này nhất định đang nghĩ cách cứu vãn.”
Cẩm Tứ theo ánh mắt Lâm quản gia nhìn vào trong, không nhìn ra chút xấu hổ nào trên gương mặt lạnh lẽo trầm tĩnh đó, nhún nhún vai.
“Cô Hoằng An quận chúa đó đúng là có chút bản lãnh, không ngờ bây giờ lại còn nữ nhân có thể từ chối vương gia.” Lâm quản gia vừa nói trên mặt vừa hiện vẻ không tin nổi. “Nhưng mà không đúng, lần trước ở trong phủ, Thiếu phu nhân rõ ràng vẫn rất can đảm, tại sao chuyện tốt gần ngay trước mắt lại rút lui chứ? Chẳng lẽ đang giả vờ? Ừ, nữ nhân lúc nào cũng muốn được dỗ dành, nhất định là do Vương gia không biết dỗ dành, dọa sợ cô nương người ta.”
Cẩm Tứ không nói gì, ngẩng đầu nhìn trời, vờ như không nghe thấy Lâm quản gia lải nhải.Nhưng mà Lâm quản gia tất nhiên sẽ không im lặng, vuốt râu, Lâm quản gia thở dài nói. “Vương gia cái gì cũng tốt, chỉ có tính tình không tốt. Ban đầu khi lão gia còn tại thế, cũng giống như thiếu gia bây giờ vậy, ngọc thụ lâm phong tiêu sái không thôi, phong thái cao quý thiên hạ vô song. Khi đó lão gia chính là mỹ nam tử mà toàn đại cẩm, không, kể cả những nước khác, đều phải ngước mắt khen ngợi. Tính tình của lão gia hoạt bát hơn thiếu gia nhiều, đặc biệt là đối với nữ tử, tựa như người đứng giữa bụi hoa mà không bị lung lay, ngày ấy thành hôn với phu nhân, đã khiến rất nhiều thiếu nữ vì việc ấy mà suýt đâm đầu xuống hồ tự sát.” Lâm quản gia nghi ngờ nói. “Tại sao thiếu gia lại không gần nữ sắc? Thật sự khiến lòng người lo sợ.”
“Thúc lo lắng chuyện này để làm gì? Dù lo cũng không giúp được gì.” Cẩm Tứ rốt cuộc không nhịn được nói. “Lão Lâm, thúc đừng quan tâm bậy bạ. A, bây giờ tâm tình chủ tử không tốt, tránh được nên tránh, cẩn thận dẫn lửa lên người mình đó.”
“Tất nhiên ta có thể giúp rồi.” Lâm quản gia đắc ý ưỡn ngực khoe tấm thân gầy, tự tin nói. “Không phải lão phu khoác lác, lúc lão phu còn trẻ, mặc dù không có phong thái tuyệt diễm như lão gia, nhưng cũng coi như là một phiêu phiêu công tử, ngày ấy có không biết bao nhiêu thế gia tiểu thư ái mộ ta, chẳng qua dung chi tục phấn ta nhìn không thuận mắt, tới hôm nay vẫn chưa tìm thấy người thích hợp có thể cùng ta tâm ý tương thông. Ôi thời gian qua mau.”
Cẩm Tứ cạn lời tỏ vẻ mắc ói, mắt đảo quanh khuôn mặt nhăn nhíu già nua của Lâm quản gia, yên lặng quay đầu đi chỗ khác.
“Biểu cảm đó của ngươi là gì hả!” Lâm quản gia cảm thấy lòng tự ái của mình bị động chạm, lên tiếng kháng nghị.
Động tĩnh bên ngoài không lọt vào tai Tiêu Thiều, hắn rủ mắt nhìn tách trà trong tay, lông mi dài phủ xuống, tư thái trầm tĩnh, khiến mấy vị thân vệ ẩn mình trong tối cũng không dám thở mạnh.
Mặc dù trước giờ hắn đã là người thích yên tĩnh, nhưng hôm nay toàn thân tỏa ra cảm giác lạnh tanh rằng ‘tâm trạng bổn vương đang không tốt chớ lại gần’. Rất hiển nhiên, Tiêu đại gia Tiêu mỹ nhân tức giận rồi, có lẽ còn có u buồn nữa.
Chuyện Tiêu Thiều bị Tưởng Nguyễn từ chối lời cầu hôn trong một khắc đồng hồ đã truyền khắp Cẩm Y vệ rồi, bọn Cẩm Y vệ rối rít bất bình giùm Tiêu Thiều, chủ tử nhà mình tài mạo song toàn, vậy mà Hoằng An quận chúa lại không ưng? Đúng là không có mắt nhìn!
Trên thực tế, mặc dù trong lòng Tiêu đại gia có chút khó chịu, nhưng không hề vì vậy mà xúc động tìm đến cái chết. Mặc dù trong mắt đám Cẩm y vệ bộ dáng thất tình của hắn nhìn rất đáng thương, nhưng giờ đây Tiêu Thiều đang suy tư một chuyện.
Phái ám vệ đi thăm dò, tin tức thu được không có gì khác biệt. Nhưng từng lời Tưởng Nguyễn nói vẫn văng vẳng bên tai, lời thề ngập tràn thù hận, nụ cười châm chọc, vẫn giấu sâu bí mật và thù hận. Không thể tra ra được gì, tựa như có một bàn tay âm thầm xóa hết mọi dấu vết Tưởng Nguyễn để lại, nhưng quá khứ của Tưởng Nguyễn đơn giản như vậy, giống như, những chuyện kia, tồn tại ở một thế giới khác.
Trên đời không có chuyện vô duyên vô cớ yêu hận, Dịch Bảo các nắm giữ các loại tình báo, nhưng cố tình không thể tra ra bí mật của Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều cau mày. Mấy tên Cẩm Y vệ liếc nhìn, tưởng rằng Tiêu Thiều đang lẩn quẩn chuyện bị từ chối lời cầu hôn, Cẩm Nhị suy nghĩ một hồi, sau đó lấy hết dũng khí nhảy xuống khỏi xà ngang. “Chủ tử, có lẽ vì Thiếu phu nhân đang lo sợ, chủ tử không cần buồn bã như vậy, nói thêm mấy lần nữa là được rồi, theo bọn thuộc hạ thấy, thái độ của Thiếu phu nhân đối với Thiếu chủ không giống người khác. Có câu nói rất hay, nam nhi tốt không sợ thất bại, nhất định phải thử nghiệm nhiều hơn.”
“Không sao.” Tiêu Thiều nhìn tay áo mình, tơ kim tuyến thêu trên nền vải tối màu lạnh như băng, chiết xạ ánh sáng bóng loáng.
“Không cần nàng đồng ý, trực tiếp gả là được.”
“…”
Lâm quản gia đục giấy dán cửa nghe thấy lời này, cảm động đến lệ nóng doanh tròng, ôi, rốt cuộc Thiếu chủ nhà mình cũng có được một phần năm phong thái của lão gia năm đó rồi, nam nhân thì cần phải cường thế như vậy đó! Phải biết nắm bắt!
…
Trong Từ Ninh cung, đàn hương lượn lờ, đại điện ngập tràn mùi thơm an nhiên, khiến lòng người vốn đang nóng nảy cũng từ từ lắng xuống. Trên đệm mềm đỏ thẩm, tư thái Ý Đức thái hậu lười biếng, đôi mắt sắc bén như dao, nhìn thiếu nữ dịu dàng ôn hòa đang ngồi bên cạnh, trên mặt thoáng xoẹt qua suy nghĩ sâu xa.
Dương cô cô yên lặng đứng nghiêm một bên, bầu không khí trong đại điện có chút kỳ lạ.
“Hoằng An, bây giờ ai gia hỏi ý con, con chịu, hay là không chịu?”
Vừa rồi đã nói rất rõ, ban hôn gả Tưởng Nguyễn làm Cẩm Anh vương phi, lấy xuất thân của Tưởng Nguyễn, thật ra đã coi là với cao. Tiêu Thiều tay nắm binh quyền, lại được hoàng đế tín nhiệm, thậm chí so với các vị hoàng tử còn cao quý hơn. Huống hồ bản thân hắn anh tuấn kiệt xuất, lại phong thái xuất chúng, tinh thông văn thao vũ lược, nhìn sao cũng là người chúng tinh phủng nguyệt. Tuy nói hiện nay Tưởng Nguyễn đã là quận chúa, nhưng cũng chỉ là một hư danh, Tưởng gia sau lưng đã có thế suy sụp, mà Triệu gia nói sao cũng chỉ là nhà ngoại.
Tưởng Nguyễn nhìn về phía Ý Đức Thái hậu, mặt mũi Ý Đức Thái hậu vẫn ôn hòa như trước, nhưng bên trong ẩn chứa ác liệt. Giọng nói kia tuy nói là thương lượng, nhưng đã không cho nàng lựa chọn khác nữa.
Nàng rủ mắt, im lặng, Tiêu Thiều lại dùng phương pháp ép mua ép bán như vậy, thật sự khiến nàng dở khóc dở cười. Chẳng qua lại không cảm thấy tức giận. Tưởng Nguyễn hiểu rõ, tại giờ phút quan trọng này gả vào phủ Cẩm Anh vương, đích xác là lựa chọn tốt nhất, ít nhất so ra thì, phủ Cẩm Anh vương có thể cho nàng sự che chở lớn hơn nơi khác.
Nàng mỉm cười nói. “Hoằng An không dám với cao, tất cả nhờ hoàng tổ mẫu quyết định, có điều nếu bây giờ đính hôn, sợ rằng sẽ mang đến phiền phức cho phủ Cẩm Anh vương.”
Dương cô cô thầm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Ý Đức Thái hậu chợt lóe, vẻ mặt nhìn Tưởng Nguyễn cũng rất hài lòng. “Con không cần lo lắng việc này.” Chỉ cần vừa rồi Tưởng Nguyễn để lộ một chút xíu không vui, thì bà sẽ không hạ chỉ tác thành hôn sự này. Dù ý của Tiêu Thiều quan trọng, nhưng nếu hôn sự này không phải một mối duyên lành, bà cũng sẽ không tùy tiện làm người mai mối. Bà từng trải qua thời thiếu nữ, nhìn ra được Tưởng Nguyễn cũng không phải hoàn toàn không có cảm xúc với Tiêu Thiều. Huống hồ vừa rồi Tưởng Nguyễn còn lo nghĩ cho phủ Cẩm Anh vương, một điểm này khiến bà yên tâm.
Tưởng Nguyễn khẽ nhìn nét mặt Ý Đức thái hậu, lại cúi đầu nhìn xuống tay áo, nàng biết lời vừa rồi, mình đã nói đúng.
Ý Đức Thái hậu suy nghĩ giây lát rồi nói. “Nói sao thì việc này cũng là chuyện lớp trẻ các con. Con ở bên cạnh ta thời gian qua, ta biết con là một cô gái tốt. Nếu ta đã đồng ý với Tiêu ái khanh, thì nay có ít thứ muốn tặng cho hắn, Hoằng An, con thay ai gia đi chuyến này, tới phủ Cẩm Anh vương.”
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, một lát sau mới mỉm cười nói. “Dạ.”