Sáng sớm hôm sau, Tưởng Nguyễn nhận được thiệp mời của Hòa Di quận chúa, mời nàng tới Mộc Phong đình gặp mặt. Lúc Bạch Chỉ cầm thiệp mời vào còn rất nghi ngờ, cô không hề biết chuyện Tưởng Nguyễn sai Thiên Trúc làm, chỉ sợ Hòa Di quận chúa lại nảy ra ý đồ xấu nào đó, không kiềm được lên tiếng nhắc nhở. “Cô nương, Hòa Di quận chúa tìm tới ngay thời điểm này, nhất định vì có dụng ý khác, cô nương đừng để trúng kế.”
Liên Kiều cũng gật đầu đồng tình. “Hiện giờ trong cung có nhiều cặp mắt đang nhắm vào cô nương, vạn vạn không thể xảy ra chuyện vào thời khắc quan trọng này, bằng không để nô tỳ gửi thiệp mời lại nói cô nương không tiện?”
“Không cần.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Các ngươi giúp ta chuẩn bị xiêm y là được.”
Liên Kiều và Bạch Chỉ trố mắt nhìn nhau, thấy có vẻ như Tưởng Nguyễn có ý định khác, không thể làm gì khác hơn là theo lời làm theo. Trái lại Lộ Châu xít tới gần nói. “Cô nương, Hòa Di quận chúa không phải đã. Chẳng lẽ cô ta không bị sao hết sao ạ?”
Người chết không thể nào có khả năng gửi thiệp mời, đừng nói trên đời không có quỷ thần, trừ phi Hòa Di quận chúa còn sống, nếu không vô duyên vô cớ, sao tự nhiên tại có tấm thiệp mời này.
“Không thể nào.” Tưởng Nguyễn đáp. Hôm qua Thiên Trúc đã nghe ngóng, tối qua Hòa Di quận chúa trở lại tẩm cung, vậy mà ngay cả cung Thục Phương cũng không tới. Hôm qua Hòa Di quận chúa làm xong chuyện lớn nhường ấy, nhưng không nói gì hết, nghe cung nữ bên đó nói rằng hôm qua thái độ của Hòa Di quận chúa rất kỳ lạ, hình như không muốn nói chuyện.
Theo đó suy ra, rất có thể người vào tẩm cung khi đó không phải là Hòa Di quận chúa thật. Còn về thiệp mời này, hẳn nhất định do ‘Hòa Di quận chúa’ kia đưa tới, dĩ nhiên, kẻ thật sự muốn mời nàng, không phải ‘Hòa Di quận chúa’ giả kia, mà là người đứng đằng sau.
Thiệp đã đưa đến điện công chúa, sao nàng có thể không đến nơi hẹn, đồng thời còn tiết kiệm được rất nhiều tâm sức. Nàng nhướng mày, móc một phong thư trong tay áo ra giao cho Thiên Trúc. “Ngươi không tiện lộ mặt, tìm cơ hội đưa phong thư này đến tay Quốc sư Tuệ Giác.”
Thiên Trúc gật đầu, Tưởng Nguyễn đổi xiêm y, để Bạch Chỉ và Lộ Châu đi theo, tới Mộc Phong đình trước.Phong cảnh ở Mộc Phong đình mặc dù đẹp, nhưng cách lãnh cung quá gần, ngày thường cung tần sợ dính xui xẻo nên không đến đây, mà bọn thái giám cung nữ ngày ngày nhiều việc bận, không rỗi rãnh thưởng thức cảnh đẹp, các chủ tử không có mặt, tất nhiên cũng sẽ không có nô tài nào tới. Chẳng qua bình thường Hòa Di quận chúa lại vô cùng thích chỗ này.
Tưởng Nguyễn vừa đi đến hành lang dẫn vào Mộc Phong đình, xa xa nhìn thấy một bóng người gục trên bàn, nhìn cách ăn mặc hẳn là Hòa Di quận chúa, mà hai nha hoàn đứng bên cạnh chính là cung nữ thiếp thân của Hòa Di quận chúa. Lộ Châu thấy tình cảnh đó thì nhíu mày, thầm nghĩ Hòa Di quận chúa chưa chết ư? Chẳng lẽ thật sự bị Bạch Chỉ nói trúng, cô ta lại nghĩ ra cách xấu xa nào đó để hại Tưởng Nguyễn?
Bạch Chỉ tinh ý hơn Lộ Châu, phát hiện dáng ngồi của Hòa Di quận chúa có hơi kỳ lạ, nhưng không nói rõ được là lạ chỗ nào. Giống như một người được làm từ vải bông vậy, dáng vẻ cứng ngắc, ngay cả đường cong bả vai cũng rất đơ. Bạch Chỉ để ý, lòng chẳng hiểu sao lại xuất hiện một cảm giác lo lắng bất an. Không nhịn được muốn nhắc nhở Tưởng Nguyễn lần nữa, nhưng lại thấy Tưởng Nguyễn mắt không chớp lấy một cái đi về hướng Hòa Di quận chúa.
Nàng đi không hoảng không vội, tựa như không cảm thấy đây là chuyện đáng cảnh giác gì, trái lại càng giống đang tới cuộc hẹn với bạn tốt sau giờ ngọ hơn.
Lúc đi tới chỗ, hai cung nữ đứng bên người Hòa Di quận chúa đồng loạt cúi đầu gọi. “Hoằng An quận chúa thiên tuế.”
Tưởng Nguyễn liếc nhìn Hòa Di quận chúa. Giờ đến gần mới thấy rõ, trên bàn đá, Hòa Di quận chúa chôn mặt trên bàn, như đang ngủ vậy, không thấy rõ mặt. Càng tới gần, có thể ngửi được trên người Hòa Di quận chúa tản ra mùi thơm nồng nặc.
Bất kỳ một quý nữ nào trong cung, đều thích dùng phấn hương cao, chuyện rất bình thường, có điều hương cao càng quý giá càng lấy vị nhạt làm đầu. Mùi càng nhạt càng thanh nhã, Hòa Di quận chúa bôi nồng nặc như vậy, trái lại khiến bản thân giống những cô gái thanh lâu.
Lộ Châu nghi ngờ nhìn Hòa Di quận chúa một cái, rồi trợn to hai mắt như nghĩ tới điều gì, sợ bị hai cung nữ kia phát giác nên vội vàng cúi đầu xuống, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh. Tại sao Hòa Di quận chúa lại nồng nặc mùi thơm, nếu bình thường cô chắc chắn không hiểu, nhưng hôm qua nghe Tưởng Nguyễn nói chuyện đó, hiện giờ nghi ngờ của cô đã được giải. Mùi thơm này quá nồng nặc, không hề giống đang điểm tô thêm cho bản thân, mà giống như đang cố ý che giấu việc gì đó.
Che giấu cái gì? Tất nhiên là che giấu mùi máu tanh, mùi xác thối!
Lòng Lộ Châu giật thót, Hòa Di quận chúa vốn đã chết lại ngồi đây, còn có người lấy danh nghĩa nàng ta gửi thiệp mời cho Tưởng Nguyễn, làm vậy có mục đích gì, rõ ràng vì muốn đẩy Tưởng Nguyễn vào tử cục!
“Cô nương,” Lộ Châu gấp gáp kêu lên.
Tưởng Nguyễn quay đầu nhìn cô một cái, sự sáng suốt và bình tĩnh trong ánh mắt khiến Lộ Châu hơi sững sờ, không biết vì sao, Lộ Châu lại cảm thấy cái nhìn của Tưởng Nguyễn quét sạch hết bất an trong lòng mình, khiến mình bình tĩnh hơn, thầm nghĩ cô nương nhà mình giỏi bày mưu lập kế, hẳn đã sớm dự liệu được chuyện hôm nay, nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mặc dù Bạch Chỉ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trực giác hôm nay Hòa Di quận chúa gửi thiệp mời tới rất khó hiểu, nhưng vì xưa nay tính tình vốn trầm tĩnh, chỉ chăm chú nhìn Tưởng Nguyễn, không làm nhiễu loạn suy nghĩ của nàng.
Hai cung nữ kia không nói một lời đứng im tại chỗ, Tưởng Nguyễn nhướng mày, khẽ mỉm cười nói. “Hòa Di quận chúa đang ngủ sao?”
Một trong số hai người đáp. “Vâng ạ, bọn nô tỳ không dám quấy rầy quận chúa.”
“Vậy ta để ta gọi cô ấy dậy nhé?” Tưởng Nguyễn cười như không cười nói. Câu nói này khiến hai cung nữ kia ngẩn người, không ngờ Tưởng Nguyễn lại nhận sảng khoái như vậy, tiết kiệm công sức giúp bọn họ. Nhưng không hiểu sao khi nghe giọng điệu của Tưởng Nguyễn, họ lại cảm thấy bất an, tựa như bị dã thú rình rập. Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc cúi đầu.
Tưởng Nguyễn từ từ đưa tay ra, đặt lên vai Hòa Di quận chúa, lòng bàn tay cảm giác được, người đối diện đã cứng ngắc, trên môi nàng hiện ra một nụ cười, chợt đẩy Hòa Di quận chúa về phía sau.
“Ầm” một tiếng, Hòa Di quận chúa lập tức ngã xuống khỏi ghế đá, lăn một vòng, nằm ngửa trên đất. Lúc này nhìn xuống, lập tức nhìn thấy trên bụng Hòa Di quận chúa đang cắm một thanh chủy thủ rất tinh xảo, vết máu bên trên còn rất mới, che đậy vết tích ban đầu. Mà cặp mắt Hòa Di quận chúa trợn to, môi tái nhợt, hiển nhiên đã chết từ lâu.
Bởi vì Lộ Châu đã chuẩn bị tâm lý trước nên chỉ cảm thấy kinh ngạc đôi chút, ngược lại Bạch Chỉ sợ đến nỗi hét thất thanh, cặp mắt Hòa Di quận chúa đúng lúc hướng về phía Tưởng Nguyễn, tựa như trước khi chết đã trải qua đau khổ cực lớn và khó thể tin nổi, trong mắt lộ ra oán độc cùng sợ hãi, trông giống như ác quỷ đòi mạng.
“Quận chúa!” Hai cung nữ kia đồng loạt kêu lên, sắc mặt lập tức biến đổi, một người trong đó chỉ vào Tưởng Nguyễn nói. “Ngươi dám giết quận chúa!”
Tưởng Nguyễn không vui không giận, lạnh nhạt nói. “Ồ, nhìn thấy thế nào?”
Từ lúc nàng đến tới giờ, tận khi nhìn thấy thi thể Hòa Di quận chúa cũng không chút đổi sắc, nếu không phải tâm cơ thâm trầm thì chính là đã sớm biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bất luận khả năng nào đều rất đáng sợ, thái độ dửng dưng như không hề có chuyện gì của Tưởng Nguyễn càng khiến người khác đoán không ra nàng rốt cuộc đang tính toán điều gì. Mặc dù hai cung nữ đang rất kinh sợ nhưng chỉ có thể cắn răng nhắm mắt diễn theo kịch bản được dặn sẵn.
Một trong hai người giận dữ nói. “Lòng dạ Hoằng An quận chúa thật độc ác, hai người nô tỳ tận mắt nhìn thấy Hoằng An quận chúa và Hòa Di quận chúa nổi lên tranh cãi, Hoằng An quận chúa ra tay giết người, dù đến trước mặt đến bệ hạ, Hoằng An quận chúa cũng không thoát khỏi tội danh giết người!”
“Tận mắt nhìn thấy à?” Tưởng Nguyễn cười thật khẽ. “Các ngươi có hai người, bên ta cũng có hai người, các ngươi tận mắt nhìn thấy là ta giết Hòa Di, nhưng hai nha hoàn của ta, sợ rằng không hề thấy giống các ngươi.”
Qua cơn sợ hãi Bạch Chỉ cũng hiểu rõ được tình thế, nghe thấy cung nữ trợn mắt nói dối, muốn hãm hại Tưởng Nguyễn thì nộ khí xung thiên. Vừa nghe Tưởng Nguyễn nói vậy lập tức hiểu ra, nói. “Đúng vậy, hai vị tỷ tỷ nói chuyện quái lạ, lúc cô nương của bọn ta tới đây, quận chúa đã chết từ lâu rồi.”
“Đúng là như vậy.” Lộ Châu nói. “Hai vị tỷ tỷ ngậm miệng mở miệng đều nói lời dối trá, nhưng bên phía chúng ta lại có đến ba cặp mắt đấy nhé.”