Cung nữ không ngờ đến tận thời khắc này rồi mà Tưởng Nguyễn còn bình tĩnh đến vậy, thậm chí không hề muốn tranh cãi với bọn họ, nhất thời không biết nói gì cho phải, nhưng đúng lúc này, chợt nghe một giọng nói truyền tới từ sau lưng. “Quận chúa quả thật gan to hơn người, đại địch trước mắt vẫn có thể trò chuyện vui vẻ, khiến bổn điện bội phục.”
Tưởng Nguyễn xoay người lại, thấy một người khoan khoái bước đi trên hàng lang, xiêm y vải nâu trang sức đơn giản, không phải Tứ hoàng tử Tuyên Lãng thì là ai?
Tuy chưa bắt được kẻ đằng sau, nhưng ít nhất chuyến này không phải hoàn toàn không có thu hoạch. Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Tứ điện hạ.”
“Quận chúa, bây giờ không phải chỉ có hai người.” Tuyên Lãng cười vô cùng thân thiết ôn hòa, còn mang theo mấy phần vui thích phát ra từ tận đáy lòng. “Bổn điện cũng chính mắt nhìn thấy quá trình quận chúa hành hung, coi như lời hai cung nữ nói không đủ sức nặng, vậy không biết lời bổn điện nói có đủ để chứng minh hay không?”
Lộ Châu và Bạch Chỉ căm phẫn nhìn chằm chằm Tuyên Lãng, dù kẻ này chỉ là một hoàng tử không được thương yêu trong cung, nhưng thân phận và địa vị còn đó, nếu Tuyên Lãng thật sự đứng ra làm chứng, thế thì Tưởng Nguyễn hoàn toàn không đủ sức biện bạch. Nhất là ở thời điểm hiện tại, Tưởng Tín Chi đang không rõ tung tích, đám triều thần lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tưởng Nguyễn, chỉ mong nàng phạm lỗi, nếu thật sự bị chụp cái tội này lên đầu, rồi mỗi kẻ đạp thêm một cước, Tưởng Nguyễn muốn đứng lên lần nữa, sợ rằng sẽ rất khó.
“Tứ điện hạ không ngại đi thẳng vào vấn đề.” Tưởng Nguyễn than thở một tiếng. “Nói quanh co như vậy, thật sự rất mệt mỏi.”
Tuyên Lãng gật đầu. “Bổn điện cũng nghĩ vậy. Bổn điện tin tưởng vừa nãy quận chỉ vì xúc động nhất thời, không phải cố ý. Trên thực tế, Bát đệ kính mến quận chúa đã lâu, nếu quận chúa đã là người thương của Bát đệ, bổn điện cũng sẽ không làm khó quận chúa.”
Tưởng Nguyễn không nói lời nào, chỉ mỉm cười nhìn Tuyên Lãng. Nàng không tiếp lời Tuyên Lãng, khiến hắn lúng túng, tuy nhiên Tuyên Lãng không hề yếu ớt như ngoài mặt thường biểu hiện. Trong một số chuyện, Tuyên Lãng còn cố chấp hơn Tưởng Đan nhiều, càng không biết xấu hổ hơn. Dù Tưởng Nguyễn thờ ơ lạnh nhạt, hắn vẫn tiếp tục nói. “Mặc dù chuyện đã đi đến bước này, nhưng không phải hoàn toàn không còn cách cứu chữa. Nếu nói hiện giờ trong cung còn ai có thể cứu được quận chúa, thì chỉ có Bát đệ thôi. Nếu quận chúa có thể được Bát đệ che chở, thế thì muốn giải quyết êm đẹp chuyện này cũng không khó.”
“Giải quyết bằng cách nào?” Tưởng Nguyễn nhìn ngón tay mình, vẻ không chút thay đổi. Tuyên Lãng thấy rõ, mày khẽ nhíu.
Trầm ngâm giây lát, hắn nói. “Ít nhất Bát đệ có thể tìm cách bưng bít việc này, không để quận chúa bị thiệt thòi.”Tưởng Nguyễn giống như không nhịn nổi nữa, hỏi. “Ta và Bát điện hạ chỉ thoáng gặp gỡ mấy lần, sao có thể được hắn che chở?”
“Quận chúa chớ nói vậy.” Tuyên Lãng vui mừng, lập tức thẳng thắn nói. “Quận chúa là người Bát đệ yêu, nay Tưởng phó tướng ở biên ải không rõ tung tích, quận chúa sống trong cung như dầu sôi lửa bỏng, không cẩn thận phạm sai lầm, cũng có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm. Nếu muốn chân chính có được sự che chở của Bát đệ, chỉ còn cách vào phủ Bát đệ, mới là kế sách lâu dài.”
Vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Tuyên Lãng siết chặt nắm đấm, lòng có chút khẩn trương.
Tuyên Lãng nói ra biện pháp này với Tuyên Ly, không thể nói là không đắc ý. Hắn biết Tuyên Ly có tâm tư với Tưởng Nguyễn, nhưng chẳng hiểu cớ gì Tưởng Nguyễn lại căm ghét Tuyên Ly. Gần đây Tiêu Thiều lại hướng hoàng đế xin cưới, chuyện đó như đâm một cây gai vào lòng Tuyên Ly, Tuyên Lãng đi theo Tuyên Ly lâu như vậy, cũng hiểu rõ một vài suy nghĩ của Tuyên Ly.
Ví dụ như bây giờ, nếu có thể lấy chuyện này gây khó dễ Tưởng Nguyễn, khiến Tưởng Nguyễn gả cho Tuyên Ly, so với việc tìm một con dê thế mạng khác nhận tội giết Hòa Di quận chúa thì việc này càng khiến Tuyên Ly ưng ý hơn. nếu chuyện này thành công, tất nhiên Tuyên Ly sẽ nhớ công này của hắn, ngày sau đại sự thành, hắn cũng có thêm mấy phần nắm chắc.
Tuy Tuyên Lãng có thể đoán được những thứ khác, lại mãi đoán không ra thái độ của Tưởng Nguyễn. Nếu dùng cách thức thông thường, tất nhiên không thể thực hiện được, chỉ khi lấy tính mạng Hòa Di quận chúa và sự an toàn của Tưởng Tín Chi ra uy hiếp. Theo cái nhìn của Tuyên Lãng, sở dĩ Tưởng Nguyễn không chọn Tuyên Ly bởi vì có lựa chọn tốt hơn là Tiêu Thiều. Nhưng khi bản thân gặp nguy, nàng sẽ không còn cách nào khác. Nữ nhân đều giống như nhau, dù có lợi hại đến đâu, vào một số thời điểm, trừ yếu thế và cầu xin, thì còn có thể làm gì được. Tựa như Hòa Di quận chúa vậy.
Tưởng Nguyễn lạnh nhạt hỏi ngược lại. “Bát điện hạ bố trí một vở tuồng như vậy, chính là vì ép gả? Thật sự xem trọng ta quá.”
Bạch Chỉ và Lộ Châu nãy giờ giận run, không ngờ Tuyên Ly vì tư dục của bản thân mà dám làm ra chuyện như vậy, còn đổ chậu nước bẩn này lên người Tưởng Nguyễn. Nhưng cái chết của quận chúa một nước cũng không phải chuyện nhỏ.
“Quận chúa ngàn vạn lần chớ tự coi nhẹ mình.” Tuyên Lãng cười một tiếng. “Trong lòng Bát đệ, bất kỳ ai cũng không trân quý bằng quận chúa.”
Tưởng Nguyễn hơi ngẩn ra, lời này kiếp trước Tuyên Ly thường xuyên nói. Lúc đó nàng ở thâm cung trải qua cuộc sống không nhìn thấy ánh mặt trời, có đôi lúc được Tuyên Ly quan tâm cũng sẽ cảm thấy tự ti, Tuyên Ly thường nói. “Nàng không nên tự coi thường bản thân mình, ở trong lòng ta, bất kỳ ai cũng không trân quý bằng nàng.”
Nay được nói ra từ miệng Tuyên Lãng, Tưởng Nguyễn chỉ cảm thấy thật mỉa mai. Đời này Tưởng Nguyễn không coi thường mình, Tuyên Ly lại tự đề cao vị trí bản thân trong lòng nàng. Đối với nàng, Tuyên Ly là một con ruồi nhặng hôi thúi, sao có thể không gớm ghiếc kinh tởm?
“Tứ điện hạ quen nói lời dễ nghe, ” Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Không biết có phải vì làm con chó cho kẻ khác quá lâu rồi, nên chỉ biết chọn lời dễ nghe để nói hay không.”
“Ngươi ——” Tuyên Lãng biến sắc, thật sự không hiểu thái độ Tưởng Nguyễn nãy giờ vẫn tốt sao tự nhiên lại thay đổi. Câu nói thốt ra quá mức chói tai, đâm vào chỗ đau nhất trên người Tuyên Lãng, nếu không vì thân phận của Tưởng Nguyễn, suýt chút Tuyên Lãng đã không nhịn được mà ra tay. Có lẽ Tuyên Lãng cho rằng hiện giờ đi theo Tuyên Ly ngày sau chắc chắn sẽ thành công, nên cũng có chút tự cao tự đại. Chứ xưa kia, nghe thấy Tưởng Nguyễn nói vậy chỉ có thể cười hèn yếu cho qua. Thái hộ hôm nay biến thành thế này, không biết có phải vì vừa giết xong Hòa Di quận chúa nên mới bộc lộ ra không. Mặt tối của con người một khi bị kích thích lồi ra, muốn giấu tiếp sẽ rất khó.
Tuyên Lãng xanh mặt, nói với Tưởng Nguyễn. “Bổn điện tốt bụng, quận chúa lại đối xử ngang ngược, thật sự khiến người khác tiếc nuối.”
“Ngươi không cần tiếc nuối làm gì, ” Tưởng Nguyễn không đếm xỉa, nhìn thi thể trên đất một cái. “Cho dù người khẳng định là ta giết người cũng không có vấn đề gì, thế nhưng, ta sẽ không gả cho Tuyên Ly.”
“Ngươi nói gì?” Tuyên Lãng không thể tin nhìn nàng. “Ngươi có biết lời ngươi vừa nói lời đại biểu cho điều gì?”
“Nguyện nghe nói rõ.” Tưởng Nguyễn bày ra tư thế rửa tai lắng nghe, nụ cười kia rơi vào mắt Tuyên Lãng thấy thế nào cũng đều là mỉa mai.
“Hôm nay trước mắt mọi người ngươi giết Hòa Di quận chúa, chính là phạm vào tội lớn, Hòa Di quận chúa là đứa con gái phụ hoàng yêu thương nhất, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con gái không được yêu thương của phủ thượng thư nửa đường được phong thành quận chúa, sao phụ hoàng có thể giúp ngươi. Cho dù đến hoàng tổ mẫu cũng không thể bảo vệ được ngươi, Tưởng phó tướng ở biên ải lại xảy ra chuyện, lúc này ngươi giết Hòa Di quận chúa, ngươi biết triều đình sẽ nói thế nào không?” Giọng điệu Tuyên Lãng ngầm chứa mấy phần đe dọa. “Ngươi và Tưởng Tín Chi đã sớm có lòng nghịch phản, nội ứng ngoại hợp, muốn chà đạp tôn nghiêm hoàng gia, bán đứng Đại Cẩm! Chắc chắn lúc vào ngục ngươi vẫn còn sống, lúc đi ra chỉ còn lại một cái xác không hồn!”
Những lời này khiến mặt Bạch Chỉ và Lộ Châu đổi sắc, mặc dù rất hận Tuyên Lãng vô sỉ, nhưng không thể không thừa nhận mọi lời Tuyên Lãng nói đều đúng. Một khi Tưởng Nguyễn bị gán tội giết hại Hoà Di quận, muốn lành lặn thoát thân, sợ rằng sẽ rất khó.
“Đa tạ Tứ điện hạ chỉ điểm.” Tưởng Nguyễn như hoàn toàn không nghe ra ý Tuyên Lãng, chỉ khẽ gật đầu nói. “Quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
“Đến nước này, ngươi vẫn không chịu đổi ý sao?” Tuyên Lãng chuyển từ hoài nghi sang giễu cợt, cảm thấy Tưởng Nguyễn đúng là đồ điên. Theo cái nhìn của hắn, lựa chọn một con đường khác, chính là đường dẫn xuống hoàng tuyền. Tưởng Nguyễn tình nguyện chết cũng không chịu gả cho Tuyên Ly, chắc chắn đầu óc hỏng rồi.
“Tứ điện hạ, ngươi muốn làm gì cứ làm đi, nhốt vào đại lao cũng tốt, cáo ngự trạng cũng được. Tóm lại, ta, không bao giờ gả cho Tuyên Ly.” Nàng nói. “Trước kia đã nói với ngươi rồi, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, ta sẽ đổi ý?”
Tuyên Lãng nhìn Tưởng Nguyễn hồi lâu, sau đó nói. “Ngươi nói cho ta biết, tại sao ngươi không muốn gả cho Bát đệ, các ngươi có thù oán gì?”
“Có thể là thù oán từ kiếp trước.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Quan trọng là, quá buồn nôn.”
“Buồn nôn?” Tuyên Lãng ngây người.
“Đúng. Buồn nôn.”