Thời tiết càng lúc càng lạnh.
Mưa rơi cả đêm, sáng hôm sau không khí mát mẻ hơn nhiều. Bạch Chỉ mở cửa sổ, trên bệ cửa vẫn còn đọng lại hạt mưa tối qua, giọt nước long lanh, lăn tròn rồi rơi xuống đất. Không khí thoang thoảng mùi bùn non sau mưa.
Tưởng Nguyễn rửa mặt chải đầu rồi ăn sáng xong, để đi tới trước cửa sổ, Lộ Châu vội vàng đi vào, để bánh xốp hoa hồng và trà lên bàn, chớp mắt nhìn Tưởng Nguyễn, bỗng nhiên thấp giọng nói. “Cô nương, Đại phu nhân mất rồi.”
Tưởng Nguyễn “ừ” một tiếng, ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, bánh xốp hoa hồng Lộ Châu bưng tới màu sắc tươi đẹp, hồng nhạt mới mẻ, dưới ánh sáng mặt trời lúc hừng đông, nhìn rất đáng yêu. Nàng cầm một khối lên, ngón tay trắng như tuyết kết hợp với bánh hoa hồng, tạo ra cảm giác đẹp đẽ.
Lộ Châu nói. “Nhị tiểu thư và Ngũ di nương cũng mất rồi ạ.”
Liên tiếp chết ba người, biểu cảm của Tưởng Nguyễn lại không chút biến hóa, tựa như đã sớm dự liệu được kết quả này. Hình như trong mắt chợt thoáng vẻ chán ghét, chỉ xẹt qua trong khoảnh khắc, không ai chú ý tới.
“Thuộc hạ của Vương gia tận mắt nhìn thấy.” Lộ Châu hơi vội khi thấy Tưởng Nguyễn không có phản ứng gì, gấp gáp nói. “Nhị thiếu gia dẫn người ra ngoài tìm được Nhị tiểu thư, sau khi về phủ lại nói với lão gia rằng Nhị tiểu thư bị sơn phỉ bắt nên đã tự vẫn. Về phần Ngũ di nương, là tự nuốt kim mà chết.” Lộ Châu trầm ngâm. “Về Đại phu nhân thì hơi kỳ lạ, nghe nói tối qua Nhị thiếu gia tới trang tử thăm phu nhân, tới nữa đêm thì có người phát hiện phu nhân treo cổ tự vẫn. Chuyện này lão gia tạm thời không muốn để lộ, thật sự không hiểu nguyên do tại sao.”
Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói. “Không kỳ lạ đâu, bên kia vừa chết một lúc tận ba người, Hồng Anh thì không sao, vốn chỉ là một di nương thôi. Nhưng Nhị tiểu thư và phu nhân Tưởng phủ chết cùng một ngày, khó tránh khỏi khiến người có lòng suy đoán, hiện tại lời đồn đãi về Tưởng phủ ở kinh thành đã không ít, cha ta cẩn thận như vậy, tất nhiên sẽ không để xảy ra chuyện châm dầu vào lửa trong lúc này.”Lộ Châu bừng tỉnh hiểu ra. “Thì ra là vậy. Nhưng tại sao Đại phu nhân phải tự vẫn ạ? Còn Nhị thiếu gia nữa, muốn Nhị tiểu thư giải thoát mà tàn nhẫn hạ sát thủ, đáng sợ thật.”
Trong mắt Tưởng Nguyễn thoáng qua tia giễu cợt, âm thanh lạnh lẽo khiến người khác hoảng sợ. “Không phải gã vì muốn Tưởng Tố Tố sớm ngày giải thoát mới làm vậy. Gã chỉ không muốn Tưởng Tố Tố trở thành cục đá ngáng đường sĩ đồ của mình thôi, Tưởng Tố Tố còn sống một ngày, sau ắt sẽ trở thành chứng cứ để kẻ khác lên án gã, Nhị ca ta một lòng muốn trèo lên cao, dĩ nhiên sẽ tự tay hủy diệt chứng cứ.”
Lộ Châu hít một ngụm khí lạnh, cô không nghĩ nhiều như thế. Bởi bất luận hai huynh muội Tưởng Siêu đối xử với Tưởng Nguyễn thế nào, thì họ vẫn là người cùng chung một chiến tuyến, tình cảm của huynh muội ruột thịt không phải giả. Ai ngờ Tưởng Siêu lại có thể vì tư dục của bản thân mà ra tay sát hại muội muội ruột, thật sự không thể nói rằng không đáng sợ.
Mặc dù Lộ Châu xuất thân từ phố phường, trãi nghiệm nhiều hơn Bạch Chỉ và Liên Kiều, nhưng bản tính lương thiện, không nghĩ tới những chuyện dơ bẩn trong tối này, đối với nhân tính, luôn ôm quan điểm con người ai cũng có tính thiện. Tưởng Nguyễn thì khác, bất kỳ nói từ góc độ nào, nàng đều cực độ hoài nghi nhân tính, tin chắc nhân tính vốn ác, việc người khác khó lòng nghĩ tới, vào tai nàng, tất nhiên vừa nghe đã liên tưởng ra.
Nàng tiếp tục nói. “Về cái chết của phu nhân, có chăng vì Nhị ca bị kích thích thôi. Gã sợ ném chuột vỡ đồ, gã bất chấp tất cả như thế, cho thấy rõ đang tính đánh một trận oanh liệt. Sợ rằng rất nhanh nữa thôi, chuyện lớn sẽ xảy ra.”
Lộ Châu nghe Tưởng Nguyễn nói vậy, lòng cả kinh. “Vậy ra bọn chúng chuẩn bị đối phó cô nương?”
“Chỉ sợ chúng không hành động.” Tưởng Nguyễn mỉm cười, chẳng qua nụ cười kia lại vô cùng lạnh lẽo trong mắt Lộ Châu, nàng nói. “Ta cũng rất muốn nhìn thử, trận này, ai sẽ là người chiến thắng.”
Lộ Châu im lặng, một lát sau đột nhiên nhớ gì đó, nói. “Cô nương, nô tỳ nghe Cẩm Nhị nói, không đầy mười ngày nữa Tiêu vương gia sẽ phải xuất chinh.”
Tưởng Nguyễn ngưng trọng, rủ mi, mười ngày, nhanh vậy sao?
…
Tiêu Thiều đang trong thư phòng xem chiết tử, ngựa chiến biên cương truyền thư về nói tính hình quân doanh ngập tràn nguy cơ, thế cục vô cùng căng thẳng. Tưởng Tín Chi không rõ tung tích, Quan Lương Hàn lại bị thương, tinh thần quân sĩ bị ảnh hưởng, không biết vì sao nước Thiên Tấn ngày ngày thay đổi chiến thuật, cách đánh biến hóa khôn lường, cứ tiếp tục như vậy, số quân còn sót lại hẳn sẽ bị diệt toàn bộ.
Bên tay trái đặt một trận đồ hành quân, dù ngoài ngàn dặm, cũng phải khống chế toàn cục. Thế nhân đều nói Cẩm Anh Vương thiếu niên anh kiệt, thống quản ba trăm ngàn Cẩm y vệ, không ai tận mắt chứng kiến hắn định đoạt thắng bại, cơ trí bày mưu lập kế. Muốn từ kinh thành đi đến biên ải cần mất thời gian một tháng, chỉ đành viết tạm phương pháp phòng ngự gửi đến biên ải, cố gắng chống đỡ chờ đợi, khi hắn đến được chiến trường, giết tới quân địch không kịp trở tay.
Căn phòng lặng yên không một tiếng động, toàn bộ Cẩm Y vệ đều đã lui ra. Cả đêm hắn chưa từng chợp mắt, cẩn thận nghiên cứu chiến thuật và tình hình quân địch, tận giờ vẫn chưa ăn uống gì.
Cửa đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Thiều nhíu mày, chóp mũi ngửi được mùi thơm thức ăn, nhìn thấy người tới thì hơi sững sờ. Tưởng Nguyễn bưng điểm tâm và cháo đi vào.
Mấy ngày nay, mặc dù nàng ở Cẩm Anh vương phủ, nhưng hai người tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chưa từng làm ra chuyện gì vượt mức. Huống chi, ngày thường Tiêu Thiều thần long thấy đầu không thấy đuôi, ban ngày bôn ba bên ngoài, đêm về thì nghiên cứu quân pháp bày trận, hai người ít khi chạm mặt nhau. Tưởng Nguyễn tính tình lạnh nhạt, ngày ngày sống Cẩm Anh vương phủ cũng thoải mái, rất ít khi bước ra khỏi sân viện mình ở.
Không ngờ Tưởng Nguyễn đích thân đến, Tiêu Thiều khẽ run, Tưởng Nguyễn đi tới bên người hắn, đặt điểm tâm và cháo xuống, nói. “Phòng bếp làm quế hoa cao và cháo thịt gà, không quá ngọt, ta ăn rồi, thấy rất ngon.” Từng cử chỉ hết sức tự nhiên, tựa như đã làm qua trăm ngàn lần. Tiêu Thiều nhìn nàng một cái, không có động tác gì.
“Cả ngày nay ngươi vẫn chưa ăn gì.” Tưởng Nguyễn nói. “Ngươi muốn tự bỏ đói mình ngay trong nhà mình à?”
Ngày thường Tưởng Nguyễn đối đãi người khác luôn ôn hòa, trên mặt luôn giữ nụ cười mỉm, ngũ quan sinh động mà minh diễm. Nhưng nếu nhìn kỹ, nụ cười kia lại chưa từng chạm đáy mắt, tựa như đó chỉ là một tấm mặt nạ, nói sao cũng thấy hời hợt và lạnh nhạt. Cực ít khi thấy nàng để lộ cảm xúc, trừ người gần gũi, thậm chí lúc đối diện với Tưởng Tín Chi, biểu cảm an ủi vẫn chiếm đa số, chưa từng thể hiện vẻ mặt không vui.
Nàng vốn là một người yêu ghét rõ ràng, nhưng bất luận yêu hay ghét, đều được che giấu sau nụ cười. Nụ cười bây giờ có chút ý vị sâu xa, cùng là mỉm cười, nhưng ý nghĩa bất đồng, rõ ràng đang cười, nhưng vẫn bị người đối diện bắt được sự quở trách và không vui ẩn chứa trong đôi mắt ấy.
Tiêu Thiều “a” một tiếng, yên lặng nhận lấy muỗng từ tay Tưởng Nguyễn, múc một muỗng cháo nếm thử. Thức ăn ngày thường cảm thấy không có gì đặc biệt, chẳng biết tại sao, nay lại cảm thấy hết sức tươi đẹp, tâm trạng Tiêu Thiều vui vẻ, nhanh chóng ăn xong bát cháo. Ngay cả bánh ngọt ngày thường không thích cũng ăn hết sạch.
Tưởng Nguyễn rất hài lòng vì Tiêu Thiều thức thời, ngồi xuống đối diện hắn, nói. “Nghe nói ngươi sắp xuất chinh?”
Thái độ của nàng gượng gạo, Tiêu Thiều không cảm thấy có gì không đúng, đáp. “Ừ.”