“Ngươi. Nhất thiết phải cẩn thận.” Tưởng Nguyễn suy tư một lát, vẫn dặn dò một câu. Chung quy ngày sau phải gả cho người trước mắt này, bất luận hắn có như thế nào, từ trước đến nay, Tiêu Thiều luôn trợ giúp nàng vô điều kiện. Cuộc đời này nàng không thể tùy tiện tin tưởng người khác, nhưng Tiêu Thiều là ngoại lệ. Nàng dừng một chút, nói. “Ta sẽ thay ngươi trông kỹ Cẩm Anh vương phủ.”
Tiêu Thiều lại lần nữa bị lời nói của nàng làm cho rung động, không kiềm lòng đặng ngước mắt nhìn nàng.
Tưởng Nguyễn là hạng người gì Tiêu Thiều tất nhiên hiểu rõ, từ lần đầu tiên gặp nàng Tiêu Thiều đã thấy rõ, cô gái này tĩnh táo quả quyết, tàn nhẫn vô tình, toàn thân tràn đầy lệ khí, dường như nàng có rất nhiều bí mật, vây kín nội tâm ở một góc hoang vắng. Thoạt nhìn như một người không có trái tim, trên thực tế lại không phải vậy. Nàng vì Tưởng Tín Chi mà không màng tính mạng đánh cược hết thảy, vì bảo toàn Triệu gia mà không tiếc tỏ vẻ hời hợt không thân, thậm chí ngay cả Tuyên Phái vô tình gặp được cũng sẽ ra tay tương trợ. Thật ra nàng là một người vô cùng bao che người mình, nhưng người có thể khiến nàng muốn bảo vệ quá ít.
Hôm nay thốt ra lời này, thật chất là một cam kết. Đây là sự hứa hẹn dành cho hắn, nàng nói, từ đây về sau Cẩm Anh vương phủ sẽ trở thành một trong những trách nhiệm của mình. Nàng sẽ thay hắn bảo vệ nó…
Thiếu nữ trước mặt có một đôi mắt sáng trong, mi mục như họa, không giống với vẻ đẹp của Tưởng Tố Tố, ngũ quan tinh mỹ, dần mất đi vẻ ngây thơ, đã hiện ra mấy phần tuyệt đại phong hoa. Đôi mắt long lanh trong vắt như nước suối trên khe núi, chỗ đuôi mắt khẽ xếch lên, tự có một loại tuyệt cao mị sắc. Mà lúc cười nhạt, tựa như tinh hà trên bầu trời đều bị gói gọn trong đôi mắt ấy.
Tiêu Thiều tự nhận cuộc đời này đã gặp qua vô số mỹ nhân, giờ khắc này, không nhịn được phải thừa nhận, thiếu nữ trước mặt, đúng là gánh nổi bốn chữ “Họa nước yêu nữ”. Nếu nàng có chí trên phương diện ấy, hết lòng câu dẫn một phen, đụng phải đế vương ham mê sắc đẹp, sợ rằng thật sự sẽ vì nàng mà lật ngược giang sơn.
“Nàng không cần làm những việc này.” Tiêu Thiều nhìn nàng. “Cẩm Anh vương phủ sẽ che chở nàng, nếu không thể bảo vệ được, nàng cũng không cần vì đó mà hao phí tâm sức.”
Tưởng Nguyễn là người bao che khuyết điểm, Tiêu Thiều càng vậy. Ban đầu ba trăm ngàn Cẩm y vệ không có thủ lĩnh, Tiêu Thiều tuổi còn quá nhỏ, hoàng đế không dám tùy tiện giao quyền hành vào tay hắn. Cẩm y vệ trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay, lúc ấy tất cả mọi người đều nói một đội ngũ tinh nhuệ như vậy, cố tình chỉ thành tâm ra sức vì Cẩm Anh vương phủ, muốn thu phục được quá khó khăn, mọi người suy đoán đế vương sẽ gấp gáp giải tán đám người này. Khi lời đồn lưu truyền rộng rãi, cuộc sống của Cẩm y vệ trở nên hết sức khó khăn. Binh lính quân đội trước kia bị họ đè đầu thừa cơ trả đủa, bỏ đá xuống giếng. Khi đó Tiêu Thiều tự đứng ra, lấy điều kiện hiến kế đi sâu vào Nam Cương giết thủ lãnh Nam Cương để đánh đổi, giữ được Cẩm y vệ. Hắn có thể vì một ẩn vệ Cẩm y vệ nho nhỏ mà lật tung vương phủ, cũng có thể vì thủ hạ chết oan của mình đấu đến không chết không thôi với kẻ quyền quý. Tiêu Thiều bao che khuyết điểm mọi người đều biết, cũng vì vậy, bọn Cẩm y vệ kính hắn, yêu hắn, cam nguyện vì hắn vào nơi dầu sôi lửa bỏng.
Tính cách Tiêu Thiều như vậy, Tưởng Nguyễn đã là phu nhân tương lai của hắn, Tiêu Thiều nhét Tưởng Nguyễn dưới cánh chim của mình để bảo vệ. Hắn không hy vọng Tưởng Nguyễn bị thương vì bất kỳ một thứ gì, nàng có thể đưa ra hứa hẹn này, đã khiến hắn vô cùng ngoài ý muốn.“Không, Tiêu Thiều.” Tưởng Nguyễn cự tuyệt. “Đây không phải một vương phủ có cũng được không có cũng chẳng sao, đây là Cẩm Anh vương phủ, là chỗ ở của cha mẹ ngươi. Là công lao và kiêu ngạo của lão Cẩm Anh vương đánh đổi được, là tôn nghiêm Tiêu gia, cho dù vương triều này ngã xuống, nó cũng không thể bị kẻ khác chà đạp.” Nàng nhẹ nhàng nói. “Ta sẽ không để nó bị bất kỳ ai chà đạp.”
Tiêu Thiều chấn động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc phứ tạp. Cẩm Anh vương phủ, người đời nhắc tới Cẩm Anh vương phủ, Cẩm Anh vương, sẽ chỉ nghĩ tới chuyện ban đầu lão Cẩm Anh vương khởi binh tạo phản. Người xấu làm một ngàn chuyện xấu, chỉ cần làm một chuyện tốt sẽ trở thành người tốt, người tốt làm một ngàn chuyện tốt, làm một chuyện xấu, tất cả mọi việc tốt đã làm đều bị xóa bỏ toàn bộ. Nhiều năm qua, hắn bảo vệ Tiêu gia và Cẩm y vệ, thế nhân sợ quyền thế trong tay hắn, nhưng từ đáy lòng chưa bao giờ kính phục hắn. Con người mau quên, bọn họ quên mất những năm tháng trong quá khứ, là ai đã dẫn dắt nhóm Cẩm y vệ bị mắng là tặc xông pha chinh chiến với ngoại tộc, để bảo toàn sự cân bằng cho vương triều này. Tổ tiên đóng góp công lao và sức lực để có được vương triều cẩm thốc gấm hoa hiện tại, nhưng những người từng xung phong trận địa lại dần bị lãng quên.
Nàng lại nói rằng đây là nơi lão Cẩm Anh vương dùng công lao và kiêu ngạo để đổi lấy, là tôn nghiêm Tiêu gia. Cho dù vương triều này có ngã xuống, thì nơi đây cũng không cho phép kẻ khác chà đạp. Giây phút này, sự chấn động trong lòng hắn không biết dùng lời nào để bộc bạch, hành động nhanh hơn lý trí, hắn nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, kéo nàng vào lòng.
Tưởng Nguyễn hơi ngạc nhiên, thoáng cái bị Tiêu Thiều ôm vào ngực, nàng dựa vào ngực Tiêu Thiều, đang thấy khó hiểu, cảm giác càm Tiêu Thiều đặt trên đỉnh đầu mình. Giọng thanh niên hơi trầm xuống, ngậm theo sự than thở như có như không, nói. “Cám ơn nàng.”
Tưởng Nguyễn ngưng trọng, suy tư chốc lát, chần chờ rồi đưa tay ra ôm hắn lấy eo hắn, nàng nói. “Không cần cảm ơn ta, nếu ta sẽ gả tới đây, vậy thì đây chính là trách nhiệm của ta.”
Tiêu Thiều từ từ buông tay, Tưởng Nguyễn nhích khỏi ngực hắn, còn chưa kịp đứng lên, đã bị Tiêu Thiều nắm lấy càm. Nàng sững sốt, giương mắt nhìn Tiêu Thiều. Phát hiện đối phương cũng đang chăm chú nhìn mình.
Thanh niên anh tuấn vô ngần, anh khí ngời ngời. Nhưng ngày thường luôn lạnh lùng xa cách, khiến người khác cảm thấy như cách xa vạn dặm. Ấy vậy mà lúc này mi mắt nhu hòa, cả người mang theo ba phần dịu dàng, lông mi dày và dài, lúc rũ xuống lại thấy một độ cong ưu mỹ. Mà động lòng người nhất là đôi mắt đen tuyền ấy, khiến người khác như lọt giữa tinh không, như ánh sáng chói lóa giữa bóng đêm thâm trầm, gần như lóa sáng chói mắt người khác.
Hắn nắm càm Tưởng Nguyễn, người hơi nghiêng về phía trước, môi mỏng hơi nhếch, đột nhiên sinh ra cảm giác phong lưu vô tận, như ánh sáng xuân ấm nóng giữa ngày thu lạnh lẽo. Thanh niên mi mục như tranh vẽ anh tuấn tuyệt thế, lấy một tư thế cứng rắn không che phép kháng cự, từ từ nghiêng người tới.
Tưởng Nguyễn ngẩn ra, thấy cả người cứng đờ, muốn tránh đi, nhưng khi đối diện với đôi mắt sáng ấy, không hiểu sao, lại không nhúc nhích nữa.
Thanh niên này nhìn như lạnh lùng, thực chất lại rất trọng tình trọng nghĩa. Mặt lạnh nhưng lòng lại nóng. Kiếp trước nàng cách hắn quá xa, kiếp này trời xui đất khiến lại gần gũi nhường ấy. Hắn không tạo áp lực, như một giọt nước, một đám mây, từng bước vây nàng lại, đi vào cuộc sống của nàng. Nàng từng định kháng cự, lại phát hiện không thể làm gì. Nàng tâm tính bền bỉ, nhưng đối phương cũng không phải một người yếu ớt.
Đời này, hắn lặng lẽ trợ giúp nàng, lại từ chối cách thức hợp tác đôi bên cùng có lợi, hắn… Cũng không phải một người đơn thuần để bị người khác lợi dụng.
Tưởng Nguyễn từ từ nhắm mắt lại, nàng không cự tuyệt.
Nụ hôn đáp xuống môi, nhẹ nhàng rồi nhanh chống lùi ra---- hắn rốt cuộc vẫn là một quân tử.
Tưởng Nguyễn từ từ mở mắt, thấy được vẻ vui thích mừng rỡ trong mắt người đối diện, còn có cả tình ý không sao giấu nổi. Tình ấy khiến lòng nàng rung động, rồi sau đó tựa như con dao ngắn cọ sát lên trái tim nàng.
Một người tốt như hắn, mang tấm lòng chân thành khẩn thiết, tình ý đậm sâu không chút giả dối. Vậy mà, cố tình lại ở kiếp này.
Nếu đổi lại thành kiếp trước, nàng vẫn là cô gái đơn thuần ngu xuẩn, ôm vô vàng hy vọng thiếu nữ đối với tình yêu, khi đối mặt với Tiêu Thiều, hẳn sẽ toàn tâm toàn ý để yêu, để đáp lại một tình yêu chân thành nhiệt liệt. Nhưng thiên ý trêu ngươi, cố tình người Tiêu Thiều gặp phải, lại là một kẻ máu lạnh vô tình của kiếp này, một lòng báo thù không muốn yêu đương.
Trong lòng nàng, đột nhiên sinh ra cảm giác chán ghét và tự giận bản thân. Tiêu Thiều chú ý tới nét mặt nàng, lại nắm lấy càm nàng lần nữa, ép nàng nhìn mình.
“Nàng sao thế?” Hắn cau mày hỏi.
Tưởng Nguyễn nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười. “Tiêu Thiều, xin Thái hậu tứ hôn, ngươi có hối hận không?”
“Không hối hận.” Tiêu Thiều nhìn nàng, dù ngày thường hắn điềm tĩnh thế nào đi nữa, đối diện với cô gái trong lòng mình, lại giống như một cậu trai mới lớn vậy. Hắn không đoán được tâm tư phức tạp của nữ tử, trước nay cũng chưa từng phí công suy đoán, nên hắn không hiểu vì sao cảm xúc của Tưởng Nguyễn lại đột nhiên suy sụp?
Vị hôn thê của hắn, trước nay giỏi che giấu cảm xúc. Ví dụ giờ phút này, mới vừa rồi rõ ràng hắn cảm nhận được Tưởng Nguyễn chợt lóe chán ghét và bực dọc, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nàng lại khôi phục dáng vẻ mỉm cười bình tĩnh.
Tưởng Nguyễn bỗng nhiên đưa tay ôm cổ hắn, kéo hắn tới gần mình, rồi ôm siết lấy hắn.
Tiêu Thiều bị Tưởng Nguyễn bất ngờ chủ động làm cho ngẩn ra, lát sau chần chờ một, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, tựa như đang trấn an một vật nhỏ đang hoảng sợ.
Tưởng Nguyễn tựa đầu lên vai hắn, Tiêu Thiều không nhìn thấy biểu cảm của nàng, tất nhiên không biết vị hôn thê của mình đã hạ quyết định gì.
Người này quá tốt, Tưởng Nguyễn nhắm mắt, tốt đến mức khiến nàng không đành lòng tổn thương. Nếu hắn nói không hối hận, thì đời này đã không còn cơ hội hối hận nữa rồi. Nàng nguyện bằng lòng thử một lần, bất luận hữu tình hay vô tình, tất nhiên, nàng cũng sẽ không để hắn phải hối hận.