Cánh bướm nhỏ khẽ đong đưa ở kinh thành, chỉ có thể tạo lên ít gió nhỏ không thể nhận ra, nhưng ngàn vạn luồng gió hội tụ cùng một chỗ, biết đâu sẽ tạo thành gió bão trăm dặm không phản kháng nổi, không ai biết được. Tuy nhiên, dù dạo gần đây kinh thành xảy ra thay đổi, lại tựa như không truyền tới chiến trường xa vạn dặm.
Trên một sa mạc rộng lớn, cỏ cây khô cằn, héo úa xơ xác, vì thế mà không có quá nhiều dê bò được thả nuôi ở đây. Liếc mắt nhìn, chỉ có liều vải được quân lính dựng lên. Bên ngoài được xếp đầy bình lọ cũ, để tránh cái rét lạnh vào đêm.
Giữa những căn lều được bày bố theo phương trận đặc biệt ấy, có một lều vải hết sức kỳ quái, căn lều này trông vô cùng hoa lệ, bên trên có rất nhiều tua rua, bên ngoài có chừng hơn mười thị vệ canh giữ, y phục của những người này khác với y phục của dân Đại Cẩm, nhìn qua đậm sắc thái dị tộc.
Một cô gái mặc y phục xanh biếc xách giỏ đi vào, thị vệ nhìn rồi cho đi qua, cô gái kia luôn cúi đầu, đi vào bên trong lều, im lặng để giỏ lên bàn, lấy một mâm thức ăn ra. Sau khi dọn xong, mới khẽ giọng nói. “Tưởng phó tướng, nô tỳ Cẩn nhi, là người được phái tới phục vụ ngài, ngài nên ăn chút đồ đi.”
Nam nhân ngồi trên ghế ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt anh tuấn, làn da tái nhợt, cằm lún phún râu, nhưng không hề có vẻ gì chật vật, trái lại dáng vẻ hào sảng anh khí. Nghe thấy giọng nói của cô gái kia thì sững sờ, hồi lâu mới nói. “Ngươi biết tiếng phổ thông, ngươi là người ở kinh đô Đại Cẩm?”
Cô gái cúi đầu nhỏ tiếng nói. “Nô tỳ là người ở kinh thành Đại Cẩm, bị người Nam Cương bắt tới đây, đám người kia muốn tìm người tới phục vụ chủ tử, nên phái nô tỳ tới.”
Tưởng Tín Chi nhìn thiếu nữ trước mặt. Thiếu nữ tuổi không lớn lắm, độ tầm mười sáu mười bảy, da thịt coi như mềm mại, đôi mắt to linh động, có điều trên má trái có vết sẹo phỏng rõ ràng, phá hư mỹ cảm cả khuôn mặt, khiến gương mặt trông hết sức đáng sợ. Nghĩ có lẽ vì gương mặt này, nên mới bị phái tới đây phục vụ tù binh là hắn, bằng không, đổi lại là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, sợ rằng đã sớm bị đám binh lính ở đây ăn đến vụn xương cũng không còn.Tưởng Tín Chi nheo mắt. “Ngươi là người kinh thành, tại sao lại bị bắt tới đây?”
Cẩn Nhi sững sờ giây lát, mới nói. “Nô tỳ là nha đầu giặt giũ thuộc phòng Tẩy Y theo quân đội Đại Cẩm, đêm cách đó vài ngày cùng các tỷ muội đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải một đôi tán binh, nên chúng bắt nô tỳ về đây.”
Câu nói không có sơ hở, trong quân đội xác thật sẽ có dẫn theo nữ quyến, để phụ trách việc vặt lúc hành quân, khâu vá giặt giũ. Nhóm nữ quyến này thường trú ở một nơi khác, tất nhiên Tưởng Tín Chi chưa gặp qua lần nào. Về phần đi đêm gặp phải tán binh, cũng là chuyện không thể không xảy ra.
Tuy nhiên nghe từng câu từng chữ của thiếu nữ, Tưởng Tín Chi luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, hắn không nói ra được lạ ở điểm nào, chỉ bất giác nhíu mày. Bị bắt tới đây đã mấy tháng, chuyện xảy ra bên ngoài hắn không biết, đám người này bắt hắn nhưng lại dùng lễ đối đãi, quan to hậu lộc dụ dỗ, ngày ngày trong cơm canh đều bị hạ nhuyễn cốt tán, khiến toàn thân hắn không có sức lực, nhưng lại không hề giết hắn, tuy không biết rốt cuộc đám người này muốn làm gì, nhưng mỗi ngày hắn đều nghĩ cách để chạy trốn.
Hắn nói. “Ngươi bị bắt tới mấy ngày trước, vậy có biết tình hình chiến sự bên ngoài đã ra sao rồi không?”
Kẻ bắt hắn ngăn tách hắn khỏi thế giới bên ngoài, nên không thể nào biết được tình hình chiến cuộc. Cũng không biết hiện tại quân đội Đại Cẩm ra sao, lúc hắn bị bắt, Quan Lương Hàn cũng trúng tên, vết thương cực sâu, nghĩ hẳn không thể khỏi trong một sớm một chiều. Quân đội không thể một ngày không có chủ tướng, chiến sự ngập tràn nguy cơ.
“Quan tướng quân thân mang trọng thương, không thể nào dẫn binh chiến đấu.” Cẩn Nhi nhỏ giọng nói. “Giờ Đại Cẩm lần lượt bỏ chạy, nước Thiên Tấn từng bước ép sát, đã ép quân đội Đại Cẩm tới khu vực Hắc Quan nhai. Thế nhưng Tưởng phó tướng không cần lo âu, nô tỳ ngày nghe thấy thủ lĩnh nói, triều đình đã phái ra viện quân, Cẩm Anh vương dẫn một trăm ngàn Cẩm y vệ đang chạy tới.”
Chân mày Tưởng Tín Chi vốn nhíu chặt, đợi nghe được câu cuối thì không nén nổi sững sờ một chút. “Cẩm Anh vương?” Hắn từ từ nhíu mày lại, nếu ngay cả Tiêu Thiều cũng phái tới, có thể nhìn ra chiến cuộc có bao nhiêu căng thẳng. Tiêu Thiều là lực lượng ẩn sâu của Đại Cẩm, dường như vì để đối kháng với lực lượng nào đó mà sống, thường khi cũng ẩn núp trong bóng tối. Hoàng đế vô cùng nhẫn nhịn Tiêu Thiều, chưa chắc không có nguyên nhân, Tưởng Tín Chi không phải kẻ ngu, những ngày kề vai tác chiến với Quan Lương Hàn, cũng có thể đoán được mấy phần. Nhưng lực lượng ẩn giấu của Đại Cẩm triều nay đường hoàng xuất hiện trước tầm mắt mọi người, thậm chí còn dẫn tới chiến trường, đánh một trận ác chiến với nước Thiên Tấn, rốt cuộc nguyên nhân bên trong là gì?
Hắn khổ não suy nghĩ, vừa nhấc mắt đã thấy Cẩn nhi không chớp mắt nhìn lén mình. Chống với ánh mắt hắn, Cẩn nhi như một tên trộm bị bắt gặp, hơi đỏ mặt vội vàng cúi thấp đầu, không nhìn hắn nữa.
Tưởng Tín Chi nhạy bén phát hiện, mặc dù cô gái dung mạo xấu xí, ăn mặc bình thường, luôn miệng nói mình là nô tỳ. Thế nhưng theo cách nói chuyện, lại không hề giống nô tỳ quen phục vụ người khác. Ngược lại, từng cử chỉ thái độ mang theo sự cao quý toát ra từ trong xương. Có vài người sinh ra định sẵn đã cao quý, nhất là người được nuôi nấng ở cao môn đại hộ, từ nhỏ đến lớn hành động cử chỉ bị gia tộc ảnh hưởng, khí chất quý tộc toát ra một cách tự nhiên. Cô gái trước mặt, không giống như nô tỳ, ngược lại giống một tiểu thư hơn, so với tiểu thư, mất đi mấy phần kiêu căng, tựa như một cô gái đơn thuần bình thường. Nhưng. Một cô gái bình thường lại xuất hiện ở trận doanh của quân địch, thế định sẵn bản chất sự việc không hề tầm thường.
Tưởng Tín Chi từ tốn nói. “Nếu ngươi tới phục vụ ta, ta cũng nói rõ cho ngươi biết, trong căn lều này, từng có ba nha đầu tới phục vụ ta, cuối cùng đều chết hết.”
Cẩn nhi ngẩn người, khó hiểu nhìn hắn.
Tưởng Tín Chi chăm chú quan sát vẻ mặt người đối diện, tiếp tục không nhanh không chậm nói. “Bởi vì bọn họ đều là thám tử những kẻ kia đưa tới, nghĩ muốn lừa gạt lấy được sự tin tưởng của ta, muốn dò la tin tức từ miệng ta. Nhưng bị ta phát hiện, rồi trực tiếp vạch trần. Nhiệm vụ thất bại, họ bị đám người kia kéo ra ngoài giết. Tử trạng hết sức thê thảm, ví dụ như trước khi ngươi tới, trong căn lều này, mới dọn dẹp xong một thi thể.” Giọng hắn ẩn chứa một sự kiềm chế, lại tựa như mũi kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ, như ánh sáng chói lóa xé rách mây đen cuồn cuộn lao tới, khiến người khác không đường chống đỡ, bắt buộc người đó không thể không nói thật. Hắn nói. “Cẩn nhi cô nương, cô còn muốn ở lại bên cạnh ta sao?”
Cẩn Nhi bị từng câu từng chữ của hắn làm cho kinh ngạc, nhưng chỉ chốc lát sau, đã cười nói. “Nô tỳ chỉ tới phục vụ Tưởng phó tướng thôi, tất nhiên phải ở lại bên cạnh Tưởng phó tướng. Không sao cả, hay Tưởng phó tướng ăn chút gì đó trước nhé.”
Tưởng Tín Chi hơi ngạc nhiên, đối diện với mắt Cẩn nhi, lại phát hiện đôi mắt này dường như có chút quen thuộc, đôi mắt trong veo, nếu không phải thật sự không có ý gì khác, thì nghĩa là tâm cơ quá sâu. Lời hắn nói vừa rồi không phải giả, nhưng cũng không hẳn là thật, trong đó có kẻ thật sự là thám tử địa phương được phái tới, cũng có người Đại Cẩm, thậm chí cam nguyện mạo hiểm cứu hắn thoát khỏi đây, đáng tiếc cuối cùng cũng chết trên tay những kẻ kia thôi.
Đang nói, ngoài lều có người đi tới, nhìn Cẩn nhi một cái, không kêu nàng lui ra, rõ ràng coi như người vô hình. Người nọ vừa nhìn thấy Tưởng Tín Chi cau mày thì cười lên. “Hôm nay có vẻ tâm trạng của Tưởng phó tướng cũng không không vui, sao nào, ở đây tới mức bực bội rồi ư?”
Người tới mặc mộ bộ áo choàng xám tro, che hết toàn thân, chỉ để lộ chiếc càm thon gầy, môi mỏng xinh đẹp. Nghe giọng có vẻ là một nam tử trẻ tuổi, trong âm thanh mang theo sự mị hoặc, không hiểu vì sao. Gã nói. “Tưởng phó tướng, vẫn chưa suy nghĩ xong sao?”
“Các hạ không cần tốn nhiều tâm tư trên người ta.” Tưởng Tín Chi mỉm cười. “Trên người tại hạ không có thứ các hạ mong muốn.”
Người áo xám sát tới, từ từ ép gần Tưởng Tín Chi, âm thanh ngậm ý cười như có như không, như dây đàn huyền, thân mang độ cong tinh tế, nhưng lại vô hình khiến lòng người kinh hoảng, rất sợ một khắc sau dây dàn sẽ bị âm thanh cao vút làm đứt. Người áo xám nói. “Tưởng phó tướng, đến lúc này, ngươi cần gì phải che giấu nữa? Ta chỉ muốn biết, phong thơ kia của ngươi, rốt cuộc là ai cho ngươi?”
‘Lá thư ấy’ là vào ba năm trước lúc chia tay, Tưởng Nguyễn kín đáo đưa cho hắn, trong thơ cặn kẽ ghi lại tình hình giao chiến cùng nước Thiên Tấn trong mấy năm, một số chiến thuật nước Thiên Tấn áp dụng, còn có vài kỹ thuật đánh úp bất ngờ, thậm chí còn có kết quả thắng bại của chiến dịch ở vài năm trong tương lai. Phong thư này trợ giúp rất lớn cho Tưởng Tín Chi, trong ba năm qua, hắn lúc nào cũng nghiên cứu thư này, dựa vào đó hoặc tương kế tựu kế, hoặc dẫn quân địch vào rọ, hoàn mỹ phá hư từng trận đánh lén của quân địch, một lần lại một lần thắng trận.