Nhưng trong quân có nội gián, kẻ đó là thủ hạ thân cận nhất của Quan Lương Hàn, tin ấy quá mức bất ngờ, càng quan trọng hơn là, kẻ kia biết rõ bí mật về phong thư này, nên âm thầm trao đổi với kẻ địch, lần này bị đối phương tính kế, một bên là an nguy của bản thân, một bên là trăm ngàn đại quân, bất đắc dĩ phải nhượng bộ, Tưởng Tín Chi bất đắc dĩ bị bắt, Quan Lương Hàn bị thương nặng.
Mà nội dung trong thư, đủ khiến quân địch nổi điên. Một tháng trước, bọn chúng nghĩ đủ mọi cách thức đáng sợ hành hạ Tưởng Tín Chi, nhưng Tưởng Tín Chi mãi không khai, sau đó chúng đổi ý, quay sang cung dưỡng Tưởng Tín Chi, bày ra cao quan lộc dầy, tuy vậy Tưởng Tín Chi vẫn không khai.
Tưởng Tín Chi là người ăn mềm không ăn cứng, trong mấy tháng ở đây, chắc hẳn đám người này đã hiểu tính khí Tưởng Tín Chi. Nhưng chúng vẫn lựa chọn cách thức cũ, nhất định vì có mục đích khác, Tưởng Tín Chi tạm thời không nghĩ ra. Nhưng chắc chắn một điều rằng, hắn tuyệt đối không thể khai ra tên Tưởng Nguyễn.
Có lúc chính Tưởng Tín Chi cũng rất hoài nghi, rốt cuộc tại sao Tưởng Nguyễn lại biết được chuyện xảy ra ở tương lại. Dường như kể từ ba năm trước thời điểm Tưởng Nguyễn được đón từ trang tử về kinh thành, hắn đã cảm giác được điểm gì đó khác lạ. Đối với hắn mà nói Tưởng Nguyễn chỉ là một cô gái tính tình lạnh nhạt, có lẽ có chút thông minh, nhưng năng lực tiên tri, biết trước được sự việc, rồi liên tưởng một vài chuyện đã từng xảy ra, ví dụ như chuyện đập chứa nước Bá Xương, thật sự khiến người khác khó hiểu. Thế nhưng bất luận ra sao, Tưởng Nguyễn là yêu cũng được, quỷ cũng được, cũng đều là muội muội hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm ra bất kỳ chuyện gì tổn thương đến muội muội mình, một khi đám người này biết thư kia do Tưởng Nguyễn viết, nhất định sẽ muốn bắt Tưởng Nguyễn tới. Bên người Quan Lương Hàn có nội gián, trong kinh thành chưa chắc không có mai phục, hắn phải bảo vệ Tưởng Nguyễn.
“Ta đã nói rất nhiều lần rồi.” Tưởng Tín Chi đưa ngón trỏ đỡ đầu, dáng vẻ bực không chịu nổi. “Ấy chỉ là vô tình nhặt được trên đường, có lẽ là chỉ ý của trời cao cũng không chừng. Các hạ nhất định muốn hỏi, không ngại đi hỏi thử ông trời. Có lẽ trời cảm thấy khí số Thiên Tấn các ngươi sắp tận, nên mới hạ chỉ ý tới giúp Đại Cẩm ta, đã vậy, nễ tình mấy ngày nay các hạ lấy lễ thành đối đãi, ta sẽ chỉ điểm các hạ một câu, không ngại thuận theo thiên mệnh, mọi người đều được thoải mái, đúng không nào?”
Một con người điềm tĩnh nội liễm như hắn, nay lại nghiêm trang nói mê nói sảng, còn bày ra bộ dáng cà lơ phất phơ, tuy nhiên không khiến người khác cảm thấy đáng ghét, trái lại còn cảm thấy vô cùng thú vị, bất giác muốn đến gần. Cẩn nhi cúi thấp đầu, che dấu nụ cười trên môi.
Kẻ mặc đồ xám không tức giận, đứng thẳng chắp tay, gật đầu nói. “Ta đồng ý cách nói thiên mệnh sắp đặt của cát hạ, tuy nhiên thiên mệnh không phải do trời định. Dù trời cao cho Đại Cẩm cảnh báo, nhưng cuối cùng cảnh báo tiên đoán vẫn rơi vào tay bọn ta, thế thiên mệnh này nên gọi là gì đây?”
Tưởng Tín Chi yên lặng hồi lâu, mới nói. “Các ngươi không phải người nước Thiên Tấn, các ngươi là người Nam Cương.”Đám người này chưa bao giờ đàm luận chuyện về nước Thiên Tấn, trang phục binh lính trú đống ở đây mặc cũng không phải trang phục của binh lính nước Thiên Tấn mặc lúc giao chiến, thoạt đầu Tưởng Tín Chi tưởng rằng nước Thiên Tấn tạo ra một đội quân bí mật, sau đó phát hiện không phải vậy, ngược lại nghĩ tới Nam Cương trong lời đồn. Ngày xưa khi tiên hoàng còn tại thế, Nam Cương xâm phạm Trung Nguyên, suýt chút chiếm hết Trung Nguyên làm của riêng, sau đó tiên hoàng đích thân ngự giá thân chinh, chinh phục Nam Cương, Nam Cương mất nước, tàn dư Nam Cương còn sót lại bị đuổi đến một vùng đất vắng lặng ven Đại Cẩm định cư.
Từ khi sinh ra Tưởng Tín Chi sống trong kinh thành, không có cơ hội thấy qua tàn dư Nam Cương, nay gặp được, trong lòng có nhận định mơ hồ.
Người áo xám nghe vậy cười khẽ, chiếc càm sáng bóng hơi nhấc lên, vạch ra độ cong yêu dị. “Đúng vậy, chúng ta là người Nam Cương. Vậy thì thế nào? Người trong thiên hạ này, cuối cùng cũng sẽ trở thành người Nam Cương. Thiên hạ này, cuối cùng cũng sẽ trở thành thiên hạ của chúng ta.”
Tưởng Tín Chi lắc đầu. “Các hạ đang nằm mơ giữa ban ngày, không liên quan đến ta, bất quá vấn đề của các hạ, ta đã trả lời xong. Bây giờ, nếu các hạ không còn chuyện gì khác, mời ra ngoài giúp cho, ta phải nghỉ ngơi.”
Người áo xám không hề vì lời nói của Tưởng Tín Chi mà nổi nóng, chỉ cười nhạt, xoay người bước ra khỏi lều, ngược lại Cẩn nhi, khẩn trương nhìn chăm chú người áo xám đi xa.
…
Sau khi đi khỏi lều của Tưởng Tín Chi, người áo xám đi về một căn lều vải ở hướng ngược lại, căn lều này nhìn qua không hề hoa lệ, thậm chí kém xa căn lều xinh đẹp Tưởng Tín Chi ở, chỉ có một màu trắng như tuyết, khi đến gần mới phát hiện, căn lều kia được tạo thành từ số lượng lớn da cáo tuyết, số da lông trắng như tuyết không lẫn một tia tạp chất, nhìn xa tựa như đỉnh núi tuyết vạn năm không đổi, ẩn chứa vẻ trong trẻo lạnh lùng kỳ dị.
Bên ngoài lều không có thị vệ canh giữ, người áo xám khẽ dừng trước của một lúc, mới đi vào.
Bên trong mắc một chiếc rèm đá thạch anh tím, tinh thạch thượng hạng trong suốt, lóe lên ánh sáng rực rỡ, gần như muốn làm lóa mắt người khác, ánh nến trong lều khúc xạ lên tinh thạch, càng đẹp như quỳnh lâu ngọc vũ ngoài bầu trời, bước chân tiến vào, tựa như lọt vào thế ngoại đào nguyên.
Sau rèm, mơ hồ lộ ra một bóng người, toàn thân mặc một bộ đồ đỏ xinh đẹp vô song, xếp bằng ngồi trước Thất huyền cầm, lại không động. Người áo xám đi tới trước rèm, từ từ hạ thấp người, trong cử chỉ để lộ mười phần cung kính.
“Thánh nữ.” Người áo xám gọi.
“Chuyện sao rồi?” Hồi lâu, sau rèm truyền đến một giọng nữ kiều mỵ. Giọng nói vô cùng êm tai, tựa như giọt nước đầu tiên nhỏ xuống từ khối băng vạn năm vừa bị ánh mặt trời chiếu rọi, mang theo sự lười biếng ngàn năm hòa cùng phong tình, lại ẩn chứa một loại cảm giác ngây thơ không hiểu thế sự, khiến kẻ khác vừa nghe đã muốn chìm đắm, không kiếm chế được mà muốn vén tấm rèn kia lên, trộm nhìn xem rốt cuộc người bên trong tuyệt sắc đến nhường nào.
“Nguyên Xuyên vô năng, xin thánh nữ trách phạt.” Người áo xám nói. Trước mặt nữ nhân này, người áo xám cúi thấp chiếc càm cao quý, tựa như một tín đồ trung thành, bò sấp dưới tín ngưỡng của mình. Gã trung thành mà khiêm tốn, nói. “Hắn luôn khăng khăng không khai ra chủ nhân của bức thư này.”
“Không sao.” Người sau rèm lười biếng nói, như hoa hải đường xuân vừa tỉnh ngủ khẽ vươn mình, kiều mỵ như một con mèo. “Nếu dễ chiêu hàng như vậy, hắn cũng sẽ không phải chiến thần Đại Cẩm.”
“Thánh nữ, vậy bây giờ phải làm thế nào? Giết Tưởng Tín Chi?” Người áo xám hỏi.
“Không, ta muốn giữ hắn lại, chiến thần Đại Cẩm, tiền cược nặng như vậy, là món quà ta muốn tặng người kia.” Giọng cô gái đột nhiên xuất hiện sự vui mừng không kìm nén nỗi, âm thanh vốn kiều mỹ chợt chứa thêm một lớp sương ngọt ngào, khiến người khác không thể nhìn rõ.
Người áo xám hơi sững sờ, như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn thôi, chỉ cung kính cúi đầu, khiêm tốn thuận theo như thường lệ.
“Người ấy nhìn thấy món quà này của ta, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Giọng nói sau rèm vẫn tiếp tục, như mọi sự lười biếng đều biến mất, nghe lại giống một đứa trẻ ngây thơ không rành thế sự, vô cùng thuần khiết, đang nghênh tiếp người mình thích.
“Nguyên Xuyên, hắn sẽ tới.” Dường như cô gái đang cười.
“Ta đợi hắn lâu như vậy, rốt cuộc có thể gặp lại hắn rồi.” Nàng ta nói.