Một đêm này, trong phủ Cẩm Anh vương, ngọn đèn trong thư phòng của Tiêu Thiều mãi không tắt, từ bên ngoài nhìn vào, giống như đóa hoa lửa ấm áp giữa màn đêm rét buốt. Tựa như chỉ cần đẩy cửa ra, thì có thể lập tức nhìn thấy dáng vẻ thanh niên lạnh lùng ngồi trước bàn sách. Mà giờ khắc này, trước bàn sách thật sự có một người đang ngồi đó, nhưng mà lại là một nữ tử xinh đẹp.
Hương trà lượn lờ, hơi khói bốc lên, ánh đèn soi rọi đóa hoa nhỏ xinh tươi, nổi bật nhất là dung nhan thiếu nữ, rõ ràng chỉ là xiêm y xanh nhạt đơn giản, một chiếc áo khoác ngoài màu tím đậm, càng tô điểm nhan sắc như bạch ngọc thượng hạng tạc thành, ngũ quan như được tỉ mỉ điêu khác, tỉ lệ hoàn mỹ, xinh đẹp thiên thành. Toát ra sự quyến rũ từ trong xương, nhất cử nhất động đều vô cùng thanh thoát, đôi mắt đẹp sắc lạnh không gợn sóng, đè ép sự xinh đẹp diễm tục, giống như hoa mạn đà la nở dưới ánh trăng, trong trẻo lạnh lùng nhưng mị hoặc yêu dị.
Tưởng Nguyễn nhìn thanh niên tử y đứng trước mặt, dù Tề Phong cả đời say mê quyền thuật triều đình, cũng không nhịn nổi phải thất thần trước cảnh đẹp tuyệt sắc nhân gian này.
Trên đời có mỹ nhân, hiếm thấy đẹp mà thông minh, nếu nói vẻ ngoài chỉ là một vỏ bọc, vậy sự thông minh của thiếu nữ đã rót linh hồn và sự sống động vào vỏ bọc ấy, khiến nó trở nên hoạt sắc sinh hương, có một phong vị khác.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Hôm nay trên điện, may mà có Tề công tử xuất thủ.” Tuyên Ly và Trương Kế liên thủ hát một vở tuồng, từ đầu tới cuối nàng không hề có ý định cản trở, Tề Phong hiểu rõ quyền thuật triều đình, tất nhiên sẽ có một thân phận khác trong triều. Thân phận này nhìn không bắt mắt, nhưng sẽ không quá cao hay quá thấp, lại là sự tồn tại vi diệu nhất, nếu muốn làm ra việc gì đó, sẽ dễ dàng che dấu không bị phát giác. Mà Tề Phong cũng làm đúng như Tưởng Nguyễn dặn dò, thuận nước đẩy thuyền để vở kịch của Trương Kế được suôn sẻ thuận lợi hơn.
Chẳng qua. Ngoại trừ họ, dường như cũng có một thế lực khác nhúng tay vào chuyện này, cho nên vở tuồng của Trương Kế hôm nay rất viên mãn, thật chất vì còn có một phe khác giúp đỡ, thế nhưng không rõ mục đích của người đó là gì, và đó là ai. Trong đầu Tề Phong đột nhiên thoáng hiện lên gương mặt xinh đẹp của cậu bé mình gặp, mắt khẽ trầm xuống, quay lại nói. “Bọn họ đã động thủ.” Hắn nâng lá thư trong tay, ánh mắt sâu xa. “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự khó mà ngờ Tuyên Ly lại bí quá hóa liều như vậy.”
Tưởng Nguyễn thong thả bưng tách trà hoa bạch quả lên nhấp một ngụm, hờ hững nói. “Tối nay bọn chúng sẽ đánh tráo hết, đổi một kho lương hoàn hảo thành một đống gạo lên mốc và vật liệu hỏng, còn giảm bớt một nửa. Trừ lớp ngoài cùng, bên trong đều dùng cỏ nhét đầy. Mà hôm nay trên điện Kim Loan Trương Kế đã hát một vở kịch hay, ngày mai chắc chắn sẽ không xảy ra việc ngoài ý muốn, đợi quân lương bình an được chuyển ra khỏi kinh thành, núi cao sông xa. Mà chờ đám quân nhu đó được chuyển tới điểm đến, gặp họa tất nhiên là tướng sĩ biên ải, không có quân lương và vật tư, sớm muộn cũng sẽ hết đạn hết lương. Đợi toàn quân chết hết, nào còn ai truy cứu trách nhiệm của Trương Kế? Dù có cá lọt lưới, bọn chúng cũng sẽ ra tay diệt sạch, quả nhiên là một khoản mua bán không lỗ.”
Tề Phong hít sâu giận dữ nói. “Tuyên Ly thân là hoàng tử Đại Cẩm, lại vì một chút tư lợi của bản thân mà mặc kệ tính mạng của hàng vạn tướng sĩ ở biên ải, coi quốc thổ Đại Cẩm như trò đùa, thật sự mất hết lý trí.”
Tưởng Nguyễn cười như không cười nhìn Tề Phong. “Ồ? Ngươi thật sự cảm thấy vậy à?”Tề Phong bị đôi mắt kia nhìn phải, nhất thời cảm thấy tâm tư bị vạch một cách trần trụi, trước nay hắn tâm tư nhanh nhẹn, chẳng biết tại sao mỗi khi đứng trước thiếu nữ này, luôn có loại cảm giác thất bại, lúng túng gãi đầu, cười nói. “Tam tẩu, ta có một việc muốn hỏi ngươi, ngươi sai Cẩm Nhị dẫn theo Cẩm y vệ đi làm gì?”
Trước khi đi Tiêu Thiều đã giao lệnh điều động Cẩm y vệ còn lại trong kinh thành cho Cẩm Nhất Cẩm Nhị, mà Cẩm Nhất Cẩm Nhị đều nghe lệnh Tưởng Nguyễn, đồng nghĩa với việc số Cẩm Y Vệ trong kinh thành được Tiêu Thiều giao toàn bộ cho Tưởng Nguyễn. Đối với Tề Phong mà nói, chuyện này vô cùng khó tin, một, bọn Cẩm y vệ mặc dù là ẩn vệ, nhưng ai ai cũng là hiền tài tinh anh, người ưu tú luôn tâm cao khí ngạo, muốn bọn họ cam tâm thần phục Tưởng Nguyễn, Cẩm Nhất Cẩm Nhị là thủ lĩnh Cẩm y vệ, cũng không dễ làm được. Nhưng lúc ấy sau khi nghe Tưởng Nguyễn ra lệnh không nói hai lời đã hành động, từ đó có thể thấy được địa vị của Tưởng Nguyễn trong lòng họ. Hai, Tiêu Thiều không phải người dễ dàng tin tưởng người khác, thời niên thiếu đã quen độc lai độc vãng, có thể giao lực lượng ẩn núp trong tối của mình cho Tưởng Nguyễn, chứng minh địa vị của Tưởng Nguyễn trong lòng Tiêu Thiều.
Tưởng Nguyễn đột nhiên cười. “Tề công tử, ngươi thông minh cơ trí, nay cần gì đoán già đoán non trước mặt ta? Ngươi biết rất rõ, tại sao Tuyên Ly phải tráo đổi kho lương.”
Tề Phong ngẩn ra, nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn, trước ánh lửa là nụ cười ôn nhu trầm tĩnh, ánh mắt lại thâm trầm xa xưa, tựa như cách ánh lửa nhìn đến mấy mươi năm sau, ánh mắt kia như biết rõ thế sự, như một vị khác xem hết vở kịch rồi lại xem tiếp từ đầu—— mắt lạnh nhìn những kẻ mãi luẩn quẩn bên trong. Bất luận đào kép chìm hay nổi, nàng vĩnh viễn thoát khỏi hồng trần, thanh tỉnh mà tàn khốc nhìn mọi thứ diễn ra.
Hắn lắc đầu cười khổ. “Tam tẩu, ngươi thông minh đến mức khiến người khác cảm thấy đáng sợ. Không tệ, ta đã biết tại sao, việc Tuyên Ly cấu kết với Thiên Tấn, ta đã biết từ lâu. Tình báo của Cẩm Y vệ là đệ nhất thiên hạ, không có gì mà chúng ta không biết.” Ngoại trừ bí mật của ngươi, hắn lặng lẽ bổ sung.
“Không sai, nếu Thiên Tấn và Tuyên Ly cấu kết, dù sao Tuyên Ly cũng phải bày tỏ một chút lòng thành. Hoặc nói, trong cuộc chiến lần này, hắn nhất định phải bảo đảm nước Thiên Tấn thắng. Một khoản quân lương lớn như vậy, giữ lại trong tay sẽ nặng tựa như núi, Tuyên Ly không thể để những thứ đó ở lại kinh thành, hắn chỉ có thể sai người chuyển ra ngoài. Mà muốn lợi dụng số quân lương này một cách triệt để và an toàn nhất, thì chỉ có một cách thôi.” Tưởng Nguyễn lạnh nhạt nói.
“Đưa đến Thiên Tấn, sung làm quân lương nước Thiên Tấn.” Tề Phong đáp tiếp lời nàng.
Nói chuyện với người thông minh, quả nhiên rất đơn giản. Tưởng Nguyễn cười. “Không sai, nhưng cách này của Tuyên Ly, trong mắt ta chưa chắc đã tốt.”
“Biện pháp này ngoài mặt nhìn như đơn giản, thực chất cần một cái giá cực lớn, chính vì quá mức hung hiểm, ngược lại sẽ không ai nghi ngờ. Tuyên Ly ngược đường mà đi, coi như một kiêu hùng. Huống chi nếu dùng cách này, cũng xem như sách lược vẹn toàn, ta không hiểu, ngươi nói chưa chắc đã tốt là vì cớ gì?” Tề Phong nói. Hắn không tin một nữ tử chốn khuê phòng như Tưởng Nguyễn lại am hiểu mưu lược hơn Tuyên Ly. Dù nàng đoán hiểu lòng người, nhưng chuyện triều đình, không phải chỉ cần mưu đoạt lòng người thì có thể đạt được mục đích.
“Bất luận làm chuyện gì, đều không thể để lại nhược điểm cho kẻ khác nắm,” Mắt Tưởng Nguyễn sắc lạnh. “Tuyên Ly giữ số quân lương kia lại, chính là để lại nhược điểm, cũng chính vì vậy, ta mới có cơ hội phá cục này. Nếu đổi lại thành ta đứng ở vị trí của hắn, tuyệt sẽ không giữ lại số quân lương kia, một khi tráo đổi xong, sẽ một đuốc thiêu rụi sạch sẽ, một chút dấu vết cũng không chừa lại.”
Tề Phong trợn mắt hốc mồm nhìn nàng. “Một đuốc thiêu sạch?” Hắn không thấy vẻ gì là đùa cợt trong mắt Tưởng Nguyễn, nàng nói thật, nay nếu nàng và Tuyên Ly hoán đổi vị trí, nàng thật sự sẽ dùng một đuốc thiêu sạch số lương thảo kia. Trời ạ, sao nàng lại có một lá gan lớn như vậy? Rốt cuộc người này ăn gì mà lớn thế?
Tưởng Nguyễn cười nhạt. “Không phải ngươi hỏi ta phái bọn Cẩm Nhị đi làm gì sao? Giờ ta nói cho ngươi biết, bọn họ đi phóng hỏa, tuồng vui này của Tuyên Ly cái gì cũng tốt, tuy nhiên thiếu dầu thiếu lửa, sau trận lửa này, mọi thứ không còn do hắn định đoạt nữa.”
Lòng Tề Phong run lên, hỏi. “Phóng hỏa gì?”
“Ngươi vẫn chưa rõ sao?” Tưởng Nguyễn cười đầy dịu dàng. “Ta muốn bọn chúng, lần này, bị đánh đến rụng răng mềm xương, chịu thua thiệt lớn, nhưng một câu cũng không nói được.”
…
Dưới sự sắp xếp lương thảo đã được chuyển đến một nơi khác, hiện giờ trong kho hàng ở Đông đại viện, có người đóng cửa kho lại, đưa chìa khóa cho Tưởng Siêu.
Kho hàng trở về dáng vẻ vốn có, kín kẽ như chưa từng bị mở ra, đám người trở về vị trí của mình, mọi thứ nhìn qua không khác gì lúc ban ngày.
Hạ Tuấn đứng bên cạnh Tưởng Siêu, không hiểu vì sao, cảm giác bất an lại nổi lên, như có một thứ gì đó không thể nắm bắt được từ dưới đất chui lên. Tưởng Siêu hài lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, cười nói. “Mọi thứ đã được làm xong rồi, trở về báo cáo với điện hạ, tất nhiên sẽ lập được đại công.” Chuyện một khi thành, nghiệp lớn thiên hạ của Tuyên Ly đã thành công một nửa, thiên hạ giang sơn này, có mấy phần chiến công của gã, ngày sau nhất định sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng, tiền đồ không thể lường được. Cũng không uổng công gã dồn hết tâm huyết vào đây.
“Đại nhân, mọi chuyện đã xong rồi, có phải nên về rồi hay không?” Thị vệ nói.
“Đi ——” Hai chữ về phủ còn chưa kịp nói ra, đã nghe “ầm” một tiếng, có vật gì đó từ trên trời rớt xuống, rơi xuống đỉnh kho hàng, từ đỉnh kho lăn lóc rơi xuống, lăn tới trước mặt mọi người. Bọn thị vệ giật nảy mình, che chở Tưởng Siêu lui về phía sau mấy bước, thấy vật kia không có động tĩnh gì, mới cầm đuốc đánh bạo tiến lên điều tra. Vừa nhìn một cái đã hết hồn, thị vệ kia bỗng ngồi phịch xuống, cây đuốc cũng rơi ra, run run môi nói. “Đại nhân. Đại nhân..”
Tưởng Siêu thấy người đó khác thường, vội bước lên xem, vừa nhìn đã kinh sợ, trên mặt đất không phải ai khác, chính là thủ lĩnh bộ quân nhu Trương Kế. Giờ đây toàn thân lạnh như băng, trên cổ họng có một vết kiếm cắt ngang, mắt mở trừng trừng, hiển nhiên đã tắt thở bỏ mạng.
Tưởng Siêu và lão mới tách ra chưa quá hai giờ, không ngờ lúc gặp lại Trương Kế đã biến thành một cái xác lạnh, không nén nỗi sợ đến thất sắc. Gã chưa kịp phản ứng, đã nghe vèo vèo mấy tiếng, mấy bóng đen xẹt qua, không ai thấy rõ vì sao cửa kho hàng bị mở ra, cũng không ai thấy rõ vì sao lại bắt lửa. Chỉ thấy lửa gặp cỏ khô lập tức cháy phựt lên, không cần thêm những thứ khác, thế lửa như tăng thêm, chỉ trong chốc lát, toàn bộ kho hàng đã ngập trong biển lửa.
Ánh lửa rực đỏ như chiếu sáng cả con phố, sáng choang tựa như ban ngày, ánh lửa tựa như màu máu, mang theo khí tức quỷ dị. Không ai ngờ được biến cố sẽ phát sinh, Tưởng Siêu và Hạ Tuấn ngây ra tại chỗ, mấy người áo đen kia tới vô ảnh đi vô tung, thoáng chốc đã biến mất. Hạ Tuấn thầm kêu không ổn, đang muốn lên tiếng kêu tất cả rút lui, đã nghe thấy không biết tiếng ai hét lên. “Đi lấy nước, không xong rồi, kho lương cháy rồi, mau đi lấy nước!”
Ngay sau đó, nghe thấy từ xa xa truyền tới một loạt tiếng vó ngựa, đi đôi với đó là ánh đuốc chiếu rọi, một giọng nói hô to lên. “To gan cuồng đồ, dám phóng hỏa đốt quân lương, bắt lại cho bổn quan!”