Nếu nói Hạ Tuấn và Tưởng Siêu đốt lương thực bị mốc, thế thì số quân lương hoàn chỉnh đâu? Nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, muốn an toàn không tổn thất cứu người ra là việc không thể nào. Mật đạo Tuyên Ly của một khi bại lộ, hoàng đế cảm nhận được hắn có lòng mưu phản, tất nhiên sẽ mạnh tay xử lý, nghiệp lớn của Tuyên Ly sẽ chấm dứt từ đây.
Hắn không thể ra tay tương trợ, thậm chí vì tránh hiềm nghi và để bảo vệ bí mật, mà nhất định phải hy sinh Hạ gia, thứ hắn cần chỉ là thế lực của Hạ gia. Cứ vậy, ít nhất cũng khiến sự cố gắng của Tuyên Ly mấy năm qua hóa thành hư không. Tề Phong buồn cười, chiêu này của Tưởng Nguyễn thật sự quá độc ác, Tuyên Ly tiến lùi đều khó, nói chung kiểu gì cũng phải cắt sống một miếng thịt trên người, e rằng hiện tại đang tức đến mức rung chân.
“Vậy hiện tại chúng ta cần làm gì? Ngầm báo cho bệ hạ biết về mật đạo của Tuyên Ly?” Tề Phong hỏi.
“Bây giờ nói ra, Tuyên Ly sẽ có một trăm cách chứng minh mật đạo không liên quan tới hắn, huống hồ sau khi nói ra, nếu bệ hạ tra được, khó tránh khỏi dính líu đến Cẩm Anh vương phủ. Địa vị Cẩm Anh vương phủ trong triều vốn lúng túng, dính dấp đến chuyện này, trăm hại mà không lợi.” Tưởng Nguyễn nói. “Quan trọng nhất là,”
“Vậy phải làm thế nào?” Tề Phong thấy nàng cứng rắn gạt bỏ đề nghị của mình, thì hiểu trong lòng nàng đã có dự định khác, hỏi. “Tam tẩu có ý kiến hay?”
“Ta đã nói rồi, lần này, ta muốn bọn chúng bị đánh rụng răng chảy máu, chịu thiệt thòi lớn mà cũng không dám nói ra.” Mắt lóe lệ khí. “Tám trăm chiếc xe quân nhu ấy Tiêu Thiều cần, ta còn phải cám ơn Tuyên Ly im hơi lặng tiếng vận chuyển số quân nhu ấy ra, số quân lương đó, ta muốn!”
“Ngươi...” Tề Phong giật mình nhìn nàng, hồi lâu, hắn đột nhiên cười lớn, cười hết sức sung sướng, vừa cười vừa nói. “Tam tẩu, ngươi đúng là sảng khoái, gan cũng lớn, chủ ý hay, chuyện này nếu thành, ta mà là Tuyên Ly, tất nhiên sẽ tức giận đến mức liệt giường không dậy nổi, ngươi thật sự quá là —— cao tay!”
Tưởng Nguyễn từ chối cho ý kiến, đang lúc ấy, Lộ Châu đẩy cửa đi vào, thấy Tề Phong cũng ở đây, thi lễ rồi tiến lên đưa lên một phong thư, nhỏ giọng nói. “Cô nương, lão gia gửi thư đến.”
Tưởng Nguyễn nhận thư, không thèm để ý sự có mặt của Tề Phong, tháo bỏ niêm phong, phút chốc đã xem xong, sau đó, không biểu hiện gì, giao thư cho Lộ Châu. “Cầm ra ngoài đốt đi.”
Lộ Châu theo lời ra ngoài, Tề Phong nhìn nàng. “Tam tẩu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, chẳng qua cha ta cảm thấy Nhị ca bị nhốt vào thiên lao, kẻ làm muội muội là ta nên ra một phần sức lực, cứu gã ra mà thôi.” Giọng nói đầy châm chọc. Tề Phong nghe mà thấy chói tai, không khỏi nói. “Đây là đạo lý gì? Ông ta thân là cha, dù muốn cứu Tưởng Siêu, cũng không nên bắt ngươi ra tay. Ngươi thân gái một mình, sao có thể dính líu vào chuyện này? Tưởng Quyền điên rồi đấy à?”
“Ông ta chỉ quá ngây thơ thôi.” Tưởng Nguyễn cười nhạt. “Cứu gã? Ta chỉ muốn nhìn gã, từng bước từng bước không còn đường quay đầu, gã sống lâu quá rồi, lần này, ta muốn mạng của gã.”
…Nam Hoa uyển, hoàng đế khoát tay, nhóm thái giám đang muốn lên tiếng lập tức khép chặt miệng, Lý công công đuổi hết họ ra ngoài, hoàng đế bước vào trong, nhấc mắt đã thấy thiếu niên đang luyện chữ trong phòng.
Nói là thiếu niên thì cũng không hẳn, vì nhìn qua chỉ là một cậu bé, dáng vẻ thanh tú, dường như cách mỗi lần gặp thì càng thêm điềm tĩnh. Hoàng đế nhẹ bước chân, đợi vào gần hơn chút, mới nhìn thấy chữ đứa bé viết trên tờ giấy trắng như tuyết. Ái dục chi nhân, do như chấp cự, nghịch phong nhi hành, tất hữu thiêu thủ chi hoạn.
Người ham mê ái dục ví như kẻ cầm đuốc đi ngược gió, tất sẽ mắc phải nạn cháy tay.
Chữ viết của cậu bé rất đẹp, thanh tú như chính bản thân người biết, không sắc bén, nhưng không đại biểu rằng thiếu niên này cũng vô hại như chữ viết của mình. Trên thực tế, mỗi một người đều có cái tôi riêng, lúc tuổi nhỏ, nhìn chữ xem người, mà trong chữ viết của thiếu niên này, hoàn toàn không nhìn rõ được.
Hoàng đế nhìn quanh bốn phía, nhớ tới lúc đầu Lý công công hồi bẩm, thiên điện Tuyên Phái ở là nơi vắng vẻ nhất trong cung, bên trong còn tệ hơn nhà của một quan viên Thất phẩm, sau đó ông ta ban Nam Hoa uyển của Tứ hoàng tử ở lúc trước cho Tuyên Phái. Ban đầu Tứ hoàng tử cũng rất được thánh sủng, nếu không vì sau này xảy ra chuyện bất ngờ, nay không biết cục diện sẽ thành ra thế nào. Hành động của hoàng đế khiến đám triều thần suy đoán, có tinh ý chút thì đã bắt đầu điều tra về vị Thập Tam điện hạ nhìn như thân cô thế cô này.
Mặc dù có được ân sủng của hoàng đế, nhưng Tuyên Phái không có thế lực nhà mẹ đẻ chống lưng, khiến người khác không thể nào coi trọng. Nhưng dù vậy, nay Nam Hoa uyển gọn gàng ngăn nắp, bố trí chu toàn mà không xa mỹ, liền biết Tuyên Phái là một người có thủ đoạn, có chủ kiến. Hoàng đế nhìn đứa bé chưa từng được mình xem trọng, lòng đột nhiên dâng lên cảm giác phức tạp.
Hình như Tuyên Phái cảm nhận được có người đến, quay đầu nhìn lại, hơi kinh hãi rồi vội hành lễ. “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”
“Miễn lễ.” Hoàng đế khoát tay. “Trẫm tới thăm con một chút.” Giữa mày không giấu nỗi sự uể oải, kinh thành xảy ra chuyện lớn như vậy, Tưởng Siêu và Hạ Tuấn một đuốc đốt kho lương, khiến người trong thiên hạ tức giận, ông ta cũng giận đến nỗi không kềm được, càng khiến người ta tức giận là, người Hạ gia coi rẻ hoàng quyền, lính riêng Hạ gia dám hạ thủ với lãnh đạo và quân đội thủ thành, thật sự gan lớn bằng trời. Hạ Thành vốn tới xin tha, bị ông ta ra một đạo thánh chỉ nhốt vào tù, mặc dù nhìn như hành động mãng, nhưng người Hạ gia đã khiến thiên hạ phẫn nộ, không bắt hết lại sẽ khó bình oán khí của người trong thiên hạ. Huống hồ giang sơn này vẫn là giang sơn của họ Tuyên, nào đến phiên người Hạ gia chỉ chỏ, thân là hoàng đế, ông ta nhất định phải để người trong thiên hạ biết, mình muốn chết một Hạ gia, dễ như giết một con kiến vậy.
Không phải ông ta không biết Hạ gia âm thầm rục rịch nhiều năm, mắt nhắm mắt mở chỉ vì không muốn phá vỡ sự căng bằng mà thôi, nay xem ra, có một số việc không phải chỉ cần nhịn chút sẽ qua, nếu Hạ gia đã chủ động chọc thủng tầng da này, dĩ nhiên ông ta sẽ không nương tay mà xử.
Chỉ xử lý một Hạ gia không đến mức khiến hoàng đế lo lắng, mà việc ông ta sầu não là quân lương, chiến tranh đã khiến quốc khố cạn kiệt, không lâu trước vừa thu lương từ trăm họ, nếu nay lại thu thêm lần nữa, thì phải trấn an trăm họ sao đây. Nghĩ về chuyện ấy, hoàng đế lại từ từ nhíu mày.
Tuyên Phái thấy vậy, ngẫm nghĩ rồi nói. “Phụ hoàng đang lo lắng vì chuyện kho lương sao ạ?”
Hoàng đế bất ngờ nhìn Tuyên Phái, đứa con trai này trực giác quá nhạy bén, đáng nói hơn hiện tại cậu bé chỉ mới tám chín tuổi, sao lại khiến ông ta có cảm giác như đang đối diện với một nam tử trưởng thành vậy? Ông ta trầm ngâm. “Thập Tam, con có kiến giải gì về chuyện này không?”
“Người Hạ gia bất kính triều đình, phạm sai lầm, tất có phụ hoàng trừng phạt.” Tuyên Phái nhẹ nhàng tránh đề tài này, nói. “Nhi thần cho rằng, việc gấp trước mắt không phải xử lý và trị tội Hạ gia, trái lại nên chú tâm đến vấn đề lương thực của chiến sĩ ở biên ải hơn.”
Nếu khi nãy còn hoài nghi cậu và Hạ gia có xung đột, thì câu này của Tuyên Phái đủ khiến để người khác dẹp bỏ nghi ngờ. Cậu không đề cập đến việc xử tội Hạ gia, mà chỉ nhắc tới chuyện quân lương. Thân ở vị trí nào, cân nhắc lợi ích gì, dĩ nhiên sẽ tới chú ý tới chuyện đó. Ví dụ như Tuyên Hoa, sau khi biết chuyện thì vội dâng chiết tử nói về tội trạng Hạ gia, không hề lo lắng đến chiến sự căng thẳng. Tuyên Phái lại có thể mặc kệ lợi ích của bản thân mà nghĩ đến việc này, có lẽ vì giờ tuổi vẫn còn nhỏ, hoặc rằng cậu không hề để tâm đến quyền mưu.
Nét mặt hoàng đế hòa hoãn hơn, giọng cũng mềm dịu, tựa như chỉ là một người cha bình thường khi nói chuyện cùng con trai, có lòng khảo nghiệm kiến thức của con. Ông ta nói. “Đúng vậy, quân lương phải chuyển đến biên ải toàn bộ đã hóa thành tro bụi, các tướng sĩ không thể không ăn uống, con có cái nhìn thế nào về việc này?”
“Tướng sĩ Đại Cẩm vì bảo vệ giang sơn của phụ hoàng mà rơi đầu chảy máu, lại bị đồng bào đối xử như thế, Hạ gia có lỗi với họ, hoàng gia càng không thể làm ngơ, nếu không ngày sau ai sẽ bán mạng vì phụ hoàng, ai sẽ bảo vệ giang sơn này đây?” Giọng Tuyên Phái vẫn còn mang chút ngây thơ, ánh mắt lại vô cùng trầm tĩnh. “Nhưng nay nếu lại trưng lương lần nữa thì khác gì bất chấp sự sống chết của bách tính trăm họ, làm trái ý dân, sợ rằng sẽ khiến dân gian rối loạn. Thế nhưng trong một thời gian ngắn quốc khố không thể lấy ra một số tiền lớn như thế để mua quân lương, vậy chỉ đành phải xuống tay từ những phương diện khác.” Tuyên Phái ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đôi mắt cậu bé vốn đẹp, hiện tại như nghĩ ra sáng kiến gì đó, mắt sáng rỡ lên, khiến lòng người mềm nhũn. Cậu giống như một đứa bé đang hiến ra vật quý, cười nói. “Nhi thần cho là, phụ hoàng có thể tịch biên Hạ phủ, Hạ phủ tồn tại ở Đại Cẩm nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều tiền bạc tích góp, lấy hết số tiền giấu trong Hạ phủ ra, tìm phú thương mua lương thực, rồi lại vận chuyển đi, mọi việc sẽ được giải quyết. Về phần Hạ gia làm quan nhiều năm, phụ hoàng có thể nhìn ở phương diện tình cảm tha tội chết cho họ, tử tội đổi thành lưu đày. Như vậy một mặt cho họ cơ hội lấy công chuộc tội, một mặt vừa có thể biểu dương ân đức hoàng gia, phụ hoàng thấy sao ạ?”
Hoàng đế yên lặng hồi lâu, giấu đi thâm ý trong mắt. Biện pháp này của Tuyên Phái, ông ta cũng từng nghĩ qua, thế nhưng nhất thời không thể quyết định được. Nay Tuyên Phái nói lời này, lại khiến ông ta hạ quyết tâm. Chẳng qua. Ông ta nhìn Tuyên Phái, Tuyên Phái đang tràn ngập hy vọng nhìn ông ta, tựa như một cậu con trai ngoan đang chờ cha khích lệ. Ông ta chầm chậm đưa tay sờ đầu Tuyên Phái, cơ thể Tuyên Phái cứng đờ, tựa như không quen tiếp xúc thân mật như vậy, song vẫn đứng im đấy. Hoàng đế thở dài, nói. “Con nói rất hay, trẫm cảm thấy ý kiến này không tệ.”
Thế lực dính dấp với Hạ gia quá nhiều, muốn một lưới bắt hết sẽ bứt giây động rừng, đưa tới phiền toái không cần thiết, biện pháp này của Tuyên Phái rất khả quan. Vừa có thể biểu dương hoàng gia nhân từ, không vội kinh động những phe khác. Vừa khiến người Hạ gia cảm thấy không quá khắt khe. Hạ phủ nhiều năm này hốt vô số tiền bạc, tất nhiên cũng đủ để lo một khoản quân lương.
Hoàng đế kinh ngạc vì Tuyên Phái còn nhỏ tuổi mà đã nhạy bén với chính trị, cách thức xử lý lần này mặc dù không quá hoàn hảo, vẫn còn ít chỗ sơ hở, nhưng hướng xử lý không sai. Đây đối với một đứa bé mà nói, thật sự đã rất khá.
Ông ta nói thêm đôi lời với Tuyên Phái, mới cất bước vội vã rời đi. Sau khi hoàng đế đi khỏi, Tuyên Phái vươn vai, nhìn chữ trên bàn hồi lâu, rồi sai thái giám đem đi vứt. Cậu ngồi xuống ghế, nghịch ban chỉ trên tay, khẽ cười.
Hạ gia… Đã đến lúc diệt vong rồi.
…
Chuyện đốt kho lương nhấc lên một trận sóng to gió lớn ở kinh thành, nhưng không đợi triều thần thảo luận ra nguyên do, ý chỉ của hoàng đế đã hạ xuống. Đầu tiên phái trưởng tôn Triệu gia Triệu Nghị dẫn binh tịch biên Hạ phủ, toàn bộ tiền bạc của cải của Hạ phủ đều xung vào quốc khố, tức khắc chuẩn bị quân lương. Hạ phủ từ trên xuống dưới một trăm tám mươi ba nhân khẩu, lưu đày toàn bộ. Tưởng Siêu và Hạ Tuấn cũng thế, cùng bị lưu đày tới Tây Bắc.
Người Hạ gia phạm phải sai lầm lớn như vậy, mặc dù ý chỉ của hoàng đế sấm rền gió cuốn, nhưng không dồn người Hạ gia vào chỗ chết, ít nhất dân chúng đều cảm thấy hoàng gia nhân từ. Nhưng đám triều thần lại lần ra ý vị sâu xa bên trong, nhất thời không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc Tưởng Nguyễn biết tin thì đang uống trà trong thư phòng, nghe vậy hết sức sửng sốt, khẽ lẩm bẩm. “Tại sao lại nhanh như vậy?”
Vừa dứt lời, đã thấy Tề Phong từ bên ngoài vội vàng đi vào, gần đây vì đối phó Hạ gia, hắn thường xuyên tới đây thương lượng kế hoạch với Tưởng Nguyễn. Hiện tại vẻ mặt nghiêm túc, trong sự nghiêm túc lại mang theo mấy phần vui thích. Nói. “Tam tẩu, chuyện thành rồi.”
“Lần này cực khổ cho ngươi.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Có ngươi tương trợ, chuyện mới có thể thuận lợi như vậy.”
“Ta đang định nói chuyện này với ngươi đây.” Tề Phong hạ thấp giọng, nhìn xung quanh, lắc đầu. “Ta vẫn chưa kịp ra tay, người thổi gió trước mặt hoàng thượng cũng không phải ta, người của ta còn chưa bắt đầu kế hoạch, thúc đẩy hoàng đế hạ thánh chỉ là do người khác.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày. “Là ai?”
“Thập Tam điện hạ.” Tề Phong cũng thấy rất kỳ quái. “Nghe nói ngày đó hoàng đế tới thiền điện của Thập Tam điện hạ ngồi một hồi, sau khi ra ngoài thì tới ngự thư phòng nghĩ chỉ, ta cảm thấy, nhất định đã nghe được gì đó từ chỗ Thập Tam điện hạ, mới đưa ra quyết định này.”
Ly trà trong tay Tưởng Nguyễn run lên, nước trà bắn ra tung tóe đi. Tề Phong bị động tác của nàng làm sợ hết hồn, nói. “Sao vậy Tam tẩu?”
Tưởng Nguyễn rủ mi, sao Tuyên Phái lại đột nhiên biết làm ra loại chuyện này? Tính theo thời gian đời trước, cậu vẫn chỉ là một đứa bé ngây ngô mà thôi. Từ sau lần đó nàng đã cảm thấy cậu bé có điều kỳ lạ, nay thậm chí có thể thúc đẩy hành động của hoàng đế, nàng luôn cố tận lực không tiếp xúc với Tuyên Phái, để tránh mang phiền phức đến cho Tuyên Phái, nay nghĩ kỹ lại thấy rất kỳ lạ, như trong lúc vô tình, nàng đã bỏ lỡ một vài việc rất quan trọng, một suy đoán to gan xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ.
Tuyên Phái giống như tâm linh tương thông với nàng, thậm chí lần này còn hỗ trợ một phen, thản nhiên cho Hạ gia một kích trí mạng, nếu vì nguyên nhân kia, vậy mọi việc đã có thể giải thích rồi.
Tề Phong quan sát nàng, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nào trên mặt nàng, chốc lát sau, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu, cười nói. “Bất luận thế nào, tóm lại chúng ta đã đạt được mục đích.”
Không nhìn thấu tâm tư Tưởng Nguyễn, Tề Phong cảm thấy rất tiếc nuối, tuy nhiên hắn biết thiếu nữ trước mặt chưa bao giờ thể hiện rõ vui giận, thoải mái nói. “Đúng vậy, ta thấy lần này Hạ gia khó thoát khỏi tai kiếp.”
Liên Kiều ngồi may vá gần đó ngạc nhiên nói. “Cô nương nói vậy là có ý gì ạ? Bệ hạ không định tội chết cho Hạ gia, rõ ràng tiện cho bọn chúng quá.” Lúc biết được tin này, Liên Kiều vẫn cảm thấy rất không cam lòng, theo cái nhìn của cô, người Hạ gia đổi quân lương hãm hại Cẩm y vệ thật sự ác ôn đến cùng cực, chết mười lần cũng không đủ.
“Không ra tay là vì không muốn để lại dấu vết,” Tề Phong cười giải thích thay Tưởng Nguyễn. “Yên tâm đi, không cần chúng ta động thủ, tất nhiên sẽ có người muốn mạng đám người Hạ gia.”
Người Hạ gia làm quan nhiều năm, hiển nhiên thế lực dính dấp không nhỏ, song cũng kết thù không ít. Ví dụ như người của Ngũ hoàng tử, tất nhiên hận chết bọn chúng. Mà đường lưu đày xa xôi, làm thế nào để an toàn đi đến Tây Bắc xa xôi vắng vẻ, đã là một vấn đề khó khăn. Tin chắc rằng, không quá ba ngày, người Hạ gia ắt phải chết bất đắc kỳ tử.