Nhưng, rốt cuộc đã quên mất thứ gì? Nguyên Xuyên dõi mắt nhìn quanh, đến một căn lều thì dừng lại. Hai tên lính canh giữ bên ngoài vẫn đứng thẳng tấp, tư thế cứng ngắc, Nguyên Xuyên nhìn kỹ, hai tên tính không hề nhúc nhích, nhìn như hai tượng đá.
Nguyên Xuyên cả kinh, thầm kêu không tốt. Hét lên một tiếng. “Mau đi kiểm tra Tưởng Tín Chi đang ở đâu!”
Các binh lính hốt hoảng, vội vàng chạy về phía căn lều giam lỏng Tưởng Tín Chi, nhưng phát hiện hai thị vệ canh cửa đã chết, bị người dùng gậy chống duy trì tư thế đứng, trong lều đã sớm trống trơn, nào còn thấy ai đâu.
“Không xong, Tưởng Tín Chi trốn rồi ——” Tiếng hét kinh hoảng vang vọng khắp doanh trại Nam Cương, Nguyên Xuyên đứng ở đằng xa, môi mím thật chặt, nghiêm giọng nói. “Thời gian ngắn như vậy, hắn trốn không được bao xa, đuổi theo cho ta!”
Thuộc hạ lĩnh mệnh rời đi, Nguyên Xuyên nhìn kho lương đang bốc cháy hừng hực ở phía xa, lại nhìn căn lều trống rỗng không có một bóng người, ngay cả tỳ nữ kia cũng không thấy đâu, Tưởng Tín Chi đúng là một kẻ thương hương tiếc ngọc. Không đúng, như nghĩ tới điều gì, người gã chợt cứng đờ. Mỗi ngày trong thức ăn của Tưởng Tín Chi đều bị trộn nhuyễn cốt tán, sao có thể hạ gục thị vệ canh cửa. Thừa dịp hỏa hoạn chạy trốn, sao có thể trùng hợp như vậy, phối hợp không chê vào đâu được, từ nữ đó—— con ả tỳ nữ đó!
Tưởng Tín Chi không dễ dàng tin tưởng người khác, nhất là ở đại doanh Nam Cương, với ai cũng phòng bị. Nhóm thám từ lúc đầu chúng đưa đến cạnh Tưởng Tín Chi đều không thể moi được bất kỳ thông tin gì từ miệng Tưởng Tín Chi, giờ khi chạy trốn Tưởng Tín Chi lại dẫn tỳ nữ kia theo, ả tỳ nữ kia nhất định không đơn giản, nói không chừng là người Tiêu Thiều phái tới tiếp ứng Tưởng Tín Chi!
Mặt Nguyên Xuyên trầm như nước, lòng đã sớm cuồng nộ, gã cả đời tự phụ thông minh tuyệt đỉnh, vạn sự vạn vật đều nắm trong lòng bàn tay, không ngờ rằng sẽ bị người người khác bày bố. Một là thấy tỳ nữ kia không có võ công cao thâm gì, hai là gã nghĩ ả không có lá gan đó, kết quả lại bị ả lăn lộn qua lại. Hôm nay Tiêu Thiều phái người đốt kho lương của gã, thả Tưởng Tín Chi, đây là một sự nhục nhã, cơn giận vì bị vũ nhục lớn hơn bất kỳ thứ gì khác.
…Ban đêm trên cánh đồng cát hoang vu gió lớn vô cùng, tiếng vó ngựa lọc cọc phóng qua, gió đêm gào thét thổi bay mái tóc người trên lưng ngựa.
Cẩn nhi ngồi ở trên lưng ngựa, Tưởng Tín Chi ngồi sau lưng nàng, hai tay vòng qua nàng kéo dây cương, nhìn giống như đang ôm nàng trong ngực vậy. Dựa vào quá gần, mùi thơm mát lạnh trên người nam tử quẩn quanh chóp mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn nhi ửng đỏ, để không bị người ngồi sau phát giác, nàng nói. “Bọn chúng đuổi theo thì phải làm sao?”
Tưởng Tín Chi mỉm cười, cho rằng nàng đang sợ, an ủi. “Không cần sợ, qua sông Liêu là sẽ không sao nữa, nếu Tiêu Thiều phái người tới tiếp ứng, tất nhiên sẽ chuẩn bị vạn toàn.”
Cẩn nhi ngẫm nghĩ, đột nhiên cười lên. “Chiêu này của Tiêu vương gia thật độc ác, cứu người còn tiện tay châm thêm một đuốc, kho lương kia chắc hết cứu rồi, đây gọi là lấy gậy ông đập lưng ông, nếu ta mà là người Nam Cương, chắc giờ đã tức chết mất.”
Tưởng Tín Chi nghe không hiểu câu “lấy gậy ông đập lưng ông” của nàng, hắn bị giam lỏng trong lều, tin tức không thể linh thông, giờ nghe Cẩn nhi nói vậy, thì đoán được một ít chuyện. Nhớ đến biểu hiện của Cẩn nhi vừa nãy, cười nói. “Võ công của ngươi không tệ, lá gan cũng rất lớn.”
Thật ra thì võ công của Cẩn nhi cách không tệ vẫn còn kém quá xa, chỉ có thể nhìn ra từng luyện võ, nhưng nghĩ lại có lẽ vì người nhà xót con gái luyện võ sẽ mệt nhọc, võ công của Cẩn nhi đều là thuật phòng thân đơn giản thôi. Nếu nói thưởng thức, thì hẳn vì nàng sát phạt ngoan tuyệt, đối mặt với đám thị vệ cản đường, nàng không hề có chút sợ hãi nào, hạ thủ không chút nương tay, rất giống một đứa con xuất thân nhà Tướng.
Cẩn nhi nghe vậy, quay đầu cười nói. “Dĩ nhiên rồi, ta...” Như ý thức được điều gì, nàng khẽ ngừng. Bất an liếc nhìn Tưởng Tín Chi, lại phát hiện Tưởng Tín Chi đang hơi ngẩn ra nhìn mình, đưa tay hướng về phía mặt nàng. Nàng căng thẳng không nhúc nhích, thấy Tưởng Tín Chi lột miếng da giả trên mặt mình xuống, nhướng mày nói. “Giả?”
‘Vết sẹo phỏng’ kia đang bị Tưởng Tín Chi nắm trong tay, Cẩn Nhi thở phào nhẹ nhõm, nghe vậy thì cười nói. “Tất nhiên là giả rồi, nếu không ngụy trang một chút, sẽ không quá tốt, lúc trước ngươi không nhận ra ta, giờ nhìn thử xem, nhận ra không?” Nàng cười vô cùng cởi mở, cố ý xích tới gần một chút, muốn cho Tưởng Tín Chi nhìn kỹ.
Tay nàng vẫn đang cầm đuốc rọi đường, ánh lửa soi rọi làn da sạch sẽ trắng nõn, lột xuống vết sẹo kia, thật sự cũng là một cô nương xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, anh khí, cử chỉ hành động hết sức thẳng thắn, lòng Tưởng Tín Chi khẽ động, quay đầu sang chỗ khác, nói. “Lúc trước ngươi chỉ mới là một tiểu cô nương.” Giờ đã trở thành một thiếu nữ rồi. Trong lòng hắn lại có một sự vui thích vô hình, trước đó nhìn thấy vết sẹo trên mặt Cẩn nhi, hắn còn tưởng rằng mấy năm qua Cẩn nhi đã gặp biến cố gì, vì không muốn động vào nỗi đau trong lòng nàng nên không nhắc tới. Nay phát hiện đó chỉ là một vết sẹo giả, thở phào đồng thời lại thầm cảm thấy buồn cười vì tự mình lo âu, từ khi nào mà hắn lại bắt đầu để tâm đến mấy chuyện vụn vặt này rồi?
Lúc hai người tới bờ sông Liêu, trên sông có một cây cầu trúc được bện xinh xắn, nước sông chảy xiết, tựa như chỉ cần sơ ý một chút sẽ bị nước sông nuốt chửng. Hai người Tưởng Tín Chi xuống ngựa, đuổi con ngựa kia đi, hai người bước lên cầu. Vừa qua tới bờ bên kia, quả nhiên thấy có người đang chờ tiếp ứng, người nọ thấy Tưởng Tín Chi và Cẩn nhi an toàn tới được đây, lập tức bảo đồng bạn rút đao ra, chém đứt cây cầu trúc. Cầu trúc ầm ầm gãy đứt, đám người Nam Cương muốn qua sông cũng tạm thời không qua được. Mọi người nhảy lên lưng ngựa, biến mất trong bóng đêm.
…
Quân doanh Đại Cẩm, thanh niên ngồi trên soái vị cả người nhung trang, mi mắt lạnh lùng như ngọc, thị vệ vào trướng hồi bẩm. “Chủ tử, Tưởng phó tướng và Triệu cô nương đã an toàn, không lâu nữa sẽ đến. Kho lương của đám người Nam Cương bị chúng ta một đuốc đốt sạch, tạm thời không thể gây ra rắc rối gì.”
Tiêu Thiều thản nhiên “ừ” một tiếng, rủ mắt không nói. Quan Lương Hàn ngồi một bên không nhịn được nói. “Lão Tam, thủ hạ của ngươi đúng là phi phàm, có thể im lặng một đuốc đốt sạch doanh trại người ta, nếu đổi thành thủ hạ của ta sợ rằng không làm đẹp được như vậy. E rằng trong thiên hạ chỉ có Cẩm y vệ mới làm được đến mức này thôi, quá con mẹ nó thống khoái!”
Quan Lương Hàn mặc đồ trắng, bên trong mơ hồ thấy được băng vải, vết thương trên người vẫn chưa khôi phục toàn bộ, nhưng đã không kìm chế được, không phải muốn xem trận chiến này đánh như thế nào. Ban đầu Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi vì trúng mai phục của nội gián nên mới lâm vào tình cảnh đó, Quan Lương Hàn hận lũ người Nam Cương đến nghiến răng nghiến lợi. “Đám Nam Cương bụng đầy ý xấu, chúng ta và đám cháu trai Thiên Tấn giao chiến, Nam Cương cũng muốn thọc một chân vào, thủ đoạn lại hèn hạ đáng khinh, đùa bỡn âm chiêu thì coi là bản lĩnh gì!”
“Binh bất yếm trá.” Tiêu Thiều lạnh nhạt nói, chân mày hơi nhíu lên, tại sau người Nam Cương phải thọt một chân vào, tất nhiên hắn biết, chỉ là có một số chuyện không thể nói với người ngoài, Quan Lương Hàn cũng không biết thâm ý bên trong. Dã tâm của Nam Cương lồ lộ, nay chính là thời điểm dụ rắn ra khỏi hang, hắn không chút nương tay chèn ép Nam Cương, thật ra không sâu xa như những gì Quan Lương Hàn nghĩ.
Tiêu Thiều nhớ tới thư kinh thành dùng bồ câu đưa thư gửi đến, Hạ Tuấn và Tưởng Siêu cấu kết đổi lương thảo, kết quả bị Tưởng Nguyễn ăn miếng trả miếng trả về. Tuyên Ly tiền mất tật mang, Hạ Tuấn và Tưởng Siêu ác quả ác báo. Trong vô hình thư Tề Phong viết để lộ sự bội phục đối với Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều cũng cảm thấy có cùng vinh quang. Chẳng qua nếu Tuyên Ly đã cấu kết với Nam Cương, chúng ở kinh thành định ám toán Cẩm y vệ, Tưởng Nguyễn thay hắn cản về, nhưng từ xưa đến nay Cẩm Anh vương phủ chưa từng chịu thiệt mà không đáp trả, tất nhiên sẽ toàn lực đòi lại.
Nên hắn không thèm do dự dùng một đuốc đốt sạch kho lương Nam Cương. Chắc rằng Nam Cương và Thiên Tấn đã đạt thành một hiệp nghị nào đó, ngọn lửa này thiêu sạch kho lương Nam Cương, đám người đó chắc chắn sẽ nhờ cậy Thiên Tấn giúp đỡ. Thế nhưng nay tự thân Thiên Tấn còn khó bảo toàn, đạn dược không đủ, sao có thể cầm ra một lượng lớn lương thảo như thế chứ. Không lấy được lương thảo ra, người Nam Cương sẽ không tiếp tục trú đóng ở đây nữa, nếu không chỉ là cầm đầu nộp mạng, nếu sự hợp tác giữa Nam Cương và Thiên Tấn tan vỡ, hai phe tan tác, muốn dẹp gọn chúng, sẽ rất nhanh thôi.
Về phần Triệu Cẩn, chỉ vì không tìm được người thích hợp, Triệu Cẩn lại xung phong nhận việc, trông cũng hết sức phù hợp, nên hắn thầm chấp nhận. Hôm nay Tưởng Tín Chi được an toàn cứu ra, có một số việc chưa tính đến, nay có thể yên tâm làm một trận lớn rồi.
Quan Lương Hàn nói. “Bây giờ lão Tưởng cũng trở lại rồi, Nam Cương tổn thương nguyên khí nặng nề, chỉ cần chuyên tâm chú ý Thiên Tấn là được. Con mẹ nó, lão tử đã sớm ngứa mắt đứa cháu trai Thiên Tấn đó lâu rồi, lão Tam, ngươi tới ta yên tâm hơn nhiều, lúc này không cho Thiên Tấn một bài học, không xứng danh sư huynh đệ núi Già Nam ta!”
Câu này có ý khích tướng, bản thân Quan Lương Hàn biết thật ra không cần thiết, vì Tiêu Thiều rất thẳng tay, chiến thuật vô cùng đúng nơi đúng chỗ, còn có thêm đội quân mạnh không gì cản nổi, cộng thêm chủ tử quyết đoán lãnh khốc, trước đó vì Tưởng Tín Chi bị bắt làm tù binh mà có hơi dè dặt, nay đã đột phá, tất nhiên sẽ không chút nương tay trút ra toàn bộ.
Cuộc chiến này, rất nhanh thôi sẽ biến thành Tu La tràng.